Alexandra thẫn thờ nhìn cái khung thêu trên lòng nàng, mấy ngón tay dài để yên, lòng sầu bi buồn bã như bầu trời bên ngoài khung cửa sổ màn mở rộng. Suốt 3 ngày đêm, Jordan như người xa lạ đối với nàng. Hoạ hoằn lắm chàng mới nhìn nàng, nhưng với ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ. Trong chàng như đã có một người nào khác nhập vào thể xác chàng, người nào đấy mà nàng không biết, người mà nàng thỉnh thoảng thấy nhìn nàng với ánh mắt dữ dội khiến nàng phải run lên.
Ngay cả khi ông cậu Monty đến thăm bất ngờ cũng không làm cho không khí trong nhà bớt nặng nề. Ông ta đến để giải cứu cho Alexandra. Ông nói riêng với nàng như thế sau khi đã vào căn phòng dành cho ông, vì mới đây ông nghe người ta bàn tán ở London rằng "Hawthorne đang bị Chúa phạt" và ông đã thấy cuộc đánh cá của nàng trong sổ đánh cá của câu lạc bộ White.
Nhưng tất cả những nỗ lực của ông Monty để làm cho Jordan vui vẻ chuyện trò không có kết quả gì. Ông chỉ được chàng trả lời vắn tắt với thái độ lịch sự mà thôi. Và Alexandra chỉ còn nước giả vờ trước mặt mọi người rằng họ là một cặp vợ chồng hạnh phúc. Nhưng cả nhà, từ Higgins quản gia cho đến con chó Henry, đều biết không khí trong nhà rất căng thẳng.
Để phá tan bầu không khí nặng nề trong phòng khách, ông Monty lên tiếng oang oang khiến Alexandra giật mình.
- Này, Hawthorne, thời tiết quá tuyệt đấy chứ!
Ông nhướng mày chờ đợi, hy vọng Jordan sẽ tham gia câu chuyện với ông.
Nhưng Jordan chỉ ngước mắt khỏi trang sách đang đọc và trả lời vắn tắt.
- Đúng thế.
- Không ẩm ướt lắm - Ông Monty kiên nhẫn nói tiếp, hai má ửng đỏ vì rượu vang ông đã uống.
- Không ẩm lắm - Jordan đáp, gương mặt và giọng nói đều vô cảm.
Bực mình nhưng vẫn không nản, ông Monty nói tiếp:
- Trời còn ấm áp nữa. Thời tiết rất tốt cho mùa màng.
- Thế à?
Jordan đáp giọng nói làm cho ông Monty phải nản chí, không muốn tiếp tục câu chuyện.
- Ồ...đúng thế
Ông Monty đáp rồi dựa ra lưng ghế, đưa mắt nhìn Alexandra, vẻ chán nản.
- Anh có biết mấy giờ rồi không? - Alexandra hỏi, nàng muốn rút lui.
Jordan nhìn nàng, cay chua đáp
- Không.
- Phải có đồng hồ trong người, Hawthorne à - ông Monty nói - Đồng hồ là vật duy nhất cho ta biết chính xác thời gian.
Alexandra quay mắt để giấu sự đau đớn, vì đây là lần thứ hai Jordan nhận cái đồng hồ của nàng rồi vứt đi một xó.
- Mười một giờ rồi,- ông Monty nói, chỉ vào cái đông hồ của ông móc vào sợi dây xích. Tôi luôn luôn đeo đồng hồ bên mình - ông khoe - Không cần thắc mắc về giờ giấc. Đồng hồ là những vật kỳ diệu. Không ai có thể hoài nghi chúng nữa, phải không?
Jordan gấp sách lại, đáp một cách cộc lốc:
- Phải.
Thất bại trong nỗ lực lôi kéo Jordan vào câu chuyện, ông Monty quay qua nhìn Alexandra định gợi chuyện với nàng, nhưng chính Henry làm công việc ấy thay cho nàng. Con chó chăn cừu thuần chủng Anh khổng lồ có nhiệm vụ bảo vệ người trong nhà, làm cho họ vui lòng, và trường hợp họ không để ý thì phải nằm yên dưới chân họ. Bây giờ nó thấy mặt Ngài Montague có vẻ đau khổ, nó liền đứng dậy khỏi lò sưởi, đi đến ngài hiệp sĩ buồn bã, liếm lên tay ngài.
- Trời đất quỷ thần ơi! - Ông Monty vùng đứng dậy rồi lau lưng bàn tay vào ống quần - Lưỡi con chó này như cái giẻ ướt.
Henry bị xúc phạm, nhìn ông Monty, rồi quay về chỗ cũ ở lò sưởi và nằm xuống.
Alexandra không thể chịu đựng được không khí căng thẳng như thế này nữa, nàng bèn nói:
- Nếu anh không phản đối, tôi xin phép về phòng.
Chiều hôm sau, khi gọi người lão bộc trung thành đến phòng ngủ của nàng, Alexandra hỏi:
- Filbert, mọi việc chuẩn bị sẵn sàng trong khu rừng rồi chứ?
- Rồi - người lão bộc trả lời - Ông chồng của cô thật không đáng được hưởng buổi sinh nhật ấy. Cứ dựa vào thái độ ông ta cư xử với cô, ông đáng bị đá đít mới đúng.
Alexandra nhét dúm tóc loà xoà dưới bờ chiếc mũ vải màu xanh da trời, không bàn cãi gì với lão về vấn đề này. Nàng đã cố ý tổ chức buổi tiệc mừng sinh nhật của Jordan từ hôm nọ đi chơi ngoài ngôi tiểu đình - cái ngày hạnh phúc nhất trong thời gian nàng sống với chàng ở đây.
Sau những ngày chịu đựng vẻ lạnh lùng, khinh bỉ vô lý của Jordan, mặt nàng xanh xao, và luôn luôn muốn khóc. Ngực nàng đau nhói vì cố kiềm chế không cho nước mắt trào ra, và tim nàng đau đớn vì nàng không tìm ra được lí do đã làm cho thái độ của Jordan gay gắt như thế. Nhưng giờ phút nàng làm cho chàng ngạc nhiên đến gần, nàng không thể dập tắt sự hi vọng vừa mới chớm nở mà có lẽ khi Jordan thấy bữa tiệc nàng tổ chức với sự giúp đỡ của Tony và Melannie, chắc chàng sẽ trở thành hoặc là người như khi họ ở cùng bên bờ suối, hoặc ít ra chàng cũng nói cho nàng biết cái gì làm cho chàng khó chịu.
- Toàn thể nhân viên đều nói đến thái độ của ông ta đối xử với cô - Filbert tức giận nói tiếp - Không nói gì với cô và giam mình trong phòng làm việc cả ngày lẫn đêm, không làm nhiệm vụ làm chồng...
- Thôi, Filbert! - Alexandra nói lớn - Hôm nay đừng làm tôi buồn với những chuyện như thế nữa.
Ân hận nhưng lão vẫn công kích con người đã làm Alexandra đau khổ cho hả dạ, nên Filbert nói tiếp:
- Tôi không muốn làm cho cô buồn, nhưng có thể ông ta sẽ làm cho cô buồn. Nhưng cũng đáng ngạc nhiên là ông ta bằng lòng đi với cô đến khu rừng khi cô nói với ổng cô sẽ cho ông ta thấy chuyện lạ.
- Tôi cũng vậy?
Alexandra đáp, nàng cố cười nhưng nụ cười bỗng trở thành cái cau mày. Sáng nay nàng vào gặp Jordan trong phòng làm việc của chàng, và thấy chàng đang họp với Fawkes ở đấy, nàng tin Fawkes là phụ tá quản lý mới. Nàng đã tha thiết yêu cầu chàng đi xe ngựa với nàng một vòng ra khu vườn bên suối chơi. Mới đầu, Jordan định từ chối lời yêu cầu của nàng, nhưng rồi chàng do dự, nhìn qua người quản lý, rồi bỗng chàng bằng lòng.
Ngồi trong phòng ngủ của chủ nhân, Fawkes cam đoan với Jordan:
- Mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhân viên của tôi sẽ bố trí dọc theo hàng cây bên đường dẫn đến khu rừng và quanh cả khu rừng. Họ đã ở đấy suốt 3 giờ rồi, hai mươi phút sau khi vợ ngài đề nghị đi chơi với ngài. Tôi đã lệnh cho họ ở đấy, ẩn nấp cho kín, cho đến khi tên sát nhân, hay những tên sát nhân, xuất đầu lộ diện. Vì sợ bị lộ, họ không được rời khỏi vị trí, nên họ không báo cáo gì cho tôi được hết, nên tôi không biết họ đã trông thấy gì. Không biết tại sao người em họ của ngài lại chọn khu rừng mà không chọn ngôi nhà nào hay chỗ nào kín đáo hơn.
- Tôi không tin chuyện này sẽ xảy ra - Jordan nói, vừa mặc chiếc áo sơ mi vào.
Chàng bỗng dừng lại, vì bỗng thấy phi lí khi mặc cái áo mới giặt ủi để được bảnh bao khi người vợ của chàng đưa chàng đến chỗ có bẫy để giết chàng.
- Sẽ xảy ra - Fawkes đáp với vẻ bình tĩnh của người chiến sĩ dày kinh nghiệm - Và đây là cái bẫy. Tôi đoán chắc như thế, vì tôi thấy giọng nói của vợ ngài, ánh mắt của bà ấy rất khả nghi khi bà đã yêu cầu ngài chiều nay đi chơi với bà ta một vòng. Bà ta lo sợ và nói láo. Tôi đã nhìn vào mắt của bà ấy. Con mắt không nói láo bao giờ.
Jordan nhìn nhà thám tử với vẻ chế giễu, vì chàng nhớ đôi mắt cuả Alexandra lúc thơ ngây trong sáng biết bao. Chàng bực bội trả lời:
- Chuyện hoang đường! Tôi thường tin vào chuyện hoang đường.
- Bức thư mà chúng ta đã nhận của ngài Townsende cách đây một giờ không phải là chuyện hoang đường - Fawkes nhắc nhở Jordan với vẻ tin tưởng hoàn toàn - Họ quá tin là chúng ta không biết kế hoạch của họ, đến nỗi họ trở nên bất cẩn.
Nghe đến lá thư của Tony là mặt Jordan lạnh như tiền. Higgins đã được dặn trước, khi nào có thư của Tony, anh ta phải đem cho Jordan xem trước, rồi hãy đưa cho Alexandra sau. Lời trong thư đã in vào óc Jordan:
"Mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng ở trong rừng rồi. Cô chỉ còn việc đưa anh ấy đến đây thôi"
Cách đây một giờ, khi đọc bức thư này, chàng đau đớn vô cùng, gần ngất xỉu, nhưng bây giờ, chàng cảm thấy hư không. Chàng đã vượt qua điểm cảm giác, ngay cảm giác về sự phản bội hay lo sợ khi chàng chuẩn bị đương đầu với những kẻ sát nhân thân yêu của mình. Bây giờ chàng chỉ muốn sao cho việc nay xong xuôi, chấm dứt để chàng có thể bắt đầu xóa bỏ Alexandra ra khỏi tâm trí chàng.
Đêm qua, chàng nằm thức trong giường, cố chống lại sự thôi thúc ngu ngốc là qua phòng nàng, ôm nàng, rồi cho nàng tiền và bảo nàng trốn đi vì đêm nay dù nàng và Tony có giết được chàng hay không, thì Fawkes cũng đã có bằng chứng để đưa nàng và Tony vào tù mãn đời. Hình ảnh Alexandra mặc quần áo rách rưới, hôi hám ở trong xà lim dơ bẩn, tối tăm là hình ảnh làm cho Jordan không thể nào chịu được, ngay cả bây giờ, khi chàng sắp trở thành mục tiêu của nàng ở ngoài đồng không trống trải.
Alexandra đang đợi chàng ở ngoài hành lang, trông tươi tỉnh thơ ngây, và nàng mặc chiếc áo dài mút xơ lin màu xanh viền dải vải rộng màu kem ở hai cánh tay áo và lai áo. Nàng quay qua nhìn chàng đi xuống cầu thang, nụ cười rạng rỡ. Chàng thấy nàng cười, bỗng lòng bùng lên giận dữ vì người vợ xinh đẹp của chàng định thoát ra khỏi chàng mãi mãi.
- Sẵn sàng đi chưa? - Nàng hỏi.
Chàng gật đầu không nói. Hai người lên xe, xe đợi họ ở trước nhà. Khi xe chạy xuống con đường băng qua rừng, nàng liếc mắt nhìn một bên mặt của Jordan. Con đường này sẽ chạy đến một cánh đồng rộng phì nhiêu có nhiều vườn cây ăn quả.
Mặc dù Jordan ngồi trên xe với tư thế thoải mái, lưng dựa ra nệm, tay nắm nhẹ dây cương, nhưng nàng để ý thấy mắt chàng cứ láo liên nhìn vào hàng cây hai bên đường như thể chàng tìm cái gì, đợi cái gì.
Thực vậy, nàng bắt đầu tự hỏi phải chăng chàng đã tìm ra cái mà nàng muốn làm cho chàng "ngạc nhiên" và chàng đang đợi những người tham gia cuộc vui từ cái gốc cây ùa ra khi xe họ chạy vào đồng. Và cảnh tượng người ta đón chào Jordan sẽ làm cho chàng kinh ngạc không ngờ.
-Cái gì? - Jordan ngạc nhiên lẩm bẩm hỏi. Khi chàng thấy cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trước mắt chàng: những tấm biểu ngữ màu sắc sặc sỡ bay phất phơ trước gió, hết thảy người thuê đất của chàng và con cái họ tập trung trong cánh đồng, ăn mặc quần áo đẹp nhất của họ, tươi cười chào chàng. Phía bên trái, chàng thấy Tony, mẹ anh ta và em trai ảnh cùng đứng với bà nội của Jordan. Melanie và John Camden cũng đến với Roddy Carstairs và một nửa tá bà con của Jordan ở London. Phía bên phải chàng, xa xa trong chỗ rừng thưa, một cái bệ cao rộng, đã được dựng lên, trên bệ kê hai chiếc ghế như hai cái ngai và một nửa tá ghế khác ít đẹp hơn. Một tấm lều cao giăng kín bệ để che nắng, và cờ đuôi nheo của Hawthorne bay phất phới trên những cái cọc ở trên chiếc lều. Lều in hình gia huy của Hawthorne: con chim diều hâu sải rộng hai cánh.
Xe của Jordan tiến về phía trung tâm cánh đồng, bốn người thổi kèn đồng chính thức thông báo ngài công tước đến - như đã được sắp đặt trước - bằng những hồi tù thật to, rồi tiếp theo là tiếng hò reo chào mừng của đám đông
Jordan cho ngựa dừng lại, quay đầu nhìn Alexandra. Chàng hỏi:
- Chuyện gì thế này?
Nàng nhìn chàng, cặp mắt tràn trề tình thương yêu, bất an và hy vọng. Nàng dịu dàng đáp:
- Mừng sinh nhật hạnh phúc.
Jordan chỉ nhìn nàng, hàm xai căng cứng, và không nói gì. Nàng mỉm cười nói tiếp:
- Đây là lễ mừng sinh nhật theo kiểu ở Morsham, chỉ tỉ mỉ hơn các nơi khác ăn mừng sinh nhật một chút thôi - khi thấy chàng cứ nhìn nàng, nàng để tay lên cánh tay chàng và giải thích thêm:
- Đây là sự phối hợp giữa việc thi đấu và hội chợ nông thôn, để ăn mừng sinh nhật của một vị công tước. Đồng thời để giúp anh biết các người thuê đất canh tác của anh một chút luôn thể.
Jordan nhìn quanh đám đông, vẻ bối rối vì tức giận. Chàng tự hỏi: việc dàn cảnh tỉ mỉ nay phải chăng là cách để giết người? Vợ chàng là thiên thần hay quỷ cái đây? Trước khi ngày hôm nay chấm dứt, thế nào chàng cũng biết. Quay lui, chàng giúp nàng xuống xe.
- Bây giờ tôi phải làm gì?
- Rồi sẽ thấy - nàng đáp nho nhỏ, cố không để cho chàng thấy nàng cảm thấy quá điên khùng, quá đau đớn - Anh có thấy số gia súc ở trong chuồng không?
Jordan nhìn quanh thấy có chừng nửa tá chuồng gia súc nằm rải rác trong đồng.
- Có.
- Đấy, số gia súc này là của nông dân ở trên đất của anh. Bây giờ anh đến mỗi chuồng ngựa, chọn những con đẹp nhất và cho chủ nhân một phần thưởng từ trong số phần thưởng mà em đã mua ở trong thị trấn. Ở phía có dây giăng phân lằn kia kìa, là nơi sẽ tranh tài cưỡi ngựa đấu thương, và ở đằng kia - nơi khán đài là chỗ thi bắn cung, và...
- Tôi hiểu hết kế hoạch rồi.
- Nếu anh tranh tài trong vài bộ môn thì sẽ rất tuyệt - Alexandra nói, vẻ hơi ngần ngại, vì nàng lo sợ không biết chồng mình có chịu thi đấu với những người dân thấp hèn hay không.
- Được - chàng đáp, rồi không nói thêm tiếng nào, chàng dẫn nàng lên chiếc ghế trên bục cao để nàng ngồi đấy.
Sau khi chào hỏi các bạn bè ở London đến, chàng cùng với Bá tước Camden và Tony tự tay rót bia uống cùng với các nông dân, và rồi họ đi quanh khu hội chợ, dừng lại một lát để xem chàng trai mười bốn tuổi, con của một phú nông, trổ tài chơi tung hứng.
Roddy Carstairs cúi người gần nàng, hỏi:
- Này người đẹp, anh ta đã yêu cô như điếu đổ chưa? Chắc tôi sẽ thắng cuộc đánh cá chứ?
- Anh liệu thần hồn của anh đấy, Roddy! - Melanie đứng phía bên kia Alexandra lên tiếng nói.
- Đừng nói chuyện đánh cá trước mặt tôi - bà công tước nói lớn.
Muốn nhìn Jordan được gần hơn, Alexandra đứng lên khỏi ghế, đi xuống thềm bục gỗ, với Melanie đi theo sau.
- Không phải tôi không muốn gặp Roddy, nhưng tại sao anh ta lại đến đây? Và những người khác nữa?
Melanie cười.
- Những người khác đến đây với anh ta cũng cùng một lí do như nhau. Roddy thì ở đây. Nhiều người ít khi về thôn quê, họ biết chúng tôi ở gần Hawthorne, nên hôm qua họ về đây để đến xem cô và chàng công tước sống rs sao. Chắc cô biết Roddy rồi, anh ta tự hào ảnh biết chuyện người ta đồn trứơc bất kỳ người nào khác.- Melanie nói xong liền ôm ghì lấy Alexandra một cáh thân ái rồi đứng nhích lui, nhìn vào mặt nàng.- Cô có được hạnh phúc với ảnh không?
- Có - Alexandra nói láo.
- Tôi biết rồi! - Melane đáp, bóp mạnh bàn tay Alexandra, lòng nhủ lòng sự tiên đoán của mình là đúng sự thật. Cô đoán rằng Alexandra không có lòng dạ nào để nói rằng nàng đã phải lấy một người chồng có tính khí rất bất thường, đến nỗi đôi lúc nàng cảm thấy muốn phát điên. Cho nên cô im lặng, nhìn Jordan với lòng ao ước điều tốt lành sẽ đến cho nàng. Cô nhìn Jordan đi quanh các chuồng gia súc, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt trang nghiêm khi đáng giá những con heo mập mạp nhất, khen con heo đầy hứa hẹn nhất, đánh giá cao con chó được huấn luyện tốt nhất. Khen con nào, chàng liền đưa quà tặng cho chủ nhân, và các chủ nhân nhận quà với vẻ kinh ngạc vô cùng.
Khi mặt trời bắt đầu xế bóng, đuốc được đốt lên, cả người thuê đất lẫn các nhà quý tộc đều chung vui, cười nói với nhau, cùng uống bia với nhau, và tranh tài với nhau từ những bộ môn cao quý cho đến các trò chơi hạ cấp, Jordan, Camden và ngay cả Roddy Carstairs đều tham gia thi bắn cung, cưỡi ngựa, đấu thương, đấu kiếm và bắn súng. Alexandra đứng bên lằn ranh để xem, lòng hớn hở, và nàng cảm thấy sung sướng khi Jordan giả vờ bắn trượt trò bắn súng, để cho chú bé 13 tuổi, con trai của một người lãnh canh của chàng thắng.
- Phần thưởng trao cho người giỏi nhất.
Rồi chàng quên hết địa vị cao quý của mình, đến tham gia trò đua rùa với mọi người. Đứng bên cạnh các em bé là ba nhà quí tộc tiếng tăm nhất ở London, họ đứng ở điểm xuất phát, cổ vũ động viên các con vật dự thi của mình chạy nhanh, rồi khi những con rùa không nghe lệnh của họ, chúng rút cổ vào vỏ, họ chán nản thốt lên những lời cay đắng.
Tony hích vào hông của John Camden, rồi nói đùa:
- Tôi không thích rùa, mà cũng chẳng thích ăn cháo rùa. Nhưng con rùa của tôi đang nỗ lực bò, còn con của anh đang rụt cổ dừng lại. Tôi cá với anh một Bảng con rùa của tôi sẽ về đích trước con của anh.
- Bằng lòng! - John Camden đáp, rồi động viên con rùa của mình trồi đầu ra khỏi vỏ.
Jordan nhìn họ, vẻ mặt lạnh lùng, rồi chàng đi đến cái bàn có rượu bia do các cô hầu ở nhà bếp của chàng phục vụ.
Roddy Carstairs hỏi Tony:
- Có phải ma quỷ đã ám vào người anh họ của anh rồi không? Sao khi anh và anh ấy đấu kiếm với nhau, trông anh ta như muốn giết chết anh thế? Có phải anh ta còn ghen vì vợ anh ta suýt lấy anh không?
Cố tình làm vẻ chú ý đến con rùa, Tony nhẹ nhún vai:
- Cái gì khiến anh có ý nghĩ là Hawk ghen?
- Này ông anh, đừng quên tôi có mặt ở buổi dạ vũ tại nhà Lindworthy, đêm ấy anh ta bố ráp chúng tôi rất quyết liệt, rồi hạ lệnh cho Alex về nhà.
- Ấy là vì anh ta buộc tội cô ấy đánh cá mà thôi.
Tony đáp, rồi quay qua cuộc đua rùa.
Alexandra thẫn thờ nhìn cái khung thêu trên lòng nàng, mấy ngón tay dài để yên, lòng sầu bi buồn bã như bầu trời bên ngoài khung cửa sổ màn mở rộng. Suốt ngày đêm, Jordan như người xa lạ đối với nàng. Hoạ hoằn lắm chàng mới nhìn nàng, nhưng với ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ. Trong chàng như đã có một người nào khác nhập vào thể xác chàng, người nào đấy mà nàng không biết, người mà nàng thỉnh thoảng thấy nhìn nàng với ánh mắt dữ dội khiến nàng phải run lên.
Ngay cả khi ông cậu Monty đến thăm bất ngờ cũng không làm cho không khí trong nhà bớt nặng nề. Ông ta đến để giải cứu cho Alexandra. Ông nói riêng với nàng như thế sau khi đã vào căn phòng dành cho ông, vì mới đây ông nghe người ta bàn tán ở London rằng "Hawthorne đang bị Chúa phạt" và ông đã thấy cuộc đánh cá của nàng trong sổ đánh cá của câu lạc bộ White.
Nhưng tất cả những nỗ lực của ông Monty để làm cho Jordan vui vẻ chuyện trò không có kết quả gì. Ông chỉ được chàng trả lời vắn tắt với thái độ lịch sự mà thôi. Và Alexandra chỉ còn nước giả vờ trước mặt mọi người rằng họ là một cặp vợ chồng hạnh phúc. Nhưng cả nhà, từ Higgins quản gia cho đến con chó Henry, đều biết không khí trong nhà rất căng thẳng.
Để phá tan bầu không khí nặng nề trong phòng khách, ông Monty lên tiếng oang oang khiến Alexandra giật mình.
- Này, Hawthorne, thời tiết quá tuyệt đấy chứ!
Ông nhướng mày chờ đợi, hy vọng Jordan sẽ tham gia câu chuyện với ông.
Nhưng Jordan chỉ ngước mắt khỏi trang sách đang đọc và trả lời vắn tắt.
- Đúng thế.
- Không ẩm ướt lắm - Ông Monty kiên nhẫn nói tiếp, hai má ửng đỏ vì rượu vang ông đã uống.
- Không ẩm lắm - Jordan đáp, gương mặt và giọng nói đều vô cảm.
Bực mình nhưng vẫn không nản, ông Monty nói tiếp:
- Trời còn ấm áp nữa. Thời tiết rất tốt cho mùa màng.
- Thế à?
Jordan đáp giọng nói làm cho ông Monty phải nản chí, không muốn tiếp tục câu chuyện.
- Ồ...đúng thế
Ông Monty đáp rồi dựa ra lưng ghế, đưa mắt nhìn Alexandra, vẻ chán nản.
- Anh có biết mấy giờ rồi không? - Alexandra hỏi, nàng muốn rút lui.
Jordan nhìn nàng, cay chua đáp
- Không.
- Phải có đồng hồ trong người, Hawthorne à - ông Monty nói - Đồng hồ là vật duy nhất cho ta biết chính xác thời gian.
Alexandra quay mắt để giấu sự đau đớn, vì đây là lần thứ hai Jordan nhận cái đồng hồ của nàng rồi vứt đi một xó.
- Mười một giờ rồi,- ông Monty nói, chỉ vào cái đông hồ của ông móc vào sợi dây xích. Tôi luôn luôn đeo đồng hồ bên mình - ông khoe - Không cần thắc mắc về giờ giấc. Đồng hồ là những vật kỳ diệu. Không ai có thể hoài nghi chúng nữa, phải không?
Jordan gấp sách lại, đáp một cách cộc lốc:
- Phải.
Thất bại trong nỗ lực lôi kéo Jordan vào câu chuyện, ông Monty quay qua nhìn Alexandra định gợi chuyện với nàng, nhưng chính Henry làm công việc ấy thay cho nàng. Con chó chăn cừu thuần chủng Anh khổng lồ có nhiệm vụ bảo vệ người trong nhà, làm cho họ vui lòng, và trường hợp họ không để ý thì phải nằm yên dưới chân họ. Bây giờ nó thấy mặt Ngài Montague có vẻ đau khổ, nó liền đứng dậy khỏi lò sưởi, đi đến ngài hiệp sĩ buồn bã, liếm lên tay ngài.
- Trời đất quỷ thần ơi! - Ông Monty vùng đứng dậy rồi lau lưng bàn tay vào ống quần - Lưỡi con chó này như cái giẻ ướt.
Henry bị xúc phạm, nhìn ông Monty, rồi quay về chỗ cũ ở lò sưởi và nằm xuống.
Alexandra không thể chịu đựng được không khí căng thẳng như thế này nữa, nàng bèn nói:
- Nếu anh không phản đối, tôi xin phép về phòng.
Chiều hôm sau, khi gọi người lão bộc trung thành đến phòng ngủ của nàng, Alexandra hỏi:
- Filbert, mọi việc chuẩn bị sẵn sàng trong khu rừng rồi chứ?
- Rồi - người lão bộc trả lời - Ông chồng của cô thật không đáng được hưởng buổi sinh nhật ấy. Cứ dựa vào thái độ ông ta cư xử với cô, ông đáng bị đá đít mới đúng.
Alexandra nhét dúm tóc loà xoà dưới bờ chiếc mũ vải màu xanh da trời, không bàn cãi gì với lão về vấn đề này. Nàng đã cố ý tổ chức buổi tiệc mừng sinh nhật của Jordan từ hôm nọ đi chơi ngoài ngôi tiểu đình - cái ngày hạnh phúc nhất trong thời gian nàng sống với chàng ở đây.
Sau những ngày chịu đựng vẻ lạnh lùng, khinh bỉ vô lý của Jordan, mặt nàng xanh xao, và luôn luôn muốn khóc. Ngực nàng đau nhói vì cố kiềm chế không cho nước mắt trào ra, và tim nàng đau đớn vì nàng không tìm ra được lí do đã làm cho thái độ của Jordan gay gắt như thế. Nhưng giờ phút nàng làm cho chàng ngạc nhiên đến gần, nàng không thể dập tắt sự hi vọng vừa mới chớm nở mà có lẽ khi Jordan thấy bữa tiệc nàng tổ chức với sự giúp đỡ của Tony và Melannie, chắc chàng sẽ trở thành hoặc là người như khi họ ở cùng bên bờ suối, hoặc ít ra chàng cũng nói cho nàng biết cái gì làm cho chàng khó chịu.
- Toàn thể nhân viên đều nói đến thái độ của ông ta đối xử với cô - Filbert tức giận nói tiếp - Không nói gì với cô và giam mình trong phòng làm việc cả ngày lẫn đêm, không làm nhiệm vụ làm chồng...
- Thôi, Filbert! - Alexandra nói lớn - Hôm nay đừng làm tôi buồn với những chuyện như thế nữa.
Ân hận nhưng lão vẫn công kích con người đã làm Alexandra đau khổ cho hả dạ, nên Filbert nói tiếp:
- Tôi không muốn làm cho cô buồn, nhưng có thể ông ta sẽ làm cho cô buồn. Nhưng cũng đáng ngạc nhiên là ông ta bằng lòng đi với cô đến khu rừng khi cô nói với ổng cô sẽ cho ông ta thấy chuyện lạ.
- Tôi cũng vậy?
Alexandra đáp, nàng cố cười nhưng nụ cười bỗng trở thành cái cau mày. Sáng nay nàng vào gặp Jordan trong phòng làm việc của chàng, và thấy chàng đang họp với Fawkes ở đấy, nàng tin Fawkes là phụ tá quản lý mới. Nàng đã tha thiết yêu cầu chàng đi xe ngựa với nàng một vòng ra khu vườn bên suối chơi. Mới đầu, Jordan định từ chối lời yêu cầu của nàng, nhưng rồi chàng do dự, nhìn qua người quản lý, rồi bỗng chàng bằng lòng.
Ngồi trong phòng ngủ của chủ nhân, Fawkes cam đoan với Jordan:
- Mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhân viên của tôi sẽ bố trí dọc theo hàng cây bên đường dẫn đến khu rừng và quanh cả khu rừng. Họ đã ở đấy suốt giờ rồi, hai mươi phút sau khi vợ ngài đề nghị đi chơi với ngài. Tôi đã lệnh cho họ ở đấy, ẩn nấp cho kín, cho đến khi tên sát nhân, hay những tên sát nhân, xuất đầu lộ diện. Vì sợ bị lộ, họ không được rời khỏi vị trí, nên họ không báo cáo gì cho tôi được hết, nên tôi không biết họ đã trông thấy gì. Không biết tại sao người em họ của ngài lại chọn khu rừng mà không chọn ngôi nhà nào hay chỗ nào kín đáo hơn.
- Tôi không tin chuyện này sẽ xảy ra - Jordan nói, vừa mặc chiếc áo sơ mi vào.
Chàng bỗng dừng lại, vì bỗng thấy phi lí khi mặc cái áo mới giặt ủi để được bảnh bao khi người vợ của chàng đưa chàng đến chỗ có bẫy để giết chàng.
- Sẽ xảy ra - Fawkes đáp với vẻ bình tĩnh của người chiến sĩ dày kinh nghiệm - Và đây là cái bẫy. Tôi đoán chắc như thế, vì tôi thấy giọng nói của vợ ngài, ánh mắt của bà ấy rất khả nghi khi bà đã yêu cầu ngài chiều nay đi chơi với bà ta một vòng. Bà ta lo sợ và nói láo. Tôi đã nhìn vào mắt của bà ấy. Con mắt không nói láo bao giờ.
Jordan nhìn nhà thám tử với vẻ chế giễu, vì chàng nhớ đôi mắt cuả Alexandra lúc thơ ngây trong sáng biết bao. Chàng bực bội trả lời:
- Chuyện hoang đường! Tôi thường tin vào chuyện hoang đường.
- Bức thư mà chúng ta đã nhận của ngài Townsende cách đây một giờ không phải là chuyện hoang đường - Fawkes nhắc nhở Jordan với vẻ tin tưởng hoàn toàn - Họ quá tin là chúng ta không biết kế hoạch của họ, đến nỗi họ trở nên bất cẩn.
Nghe đến lá thư của Tony là mặt Jordan lạnh như tiền. Higgins đã được dặn trước, khi nào có thư của Tony, anh ta phải đem cho Jordan xem trước, rồi hãy đưa cho Alexandra sau. Lời trong thư đã in vào óc Jordan:
"Mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng ở trong rừng rồi. Cô chỉ còn việc đưa anh ấy đến đây thôi"
Cách đây một giờ, khi đọc bức thư này, chàng đau đớn vô cùng, gần ngất xỉu, nhưng bây giờ, chàng cảm thấy hư không. Chàng đã vượt qua điểm cảm giác, ngay cảm giác về sự phản bội hay lo sợ khi chàng chuẩn bị đương đầu với những kẻ sát nhân thân yêu của mình. Bây giờ chàng chỉ muốn sao cho việc nay xong xuôi, chấm dứt để chàng có thể bắt đầu xóa bỏ Alexandra ra khỏi tâm trí chàng.
Đêm qua, chàng nằm thức trong giường, cố chống lại sự thôi thúc ngu ngốc là qua phòng nàng, ôm nàng, rồi cho nàng tiền và bảo nàng trốn đi vì đêm nay dù nàng và Tony có giết được chàng hay không, thì Fawkes cũng đã có bằng chứng để đưa nàng và Tony vào tù mãn đời. Hình ảnh Alexandra mặc quần áo rách rưới, hôi hám ở trong xà lim dơ bẩn, tối tăm là hình ảnh làm cho Jordan không thể nào chịu được, ngay cả bây giờ, khi chàng sắp trở thành mục tiêu của nàng ở ngoài đồng không trống trải.
Alexandra đang đợi chàng ở ngoài hành lang, trông tươi tỉnh thơ ngây, và nàng mặc chiếc áo dài mút xơ lin màu xanh viền dải vải rộng màu kem ở hai cánh tay áo và lai áo. Nàng quay qua nhìn chàng đi xuống cầu thang, nụ cười rạng rỡ. Chàng thấy nàng cười, bỗng lòng bùng lên giận dữ vì người vợ xinh đẹp của chàng định thoát ra khỏi chàng mãi mãi.
- Sẵn sàng đi chưa? - Nàng hỏi.
Chàng gật đầu không nói. Hai người lên xe, xe đợi họ ở trước nhà. Khi xe chạy xuống con đường băng qua rừng, nàng liếc mắt nhìn một bên mặt của Jordan. Con đường này sẽ chạy đến một cánh đồng rộng phì nhiêu có nhiều vườn cây ăn quả.
Mặc dù Jordan ngồi trên xe với tư thế thoải mái, lưng dựa ra nệm, tay nắm nhẹ dây cương, nhưng nàng để ý thấy mắt chàng cứ láo liên nhìn vào hàng cây hai bên đường như thể chàng tìm cái gì, đợi cái gì.
Thực vậy, nàng bắt đầu tự hỏi phải chăng chàng đã tìm ra cái mà nàng muốn làm cho chàng "ngạc nhiên" và chàng đang đợi những người tham gia cuộc vui từ cái gốc cây ùa ra khi xe họ chạy vào đồng. Và cảnh tượng người ta đón chào Jordan sẽ làm cho chàng kinh ngạc không ngờ.
-Cái gì? - Jordan ngạc nhiên lẩm bẩm hỏi. Khi chàng thấy cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trước mắt chàng: những tấm biểu ngữ màu sắc sặc sỡ bay phất phơ trước gió, hết thảy người thuê đất của chàng và con cái họ tập trung trong cánh đồng, ăn mặc quần áo đẹp nhất của họ, tươi cười chào chàng. Phía bên trái, chàng thấy Tony, mẹ anh ta và em trai ảnh cùng đứng với bà nội của Jordan. Melanie và John Camden cũng đến với Roddy Carstairs và một nửa tá bà con của Jordan ở London. Phía bên phải chàng, xa xa trong chỗ rừng thưa, một cái bệ cao rộng, đã được dựng lên, trên bệ kê hai chiếc ghế như hai cái ngai và một nửa tá ghế khác ít đẹp hơn. Một tấm lều cao giăng kín bệ để che nắng, và cờ đuôi nheo của Hawthorne bay phất phới trên những cái cọc ở trên chiếc lều. Lều in hình gia huy của Hawthorne: con chim diều hâu sải rộng hai cánh.
Xe của Jordan tiến về phía trung tâm cánh đồng, bốn người thổi kèn đồng chính thức thông báo ngài công tước đến - như đã được sắp đặt trước - bằng những hồi tù thật to, rồi tiếp theo là tiếng hò reo chào mừng của đám đông
Jordan cho ngựa dừng lại, quay đầu nhìn Alexandra. Chàng hỏi:
- Chuyện gì thế này?
Nàng nhìn chàng, cặp mắt tràn trề tình thương yêu, bất an và hy vọng. Nàng dịu dàng đáp:
- Mừng sinh nhật hạnh phúc.
Jordan chỉ nhìn nàng, hàm xai căng cứng, và không nói gì. Nàng mỉm cười nói tiếp:
- Đây là lễ mừng sinh nhật theo kiểu ở Morsham, chỉ tỉ mỉ hơn các nơi khác ăn mừng sinh nhật một chút thôi - khi thấy chàng cứ nhìn nàng, nàng để tay lên cánh tay chàng và giải thích thêm:
- Đây là sự phối hợp giữa việc thi đấu và hội chợ nông thôn, để ăn mừng sinh nhật của một vị công tước. Đồng thời để giúp anh biết các người thuê đất canh tác của anh một chút luôn thể.
Jordan nhìn quanh đám đông, vẻ bối rối vì tức giận. Chàng tự hỏi: việc dàn cảnh tỉ mỉ nay phải chăng là cách để giết người? Vợ chàng là thiên thần hay quỷ cái đây? Trước khi ngày hôm nay chấm dứt, thế nào chàng cũng biết. Quay lui, chàng giúp nàng xuống xe.
- Bây giờ tôi phải làm gì?
- Rồi sẽ thấy - nàng đáp nho nhỏ, cố không để cho chàng thấy nàng cảm thấy quá điên khùng, quá đau đớn - Anh có thấy số gia súc ở trong chuồng không?
Jordan nhìn quanh thấy có chừng nửa tá chuồng gia súc nằm rải rác trong đồng.
- Có.
- Đấy, số gia súc này là của nông dân ở trên đất của anh. Bây giờ anh đến mỗi chuồng ngựa, chọn những con đẹp nhất và cho chủ nhân một phần thưởng từ trong số phần thưởng mà em đã mua ở trong thị trấn. Ở phía có dây giăng phân lằn kia kìa, là nơi sẽ tranh tài cưỡi ngựa đấu thương, và ở đằng kia - nơi khán đài là chỗ thi bắn cung, và...
- Tôi hiểu hết kế hoạch rồi.
- Nếu anh tranh tài trong vài bộ môn thì sẽ rất tuyệt - Alexandra nói, vẻ hơi ngần ngại, vì nàng lo sợ không biết chồng mình có chịu thi đấu với những người dân thấp hèn hay không.
- Được - chàng đáp, rồi không nói thêm tiếng nào, chàng dẫn nàng lên chiếc ghế trên bục cao để nàng ngồi đấy.
Sau khi chào hỏi các bạn bè ở London đến, chàng cùng với Bá tước Camden và Tony tự tay rót bia uống cùng với các nông dân, và rồi họ đi quanh khu hội chợ, dừng lại một lát để xem chàng trai mười bốn tuổi, con của một phú nông, trổ tài chơi tung hứng.
Roddy Carstairs cúi người gần nàng, hỏi:
- Này người đẹp, anh ta đã yêu cô như điếu đổ chưa? Chắc tôi sẽ thắng cuộc đánh cá chứ?
- Anh liệu thần hồn của anh đấy, Roddy! - Melanie đứng phía bên kia Alexandra lên tiếng nói.
- Đừng nói chuyện đánh cá trước mặt tôi - bà công tước nói lớn.
Muốn nhìn Jordan được gần hơn, Alexandra đứng lên khỏi ghế, đi xuống thềm bục gỗ, với Melanie đi theo sau.
- Không phải tôi không muốn gặp Roddy, nhưng tại sao anh ta lại đến đây? Và những người khác nữa?
Melanie cười.
- Những người khác đến đây với anh ta cũng cùng một lí do như nhau. Roddy thì ở đây. Nhiều người ít khi về thôn quê, họ biết chúng tôi ở gần Hawthorne, nên hôm qua họ về đây để đến xem cô và chàng công tước sống rs sao. Chắc cô biết Roddy rồi, anh ta tự hào ảnh biết chuyện người ta đồn trứơc bất kỳ người nào khác.- Melanie nói xong liền ôm ghì lấy Alexandra một cáh thân ái rồi đứng nhích lui, nhìn vào mặt nàng.- Cô có được hạnh phúc với ảnh không?
- Có - Alexandra nói láo.
- Tôi biết rồi! - Melane đáp, bóp mạnh bàn tay Alexandra, lòng nhủ lòng sự tiên đoán của mình là đúng sự thật. Cô đoán rằng Alexandra không có lòng dạ nào để nói rằng nàng đã phải lấy một người chồng có tính khí rất bất thường, đến nỗi đôi lúc nàng cảm thấy muốn phát điên. Cho nên cô im lặng, nhìn Jordan với lòng ao ước điều tốt lành sẽ đến cho nàng. Cô nhìn Jordan đi quanh các chuồng gia súc, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt trang nghiêm khi đáng giá những con heo mập mạp nhất, khen con heo đầy hứa hẹn nhất, đánh giá cao con chó được huấn luyện tốt nhất. Khen con nào, chàng liền đưa quà tặng cho chủ nhân, và các chủ nhân nhận quà với vẻ kinh ngạc vô cùng.
Khi mặt trời bắt đầu xế bóng, đuốc được đốt lên, cả người thuê đất lẫn các nhà quý tộc đều chung vui, cười nói với nhau, cùng uống bia với nhau, và tranh tài với nhau từ những bộ môn cao quý cho đến các trò chơi hạ cấp, Jordan, Camden và ngay cả Roddy Carstairs đều tham gia thi bắn cung, cưỡi ngựa, đấu thương, đấu kiếm và bắn súng. Alexandra đứng bên lằn ranh để xem, lòng hớn hở, và nàng cảm thấy sung sướng khi Jordan giả vờ bắn trượt trò bắn súng, để cho chú bé tuổi, con trai của một người lãnh canh của chàng thắng.
- Phần thưởng trao cho người giỏi nhất.
Rồi chàng quên hết địa vị cao quý của mình, đến tham gia trò đua rùa với mọi người. Đứng bên cạnh các em bé là ba nhà quí tộc tiếng tăm nhất ở London, họ đứng ở điểm xuất phát, cổ vũ động viên các con vật dự thi của mình chạy nhanh, rồi khi những con rùa không nghe lệnh của họ, chúng rút cổ vào vỏ, họ chán nản thốt lên những lời cay đắng.
Tony hích vào hông của John Camden, rồi nói đùa:
- Tôi không thích rùa, mà cũng chẳng thích ăn cháo rùa. Nhưng con rùa của tôi đang nỗ lực bò, còn con của anh đang rụt cổ dừng lại. Tôi cá với anh một Bảng con rùa của tôi sẽ về đích trước con của anh.
- Bằng lòng! - John Camden đáp, rồi động viên con rùa của mình trồi đầu ra khỏi vỏ.
Jordan nhìn họ, vẻ mặt lạnh lùng, rồi chàng đi đến cái bàn có rượu bia do các cô hầu ở nhà bếp của chàng phục vụ.
Roddy Carstairs hỏi Tony:
- Có phải ma quỷ đã ám vào người anh họ của anh rồi không? Sao khi anh và anh ấy đấu kiếm với nhau, trông anh ta như muốn giết chết anh thế? Có phải anh ta còn ghen vì vợ anh ta suýt lấy anh không?
Cố tình làm vẻ chú ý đến con rùa, Tony nhẹ nhún vai:
- Cái gì khiến anh có ý nghĩ là Hawk ghen?
- Này ông anh, đừng quên tôi có mặt ở buổi dạ vũ tại nhà Lindworthy, đêm ấy anh ta bố ráp chúng tôi rất quyết liệt, rồi hạ lệnh cho Alex về nhà.
- Ấy là vì anh ta buộc tội cô ấy đánh cá mà thôi.
Tony đáp, rồi quay qua cuộc đua rùa.