Hôm "buổi học cuối cùng" với mụ Mít, bà ấy đã dặn đi dặn lại chúng tôi rằng:
- Trên lớp mấy đứa phải tập làm quen gọi nhau bằng tên thật. Không được gọi bằng Ghẹ, bằng Bin nữa. Khi nào về xóm chơi với nhau thì mới gọi như thế.
Bọn tôi nhớ lời bà ấy dặn, nhưng chẳng thể sửa thói quen đã thành cửa miệng suốt năm năm trời. Đặc biệt, tên tôi rất dài, gọi rất bất tiện nên chúng nó chỉ gọi tôi là Vân.
Cuối cùng, ba đứa quyết định chỉ gọi tên thật khi nào có mặt bà Mít.
Sáng hôm khai giảng, bà Mít lai bọn tôi trên xe đạp điện ấy. Nhưng tôi được đứng đầu, vì bà Mít bảo thằng Bin nặng sợ đi "đập gầm".
Dọc đường có biết bao nhiêu khẩu hiệu màu đỏ chữ vàng được treo lên, từ cây cột điện này sang cây cột điện kia.
Thằng Bin cất giọng ê a đánh vần:
- Chào... mờ.... mừng... nờ...
- Bin... à nhầm, Phong đánh vần lâu thế. Chào mừng năm học mới. - Tôi lên tiếng phá ngang giọng đọc chậm rề ấy.
Trong bọn, chị Mít bảo tôi đánh vần giỏi hơn hai bọn nó. Cũng phải thôi, những buổi trời mưa chúng nó ở nhà nhưng tôi vẫn phải học. Bọn tôi biết đánh vần là nhờ công lớn của bà Mít, trong khi mấy đứa cùng trang lứa chưa học đến.
Đến trường, mụ Mít quay xe để lên trường dự khai giảng, không quên mua cho bọn tôi mỗi đứa một lá cờ. Tôi thích lắm, chỉ mong mau mau khai mạc buổi lễ.
Và tôi nhớ mãi mãi khoảnh khắc ấy, tôi và Bin nắm tay nhau, vẫy đều lá cờ dưới sân trường trong lần khai giảng đầu tiên ấy.
Buổi lễ kết thúc, các lớp đều về hết ngoại trừ lớp của Nhím. Thế nên bọn tôi đứng đợi để về cùng. Tôi chỉ tay lên cành phượng, bảo với Bin:
- Bin mày hái cho tao mấy quả phượng đi.
- Hái làm gì?
- Hái bọn mình chơi chọi phượng.
Nó đứng suy nghĩ một lúc rồi bảo:
- Tao hái cho mày, nhưng mà bọn mình chơi có luật cơ.
- Luật gì?
- Đứa nào chọi thua thì phải trả lời một câu hỏi, mà phải trả lời thật lòng đấy.
Tôi ham vui lắm, nghe đến trò chơi đã thích rồi nên là gật đầu luôn.
Nó trèo lên cây nhanh như thoát, mặc dù người nó béo hơn cả tôi, lại toàn chơi với con gái.
Thằng Bin nhanh chóng mang xuống cho tôi một cành phượng to đùng, có biết bao nhiêu là quả. Tôi ngắm nghía một lúc rồi vặt một quả to nhất. Dưới tán phượng vĩ ấy, tôi và Bin ngồi chơi chọi phượng, thỉnh thoảng vang lên một tiếng cười.
Vì thằng Bin nhanh ẩu đoảng, không khéo nên thua tôi mấy lần liền. Nhưng tôi toàn hỏi mấy câu vớ vẩn như: "Bin ghét chị Mít không?", "Bin có quý tớ không?", " Bin thấy tớ tết tóc đẹp không?". Câu trả lời đa số là "có".
Bin thua tôi nhiều nên có vẻ rất quyết tâm lắm. Mãi nó mới thắng một lần mà nó vui như đạt huy chương vàng Olympic mở rộng, lĩnh vực chọi phượng ấy. Sau khi ăn mừng chiến thắng xong, Bin ngồi bình tĩnh lại và hỏi một cách vô cùng nghiêm túc:
- Vân có thích Phong không?
Thích á? Thích chứ, tôi rất thích chơi với Bin. Vì sao thì tôi cũng chẳng biết nữa. Vô hình chung, tôi thấy chơi với Bin nó quá đỗi quen thuộc như việc tôi bị bà Mít sai vặt ấy.
- Có!
Tôi trả lời mà mắt Bin sáng lên, vui thấy rõ. Tôi thích nó thật mà, thích chơi với nó, thích đi học với nó, thích ngồi học nhóm cùng nó. Như tôi thích chơi với Nhím vậy, à không, chắc là "thích" nhiều hơn một chút.
- Thế mình đi về đi, đừng đợi Nhím nữa.
- Thôi, lớp Nhím đứng dậy chào cô rồi. Đợi nó thêm một tí nữa.
Đúng là lúc đấy lớp Nhím chuẩn bị tan. Nhím chạy rất nhanh đến chỗ bọn tôi đứng:
- Bin đợi Nhím lâu không?
Ơ tôi cũng đợi mà, những tôi không quan tâm lắm:
- Lâu nhưng về đi. Chị Mít chắc pha nước chanh rồi đấy.
Ba bọn tôi đi bộ dưới trời nắng chang chang ấy nhưng chẳng thấy mệt mỏi. Quãng đường về nhà, bọn tôi nói chuyện rất nhiều. Nhưng mỗi lần tôi định khoe tôi với Bin đã chơi chọi phượng với nhau thì Bin lại lái sang chuyện khác. Cứ như thể nó muốn giữ niềm vui này cho riêng nó thôi, và chẳng muốn chia sẻ với ai khác.
Nếu đi từ đầu ngõ vào thì Nhím về nhà trước, rồi đến Bin và nhà tôi ở ngay bên cạnh đấy. Nhưng lúc tôi đang thay quần áo thì đã thấy Bin mở cổng ngõ chạy vào rồi. Vì lễ khai giảng kết thúc sớm hơn những ngày mà bọn tôi đi học nên hai đứa ngồi chơi đồ hàng. Vẫn là trò chơi gia đình ấy, nhưng không có Nhím, mà chỉ có con búp bê Barbie làm em bé.
Lúc tôi đang "rán cá", tự dưng Bin hỏi:
- Mày muốn dọa bà Mít một trận không?
- Trên lớp mấy đứa phải tập làm quen gọi nhau bằng tên thật. Không được gọi bằng Ghẹ, bằng Bin nữa. Khi nào về xóm chơi với nhau thì mới gọi như thế.
Bọn tôi nhớ lời bà ấy dặn, nhưng chẳng thể sửa thói quen đã thành cửa miệng suốt năm năm trời. Đặc biệt, tên tôi rất dài, gọi rất bất tiện nên chúng nó chỉ gọi tôi là Vân.
Cuối cùng, ba đứa quyết định chỉ gọi tên thật khi nào có mặt bà Mít.
Sáng hôm khai giảng, bà Mít lai bọn tôi trên xe đạp điện ấy. Nhưng tôi được đứng đầu, vì bà Mít bảo thằng Bin nặng sợ đi "đập gầm".
Dọc đường có biết bao nhiêu khẩu hiệu màu đỏ chữ vàng được treo lên, từ cây cột điện này sang cây cột điện kia.
Thằng Bin cất giọng ê a đánh vần:
- Chào... mờ.... mừng... nờ...
- Bin... à nhầm, Phong đánh vần lâu thế. Chào mừng năm học mới. - Tôi lên tiếng phá ngang giọng đọc chậm rề ấy.
Trong bọn, chị Mít bảo tôi đánh vần giỏi hơn hai bọn nó. Cũng phải thôi, những buổi trời mưa chúng nó ở nhà nhưng tôi vẫn phải học. Bọn tôi biết đánh vần là nhờ công lớn của bà Mít, trong khi mấy đứa cùng trang lứa chưa học đến.
Đến trường, mụ Mít quay xe để lên trường dự khai giảng, không quên mua cho bọn tôi mỗi đứa một lá cờ. Tôi thích lắm, chỉ mong mau mau khai mạc buổi lễ.
Và tôi nhớ mãi mãi khoảnh khắc ấy, tôi và Bin nắm tay nhau, vẫy đều lá cờ dưới sân trường trong lần khai giảng đầu tiên ấy.
Buổi lễ kết thúc, các lớp đều về hết ngoại trừ lớp của Nhím. Thế nên bọn tôi đứng đợi để về cùng. Tôi chỉ tay lên cành phượng, bảo với Bin:
- Bin mày hái cho tao mấy quả phượng đi.
- Hái làm gì?
- Hái bọn mình chơi chọi phượng.
Nó đứng suy nghĩ một lúc rồi bảo:
- Tao hái cho mày, nhưng mà bọn mình chơi có luật cơ.
- Luật gì?
- Đứa nào chọi thua thì phải trả lời một câu hỏi, mà phải trả lời thật lòng đấy.
Tôi ham vui lắm, nghe đến trò chơi đã thích rồi nên là gật đầu luôn.
Nó trèo lên cây nhanh như thoát, mặc dù người nó béo hơn cả tôi, lại toàn chơi với con gái.
Thằng Bin nhanh chóng mang xuống cho tôi một cành phượng to đùng, có biết bao nhiêu là quả. Tôi ngắm nghía một lúc rồi vặt một quả to nhất. Dưới tán phượng vĩ ấy, tôi và Bin ngồi chơi chọi phượng, thỉnh thoảng vang lên một tiếng cười.
Vì thằng Bin nhanh ẩu đoảng, không khéo nên thua tôi mấy lần liền. Nhưng tôi toàn hỏi mấy câu vớ vẩn như: "Bin ghét chị Mít không?", "Bin có quý tớ không?", " Bin thấy tớ tết tóc đẹp không?". Câu trả lời đa số là "có".
Bin thua tôi nhiều nên có vẻ rất quyết tâm lắm. Mãi nó mới thắng một lần mà nó vui như đạt huy chương vàng Olympic mở rộng, lĩnh vực chọi phượng ấy. Sau khi ăn mừng chiến thắng xong, Bin ngồi bình tĩnh lại và hỏi một cách vô cùng nghiêm túc:
- Vân có thích Phong không?
Thích á? Thích chứ, tôi rất thích chơi với Bin. Vì sao thì tôi cũng chẳng biết nữa. Vô hình chung, tôi thấy chơi với Bin nó quá đỗi quen thuộc như việc tôi bị bà Mít sai vặt ấy.
- Có!
Tôi trả lời mà mắt Bin sáng lên, vui thấy rõ. Tôi thích nó thật mà, thích chơi với nó, thích đi học với nó, thích ngồi học nhóm cùng nó. Như tôi thích chơi với Nhím vậy, à không, chắc là "thích" nhiều hơn một chút.
- Thế mình đi về đi, đừng đợi Nhím nữa.
- Thôi, lớp Nhím đứng dậy chào cô rồi. Đợi nó thêm một tí nữa.
Đúng là lúc đấy lớp Nhím chuẩn bị tan. Nhím chạy rất nhanh đến chỗ bọn tôi đứng:
- Bin đợi Nhím lâu không?
Ơ tôi cũng đợi mà, những tôi không quan tâm lắm:
- Lâu nhưng về đi. Chị Mít chắc pha nước chanh rồi đấy.
Ba bọn tôi đi bộ dưới trời nắng chang chang ấy nhưng chẳng thấy mệt mỏi. Quãng đường về nhà, bọn tôi nói chuyện rất nhiều. Nhưng mỗi lần tôi định khoe tôi với Bin đã chơi chọi phượng với nhau thì Bin lại lái sang chuyện khác. Cứ như thể nó muốn giữ niềm vui này cho riêng nó thôi, và chẳng muốn chia sẻ với ai khác.
Nếu đi từ đầu ngõ vào thì Nhím về nhà trước, rồi đến Bin và nhà tôi ở ngay bên cạnh đấy. Nhưng lúc tôi đang thay quần áo thì đã thấy Bin mở cổng ngõ chạy vào rồi. Vì lễ khai giảng kết thúc sớm hơn những ngày mà bọn tôi đi học nên hai đứa ngồi chơi đồ hàng. Vẫn là trò chơi gia đình ấy, nhưng không có Nhím, mà chỉ có con búp bê Barbie làm em bé.
Lúc tôi đang "rán cá", tự dưng Bin hỏi:
- Mày muốn dọa bà Mít một trận không?