Những ngày tiếp theo, Sở Mặc bởi vì gặp đủ loại nguyên nhân nên không có thể đi ra ngoài như lời hẹn. Duẫn Phồn dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là ai ở phía sau quấy rối . Vì thế quyết định tự mình tìm tới cửa.
Trầm Dịch nghiêm mặt nhìn bộ dáng cười đê tiện của Duẫn Phồn trước cửa, sau đó liền yên lặng không nhúc nhích.
Sở Mặc ló đầu ra khỏi cửa phòng, nhíu mày: “Trầm Dịch, ai vậy?”
“. . . . . .”
“Tiểu Mặc Mặc ! ! ! Người này không cho tôi bước vào ! ! ! Quá đáng lắm rồi ! ! !”
Khoé miệng Trầm Dịch co rút, nghiêng người tránh một cái. Duẫn Phồn thuận tiện tiến vào.
Xem ra cần phải nhanh chóng chuyển nhà .
Trầm Dịch khó chịu nghĩ.
Lợi dụng thời gian Sở Mặc còn ở trong WC, Duẫn Phồn ngồi đối diện với Trầm Dịch, giọng nói sặc mùi chán ghét: “Nè, Tra Tra đã trở lại rồi. Sao vậy? Ở nước ngoài nghĩ thông suốt nên bây giờ trở về muốn theo đuổi Tiểu Mặc Mặc của tôi sao?”
Trầm Dịch khẽ cau mày, nhìn Duẫn Phồn, “Đúng, cậu muốn làm gì?”
“Hắc hắc.” Duẫn Phồn cười gian hai tiếng, “Tôi nghĩ như thế nào, cậu không đoán được sao? Tôi chính là nghĩ không cho cậu dễ dàng theo đuổi Tiểu Mặc Mặc, tôi cố ý vậy đấy, cậu định cắn tôi à?”
“. . . . . .” Hắn quả thật có ý muốn bóp chết người trước mặt.
Duẫn Phồn dùng khuỷu tay đẩy đẩy Trầm Dịch, vẫn là giọng nói ghét bỏ, “Hầy, cậu nhìn bản thân tối ngày chỉ có một bộ mặt than, Tiểu Mặc Mặc sao lại thích cậu chứ? Lão tử giới thiệu đối tượng khác cho cậu ấy, cậu ấy cũng không muốn. Lão tử liền hoài nghi cậu ấy là cái dạng kia.”
“. . . . . .” Trầm Dịch lạnh lùng liếc Duẫn Phồn một cái, không nói chuyện.
“Ủa, mấy người chưa đánh nhau nữa à?” Sở Mặc từ trong phòng vệ sinh đi ra, vẫy vẫy bàn tay đầy nước, vẻ mặt thất vọng.
“. . . . . .” Trầm Dịch trầm mặc.
Duẫn Phồn nhếch môi, đặt chân lên bàn, bộ dáng cà lơ phất phơ: “Tiểu Mặc Mặc sao lại nghĩ tôi là loại người hiếu chiến thế?”
Sở Mặc ngồi một bên, nâng mi: “Tôi thấy bình thường cả hai giống như hận không thể rút bả đao ra chém đối phương đến chết thôi mà. Nhưng không ngờ hiện tại lại hoà hợp như vậy?!”
Này, ánh mắt của cậu là sao chứ!
“Hừ, Tiểu Mặc Mặc kia như thế nào lại nghĩ chúng ta vừa thấy mặt nhau liền hận không thể rút bả đao ra chém đối phương đến chết?”
“Sao tôi biết được.” Sở Mặc lườm y một cái.
Duẫn Phồn không hài lòng nhìn vẻ mặt than của Trầm Dịch, cậu ta thích Sở Mặc ít nhất cũng phải biểu hiện ra một tí gì thích đi? Vậy mà cả ngày chỉ bày ra một bộ mặt như ai thiếu cậu ta hai vạn đồng ấy.
Vì thế phải càng phải thân mật với Sở Mặc hơn.
Để tôi xem cậu có thể nhẫn nại được bao lâu.
Những ngày tiếp theo, Sở Mặc bởi vì gặp đủ loại nguyên nhân nên không có thể đi ra ngoài như lời hẹn. Duẫn Phồn dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là ai ở phía sau quấy rối . Vì thế quyết định tự mình tìm tới cửa.
Trầm Dịch nghiêm mặt nhìn bộ dáng cười đê tiện của Duẫn Phồn trước cửa, sau đó liền yên lặng không nhúc nhích.
Sở Mặc ló đầu ra khỏi cửa phòng, nhíu mày: “Trầm Dịch, ai vậy?”
“. . . . . .”
“Tiểu Mặc Mặc ! ! ! Người này không cho tôi bước vào ! ! ! Quá đáng lắm rồi ! ! !”
Khoé miệng Trầm Dịch co rút, nghiêng người tránh một cái. Duẫn Phồn thuận tiện tiến vào.
Xem ra cần phải nhanh chóng chuyển nhà .
Trầm Dịch khó chịu nghĩ.
Lợi dụng thời gian Sở Mặc còn ở trong WC, Duẫn Phồn ngồi đối diện với Trầm Dịch, giọng nói sặc mùi chán ghét: “Nè, Tra Tra đã trở lại rồi. Sao vậy? Ở nước ngoài nghĩ thông suốt nên bây giờ trở về muốn theo đuổi Tiểu Mặc Mặc của tôi sao?”
Trầm Dịch khẽ cau mày, nhìn Duẫn Phồn, “Đúng, cậu muốn làm gì?”
“Hắc hắc.” Duẫn Phồn cười gian hai tiếng, “Tôi nghĩ như thế nào, cậu không đoán được sao? Tôi chính là nghĩ không cho cậu dễ dàng theo đuổi Tiểu Mặc Mặc, tôi cố ý vậy đấy, cậu định cắn tôi à?”
“. . . . . .” Hắn quả thật có ý muốn bóp chết người trước mặt.
Duẫn Phồn dùng khuỷu tay đẩy đẩy Trầm Dịch, vẫn là giọng nói ghét bỏ, “Hầy, cậu nhìn bản thân tối ngày chỉ có một bộ mặt than, Tiểu Mặc Mặc sao lại thích cậu chứ? Lão tử giới thiệu đối tượng khác cho cậu ấy, cậu ấy cũng không muốn. Lão tử liền hoài nghi cậu ấy là cái dạng kia.”
“. . . . . .” Trầm Dịch lạnh lùng liếc Duẫn Phồn một cái, không nói chuyện.
“Ủa, mấy người chưa đánh nhau nữa à?” Sở Mặc từ trong phòng vệ sinh đi ra, vẫy vẫy bàn tay đầy nước, vẻ mặt thất vọng.
“. . . . . .” Trầm Dịch trầm mặc.
Duẫn Phồn nhếch môi, đặt chân lên bàn, bộ dáng cà lơ phất phơ: “Tiểu Mặc Mặc sao lại nghĩ tôi là loại người hiếu chiến thế?”
Sở Mặc ngồi một bên, nâng mi: “Tôi thấy bình thường cả hai giống như hận không thể rút bả đao ra chém đối phương đến chết thôi mà. Nhưng không ngờ hiện tại lại hoà hợp như vậy?!”
Này, ánh mắt của cậu là sao chứ!
“Hừ, Tiểu Mặc Mặc kia như thế nào lại nghĩ chúng ta vừa thấy mặt nhau liền hận không thể rút bả đao ra chém đối phương đến chết?”
“Sao tôi biết được.” Sở Mặc lườm y một cái.
Duẫn Phồn không hài lòng nhìn vẻ mặt than của Trầm Dịch, cậu ta thích Sở Mặc ít nhất cũng phải biểu hiện ra một tí gì thích đi? Vậy mà cả ngày chỉ bày ra một bộ mặt như ai thiếu cậu ta hai vạn đồng ấy.
Vì thế phải càng phải thân mật với Sở Mặc hơn.
Để tôi xem cậu có thể nhẫn nại được bao lâu.