Hứa Thanh Nhiên chẳng vội trả lời, anh nâng mí mắt, ánh nhìn không né không tránh, đôi mắt cong cong ngắm Tô Mộ Tinh mãi, ánh mắt cứ giao nhau như vậy.
Cô gái lại khoác lên áo giáp ngụy trang rồi, trong mắt chẳng hề giấu giếm tình ý với anh, trần trụi sỗ sàng, trước sau như một, chẳng kiêng nể gì.
Nhưng giờ đây xem ra, thế mà anh lại không có cảm giác muốn kháng cự nữa.
Chuyện tình cảm cũng chính là vậy đó, nghĩ thông suốt là thành thôi.
Khi vừa bắt đầu anh suy tính rằng Tô Mộ không để tâm vào chuyện này, hùng hổ xông tới chỉ muốn ngủ với anh, sợ là chẳng có bao nhiêu thật lòng, cho nên anh mới trốn chạy.
Nhưng anh quên mất, thích là thích thôi, cần gì phải tính toán ai thích nhiều hơn một chút, ai thích ít hơn một chút, như thế thì vĩnh viễn chỉ có thể giậm chân tại chỗ.
Nếu cô ấy đã là người đặc biệt, nếu anh cũng đã động lòng, vậy thì cứ thích nhau đi.
Tối qua anh đưa Tô Mộ Tinh đã ngủ say về nhà rồi mất ngủ cả đêm, cũng suy nghĩ suốt đêm ấy, bao nhiêu năm qua, trừ y học, hình như anh không đặc biệt thích thứ gì. Nhưng anh chẳng thể nào phủ nhận, với anh, mỗi lần Tô Mộ Tinh xuất hiện đều rất đặc biệt.
Cho đến lần ở huyện Nham, anh vừa nhìn đã nhận ra. Tối qua, ở bệnh viện anh cũng không nói dối, bất kể là ai anh đều sẽ cứu. Nhưng hình như cô ấy sẽ có một chút khác hơn, cụ thể là khác ở đâu thì anh không nói ra được.
Về sau trong biển lửa ở đường Trung Sơn, tình hình nguy cấp, anh cần một trợ thủ, không ngờ người xông vào sẽ là cô ấy, anh biết Tô Mộ Tinh là phóng viên của đài truyền hình An Thành nhưng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại trong hoàn cảnh nhốn nháo loạn lạc thế kia.
Hoặc là nói, mỗi lần cô gái xuất hiện dường như đều không yên bình, thậm chí lần lâu hơn trước đây, ở Linh Sơn, cũng như thế.
Say rượu nói lời thật lòng, câu này không phải giả, đêm qua, Tô Mộ Tinh mượn rượu bộc lộ tấm lòng, vẻ mềm yếu bất lực cùng sự cô đơn thảm hại che đậy dưới bề ngoài sáng lạn đã hoàn toàn đánh tan sự thận trọng của anh, so với mỗi lần cô cố tình trêu ghẹo, theo đuổi hào hứng tùy ý, càng thêm khiến người ta chẳng có cách nào chống đỡ.
Thôi vậy, còn giày vò nữa thì thật sự già mất.
Cho nên ấy à _ _
Anh thuyết phục chính mình.
Em không đủ thích anh, vậy thì để anh nỗ lực đi.
Tâm tư Hứa Thanh Nhiên xoay chuyển một vòng, hồi lâu sau, dời tầm mắt khỏi khuôn mặt cô gái, anh như cười như không đáp: "Có biết đâu."
Tô Mộ Tinh chép miệng, nói rất đứng đắn: "Bác sĩ Hứa, em muốn thương lượng một chuyện với anh."
Hứa Thanh Nhiên hơi nhếch lông mày, tay vẫn luôn gác trên tay vịn sofa, ngón trỏ gõ nhẹ từng cái lúc có lúc không, đợi câu sau của cô ấy.
Tô Mộ Tinh cũng không vội, thong dong đứng lên, khoan thai đi về phía sofa đôi Hứa Thanh Nhiên đang ngồi, ngồi xuống ngay ngắn, sofa không tính là nhỏ, Tô Mộ Tinh sáp đến cạnh Hứa Thanh Nhiên.
Hứa Thanh Nhiên nhích sang bên một chút, kéo ra một khe hở, Tô Mộ Tinh được đằng chân lân đằng đầu, cũng dịch sang theo, như kiểu cố ý ngồi lên một góc quần của người đàn ông, cô lên tiếng: "Là thế này, mẹ anh cũng chính là mẹ chồng em ấy, hiện tại đang hoài nghi em ngủ với anh rồi."
Quần bị Tô Mộ Tinh ngồi lên, Hứa Thanh Nhiên không nhúc nhích được, anh hơi nghiêng người một tí, nhìn người đang nói, trả lời hờ hững: "Em muốn nói gì?"
Hai tayTô Mộ Tinh đặt trên đùi, cúi đầu, tầm mắt dừng trên đầu ngón tay, nhếch môi khẽ cười nói: "Em muốn hỏi bác sĩ Hứa, khi nào mới có thể để em chứng thực tội danh?"
". . ."
Khóe mắt Hứa Thanh Nhiên giật một cái, có phần không thể tưởng tượng nổi, tiếp đó cũng không biết nghĩ gì, mặt mày đã nhuốm nét tươi vui, cánh tay phải anh nhấc lên, mu bàn tay cọ qua cằm Tô Mộ Tinh, bụng ngón tay sượt qua, cười dí dỏm nói: "Anh chỉ rảnh bây giờ."
Lời này vừa thốt ra, đến lượt Tô Mộ Tinh lấy làm ngạc nhiên, nói thật, cô chỉ nói cho sướng miệng chứ đức hạnh của Hứa Thanh Nhiên thế nào cô cho rằng mình cũng hiểu vài phần, thế mà hoàn toàn không ngờ Hứa Thanh Nhiên sẽ đáp một câu như thế, thậm chí ngay cả tay cũng không biết quy củ mà sượt qua gò má cô.
Tô Mộ Tinh cũng nghiêng qua, đối mặt với Hứa Thanh Nhiên, bốn mắt nhìn nhau, cô giơ đầu ngón tay thăm dò, chọc chọc vào sống mũi Hứa Thanh Nhiên: "Bác sĩ Hứa, anh đừng dọa em đấy."
Hứa Thanh Nhiên nhướn nhướn mày, tay phải rút về nắm chặt ngón tay trắng xanh của cô gái đang vươn ra, "Sao nào? Không phải em muốn chứng thực tội danh hả?"
Tô Mộ Tinh mím môi, gật đầu, nói run rẩy: "Chắc không phải anh là Hứa Thanh Nhiên giả đấy chứ?"
Cô trêu chọc Hứa Thanh Nhiên lâu như thế, hai người đến người yêu còn chẳng phải, thế nào vừa ngủ một giấc dậy đã thay đổi lớn thế?
Hứa Thanh Nhiên thả ngón tay cô gái ra, ung dung nói: "Vậy thì thôi, nếu em đã không muốn."
"A?" Tô Mộ Tinh sững sờ mấy giây, sau đó phản ứng lại, liều mạng lắc đầu: "Người trẻ tuổi ơi, anh đừng hiểu nhầm, em chắc chắn muốn."
Quan tâm gì việc anh là thật hay giả, cứ ra tay trước để chiếm hời đã.
Cô ngừng một lát, ưỡn cao ngực, lên giọng tuyên bố: "Được lắm, em kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đi mất, cuối cùng hôm nay bà đây sắp được ăn thịt đường tăng rồi! Em muốn đại chiến ba trăm hiệp! Em còn muốn viết cảm nhận tâm đắc một nghìn chữ!"
Nói xong, Tô Mộ Tinh dang hai tay, ngoắc lấy cổ Hứa Thanh Nhiên, nhẹ nhàng dâng khuôn mặt nhỏ nhắn về phía trước, tì lên trán người đàn ông, "Nào! Hứa Thanh Nhiên! Em chuẩn bị xong rồi!"
Đôi mắt Hứa Thanh Nhiên cong thành vầng trăng non, ngón tay anh vuốt mái tóc Tô Mộ Tinh, bỗng cúi đầu, môi nhè nhẹ sượt qua vành tai cô ấy, tựa như dán lên dái tai cô vậy, giọng nói trầm trầm: "Vậy . . ."
Hơi thở ấm nóng phun ra, vành tai Tô Mộ Tinh rực lên, vài rặng mây ửng hồng lan lên gò má, cô nuốt nước miếng, sau đấy nhắm chặt đôi mắt, cánh mũi vì căng thẳng mà phập phồng: "Bắt đầu đi!"
Hứa Thanh Nhiên cúi thấp mặt, bờ môi hờ hững kề sát tai cô gái, hơi thở khẽ khàng, khóe miệng giương lên nụ cười xấu xa, tĩnh lặng vài giây, anh hạ thấp giọng nói từng câu từng chữ: "Hôm, nay, em, không, phải, đi, làm, hả?" Âm cuối đặc biệt nâng cao.
Không khí xung quanh đông cứng, Tô Mộ Tinh ngẩn ra.
"Mẹ ơi!" Tô Mộ Tinh nhanh chóng buông hai tay đang ôm lấy cổ Hứa Thanh Nhiên, từ sofa nhảy lên phía trước, "Hôm nay là thứ hai à? A a a em có buổi phỏng vấn một ngày đấy! Bây giờ mấy giờ? Mấy giờ rồi?"
Trên mặt Hứa Thanh Nhiên nụ cười càng thêm tươi tắn, anh đổi tay chống lên trán, khuỷu tay tì lên lưng ghế sofa, nói hời hợt: "Sắp tám rưỡi rồi."
". . ." Động tác Tô Mộ Tinh nhanh chóng quơ chiếc áo khoác cạnh đó, vội cuống quýt khoác lên người, ánh mắt nhanh như bay liếc qua: "Bác sĩ Hứa, túi em đâu? Túi em ở đâu đấy?"bg-ssp-{height:px}
Ngón tay Hứa Thanh Nhiên nhẹ nhàng chỉ một cái, bộ dáng uể oải đáp lời: "Treo ở huyền quan kìa."
Tô Mộ Tinh như kiến bò chảo lửa, nhìn lại Hứa Thanh Nhiên ngay cạnh, chân bắt chéo vểnh lên, một tay chống đầu, hết sức nhàn tản, Tô Mộ Tinh đã hiểu ra, trong chốc lát cô mở to mắt, kinh hoàng nói: "Hứa Thanh Nhiên, cmn vừa rồi anh cố ý chơi em phải không! Cố ý quyến rũ em?!"
Hứa Thanh Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi giương lên, ánh mắt cực kì vui vẻ, ngược lại còn không thèm phủ nhận: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, thích không?" Làm sao chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho dân đốt đèn được?
". . ." Thích cái đồ đần nhà anh ấy.
Tô Mộ Tinh tức đến mức xắn ngay tay áo lên, định dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng dù gì cũng là người đàn ông tựa mặt trời của mình, đánh vào đâu cũng không nỡ, cô y như qủa bóng bị xì hơi, ngồi bệt mông xuống nền nhà, dùng giọng điệu không gì ai oán bằng nói: "Hứa Thanh Nhiên! Anh bắt nạt người quá đáng!"
Đôi mắt Hứa Thanh Nhiên vẫn chăm chú trên người tư Tô Mộ Tinh, đồng tử đen láy, trả lời một câu rất tắc trách: "Vậy xin lỗi em nhé!"
". . ."
Mộ tay Tô Mộ Tinh vuốt ngực để nhuận khí, ngón trỏ tay kia dựng lên không ngừng run rẩy, rõ lâu sau vẫn không rặn ra được một câu: "Anh . . .anh. . .anh. . ."
"Đừng ngồi dưới đất nữa." Hứa Thanh Nhiên nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tô Mộ Tinh, bất giác mỉm cười, anh từ sofa đứng lên, bước qua đỡ Tô Mộ Tinh đứng dậy, trong lòng Tô Mộ Tinh khó chịu muốn chết nhưng lại không nỡ đẩy ra, thế là nửa đẩy nửa dựa mà vịn vào cánh tay Hứa Thanh Nhiên đứng lên.
Hứa Thanh Nhiên thấy đủ bèn dừng, cũng không trêu đùa nữa, khôi phục vẻ điềm đạm, nói giọng mềm mỏng: "Đừng vội, anh lái xe đưa em đi." Anh ngừng một chút bổ sung: "Chỗ này cách đài truyền hình không xa đâu."
"Không xa à?" Ánh mắt Tô Mộ Tinh chợt xoay chuyển, cô ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt trong veo của anh ấy, đuôi lông mi vểnh cao: "Vậy. . . hay là bọn mình tiếp tục? Nhé?"
Hứa Thanh Nhiên: ". . ."
. . . . . .
Giờ cao điểm, ôtô không đi nhanh được, thỉnh thoảng còn xếp hàng rồng rắn.
Tô Mộ Tinh ngồi ở ghế phụ, một tay bưng cốc sữa đậu nành nóng hôi hổi, cô vừa gặm xong một cái bánh mì, bên mép còn đang dính vụn bánh, "Bác sĩ Hứa, anh phục vụ tốt quá! Không chỉ mua bữa sáng cho em còn đưa em đi làm.
Nụ cười trên mặt cô nở rộ, ánh mắt bay ra ngoài cửa xe, "Nếu mỗi ngày đều có thể thế này thì tốt biết mấy."
Tay Hứa Thanh Nhiên nắm vô lăng hơi khựng lại, anh nhìn thoáng qua Tô Mộ Tinh, vẻ tươi cười đong đầy trên khuôn mặt, trong mắt lộ ra mấy phần mong ngóng và chờ đợi thật chân thành tha thiết, khóe môi anh đượm nét cười, cảm giác vui vẻ chẳng rõ lí do.
Yêu cầu này hình như không khó chút nào.
Tô Mộ Tinh thu tầm mắt từ ngoài cửa xe về, nhìn sang Hứa Thanh Nhiên ở ghế lái, bỗng nghĩ tới gì đó, "Bác sĩ Hứa, có phải anh chưa ăn sáng không?"
Mắt Hứa Thanh Nhiên xuyên qua kính chắn gió quan sát tình hình giao thông, đáp qua quýt: "Anh không đói."
Tô Mộ Tinh không tán đồng: "Thân thể da dẻ là của bố mẹ, anh cứ thế mẹ chồng em sẽ lo lắng."
". . ." Hứa Thanh Nhiên sững sờ rõ lâu, nói ý tứ sâu xa: "Nghe anh khuyên một câu, em xóa wechat của mẹ anh đi."
"Thế sao được, nhóm con dâu tương lai còn chưa lập mà. . ." Tô Mộ Tinh nói đắc chí: "Đúng rồi, trong túi em hình như có bánh quy."
Nói xong cô đặt sữa đậu nành trên tay lên hộp đựng đồ, cúi đầu mò bánh quy trong túi, tìm cả buổi mới lấy được ra, cô xé vỏ, quay người cười tít mắt với anh, nói: "Bác sĩ Hứa, em bón cho anh nhé."
Hứa Thanh Nhiên lạnh nhạt nhìn lướt qua cô, cự tuyệt: "Không cần."
Tô Mộ Tinh căn bản có thèm nghe đâu, lấy mẩu bánh đưa tới miệng Hứa Thanh Nhiên, anh ấy không há miệng, không chịu phối hợp với cô, ngón tay Tô Mộ Tinh run một cái, miếng bánh trong tay lạch xạch rơi xuống, cô cuống cuồng đi nhặt, phạm vi động tác hơi lớn, chạm phải thứ gì đó ghê gớm lắm.
Hứa Thanh Nhiên phanh gấp xe, đột ngột dừng xe bên đường, ngây người nhìn cô ấy không sao tưởng tượng được.
Tô Mộ Tinh căng thẳng đến mức cắn ngón tay, "Bác sĩ Hứa, em không cố ý. . ."
Hứa Thanh Nhiên thật không biết phải nói gì, lưng anh dán vào lưng ghế, đầu ngửa ra sau, lặng lẽ điều chỉnh hơi thở.
Tô Mộ Tinh sán lại gần, thì thầm: "Có cần em giúp không?"
". . ." Hứa Thanh Nhiên nheo mắt nhìn cô, khàn giọng dạy dỗ: "Em thật sự không thể lần nào cũng như vậy."
Hàng lông mi Tô Mộ Tinh chớp chớp, mắt vô tội, "Không phải lần đầu tiên sao?"
Hứa Thanh Nhiên day ấn đường, có phần bất lực, ". . ."
"Không phải lần đầu tiên. . ." Mạch suy nghĩ của Tô Mộ Tinh bị kéo đi, ngây ngốc một lát, nhếch khóe môi mỉm cười, "Bác sĩ Hứa, bây giờ bọn mình được coi là gì?"
Hứa Thanh Nhiên hơi rũ mí mắt, lạnh nhạt nói: "Chẳng coi là gì cả."
Đầu lưỡi Tô Mộ Tinh tràn ngập vị đắng chát, đôi mắt đảo một vòng, vẫn đang sắp xếp từ ngữ.
Hứa Thanh Nhiên nghiêng người sang, hai cánh tay vươn ra, bàn tay giữ chặt bả vai Tô Mộ Tinh, lại không kìm được giơ tay vuốt mái tóc mượt mà của cô ấy, hồi lâu, anh nói khe khẽ: "Chỉ có điều, bây giờ đổi thành anh chủ động."
Mưa thế này thì còn nỗi vui nào bằng nỗi vui được đọc truyện đây
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ