Jordan gọi người đánh xe, bảo dừng lại chỗ rừng trống sắp đến ở bên cạnh đường, Alexandra thở dài khoan khoái. từ khi ăn trưa xong, họ đi với tốc độ nhanh, nên nàng muốn đi bộ một vòng cho giãn gân cốt. thế nhưng, chồng nàng có vẻ thoải mái, chàng ngồi nghỉ trong xe. Nàng nghĩ có lẽ vì áo quần của chàng dễ chịu hơn áo quần của nàng đang mặc.
Jordan mặc quần ống bó có màu nâu nhạt, mang ủng màu nâu láng bóng và cái áo sơ mi tay rộng, kiểu nông dân, hở cổ, rất thích hợp cho việc đi đường xa. Trái lại, Alexandra mặc bộ áo quần lót dưới váy rộng màu vàng nhạt và áo sơ mi lụa trắng, bên ngoài mặc thêm cái áo choàng lông màu vàng chật bó có viền vải màu xanh đậm, quanh cổ nàng quàng chiếc khăn quàng màu vàng, trắng, có sọc xanh, hai tay đeo găng màu vàng, và chiếc mũ rơm ngộ nghĩnh có vành viền vải vàng và hoa hồng bằng lụa, chụp lên mái tóc quăn màu đen tuyền có quai buộc dưới cằm. Nàng cảm thấy nóng, tù túng, bực tức lối trang phục mà quí bà muốn kịp thời trang phải mặc, trong khi quí ông đúng thời trang như chồng nàng, muốn mặc sao thì mặc.
Khi xe dừng lại một chỗ rộng rãi bên vệ đường, thang hạ xuống, Alexandra bế con chó lên, vội vã đi thẳng đến nỗi va vào Jordan. Thay vì đi theo nàng xuống như nhiều lần trước, thì Jordan nhìn nàng với đôi mắt thông cảm, và ngồi dựa người ra ghế nệm để nghỉ. Ngồi một lát, chàng nghĩ thời gian đã đủ cho nàng làm những công việc cần thiết, công việc mà chàng đoán đã khiến cho nàng phải vội vã, chàng bèn xuống xe, đi băng qua đám cây ở bên vệ đường để vào trong quãng rừng thông nhỏ.
- Henry, mày không thấy tuyệt vời sao? - Alexandra đứng giữa quãng rừng thông, duỗi người, hai tay chắp lại phía trên đầu, con chó con ngồi dưới chân nàng. Lần thứ hai, Jordan muốn có nhà họa sĩ vẽ nàng lên khung vải. Trong y phục màu vàng nhạt, bao quanh là những ngọn đồi thoai thoải đầy hoa rừng màu vàng và trắng, nàng trẻ trung, duyên dáng và đầy sức sống: vị nữ thần trong rừng vui vẻ mặc áo quần hợp thời trang nhất.
Chàng cười trước ý nghĩ thơ mộng ấy, rồi đi vào quãng rừng trống:
- Ồ, anh à, - cô thốt lên, vội thả hai tay xuống, nhưng có vẻ mừng rỡ.
- Thế em đợi ai?
Để trì hoãn thời gian phải về lại xe, Alexandra cúi xuống bẻ một cành cây dài, mảnh, nơi một cây con đã chết.
- Không đợi ai hết, nhưng khi người ta đi với hai người xà ích và 6 người cỡi ngựa hộ tống, thì khó nói ai sẽ xuất hiện, cả một lực lượng hùng hậu! - nàng cười rồi nhanh như chớp, nàng dùng cành cây như thanh kiếm đưa lên chào rồi chĩa mũi kiếm vào ngực Jordan - En Garde (Đứng yên!) - nàng nói đùa, rồi chĩa mũi kiếm xuống đất, để lòng bàn tay trên đầu thanh kiếm, đứng tréo chân ở mắt cá với vẻ nghênh ngang, giống như một kiếm khách giang hồ hảo hán.
Động tác huơ “kiếm gỗ” của nàng rất đúng kỹ thuật của môn đấu kiếm, khiến Jordan không thể nào nghĩ rằng nàng bắt chước những động tác mà nàng thấy. Mặt khác, chàng cũng không tin nàng biết kỹ thuật đấu kiếm hay có kỹ năng về đấu kiếm.
- Em đấu kiếm được à? - chàng hỏi, cặp lông mày đen nhíu lại với vẻ ngạc nhiên.
Nàng khẽ gật đầu, cười sung sướng.
- Anh thử đấu với em không?
Jordan ngần ngừ, chàng nghĩ trời sắp tối, nhưng vì hiếu kỳ, nên chàng chấp nhận lời thách đố của nàng. vả lại, chàng cũng quá mệt vì bị ngồi gò bó trong xe.
- Cũng được - chàng đáp, cố tình trêu chọc nàng, - Em đánh kiếm giỏi không?
- Cứ đấu rồi sẽ biết.
Chấp nhận lời thách thức của nàng với vẻ thích thú, chàng nhìn quanh tìm một cành cây vừa vặn để dùng làm kiếm. Khi chàng đã kiếm được cành vừa ý, thì Alex đã lấy mũ xuống, và cởi áo choàng lông ra, chàng nhìn nàng tháo khăn quàng ở cổ, rồi mở hạt nút ở trên cổ áo sơ mi lụa. Nghe bước chân chàng đến gần, nàng quay người, chiếc váy màu hồng xòe ra, má nàng ửng hồng, mắt màu ngọc bích sáng long lanh.
- Em muốn cởi quần lót và dép ra - nàng nói. Vừa nói vừa kéo váy lên, để lộ cặp giò tuyệt đẹp, rồi nàng tháo đôi dép ra.
- Nếu tháo dép, chắc em sẽ làm hỏng bít tất, phải không?
Nàng nhìn Jordan để hỏi ý kiến, nhưng trí óc chàng đang bận nghĩ đến thế đứng của nàng thật quá đẹp, và hơn nữa, chàng bận nghĩ đến ý khác ít hấp dẫn hơn: dục vọng. Tự nhiên chàng cảm thấy người rạo rực, ham muốn, cảm giác thật bất ngờ, tự nhiên, nhưng không chối cãi được.
- Sao thế Công tước?
Chàng nhìn đăm đăm vào mắt nàng.
- Tại sao anh nhìn em khủng khiếp như thế?
Jordan gắng trở lại với thực tế trước mắt, nhưng từ thâm tâm chàng nghĩ thế nào chàng cũng phải yêu nàng trước khi cuộc hành trình chấm dứt.
- Nếu em sợ hư bít tất thì cứ tháo ra - chàng nói. Rồi khi nàng quay lưng về phía chàng để tháo bít tất, để lộ trước mắt chàng, cổ chân và mắt cá mịn màng xinh xắn, thì chàng đâm ra hoa mắt ngất ngây.
Tháo bít tất xong, nàng lấy kiếm giả lên, chạm kiếm vào trán để chào cho đúng qui cách. Jordan chào đáp lại, nhưng tâm trí chàng đều đổ hết vào đôi mắt xanh đầy quyến rũ và hai má hồng mịn màng của nàng.
Nàng thắng hai điểm trước khi chàng để tâm vào việc đấu kiếm, nhưng ngay khi chàng chú ý, chàng cũng phải công nhận nàng là một đối thủ lợi hại. Thiếu sức mạnh, nàng bèn dùng khả năng nhanh nhẹn của hai chân và sự chuyển động lanh lẹ của cơ thể. Nhưng cũng chính vì hai chân nhanh nhẹn mà cuối cùng nàng đã thất bại. Nàng đã hầu như trấn áp được chàng, tấn công nhanh, giữ thế thủ vững, không thối lui mặc dù sức mạnh của chàng lấn áp nàng. Nàng đợi cho đến lúc chàng sơ hở, nàng thọc kiếm vào người chàng. Nhưng rủi thay, khi xông tới, nàng đạp phải lai áo dài, khiến nàng mất thăng bằng, nhào người vào Jordan.
- Em thua rồi! - chàng vừa cười vừa ôm nàng vào lòng.
- Phải, nhưng vì váy áo em quá dài nên anh thắng chứ không phải vì tài đánh kiếm của anh - nàng đáp, cười vang, bước lui khỏi chàng, ngực nàng hạ lên hạ xuống vì thở mạnh. Nhưng má nàng ửng đỏ do chàng đã ôm nàng nhiều hơn là vì hoạt động làm cho nóng người. Nàng nói để nhắc nhở chàng - Lúc mới bắt đầu, anh nên chú ý mới được. Nhưng nói đi nói lại, anh khỏe gấp hai em.
- Đúng - chàng đáp, cười thoải mái - Nhưng anh không dùng hết sức của mình. Ngoài ra anh có kinh nghiệm hơn em nhiều.
Alexandra cười chống nạnh hai tay.
- Anh đúng là đồ cổ, ngài Công tước à. Sang năm hay năm nữa, anh sẽ trở thành người nổi tiếng, được mọi người chiêm ngưỡng.
- Còn em ở đâu? - chàng hỏi với vẻ trang trọng hài hước, hai tay ngứa ngáy muốn kéo nàng vào lòng.
Nàng bước lui, nhoẻn miệng cười:
- Ở trong phòng nuôi trẻ, chơi với búp bê của em, vì thích hợp với tuổi non nớt của em.
Jordan bật cười, lòng phân vân tự hỏi không biết giới “thượng lưu” sẽ nói gì nếu họ thấy chàng bị một cô gái quê 18 tuổi đối xử một cách thiếu kính nể như thế.
Nàng nói tiếp, trêu chọc chàng:
- Nếu em không ở trong nhà nuôi trẻ thì em phải ở đâu?
Ở trên lòng anh - chàng nghĩ - Hay trên giường anh.
Bỗng nụ cười tắt trên môi Alexandra, nàng áp hai tay lên má nhìn ra phía sau chàng, miệng thốt lên:
- Trời đất!
Jordan quay để xem cái gì đã làm cho nàng hoảng hốt, thì chàng thấy 6 người hộ tống, hai người đánh xe, hai người xà ích, đứng sát bên nhau, mặt mày có vẻ bối rối, chứng tỏ họ đã đến xem cuộc đấu kiếm của hai người và bây giờ xem tiếp cuộc đấu khẩu của Công tước và nữ Công tước.
Cằm chàng bạnh ra, mắt lạnh lùng nhìn họ, khiến họ rút đi hết mà không cần chàng nói một tiếng.
- Thật là ấn tượng! - Alexandra trêu chọc, đưa tay lấy số áo quần nằm rải rác dưới đất - Anh chỉ nhìn là xong, - nàng nói tiếp đưa mắt tìm Henry - Anh chỉ dùng mắt là dẹp tan mà không cần dùng gươm. Có phải đấy là thiên tài của nhà quí tộc hay là do anh luyện tập sau này cho thích hợp với địa vị của anh? - Nàng thấy Henry đánh hơi nơi bụi cây, nàng bế nó lên - Bà nội anh cũng làm được như thế, và làm cho em khiếp sợ. Anh cầm các thứ này giúp em được không? - Jordan chưa kịp định thần, nàng đã chồng lên cánh tay chàng mũ, áo choàng lông và con chó - Anh vui lòng quay lưng cho em mang bít tất.
Jordan ngoan ngoãn làm theo lời nàng, nhưng trong óc chàng hình dung ra vẻ kinh ngạc của giới thượng lưu khi họ thấy Jordan Townsende - Công tước Hawthorne thứ mộthai, chủ nhân những vùng đất đẹp nhất và giàu nhất Châu Âu - đang đứng trong quãng rừng trống với đống áo quần và con chó đáng ghét trên tay.
Khi họ quay về xe, chàng hỏi:
- Ai dạy em đánh kiếm.
- Ba em. Khi nào ổng về nhà là ổng với em tập đánh kiếm hàng giờ. Khi ông đi rồi, em thường tập với các anh trai của Mary Ellen và với bất kỳ ai muốn đánh kiếm - để khi bố em về, ông khen em tiến bộ nhiều... vì em không có hứa hẹn trở thành một cô gái xinh đẹp, nên em nghĩ chắc ông rất thích thú khi biến em thành con trai. Nhưng cũng có thể ông thích đánh kiếm, và đây là cách ông tiêu khiển thời gian - Alexandra không nghĩ đến chuyện giọng nàng nói ẩn chứa nỗi đau đớn, hậm hực người cha quá cố của mình.
***
- Alexandra này?
Alexandra quay mắt khỏi cảnh vật đang trôi qua ngoài cửa xe. Từ khi diễn ra cuộc so kiếm buồn cười của họ cách đấy haih, chàng Công tước nhìn nàng với vẻ kỳ cục, trầm ngâm, khiến nàng cảm thấy khó chịu. nàng đáp:
- Sao?
- Em nói bố em không về nhà thường xuyên phải không? Vậy ông ở đâu?
Mắt cô mờ đi một lát rồi sáng lên lại, miệng mỉm cười tự nhiên.
- Ông về mỗi năm hai hay 3 lần, và ở nhà chừng hai hay 3 tuần. còn ngoài ra ông ở London. Ông về nhà như là khách đến thăm.
- Anh xin lỗi - Jordan đáp, chàng xin lỗi vì chàng đã hỏi để nàng phải nói đến người mà chàng nghĩ đã làm cho nàng đau khổ.
- Anh khỏi cần xin lỗi, nhưng nếu anh cảm thấy ân hận về việc anh đã đối xử với mẹ em thì em rất biết ơn anh. Mẹ em rất dễ thương, vui vẻ, nhưng từ ngày ba em mất, bà... đau khổ vô cùng.
- Và bà đã để gánh nặng gia đình lên vai các gia nhân và cô cô gái 14 tuổi - Jordan chua chát nói - Anh đã thấy ngôi nhà ấy rồi, và anh cũng đã gặp mẹ em và ông cậu của em rồi. Anh có thể hình dung ra cảnh em phải chịu đựng cuộc sống ra sao.
Alexandra nghe giọng chàng vừa tức giận vừa thương xót, khiến nàng cảm thấy yêu chàng thêm vì chàng đã lo lắng cho nàng, nhưng nàng lắc đầu, không muốn chàng thương hại.
- Cuộc sống của em không đến nỗi tệ mạt như anh nghĩ đâu.
Được chàng lo lắng cho nàng như thế thật quá tuyệt, quá bảo đảm, an toàn, nhưng nàng không biết làm sao để đáp lại lòng tốt của chàng. Không thể nói hết cảm nghĩ của mình, nàng bèn làm một việc mà nàng thấy tuyệt nhất: đưa tay lấy cái túi lưới màu hồng nhạt giống màu cái váy và áo choàng lông, nàng lấy trong túi ra chiếc đồng hồ có sợi dây chuyền nặng. Đối với Alex đây là vật linh thiêng: vật có giá trị nhất của người đàn ông mà nàng thương mến. Nàng đưa cái đồng hồ cho Jordan. Khi chàng nắm cái đồng hồ, vẻ mặt ngạc nhiên, nàng nói:
- Cái đồng hồ là của ông ngoại em. Một bá tước Scotland đã từng cho ông cụ, vì ông ta phục tài hiểu biết các triết gia của ông ngoại em - nhìn chiếc đồng hồ trong lòng bàn tay chàng, mắt nàng nhòa lệ. Giọng nàng đau đớn vì kỷ niệm cũ làm nàng đau lòng, nàng nói tiếp - Chắc ông ngoại muốn anh giữ cái này. Chắc ông bằng lòng anh.
- Anh không tin như thế - Jordan đáp.
- Ồ, chắc ông ngoại muốn thế! Ông nói em sẽ lấy một người cao quí.
- Ông nói em phải yêu một người quí tộc à? - Jordan lặp lại với vẻ ngạc nhiên.
- Không, không. Một người cao quí. Như anh vậy.
Không biết chàng đã có rất nhiều đồng hồ vàng nên Alexandra nói:
- Em đã cho một gia nhân trong nhà anh đến nhà em, và Penrose đi tìm cái đồng hồ giao cho anh ta mang đến cho em. Bà nội anh nói việc này tốt thôi.
Jordan nắm chặt cái đồng hồ trong tay. Chàng chỉ nói vỏn vẹn hai tiếng “cám ơn”.
Alexandra đã cho chàng hai thứ quí giá nhất nàng có, đó là tình yêu và cái đồng hồ vàng. và mỗi lần như thế chàng chỉ nói “cám ơn”. Rõ ràng những món quà cô cho chàng đều làm cho chàng cảm thấy khó chịu.
Sự im lặng nặng nề bao phủ trong xe sau khi nàng đã để lộ tình cảm một cách quá lộ liễu.
Cuối cùng, vì xe chàng lắc lư và vì ăn bữa trưa hơi no, nên nàng thấy buồn ngủ. Thế nhưng, mặc dù bên trong xe rất sang trọng, nhưng nàng vẫn thấy khó ngủ. Nàng tựa đầu sang một bên cố ngủ, nhưng mỗi lần xe chòng chành một chút, đầu nàng va mạnh vào xe khiến nàng thức giấc. Nàng bèn ngồi thẳng người, dựa đầu ra sau ghế nệm, hai tay vòng trước ngực. Bánh xe chạy trên đường rãnh ở giữa đường, xốc mạnh, khiến nàng nẩy người lên, nghiêng về một bên. Chống hai tay lên ghế, Alexandra ngồi thẳng người lại.
Trước mặt nàng, Jordan cười khúc khích, vỗ tay xuống ghế bên cạnh.
- Em yêu, anh rất sung sướng được em dùng vai anh làm gối.
Alexandra vui vẻ nhận lời mời của chàng, chuyển chỗ ngồi bên ghế chàng, nhưng thay vì đưa vai cho nàng dựa, chàng quàng tay qua người nàng để đầu nàng dựa vào ngực chàng. Em yêu, - Alex nghĩ trong khi thiu thiu ngủ. Khi chàng nói, giọng âu yếm biết bao. Sau đó nàng ngủ ngay.
Khi trời chạng vạng, Alexandra thức dậy, hoảng hốt thấy mình hầu như nằm trên người chàng. Trong lúc nàng ngủ, thỉnh thoảng Jordan đổi vị trí để cho chàng dựa vào một bên xe, hai chân duỗi dài theo ghế ngồi, Alexandra nằm nghiêng một bên, hai tay chàng ôm quanh người nàng, hai chân nàng gác lên chân chàng, cánh tay nàng ôm quanh eo chàng.
Sợ chàng thức dậy thấy cô nằm trên người chàng trong tư thế khó nhìn, Alexandra nâng má lên khỏi ngực chàng. Vừa suy nghĩ cách ngồi dậy mà không làm chàng thức giấc, nàng vừa nhìn chàng. Giấc ngủ làm cho chàng dịu bớt những nét gay gắt trên khuôn mặt rám nắng và hai quai hàm trông mịn màng hơn. Nhìn như thế này trông chàng có vẻ ít cau có hơn nhiều, có vẻ trẻ con, và chàng thức giấc.
Chàng mở mắt, cúi xuống nhìn nàng. Chàng tỏ vẻ ngạc nhiên một lát, như không thể nhận ra nàng rồi chàng cười, nụ cười ấm áp, dịu dàng:
- Em ngủ ngon không?
Alexandra, quá sửng sốt không nhúc nhích nổi chỉ gật đầu và cố ngồi dậy. hai tay chàng ôm chặt nàng.
- Đừng đi - chàng nói nhỏ, mắt nhìn vào môi nàng một hồi lâu, rồi nhìn vào mắt nàng - Ở yên với anh.
Chàng muốn nàng hôn chàng, Alexandra nhận thấy cặp mắt xám của chàng để lộ sự ước muốn ấy, nàng cảm thấy vừa vui vừa sợ. E lệ, Alexandra áp môi nàng lên môi chàng, nàng cảm thấy tay chàng để trên lưng nàng, vuốt nhẹ lên, vỗ về và khích lệ. Môi chàng di động trên môi nàng, dò dẫm mời mọc, và khi nàng hôn lại theo ý muốn của chàng, chàng đưa bàn tay kia áp vào sau gáy nàng, mấy ngón tay vuốt ve, mân mê gáy nàng, còn tay vẫn tiếp tục vuốt lưng nàng.
Chàng hôn nàng bất tận, nụ hôn kéo dài, khiến nàng đê mê và muốn hôn nhiều hơn nữa. Lưỡi chàng đưa vào miệng nàng, đưa vào rút ra, trêu ngươi nàng cho đến khi nàng cũng muốn có cảm giác như chàng. Nàng liền đưa lưỡi mình vào miệng chàng. Ngay khi ấy, nụ hôn trở nên ác liệt. Chàng kéo mạnh nàng vào ngực, nút lưỡi nàng vào sâu trong miệng, rồi dùng lưỡi chàng vuốt ve lưỡi nàng. Bàn tay kia của chàng bỗng di chuyển xuống dưới mông, kéo nàng sát vào chàng, lưỡi chàng nhịp nhàng trong miệng nàng, gây cảm giác đê mê cho toàn thân của Alexandra.
Không đợi cho đến khi nàng cảm thấy tay chàng áp lên vú mình, rồi luồn xuống dưới áo, nàng mới thả chàng ra, thoát khỏi cơn đê mê quay cuồng mà nàng đã bị cuốn hút vào. rồi chính vì sự ngạc nhiên cho cảm giác tội lỗi, chứ không phải sự khiếp sợ, đã làm cho nàng rút lui.
Chống hai cánh tay trước lên ngực chàng, nàng cố điều hòa hơi thở rồi ngẩng đầu lên, bối rối nhìn vào mắt chàng.
- Anh đã làm cho em bị kích động - chàng nói nhỏ. Thật vậy, nhưng Alexandra thấy đôi mắt đam mê của chàng lộ vẻ thích thú, nàng quyết không chịu... điều đó. Chấp nhận sự thách đố âm thầm của chàng, nàng áp môi lên môi chàng lại, và lần này khi lưỡi chàng chuồi vào miệng nàng, nàng tự động đưa lưỡi đón nhận. M thanh nho nhỏ phát ra từ miệng chàng nghe như vừa là tiếng rên, vừa là tiếng cười, nhưng khi nàng muốn rút lui, tay chàng siết chặt người nàng và miệng chàng không chịu rời khỏi miệng nàng. Alex chịu thua sự đòi hỏi nóng hổi của miệng và tay chàng, nàng hôn đáp lại với lòng đam mê bừng dậy như cơn lũ tràn ngập cơ thể nàng.
Cuối cùng khi chàng thả nàng ra, chàng vuốt khớp ngón tay lên hai má nóng ấm của nàng. Chàng thì thào nói:
- Rất êm ái. Rất hết sức thơ ngây!
Alexandra hiểu từ “thơ ngây” có nghĩa là “ngây ngô”, nàng liền vùng ra khỏi chàng, lòng đau đớn tức bực:
- Người sành sỏi như anh chắc buồn da diết khi chỉ hôn như thế này.
Chàng nắm hai cánh tay nàng níu lại.
- Đấy là lời khen - chàng nói, mặt chỉ cách mặt nàng vài phân, giọng chàng căng thẳng khiến cho nàng tự hỏi không biết có phải chàng tức giận vì câu nói của nàng hay không. Chàng lay nhẹ nàng, rồi nói ngắn gọn để làm sáng tỏ ý của chàng:
- “Nguyên trinh, trong sạch - không giả tạo hay làm mặt”, em có hiểu không?
- Tuyệt hảo! - Alexandra vùng lui, phản ứng vì giọng chứ không phải vì lời của chàng, và rồi nàng thấy phản ứng phi lý, nên bật cười - Có phải chúng ta cãi nhau về vấn đề em “tuyệt” như thế nào?
Nụ cười duyên dáng của nàng làm dịu cơn bực bội vừa bừng lên trong lòng chàng, và mặt chàng ánh lên nụ cười miễn cưỡng để đáp lời nàng. Chàng đáp nho nhỏ:
- Hình như thế đấy - Jordan cảm thấy việc chàng giả vờ không thèm muốn nàng không thành công được nữa. Nàng tựa đầu lên ngực chàng lại, chàng nhìn qua đầu nàng, tự nhắc mình nhớ đến những lập luận cho rằng nếu đêm nay chàng ngủ với nàng thì chàng sẽ tạo nên sự sai lầm:
Nàng trẻ, thơ ngây và lý tưởng
Chàng không có những thứ đó.
Nàng muốn cho chàng tình yêu
Chàng chỉ muốn cơ thể nàng.
Nàng muốn được chàng yêu
“Tình yêu” duy nhất chàng tin
Là loại tình yêu trên giường
Nàng đã si mê chàng
Chàng không muốn bận bịu với
Đứa bé si mê
Trái lại:
Nàng muốn chàng
Chàng muốn nàng.
Quyết định xong, chàng cúi xuống.
- Alexandra à? - khi nàng ngẩng mặt lên nhìn chàng, chàng nói bằng một giọng bình tĩnh, thản nhiên: Em có biết hài nhi hình thành ra sao không?
Câu hỏi bất ngờ làm cho nàng bật cười vì vừa kinh ngạc vừa bối rối, đồng thời mặt nàng nóng ran, đỏ bừng cả hai má.
- Có... có phải chúng ta cần bàn cãi vấn đề này không?
Môi chàng cong lên với vẻ tự trào.
- Hôm qua, anh nghĩ không cần thiết. Cách đây mộth, anh nghĩ cần. bây giờ thì anh thấy chúng ta phải bàn.
- Cái gì làm cho anh thay đổi ý kiến?
Đến lượt Jordan có vẻ đờ đẫn. Chàng im lặng một lát mới đáp một cách cộc lốc:
- Vì nụ hôn của chúng ta.
- Nụ hôn có dinh dáng gì đến hài nhi?
Jordan dựa đầu ra sau, nhắm mắt, thở dài khoan khoái - Anh nghĩ thế nào em cũng nói như thế.
Sau khi quan sát vẻ mặt kỳ cục của chàng, Alexandra ngồi dậy, bình tĩnh vuốt lại áo quần cho ngay thẳng. Cách đây hai năm, Mary Ellen đã thuyết phục nàng tin rằng hài nhi được hình thành giống như chó con, nhưng Alexandra bác bỏ ý kiến vô nghĩa ấy. nàng nghĩ: con người không tiến hành việc sinh đẻ như chó, và chỉ những người đầu óc đặc sệt như Mary Ellen mới tin điều phi lý như thế. Nhưng Mary Ellen cũng tin rằng nếu ai quay lưng với chiếc cầu vồng, người đó sẽ gặp điều xui xẻo, và các tiên nữ đều nhảy múa dưới tàn nấm trong rừng. Vì thế mà Mary Ellen đi lui khi nào gặp trời mưa và không chịu ăn nấm.
Alexandra liếc mắt nhìn chồng, nàng định hỏi những câu hỏi đơn giản về việc mà các thiếu nữ không được biết, nhưng nàng cảm thấy mình đáng được biết. Ông ngoại nàng thường nói sự dốt nát là căn bệnh sẽ được chữa trị bằng những câu hỏi mà thôi, cho nên nàng hỏi chàng, với vẻ quan tâm ngây thơ, trong sáng:
- Các hài nhi được hình thành ra sao? - Jordan lộ vẻ ngạc nhiên, chàng quay lui nhìn nàng há miệng định nói, nhưng vì lý do gì đấy mà chàng không thốt được nên lời.
Mới đầu Alexandra ngạc nhiên thấy chàng im lặng, nhưng rồi nàng hiểu. nàng lắc đầu, thở dài cám cảnh cho tình thế khó khăn của cả hai. Nàng hỏi - Anh cũng không biết, phải không?
Bỗng Jordan phá ra cười rất lớn, chàng ngẩng đầu ra sau để cười, cười sung sướng đến nỗi nghẹt thở:
- Phải, Alexandra anh biết chứ - Jordan nghĩ chàng đã cười trong một tuần quen biết nàng nhiều hơn chàng cười trong một năm.
Alexandra cảm thấy bị chạm tự ái trước tràng cười của chàng, nàng nói:
- Thôi được, việc ấy hình thành ra sao?
Khi chàng đưa tay vuốt nhẹ trên má nàng rồi vuốt tóc nàng ra sau, dự vị của niềm hân hoan còn ánh lên trong mắt chàng từ từ tan biến. Cuối cùng, chàng nói bằng một giọng khàn đặc:
- Tối anh anh sẽ cho em biết hài nhi hình thành ra sao.
Chàng vừa nói xong những lời trên thì chiếc xe rẽ ra khỏi đường và dừng lại trước sân của một quán trọ, đèn sáng trưng khắp các cửa sổ.
Ánh đèn cầy nhảy nhót vui tươi trên bệ lò sưởi và trên cái bàn thấp giữa họ, cái bàn do chị hầu bàn kê vào khi chị ta lên dọn bát đĩa bữa ăn tối. Nằm cuộn người trên chiếc ghế nệm dài bọc vải hoa, hai chân mang bít tất co lại, cánh tay Jordan quàng quanh vai nàng giữ nàng nép người vào nách chàng. Alexandra cảm thấy chưa bao giờ được thoải mái, hạnh phúc như thế này.
Nàng đưa ly rượu vang lên môi uống một hớp, Jordan đã ép nàng uống suốt mộth qua, nàng tự hỏi không biết khi nào chàng định về phòng của chàng. Nàng không biết đêm nay chàng có phòng riêng hay không. Trước khi ăn tối, trong khi nàng tắm trong phòng nàng, thì chàng tắm trong cái phòng nhỏ gần bên cạnh, nhưng ở đấy chỉ có cái giường thô tháp chật hẹp, có lẽ chỉ dùng cho người hầu. Alexandra không có cô hầu, nàng phải tự lo liệu công việc của mình. Còn Jordan thì nói khi chàng đi đâu ngắn ngày, chàng không đem theo người hầu nam. Vì cả hai đều không có gia nhân, nên Alexandra tự hỏi phải chăng quán trọ đông khách, nên chàng phải ngủ trong phòng nhỏ bên cạnh phòng nàng.
Lửa nhảy múa trong lò sưởi, xua tan hơi lạnh của đêm xuân, làm cho không khí trong phòng ấm áp dễ chịu, và ý nghĩ của nàng chuyển từ chỗ ngủ đêm đến vấn đề hài nhi. Jordan đã hứa đêm nay sẽ chỉ cho nàng biết vấn đề con cái được tạo nên như thế nào. Nàng không nghĩ ra được tại sao người đã lập gia đình cứ khăng khăng giữ bí mật chuyện này như thế. Tuy nhiên chuyện này đã diễn ra rồi, thì không thể là chuyện nguy hiểm đáng sợ, và những cặp vợ chồng người Anh đều phải làm như thế thì dân số mới gia tăng.
Có lẽ chuyện này được giữ bí mật vì xã hội thượng lưu muốn những cô gái như nàng - những người không thích có con dù có chồng hay không - đi khắp nơi với con cái bên cạnh.
Rõ ràng chuyện này đúng như thế. Từ khi mới khai thiên lập địa, đàn ông tạo nên qui luật và chính đàn ông ra qui định rằng nếu cô gái nào có con mà không lấy một người trong số họ trước tiên, thì sẽ bị “hủy diệt”. Đúng là như thế. Tuy nhiên... lý thuyết này có vài chỗ thiếu sót.
Một em bé - nàng buồn bã nghĩ - một em bé.
Vì là con duy nhất, nên nàng cứ nghĩ chuyện có đứa con trai tóc đen để bồng ẵm, nuôi nấng và chơi với nó là lòng nàng tràn trề niềm vui sướng. Ngoài ra nàng đã đọc sách nên biết chuyện có con trai nối dõi tông đường cho người đàn ông có chức tước là vấn đề rất quan trọng, nhất là những người có chức tước cao sang như chức tước của Jordan. Nàng nhận ra rằng nàng là người sẽ sinh cho Jordan đứa con trai thừa kế, nghĩ thế, nàng cảm thấy tự hào và vui sướng vô cùng.
Liếc mắt nhìn chàng, tim đập thình thịch. Chàng ngồi dựa lưng trên chồng gối, áo sơ mi trắng trạc nút để lộ bộ ngực rắn chắc, làn da rám nắng màu đồng lấp lánh dưới ánh lửa. Nhìn mái tóc đen, hơi gợn sóng của chàng, nét mặt có góc cạnh như đẽo, và thân thể đẹp tuyệt vời của chàng, Alexandra thấy chàng giống như một vị thần.
Nàng tự hỏi phải chăng nàng đã cư xử không hoàn toàn đúng mức, nâng niu chiều chuộng chàng, hôn hít chàng, nhưng sự thật nàng nghĩ chàng là người quá tuyệt vời. Ngoài ra, chàng là chồng nàng trước mặt Chúa và con người, cho nên nàng không có lý do gì phải kêu ca xem sự hôn hít, ôm ấp của chàng là khó chịu. Ông ngoại nàng có lẽ sợ cuộc hôn nhân của bố mẹ nàng sẽ gây ảnh hưởng không hay cho nàng về vấn đề hôn nhân, nên ông thường giảng dạy cho nàng biết phải chuẩn bị đến với hôn nhân như thế nào. Ông thường nói:
- Người ta thường mắc phải hai lỗi khi đi vào hôn nhân. Lỗi lầm thứ nhất là lấy người sai trái. Còn khi lấy được người đứng đắn, thì lỗi lầm thứ hai là không chịu hòa hợp với chồng hay thương yêu chồng. Khi cháu thật tình yêu chồng vô điều kiện, thì chồng cháu sẽ yêu lại cháu.
Jordan thường nghĩ đến những chuyện thực tiễn. Lúc ấy chàng cố nghĩ đến phương pháp dễ nhất để cởi áo quần của nàng ra mà không làm cho nàng hoảng sợ.
Alexandra cảm thấy chàng hôn trên trán mình, nàng cười sung sướng, nhưng không ngạc nhiên vì đêm nay chàng thường hôn nàng như thế. Thế nhưng một lát sau, nàng kinh ngạc khi thấy chàng lấy ly rượu trên tay nàng để lên bàn, rồi kéo nàng vào lòng và hôn rất say đắm. rồi nàng kinh ngạc hơn nữa, khi mấy phút sau chàng ngừng hôn, nói với nàng rằng nàng đến bức màn trong góc phòng để thay áo ngủ, lời nói nho nhỏ nhưng cương quyết.
Alexandra đứng dậy để đến hòm đựng áo quần tìm áo ngủ, nhưng trước khi đi, nàng hỏi:
- Anh sẽ ngủ ở đâu?
- Ngủ với em - chàng dịu dàng đáp.
Alexandra nheo mắt khó chịu. Linh tính báo cho nàng biết quyết định của chàng ngủ với nàng có liên quan đến bí mật của việc tạo thành em bé, nhưng không biết vì sao mà nàng bỗng nhiên không muốn biết đến chuyện bí mật này. Chưa. Nàng hỏi:
- Anh không muốn ngủ riêng trong một phòng có giường đẹp, êm ái à?
- Việc tạo hài nhi phải cần một giường thôi - chàng nói, cố bình tĩnh kiên nhẫn - Không cần hai giường.
Mắt Alexandra nheo lại vì lo sợ.
- Tại sao?
- Lát nữa anh sẽ chỉ cho em thấy lý do tại sao?
- Anh không thể nói cho em nghe được à? - nàng năn nỉ.
Chàng đáp bằng một giọng nho nhỏ, kỳ dị, nhưng mặt vẫn bình thường.
- Không được!
Jordan nhìn nàng miễn cưỡng đi đến cái màn, nụ cười mà chàng đã cố nín bỗng nở rộ trên mặt chàng, chàng nhìn say sưa đôi vai thẳng và cặp mông đung đưa nhẹ nhàng của nàng. Chàng nhận thấy nàng bắt đầu hoảng hốt, mặc dù chàng chưa sờ đến nàng. Rõ ràng người phụ nữ nào sinh ra với giác quan thứ 6 cũng đếu thấy đàn ông là nguy hiểm và không đáng tin khi họ không có áo quần che chở. Khi chàng đăm chiêu nhìn bức màn để thay áo quần, chàng nghĩ Alexandra cái gì cũng ngạc nhiên hết: nàng có tinh thần của một học giả, có trái tim của kẻ thơ ngây, và nét dí dỏm của nhà hiền triết. nàng vừa mới tỏ ra can trường đủ sức nhắm bắn một người đàn ông đấy, nhưng chỉ giây phút sau nàng liền sửng sốt vì mình đã làm việc đó. Nàng đã thảo luận về đề tài tình dục với tinh thần không thiên vị của nhà hoa học, thế mà bây giờ đến lúc thí nghiệm vấn đề này nàng lại lo sợ, kéo dài thời gian.
Sự lo sợ của nàng làm cho Jordan bối rối, nhưng không đủ sức làm cho chàng từ bỏ sự thèm muốn cơ thể nàng, sự thèm muốn khó nói, đam mê. Mặc dù Alexandra còn quá nhỏ so với các phụ nữ khác từng ngủ với chàng, nhưng nàng đủ khôn lớn để lấy chồng và sinh con. Ngoài ra, chàng đã tốn kém quá nhiều để có cái đặc ân hưởng thụ cơ thể nàng - đã trả giá cho việc này bằng tên tuổi của chàng và sự cầu hôn của chàng.
Nhưng, trong lúc chờ đợi, sự khao khát làm tình của chàng đêm nay bị giảm sút trầm trọng vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, Alexandra hoàn toàn không biết điều mà chàng sẽ làm với nàng, và khi nàng đã nghĩ ra được, thì Jordan đoán không những nàng lo sợ mà còn có thể phản đối. Thứ hai, cho dù nàng không còn lo sợ hay chống đối, chàng cũng đang đứng trước viễn cảnh sẽ ngủ với một cô gái thiếu kinh nghiệm, không được giáo dục về nghệ thuật làm tình.
Không giống những người đàn ông thường chú ý đến các cô gái thơ ngây khác, Jordan thường thích người phụ nữ mà chàng ăn nằm với họ có kinh nghiệm về chuyện làm tình, những cô đa cảm, biết cách làm cho chàng sảng khoái và nhận khoái cảm do chàng mang đến mà không e thẹn hay dè dặt.
Việc các phụ nữ tìm cách làm cho chàng chú ý đến họ như thế là vì họ muốn cái gì đấy - hoặc là địa vị hoặc là danh tiếng của chàng - không làm phiền đến chàng. Nói tóm lại, chàng cũng muốn cái gì nơi họ, và đấy là điều mọi người trao đổi qua lại trong đời. Nhưng cho dù họ cố lôi cuốn chàng vì mục đích gì đi nữa, thì khi nhiệt tình của chàng đã hết, chàng thường thích ngủ một mình.
Tiếng động sau tấm màn đã hết, Jordan biết Alexandra đã thay áo quần xong, nhưng nàng còn nán lại sau đó vì sợ đi ra trước mặt chàng với áo ngủ trên người.
Nhận thấy bước khó khăn trong việc thay áo ngủ của nàng thế là xong xuôi, Jordan bèn đứng dậy, đi đến bàn để rót thêm rượu. chàng nói bằng một giọng tự nhiên:
- Alexandra, em muốn anh giúp cởi áo không?
- Không! Em... em thay xong rồi - Nàng đáp, giọng hoảng hốt.
- Vậy thì bước ra khỏi cái màn đi.
- Em không thể ra được. Bà thợ may người Pháp của bà nội anh là một con mụ điên, tất cả áo nào bà ta may cho em cũng đều có lỗ hết.
- Có lỗ à? - Jordan hỏi, vừa đưa tay lấy chai rượu, chàng vừa nhìn về phía màn. - Lỗ gì thế?
Alexandra bước ra khỏi tấm màn, Jordan nhìn vào khuôn mặt ửng hồng của nàng rồi nhìn xuống thân trên chiếc áo ngủ, thân áo khoét thấp xuống tận ngực nàng chỉ vào thân trên của chiếc áo ngủ và nói:
- Cái áo có một lỗ ngay nơi ngực, cái áo xanh có một lỗ sau lưng. Cái áo vàng là bậy hơn hết - giọng nàng gay gắt - Có một lỗ ở đằng sau, một lỗ ở đằng trước, rồi hai bên xẻ lên đến tận đầu gối! Cái mụ người Pháp này không đáng được cầm kéo!
Jordan cười, ôm nàng vào lòng, úp mặt xuống mái tóc thơm tho của nàng, vai chàng lắc lư.
Ngay khi ấy, những ý nghĩ hoài nghi vừa qua đều tan biến hết.
- Ôi, Alex, không ngờ em tuyệt như thế này!
Nàng cảm thấy không chịu trách nhiệm về các kiểu áo này, nàng không ái ngại khi thấy chàng cười nhưng nàng lên giọng cảnh cáo chàng:
- Khi anh thấy những tác phẩm do anh trả tiền thì chắc anh sẽ hết cười!
Jordan cố gắng mỉm cười, ngẩng mặt nhìn xuống khuôn mặt ngẩng lên của nàng, chàng hỏi:
- Tại sao thế?
- Vì những chiếc áo dài không có lỗ thì lại rất mỏng đến nỗi chúng trong suốt như cửa sổ.
- Cửa sổ? - Lần thứ hai Jordan không nín cười được. Khi vai chàng lắc lư, chàng bế nàng vào lòng, sung sướng trước câu nói dí dỏm vô tư của nàng.
Chàng bế nàng đến giường, nhưng khi chàng quàng cánh tay dưới đầu gối nàng, chàng nàng thỏng xuống đùi chàng, chạm vào dương v*t cương cứng của chàng, nàng liền căng thẳng cả người. Bỗng nàng cảm thấy sợ và đưa mắt nhìn mặt chàng, nàng hỏi, giọng run run:
- Anh sẽ làm gì em?
- Anh sẽ làm tình với em - chàng đáp nho nhỏ.
Cô run cả người.
- Tại sao?
Jordan cười cho nàng yên tâm, chàng cảm động trước sự lo sợ của nàng cũng như sự thơ ngây hiện ra trong cặp mắt to rớm rớm nước mắt của nàng.
- Anh sẽ nói cho em biết khi chúng ta nằm với nhau - chàng hứa, nhưng rõ ràng câu trả lời không làm cho nàng hài lòng, nên chàng nói tiếp - Công việc đơn giản là như thế này, mầm sinh ra hài nhi đang ở trong anh, rồi chỉ trong giây lát, anh sẽ cho vào trong em. Nhưng không làm sao biết được lần này hài nhi có hình thành được hay không. Alexandra này, - chàng nói thêm với giọng hơi mạnh dạn, nghĩ rằng việc chàng sắp làm với nàng có vẻ “tội lỗi” - Anh nói cho em biết những chuyện chúng ta sắp làm không có gì “sai trái”. Người ta làm việc này bất kể họ muốn có con hay không.
- Thế à? - nàng hỏi - Tại sao?
Jordan mỉm cười, đưa tay tháo cái nơ satin nơi ngực nàng.
- Vì chuyện này rất tuyệt! - chàng chỉ đáp như thế thôi. Chàng để tay lên vai nàng, và bỗng nhiên chiếc áo ngủ rơi khỏi người nàng, nằm một đống dưới chân nàng. Jordan nín thở khi thấy thân hình đẹp đẽ của nàng. Nàng gầy, nhưng bầu ngực đều đặn, eo nhỏ, hai chân thon dài.
Đầu cúi xuống, hoảng sợ và bối rối trước ánh mắt của chồng, Alexandra đứng nhìn cái áo, không nói nên lời khi Jordan cúi xuống bế nàng lên giường. Mừng rỡ vì thấy trên giường có tấm chăn, nàng bèn kéo chăn đắp lên tận cằm, rồi quay mặt nhìn Jordan cởi áo quần bên giường.
Nàng cố nhắc nhở mình nhớ rằng con người đều sinh con đẻ cái khi thời gian đến lúc, cho nên việc Jordan sắp làm với nàng không có gì kỳ lạ hay xấu xa. Hơn nữa, nàng có bổn phận sinh con nối dõi cho chàng, nàng phải duy trì hôn nhân tốt đẹp bằng cách làm tròn nhiệm vụ của mình. Mặc dù đã suy nghĩ như thế, nhưng khi chàng lên nằm bên cạnh nàng, đưa tay ôm nàng, tim nàng lại đập thình thịch.
- Anh sẽ làm gì? - nàng hỏi, sợ sệt, chỉ nhìn bộ ngực rắn chắc của chàng lờ mờ ở trên người chàng mà thôi.
Jordan nhẹ nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn vào mắt chàng.
- Anh sẽ hôn em và ôm em sát vào anh - chàng nói bằng một giọng êm ái như nhung - Và anh sẽ sờ em. Sau đó, anh sẽ làm cho em đau một lát... Một lát thôi - chàng hứa - Khi nào sắp đến giai đoạn đau anh sẽ nói cho em biết - chàng nói thêm, vì sợ nàng sẽ lo sợ bị đau cho đến khi giây phút ấy xảy ra.
Mắt nàng mở to vì lo sợ khi nghe nói đến chuyện đau đớn, nhưng khi nàng nói thì nàng lo cho chàng hơn là cho mình.
- Nó cũng làm cho anh đau chứ?
- Không.
Alexandra cười, áp mấy ngón tay lên ngực chàng và dịu dàng nói:
- Em sung sướng vì em không muốn anh đau.
Jordan cúi đầu hôn lên môi nàng. Chàng áp môi mạnh vào môi nàng, chuồi lưỡi vào miệng nàng, bàn tay ôm sau gáy nàng, vuốt ve.
Ngây ngất sung sướng, Alexandra ôm cứng người chàng, hai tay chàng ôm mông nàng kéo sát vào chàng. hai bàn tay chàng thoa lên thoa xuống dọc theo sống lưng nàng.
Nàng nằm yên trong tay chàng, nhưng khi chàng di chuyển bàn tay từ sau lưng ra trước ngực nàng, nàng cong người hoảng hốt, và lần này chàng nhả môi nàng ra, nhìn nàng nói:
- Đừng sợ anh, em yêu.
Alexandra ngần ngừ, đưa mắt nhìn vào mắt chàng. Jordan có cảm giác nàng nhìn thấu vào tim đen của chàng. Tuy nhiên, nàng dịu dàng nói:
- Chắc anh sẽ không làm gì hại em, em biết thế. Mặc dù bề ngoài trông anh cứng rắn, nhưng bên trong anh rất tuyệt.
Lời nàng làm cho Jordan xúc động sâu sắc. chàng cúi đầu hôn ngấu nghiến lên môi nàng. Lần này, nàng đáp lại với tất cả nhiệt tình của mình, nàng hé môi mà không cần chàng hối thúc, lưỡi đón nhận lưỡi chàng, hai tay ôm cứng chàng kéo vào người mình.
Môi không rời khỏi môi nàng, Jordan đưa hai tay sờ vào ngực nàng, úp tay lên bầu ngực nàng, cảm thấy hai nụ hoa cứng lên dưới tay chàng. Chàng hôn vào thái dương nàng, hôn mắt, hôn má, hôn cổ, rồi lại hôn môi, đưa lưỡi vào miệng nàng, nàng rên lên vì khoái cảm và bấm móng tay vào hai cánh tay chàng.
Môi chàng lướt trên cổ rồi lướt xuống dưới, hôn lên vú nàng, ngậm lấy hai núm vú. Tay nàng lồng vào tóc sau gáy chàng, kéo đầu chàng sát vào ngực nàng, và khi chàng nút nụ hoa của nàng thì nàng thở hổn hển vì khoái lạc, thân hình cong lên sát vào người chàng. Chàng hôn xuống bụng, hai tay thoa hai bên hông nàng, thoa ngực thoa mông, rồi cuối cùng chàng ngẩng đầu lên.
Ngây ngất trong khoái lạc, Alexandra nhìn vào mắt chàng, nàng nghĩ không biết chàng có biết nàng như đang ở trên đống lửa khi ở dưới hai tay và miệng chàng như thế này không.
Nàng chỉ biết rằng nàng đang sung sướng vì tình yêu và nàng muốn làm cho chàng cũng sung sướng như mình. Khi Jordan áp môi vào môi nàng và thì thầm nói:
- Hôn anh đi, em yêu - thì Alexandra đáp lời ngay.
Nàng nghĩ những động tác mà chàng đã làm cho nàng chắc cũng sẽ làm cho chàng sung sướng, nên nàng đã dùng kỹ năng của chàng để áp dụng cho nàng. Nàng hôn chàng say sưa, tay vòng sau gáy chàng, hôn chàng như chàng đã hôn nàng, lưỡi rà trên môi chàng buộc môi chàng há ra rồi chuồi lưỡi nàng vào trong cho chàng thở hổn hển.
Nàng áp mạnh môi lên môi chàng khiến chàng nằm ngửa lên gối, Alexandra bèn chống một khuỷu tay nhổm người lên trên người chàng, hôn tới tấp lên thái dương, lên mắt, lên má chàng trong khi bàn tay nàng thoa lên đám lông đen trên ngực chàng. Nàng xòa rộng 5 ngón tay thoa tới thoa lui trên núm vú chàng, môi lướt trên má chàng rồi liếm dái tai chàng.
Nàng cảm thấy trái tim chàng đập thình thịch trong lòng bàn tay nàng. Nàng lướt môi xuống, hôn lên ngực chàng rồi ngậm núm vú của chàng vào miệng. Khi ngậm núm vú chàng, nàng nghe chàng rên ở trong họng.
Alexandra hôn khắp người chàng, nhưng khi nàng hôn lên bụng chàng, chàng thốt ra âm thanh vừa như cười vừa như rên, rồi bỗng chàng lôi nàng lên, lật ngửa nàng ra, nằm lên trên người nàng.
Vì quá đê mê, Jordan nghĩ chàng là người bị quyến rũ chứ không phải người quyến rũ. Chàng nghĩ cô gái chàng đưa vào giường này bỗng nhiên trở thành người phụ nữ tuyệt vời, đã làm cho chàng ngây ngất khoái lạc.
Chàng đưa tay sờ mông, sờ đùi nàng, rồi đưa tay sờ vào chỗ kín giữa hai chân nàng. Nàng khựng người kẹp hai chân lại, lắc đầu.
Jordan cố gắng giữ bình tĩnh, chàng để tay yên tại chỗ rồi từ từ ngẩng đầu, nhìn nàng:
- Đừng sợ anh, em yêu - chàng nói, giọng run run, và bàn tay di động lại, nhẹ nhàng êm ái sờ vào chỗ nhạy cảm nhất, mấy ngón tay khám phá lối vào ấm và ẩm - Hãy tin anh.
Sau một phút ngần ngừ, Alexandra nhẹ nhàng nhích hai chân ra. Ngay từ khi mới vào cuộc, Jordan đã nghĩ đến chuyện nàng sẽ chống lại việc chàng sờ vào nơi này, thế nhưng nàng đã dâng hiến cho chàng không dè dặt, đã cố quên sự lo sợ, và tin chàng không làm gì hại đến nàng.
Chàng cảm thấy yên tâm, nhìn xuống nàng. Nàng nhắm mắt, úp mặt vào ngực chàng, trong khi tay chàng tiếp tục khám phá nơi bí ẩn của nàng, và hai tay nàng bấu chặt vào hai cánh tay trên của chàng.
Nghĩ là mình sắp làm cho nàng đau đớn, Jordan nằm trên nàng, hai cánh tay chống hai bên người nàng, hai bàn tay ôm gọn mặt nàng, dương v*t sẵn sàng trên âm đ*o, chàng gọi “Alex” bằng một giọng khàn khàn mà tai chàng không nhận ra được là tiếng của mình.
Cặp lông mi dài mở ra, và chàng hiểu nàng đã biết. Hơi thở nàng dồn dập, nhưng thay vì nhắm mắt, nàng lại nhìn vào mắt chàng như thể để tìm sự bảo đảm nơi chàng, người sắp làm nàng đau. Jordan từ từ di chuyển cặp mông, nhích vào từng tí, nhè nhẹ đi sâu vào cho đến khi chàng gặp vật cản trở lối vào, vật cản mà nếu chàng chỉ dùng sức ép bình thường, nhẹ nhàng thôi sẽ không phá ra được.
Chàng không hy vọng gì nàng khỏi đau. Nâng mông nàng lên để đón nhận chàng, chàng áp môi vào môi nàng, thì thào nói trong miệng nàng:
- Anh xin lỗi, em yêu - Ôm chặt nàng trong tay, chàng từ từ ấn vào. Thân hình nàng cong lên, tiếng rên đau đớn nho nhỏ làm cho tim chàng thắt lại, nhưng nàng không đẩy chàng lui. Thay vì thế nàng để yên cho chàng ôm vào lòng, thì thào những lời âu yếm.
Cơn đau đã qua, Alexandra mở mắt, đôi mắt xanh long lanh trong nước mắt, ngạc nhiên và sung sướng vì cơn đau trong chốc lát đã dịu xuống. Khuôn mặt đẹp trai của chàng đờ đẫn vì đam mê, cau có vì ân hận, nàng ôm quanh người chàng, thì thào nói:
- Không đau gì nhiều.
Sự kiện nàng nói để an ủi chàng khiến cho chàng chột dạ. Tính gay gắt và bảo thủ lâu nay trong lòng chàng đều tan biến trước thái độ nàng muốn mang hạnh phúc đến cho chàng. Jordan lại từ từ di chuyển vào ra thật nhẹ nhàng, và khi nàng bắt đầu di động cùng chàng, chàng nhìn vào khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp của nàng.
Tay bấu vào lưng chàng, Alexandra áp người sát vào chàng, hòa nhịp với cơ thể chàng, người bị kích thích, ham muốn.
- Đừng nôn nóng, em yêu - Jordan thì thào nói, tay và vai căng thẳng, cố giữ cho nàng bình tình, ngực nhô lên xẹp xuống theo hơi thở. Chàng nói - cứ để tự nhiên như thế.
Cực khoái dâng lên trong người Alexandra, toàn thân co giật, mạch máu nhảy mạnh, khiến nàng thét lên. Khi nàng thét lên, Jordan ôm cứng người nàng, đi nhanh vào trong nàng. Cơ thể chàng bùng vỡ như hỏa diệm sơn, bắn hạt giống vào trong nàng, người run từng cơn từng cơn. Khi chàng nhẹ nhàng nằm nghiêng qua một bên, cơn khoái cảm vẫn còn dư vị trong người, chàng ôm Alexandra vào lòng, hai cơ thể áp sát vào nhau như một.
Alexandra từ từ trở lại bình thường, ý thức được nàng đang ở đâu. Nàng nằm yên trong vòng tay của chàng, đầu nép vào dưới cằm chàng, mường tượng lại cảnh âu yếm vừa rồi.
Ngay từ lúc chàng vào giường với nàng nàng ý thực được rằng chồng nàng muốn và cần nàng, nhưng nàng không biết. chàng muốn tìm cái “gì” trong nàng. Bây giờ thì nàng đã biết. chàng muốn hưởng sự trinh nguyên của nàng và chàng cũng muốn nàng thưởng thức niềm hạnh phúc này. Nàng cảm thấy tự hào và vui sướng khi biết nàng đã cho chàng điều ấy: nàng đã làm cho cơ thể cường tráng của chàng run lên như chàng đã làm cho cơ thể nàng run, nàng đã làm cho chàng hưởng được niềm hạnh phúc tràn trề.
Nàng không cảm thấy bối rối chút nào khi nhớ lại cảnh nàng đã đáp lại sự đam mê của chàng bằng phương pháp tinh nghịch. Tình yêu có nghĩa là cho mà không đòi lại, như ông ngoại nàng đã nói. Nghĩa là giao phó hạnh phúc của mình cho người khác, và đáp lại phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về hạnh phúc của người khác. Đêm nay nàng đã làm được cả hai việc.
Nàng lại nghĩ đến chuyện hài nhi. Nàng không hiểu tại sao nhiều cặp vợ chồng không muốn có con mà vẫn có. Rõ ràng họ có con là vì họ không thể không vào giường với nhau để làm cái công việc tuyệt vời mà Jordan gọi là “làm tình”.
Jordan nhẹ cúi đầu âu yếm nhìn vợ. Trong ánh đèn cầy, khuôn mặt nàng thật tinh khiết, hấp dẫn, cặp lông mi dài như hai cánh quạt mở rộng trên hai gò má cao, trông nàng mảnh mai, thơ ngây, và đẹp tuyệt vời. Chàng định dạy cho nàng hưởng lạc thú không ngờ chính nàng là người dạy cho chàng điều đó với tấm lòng vị tha, thanh thản. nàng thơ ngây nhiệt tình, không dối trá, tin tuởng và dịu dàng. Nàng là người có tài quyến rũ thiên phú.
Chàng mỉm cười khi nhận ra rằng việc nàng đã khéo léo vận dụng kỹ thuật về ái tình của chàng để làm tình với chàng, nhưng nàng còn thêm cái gì riêng của mình, cái gì biến hoá và làm cảm động sâu sắc. Cái gì đấy làm cho chàng vừa tự hào vừa có mặc cảm tự ti. Rồi bỗng nhiên chàng cảm thấy khó chịu.
Chàng không biết có phải đi ngủ hay không, chàng bèn chạm môi lên trán nàng, gọi nhỏ tên nàng, rồi đưa tay định vuốt tóc dính trên trán nàng.
Nàng mở mắt, và chàng thấy trong mắt nàng hiện ra điều khiến cho chàng dừng tay lại nửa chừng, và hai tay bỗng run run - điều chàng thấy chính là điều làm cho cơ thể chàng run khi nàng hôn và sờ chàng.
Tất cả tình yêu trên vũ trụ đang sáng trong mắt nàng.
- Ôi lạy Chúa! - chàng thì thào, giọng khàn khàn trong họng.
Mấy giờ sau, khi chàng làm tình lần thứ hai với nàng, chàng ôm nàng gọn trong lòng, mắt nhìn ánh đèn cầy sắp tắt trên bệ lò sưởi, chàng không thể xua đuổi hết sự ghen tuông ích kỷ đối với mọi người mà chàng cảm thấy dấy lên trong lòng:
- Alexandra à - chàng nói với giọng cau có ngoài ý muốn của chàng - Đừng bao giờ tin vào lời đàn ông khi họ nói “hãy tin tôi”, nhất là khi em không có áo quần trên người.
Nàng mở mắt cười thích thú.
- Anh nghĩ có bao nhiêu đàn ông nói với em như thế khi em không có áo quần trên người, hở Công tước của em?
- Không có ai hết - chàng đáp, giọng gay gắt - Anh chỉ nói đùa chơi cho vui - không thể nói một cách trắng trợn với nàng rằng đừng tin chàng hay bất kỳ ai, Jordan nói lảng sang vấn đề khác - Tin quá nhiều vào người ta là điên khùng, nếu em quá tin em sẽ bị đau khổ.
Nàng cười bình thản:
- Nếu em không tin, em sẽ tự mình làm khổ mình. Anh không tin người à?
- Không tin nhiều và không tin hoàn toàn.
Alexandra đưa tay, vuốt ngón tay lên môi chàng.
- Nếu anh không tin - nàng nói, kết hợp sự khôn ngoan và thơ ngây khiến Jordan cứng họng hết đường tranh cãi - Anh sẽ không bị ai làm cho thất vọng. Nhưng anh sẽ tự lừa dối mình khi cho rằng anh hoàn toàn được hạnh phúc - không thể thôi sờ chàng, Alexandra vuốt tay lên quay hàm rắn chắc của chàng, không để ý đến dục vọng đang hừng hực trong mắt chàng và hừng hực trong mình - Anh đẹp, dịu dàng, khôn ngoan và khỏe mạnh - nàng thì thào nói, nhìn mắt chàng tối sầm lại và tay nàng vuốt từ cuống họng xuốg ngực chàng - Nhưng anh cần phải học cách tin người, nhất là tin em. Không có sự tin tưởng, tình yêu sẽ không sống còn, mà em yêu a...
Jordan hôn lên môi nàng khiến nàng không nói hết lời, và làm cho nàng quay cuồng trong thế giới êm ả, ấm cúng, nơi không có gì hiện hữu ngoài sắc đẹp hoang sơ của hành động làm tình.
Jordan gọi người đánh xe, bảo dừng lại chỗ rừng trống sắp đến ở bên cạnh đường, Alexandra thở dài khoan khoái. từ khi ăn trưa xong, họ đi với tốc độ nhanh, nên nàng muốn đi bộ một vòng cho giãn gân cốt. thế nhưng, chồng nàng có vẻ thoải mái, chàng ngồi nghỉ trong xe. Nàng nghĩ có lẽ vì áo quần của chàng dễ chịu hơn áo quần của nàng đang mặc.
Jordan mặc quần ống bó có màu nâu nhạt, mang ủng màu nâu láng bóng và cái áo sơ mi tay rộng, kiểu nông dân, hở cổ, rất thích hợp cho việc đi đường xa. Trái lại, Alexandra mặc bộ áo quần lót dưới váy rộng màu vàng nhạt và áo sơ mi lụa trắng, bên ngoài mặc thêm cái áo choàng lông màu vàng chật bó có viền vải màu xanh đậm, quanh cổ nàng quàng chiếc khăn quàng màu vàng, trắng, có sọc xanh, hai tay đeo găng màu vàng, và chiếc mũ rơm ngộ nghĩnh có vành viền vải vàng và hoa hồng bằng lụa, chụp lên mái tóc quăn màu đen tuyền có quai buộc dưới cằm. Nàng cảm thấy nóng, tù túng, bực tức lối trang phục mà quí bà muốn kịp thời trang phải mặc, trong khi quí ông đúng thời trang như chồng nàng, muốn mặc sao thì mặc.
Khi xe dừng lại một chỗ rộng rãi bên vệ đường, thang hạ xuống, Alexandra bế con chó lên, vội vã đi thẳng đến nỗi va vào Jordan. Thay vì đi theo nàng xuống như nhiều lần trước, thì Jordan nhìn nàng với đôi mắt thông cảm, và ngồi dựa người ra ghế nệm để nghỉ. Ngồi một lát, chàng nghĩ thời gian đã đủ cho nàng làm những công việc cần thiết, công việc mà chàng đoán đã khiến cho nàng phải vội vã, chàng bèn xuống xe, đi băng qua đám cây ở bên vệ đường để vào trong quãng rừng thông nhỏ.
- Henry, mày không thấy tuyệt vời sao? - Alexandra đứng giữa quãng rừng thông, duỗi người, hai tay chắp lại phía trên đầu, con chó con ngồi dưới chân nàng. Lần thứ hai, Jordan muốn có nhà họa sĩ vẽ nàng lên khung vải. Trong y phục màu vàng nhạt, bao quanh là những ngọn đồi thoai thoải đầy hoa rừng màu vàng và trắng, nàng trẻ trung, duyên dáng và đầy sức sống: vị nữ thần trong rừng vui vẻ mặc áo quần hợp thời trang nhất.
Chàng cười trước ý nghĩ thơ mộng ấy, rồi đi vào quãng rừng trống:
- Ồ, anh à, - cô thốt lên, vội thả hai tay xuống, nhưng có vẻ mừng rỡ.
- Thế em đợi ai?
Để trì hoãn thời gian phải về lại xe, Alexandra cúi xuống bẻ một cành cây dài, mảnh, nơi một cây con đã chết.
- Không đợi ai hết, nhưng khi người ta đi với hai người xà ích và người cỡi ngựa hộ tống, thì khó nói ai sẽ xuất hiện, cả một lực lượng hùng hậu! - nàng cười rồi nhanh như chớp, nàng dùng cành cây như thanh kiếm đưa lên chào rồi chĩa mũi kiếm vào ngực Jordan - En Garde (Đứng yên!) - nàng nói đùa, rồi chĩa mũi kiếm xuống đất, để lòng bàn tay trên đầu thanh kiếm, đứng tréo chân ở mắt cá với vẻ nghênh ngang, giống như một kiếm khách giang hồ hảo hán.
Động tác huơ “kiếm gỗ” của nàng rất đúng kỹ thuật của môn đấu kiếm, khiến Jordan không thể nào nghĩ rằng nàng bắt chước những động tác mà nàng thấy. Mặt khác, chàng cũng không tin nàng biết kỹ thuật đấu kiếm hay có kỹ năng về đấu kiếm.
- Em đấu kiếm được à? - chàng hỏi, cặp lông mày đen nhíu lại với vẻ ngạc nhiên.
Nàng khẽ gật đầu, cười sung sướng.
- Anh thử đấu với em không?
Jordan ngần ngừ, chàng nghĩ trời sắp tối, nhưng vì hiếu kỳ, nên chàng chấp nhận lời thách đố của nàng. vả lại, chàng cũng quá mệt vì bị ngồi gò bó trong xe.
- Cũng được - chàng đáp, cố tình trêu chọc nàng, - Em đánh kiếm giỏi không?
- Cứ đấu rồi sẽ biết.
Chấp nhận lời thách thức của nàng với vẻ thích thú, chàng nhìn quanh tìm một cành cây vừa vặn để dùng làm kiếm. Khi chàng đã kiếm được cành vừa ý, thì Alex đã lấy mũ xuống, và cởi áo choàng lông ra, chàng nhìn nàng tháo khăn quàng ở cổ, rồi mở hạt nút ở trên cổ áo sơ mi lụa. Nghe bước chân chàng đến gần, nàng quay người, chiếc váy màu hồng xòe ra, má nàng ửng hồng, mắt màu ngọc bích sáng long lanh.
- Em muốn cởi quần lót và dép ra - nàng nói. Vừa nói vừa kéo váy lên, để lộ cặp giò tuyệt đẹp, rồi nàng tháo đôi dép ra.
- Nếu tháo dép, chắc em sẽ làm hỏng bít tất, phải không?
Nàng nhìn Jordan để hỏi ý kiến, nhưng trí óc chàng đang bận nghĩ đến thế đứng của nàng thật quá đẹp, và hơn nữa, chàng bận nghĩ đến ý khác ít hấp dẫn hơn: dục vọng. Tự nhiên chàng cảm thấy người rạo rực, ham muốn, cảm giác thật bất ngờ, tự nhiên, nhưng không chối cãi được.
- Sao thế Công tước?
Chàng nhìn đăm đăm vào mắt nàng.
- Tại sao anh nhìn em khủng khiếp như thế?
Jordan gắng trở lại với thực tế trước mắt, nhưng từ thâm tâm chàng nghĩ thế nào chàng cũng phải yêu nàng trước khi cuộc hành trình chấm dứt.
- Nếu em sợ hư bít tất thì cứ tháo ra - chàng nói. Rồi khi nàng quay lưng về phía chàng để tháo bít tất, để lộ trước mắt chàng, cổ chân và mắt cá mịn màng xinh xắn, thì chàng đâm ra hoa mắt ngất ngây.
Tháo bít tất xong, nàng lấy kiếm giả lên, chạm kiếm vào trán để chào cho đúng qui cách. Jordan chào đáp lại, nhưng tâm trí chàng đều đổ hết vào đôi mắt xanh đầy quyến rũ và hai má hồng mịn màng của nàng.
Nàng thắng hai điểm trước khi chàng để tâm vào việc đấu kiếm, nhưng ngay khi chàng chú ý, chàng cũng phải công nhận nàng là một đối thủ lợi hại. Thiếu sức mạnh, nàng bèn dùng khả năng nhanh nhẹn của hai chân và sự chuyển động lanh lẹ của cơ thể. Nhưng cũng chính vì hai chân nhanh nhẹn mà cuối cùng nàng đã thất bại. Nàng đã hầu như trấn áp được chàng, tấn công nhanh, giữ thế thủ vững, không thối lui mặc dù sức mạnh của chàng lấn áp nàng. Nàng đợi cho đến lúc chàng sơ hở, nàng thọc kiếm vào người chàng. Nhưng rủi thay, khi xông tới, nàng đạp phải lai áo dài, khiến nàng mất thăng bằng, nhào người vào Jordan.
- Em thua rồi! - chàng vừa cười vừa ôm nàng vào lòng.
- Phải, nhưng vì váy áo em quá dài nên anh thắng chứ không phải vì tài đánh kiếm của anh - nàng đáp, cười vang, bước lui khỏi chàng, ngực nàng hạ lên hạ xuống vì thở mạnh. Nhưng má nàng ửng đỏ do chàng đã ôm nàng nhiều hơn là vì hoạt động làm cho nóng người. Nàng nói để nhắc nhở chàng - Lúc mới bắt đầu, anh nên chú ý mới được. Nhưng nói đi nói lại, anh khỏe gấp hai em.
- Đúng - chàng đáp, cười thoải mái - Nhưng anh không dùng hết sức của mình. Ngoài ra anh có kinh nghiệm hơn em nhiều.
Alexandra cười chống nạnh hai tay.
- Anh đúng là đồ cổ, ngài Công tước à. Sang năm hay năm nữa, anh sẽ trở thành người nổi tiếng, được mọi người chiêm ngưỡng.
- Còn em ở đâu? - chàng hỏi với vẻ trang trọng hài hước, hai tay ngứa ngáy muốn kéo nàng vào lòng.
Nàng bước lui, nhoẻn miệng cười:
- Ở trong phòng nuôi trẻ, chơi với búp bê của em, vì thích hợp với tuổi non nớt của em.
Jordan bật cười, lòng phân vân tự hỏi không biết giới “thượng lưu” sẽ nói gì nếu họ thấy chàng bị một cô gái quê tuổi đối xử một cách thiếu kính nể như thế.
Nàng nói tiếp, trêu chọc chàng:
- Nếu em không ở trong nhà nuôi trẻ thì em phải ở đâu?
Ở trên lòng anh - chàng nghĩ - Hay trên giường anh.
Bỗng nụ cười tắt trên môi Alexandra, nàng áp hai tay lên má nhìn ra phía sau chàng, miệng thốt lên:
- Trời đất!
Jordan quay để xem cái gì đã làm cho nàng hoảng hốt, thì chàng thấy người hộ tống, hai người đánh xe, hai người xà ích, đứng sát bên nhau, mặt mày có vẻ bối rối, chứng tỏ họ đã đến xem cuộc đấu kiếm của hai người và bây giờ xem tiếp cuộc đấu khẩu của Công tước và nữ Công tước.
Cằm chàng bạnh ra, mắt lạnh lùng nhìn họ, khiến họ rút đi hết mà không cần chàng nói một tiếng.
- Thật là ấn tượng! - Alexandra trêu chọc, đưa tay lấy số áo quần nằm rải rác dưới đất - Anh chỉ nhìn là xong, - nàng nói tiếp đưa mắt tìm Henry - Anh chỉ dùng mắt là dẹp tan mà không cần dùng gươm. Có phải đấy là thiên tài của nhà quí tộc hay là do anh luyện tập sau này cho thích hợp với địa vị của anh? - Nàng thấy Henry đánh hơi nơi bụi cây, nàng bế nó lên - Bà nội anh cũng làm được như thế, và làm cho em khiếp sợ. Anh cầm các thứ này giúp em được không? - Jordan chưa kịp định thần, nàng đã chồng lên cánh tay chàng mũ, áo choàng lông và con chó - Anh vui lòng quay lưng cho em mang bít tất.
Jordan ngoan ngoãn làm theo lời nàng, nhưng trong óc chàng hình dung ra vẻ kinh ngạc của giới thượng lưu khi họ thấy Jordan Townsende - Công tước Hawthorne thứ mộthai, chủ nhân những vùng đất đẹp nhất và giàu nhất Châu Âu - đang đứng trong quãng rừng trống với đống áo quần và con chó đáng ghét trên tay.
Khi họ quay về xe, chàng hỏi:
- Ai dạy em đánh kiếm.
- Ba em. Khi nào ổng về nhà là ổng với em tập đánh kiếm hàng giờ. Khi ông đi rồi, em thường tập với các anh trai của Mary Ellen và với bất kỳ ai muốn đánh kiếm - để khi bố em về, ông khen em tiến bộ nhiều... vì em không có hứa hẹn trở thành một cô gái xinh đẹp, nên em nghĩ chắc ông rất thích thú khi biến em thành con trai. Nhưng cũng có thể ông thích đánh kiếm, và đây là cách ông tiêu khiển thời gian - Alexandra không nghĩ đến chuyện giọng nàng nói ẩn chứa nỗi đau đớn, hậm hực người cha quá cố của mình.
- Alexandra này?
Alexandra quay mắt khỏi cảnh vật đang trôi qua ngoài cửa xe. Từ khi diễn ra cuộc so kiếm buồn cười của họ cách đấy haih, chàng Công tước nhìn nàng với vẻ kỳ cục, trầm ngâm, khiến nàng cảm thấy khó chịu. nàng đáp:
- Sao?
- Em nói bố em không về nhà thường xuyên phải không? Vậy ông ở đâu?
Mắt cô mờ đi một lát rồi sáng lên lại, miệng mỉm cười tự nhiên.
- Ông về mỗi năm hai hay lần, và ở nhà chừng hai hay tuần. còn ngoài ra ông ở London. Ông về nhà như là khách đến thăm.
- Anh xin lỗi - Jordan đáp, chàng xin lỗi vì chàng đã hỏi để nàng phải nói đến người mà chàng nghĩ đã làm cho nàng đau khổ.
- Anh khỏi cần xin lỗi, nhưng nếu anh cảm thấy ân hận về việc anh đã đối xử với mẹ em thì em rất biết ơn anh. Mẹ em rất dễ thương, vui vẻ, nhưng từ ngày ba em mất, bà... đau khổ vô cùng.
- Và bà đã để gánh nặng gia đình lên vai các gia nhân và cô cô gái tuổi - Jordan chua chát nói - Anh đã thấy ngôi nhà ấy rồi, và anh cũng đã gặp mẹ em và ông cậu của em rồi. Anh có thể hình dung ra cảnh em phải chịu đựng cuộc sống ra sao.
Alexandra nghe giọng chàng vừa tức giận vừa thương xót, khiến nàng cảm thấy yêu chàng thêm vì chàng đã lo lắng cho nàng, nhưng nàng lắc đầu, không muốn chàng thương hại.
- Cuộc sống của em không đến nỗi tệ mạt như anh nghĩ đâu.
Được chàng lo lắng cho nàng như thế thật quá tuyệt, quá bảo đảm, an toàn, nhưng nàng không biết làm sao để đáp lại lòng tốt của chàng. Không thể nói hết cảm nghĩ của mình, nàng bèn làm một việc mà nàng thấy tuyệt nhất: đưa tay lấy cái túi lưới màu hồng nhạt giống màu cái váy và áo choàng lông, nàng lấy trong túi ra chiếc đồng hồ có sợi dây chuyền nặng. Đối với Alex đây là vật linh thiêng: vật có giá trị nhất của người đàn ông mà nàng thương mến. Nàng đưa cái đồng hồ cho Jordan. Khi chàng nắm cái đồng hồ, vẻ mặt ngạc nhiên, nàng nói:
- Cái đồng hồ là của ông ngoại em. Một bá tước Scotland đã từng cho ông cụ, vì ông ta phục tài hiểu biết các triết gia của ông ngoại em - nhìn chiếc đồng hồ trong lòng bàn tay chàng, mắt nàng nhòa lệ. Giọng nàng đau đớn vì kỷ niệm cũ làm nàng đau lòng, nàng nói tiếp - Chắc ông ngoại muốn anh giữ cái này. Chắc ông bằng lòng anh.
- Anh không tin như thế - Jordan đáp.
- Ồ, chắc ông ngoại muốn thế! Ông nói em sẽ lấy một người cao quí.
- Ông nói em phải yêu một người quí tộc à? - Jordan lặp lại với vẻ ngạc nhiên.
- Không, không. Một người cao quí. Như anh vậy.
Không biết chàng đã có rất nhiều đồng hồ vàng nên Alexandra nói:
- Em đã cho một gia nhân trong nhà anh đến nhà em, và Penrose đi tìm cái đồng hồ giao cho anh ta mang đến cho em. Bà nội anh nói việc này tốt thôi.
Jordan nắm chặt cái đồng hồ trong tay. Chàng chỉ nói vỏn vẹn hai tiếng “cám ơn”.
Alexandra đã cho chàng hai thứ quí giá nhất nàng có, đó là tình yêu và cái đồng hồ vàng. và mỗi lần như thế chàng chỉ nói “cám ơn”. Rõ ràng những món quà cô cho chàng đều làm cho chàng cảm thấy khó chịu.
Sự im lặng nặng nề bao phủ trong xe sau khi nàng đã để lộ tình cảm một cách quá lộ liễu.
Cuối cùng, vì xe chàng lắc lư và vì ăn bữa trưa hơi no, nên nàng thấy buồn ngủ. Thế nhưng, mặc dù bên trong xe rất sang trọng, nhưng nàng vẫn thấy khó ngủ. Nàng tựa đầu sang một bên cố ngủ, nhưng mỗi lần xe chòng chành một chút, đầu nàng va mạnh vào xe khiến nàng thức giấc. Nàng bèn ngồi thẳng người, dựa đầu ra sau ghế nệm, hai tay vòng trước ngực. Bánh xe chạy trên đường rãnh ở giữa đường, xốc mạnh, khiến nàng nẩy người lên, nghiêng về một bên. Chống hai tay lên ghế, Alexandra ngồi thẳng người lại.
Trước mặt nàng, Jordan cười khúc khích, vỗ tay xuống ghế bên cạnh.
- Em yêu, anh rất sung sướng được em dùng vai anh làm gối.
Alexandra vui vẻ nhận lời mời của chàng, chuyển chỗ ngồi bên ghế chàng, nhưng thay vì đưa vai cho nàng dựa, chàng quàng tay qua người nàng để đầu nàng dựa vào ngực chàng. Em yêu, - Alex nghĩ trong khi thiu thiu ngủ. Khi chàng nói, giọng âu yếm biết bao. Sau đó nàng ngủ ngay.
Khi trời chạng vạng, Alexandra thức dậy, hoảng hốt thấy mình hầu như nằm trên người chàng. Trong lúc nàng ngủ, thỉnh thoảng Jordan đổi vị trí để cho chàng dựa vào một bên xe, hai chân duỗi dài theo ghế ngồi, Alexandra nằm nghiêng một bên, hai tay chàng ôm quanh người nàng, hai chân nàng gác lên chân chàng, cánh tay nàng ôm quanh eo chàng.
Sợ chàng thức dậy thấy cô nằm trên người chàng trong tư thế khó nhìn, Alexandra nâng má lên khỏi ngực chàng. Vừa suy nghĩ cách ngồi dậy mà không làm chàng thức giấc, nàng vừa nhìn chàng. Giấc ngủ làm cho chàng dịu bớt những nét gay gắt trên khuôn mặt rám nắng và hai quai hàm trông mịn màng hơn. Nhìn như thế này trông chàng có vẻ ít cau có hơn nhiều, có vẻ trẻ con, và chàng thức giấc.
Chàng mở mắt, cúi xuống nhìn nàng. Chàng tỏ vẻ ngạc nhiên một lát, như không thể nhận ra nàng rồi chàng cười, nụ cười ấm áp, dịu dàng:
- Em ngủ ngon không?
Alexandra, quá sửng sốt không nhúc nhích nổi chỉ gật đầu và cố ngồi dậy. hai tay chàng ôm chặt nàng.
- Đừng đi - chàng nói nhỏ, mắt nhìn vào môi nàng một hồi lâu, rồi nhìn vào mắt nàng - Ở yên với anh.
Chàng muốn nàng hôn chàng, Alexandra nhận thấy cặp mắt xám của chàng để lộ sự ước muốn ấy, nàng cảm thấy vừa vui vừa sợ. E lệ, Alexandra áp môi nàng lên môi chàng, nàng cảm thấy tay chàng để trên lưng nàng, vuốt nhẹ lên, vỗ về và khích lệ. Môi chàng di động trên môi nàng, dò dẫm mời mọc, và khi nàng hôn lại theo ý muốn của chàng, chàng đưa bàn tay kia áp vào sau gáy nàng, mấy ngón tay vuốt ve, mân mê gáy nàng, còn tay vẫn tiếp tục vuốt lưng nàng.
Chàng hôn nàng bất tận, nụ hôn kéo dài, khiến nàng đê mê và muốn hôn nhiều hơn nữa. Lưỡi chàng đưa vào miệng nàng, đưa vào rút ra, trêu ngươi nàng cho đến khi nàng cũng muốn có cảm giác như chàng. Nàng liền đưa lưỡi mình vào miệng chàng. Ngay khi ấy, nụ hôn trở nên ác liệt. Chàng kéo mạnh nàng vào ngực, nút lưỡi nàng vào sâu trong miệng, rồi dùng lưỡi chàng vuốt ve lưỡi nàng. Bàn tay kia của chàng bỗng di chuyển xuống dưới mông, kéo nàng sát vào chàng, lưỡi chàng nhịp nhàng trong miệng nàng, gây cảm giác đê mê cho toàn thân của Alexandra.
Không đợi cho đến khi nàng cảm thấy tay chàng áp lên vú mình, rồi luồn xuống dưới áo, nàng mới thả chàng ra, thoát khỏi cơn đê mê quay cuồng mà nàng đã bị cuốn hút vào. rồi chính vì sự ngạc nhiên cho cảm giác tội lỗi, chứ không phải sự khiếp sợ, đã làm cho nàng rút lui.
Chống hai cánh tay trước lên ngực chàng, nàng cố điều hòa hơi thở rồi ngẩng đầu lên, bối rối nhìn vào mắt chàng.
- Anh đã làm cho em bị kích động - chàng nói nhỏ. Thật vậy, nhưng Alexandra thấy đôi mắt đam mê của chàng lộ vẻ thích thú, nàng quyết không chịu... điều đó. Chấp nhận sự thách đố âm thầm của chàng, nàng áp môi lên môi chàng lại, và lần này khi lưỡi chàng chuồi vào miệng nàng, nàng tự động đưa lưỡi đón nhận. M thanh nho nhỏ phát ra từ miệng chàng nghe như vừa là tiếng rên, vừa là tiếng cười, nhưng khi nàng muốn rút lui, tay chàng siết chặt người nàng và miệng chàng không chịu rời khỏi miệng nàng. Alex chịu thua sự đòi hỏi nóng hổi của miệng và tay chàng, nàng hôn đáp lại với lòng đam mê bừng dậy như cơn lũ tràn ngập cơ thể nàng.
Cuối cùng khi chàng thả nàng ra, chàng vuốt khớp ngón tay lên hai má nóng ấm của nàng. Chàng thì thào nói:
- Rất êm ái. Rất hết sức thơ ngây!
Alexandra hiểu từ “thơ ngây” có nghĩa là “ngây ngô”, nàng liền vùng ra khỏi chàng, lòng đau đớn tức bực:
- Người sành sỏi như anh chắc buồn da diết khi chỉ hôn như thế này.
Chàng nắm hai cánh tay nàng níu lại.
- Đấy là lời khen - chàng nói, mặt chỉ cách mặt nàng vài phân, giọng chàng căng thẳng khiến cho nàng tự hỏi không biết có phải chàng tức giận vì câu nói của nàng hay không. Chàng lay nhẹ nàng, rồi nói ngắn gọn để làm sáng tỏ ý của chàng:
- “Nguyên trinh, trong sạch - không giả tạo hay làm mặt”, em có hiểu không?
- Tuyệt hảo! - Alexandra vùng lui, phản ứng vì giọng chứ không phải vì lời của chàng, và rồi nàng thấy phản ứng phi lý, nên bật cười - Có phải chúng ta cãi nhau về vấn đề em “tuyệt” như thế nào?
Nụ cười duyên dáng của nàng làm dịu cơn bực bội vừa bừng lên trong lòng chàng, và mặt chàng ánh lên nụ cười miễn cưỡng để đáp lời nàng. Chàng đáp nho nhỏ:
- Hình như thế đấy - Jordan cảm thấy việc chàng giả vờ không thèm muốn nàng không thành công được nữa. Nàng tựa đầu lên ngực chàng lại, chàng nhìn qua đầu nàng, tự nhắc mình nhớ đến những lập luận cho rằng nếu đêm nay chàng ngủ với nàng thì chàng sẽ tạo nên sự sai lầm:
Nàng trẻ, thơ ngây và lý tưởng
Chàng không có những thứ đó.
Nàng muốn cho chàng tình yêu
Chàng chỉ muốn cơ thể nàng.
Nàng muốn được chàng yêu
“Tình yêu” duy nhất chàng tin
Là loại tình yêu trên giường
Nàng đã si mê chàng
Chàng không muốn bận bịu với
Đứa bé si mê
Trái lại:
Nàng muốn chàng
Chàng muốn nàng.
Quyết định xong, chàng cúi xuống.
- Alexandra à? - khi nàng ngẩng mặt lên nhìn chàng, chàng nói bằng một giọng bình tĩnh, thản nhiên: Em có biết hài nhi hình thành ra sao không?
Câu hỏi bất ngờ làm cho nàng bật cười vì vừa kinh ngạc vừa bối rối, đồng thời mặt nàng nóng ran, đỏ bừng cả hai má.
- Có... có phải chúng ta cần bàn cãi vấn đề này không?
Môi chàng cong lên với vẻ tự trào.
- Hôm qua, anh nghĩ không cần thiết. Cách đây mộth, anh nghĩ cần. bây giờ thì anh thấy chúng ta phải bàn.
- Cái gì làm cho anh thay đổi ý kiến?
Đến lượt Jordan có vẻ đờ đẫn. Chàng im lặng một lát mới đáp một cách cộc lốc:
- Vì nụ hôn của chúng ta.
- Nụ hôn có dinh dáng gì đến hài nhi?
Jordan dựa đầu ra sau, nhắm mắt, thở dài khoan khoái - Anh nghĩ thế nào em cũng nói như thế.
Sau khi quan sát vẻ mặt kỳ cục của chàng, Alexandra ngồi dậy, bình tĩnh vuốt lại áo quần cho ngay thẳng. Cách đây hai năm, Mary Ellen đã thuyết phục nàng tin rằng hài nhi được hình thành giống như chó con, nhưng Alexandra bác bỏ ý kiến vô nghĩa ấy. nàng nghĩ: con người không tiến hành việc sinh đẻ như chó, và chỉ những người đầu óc đặc sệt như Mary Ellen mới tin điều phi lý như thế. Nhưng Mary Ellen cũng tin rằng nếu ai quay lưng với chiếc cầu vồng, người đó sẽ gặp điều xui xẻo, và các tiên nữ đều nhảy múa dưới tàn nấm trong rừng. Vì thế mà Mary Ellen đi lui khi nào gặp trời mưa và không chịu ăn nấm.
Alexandra liếc mắt nhìn chồng, nàng định hỏi những câu hỏi đơn giản về việc mà các thiếu nữ không được biết, nhưng nàng cảm thấy mình đáng được biết. Ông ngoại nàng thường nói sự dốt nát là căn bệnh sẽ được chữa trị bằng những câu hỏi mà thôi, cho nên nàng hỏi chàng, với vẻ quan tâm ngây thơ, trong sáng:
- Các hài nhi được hình thành ra sao? - Jordan lộ vẻ ngạc nhiên, chàng quay lui nhìn nàng há miệng định nói, nhưng vì lý do gì đấy mà chàng không thốt được nên lời.
Mới đầu Alexandra ngạc nhiên thấy chàng im lặng, nhưng rồi nàng hiểu. nàng lắc đầu, thở dài cám cảnh cho tình thế khó khăn của cả hai. Nàng hỏi - Anh cũng không biết, phải không?
Bỗng Jordan phá ra cười rất lớn, chàng ngẩng đầu ra sau để cười, cười sung sướng đến nỗi nghẹt thở:
- Phải, Alexandra anh biết chứ - Jordan nghĩ chàng đã cười trong một tuần quen biết nàng nhiều hơn chàng cười trong một năm.
Alexandra cảm thấy bị chạm tự ái trước tràng cười của chàng, nàng nói:
- Thôi được, việc ấy hình thành ra sao?
Khi chàng đưa tay vuốt nhẹ trên má nàng rồi vuốt tóc nàng ra sau, dự vị của niềm hân hoan còn ánh lên trong mắt chàng từ từ tan biến. Cuối cùng, chàng nói bằng một giọng khàn đặc:
- Tối anh anh sẽ cho em biết hài nhi hình thành ra sao.
Chàng vừa nói xong những lời trên thì chiếc xe rẽ ra khỏi đường và dừng lại trước sân của một quán trọ, đèn sáng trưng khắp các cửa sổ.
Ánh đèn cầy nhảy nhót vui tươi trên bệ lò sưởi và trên cái bàn thấp giữa họ, cái bàn do chị hầu bàn kê vào khi chị ta lên dọn bát đĩa bữa ăn tối. Nằm cuộn người trên chiếc ghế nệm dài bọc vải hoa, hai chân mang bít tất co lại, cánh tay Jordan quàng quanh vai nàng giữ nàng nép người vào nách chàng. Alexandra cảm thấy chưa bao giờ được thoải mái, hạnh phúc như thế này.
Nàng đưa ly rượu vang lên môi uống một hớp, Jordan đã ép nàng uống suốt mộth qua, nàng tự hỏi không biết khi nào chàng định về phòng của chàng. Nàng không biết đêm nay chàng có phòng riêng hay không. Trước khi ăn tối, trong khi nàng tắm trong phòng nàng, thì chàng tắm trong cái phòng nhỏ gần bên cạnh, nhưng ở đấy chỉ có cái giường thô tháp chật hẹp, có lẽ chỉ dùng cho người hầu. Alexandra không có cô hầu, nàng phải tự lo liệu công việc của mình. Còn Jordan thì nói khi chàng đi đâu ngắn ngày, chàng không đem theo người hầu nam. Vì cả hai đều không có gia nhân, nên Alexandra tự hỏi phải chăng quán trọ đông khách, nên chàng phải ngủ trong phòng nhỏ bên cạnh phòng nàng.
Lửa nhảy múa trong lò sưởi, xua tan hơi lạnh của đêm xuân, làm cho không khí trong phòng ấm áp dễ chịu, và ý nghĩ của nàng chuyển từ chỗ ngủ đêm đến vấn đề hài nhi. Jordan đã hứa đêm nay sẽ chỉ cho nàng biết vấn đề con cái được tạo nên như thế nào. Nàng không nghĩ ra được tại sao người đã lập gia đình cứ khăng khăng giữ bí mật chuyện này như thế. Tuy nhiên chuyện này đã diễn ra rồi, thì không thể là chuyện nguy hiểm đáng sợ, và những cặp vợ chồng người Anh đều phải làm như thế thì dân số mới gia tăng.
Có lẽ chuyện này được giữ bí mật vì xã hội thượng lưu muốn những cô gái như nàng - những người không thích có con dù có chồng hay không - đi khắp nơi với con cái bên cạnh.
Rõ ràng chuyện này đúng như thế. Từ khi mới khai thiên lập địa, đàn ông tạo nên qui luật và chính đàn ông ra qui định rằng nếu cô gái nào có con mà không lấy một người trong số họ trước tiên, thì sẽ bị “hủy diệt”. Đúng là như thế. Tuy nhiên... lý thuyết này có vài chỗ thiếu sót.
Một em bé - nàng buồn bã nghĩ - một em bé.
Vì là con duy nhất, nên nàng cứ nghĩ chuyện có đứa con trai tóc đen để bồng ẵm, nuôi nấng và chơi với nó là lòng nàng tràn trề niềm vui sướng. Ngoài ra nàng đã đọc sách nên biết chuyện có con trai nối dõi tông đường cho người đàn ông có chức tước là vấn đề rất quan trọng, nhất là những người có chức tước cao sang như chức tước của Jordan. Nàng nhận ra rằng nàng là người sẽ sinh cho Jordan đứa con trai thừa kế, nghĩ thế, nàng cảm thấy tự hào và vui sướng vô cùng.
Liếc mắt nhìn chàng, tim đập thình thịch. Chàng ngồi dựa lưng trên chồng gối, áo sơ mi trắng trạc nút để lộ bộ ngực rắn chắc, làn da rám nắng màu đồng lấp lánh dưới ánh lửa. Nhìn mái tóc đen, hơi gợn sóng của chàng, nét mặt có góc cạnh như đẽo, và thân thể đẹp tuyệt vời của chàng, Alexandra thấy chàng giống như một vị thần.
Nàng tự hỏi phải chăng nàng đã cư xử không hoàn toàn đúng mức, nâng niu chiều chuộng chàng, hôn hít chàng, nhưng sự thật nàng nghĩ chàng là người quá tuyệt vời. Ngoài ra, chàng là chồng nàng trước mặt Chúa và con người, cho nên nàng không có lý do gì phải kêu ca xem sự hôn hít, ôm ấp của chàng là khó chịu. Ông ngoại nàng có lẽ sợ cuộc hôn nhân của bố mẹ nàng sẽ gây ảnh hưởng không hay cho nàng về vấn đề hôn nhân, nên ông thường giảng dạy cho nàng biết phải chuẩn bị đến với hôn nhân như thế nào. Ông thường nói:
- Người ta thường mắc phải hai lỗi khi đi vào hôn nhân. Lỗi lầm thứ nhất là lấy người sai trái. Còn khi lấy được người đứng đắn, thì lỗi lầm thứ hai là không chịu hòa hợp với chồng hay thương yêu chồng. Khi cháu thật tình yêu chồng vô điều kiện, thì chồng cháu sẽ yêu lại cháu.
Jordan thường nghĩ đến những chuyện thực tiễn. Lúc ấy chàng cố nghĩ đến phương pháp dễ nhất để cởi áo quần của nàng ra mà không làm cho nàng hoảng sợ.
Alexandra cảm thấy chàng hôn trên trán mình, nàng cười sung sướng, nhưng không ngạc nhiên vì đêm nay chàng thường hôn nàng như thế. Thế nhưng một lát sau, nàng kinh ngạc khi thấy chàng lấy ly rượu trên tay nàng để lên bàn, rồi kéo nàng vào lòng và hôn rất say đắm. rồi nàng kinh ngạc hơn nữa, khi mấy phút sau chàng ngừng hôn, nói với nàng rằng nàng đến bức màn trong góc phòng để thay áo ngủ, lời nói nho nhỏ nhưng cương quyết.
Alexandra đứng dậy để đến hòm đựng áo quần tìm áo ngủ, nhưng trước khi đi, nàng hỏi:
- Anh sẽ ngủ ở đâu?
- Ngủ với em - chàng dịu dàng đáp.
Alexandra nheo mắt khó chịu. Linh tính báo cho nàng biết quyết định của chàng ngủ với nàng có liên quan đến bí mật của việc tạo thành em bé, nhưng không biết vì sao mà nàng bỗng nhiên không muốn biết đến chuyện bí mật này. Chưa. Nàng hỏi:
- Anh không muốn ngủ riêng trong một phòng có giường đẹp, êm ái à?
- Việc tạo hài nhi phải cần một giường thôi - chàng nói, cố bình tĩnh kiên nhẫn - Không cần hai giường.
Mắt Alexandra nheo lại vì lo sợ.
- Tại sao?
- Lát nữa anh sẽ chỉ cho em thấy lý do tại sao?
- Anh không thể nói cho em nghe được à? - nàng năn nỉ.
Chàng đáp bằng một giọng nho nhỏ, kỳ dị, nhưng mặt vẫn bình thường.
- Không được!
Jordan nhìn nàng miễn cưỡng đi đến cái màn, nụ cười mà chàng đã cố nín bỗng nở rộ trên mặt chàng, chàng nhìn say sưa đôi vai thẳng và cặp mông đung đưa nhẹ nhàng của nàng. Chàng nhận thấy nàng bắt đầu hoảng hốt, mặc dù chàng chưa sờ đến nàng. Rõ ràng người phụ nữ nào sinh ra với giác quan thứ cũng đếu thấy đàn ông là nguy hiểm và không đáng tin khi họ không có áo quần che chở. Khi chàng đăm chiêu nhìn bức màn để thay áo quần, chàng nghĩ Alexandra cái gì cũng ngạc nhiên hết: nàng có tinh thần của một học giả, có trái tim của kẻ thơ ngây, và nét dí dỏm của nhà hiền triết. nàng vừa mới tỏ ra can trường đủ sức nhắm bắn một người đàn ông đấy, nhưng chỉ giây phút sau nàng liền sửng sốt vì mình đã làm việc đó. Nàng đã thảo luận về đề tài tình dục với tinh thần không thiên vị của nhà hoa học, thế mà bây giờ đến lúc thí nghiệm vấn đề này nàng lại lo sợ, kéo dài thời gian.
Sự lo sợ của nàng làm cho Jordan bối rối, nhưng không đủ sức làm cho chàng từ bỏ sự thèm muốn cơ thể nàng, sự thèm muốn khó nói, đam mê. Mặc dù Alexandra còn quá nhỏ so với các phụ nữ khác từng ngủ với chàng, nhưng nàng đủ khôn lớn để lấy chồng và sinh con. Ngoài ra, chàng đã tốn kém quá nhiều để có cái đặc ân hưởng thụ cơ thể nàng - đã trả giá cho việc này bằng tên tuổi của chàng và sự cầu hôn của chàng.
Nhưng, trong lúc chờ đợi, sự khao khát làm tình của chàng đêm nay bị giảm sút trầm trọng vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, Alexandra hoàn toàn không biết điều mà chàng sẽ làm với nàng, và khi nàng đã nghĩ ra được, thì Jordan đoán không những nàng lo sợ mà còn có thể phản đối. Thứ hai, cho dù nàng không còn lo sợ hay chống đối, chàng cũng đang đứng trước viễn cảnh sẽ ngủ với một cô gái thiếu kinh nghiệm, không được giáo dục về nghệ thuật làm tình.
Không giống những người đàn ông thường chú ý đến các cô gái thơ ngây khác, Jordan thường thích người phụ nữ mà chàng ăn nằm với họ có kinh nghiệm về chuyện làm tình, những cô đa cảm, biết cách làm cho chàng sảng khoái và nhận khoái cảm do chàng mang đến mà không e thẹn hay dè dặt.
Việc các phụ nữ tìm cách làm cho chàng chú ý đến họ như thế là vì họ muốn cái gì đấy - hoặc là địa vị hoặc là danh tiếng của chàng - không làm phiền đến chàng. Nói tóm lại, chàng cũng muốn cái gì nơi họ, và đấy là điều mọi người trao đổi qua lại trong đời. Nhưng cho dù họ cố lôi cuốn chàng vì mục đích gì đi nữa, thì khi nhiệt tình của chàng đã hết, chàng thường thích ngủ một mình.
Tiếng động sau tấm màn đã hết, Jordan biết Alexandra đã thay áo quần xong, nhưng nàng còn nán lại sau đó vì sợ đi ra trước mặt chàng với áo ngủ trên người.
Nhận thấy bước khó khăn trong việc thay áo ngủ của nàng thế là xong xuôi, Jordan bèn đứng dậy, đi đến bàn để rót thêm rượu. chàng nói bằng một giọng tự nhiên:
- Alexandra, em muốn anh giúp cởi áo không?
- Không! Em... em thay xong rồi - Nàng đáp, giọng hoảng hốt.
- Vậy thì bước ra khỏi cái màn đi.
- Em không thể ra được. Bà thợ may người Pháp của bà nội anh là một con mụ điên, tất cả áo nào bà ta may cho em cũng đều có lỗ hết.
- Có lỗ à? - Jordan hỏi, vừa đưa tay lấy chai rượu, chàng vừa nhìn về phía màn. - Lỗ gì thế?
Alexandra bước ra khỏi tấm màn, Jordan nhìn vào khuôn mặt ửng hồng của nàng rồi nhìn xuống thân trên chiếc áo ngủ, thân áo khoét thấp xuống tận ngực nàng chỉ vào thân trên của chiếc áo ngủ và nói:
- Cái áo có một lỗ ngay nơi ngực, cái áo xanh có một lỗ sau lưng. Cái áo vàng là bậy hơn hết - giọng nàng gay gắt - Có một lỗ ở đằng sau, một lỗ ở đằng trước, rồi hai bên xẻ lên đến tận đầu gối! Cái mụ người Pháp này không đáng được cầm kéo!
Jordan cười, ôm nàng vào lòng, úp mặt xuống mái tóc thơm tho của nàng, vai chàng lắc lư.
Ngay khi ấy, những ý nghĩ hoài nghi vừa qua đều tan biến hết.
- Ôi, Alex, không ngờ em tuyệt như thế này!
Nàng cảm thấy không chịu trách nhiệm về các kiểu áo này, nàng không ái ngại khi thấy chàng cười nhưng nàng lên giọng cảnh cáo chàng:
- Khi anh thấy những tác phẩm do anh trả tiền thì chắc anh sẽ hết cười!
Jordan cố gắng mỉm cười, ngẩng mặt nhìn xuống khuôn mặt ngẩng lên của nàng, chàng hỏi:
- Tại sao thế?
- Vì những chiếc áo dài không có lỗ thì lại rất mỏng đến nỗi chúng trong suốt như cửa sổ.
- Cửa sổ? - Lần thứ hai Jordan không nín cười được. Khi vai chàng lắc lư, chàng bế nàng vào lòng, sung sướng trước câu nói dí dỏm vô tư của nàng.
Chàng bế nàng đến giường, nhưng khi chàng quàng cánh tay dưới đầu gối nàng, chàng nàng thỏng xuống đùi chàng, chạm vào dương vt cương cứng của chàng, nàng liền căng thẳng cả người. Bỗng nàng cảm thấy sợ và đưa mắt nhìn mặt chàng, nàng hỏi, giọng run run:
- Anh sẽ làm gì em?
- Anh sẽ làm tình với em - chàng đáp nho nhỏ.
Cô run cả người.
- Tại sao?
Jordan cười cho nàng yên tâm, chàng cảm động trước sự lo sợ của nàng cũng như sự thơ ngây hiện ra trong cặp mắt to rớm rớm nước mắt của nàng.
- Anh sẽ nói cho em biết khi chúng ta nằm với nhau - chàng hứa, nhưng rõ ràng câu trả lời không làm cho nàng hài lòng, nên chàng nói tiếp - Công việc đơn giản là như thế này, mầm sinh ra hài nhi đang ở trong anh, rồi chỉ trong giây lát, anh sẽ cho vào trong em. Nhưng không làm sao biết được lần này hài nhi có hình thành được hay không. Alexandra này, - chàng nói thêm với giọng hơi mạnh dạn, nghĩ rằng việc chàng sắp làm với nàng có vẻ “tội lỗi” - Anh nói cho em biết những chuyện chúng ta sắp làm không có gì “sai trái”. Người ta làm việc này bất kể họ muốn có con hay không.
- Thế à? - nàng hỏi - Tại sao?
Jordan mỉm cười, đưa tay tháo cái nơ satin nơi ngực nàng.
- Vì chuyện này rất tuyệt! - chàng chỉ đáp như thế thôi. Chàng để tay lên vai nàng, và bỗng nhiên chiếc áo ngủ rơi khỏi người nàng, nằm một đống dưới chân nàng. Jordan nín thở khi thấy thân hình đẹp đẽ của nàng. Nàng gầy, nhưng bầu ngực đều đặn, eo nhỏ, hai chân thon dài.
Đầu cúi xuống, hoảng sợ và bối rối trước ánh mắt của chồng, Alexandra đứng nhìn cái áo, không nói nên lời khi Jordan cúi xuống bế nàng lên giường. Mừng rỡ vì thấy trên giường có tấm chăn, nàng bèn kéo chăn đắp lên tận cằm, rồi quay mặt nhìn Jordan cởi áo quần bên giường.
Nàng cố nhắc nhở mình nhớ rằng con người đều sinh con đẻ cái khi thời gian đến lúc, cho nên việc Jordan sắp làm với nàng không có gì kỳ lạ hay xấu xa. Hơn nữa, nàng có bổn phận sinh con nối dõi cho chàng, nàng phải duy trì hôn nhân tốt đẹp bằng cách làm tròn nhiệm vụ của mình. Mặc dù đã suy nghĩ như thế, nhưng khi chàng lên nằm bên cạnh nàng, đưa tay ôm nàng, tim nàng lại đập thình thịch.
- Anh sẽ làm gì? - nàng hỏi, sợ sệt, chỉ nhìn bộ ngực rắn chắc của chàng lờ mờ ở trên người chàng mà thôi.
Jordan nhẹ nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn vào mắt chàng.
- Anh sẽ hôn em và ôm em sát vào anh - chàng nói bằng một giọng êm ái như nhung - Và anh sẽ sờ em. Sau đó, anh sẽ làm cho em đau một lát... Một lát thôi - chàng hứa - Khi nào sắp đến giai đoạn đau anh sẽ nói cho em biết - chàng nói thêm, vì sợ nàng sẽ lo sợ bị đau cho đến khi giây phút ấy xảy ra.
Mắt nàng mở to vì lo sợ khi nghe nói đến chuyện đau đớn, nhưng khi nàng nói thì nàng lo cho chàng hơn là cho mình.
- Nó cũng làm cho anh đau chứ?
- Không.
Alexandra cười, áp mấy ngón tay lên ngực chàng và dịu dàng nói:
- Em sung sướng vì em không muốn anh đau.
Jordan cúi đầu hôn lên môi nàng. Chàng áp môi mạnh vào môi nàng, chuồi lưỡi vào miệng nàng, bàn tay ôm sau gáy nàng, vuốt ve.
Ngây ngất sung sướng, Alexandra ôm cứng người chàng, hai tay chàng ôm mông nàng kéo sát vào chàng. hai bàn tay chàng thoa lên thoa xuống dọc theo sống lưng nàng.
Nàng nằm yên trong tay chàng, nhưng khi chàng di chuyển bàn tay từ sau lưng ra trước ngực nàng, nàng cong người hoảng hốt, và lần này chàng nhả môi nàng ra, nhìn nàng nói:
- Đừng sợ anh, em yêu.
Alexandra ngần ngừ, đưa mắt nhìn vào mắt chàng. Jordan có cảm giác nàng nhìn thấu vào tim đen của chàng. Tuy nhiên, nàng dịu dàng nói:
- Chắc anh sẽ không làm gì hại em, em biết thế. Mặc dù bề ngoài trông anh cứng rắn, nhưng bên trong anh rất tuyệt.
Lời nàng làm cho Jordan xúc động sâu sắc. chàng cúi đầu hôn ngấu nghiến lên môi nàng. Lần này, nàng đáp lại với tất cả nhiệt tình của mình, nàng hé môi mà không cần chàng hối thúc, lưỡi đón nhận lưỡi chàng, hai tay ôm cứng chàng kéo vào người mình.
Môi không rời khỏi môi nàng, Jordan đưa hai tay sờ vào ngực nàng, úp tay lên bầu ngực nàng, cảm thấy hai nụ hoa cứng lên dưới tay chàng. Chàng hôn vào thái dương nàng, hôn mắt, hôn má, hôn cổ, rồi lại hôn môi, đưa lưỡi vào miệng nàng, nàng rên lên vì khoái cảm và bấm móng tay vào hai cánh tay chàng.
Môi chàng lướt trên cổ rồi lướt xuống dưới, hôn lên vú nàng, ngậm lấy hai núm vú. Tay nàng lồng vào tóc sau gáy chàng, kéo đầu chàng sát vào ngực nàng, và khi chàng nút nụ hoa của nàng thì nàng thở hổn hển vì khoái lạc, thân hình cong lên sát vào người chàng. Chàng hôn xuống bụng, hai tay thoa hai bên hông nàng, thoa ngực thoa mông, rồi cuối cùng chàng ngẩng đầu lên.
Ngây ngất trong khoái lạc, Alexandra nhìn vào mắt chàng, nàng nghĩ không biết chàng có biết nàng như đang ở trên đống lửa khi ở dưới hai tay và miệng chàng như thế này không.
Nàng chỉ biết rằng nàng đang sung sướng vì tình yêu và nàng muốn làm cho chàng cũng sung sướng như mình. Khi Jordan áp môi vào môi nàng và thì thầm nói:
- Hôn anh đi, em yêu - thì Alexandra đáp lời ngay.
Nàng nghĩ những động tác mà chàng đã làm cho nàng chắc cũng sẽ làm cho chàng sung sướng, nên nàng đã dùng kỹ năng của chàng để áp dụng cho nàng. Nàng hôn chàng say sưa, tay vòng sau gáy chàng, hôn chàng như chàng đã hôn nàng, lưỡi rà trên môi chàng buộc môi chàng há ra rồi chuồi lưỡi nàng vào trong cho chàng thở hổn hển.
Nàng áp mạnh môi lên môi chàng khiến chàng nằm ngửa lên gối, Alexandra bèn chống một khuỷu tay nhổm người lên trên người chàng, hôn tới tấp lên thái dương, lên mắt, lên má chàng trong khi bàn tay nàng thoa lên đám lông đen trên ngực chàng. Nàng xòa rộng ngón tay thoa tới thoa lui trên núm vú chàng, môi lướt trên má chàng rồi liếm dái tai chàng.
Nàng cảm thấy trái tim chàng đập thình thịch trong lòng bàn tay nàng. Nàng lướt môi xuống, hôn lên ngực chàng rồi ngậm núm vú của chàng vào miệng. Khi ngậm núm vú chàng, nàng nghe chàng rên ở trong họng.
Alexandra hôn khắp người chàng, nhưng khi nàng hôn lên bụng chàng, chàng thốt ra âm thanh vừa như cười vừa như rên, rồi bỗng chàng lôi nàng lên, lật ngửa nàng ra, nằm lên trên người nàng.
Vì quá đê mê, Jordan nghĩ chàng là người bị quyến rũ chứ không phải người quyến rũ. Chàng nghĩ cô gái chàng đưa vào giường này bỗng nhiên trở thành người phụ nữ tuyệt vời, đã làm cho chàng ngây ngất khoái lạc.
Chàng đưa tay sờ mông, sờ đùi nàng, rồi đưa tay sờ vào chỗ kín giữa hai chân nàng. Nàng khựng người kẹp hai chân lại, lắc đầu.
Jordan cố gắng giữ bình tĩnh, chàng để tay yên tại chỗ rồi từ từ ngẩng đầu, nhìn nàng:
- Đừng sợ anh, em yêu - chàng nói, giọng run run, và bàn tay di động lại, nhẹ nhàng êm ái sờ vào chỗ nhạy cảm nhất, mấy ngón tay khám phá lối vào ấm và ẩm - Hãy tin anh.
Sau một phút ngần ngừ, Alexandra nhẹ nhàng nhích hai chân ra. Ngay từ khi mới vào cuộc, Jordan đã nghĩ đến chuyện nàng sẽ chống lại việc chàng sờ vào nơi này, thế nhưng nàng đã dâng hiến cho chàng không dè dặt, đã cố quên sự lo sợ, và tin chàng không làm gì hại đến nàng.
Chàng cảm thấy yên tâm, nhìn xuống nàng. Nàng nhắm mắt, úp mặt vào ngực chàng, trong khi tay chàng tiếp tục khám phá nơi bí ẩn của nàng, và hai tay nàng bấu chặt vào hai cánh tay trên của chàng.
Nghĩ là mình sắp làm cho nàng đau đớn, Jordan nằm trên nàng, hai cánh tay chống hai bên người nàng, hai bàn tay ôm gọn mặt nàng, dương vt sẵn sàng trên âm đo, chàng gọi “Alex” bằng một giọng khàn khàn mà tai chàng không nhận ra được là tiếng của mình.
Cặp lông mi dài mở ra, và chàng hiểu nàng đã biết. Hơi thở nàng dồn dập, nhưng thay vì nhắm mắt, nàng lại nhìn vào mắt chàng như thể để tìm sự bảo đảm nơi chàng, người sắp làm nàng đau. Jordan từ từ di chuyển cặp mông, nhích vào từng tí, nhè nhẹ đi sâu vào cho đến khi chàng gặp vật cản trở lối vào, vật cản mà nếu chàng chỉ dùng sức ép bình thường, nhẹ nhàng thôi sẽ không phá ra được.
Chàng không hy vọng gì nàng khỏi đau. Nâng mông nàng lên để đón nhận chàng, chàng áp môi vào môi nàng, thì thào nói trong miệng nàng:
- Anh xin lỗi, em yêu - Ôm chặt nàng trong tay, chàng từ từ ấn vào. Thân hình nàng cong lên, tiếng rên đau đớn nho nhỏ làm cho tim chàng thắt lại, nhưng nàng không đẩy chàng lui. Thay vì thế nàng để yên cho chàng ôm vào lòng, thì thào những lời âu yếm.
Cơn đau đã qua, Alexandra mở mắt, đôi mắt xanh long lanh trong nước mắt, ngạc nhiên và sung sướng vì cơn đau trong chốc lát đã dịu xuống. Khuôn mặt đẹp trai của chàng đờ đẫn vì đam mê, cau có vì ân hận, nàng ôm quanh người chàng, thì thào nói:
- Không đau gì nhiều.
Sự kiện nàng nói để an ủi chàng khiến cho chàng chột dạ. Tính gay gắt và bảo thủ lâu nay trong lòng chàng đều tan biến trước thái độ nàng muốn mang hạnh phúc đến cho chàng. Jordan lại từ từ di chuyển vào ra thật nhẹ nhàng, và khi nàng bắt đầu di động cùng chàng, chàng nhìn vào khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp của nàng.
Tay bấu vào lưng chàng, Alexandra áp người sát vào chàng, hòa nhịp với cơ thể chàng, người bị kích thích, ham muốn.
- Đừng nôn nóng, em yêu - Jordan thì thào nói, tay và vai căng thẳng, cố giữ cho nàng bình tình, ngực nhô lên xẹp xuống theo hơi thở. Chàng nói - cứ để tự nhiên như thế.
Cực khoái dâng lên trong người Alexandra, toàn thân co giật, mạch máu nhảy mạnh, khiến nàng thét lên. Khi nàng thét lên, Jordan ôm cứng người nàng, đi nhanh vào trong nàng. Cơ thể chàng bùng vỡ như hỏa diệm sơn, bắn hạt giống vào trong nàng, người run từng cơn từng cơn. Khi chàng nhẹ nhàng nằm nghiêng qua một bên, cơn khoái cảm vẫn còn dư vị trong người, chàng ôm Alexandra vào lòng, hai cơ thể áp sát vào nhau như một.
Alexandra từ từ trở lại bình thường, ý thức được nàng đang ở đâu. Nàng nằm yên trong vòng tay của chàng, đầu nép vào dưới cằm chàng, mường tượng lại cảnh âu yếm vừa rồi.
Ngay từ lúc chàng vào giường với nàng nàng ý thực được rằng chồng nàng muốn và cần nàng, nhưng nàng không biết. chàng muốn tìm cái “gì” trong nàng. Bây giờ thì nàng đã biết. chàng muốn hưởng sự trinh nguyên của nàng và chàng cũng muốn nàng thưởng thức niềm hạnh phúc này. Nàng cảm thấy tự hào và vui sướng khi biết nàng đã cho chàng điều ấy: nàng đã làm cho cơ thể cường tráng của chàng run lên như chàng đã làm cho cơ thể nàng run, nàng đã làm cho chàng hưởng được niềm hạnh phúc tràn trề.
Nàng không cảm thấy bối rối chút nào khi nhớ lại cảnh nàng đã đáp lại sự đam mê của chàng bằng phương pháp tinh nghịch. Tình yêu có nghĩa là cho mà không đòi lại, như ông ngoại nàng đã nói. Nghĩa là giao phó hạnh phúc của mình cho người khác, và đáp lại phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về hạnh phúc của người khác. Đêm nay nàng đã làm được cả hai việc.
Nàng lại nghĩ đến chuyện hài nhi. Nàng không hiểu tại sao nhiều cặp vợ chồng không muốn có con mà vẫn có. Rõ ràng họ có con là vì họ không thể không vào giường với nhau để làm cái công việc tuyệt vời mà Jordan gọi là “làm tình”.
Jordan nhẹ cúi đầu âu yếm nhìn vợ. Trong ánh đèn cầy, khuôn mặt nàng thật tinh khiết, hấp dẫn, cặp lông mi dài như hai cánh quạt mở rộng trên hai gò má cao, trông nàng mảnh mai, thơ ngây, và đẹp tuyệt vời. Chàng định dạy cho nàng hưởng lạc thú không ngờ chính nàng là người dạy cho chàng điều đó với tấm lòng vị tha, thanh thản. nàng thơ ngây nhiệt tình, không dối trá, tin tuởng và dịu dàng. Nàng là người có tài quyến rũ thiên phú.
Chàng mỉm cười khi nhận ra rằng việc nàng đã khéo léo vận dụng kỹ thuật về ái tình của chàng để làm tình với chàng, nhưng nàng còn thêm cái gì riêng của mình, cái gì biến hoá và làm cảm động sâu sắc. Cái gì đấy làm cho chàng vừa tự hào vừa có mặc cảm tự ti. Rồi bỗng nhiên chàng cảm thấy khó chịu.
Chàng không biết có phải đi ngủ hay không, chàng bèn chạm môi lên trán nàng, gọi nhỏ tên nàng, rồi đưa tay định vuốt tóc dính trên trán nàng.
Nàng mở mắt, và chàng thấy trong mắt nàng hiện ra điều khiến cho chàng dừng tay lại nửa chừng, và hai tay bỗng run run - điều chàng thấy chính là điều làm cho cơ thể chàng run khi nàng hôn và sờ chàng.
Tất cả tình yêu trên vũ trụ đang sáng trong mắt nàng.
- Ôi lạy Chúa! - chàng thì thào, giọng khàn khàn trong họng.
Mấy giờ sau, khi chàng làm tình lần thứ hai với nàng, chàng ôm nàng gọn trong lòng, mắt nhìn ánh đèn cầy sắp tắt trên bệ lò sưởi, chàng không thể xua đuổi hết sự ghen tuông ích kỷ đối với mọi người mà chàng cảm thấy dấy lên trong lòng:
- Alexandra à - chàng nói với giọng cau có ngoài ý muốn của chàng - Đừng bao giờ tin vào lời đàn ông khi họ nói “hãy tin tôi”, nhất là khi em không có áo quần trên người.
Nàng mở mắt cười thích thú.
- Anh nghĩ có bao nhiêu đàn ông nói với em như thế khi em không có áo quần trên người, hở Công tước của em?
- Không có ai hết - chàng đáp, giọng gay gắt - Anh chỉ nói đùa chơi cho vui - không thể nói một cách trắng trợn với nàng rằng đừng tin chàng hay bất kỳ ai, Jordan nói lảng sang vấn đề khác - Tin quá nhiều vào người ta là điên khùng, nếu em quá tin em sẽ bị đau khổ.
Nàng cười bình thản:
- Nếu em không tin, em sẽ tự mình làm khổ mình. Anh không tin người à?
- Không tin nhiều và không tin hoàn toàn.
Alexandra đưa tay, vuốt ngón tay lên môi chàng.
- Nếu anh không tin - nàng nói, kết hợp sự khôn ngoan và thơ ngây khiến Jordan cứng họng hết đường tranh cãi - Anh sẽ không bị ai làm cho thất vọng. Nhưng anh sẽ tự lừa dối mình khi cho rằng anh hoàn toàn được hạnh phúc - không thể thôi sờ chàng, Alexandra vuốt tay lên quay hàm rắn chắc của chàng, không để ý đến dục vọng đang hừng hực trong mắt chàng và hừng hực trong mình - Anh đẹp, dịu dàng, khôn ngoan và khỏe mạnh - nàng thì thào nói, nhìn mắt chàng tối sầm lại và tay nàng vuốt từ cuống họng xuốg ngực chàng - Nhưng anh cần phải học cách tin người, nhất là tin em. Không có sự tin tưởng, tình yêu sẽ không sống còn, mà em yêu a...
Jordan hôn lên môi nàng khiến nàng không nói hết lời, và làm cho nàng quay cuồng trong thế giới êm ả, ấm cúng, nơi không có gì hiện hữu ngoài sắc đẹp hoang sơ của hành động làm tình.