Tô Mộ Tinh vội vã ra khỏi nhà, chạy về hướng cửa.
Hứa Thanh Nhiên bước nhanh lại kéo Tô Mộ Tinh đã chạy đến huyền quan về.
Tô Mộ Tinh bị túm đi vào phòng ngủ, tay kia vỗ cánh tay người đàn ông, nói cuống quýt: "Bác sĩ Hứa... Chúng ta nhanh tìm giáo sư Hứa...."
Hứa Thanh Nhiên xoay người, hai tay ấn bả vai Tô Mộ Tinh, nói trấn an: "Đừng vội, lão Hứa buổi tối có tiết, bây giờ chúng ta qua cũng phải chờ ông hết tiết mới được."
Tô Mộ Tinh đỏ bừng nửa khuôn mặt, nói năng có phần lộn xộn, "Anh nói xem... Anh nói xem có khi nào giáo sư Hứa biết gì đó.. biết... rồi cũng giống Hoàng Chinh...... cái gì cũng không chịu nói."
Hứa Thanh Nhiên hơi khép mi mắt, cánh tay hướng xuống dưới vỗ vỗ nhẹ nhàng sau lưng cô ấy, nói giọng ấm áp: "Sẽ không, em hãy tin anh."
Tô Mộ Tinh ngẩng lên đầu nhìn anh ấy, sốt ruột y như cũ, "Bác sĩ Hứa... bây giờ chúng ta cứ qua đi, phố đại học cách đây xa, đến lúc ấy gặp phải tắc đường gì đó..."
Hứa Thanh Nhiên rũ mắt, không lay chuyển được, lựa chọn nhượng bộ, khẽ nói: "Em thay bộ quần áo, buổi tối rất lạnh."
......
Sân trường đại học buổi tối, gió đêm đêm thổi xào xạc, trên đường không nhiều người lắm, dưới tàng cây có những đôi tình nhân đang chuyện trò nho nhỏ.
Tô Mộ Tinh đứng ngoài phòng học, thỉnh thoảng lại đi qua đi lại, hấp ta hấp tấp, Hứa Thanh Nhiên dựa hờ vào lan can bên cạnh nhìn một lúc, lại cúi đầu xem đồng hồ, hồi lâu, anh ấy nói nhỏ: "Em lại đây."
Tô Mộ Tinh nhìn sang anh ấy, có chút khó hiểu, vẫn ngoan ngoãn đi qua chỗ anh ấy, dừng cách Hứa Thanh Nhiên một bước, "Sao đấy?"
Cánh tay dài của Hứa Thanh Nhiên duỗi ra kéo người vào lồng ngực, một bàn tay nâng gáy Tô Mộ Tinh, "Ôm một lúc."
Vòng qua vòng lại, anh ấy nhìn phát mệt.
Tô Mộ Tinh đẩy anh ấy muốn tránh, hơi xấu hổ, "Đang ở trường á..."
Tay Hứa Thanh Nhiên đang ôm eo Tô Mộ Tinh càng xiết chặt hơn, một cái tay khác bóp nhẹ lòng bàn tay lạnh băng của cô gái, nắm chặt lấy nhét vào túi áo mình.
Tô Mộ Tinh đẩy nhẹ anh ấy, muốn kéo giãn một chút khoảng cách, "Bác sĩ Hứa..."
Hứa Thanh Nhiên tì cằm trên đỉnh đầu Tô Mộ Tinh, "Đừng nhúc nhích."
Tô Mộ Tinh vẫn đẩy anh ấy, "Nhưng mà..."
Hứa Thanh Nhiên khàn giọng: "Còn động đậy nữa thì anh sẽ hôn em."
"......"
Tô Mộ Tinh ngoan ngoãn không cử động.
Hứa Thanh Nhiên khe khẽ thở dài, cằm cọ cọ đỉnh đầu Tô Mộ Tinh, anh ấy biết, Tô Mộ Tinh bất an, căng thẳng, thậm chí......
phút sau, tiếng chuông tan học vang lên.
Tòa nhà học viện yên tĩnh thoáng chốc náo động, rất nhiều học sinh từ trong phòng học ùa ra, tản theo các hướng.
Trong phòng học, học sinh lục tục đi gần hết, Hứa Hàm đứng trên bục giảng, thu dọn notebook và giáo trình trên bàn.
Hứa Thanh Nhiên nắm chặt tay phải Tô Mộ Tinh đi vào cửa phía trước, cất tiếng nói: "Bố."
Động tác Hứa Hàm khựng lại, nhìn theo tiếng nói, hơi bất ngờ: "Đao nhi, sao con lại tới đây?"
Dứt lời, ông ấy lại thấy cô gái đứng cạnh con trai mình, Hứa Hàm híp nhẹ đôi mắt, mừng rỡ lên tiếng: "Tiểu Mộ? Vị này chính là Tiểu Mộ?"
Ông ấy đã nghe Từ Niệm Vi lải nhải không biết bao lâu, trái một câu con dâu phải một câu con dâu, Hứa Thanh Nhiên dắt cô gái, trăm phần trăm không sai được.
Hứa Thanh Nhiên cười gật đầu, kiêu ngạo mà nói: "Bạn gái con đấy."
Hứa Hàm cười ha ha, "Xem cái đức hạnh của con...." Nói được một nửa, khóe mắt ông ấy thoáng nhìn dưới phòng học còn có mấy học sinh chưa đi, vì để duy trì hình tượng nghiêm túc của mình, thu lại nụ cười, nói nghiêm chỉnh: "... đến phòng làm việc của bố."
Vừa đến văn phòng, Hứa Hàm bỏ đồ trong tay xuống, liếc Hứa Thanh Nhiên, có phần trách cứ: "Con không đưa Tiểu Mộ về nhà, đưa đến làm gì?"
Hứa Thanh Nhiên nghiêng mắt nhìn sang Tô Mộ Tinh, chốc lát, tầm mắt hướng về Hứa Hàm, "Bố."
"Ờ! Con trai ngoan."
Hứa Thanh Nhiên: "......"
Hứa Hàm khóe mắt mang vẻ tươi cười, hiền hòa nhìn về phía Tô Mộ Tinh, nói thân thiết: "Tiểu Mộ, đừng đứng nữa, ngồi đây."
Ánh mắt Tô Mộ Tinh đờ đẫn nhìn Hứa Hàm, mặt mày thon gọn, đuôi mắt hơi xếch, tướng mạo ôn hòa, không giống Hứa Thanh Nhiên là mấy.
Lặng im một lát, cô ấy mở miệng gọi: "Giáo sư Hứa."
Hứa Hàm cười đáp: "Giáo sư Hứa cái gì, cháu gọi theo Nhất Đao đi."
"......"
Lòng bàn tay Tô Mộ Tinh hơi rịn mồ hôi, ngón tay Hứa Thanh Nhiên lướt nhẹ qua mu bàn tay cô gái, anh ấy nói thẳng: "Bố, Tiểu Mộ có việc muốn hỏi bố."
Nghe vậy, Hứa Hàm nhìn về phía Tô Mộ Tinh, không hiểu lắm, "Làm sao vậy?"
Tô Mộ Tinh lẳng lặng nuốt nước miếng, hít vào một hơi thật sâu, nghiêng mắt ngó Hứa Thanh Nhiên, giây tiếp theo, tầm mắt dịch sang người đàn ông trung niên cách vài bước, khẽ hỏi: "Giáo sư Hứa, chú biết Tô An không?"
Hứa Hàm phản ứng mất một lúc, ông ấy lắc đầu, "Chẳng có ấn tượng gì cả..."
Ông ấy ăn ngay nói thật, học sinh học viện y nhiều như vậy, ông ấy dẫn dắt bao nhiêu thế hệ học sinh, không nhớ nhất chính là tên.
"Là học sinh của chú à?" Hứa Hàm bổ sung một câu.
Tô Mộ Tinh rõ ràng ngẩn ra, Hứa Thanh Nhiên lấy ảnh trong túi đưa cho Hứa Hàm, "Người trong đây không phải là bố à?"
Tay phải Hứa Hàm đón lấy, cúi đầu nhìn, rõ ràng có chút kinh ngạc: "Oa..."
Hứa Thanh Nhiên hỏi thay Tô Mộ Tinh: "Nhớ ra rồi?"
Hứa Hàm cảm thán: "Bố hồi trẻ đẹp trai thật đấy!"
"......"
"......"
Hứa Thanh Nhiên ho khan vài cái, lại chỉ chỉ ảnh chụp, hỏi nghiêm chỉnh: "Bố, người trong này bố biết không?"
Hứa Hàm nhìn lướt qua, suy nghĩ một lát, năm ngón tay gõ đầu mình, "Xem trí nhớ của bố này, biết chứ, nam tên Hoàng Chinh, cô gái tên... Tô An... Đúng, chính là Tô An vừa mới nói, hai người là bạn trai bạn gái, bức ảnh này chính là lúc bọn họ chụp ảnh tốt nghiệp."
Tô Mộ Tinh vội không chờ nổi, ánh mắt lo âu, hỏi lại giống như không chắc chắn, "Giáo sư Hứa, chú biết bọn họ?"
Hứa Hàm nắm bức ảnh trong tay, lật lại hồi ức cũ mấy chục năm trước, "Thời đại học, chú là chủ tịch hội sinh viên, chính là kiểu nhân vật làm mưa làm gió trong trường, đi đến bất cứ nơi nào cũng có thể dẫn tới tiếng thét chói tai... Tự mình đã mang hiệu ứng đặc biệt lên sân khấu..."
Hứa Thanh Nhiên kịp thời cắt ngang, "Nói trọng điểm."
Hứa Hàm rõ ràng hơi mất hứng, "Hoàng Chinh cũng là người trong hội học sinh, chẳng qua là nhỏ hơn bố một khóa, lúc phỏng vấn tuyển người mới còn là bố tuyển vào, Tô An là bạn gái cậu ta, thỉnh thoảng nhóm tụ họp cũng sẽ đến cùng, cũng quen biết, chỉ là không thân lắm, gặp nhau chào hỏi thôi." Ông ấy dừng lại, đột nhiên phát hiện điều gì, "Hai người trông có vẻ..."
Tô Mộ Tinh mím môi, khẽ trả lời: "Mẹ cháu."
Hứa Hàm rõ ràng cả kinh.
Năm ngón tay Hứa Thanh Nhiên bóp nhẹ mu bàn tay Tô Mộ Tinh, "Bố, bố có ấn tượng gì khác với hai người này không?
Hứa Hàm cũng thật sự nghĩ ngợi nghiêm túc, ông ấy nói: "Ấn tượng với Hoàng Chinh, chính là người này rất kỳ quái, ngày thường rất kín đáo khéo léo, có những lúc lại cực kì dễ nổi nóng, như hai người khác nhau."
Ông ấy tạm dừng một chút, tầm mắt nhìn thẳng Tô Mộ Tinh, "Tô An thì, thật sự không tính là quen, chính là cô gái rất xinh đẹp... Nếu chú nhớ không nhầm, hai người vừa tốt nghiệp đã chia tay."
Tô Mộ Tinh im lặng không nói, có chút mất mát nhưng càng nhiều hơn là thấy vui mừng.
Tuy không biết được thông tin gì đặc biệt có ích từ Hứa Hàm, nhưng lại loại trừ được khả năng kinh hồn bạt vía suốt dọc đường ban nãy, cô ấy trộm liếc sang Hứa Thanh Nhiên, tâm trạng rối bời bình tĩnh trở lại.
Hứa Hàm nhìn thời gian, ngược lại không bình tĩnh nữa, "Sắp giờ rồi... trước giờ không về nhà thì hôm nay bố lại phải ngủ sofa."
Ông ấy nói run giọng: "Nhất Đao à, con phải làm chủ cho bố! Giúp bố giải thích mấy câu với mẹ con, bố không muốn ngủ sofa, bố ngủ sofa hai hôm rồi."
"......"
"......"
Hứa Thanh Nhiên liếc mắt Hứa Hàm, nói chẳng mang chút cảm xúc gì: "Bố, bố thấy con có quyền lên tiếng không?"
Hai bố con nhìn nhau, trăm thứ cảm xúc cùng xuất hiện. Giây tiếp theo, tầm mắt đồng thời dừng ở Tô Mộ Tinh, đuôi lông mày Hứa Thanh Nhiên hơi nhếch, Hứa Hàm nháy mắt đã hiểu.
"............"
Tô Mộ Tinh ngạc nhiên.
Một phút sau.
"Vâng... dì Từ... là cháu..."
"Cháu cũng rất nhớ dì..."
"À thì chú Hứa... với cả bác sĩ Hứa đang ở cạnh cháu... chú Hứa bảo hôm nay có khả năng phải muộn vài phút mới về..."
"Không sao ạ... Không về cũng không sao... Vâng, cháu sẽ nói với chú Hứa..."
Hai bố con lại nhìn nhau lần nữa, đuôi lông mày Hứa Thanh Nhiên càng nhếch cao hơn, Hứa Hàm cũng mỉm cười hài lòng.
......bg-ssp-{height:px}
Từ cổng trường đi ra, đêm càng về khuya, hàng cây long não che trời lấp trăng, ánh trăng mờ nhạt xuyên qua kẽ lá gắng gượng rót xuống những đốm sáng loang lổ.
Hơn mười mấy mét là phố ăn uống, đồ ăn vặt đặc sắc đến từ khắp nơi trong cả nước, những gương mặt non nớt qua lại, đông nghịt rộn ràng, thật náo nhiệt.
Tô Mộ Tinh lôi kéo tay áo bên phải của Hứa Thanh Nhiên, khẽ nói: "Bác sĩ Hứa, em đói."
Hứa Thanh Nhiên nghiêng đầu nhìn lướt qua cô ấy, hỏi nhẹ nhàng: "Vừa rồi là ai vội đến nỗi cơm chẳng buồn ăn?"
Tô Mộ Tinh chu chu miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em vừa đói là chân đã nhũn ra."
Hứa Thanh Nhiên nheo mắt, phun ra bốn chữ, "Em nói bóng gió với anh."
Tô Mộ Tinh khó hiểu, vừa định mở miệng, Hứa Thanh Nhiên đột nhiên khom người, bế ngang cô ấy lên, Tô Mộ Tinh kinh hô ra tiếng, hai tay theo phản xạ ôm cổ Hứa Thanh Nhiên.
Tô Mộ Tinh vừa bực mình vừa buồn cười, cô ấy lắc lư hai chân, cười nói: "Hứa bác sĩ, anh thả em xuống."
Hứa Thanh Nhiên rũ mắt nhìn cô ấy, cũng cười nhẹ thành tiếng: "Không phải em nhũn chân à?"
Tay Tô Mộ Tinh ngoắc cổ người đàn ông không kìm được thò vào cổ áo Hứa Thanh Nhiên, gáy Hứa Thanh Nhiên đột nhiên lạnh run, hàng mi dài nhướn lên rõ cao, cúi đầu nhìn cô ấy.
Tô Mộ Tinh nói: "Xin lỗi."
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên chợt ảm đạm.
Tô Mộ Tinh tiếp tục nói: "Em nên tin tưởng anh."
Mà không phải như hôm nay.
Nghi ngờ người nhà anh ấy.
Bước chân Hứa Thanh Nhiên di chuyển, dịch tới đằng sau cây long não già, thân cây to xù xì chắn tầm mắt người đi đường, dưới đèn đường treo cao ở đằng xa, có thiêu thân đập cánh, ánh đèn vàng mờ bao trùm, hai bóng hình đan chéo, trùng điệp dưới gốc cây cổ thụ.
Ánh mắt hai người giao nhau, nhất thời ai nấy đều không nói chuyện.
Tô Mộ Tinh cũng không biết như thế nào, hốc mắt cay xè, chẳng bao lâu, đôi con ngươi tích đầy nước mắt, giọng hơi nghẹn ngào: "Bác sĩ Hứa..."
Mây mù khỏa lấp ấn đường Hứa Thanh Nhiên, nhíu nhíu mày: "Khóc cái gì?"
Tô Mộ Tinh chớp chớp mắt, hạt lấp lánh đong đầy như được xả cống, theo khóe mắt chảy xuôi.
Trái tim Hứa Thanh Nhiên chợt nhói đau.
Đau lòng.
Đau lòng vô cùng.
Con gái là phải được yêu thương.
Mà không phải một mình đi mò mẫm suốt mười năm, cứ cố chấp đi mười năm như thế.
Giọng Hứa Thanh Nhiên khàn đi, vẫn gắng sức dỗ dành cô ấy, "Đi theo anh em tủi thân lắm à?"
Tô Mộ Tinh nín khóc mỉm cười: "Tủi thân chết đi được, cmn em đói phát khóc."
Hứa Thanh Nhiên cũng cười.
Mu bàn tay Tô Mộ Tinh lau đi nước mắt, nói lẩm bẩm nói: "Ngực cũng sắp đói lép rồi... Cho ăn miếng cơm đi! Bác sĩ Hứa!"
Măt Hứa Thanh Nhiên hơi nhếch lên, đầu cúi xuống, trêu đùa: "Anh xem xem bên nào lép..." Anh ấy cố tình ngừng một chút, khe khẽ cười nói: "Bên trái hay bên phải, chẳng lẽ cả hai bên à?"
Bàn tay Tô Mộ Tinh dí lên trán người đàn ông, "Giở trò lưu manh."
Bên môi Hứa Thanh Nhiên cong lên, đáy mắt chảy dòng ánh sáng mỏng manh.
Tô Mộ Tinh giãy giụa muốn xuống đất, "Thả em xuống, đói thật đấy."
Hứa Thanh Nhiên thoáng nhìn sợi dây mảnh đeo trên cổ cô gái, mắt dài híp lại, khẽ cười nói: "Gọi chồng thì anh sẽ thả xuống."
"......"
"Nếu không thì không thả."
Tô Mộ Tinh bụm miệng, "Lão công công...."
"......"
"Lão công công công..."
"......"
"Hứa công công, thả bổn cung xuống!"
"............"
Khóe mắt Hứa Thanh Nhiên co rút một cái rõ mạnh.
Suốt năm phút qua, Hứa Thanh Nhiên vẫn chưa thể khôi phục ra khỏi nỗi choáng váng "Hứa công công".
Tô Mộ Tinh thì rất hứng thú, dắt Hứa Thanh Nhiên đi xem khắp nơi, ồn ào không ngớt, "Em muốn ăn hết... Malatang lâu lắm rồi chưa ăn.. Món áp chảo này trông cũng có vẻ ngon cực... A, còn có đồ nướng..."
Âm thanh đột nhiên im bặt.
Hứa Thanh Nhiên không rõ nguyên do, nghiêng mắt xem cô ấy, "Sao thế?"
Tô Mộ Tinh chớp chớp mắt với anh ấy, hàng mi dài tựa cánh bướm vỗ, "Em ngửi thấy mùi hạt dẻ rang đường!"
Hứa Thanh Nhiên hỏi: "Em thích?"
Tô Mộ Tinh vội gật gật đầu không ngừng.
Hứa Thanh Nhiên dắt Tô Mộ Tinh đi về phía trước, đáp lời cực kì ngang ngược: "Mua! Mua hết cả quầy cho em."
Tô Mộ Tinh cười đến nỗi bả vai run lên không ngừng, "Kịch bản hôm nay là tiểu kiều thê cùng tổng tài bá đạo hả?"
Hứa Thanh Nhiên liếc cô ấy một cái, xấu hổ quẳng ra một câu: "Thẻ đen anh không có... Thẻ tín dụng lấy không?"
Tô Mộ Tinh cười đến đau miệng, "Hứa công công... có Huabei không?"
(Huabei tên đầy đủ là Mayi Huabei, là sản phẩm tín dụng tiêu dùng do Tài chính Mayi tung ra, sau khi đăng ký kích hoạt, bạn sẽ nhận được hạn mức tiêu dùng từ -. nhân dân tệ. Khi tiêu dùng, người dùng có thể ứng trước và tận hưởng trải nghiệm mua sắm "tiêu dùng trước, trả tiền sau".)
Thái dương Hứa Thanh Nhiên giật thình thịch mãi, "...... Em còn gọi thế nữa anh giận đấy, không cho cười."
Trái lại Tô Mộ Tinh thật sự không cười, bước chân dừng lại, Hứa Thanh Nhiên cũng dừng theo, khó hiểu nhìn cô ấy. Một lúc sau, thuận theo tầm mắt Tô Mộ Tinh nhìn qua, là dãy quán ăn vặt, anh ấy một lần nữa cúi đầu nhìn về phía Tô Mộ Tinh, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Mộ Tinh chợt động ánh mắt, đột nhiên nhớ tới Tống Duy, nhớ tới ngày đó ở trên xe van Tống Duy gắp lên một đũa miến ngao hoa, hỏi cô ấy có muốn thử một miếng không, nhớ tới câu kia "Vì sao cậu thích anh ta".
Hứa Thanh Nhiên giơ tay lắc một cái trước mắt Tô Mộ Tinh, giọng điệu có chút lo lắng, "Đừng làm anh sợ."
Mạch suy nghĩ của Tô Mộ Tinh kéo về, lắc đầu: "Nhớ tới một người bạn."
Hứa Thanh Nhiên hỏi: "Bạn nào?"
Tô Mộ Tinh cố ý trêu anh ấy: "Bạn đại học, cực kì đẹp trai."
Hứa Thanh Nhiên hừ lạnh một tiếng, "Có đẹp trai bằng anh không?"
Tô Mộ Tinh nhìn kĩ anh ấy mấy lần, nói như kiểu có vẻ tiếc nuối: "Thật đúng là đẹp trai hơn anh."
"Ha ha."
Hứa Thanh Nhiên xoay người, không để ý tới cô ấy.
Cuối cùng hai người chọn quán mì, ăn mì xong ra ngoài, Tô Mộ Tinh nóng vô cùng, mắt tinh nhìn thấy quán đồ ngọt gần đó, mắt Tô Mộ Tinh sáng lên, "Bác sĩ Hứa, em muốn ăn kem."
Dứt lời, mũi chân cô ấy chuyển hướng, bước đi.
Động tác của Hứa Thanh Nhiên cũng nhanh, giữ chặt Tô Mộ Tinh, khẽ quở trách, "Không thể ăn đồ lạnh."
Tô Mộ Tinh chép miệng, đầu lưỡi liếm liếm hàm răng,cô ấy thật sự muốn ăn, vì thế, nói gấp gáp: "Có thể ăn có thể ăn... Dì em hôm qua đã đi rồi mà..."
Cô ấy túm Hứa Thanh Nhiên đi về phía trước, người đàn ông đằng sau thì đứng yên không nhúc nhích tí nào.
Tô Mộ Tinh nghiêng đầu nhìn anh ấy, "Đi thôi."
Hứa Thanh Nhiên sầm mặt, lườm cô ấy: "Tô Mộ Tinh!"
"......"
Tô Mộ Tinh tự suy ngẫm lại, phát hiện mình nói hớ, khát vọng sống thôi thúc, cô ấy bỗng chuyển đề tài, "Hôm nay trăng to thật đấy..."
Nói xong,cô ấy rụt rụt cổ, buông tay Hứa Thanh Nhiên tự mình đi lên trước.
Còn chưa đi được mấy mét, cổ bị xách ngược lên, hai chân cách mặt đất.
Tô Mộ Tinh kinh sợ: "Hứa Thanh Nhiên! Anh làm gì! Bạo hành gia đình à?"
Hứa Thanh Nhiên lạnh lẽo vứt ra mấy chữ: "Về nhà, làm."