Nói xem, gào hét, xông lên, chụp lấy rồi sờ soạng làm cái gì?
Này, ông anh, hai tay của anh mới vừa rồi còn ngâm ở trong bồn rửa chén đó!
“Tiểu Hàng! Tiểu Hàng, Tiểu Hàng! Thật tốt quá! Có thể gặp em thật tốt quá! Tên tiểu tử thối nhà ngươi cũng lớn đến vậy rồi! Mau cho anh xem thử em lớn thành cái dạng gì!”
Thì lớn thành cái dạng này? Lý Ứng Nhàn bị ông chủ quán hoành thánh khiến cho dở khóc dở cười. Để không gây chú ý, cũng chỉ có thể chịu đựng bàn tay to lớn của đối phương không ngừng chụp lấy người y. Xem, ngay cả khuôn mặt cũng nâng lên rồi!
“Ai, em sao gầy dữ vậy? Vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn và tròn trĩnh, như thế nào sáu, bảy năm không gặp đã gầy đi rồi!” Cung Trường còn muốn bắt lấy cánh tay y nhìn kỹ.
Lý Ứng Nhàn khéo léo giãy khỏi tay Cung Trường.
“Khụ, ông chủ, tôi quen anh?”
Ông chủ quán hoành thánh như đông cứng lại một chút. Thối lui từng bước, nhìn kỹ y hồi lâu.
“Cậu có phải gọi là Tiểu Hàng không? Hàng trong hàng không.”
“Đúng vậy.”
“Năm nay mười bảy tuổi, sinh nhật âm lịch bốn số một.”
Hắn làm sao biết ta sinh nhật là ngày mười một tháng mười một âm lịch?
“Cậu, ” Những lời này Cung Trường tiến đến bên tai Lý Ứng Nhàn hỏi, “Bệnh kia của cậu đã hết chưa? Có tìm bác sĩ khám không? Người nhà cậu còn đánh cậu không?”
Một tay đẩy Cung Trường tiến đến trước mặt mình ra, Lý Ứng Nhàn trừng to mắt xem xét nam nhân trước mắt mình mấy giây đồng hồ.
Thình thịch! Thình Thịch! Cái gì đó giống như luồng điện từ lỗ tai dọc theo huyết quản một mạch vụt sáng xông vào tim. Trống ngực bất thường khiến y vạn phần không thích ứng.
Này, này là phản ứng kỳ quái gì vậy? Lý Ứng Nhàn thầm nhíu mày. Làm y đau đầu nhất chính là, y phân không rõ phản ứng này là đến từ tên tiểu quỷ Lý Hàng kia, hay là từ chính y lão quỷ vượt thời không ngàn năm!
Trực giác nói cho y biết: cảm giác này không thực sự tuyệt vời! Tựa như y vừa rồi mạc danh kì diệu, đột nhiên phản ứng giống như sau khi huyễn tưởng nam nhân này lõa thể ── hỏng bét!
“Anh là Cung Trường… Anh A Trường…”
“Em nhớ ra rồi?” Cung Trường hé một nụ cười.
Bỏ qua trái tim đập nhảy dị thường, Lý Ứng Nhàn nâng khóe môi lên, tự nhiên lộ ra một nụ cười xán lạn trưởng thành, gật gật đầu nói: “Đúng vậy! Tôi nghĩ tôi như thế nào lần đầu tiên nhìn thấy anh liền cảm thấy quen thuộc rồi, hóa ra…” Là bạn bí mật của đứa trẻ kia.
“Anh A Trường, hiện tại anh tốt chứ?” Người đàn ông tuổi thật ba mươi sáu thuận buồm xuôi gió giả làm thiếu niên khờ khạo, gọi một thanh niên nhỏ hơn y mười một tuổi là anh cũng không thấy khó khăn gì.
“Anh hả, vẫn vậy thôi. Không tốt cũng không tệ.” Cung Trường gặp lại bạn thơ ấu ngày trước, nở nụ cười chân thật. Bàn tay to duỗi về phía cái đầu năm đó nhỏ nhắn đáng yêu, hiện giờ to lớn đáng yêu ra sức xoa tới xoa lui.
Một mạch chạy khỏi phố Thập Bảo.
Quả thực không thể tin được phản ứng của chính mình! Y vậy mà ngây ra ba giây khi bàn tay ông chủ quán hoành thánh nhỏ kia hạ xuống, đáng hận nhất chính là, sau khi y ngây ra xong, đột nhiên rốt cuộc không hiểu sao gạt tay đối phương ra bỏ chạy! Cũng không quản phản ứng đối phương như thế nào.
Lý Ứng Nhàn cười gượng, thật không ngờ mình lại thích hợp sắm vai thiếu niên ngây thơ như vậy. Xem, y đã phát huy triệt để được cái khuôn mặt thiếu niên non nớt! Sắp theo kịp các khuê nữ tơ tưởng yêu đương rồi!
Phản ứng quá mức kỳ quái và xa lạ, khiến cho y không khỏi ngờ vực trong đồ uống hôm qua ở Lý viên, phải chăng người ta hạ thứ độc gì ảnh hưởng đến thần trí con người.
Đứng ở ngã tư đường đông nam chờ đèn đỏ đổi xanh, ngẩng đầu có thể thấy đối diện là ngân hàng nhân dân Trung Quốc. Ngân hàng này không kinh doanh đối ngoại, cổng hai cỗ thạch sư hai gã bảo vệ, thêm bốn trụ đá cẩm thạch viên thô cạnh cửa tôn thêm vẻ nghiêm trang và tù túng cho ngân hàng này, người bình thường sẽ không nán trước cổng ngân hàng này quá lâu.
Bốn ngân hàng khác ở hai bên phân biệt tương phản ngân hàng này đông như trẩy hội, còn có siêu thị khổng lồ, đường đông nam cả ngày phi thường náo nhiệt.
Vừa nghĩ tới chính mình vừa nãy giống như một thằng hèn. Ngay cả một câu hình thức ra vẻ nói cũng không nên liền bỏ chạy, Lý Ứng Nhàn cảm thấy nhục nhã và căm phẫn!
Đúng, bỏ chạy! Chết tiệt, y vừa nãy vậy mà…
Y chưa bao giờ chạy trốn, chưa bao giờ trước mặt người tháo chạy, đây quả thực là một nỗi nhục vô cùng to lớn của y!
Vô luận là sinh mệnh hai mươi chín tuổi ngàn năm trước, hay là hiện tại trong bảy năm vừa qua, y không dám nói ở trước mặt người nào cũng lão luyện, nhưng y có thể nói, chưa từng lúng túng như vậy trước mặt bất cứ người nào! Quả thực, tựa như, tựa như… Dừng lại! Không muốn nghĩ nữa!
Đèn tín hiệu hóa xanh, Lý Ứng Nhàn đếm bước chân, thẳng hướng cổng chính ngân hàng nhân dân Trung Quốc tiến bước.
“A a!”
Tiếng thét chói tai truyền vào màng nhĩ, cơ hồ cùng lúc đó, một chiếc xe hơi mang theo tiếng gầm như muốn ăn thịt người vọt tới cạnh y.
Không kịp quay đầu nhìn, chiếc xe đến quá nhanh, toàn bộ tất cả kết quả huấn luyện trở thành bản năng bảo mệnh; ôm đầu, khom người, nằm sấp, lăn nhào, nói thì chậm mà xảy ra thì phút chốc, động tác liên tiếp hoàn thành trong vài giây.
Đáng tiếc, họa không thể tránh hoàn toàn, da thịt bắp đùi bị đầu xe cọ qua, đau buốt nóng rát rất nhanh truyền đến đại não.
Thân thể tiếp xúc với vỉa hè ven đường, bất chấp thương tích, bất chấp mặt đường dơ bẩn, dùng tốc độ nhanh nhất trở mình vào tận cùng bên trong vỉa hè. Chỉ có như vậy y mới có thể tránh được va chạm cố tình của chiếc xe ô tô kia.
Đúng vậy! Chính là cố tình va chạm! Tiếng tăng tốc của chiếc xe ô tô, xu thế hướng về phía y, y không phải lần đầu tiên gặp phải.
Người đụng y này dễ nhận thấy nhạy bén hơn y lường trước một chút, hoặc là có người sai khiến hắn. Đợi y ngồi dậy, chiếc xe kia đã giữa tiếng thét chói tai kinh ngạc biến mất không còn thấy bóng dáng.
Người đi đường vây đến, người hảo tâm bấm gọi 110.
Ứng Nhàn tái nhợt nghiêm mặt bưng bắp đùi ngồi trên mặt đất, đôi tròng mắt trong sáng tràn ngập kinh hoảng và khiếp sợ, làn môi hồng thuận cũng mất đi huyết sắc, áo sơ mi cổ tròn trở nên dơ bẩn, quần jean cọ xát bị thủng một mảnh lớn, máu từ bắp đùi tẩm đỏ quần bò màu lam nhạt.
Ngay tại đó có một bác gái hơi mập đau lòng ngồi xổm xuống hỏi thẳng y bị thương có nặng không. Không riêng gì bác gái này, mấy người trẻ tuổi đi ngang qua cũng lấy khăn tay ra, muốn cầm máu cho y. Người nhìn thấy thảm trạng của Lý Ứng Nhàn, đều chửi thẳng tên lái xe thất đức, vượt đèn đỏ đụng người mà không dừng lại, còn nói Lý Ứng Nhàn mạng lớn.
Vùng phụ cận có cục cảnh sát, 110 tới rất nhanh, người đi đường chủ động nâng Lý Ứng Nhàn lên xe cảnh sát, để cảnh sát đem người đến bệnh viện trước. Một gã cảnh sát ở lại yêu cầu người đi đường tả lại tỉ mỉ chiếc xe gây chuyện.
Ngồi trên xe cảnh sát, cảnh sát vừa trấn an y, vừa dò hỏi làm thế nào liên lạc cha mẹ y. Lý Ứng Nhàn đúng theo sự thật nói cho cảnh sát phương thức liên lạc với Lý viên, vị cảnh sát đó lập tức gọi điện liên hệ với Lý viên.
Người Lý viên nhận được thông báo chạy đến bệnh viện, Lý Ứng Nhàn đã được chữa trị xong. Bắp đùi bên trái bị khâu chín mũi, bác sĩ vui vẻ nói may là không thương tổn đến xương cốt.
Lý Ứng Nhàn tự mình cũng à đúng vậy phụ họa theo, một bên cũng không ngừng cảm ơn bác sĩ và cảnh sát. Quản gia Lý viên hỏi Ứng Nhàn có muốn đổi phòng bệnh hay không, Ứng Nhàn lắc đầu nói không cần.
Ở lại bệnh viện theo dõi cả đêm, buổi tối Lý Ngân chạy vội tới cùng vệ sĩ đi cùng. Vì Lý Ngân rơi nước mắt cầu xin, Ứng Nhàn từ phòng bệnh lớn tám người đổi sang phòng cá nhân xa hoa. Mãi đến lúc này, bác sĩ, y tá bệnh viện đó mới biết được, thiếu niên hiền lành này là con cái nhà có tiền.
Hai giờ khuya, bên trong bệnh viện hoàn toàn yên tĩnh.
Vệ sĩ bị Lý Ngân khăng khăng giữ lại canh giữ ngoài phòng bệnh cũng kháng không được tiếng gọi của cơn buồn ngủ, cơ thể ngồi trên ghế dần dần thả lỏng, đầu cũng dần dần dựa sát bả vai.
Bác sĩ tuần phòng ban đêm đến gần, thấy vệ sĩ chợp mắt không cố ý thức tỉnh hắn, cẩn thận mở cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng đi vào.
Bên trong phòng, ra giường trắng như tuyết vẫn kéo đến hàm, thiếu niên cuộn tròn ngủ say trên giường bệnh.
Bác sĩ mặc áo khoác dài mang khẩu trang lấy từ trong túi một ống tiêm, thuần thục loại bỏ không khí bơm đầy một ống, sau đó như muốn gọi thiếu niên khom người tới gần.
Bàn tay dừng lại một chút trên đỉnh đầu thiếu niên, thiếu niên không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Không do dự nữa, bác sĩ cầm ống châm trong tay nhanh chóng chích vào cần cổ lộ ra của thiếu niên.
“Phụt!” Kim tiêm phun hết ra ngoài.
Không đúng! Bác sĩ cơ hồ không tin vào mắt mình, thiếu niên vừa rồi rõ ràng nằm ở trên giường hiện giờ không thấy bóng dáng đâu.
Trong nháy mắt từ khi kim đâm xuống đến khi kim phun ra, người cứ như vậy biến mất ngay trước mắt.
Đây là cái loại tốc độ gì vậy?
Rút lui!
Nhưng không kịp nữa rồi. Khuôn mặt ôn hòa của thiếu niên chợt xuất hiện trong tầm nhìn của hắn. Như thế nào hắn vào lúc này nhìn dáng tươi cười vô hại kia lại cảm thấy loại lạnh lẽo ẩm thấp như ác quỷ muốn lấy mạng người.
Ngay trong nháy mắt bàn tay thiếu niên vung lên —— “phịch!” một tiếng thân ảnh thiếu niên lần nữa biến mất, trong phòng bệnh vang lên mấy tiếng bằng bằng mờ ám.
Đợi vệ sĩ nghe thấy tiếng động đồng thời xông vào, bác sĩ mặc áo khoác trắng đã nhân lúc vệ sĩ thất thần lao khỏi phòng bệnh.
Sự tình phát sinh ban đêm trong phòng cao cấp của khu bệnh viện, Lý gia che đậy đặc biệt đã trở nên hoàn toàn vô thanh vô tức.
Không ai biết cửa sổ thủy tinh nào đó của phòng cao cấp nào đó trong khu bệnh viện được đổi lại lần nữa, cũng không ai biết phòng cao cấp đó được người ta quét vôi lại hoàn toàn một lượt.
***
Không biết là chịu ảnh hưởng quyền lực Lý gia, hay là cảnh sát lo liệu án này vừa mắt Lý Ứng Nhàn, cùng ngày y xuất viện, cảnh sát liền mang đến tin tức.
Bằng lái xe là giả, hiển nhiên không có cách tìm ra dấu vết người gây họa.
Kết quả này từ sớm đã trong dự liệu của Ứng Nhàn, y bày ra biểu cảm ngạc nhiên thích hợp. Sau khi y trả lời vài câu hỏi lấy lệ, cảnh sát được phái đến cũng muốn tan tầm sớm một chút.
Tựa hồ từ sau khi về nước y vẫn luôn ở vào thế chịu đòn, điều này hình như rất khác nguyên tắc phòng thủ nhất quán của y. Có phải bởi vì hình dáng này, đối phương cảm thấy y dễ bị ức hiếp?
Y không biết nguyên tắc phòng thủ của Lý Hàng là gì, nhưng nguyên tắc phòng thủ tốt nhất Lý Ứng Nhàn thờ phụng luôn luôn chỉ có hai chữ ── tiến công!
Có lẽ đến lúc y vận động gân cốt rồi.
Buổi chiều, Lý Ứng Nhàn xuất viện.
Khi xuất viện y đặc biệt đi quanh khu bệnh nặng lầu một một chút.
Nếu y tính không sai, một trong những cửa ra bí đạo Lý viên, rất có thể ở nơi nào đó ngay tại khu bệnh viện cách Lý viên chưa tới ba nghìn mét này, với điều kiện địa đạo này qua ngàn năm cũng không bị lấp đi.
***
Cung Trường gặp Lý Hàng lần nữa thì đã là chiều ngày hôm sau. Từ xa nhìn thấy một chiếc xe ngoại cỡ lớn dừng lại trước cổng Lý viên, nhìn thấy một cô gái thường ra vào Lý gia trước, tiếp theo mới thấy một cây gậy nhô ra khỏi cửa xe.
Thằng nhóc kia làm sao vậy? Như thế nào một ngày không gặp chân đã què rồi? Chẳng lẽ hôm qua chạy đi nhanh quá bị xe đụng phải?
Không không không! Thằng nhóc kia không thể xui xẻo như vậy!
Cung Trường muốn đi thăm một chút, nhưng Lý Hàng bị bảo vệ Lý gia và Lý Ngân vây xung quanh rất nhanh được đưa vào Lý viên. Cung Trường chỉ nhìn thấy Lý Hàng bắp đùi trái bọc tầng tầng lớp lớp băng gạc cúi thấp đầu, vẻ mặt biểu cảm đau khổ, thê thảm chống gậy được người dìu đi.
Đương nhiên, nếu như Cung Trường biết được biểu cảm đau khổ trên mặt Lý Hàng chỉ là bởi vì y chống gậy không thoải mái, hối hận vì đã giả bộ quá mức, cậu đã không mất cả buổi chiều suy nghĩ, có phải tìm một cái cớ đến Lý viên thăm bạn thơ ấu lâu ngày không gặp của cậu không!
Ứng Nhàn ngồi trong căn phòng Lý viên tạm thời phân cho y, bệnh một dưỡng đến mười, người không biết còn tưởng y bị chặt đứt chân. Y hiển nhiên biết Lý Tranh và đám người quản gia sớm đã biết y chỉ bị thương nhẹ, bất quá chỉ là muốn kiếm cớ ở một mình.
Báo người giúp việc trước giờ cơm tối không được quấy rầy, đuổi khéo Lý Ngân muốn chăm sóc y đi, Lý Ứng Nhàn mới vừa rồi còn nằm ở trên giường mặt mày đau đớn suy yếu, nhảy phốc xuống.
Tiếp tục công việc tối hôm qua, cẩn thận cạy mở từng viên gạch nền, làm lộ ra một viên gạch xanh cổ xưa.
Bố cục phòng ốc rối loạn, may mà y không bị phân đến tiểu lâu mới xây sau này, một mặt hồi tưởng kết cấu Lý viên ban sơ, một mặt đối chiếu với vị trí gian phòng hiện tại.
Nếu như y đoán đúng, sương phòng dẫn ra sảnh tạm thời phân cho y này, phải là chỗ ở của nữ tử tỳ thiếp trong Lý viên ngày trước, cách xa chúa ốc một khoảng, nhìn như tương liên với chúa ốc, kỳ thực lại ngăn cách rõ ràng. Trong căn phòng này hẳn phải có một bí đạo ngoài gia chủ ra không có bất cứ kẻ nào biết đến, đi thông vào phòng ngủ và phòng sách của gia chủ.
Mật đạo Lý viên thì như mạng nhện, chỉ cần tìm được một cái trong đó, chỉ cần biết bí quyết vận hành mật đạo, là có thể tự do di chuyển mọi nơi Lý viên, kể cả đi ra ngoài.
Đầu hôm đến thành phố này, y cũng đã đi quanh Lý viên một vòng, nhớ kỹ trong lòng chu vi địa hình. Thay đổi so với ngàn năm trước rất nhiều, y không biết mấy cái đường hầm bí mật kéo dài ra ngoài của Lý viên ban sơ còn hay không, có cơ hội y sẽ tìm kỹ một phen.
Không ai quen thuộc Lý viên hơn y, rất nhiều bí mật tương truyền ngàn năm bên trong Lý viên có lẽ đã sớm đắm chìm vào dòng chảy thời gian, mà những bí mật chỉ có y mới biết được này, rất có thể trở thành cơ hội cứu mạng ngày sau của y, y nhất định phải tìm ra chúng nó, dù chỉ là những khả năng.
Vận khí của ta luôn luôn tốt. Lý Ứng Nhàn cúi thân xuống lộ ra một nụ cười.
***
Đoàn khách buổi tối qua đi, Cung Trường nhàn rỗi rút ra một cuốn tạp chí mang theo bên người chăm chú xem.
“Anh.” Giọng nói mềm mại lại mang chút từ tính vang lên.
Cung Trường ngẩng đầu, thấy em gái của mình, cười với nàng, vẫy tay ý bảo nàng ngồi xuống, lại cúi đầu xem tạp chí của mình.
“Anh.” Cung Âm kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Cung Trường, hai tay đan nhau đặt ở trên đầu gối, muốn nói gì lại thôi.
“Làm sao vậy? Có phải bà nội lại nói gì em rồi không?” Cung Trường đối với ai cũng tùy tiện, chỉ duy đối mặt với em gái bảo bối của mình thì mới có thể dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ.
Cung Âm nhếch môi, chậm rãi lắc đầu.
“Thật sao? Dù sao bất kể bà nói gì, em nhất định đừng để trong lòng. Bà là người ngoài miệng nói lời gian ác, trong bụng vẫn là muốn tốt cho gia đình mình.”
“Em biết rồi.” Cung Âm rất nhanh trả lời một câu.
Cung Trường khép tạp chí lại, nhìn về phía em gái bằng ánh mắt kinh ngạc.
“Anh, em về đây.”
“Khoan đã. Em sắp tốt nghiệp rồi, vẫn chưa nói cho anh biết em dự định tương lai muốn làm gì?” Cung Trường kéo giữ em gái lại.
“Em đã nghĩ kỹ rồi, sau khi tốt nghiệp muốn đến trường trung học làm giáo viên âm nhạc.” Cung Âm trả lời rất nhanh.
“Làm giáo viên âm nhạc? Em không tính vào dàn nhạc hay đào tạo chuyên sâu gì đó sao? Anh nhớ em ở trong trường từng nhận khen thưởng mà?” Cung Trường lo toan kế sinh nhai sao nhãng việc học của em trai em gái, không quá khẳng định cũng không quá không biết xấu hổ truy hỏi.
“Đều là giải thưởng nhỏ, không tính là gì. Anh, em về nhà, chốc nữa thầy giáo dạy kèm đến.”
“À, đi đường chú ý. Có cái gì nhớ gọi điện cho anh.” Nhìn theo bóng em gái rời đi giữa ánh đèn đường, Cung Trường lấy điện thoại cầm tay ra, rất thuần thục bấm vài phím số.
“A lô, anh già có chuyện gì thế?’
“Anh hỏi em chút chuyện, bây giờ có tiện không?”
“Tiện mà, tiện mà, anh cứ nói đi.” Điện thoại truyền đến tiếng vang lách cách.
Cung Trường cười, mắng một tiếng: “Tiểu tử nhà ngươi đang làm những việc gì? Đã trễ vậy còn chưa về!”
“Anh, em đang tăng ca! Hôm nay trước khi tan tầm có người đưa xe đến, nói nội trong đêm nay sửa xong thì sẽ trả gấp đôi tiền. Ông chủ nói ai chịu ở lại tăng ca sẽ trả thêm cho người đó một trăm đồng. Anh xem, em vừa nghe có việc tốt liền lập tức nhúng tay vào!”
“Phải tới khi nào mới sửa xong? Muốn anh để cơm tối lại cho em không?” Đối với việc em trai Cung Võ dốc sức kiếm tiền, Cung Trường vừa xúc động vừa có chút thương tiếc.
Bởi vì bỏ lỡ một năm, Cung Võ vốn có thể học trung cấp nghề, chỉ có thể sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở tìm một trường kỹ thuật dành cho người lớn, học lấy nghề sửa xe, trải qua mấy năm rèn luyện, nhanh chóng trở thành một thợ lành nghề.
“Để chứ! Nhất định để đó! Em có lẽ hai tiếng nữa mới có thể về. Anh hai tìm em để hỏi việc này?”
“Tiểu Võ, anh hỏi em, em có biết chị em có tâm sự gì không?” Giọng Cung Trường trở nên nghiêm túc.
“Tâm sự? Ý anh là gì? Anh cũng biết chị có rất nhiều chuyện không nói với em.” Giọng nói Cung Võ đầu dây điện thoại bên kia hơi yếu ớt.
“Tụi mày là song sinh, nàng ta có chuyện gì mày không biết gì hết là sao!”
Nghe thấy chút tức giận trong giọng nói của anh cả, Cung Võ dường như luống cuống, “Anh, anh đừng nóng giận. Không phải em không chịu nói, thật sự là… Việc này… Aizzz!”
“Nói! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Được được, em nói em nói, nhưng anh đừng nói với chị và bà nội là em nói.”
Cung Trường nhắm mắt rồi lại mở mắt. Cậu biết nỗi lòng Cung Âm khẳng định có liên quan đến vị lão Phật gia trong nhà kia!
“Là như vầy, anh cũng biết chị từng được vài giải thưởng lớn, bởi vì chị thể hiện tốt lại có thiên phú, thầy hướng dẫn hiện tại của chị muốn tiến cử chị đi học viện âm nhạc Victoria đào tạo chuyên sâu đàn vi-ô-lông. Nhưng mà số người quốc gia trả phí chỉ có một, lúc đầu chị rất hi vọng, về sau cũng không biết như thế nào lại nói là nội bộ đã quyết định rồi.
“Chị vốn cũng không nghĩ được đi, kết quả thầy hướng dẫn của chị nói chỉ cần chị đồng ý tự chi tiền, thầy có thể giúp liên lạc với nhà trường bên kia tăng thêm một suất du học. Nhưng chúng ta lại không có tiền cho chị đi du học đào tạo chuyên sâu, chị mấy ngày nay vốn đang lo lắng việc này, vậy mà bà nội…”
“Bà làm sao?” Cung Trường cảm thấy vô cùng phức tạp.
“Bà nói… Chị lớn rồi, nên tìm một tấm chồng, nhân lúc còn trẻ tuổi xinh đẹp tranh thủ tìm một người đàn ông có tiền của, có địa vị về làm rạng danh gia đình, khỏi phải ở nhà ăn không ngồi rồi suốt, tăng thêm gánh nặng gia đình. Còn nói chị sớm tìm việc làm phụ giúp gia đình, không nên lãng phí quá nhiều tiền bạc đi học âm nhạc vô bổ. Hơn nữa…
“Bà nội không chỉ nói, thật sự tìm một người cho chị xem mắt, bắt chị chủ nhật này đi gặp người ta. Nghe nói là người đó kinh doanh thủy sản, chừng ba mươi tuổi, gia đình rất có của, trình độ thấp, nói là muốn tìm một cô gái có văn hóa, có tố chất, có phong cách làm vợ gì đó.”
“Chị nghe xong nói ngay với bà nội là không đi, bà nội liền tức giận, nói rất nhiều lời khó nghe, lại nhắc đến chuyện năm đó… Sau đó chị khóc. Chuyện này, chị và bà nội đều không muốn nói với anh, sợ anh tức giận…”
“Anh biết rồi, chuyện này anh sẽ xử lí.” Trầm mặc một hồi, Cung Trường xụ mặt bình tĩnh nói.
Cung Võ tựa hồ thấy được gân xanh trên trán anh cả gắt gao căng lên, lo lắng gọi một tiếng anh.
“Em yên tâm, làm việc của em đi. Buổi tối quay về sớm một chút.”
“Anh, sức khỏe bà nội không tốt! Anh…”
“Anh biết rồi.”
Khép di động lại, Cung Trường một cước đá nát băng ghế bên cạnh.