Rèm cửa sổ phòng ngủ được kéo ra một lần nữa, đã là chiều tà, hoàng hôn ngả về tây, ánh lên một mảng đậm đậm nhạt nhạt nơi cuối chân trời.
Hứa Thanh Nhiên cài rèm hai bên cửa sổ vào một bên, xoay người lộn trở lại bên mép giường, nói nhẹ: "Anh đi nấu cơm."
Tô Mộ Tinh nửa dựa trên đầu giường, liếc thấy Hứa Thanh Nhiên tinh thần sảng khoái đột nhiên tức không thở nổi, ban đầu gò má vốn đã đỏ ửng thẹn thùng, bấy giờ đột nhiên cảm xúc không ổn định, nhiệt độ gương mặt càng cao, vành tai đỏ đến mức sắp nhỏ máu.
Nụ cười trên môi Hứa Thanh Nhiên đặc biệt rạng rỡ, hơi hơi khom lưng, đem sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Tô Mộ Tinh, vén lên vắt sang bên, nói cảm khái: "Bảo bối, em đáng yêu thật."
Tô Mộ Tinh: "......"
Đáng yêu cái cmn, cô ấy đã sắp thành tàn phế rồi. Nhìn lại Hứa Thanh Nhiên, khỏi phải bàn giàu sức sống tới mức nào.
Ngón tay Hứa Thanh Nhiên vẫn đang vẽ vòng giữa trán Tô Mộ Tinh, bụng ngón tay vuốt ve trìu mến.
Tô Mộ Tinh giận dỗi, phồng má, "Đừng chạm vào em!"
Dứt lời, cô ấy chuẩn bị giơ tay tách tay người đàn ông ra, mãi mà cánh tay đặt trên chăn vẫn không nhấc lên nổi, tê mỏi muốn chết, vì thế, cô ấy lườm Hứa Thanh Nhiên càng thêm hung ác hơn.
Rơi vào mắt đàn ông, dáng vẻ cô gái duyên dáng lúng túng, trông thế nào cũng đáng yêu.
Mặt mũi Hứa Thanh Nhiên toàn là vẻ tươi cười, khóe môi nhếch lên, "Em nghỉ ngơi thêm lúc nữa."
Anh ấy đứng dậy, đi quay lại, hai mắt tỏa sáng, bước đi nhẹ tênh.
Tô Mộ Tinh nhìn mà ngứa răng, liều mạng túm cái gối bên cạnh nện về phía Hứa Thanh Nhiên, chửi mát: "Lưu manh! Cầm thú!"
Hứa Thanh Nhiên xoay người lại, cong eo nhặt chiếc gối cạnh chân lên, một tay vỗ vỗ mặt gối, bên môi kẹp nét cười, trả lời tự nhiên thoải mái: "Cảm ơn đã khen."
Anh ấy cố tình dừng một chút, đi quay lại, bước đến đuôi giường, thong thả ung dung lên tiếng: "Ban nãy sướng cực."
"........." Vẻ mặt Tô Mộ Tinh đông cứng.
Hồi lâu sau, mười ngón tay cô ấy nắm chặt góc chăn, nói giọng run run: "Anh là Hứa Thanh Nhiên giả à."
Thật đáng sợ......
Hứa Thanh Nhiên đặt gối đầu xuống, động tác nhàn nhã, đuôi lông mày nhướn lên cao cao, giọng nói mang tiếng cười khe khẽ, "Không, đây mới chính là anh."
"............"
Cmn đáng sợ quá......
Chẳng ai nói với cô ấy mở khóa đàn ông già là chuyện đáng sợ thế này.
Cơ thể Tô Mộ Tinh trượt xuống, có phần tức muốn hộc máu mà nói: "Anh ra ngoài, bây giờ em không muốn nhìn thấy anh."
Hứa Thanh Nhiên suy nghĩ một lát, xoay người đi về hướng cửa, đẩy cửa ra ngoài.
Trong phòng ngủ, trong một thoáng cửa phòng bị đóng kia, Tô Mộ Tinh ngồi bật dậy, giây tiếp theo, lại nằm xuống lăn trái lộn phải, miệng gào khóc không ngừng.
Đột nhiên, cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa, Hứa Thanh Nhiên thò nửa cái đầu vào.
Tô Mộ Tinh nhìn Hứa Thanh Nhiên ở cửa, lập tức câm nín, lại lườm anh ấy.
Đuôi lông mày của Hứa Thanh Nhiên càng nhếch cao hơn, trong mắt cuồn cuộn vẻ tươi vui.
Tô Mộ Tinh nhíu mày, hỏi anh ấy: "Anh làm sao?"
Hứa Thanh Nhiên lộ rõ vui mừng: "Em cũng rất mong chờ à."
Tô Mộ Tinh: "???"
Hứa Thanh Nhiên nói vô cùng thành khẩn: "Anh thật sự mong chờ thứ năm tuần sau lắm."
Nói xong, anh ấy cười thần bí, rụt đầu về, đóng cửa đi ra ngoài.
"............" Tô Mộ Tinh hóa đá tại chỗ.
phút sau, hai người ngồi ăn cơm trên bàn.
Tô Mộ Tinh cúi đầu, yên lặng và cơm.
Hứa Thanh Nhiên gắp thịt cho cô ấy, phủ đầy bát Tô Mộ Tinh, nói nhỏ: "Ăn nhiều một tí."
Động tác tay Tô Mộ Tinh dừng lại, ngước mắt nhìn sang anh ấy.
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên có phần ý vị sâu xa, mỉm cười nói đùa: "Em gầy quá."
Đũa của Tô Mộ Tinh đột nhiên đập xuống bàn, hung dữ híp mắt hỏi: "Anh chê em ngực bé?"
Hứa Thanh Nhiên mỉm cười vô cùng thản nhiên, tạo thành lúm đồng tiền bên má trái, trông có vẻ hết sức ôn hòa vô hại, "Anh không có ý đấy."
"...... Anh có ý gì?"
Hứa Thanh Nhiên khẽ thở dài, nói đùa có vẻ lấy làm tiếc: "Chỉ là vẫn có thể to hơn nữa."
Khóe miệng Tô Mộ Tinh co giật nhẹ, chọn trọng điểm hỏi: "Anh thích người ngực to?"
Đôi mắt dài của Hứa Thanh Nhiên nheo lại, "Ừ....... Hôm nay anh cũng mới phát hiện ra."
Khóe miệng Tô Mộ Tinh run rẩy không ngừng, nửa hạt cơm thoạt đầu còn dính bên mép cũng rung lên mà rơi xuống, "Bác sĩ Hứa, anh đứng đắn tí đi..."
Cô ấy giả vờ túm tóc, "Anh thế này... hơi đáng sợ."
Hứa Thanh Nhiên chậm rãi nâng mí mắt nhìn Tô Mộ Tinh, một lúc sau, thoảng qua một câu nhẹ tựa mây bay, "Anh tưởng em thích anh không đứng đắn......"
Tô Mộ Tinh chép miệng, "Nhưng, trước kia anh không thế này?"
"Giả vờ đấy."
Hai mắt Tô Mộ Tinh trừng lớn, "Cái gì?!"
Hứa Thanh Nhiên liếc cô ấy một cái, vẫn là câu kia, "Bảo bối, em đáng yêu thật."
"............"
......
Cơm nước xong, Hứa Thanh Nhiên về nhà.
Trước khi đi, nói rất rõ ràng, anh ấy về lấy vài bộ quần áo để, đi một tí sẽ về.
Thoạt đầu Tô Mộ Tinh nói từ chối: "Bác sĩ Hứa, bây giờ có thể là anh kích động quá, anh cần bình tĩnh."
Hứa Thanh Nhiên đáp rất nghiêm cẩn: "Anh rất bình tĩnh, đã bình tĩnh năm, hơn ngày...."
Tô Mộ Tinh ngẫm nghĩ lại nói: "Nhà anh to thế, chỗ em thì bé, anh sẽ không quen."
Hứa Thanh Nhiên nghe xong cười, "Anh sẽ không, nhà bé không sao cả, giường to là được."
Tô Mộ Tinh cố chống đỡ, nói bổ sung: "Anh xem... bây giờ em cũng không tiện... Mấy hôm nữa đến cũng không sao mà."
Hứa Thanh Nhiên vẫn là câu kia, "Buổi chiều sướng cực."
Tô Mộ Tinh ngổn ngang trong lòng rõ lâu, vừa định mở miệng, Hứa Thanh Nhiên quẳng lại hai câu nhẹ bẫng:
"Anh sẽ quay lại ngay, bé yêu."
"Chờ anh, bạn gái yêu dấu của anh."
Giây tiếp theo, đóng cửa, đi luôn.
"......"
Tô Mộ Tinh nằm trên sofa, hơi choáng váng.
Đã nói đàn ông trên giường xuống giường là hai người khác nhau, lời này đúng là không giả, bọn họ còn chưa cái kia, Hứa Thanh Nhiên đã không bình thường rồi, nếu thật sự cái kia... Có khi nào Hứa Thanh Nhiên còn khoa trương hơn? Nhưng... Cô ấy thật sự rất muốn ngủ cùng bác sĩ Hứa mà...
Tô Mộ Tinh rơi vào sâu trong trầm tư.
Một lúc lâu sau, cô ấy bò dậy khỏi sofa đến phòng ngủ phụ trải giường chiếu.
Ở chung ngày đầu tiên.
Chia giường.
Thật kích thích.
Trải giường xong, Tô Mộ Tinh đi đến phòng bếp rót nước.
Chuông cửa vang lên.
Tô Mộ Tinh nâng cổ tay nhìn giờ, mới qua mười lăm phút.
Cô ấy chạy chậm đến huyền quan, kéo cửa, "Bác sĩ Hứa...."
Vừa mới nói mở đầu, nhìn rõ người ở cửa, cô ấy lập tức dừng lại.
Người đứng ở cửa, hai mươi mấy tuổi, là một thanh niên, rất đẹp trai.
Tô Mộ Tinh hỏi thẳng: "Cậu là?"
Người thanh niên nói: "Shiper."
Tô Mộ Tinh nhíu nhíu mày, gần đây cô ấy không mua gì, "Có phải nhầm không?"
"Chị là Tô Mộ Tinh ạ?"
Tô Mộ Tinh gật đầu.
"Thế thì không sai." Người thanh niên đưa bó hoa trên tay cho Tô Mộ Tinh, "Phiền chị kí nhận."
Người thanh niên đi rồi.
Trong tay Tô Mộ Tinh bị nhét một bó hoa hồng to, đứng chôn chân ở cửa một lát, sau đó, đóng cửa đi vào phòng khách, cô ấy đặt hoa hồng trên bàn trà, nhíu mày suy nghĩ.
Bác sĩ Hứa tặng?
Không có khả năng lắm.
Tô Mộ Tinh chưa nghĩ ra, di động mang theo trong túi đã vang lên.
Cô ấy lấy điện thoại ra, là số lạ.
Tô Mộ Tinh do dự một lát, nghe máy, "Xin chào, đây là Tô Mộ Tinh."
"Sao văn vẻ thế! Bạn học cũ!"
Nghe vậy, Tô Mộ Tinh vui mừng không thôi, "Tống Duy! Cuối cùng cậu cũng liên lạc với tôi." Cô ấy ngừng một chút, nhịn không được nói: "Đừng làm mất liên lạc, thực sự khiến người ta lo lắng."
Đầu kia điện thoại, Tống Duy cười ha ha, hơi có hứng thú hỏi lại: "Cậu còn biết lo cho tôi cơ à?"
Tô Mộ Tinh nói: "Sao rồi? Cậu có làm sao không?"bg-ssp-{height:px}
Tống Duy cà lơ phất phơ như thường: "Tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Tảng đá lớn trong lòng Tô Mộ Tinh rơi xuống đất, cô ấy vội nói: "Tống Duy, đừng điều tra nữa, tôi không yên tâm."
Cái tên Hoàng Bình, là hai năm gần đây cô ấy mới nhớ ra, sống hay chết cũng không biết, có lẽ căn bản không tồn tại.
Hai khả năng.
Khả năng thứ nhất, lúc đó cảnh sát phát hiện hai cỗ thi thể, một trong số đó chính là Hoàng Bình, khả năng khác là, bọn bắt cóc không chỉ có hai tên, mà Hoàng Bình kia có khả năng chính là người thứ ba còn sống.
Mà khả năng thứ hai chính là điều nguy hiểm nhất, ban đầu cô ấy tìm phòng thám tử điều tra Hoàng Bình, thứ nhất là chắc chắn hai khả năng này, lí do thứ hai thì càng đơn giản hơn, cô ấy khát vọng chân tướng, nhưng cảnh sát không thể đưa ra, cô ấy chỉ có thể tự tìm, hoặc nữa là, con đường của cảnh sát và con đường của thám tử tư không giống nhau, cái sau tự do hơn, có lẽ có thể tra được thứ gì cảnh sát sơ sót cũng chưa biết chừng.
Nhưng, nếu người này là Tống Duy, cô ấy đã do dự, bắt đầu từ lần trước Tống Duy nói bị theo dõi, cô ấy đã bắt đầu lờ mờ bất an.
Hiện tại người cô ấy càng hoài nghi hơn chính là Hoàng Chinh, gần như cô ấy có thể khẳng định Hoàng Chinh và Diệp Lộ nhất định có mối liên hệ nào đó.
Hoàng Chinh cứu giúp cô ấy, nhưng lại không muốn cho cảnh sát biết, vì sao? Hôm nay Tô Mặc hỏi cô ấy, chuyện ở Hồng Liệp, có người nào như vậy có thể dò số vào chỗ được không, cái tên duy nhất hiện lên trong đầu cô ấy chính là Hoàng Chinh, nhưng cô ấy không thể nói, đã đồng ý với người ta rồi.
Bao năm nay, từng hoài nghi rất nhiều người, nhưng chỉ độc không hoài nghi Diệp Lộ, khả năng này quá đáng sợ, cô ấy không muốn tin.
Đầu kia điện thoại yên tĩnh một lúc, tiếng nước tí ta tí tách truyền đến.
Tô Mộ Tinh: "Tống Duy? Cậu còn đang nghe tôi nói không?"
Tống Duy nói: "Vốn dĩ tôi gọi điện thoại cũng định nói chuyện này, Hoàng Bình này tôi không tra được, năng lực có hạn, khả năng không giúp được cậu."
Tô Mộ Tinh vội vàng nói: "Không sao, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã giúp tôi."
Tống Duy lại cười ha ha: "Cảm tạ cái gì, tôi có làm làm từ thiện đâu, cậu lại không phải không trả tiền cho tôi, tiền nên trả thì một đồng cũng không được thiếu."
Tô Mộ Tinh nghe vậy cũng cười, "Biết rồi, mai tôi sẽ chuyển tiền cho cậu."
Tống Duy tiếp tục nói: "Công việc ở văn phòng không tệ, về sau khả năng là rất bận, cũng không chắc sẽ luôn ở An Thành, hai hôm nay nhận một vụ án ở miền tây, ngày mai phải đi rồi, về sau thời gian gặp mặt sẽ ít."
Tô Mộ Tinh nói: "Tôi đều ở An Thành, nếu cậu về, có thể liên lạc với tôi bất kì lúc nào, mời cậu ăn cơm."
Lại là một khoảng trầm mặc.
Tô Mộ Tinh cho rằng đối phương đã tắt, bên đầu kia điện thoại giọng của Tống Duy lại truyền đến lần nữa: "Tô Mộ Tinh."
"Sao thế?"
Tống Duy nói: "Không có gì."
Tô Mộ Tinh hồi: "Lần sau gặp mặt nói chuyện."
Bên đầu máy Tống Duy lại im ắng một lát, "Tô Mộ Tinh..."
"Hở?"
"Hẹn gặp lại."
Dứt lời, điện thoại đã tắt, truyền đến tiếng máy bận tút tút.
Tô Mộ Tinh cảm thấy thái độ Tống Duy hơi kỳ quái, nhưng nghĩ kĩ lại cảm thấy bình thường, thời đại học Tống Duy đã như vậy, nói chuyện làm việc đều bí mật, lúc trước khi biết Lục Hàm Hàm giới thiệu người phụ trách phòng thám tử chính là Tống Duy, cô ấy hiểu ngay, nghề này phù hợp với cậu ấy.
Tô Mộ Tinh cất điện thoại vào trong túi, suy tư lại bay tới bó hoa hồng to trên bàn trà.
Rốt cuộc là ai tặng? Không nghĩ ra, vứt đi thì tiếc.
Vì thế, Hứa Thanh Nhiên xách vali từ Minh Âm Uyển quay về vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Mộ Tinh ngồi xếp bằng trên sàn nhà, bày bình thủy tinh trong suốt trên mặt đất, một bên là hoa hồng tản ra đầy đất.
Cô gái cúi đầu, nhặt cành hoa trên mặt đất cắm vào bình hoa, hai bên tóc lòa xòa rủ xuống trước ngực, chùm sáng chiếu xuống, ánh sáng ấm áp tản ra, có sự dịu dàng không nói nên lời đang chảy trôi.
Nghe thấy động tĩnh ở cửa, Tô Mộ Tinh ngẩng đầu, "Bác sĩ Hứa."
Hứa Thanh Nhiên thay dép lê, đi thẳng vào vấn đề: "Ai tặng?"
Tô Mộ Tinh đứng dậy khỏi mặt đất, lấy khăn giấy lau tay, khóe miệng trề xuống, "Em cũng không biết đâu... Vừa mới đưa tới... Ban đầu còn tưởng anh tặng chứ."
Hứa Thanh Nhiên hừ một tiếng, "Không phải anh."
"Em cũng thấy thế."
Hứa Thanh Nhiên nói: "Vứt đi."
Tô Mộ Tinh khom lưng cầm một bình hoa trong số đó lên, nâng trong tay, nói với Hứa Thanh Nhiên: "Vứt đi tiếc biết bao, anh xem, rõ đẹp này."
Hứa Thanh Nhiên tiếp tục hừ một tiếng, nói kiểu rất khinh thường: "Xấu chết khiếp."
"......"
Hứa Thanh Nhiên nỗ lực kích động: "Xấu quá, ảnh hưởng mỹ quan phòng khách, vứt đi nhé."
Tô Mộ Tinh liếc mắt nhìn anh ấy, nói thẳng: "Đây là nhà em, hay là anh đi nhé."
"......"
"Đi đi."
"............"
Tô Mộ Tinh đem bình hoa bày trên bàn trà, vẻ mặt Hứa Thanh Nhiên không vui, nhấc vali đi về hướng phòng ngủ chính, động tác cố tình làm thật mạnh, muốn thu hút sự chú ý của người nào đó.
Tô Mộ Tinh đúng là chú ý thật, cô ấy theo sau Hứa Thanh Nhiên, Hứa Thanh Nhiên đang định đến phòng ngủ chính, Tô Mộ Tinh kịp thời lên tiếng ngăn cản, "Chờ chút."
Bước chân Hứa Thanh Nhiên dừng lại, xoay người nhìn cô ấy, "Em ngắm hoa đi, theo anh làm gì."
"......"
Hai tay Tô Mộ Tinh đúc trong túi áo ngủ, giơ tay chỉ chỉ phòng ngủ phụ bên phải, "Giường đệm đã trải xong, vỏ chăn khăn trải giường gì đó đều mới."
Khóe mắt Hứa Thanh Nhiên co giật, giọng kinh ngạc, "Chia giường?"
Tô Mộ Tinh gật gật đầu.
"Ngày đầu tiên em đã chia giường với anh?"
Tô Mộ Tinh dẫn dắt từng bước: "Đừng nghĩ thế mà, nhớ em anh có thể qua thăm em."
Hứa Thanh Nhiên chỉ chỉ phòng ngủ chính, cố chấp nói: "Không được, anh chỉ muốn ngủ phòng này."
Tô Mộ Tinh nghĩ ngợi, cuối cùng lựa chọn nhượng bộ, "Được thôi."
Hứa Thanh Nhiên cười vừa lòng, kéo vali đẩy cửa.
Tô Mộ Tinh chậm rì rì đi về phòng ngủ phụ, nói nhẹ: "Thế em ngủ ở đây..."
"......"
Tay Hứa Thanh Nhiên cầm tay nắm cửa chợt khựng lại, anh ấy xoay người, giọng điệu ai oán: "Trước kia không phải em ngày ngày đều muốn ngủ cùng anh à?"
Anh ấy ngừng một lát, tiếp tục nói: "Em thay đổi rồi."
"......"
"Có phải em không yêu anh nữa?"
"............"
Vì thế.
Tối hôm ấy, hai người vẫn ngủ cùng nhau.
Đỏ mặt tía tai.
Hai ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh, hành động của Cục thành phố càng nhanh hơn.
Thứ ba, Tô Mộ Tinh đã nhận được điện thoại của Tô Mặc, phỏng vấn vừa kết thúc, Tô Mộ Tinh đi thẳng tới đại đội hình cảnh.
Phòng làm việc của Quý Nham.
Quý Nham đang ăn mì gói, Tô Mặc ngồi ở một bên trừu yên, Tô Mộ Tinh đến gần, có phần vội không chờ nổi: "Anh, tra được cái gì?"
Tô Mặc nhả ra mấy cái vòng khói, nói trọng điểm: "Hoàng Chinh, sinh viên tốt nghiệp khóa khoa tài chính học viện thương mại đại học An Thành."
Tô Mộ Tinh sửng sốt, thật lâu sau, cất tiếng nói: "Mẹ em... mẹ em cũng là sinh viên tốt nghiệp khóa đại học An Thành."
Miệng Tô Mặc ngậm thuốc, gật gật đầu, tàn thuốc rơi xuống, anh ấy tiếp tục nói: "Tốt nghiệp đại học, làm giáo viên cao trung mấy năm, sau lại kinh doanh mạo hiểm, sáng lập một công ty bất động sản, nghiệp vụ không tồi, năm bước chân vào ngành Internet, năm gặp nguy cơ tài chính, đứt gãy dòng vốn, công ty phá sản thanh lý."
Tô Mộ Tinh nhíu mày, nhặt trọng điểm hỏi: "Năm ?"
Năm , cũng chính là năm trước, vừa đúng năm cô ấy và Tô An xảy ra chuyện.
Trùng hợp vậy?
Tô Mặc dập tàn thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, "Sau khi công ty phá sản, ông ta quay lại nghề cũ tiếp tục về trường dạy học, ba năm trước đột nhiên từ chức, vẫn luôn trong trạng thái chờ việc." Anh ấy nhìn Tô Mộ Tinh, nói bổ sung: "Đến nay chưa lập gia đình."
Tô Mộ Tinh lắc đầu, "Không đúng, ông ta có con, đã bảy tám tuổi rồi."
Quý Nham uống ngụm canh, ở cạnh đó chen lời vào: "Không phải con đẻ, ba năm trước đây nhận nuôi ở cô nhi viện."
Tô Mặc gật gật đầu, tiếp tục nói: "Còn về quan hệ với Diệp Lộ, thời điểm Hoàng Chinh kinh doanh internet, nhà đầu tư lớn nhất chính là tập đoàn BT, về sau gặp nguy cơ tài chính, bên rút vốn trước tiên cũng là tập đoàn BT, lỗ hổng tài chính cực lớn, có thể nói là nguyên nhân trực tiếp khiến công ty đóng cửa, cuối cùng tập đoàn BT dựa vào giá cực thấp thu mua công ty của Hoàng Chinh."
Tô Mộ Tinh nghe xong, sự hoang mang trong lòng biến mất chút ít, nhưng lại bị sương mù lớn hơn bủa vây.
Quý Nham từ bàn làm việc đứng dậy, đi về phía Tô Mộ Tinh, lên tiếng: "Tiểu Mộ, em điều tra Hoàng Chinh làm gì đấy?"
Tô Mộ Tinh không biết nói như thế nào, tiếp tục giữ im lặng.
Tô Mặc cũng đẩy ghế ra đứng lên, hai tay đúc túi, nói thẳng: "Em nghi ngờ ông ta có liên quan đến vụ án của cô?"
Tô Mộ Tinh không tỏ ý kiến.
Tô Mặc coi như cô ấy mặc nhận, "Bọn anh cũng tra rồi, năm đó thời điểm xảy ra vụ án của cô, Hoàng Chinh ở nước ngoài."
Tô Mộ Tinh hiểu ý Tô Mặc, ở mức độ nào đó, đã cấu thành chứng cứ không ở hiện trường, nếu Hoàng Chinh là Hoàng Bình năm đó, trừ bỏ hai gã bọn bắt cóc chết ở hiện trường, hắn chính là người thứ ba, dựa theo ký ức của cô ấy, Hoàng Bình ở hiện trường, bởi vậy, Hoàng Chinh chắc chắn không phải Hoàng Bình.
Tô Mộ Tinh mím chặt môi, trầm mặc một lát, cất tiếng hỏi: "Còn nữa không?"
Tô Mặc hất cằm, ý bảo tập tài liệu ở bàn bên, "Điểm quan trọng anh đều nói gần hết rồi, chi tiết khác em tự đọc đi."
Từ cục cảnh sát đi ra, Tô Mộ Tinh bắt taxi.
Vừa lên xe, cô ấy đọc qua tư liệu nhanh như gió, cuối cùng dừng ở bức ảnh đen trắng chụp chung cuối cùng, giữa những đóm lửa đất đèn, tầm nhìn của cô ấy đột nhiên thu lại.
"Bác lái xe, không đi tiểu khu Thang Thần nữa." Giọng cô ấy gấp gáp: "Đi tiểu khu Hải Hinh, tiểu khu Hải Hinh trên đường Thành Hải!"