Trên mặt Hứa Thanh Nhiên mây đen dày đặc, nhưng mà, Tô Mộ Tinh chẳng hiền lành cho cam, vốn dĩ bình thường đã chẳng phải kiểu người biết an phận, sau khi uống nhiều như vậy càng trở nên nhiệt tình như lửa.
Một giây trước còn hôn trộm một cách bỉ ổi, lần này lại vặn vẹo người, sử dụng đồng thời cả tay và chân để điều chỉnh tư thế, chỉ mất mấy giây, Tô Mộ Tinh đã y như con gấu túi treo trên người Hứa Thanh Nhiên, hai chân quặp chặt lấy eo thon của người đàn ông, cánh tay ôm lấy cổ đối phương, nửa người dán chặt, vùi đầu vào cổ Hứa Thanh Nhiên dụi dụi loạn xị.
". . ."Đôi mắt Hứa Thanh Nhiên sâu hun hút, đường cằm cứng đờ, đầu lông mày nhíu chặt, túm lấy cổ áo Tô Mộ Tinh kéo thẳng ra sau, nhưng còn chưa đợi đến lúc anh kéo được ra kẽ hở nào thì bản thân đã gặp họa trước.
Cẳng chân Tô Mộ Tinh đá nhẹ hai cái vào mông Hứa Thanh Nhiên, hạ lệnh: "Ngoan ngoãn tí đi, không cho phép động đậy."
". . ." Hứa Thanh Nhiên sững sờ, tay đang kéo phía sau cổ áo cô gái rõ lâu sau vẫn không biết phải làm gì!
Ngược lại, Tô Mộ Tinh hơi mất kiên nhẫn, mí mắt cô nặng trĩu, tư thế không thoải mái, cái gì rắn chắc cứ cộm lên làm cô đau người, cô ngửa cổ ra sau, chủ động kéo giãn khoảng cách.
Hứa Thanh Nhiên như trút được gánh nặng.
Tình thế bỗng chốc thay đổi, trong khoảnh khắc, hai tay Tô Mộ Tinh nâng má Hứa Thanh Nhiên, đánh loạn lên mặt một cái, ngón tay út đâm thẳng vào lỗ mũi bên trái của người đàn ông.
Cô gân cổ nói: "Về nhà, em muốn về nhà!"
". . ."
Mặt Hứa Thanh Nhiên lạnh tanh rút ngón tay Tô Mộ Tinh ra rồi hất bỏ.
Tô Mộ Tinh cong ngón tay chọc chọc vào lồng ngực anh, nói lời thô tục: "Cứng quá nhỉ, cmn anh có thể đi lấy ngực đập đá được đấy."
Cô ngừng một chút, không quên trợn mắt, "Ngực em cũng bị anh bóp xẹp lép rồi anh biết không?" Dứt lời, cô vừa xoa ngực vừa nói kháy.
Hứa Thanh Nhiên: ". . ."
Động tác của Tô Mộ Tinh khựng lại, hơi híp mắt, ánh mắt quan sát khuôn mặt Hứa Thanh Nhiên, liền đó cười lạnh lùng nói: "Anh không tin chứ gì? Tự anh sờ thử xem nào." Nói rồi cô liền túm lấy tay Hứa Thanh Nhiên dúi luôn vào chỗ nào đó.
". . ."
Hứa Thanh Nhiên chợt rút vội tay ra, cổ họng thắt lại, sắc mặt hoàn toàn không giữ nổi bình tĩnh, đi như bay xuống cầu thang, tiếp theo cánh tay dài vươn ra, dùng thêm mấy phần sức giằng tay
Tô Mộ Tinh, bịch một tiếng thả người xuống vỉa hè.
Thần trí Tô Mộ Tinh không tỉnh táo, sau khi thân thể mất đi chỗ dựa, cô ngồi trên đất chao đảo như con lật đật.
Gương mặt tuấn tú của Hứa Thanh Nhiên vẫn cứng đờ như cũ những vẫn xem như có lòng tốt đỡ Tô Mộ Tϊиɦ ɖϊƈh͙ sang một bên, sau đó thả tay, lùi sang cạnh đó lạnh nhạt đứng xem kịch.
Tô Mộ Tinh đac thành công dựa được vào thùng rác hình tròn, cuối cùng người cũng không lắc lư nữa, cô ấp úng hỏi: "Em đến nhà rồi à?"
Hứa Thanh Nhiên khàn giọng đáp lạnh lùng: "Đúng, cô đến nhà rồi."
Tô Mộ Tinh vội vã gật đầu, ôm lấy thùng rác cười ngốc nghếch.
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên bàng hoàng: ". . ." Đây đâu phải là uống nhiều đâu, e là uống đến ngớ ngẩn luôn rồi.
Trên vỉa hè, người qua lại rất đông, thu hút những cái lườm nguýt của không ít người đi đường.
"Bà nhìn xem bà nhìn xem, đẹp trai thì được cái nước non gì, lòng dạ độc ác, tâm địa nham hiểm, sao lại có thể vứt bỏ vợ cạnh thùng rác thế kia chứ."
"Phải đấy, mặt người dạ thú mà. . . Đây là chuyện gì không biết, ra ngoài tản bộ một vòng thế nào lại xem được một vở tuồng."
"Uổng phí cả cái mặt, đành buông xuôi phó mặc thôi."
Hứa Thanh Nhiên: ". . ."
Bên cạnh có một dì đi qua thật lòng không nhìn nổi nữa, bà ấy chỉ vào đầu mình, nói với Hứa Thanh Nhiên: "Vợ cậu có phải chỗ này có vấn đề không? Đầu có vấn đề cũng đâu thể để người ta ở ngay cạnh thùng rác thế được, cái thùng này người khác còn phải đổ rác, cậu như vậy làm tôi cũng không dám vứt rác đấy."
Một ông chú cao to gần đó vừa cắn hạt dưa vừa tiếp lời: "Trong tay tôi một đống vỏ hạt dưa chưa có chỗ vứt đây, chàng trai, con người cậu làm việc thế này không ổn lắm đâu."
". . ." Hứa Thanh Nhiên thật sự bị Tô Mộ Tinh làm náo loạn đến phát phiền, uống say rồi chơi đủ trò mờ ám mãi không hết, bản thân còn cứ y như bộ dạng một kẻ khùng điên.
Đột nhiên trong đám đông có người hét chói tai, "Chàng trai! Chàng trai! Vợ cậu lại phát điên rồi."
Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên đột ngột hướng sang chỗ Tô Mộ Tinh, cô vươn dài cổ, thế nào mà lại nhét đầu vào trong thùng rác.
Hứa Thanh Nhiên nhanh tay lẹ mắt, nhanh như chớp vọt qua kéo Tô Mộ Tinh lại, dìu cô từ mặt đất đứng lên.
Tô Mộ Tinh nửa đẩy nửa kéo ngước mắt nhìn Hứa Thanh Nhiên, hỏi giọng ngờ vực: "Bác sĩ Hứa? Sao anh lại ở đây? Lạ thật, cửa nhà em sao mà biến thành bé thế. . ."
Thái dương Hứa Thanh Nhiên lờ mờ nảy lên, vội vàng dìu Tô Mộ Tinh đi ra ngoài.
Tô Mộ Tinh không rõ lí do, liên tục nhìn ra sau, "Bác sĩ Hứa? Em muốn về nhà mà. . . Anh định đưa em đi đâu. . .?"
Hai bên thái dương Hứa Thanh Nhiên cứ giật mãi không thôi, cơ bắp gồng lẻn, sắc mặt âm trầm, nói: ". . . Cô chuyển nhà rồi."
"Vậy à. . ." Tô Mộ Tinh bỗng nhiên tỉnh ngộ, thu tầm mắt, cuối cùng cũng cam lòng đi theo Hứa Thanh Nhiên.
Hứa Thanh Nhiên mở cửa ghế phụ, đỡ Tô Mộ Tinh vào trong, đợi cho cô ngồi tử tế liền khom lưng kéo dây an toàn sau ghế, thoạt đầu động tác của anh rất nhanh nhẹn nhưng tới khi dây an toàn vắt chéo qua ngực Tô Mộ Tinh, phác họa đường cong sắc nét, động tác trên tay anh khẽ dừng lại, khóe mắt nháy liên hồi.
Đầu Tô Mộ Tinh dựa vào cửa xe, mắt long lanh nhìn anh.
Hứa Thanh Nhiên dời tầm mắt mặc kệ cảm giác tuyệt diệu kia, đứng thẳng người đóng cửa.
Suốt đường đi cũng coi như yên tĩnh, Tô Mộ Tinh không làm loạn gì, ngoại trừ ánh mắt hơi nóng bỏng, cả quãng đường, đôi mắt luôn cong cong nhìn chăm chú Hứa Thanh Nhiên ở ghế lái thì hành động vẫn coi như có nề nếp.
Rất nhanh xe đã dừng trước cổng tiểu khu Thang Thần, Hứa Thanh Nhiên tháo dây an toàn, liếc mắt nói với người bên cạnh: "Cô ở tòa nào số nhà bao nhiêu? Tôi đưa cô lên."
Tô Mộ Tinh chớp chớp mắt, ánh mắt dán chặt lên người Hứa Thanh Nhiên dời đi, bay ra ngoài cửa xe, vài giây sau, cô lại nghiêng mặt nhìn sang Hứa Thanh Nhiên, "Không đúng đâu, bác sĩ Hứa."
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên nhìn cô chắm chằm, "Cái gì?"
Tô Mộ Tinh giương khóe môi, cười rất thuần phác, "Em đã chuyển nhà rồi."
Hứa Thanh Nhiên im lặng: ". . ."
Tô Mộ Tinh nhoài người bên cửa xe, vẻ tươi cười càng thuần phác hơn, "Lúc nãy anh mới nói với em đấy thôi, thế nào anh lại vòng quay lại vậy."
". . ."bg-ssp-{height:px}
Hứa Thanh Nhiên nghẹt thở, bình sinh đây là lần đầu tiên được lĩnh hội cái gì gọi là tự lấy đá đập chân mình.
Thế là vào phút cuối, Tô Mộ Tinh từ chối xuống xe, liều mạng kêu gào muốn đến nhà mới.
Hứa Thanh Nhiên đã bao lần muốn vứt luôn Tô Mộ Tinh xuống cho xong, gắng gượng nhẫn nhịn, giằng co mãi, đến cuối cùng, người đàn ông lạnh mặt, cho xe khởi động lần nữa.
Lần này càng nhanh hơn, chưa đến mấy phút, xe dừng lại lần nữa, Hứa Thanh Nhiên cũng chẳng hỏi thừa thãi với người ta, lập tức xuống xe, vòng sang bên cửa ghế phụ tháo dây an toàn, khom lưng bế luôn Tô Mộ Tinh lên.
Tô Mộ Tinh kinh hô ra tiếng, hai tay theo phản xạ có điều kiện quấn lấy cổ Hứa Thanh Nhiên, "Bác sĩ Hứa? Anh định làn gì?"
Hứa Thanh Nhiên căn bản không thèm nhìn đến cô, bước nhanh vào cửa xoay trong khách sạn, anh đi đến bàn lễ tân cạnh đó.
Nhân viên lễ tân đứng lên, "Xin chào anh."
Hứa Thanh Nhiên nói giọng lạnh nhạt: "Cần một phòng."
Hai chân Tô Mộ Tinh treo lơ lửng giữa trời đung đưa hai lần, cứ luôn cọ xát vào quần tây người đàn ông, lặp lại một lần với vẻ mê trai cực kì, "Cần một phòng nhé, loại có giường to ấy."
". . ."
". . ."
Nhân viên đánh giá hai người vài lần, nói: "Thẻ căn cước."
Hứa Thanh Nhiên đưa thẻ căn cước đã chuẩn bị trước khi xuống xe.
Trong không khí nồng nặc mùi rượu, nhân viên ngâm nghĩ rồi nói lễ phép: "Của chị ấy cũng cần ạ."
Tô Mộ Tinh lắc đầu như trống bỏi: "Tôi không có."
Hứa Thanh Nhiên cuối cùng cũng chịu rũ mắt nhìn cô, hỏi với giọng lạnh lùng: "Thẻ căn cước."
Tô Mộ Tinh chớp chớp mắt, ấm ức tức tưởi, "Bác sĩ Hứa, anh hung dữ quá. . ."
". . ." Hứa Thanh Nhiên từ bỏ việc trao đổi, dời ánh mắt, ngước lên hỏi: "Dùng của tôi vẫn không thể đặt được à?"
Nhân viên có chuyện giữ lại trong lòng, cô gái kia rõ ràng đã uống quá nhiều, nếu như làm loạn ra chuyện gì, tới lúc đó cô ta có nằm không cũng trúng đạn, vẻ tươi tắn trên gương mặt nhân viên vẫn hoàn mĩ không chút khiếm khuyết, hỏi: "Hai anh chị có quan hệ gì ạ?"
Hứa Thanh Nhiên còn đang sắp xếp lại từ ngữ thì Tô Mộ Tinh đã cướp lời trước: "Vẫn chưa phát sinh quan hệ mà, không phải đang định thuê phòng trước đã sao?"
". . ."
". . ."
Suy cho cùng lịch sử giống nhau đến kinh người, Hứa Thanh Nhiên đổi sang khách sạn kế bên, cũng không đặt được y như cũ, anh bế Tô Mộ Tinh về xe lần nữa, lần này anh mở cửa ghế phụ bằng một tay, chẳng khách khí chút nào, đẩy thẳng người vào xe.
Đầu Tô Mộ Tinh đụng vào nóc xe, đau đến nỗi cô nhe răng trợn mắt, khi Hứa Thanh Nhiên lên xe, Tô Mộ Tinh đã bắt đầu rơi nước mắt lã chã.
". . ."
Vừa rồi anh hơi nóng nảy, bị giày vò cả một đêm, người này còn mượn rượu phát điên, so với ngày thường càng thêm trắng trợn không biết kiêng nể là gì, mà muốn mắng cũng không được đánh cũng không xong.
Hứa Thanh Nhiên ngó nhìn cô, suy tính trong chốc lát, khẽ hỏi: "Đau lắm à?"
Tô Mộ Tinh lắc đầu nhưng hai tay vẫn ôm đầu như trước, nước mắt thành dòng.Hứa Thanh Nhiên hơi rũ mắt, hồi lâu, anh thở dài, giọng trầm xuống, bất đắc dĩ nói: "Cô nhích lại gần một tí, tôi thử xem giúp cô."
Tô Mộ Tinh rất ngoan, hai tay đang giơ cao liền hạ xuống, tay phải chống lên bàn điều khiển, tay trái đặt trên hộc đựng đồ, cả người sáp lại gần Hứa Thanh Nhiên.
Một tay anh đỡ cánh tay Tô Mộ Tinh che chở cho cô, tay kia vén tóc cô, quả thực chỗ bị va vào đã sưng thành một cục, trong lòng anh chẳng biết là tư vị gì, giọng nói hiếm khi dịu dàng đến thế,
"Đợi tí nữa tôi bôi thuốc cho, chắc hẳn sẽ không sao đâu."
Anh ngừng một lát, giọng nói trầm trầm từ tốn, "Đừng khóc nữa."
Tô Mộ Tinh gật gật đầu, giờ tay trái muốn lau nước mắt nhưng lực một bên bị hụt, cơ thể ngã nhào xuống, hai tay cô hoảng loạn tìm điểm tựa.
HứaThanh Nhiên vốn đặt một tay lên vai Tô Mộ Tinh, lúc này tay chân cô luống cuống, tựa như theo bản năng, anh đưa tay ra bảo vệ, sức lực dồn cả lên liền kéo người vào lòng mình, đợi khi anh phản ứng lại, cô gái đã nhào vào lòng anh rồi.
". . ."
Nửa người trên của Tô Mộ Tinh ngã vào lòng Hửa Thanh Nhiên, mặt dán lên lồng ngực người đàn ông, thần trí bối rối nhưng cô có ngốc đâu, cung phản xạ dài đến mấy cũng biết xảy ra chuyện gì, thậm chí đến cảm giác say rượu cũng tỉnh hơn rồi.
Hứa Thanh Nhiên chau mày, cảm thấy không ổn, nhấc tay muốn đẩy Tô Mộ Tinh ra, nhưng động tác của Tô Mộ Tinh nhanh hơn anh, hai tay cô chống lên đùi Hứa Thanh Nhiên, giữ vững cơ thể, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên.
Viền mắt Tô Mộ Tinh nóng lên: "Hứa Thanh Nhiên." Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh trịnh trọng thế này.
Hứa Thanh Nhiên cúi xuống nhìn cô, yết hầu khẽ lăn, tầm nhìn có vẻ không thể suy chuyển được nữa, đôi mắt Tô Mộ Tinh long lanh, hàng lông mi dài mà cong, từng cọng từng cọng mềm mại che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, gò má trắng phấn ửng hồng, hơi ngửa đầu, đường cằm cũng ẩn đi vẻ tùy ý ngày thường mà thay vào đó là sự dịu dàng hòa nhã đến bất ngờ.
Trong khoang xe mờ mịt chật hẹp, giọng nói Tô Mộ Tinh từng câu từng chữ hạ xuống rõ ràng: "Hứa Thanh Nhiên, em không muốn cứ một mình mãi, mệt mỏi lắm, anh thử nhìn em đi, thử nhìn em đi được không?"
Sự tùy ý toang toác thường ngày đã biến mất tăm mất tích, cô khi ấy đến cả hàng lông mi cũng đang run lên, lúc khẽ nhắm mắt, dưới mắt ánh lên cái bóng rậm rạp.
Trái tim Hứa Thanh Nhiên bỗng nhói đau, giống như cơn cuồng phong gào rít trên thảo nguyên, ngay tức khắc ồn ào náo động.
Không biết qua bao lâu, anh thở dài một tiếng, sau đó cúi đầu, ngón tay trắng trẻo xương xương nhấc lên, nhè nhẹ xoa vành tai cô, bụng ngón tay mềm mại dừng ở chỗ dái tai của cô gái.
Hồi lâu, anh nói: Được.
(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki.com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang)
Nội tâm Hứa Thanh Nhiên đang gào thét: Dự là đêm nay sẽ là một đêm "bình yên" lắm đây.
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ