Bọn Đường Tam đinh nói gì thì Cậu kéo tay lại và di ra trước mặt bọn họ. Ra là khi bọn họ ẩu đã người khác thì Cậu có việc nên tách ra một tí nên không nhìn thấy mặt cậu và không biết cậu là ai.
“ Ngươi là ai, không có phận sự mau cút!!! Còn Sử Lai Khắc những người kia, Thiên Đấu hoàng thất ta tuyệt không tha cho bọn cuồng đồ các ngươi!!” Ấm áp bầu không khí liền bị thanh âm không hài hòa của Tuyết Tinh Thân Vương phá vỡ.
“ Thân vương điện hạ, hãy nghe ta giải thích đã... “ Phất Lan Đức vội vàng nói.
“ Câm miệng! Bổn vương không phải đang nói chuyện với ngươi! Ở đó sủa bậy gì hả! “
“ Đúng vậy, thật là mất dạy đó! “ Bên cạnh hắn tên kia pê đê tứ hoàng tử lập tức tiếp lời, nói xong còn khinh bỉ nhìn Phất Lan Đức.
Một bên nhìn hắn ngứa mắt đã lâu Đái Mộc Bạch, nghe Tuyết Tinh Thân Vương vừa nói vậy lập tức gầm lên
“ Chán sống!!! “ Hắn lập tức đánh về phía Tuyết Tinh Thân Vương.
“ Không tự lượng sức “ Người sau chẳng thèm quan tâm, cười mỉa mai nói.
Trước người hắn đột nhiên hiện lên một màu xanh lồng khí, đem hắn bao bọc tại bên trong, từ trên bề mặt tản mát ra chết chóc khí tức.
Ngay khi Đái Mộc Bạch nắm đấm chuẩn bị chạm tới màu xanh lồng bảo hộ, một bóng người đột nhiên xuất hiện cản hắn lại.
“ Hạo Thiên, ngươi làm gì? “ Đái Mộc Bạch tỏ vẻ khó hiểu nhìn Cậu.
Người sau cũng không trả lời hắn, mà nhìn về phía lão giả bên cạnh Tuyết Tinh Thân Vương, tựa cười nhưng không phải cười nói:
“ Lão độc vật, bắt nạt hậu bối thì có gì hay hả? “
“ Vậy ta đành phải bắt nạt tiểu quái vật ngươi vậy! “ Lục phát lão giả lộ ra nụ cười cân nhắc. Lập tức, trên người uy áp liền tập trung vào người Cậu.
Người sau không cam lòng yếu thế, một luồng khí tràng lập tức từ trên người hắn bộc phát.
“ Vù vù “ Khí thế giao tranh không khỏi gây nên từng trận cuồng phong.
“ Độc Cô tiên sinh, ngài nhất định phải giáo huấn lũ tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một trận “ Tuyết Tinh Thân Vương đối với lục phát lão giả thập phần cung kính nói.
Nghe vậy Mộng Thần Cơ đám người thân thể không khỏi một hồi run rẩy, sau đó Bạch Đảo Sơn cười lấy lòng.
“ Đại nhân, ngài một Phong Hào Đấu La cần gì phải chấp nhặt với những đứa nhỏ này... “
Cái gì? Phong Hào Đấu La!!! Sử Lai Khắc đoàn người trong lòng không khỏi rung động, không nghĩ tới vẫn đứng bên cạnh Tuyết Tinh Thân Vương lục phát lão giả lại là một Phong Hào Đấu La.
“ Khoan đã, Độc? Tiểu Cương, hắn là... “ Phất Lan Đức bỗng bừng tỉnh đại ngộ, nhìn sang Ngọc Tiểu Cương hỏi thăm.
“ Không sai, hắn chính là độc danh thiên hạ, một chiêu đồ thành Phong Hào Đấu La – Độc Đấu La – Độc Cô Bác “ Ngọc Tiểu Cương sắc mặt nặng nề đáp.
“ Chỉ là không nghĩ tới tiểu Thiên lại có thể chống chọi được uy áp của vị này Phong Hào Đấu La “ Ngọc Tiểu Cương than thở nhìn Cậu, trong ánh mắt không che dấu nổi tự hào.
Độc Cô Bác nhìn Cậu nhàn nhạt ánh mắt, bỗng hiện lên ý cười.
" Tiểu quái vật, để ta kiểm tra thực lực của ngươi tinh tiến đến mức độ nào rồi " Vừa dứt lời, một tầng lục quang mãnh liệt chợt từ trên thân người hắn phóng thích ra, ngay sau đó, một quầng sáng hình tròn từ dưới chân hắn chồi lên, nhưng thân thể hắn lại không xuất hiện chút biến hoá nào hết.
Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen, đen. Tổng cộng chín hồn hoàn xuất hiện, hào quang chói mắt khiến cho cả Giáo uỷ đại sảnh cũng trở nên huyễn lệ hơn.
“ Hừ, lão độc vật “ Cậu khóe miệng cũng là cong thanh một đạo nguyệt cung, từ trên thân cũng tỏa ra khí thế bức người. Cậu còn mở ra Vạn Đồng
Quanh thân hắn liền là năm cái khủng bố hồn hoàn.
đen, đen, đen, đen, Tử sắc. Từng cái đều tỏa ra kinh khủng khí tức.
“ Mười, mười vạn năm hồn hoàn “ Thiên Đấu tứ hoàng tử run rẩy chỉ vào Cậu.
Bên cạnh hắn Tuyết Tinh Thần Vương càng là khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm nhìn Cậu kinh khủng hồn hoàn, trong lòng âm thầm hối hận đã cho mình một cái cường địch. Hắn cũng không biết, hắn hoàn toàn không có cơ hội sống hết hôm nay để mà hối hận.
“ Này, này là loại nào yêu nghiệt a “ Trí Lâm nhìn Cậu run rẩy.
“ Lại có một cái mười vạn năm hồn hoàn. Hơn nữa, còn lại hồn hoàn toàn bộ là vạn năm. “ Mộng Thần Cơ cũng kinh ngạc nhìn Cậu. Thật sự là người sau đã đem cho bọn họ quá lớn kinh ngạc.
“ Hậu sinh khả úy a, hậu sinh khả úy a “ Bạch Đảo Sơn cảm thán nói.
Ngay lúc Cậu cùng Độc Cô Bác chuẩn bị tiến thêm một bước giao phong, một cô gái xinh đẹp chạy từ bên ngoài vào.
"Tiểu Thiên " Vừa vào cửa nàng nhân liền lao thẳng về phía Cậu.
Thấy cô gái này lao thẳng Cậu mà đến, Cậu cùng Độc Cô Bác lập tức giật mình thu lại uy áp, đều rất sợ gây thương tổn cho cô gái kia. (tg: Này đúng là nhận giải orcar a, bề ngoài bình thường, c còn nội tâm ác ma)
Vẻ mặt tranh cường của Cậu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ôn nhu nụ cười, đem cô gái ôm vào trong lòng.
“ Nhạn nhi “
Một bên Độc Cô Bác lại hơi có vẻ ghen tị nhìn hắn.
Cô gái này Sử Lai Khắc mọi người đều biết, chính là Hoàng Đấu chiến đội đội phó – Độc Cô Nhạn.
“ Ngươi là ai, không có phận sự mau cút!!! Còn Sử Lai Khắc những người kia, Thiên Đấu hoàng thất ta tuyệt không tha cho bọn cuồng đồ các ngươi!!” Ấm áp bầu không khí liền bị thanh âm không hài hòa của Tuyết Tinh Thân Vương phá vỡ.
“ Thân vương điện hạ, hãy nghe ta giải thích đã... “ Phất Lan Đức vội vàng nói.
“ Câm miệng! Bổn vương không phải đang nói chuyện với ngươi! Ở đó sủa bậy gì hả! “
“ Đúng vậy, thật là mất dạy đó! “ Bên cạnh hắn tên kia pê đê tứ hoàng tử lập tức tiếp lời, nói xong còn khinh bỉ nhìn Phất Lan Đức.
Một bên nhìn hắn ngứa mắt đã lâu Đái Mộc Bạch, nghe Tuyết Tinh Thân Vương vừa nói vậy lập tức gầm lên
“ Chán sống!!! “ Hắn lập tức đánh về phía Tuyết Tinh Thân Vương.
“ Không tự lượng sức “ Người sau chẳng thèm quan tâm, cười mỉa mai nói.
Trước người hắn đột nhiên hiện lên một màu xanh lồng khí, đem hắn bao bọc tại bên trong, từ trên bề mặt tản mát ra chết chóc khí tức.
Ngay khi Đái Mộc Bạch nắm đấm chuẩn bị chạm tới màu xanh lồng bảo hộ, một bóng người đột nhiên xuất hiện cản hắn lại.
“ Hạo Thiên, ngươi làm gì? “ Đái Mộc Bạch tỏ vẻ khó hiểu nhìn Cậu.
Người sau cũng không trả lời hắn, mà nhìn về phía lão giả bên cạnh Tuyết Tinh Thân Vương, tựa cười nhưng không phải cười nói:
“ Lão độc vật, bắt nạt hậu bối thì có gì hay hả? “
“ Vậy ta đành phải bắt nạt tiểu quái vật ngươi vậy! “ Lục phát lão giả lộ ra nụ cười cân nhắc. Lập tức, trên người uy áp liền tập trung vào người Cậu.
Người sau không cam lòng yếu thế, một luồng khí tràng lập tức từ trên người hắn bộc phát.
“ Vù vù “ Khí thế giao tranh không khỏi gây nên từng trận cuồng phong.
“ Độc Cô tiên sinh, ngài nhất định phải giáo huấn lũ tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một trận “ Tuyết Tinh Thân Vương đối với lục phát lão giả thập phần cung kính nói.
Nghe vậy Mộng Thần Cơ đám người thân thể không khỏi một hồi run rẩy, sau đó Bạch Đảo Sơn cười lấy lòng.
“ Đại nhân, ngài một Phong Hào Đấu La cần gì phải chấp nhặt với những đứa nhỏ này... “
Cái gì? Phong Hào Đấu La!!! Sử Lai Khắc đoàn người trong lòng không khỏi rung động, không nghĩ tới vẫn đứng bên cạnh Tuyết Tinh Thân Vương lục phát lão giả lại là một Phong Hào Đấu La.
“ Khoan đã, Độc? Tiểu Cương, hắn là... “ Phất Lan Đức bỗng bừng tỉnh đại ngộ, nhìn sang Ngọc Tiểu Cương hỏi thăm.
“ Không sai, hắn chính là độc danh thiên hạ, một chiêu đồ thành Phong Hào Đấu La – Độc Đấu La – Độc Cô Bác “ Ngọc Tiểu Cương sắc mặt nặng nề đáp.
“ Chỉ là không nghĩ tới tiểu Thiên lại có thể chống chọi được uy áp của vị này Phong Hào Đấu La “ Ngọc Tiểu Cương than thở nhìn Cậu, trong ánh mắt không che dấu nổi tự hào.
Độc Cô Bác nhìn Cậu nhàn nhạt ánh mắt, bỗng hiện lên ý cười.
" Tiểu quái vật, để ta kiểm tra thực lực của ngươi tinh tiến đến mức độ nào rồi " Vừa dứt lời, một tầng lục quang mãnh liệt chợt từ trên thân người hắn phóng thích ra, ngay sau đó, một quầng sáng hình tròn từ dưới chân hắn chồi lên, nhưng thân thể hắn lại không xuất hiện chút biến hoá nào hết.
Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen, đen. Tổng cộng chín hồn hoàn xuất hiện, hào quang chói mắt khiến cho cả Giáo uỷ đại sảnh cũng trở nên huyễn lệ hơn.
“ Hừ, lão độc vật “ Cậu khóe miệng cũng là cong thanh một đạo nguyệt cung, từ trên thân cũng tỏa ra khí thế bức người. Cậu còn mở ra Vạn Đồng
Quanh thân hắn liền là năm cái khủng bố hồn hoàn.
đen, đen, đen, đen, Tử sắc. Từng cái đều tỏa ra kinh khủng khí tức.
“ Mười, mười vạn năm hồn hoàn “ Thiên Đấu tứ hoàng tử run rẩy chỉ vào Cậu.
Bên cạnh hắn Tuyết Tinh Thần Vương càng là khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm nhìn Cậu kinh khủng hồn hoàn, trong lòng âm thầm hối hận đã cho mình một cái cường địch. Hắn cũng không biết, hắn hoàn toàn không có cơ hội sống hết hôm nay để mà hối hận.
“ Này, này là loại nào yêu nghiệt a “ Trí Lâm nhìn Cậu run rẩy.
“ Lại có một cái mười vạn năm hồn hoàn. Hơn nữa, còn lại hồn hoàn toàn bộ là vạn năm. “ Mộng Thần Cơ cũng kinh ngạc nhìn Cậu. Thật sự là người sau đã đem cho bọn họ quá lớn kinh ngạc.
“ Hậu sinh khả úy a, hậu sinh khả úy a “ Bạch Đảo Sơn cảm thán nói.
Ngay lúc Cậu cùng Độc Cô Bác chuẩn bị tiến thêm một bước giao phong, một cô gái xinh đẹp chạy từ bên ngoài vào.
"Tiểu Thiên " Vừa vào cửa nàng nhân liền lao thẳng về phía Cậu.
Thấy cô gái này lao thẳng Cậu mà đến, Cậu cùng Độc Cô Bác lập tức giật mình thu lại uy áp, đều rất sợ gây thương tổn cho cô gái kia. (tg: Này đúng là nhận giải orcar a, bề ngoài bình thường, c còn nội tâm ác ma)
Vẻ mặt tranh cường của Cậu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ôn nhu nụ cười, đem cô gái ôm vào trong lòng.
“ Nhạn nhi “
Một bên Độc Cô Bác lại hơi có vẻ ghen tị nhìn hắn.
Cô gái này Sử Lai Khắc mọi người đều biết, chính là Hoàng Đấu chiến đội đội phó – Độc Cô Nhạn.