*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit + Beta: Lạc Như
Có mấy lời, Cố Thành Chi chỉ thuận miệng nói, không coi là thật, ví dụ như:
- Nói mấy câu dễ nghe, có thể làm cho Cố Thành Chi vui liền đưa quần áo cho Sở Quân Dật.
Có mấy lời, Cố Thành Chi nói ra khỏi miệng thì đã hạ quyết tâm phải chấp hành, ví dụ như:
- Không cho Sở Quân Dật mặc quần áo, còn không cho Sở Quân Dật rời khỏi tầm mắt của hắn......
Bên chỗ Sở gia vẫn đang cho người theo dõi, báo cáo công việc cũng do Tiết Hồ làm, bất quá địa điểm đổi thành ký túc xá Hội An thư viện...()
Tiết Hồ đờ đẫn đứng ở ngoài cửa sổ nói về hướng đi của Sở gia, đối với hành động không cho hắn ta vào phòng của Cố Thành Chi không hề tò mò, thật sự là không tò mò!
Dựa vào khung cửa sổ nghe thuộc hạ báo cáo công việc, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía tằm bảo bảo trên giường, Cố Thành Chi sờ sờ cằm, cảm thấy như vậy thật không tồi.
Mà Sở Quân Dật ở trên giường đã sớm muốn hộc máu, hết lần này tới lần khác một ngụm máu này vẫn kẹt ở trong cổ họng phun không ra mà nuốt không trôi, kẹt lại mãi cũng thành quen, nhưng y thật sự không có mặt mũi trần chạy ra, đành phải đem mình cuốn thành tằm bảo bảo nằm ở trên giường trừng mắt nhìn Cố Thành Chi.
"Làm không tệ, bảo các nàng cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện." Cố Thành Chi cười nói.
"Vâng, thuộc hạ biết." Tiết Hồ đáp.
"Bên phía Tuệ Khổ đại sư thì sao?" Sở Quân Dật vội vàng nói một câu.
Chính sự quan trọng hơn, chính sự quan trọng hơn, trong lòng không ngừng an ủi mình, ánh mắt vẫn trừng Cố Thành Chi.()
"Đã an bài thỏa đáng." Tiết Hồ đáp.
"Vậy là tốt rồi." Sở Quân Dật lại đem đầu rụt trở lại trong chăn.
Cố Thành Chi thấy không còn gì để nói, liền bảo Tiết Hồ về trước, có việc thì đến đây.
Tiết Hồ đáp một tiếng liền đi ra ngoài, đi được một nửa lại bất ngờ quay đầu nhìn về phía ký túc xá.
Quá kỳ quái, loại chuyện này lại để cho hắn đứng ở ngoài cửa sổ nói, chẳng lẽ không sợ người khác nghe được hay sao? Không lẽ bên trong đang tiến hành chuyện gì đó không thể để cho người khác biết?
Suy nghĩ một hồi nhưng không nghĩ ra, Tiết Hồ không hiểu ra sao lắc đầu rời đi.
Đừng nói là Tiết Hồ, ngay cả Sở Quân Dật cũng không rõ vì sao lại biến thành tình trạng thế này.
Cố Thành Chi lấy hết quần áo của Sở Quân Dật, ngoại trừ chăn trên người, ngay cả một bộ áo lót cũng không để lại cho y!
Trần nằm trong chăn, Sở Quân Dật cảm giác mình sắp bị nướng chín, chưa từng thấy qua chuyện nào quá phận như vậy!()
"Không vui?" Cố Thành Chi đi tới bên giường ngồi xuống.
"Ta muốn quần áo!" Sở Quân Dật kéo chăn xuống, giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Cặp mắt kia sáng ngời dị thường, Cố Thành Chi không tự chủ cúi xuống, hôn lên mặt Sở Quân Dật, sau đó mới nói: "Quần áo cho ngươi, còn cho ngươi đi dạo một vòng?"
"Ta không ra ngoài! Ta chỉ ở trong phòng thôi!" Sở Quân Dật nghiến răng nghiến lợi nói.
"Bây giờ, ngươi cũng có thể đi lại trong phòng, chuyện khác ta đều giúp ngươi làm, nếu cần... " Cố Thành Chi cười đến mập mờ, "Ta cũng không ngại làm việc đó giúp ngươi."
Trên mặt Sở Quân Dật lúc xanh lúc đỏ, nắm lấy gối đầu bên cạnh liền ném đi.
Cố Thành Chi không chút để ý tiếp lấy cái gối bị ném tới, đặt ở bên giường, "Có muốn ta ở đây với ngươi không?"
Sở Quân Dật trợn mắt nhìn.()
"Vậy ta đi đọc sách trước." Cố Thành Chi mỉm cười trở lại trước bàn ngồi xuống, cầm lấy sách trên bàn ung dung xem.
Hắn không nỡ đánh lại chẳng nỡ mắng, nhưng cách trừng phạt này hắn cực kỳ thích hơn.
Sở Quân Dật tức giận chà đạp tất cả những thứ có thể vớ lấy được, cũng không phải nói không thể đứng dậy, nhưng đứng lên cũng bị trêu chọc, vạn nhất bị người ta nhìn thấy... Vậy thì thật sự không muốn sống nữa!
Cố Thành Chi bởi vì Sở Quân Dật dùng lý do tuyệt tự vì vậy liền trừng phạt y, nhưng cách thức này...
Rối rắm đến ngày diễn ra Đình thí, Cố Thành Chi từ bi đi lấy quần áo mang đến cho Sở Quân Dật.
Qua nhiều ngày rồi mới được mặc lại quần áo, Sở Quân Dật lệ nóng doanh tròng, sống đã hai kiếp không ngờ có ngày y lại nhớ thương quần áo đến vậy!
Cố Thành Chi ôm Sở Quân Dật mang thắt lưng vào cho y, thân mật một hồi liền bị Sở Quân Dật vô cùng ghét bỏ đẩy ra, hắn cũng không giận, lôi kéo người ra ngoài.()
Sở Quân Dật đã sống lúng túng mấy ngày nên giờ định phản kháng một chút, kết quả Cố Thành Chi tựa tiếu phi tiếu nhìn từ trên xuống dưới người y một vòng, Sở Quân Dật trong nháy mắt liền đem toàn bộ cố chấp cho chó ăn, cực kỳ không có cốt khí để Cố Thành Chi tùy ý nắm tay lôi ra ngoài.
Đình thí cử hành trong điện Bảo Hòa, Sở Quân Dật đưa mắt nhìn Cố Thành Chi tiến cung, sau đó bảo tùy thị tìm một chỗ đậu xe ngựa.
Bình minh vào cung, hoàng hôn nộp bài. Đợi đến khi Cố Thành Chi ra khỏi cung liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang yên lặng đứng đợi cách đó không xa.
Cố Thành Chi lắc đầu cười khẽ, không quan tâm đến người ngoài, trực tiếp đi tới, lên xe liền ôm lấy Sở Quân Dật, ở cổ của y hít sâu mấy hơi, sau đó liền ngồi xe ngựa mang theo người yêu về nhà.
Hai ngày sau, Kim điện truyền lư, Hoàng thượng triệu kiến tân Tiến sĩ, trong điện Thái Hòa chia làm hai bên, do Hoàng đế chủ trì lễ xướng danh tuyên bố thứ hạng Tiến sĩ.
Cố Thành Chi hai tay buông thả hai bên đứng trang nghiêm.
Giờ khắc này, hắn đã chờ đợi rất lâu.()
Đình thí là do nhiều vị đại thần luân phiên chấm bài phê duyệt, chọn ra mười người đứng đầu giao cho Hoàng Thượng tự mình phê duyệt.
Cố Thành Chi có lòng tin có thể tiến vào trong mười người đứng đầu, cho dù có người muốn giở trò quỷ, cũng không có khả năng mua chuộc tất cả các đại thần chấm bài thi.
Mà lần này những đại thân được Hoàng thượng khâm điểm chấm bài thi đa số đều là người ngay thẳng liêm khiết, đã như thế hắn còn không thể thi vào mười người đầu tiên, vậy thật không xứng đáng với tâm ý của Hoàng thượng.
Cho đến khi truyền lư bắt đầu, nghe được tên của mình, Cố Thành Chi mới coi như thực sự yên lòng.
Các đại thần đứng yên một bên trên mặt đều mang theo vẻ tán thưởng, thành tích của Cố Thành Chi danh xứng với thực, cũng không phải Hoàng thượng thiên vị, những đại thần khác cũng xem qua văn chương của hắn.
Thứ hạng như thế, hoàn toàn xứng đáng.
Xe ngựa của Sở Quân Dật chờ ở ngoài Ngọ Môn*, Tiết Hồ ngồi ở trước xe ngựa, dựa vào cửa xe lẳng lặng chờ.()
*Ngọ Môn (tên chữ Hán: 午門) là cổng chính của Hoàng thành.
Trước Ngọ Môn không cho đậu xe, xe ngựa Sở Quân Dật ngồi được đậu ở nơi cách Ngọ Môn không quá xa, nơi này sẽ không gây trở ngại đến việc ra vào, lại có thể nhìn thấy người đi ra vào Hoàng thành.
Tựa vào chiếc gối lớn đặt bên trong xe, Sở Quân Dật đẩy cửa sổ xe ra nhìn chằm chằm về phương hướng Ngọ Môn.
Nhìn từ chính diện, Ngọ Môn có ba cổng, cổng phía Đông là lối đi của quan viên văn võ, cổng phía Tây lại là lối đi của tôn thất vương công.
Cổng ở giữa là chuyên dành cho Hoàng thượng, ngay cả Hoàng hậu chỉ có thể vào lúc đại hôn với Hoàng đế mới có thể từ đó đi vào, đó cũng là lần duy nhất trong cuộc đời của Hoàng hậu.
Mà Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa thông qua tuyển chọn ở Điện thí, sau khi tuyên bố kết quả Điện thí liền có thể từ cổng ở giữa xuất cung, đây là thể diện Hoàng thượng cho bọn họ.
Cố Thành Chi vẫn luôn để mắt đến vị trí nhất giáp, Sở Quân Dật tin tưởng hắn sẽ đậu nhất giáp, cũng tin tưởng hắn nhất định sẽ đi ra từ cổng ở giữa Ngọ Môn.
Nghĩ đến, những người ở Cố gia và Sở gia sau khi biết tin, sắc mặt nhất định sẽ rất đẹp.
Đáng tiếc... sau Đình thí còn phải trở lại Sở gia, nói thế nào hai người họ vẫn còn chưa phân gia, hiện giờ vẫn là người Sở gia.()
Sở Quân Dật thở dài, cúi đầu trầm tư.
Đi nước cờ tuyệt tự này có chút nguy hiểm, nếu người Sở gia không quan tâm cứ nhất quyết muốn mạng Sở Quân Dật......
Xã hội này chính là vậy, phụ thân muốn con chết, con không thể không chết, con cái đều bị coi là tài sản riêng của phụ mẫu, chỉ là hầu hết các gia đình đều yêu thương con cháu, những gia đình giống như Sở gia cùng Cố gia chỉ chiếm số ít.
Nếu Sở gia thật sự ra tay với Sở Quân Dật, có lẽ chỉ có mỗi Cố Thành Chi sẽ đứng ra bảo vệ y.
Cho dù là Chúc Ninh cũng không thể, tuy Chúc lão thái thái rất tốt với y nhưng so với Chúc gia, so với Chúc Ninh, sau cùng vẫn kém hơn nhiều.
Vì Sở Quân Dật ra mặt đó chính là đại biểu sẽ đối nghịch với Sở gia, Chúc lão thái thái chỉ cầu Chúc Ninh bình an, hi vọng Chúc gia có thể tiếp tục phát triển ngày một tốt hơn, cái loại chuyện đối địch với một gia tộc khác hoàn toàn không có khả năng.
Tựa như Cố lão thái thái bức tử Cố nhị thái thái nhưng không bị trừng phạt, trong đó cũng có nguyên nhân vì Đỗ gia không ở Kinh thành nên không có người kiện cáo, ngoài ra còn bởi vì nguyên nhân không tìm được chứng cớ, cũng có nguyên nhân Cố lão thái thái là mẹ chồng của Cố nhị thái thái.
Giết vợ hoặc giết chồng giết mẹ đều là tội ác, nhưng không có điều luật nào xử lý khi giết con dâu, Cố lão thái thái là mẹ ruột của Cố nhị lão gia, bà buộc tội con dâu ngỗ nghịch bất hiếu là lời buộc tội tồi tệ nhất, ngay cả nửa phần cơ hội biện hộ cũng không có, nếu là người thông thường sẽ không ai dám phạm loại tội ác này mà thôi.
Thế cho nên nếu Cố Thành Chi làm cái chuyện điên rồ đó với Cố lão thái thái, thế nhân sẽ không quan tâm Cố lão thái thái đã làm cái chuyện điên rồ gì mà ép cháu trai làm như vậy, cái mà bọn họ quan tâm chính là ở khắp nơi chỉ trích Cố Thành Chi ngỗ nghịch bất hiếu, trái lại đồng cảm với Cố lão thái thái khi gặp phải cái loại con cháu như thế.()
Miệng người đời chính là một thanh đao, có thể cứu người cũng có thể giết người.
Nếu như Sở Quân Dật chết, phỏng chừng Sở gia sẽ ngăn cản không cho điều tra, cho dù Cố Thành Chi muốn tra cũng sẽ bị cản trở.
Người Sở gia là huyết thống của Sở Quân Dật, cho dù có người đến điều tra thì hơn phân nửa đều sẽ tin tưởng Sở gia mà không phải Cố Thành Chi.
Hổ dữ không ăn thịt con, không phải ai cũng có thể hiểu và tin tưởng có cái loại tâm lý hận không thể để cho người thân trong nhà đi chết thế này.
Đường gia không ở Kinh thành, chờ bọn họ trở về đoán chừng thi thể của Sở Quân Dật đã hóa thành xương trắng.
Sở Quân Dật cười khổ thở dài, lần này là bản thân không suy nghĩ chu toàn, có chút ngạo mạn, không trách Cố Thành Chi tức giận đến thế.
Đang nghĩ ngợi, ở chỗ Ngọ Môn đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, Sở Quân Dật nháy mắt tinh thần tỉnh táo, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm cổng ở giữa, cái gì Sở gia hay hạ độc thủ gì đó vào giờ khắc này đều không còn quan trọng nữa.()
Có ba người thành chữ "Phẩm" (品)đi ra từ cổng ở giữa, ba người đều là sáp hoa phi hồng*, người đứng đầu cài cặp trâm vàng bạc, hai người còn lại đều cài hoa sặc sỡ
*插花披紅- sáp hoa phi hồng: là một thành ngữ Trung Quốc có nghĩa là trang phục của những người thực hiện nghi thức chiêu đãi trong các sự kiện lễ hội, Xuất phát từ "Tỉnh Thế Hằng Ngôn" của Minh Phùng Mộng Long.
Hình ảnh Trạng Nguyên mình tìm thấy giống miêu tả của tác giả nhất
Sở Quân Dật liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đi ở phía trước nhất.
Cặp trâm vàng bạc kia không chỉ khiến tinh thần tăng lên chỉ một bậc. Người nọ quét mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Sở Quân Dật.
Sở Quân Dật không tự chủ nở nụ cười, đậu Trạng Nguyên, Cố Thành Chi thật sự làm được rồi.
Không đúng, Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên, hẳn là thi đậu Tam Nguyên mới đúng.
Đáng tiếc, nếu khi đó Cố Thành Chi không đi biên quan, nói không chừng có thể đầu liền Tam Nguyên.
Ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị Sở Quân Dật đánh bay, nếu không có những tích lũy bao nhiêu năm qua, có lẽ sẽ không có Hội Nguyên và Trạng Nguyên sau này.
Chuyện này, không thể tham lam.
Khi Cố Thành Chi đi qua cổng ở giữa, trong lòng vô cùng tĩnh lặng.
Con đường này, Cố các lão đã đi qua, Cố nhị lão gia đã đi qua.
Hôm nay, hắn cũng từ nơi này đi qua, bên ngoài là một thế giới mới tinh, mà người hắn yêu nhất lại đang ở cách đó không xa nhìn hắn.
Bởi vì nhìn thấy được Sở Quân Dật, cảm giác hạnh phúc trong lòng Cố Thành Chi trong nháy mắt tăng thêm một phen, chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời là có Sở Quân Dật ở bên, liệu có chuyện nào hạnh phúc hơn nữa đâu?!()
Đội trống kèn nghi thức đã đợi sẵn ở bên ngoài Ngọ Môn, ba người mặc sáp hoa phi hồng nhảy lên ngựa, sau khi dạo phố sẽ đưa bọn họ trở về nơi ở.
Tuy rằng điểm cuối của Cố Thành Chi là Sở gia, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Sở Quân Dật.
Trạng Nguyên dạo phố, dân chúng đều tụ tập ở hai bên đường.
Sở Quân Dật sai người đánh xe ngựa đi theo phía sau.
Luận tướng mạo, luận tài hoa, ai bằng được Cố Thành Chi, Sở Quân Dật nhìn mà trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng nghe những lời bình luận của dân chúng bên ngoài xe lại khiến bắt đầu làm cho lòng y cảm thấy chua xót.
Cố Thành Chi đã thành thân, dù là thành thân với nam nhân thì thế nào?! Cho dù lúc đầu hắn không tình nguyện thì thế nào?!
Ít nhất hiện tại Cố Thành Chi cam tâm tình nguyện cùng Sở Quân Dật bên nhau!
Bản thân không nói gì, những người ngoài kia muốn nói gì thì nói!
"Trêu hoa ghẹo nguyệt! Rõ ràng đã thành thân, bản thân đã có phu quân rồi có biết không hả?!" Sở Quân Dật nhìn Trạng Nguyên lang mới ra lò, cắn răng thấp giọng than thở.()
Tiết Hồ: "......"
Tùy thị: "......"
Kỳ thật bọn họ không nghe thấy gì hết! Bọn họ tuyệt đối không hề cảm thấy Sở Quân Dật là đang ghen!
Sở Quân Dật có thể nghe được, Cố Thành Chi tự nhiên cũng nghe được, hắn không thèm để ý người bên ngoài nói gì, nhưng hắn sẽ để ý Sở Quân Dật đang nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên quay đầu, Cố Thành Chi đối diện với ánh mắt Sở Quân Dật, cười tủm tỉm.
Sở Quân Dật cảm thấy có chút choáng váng, người mà y đã nhìn ngắm bấy lâu nay thế mà vào giờ này khắc này giống như có rất nhiều ánh đèn đều tụ hội vào trên người của hắn, làm cho người ta hoa mắt, lại khiến người ta không thể dời mắt được mà.
Sở Quân Dật nhìn thấy nụ cười kia, trong lòng nháy mắt trăm hoa đua nở, niềm vui tràn ngập, người bên ngoài nói... đó là cái gì?! Chưa từng nghe qua!
Ba người đứng đầu bảng vàng, nhất là Trạng Nguyên, quá nổi danh rồi.
Chẳng qua Cố Thành Chi không có thê tử, cho dù hắn đã vào cửa Sở gia, ai dám nói hắn sẽ vẫn ở mãi Sở gia.()
Cao môn trong Kinh thành đều bắt đầu tính toán cho cô nương còn chưa thành thân trong nhà, nếu như có thể thành thân, hê hê.
Còn có người lại có chủ ý khác, ví như một ít gia đình có địa vị thấp, hoặc là thương hộ, nếu đích nữ không nỡ, vẫn còn có thứ nữ, không làm được chính thê, làm di nương cũng được, hơn nữa Cố Thành Chi vẫn chưa có con nối dõi.
Cố Thành Chi không thèm để ý những người đó đang suy nghĩ gì, đội ngũ dạo phố đưa hắn đến Tế An Hầu phủ, chúc mừng Sở gia rồi mới rời đi.
Xe ngựa của Sở Quân Dật chậm rãi chạy vào, dừng lại bên cạnh Cố Thành Chi, Sở Quân Dật sau khi nhảy xuống xe lòng tràn đầy vui sướng luôn miệng nói chúc mừng, chúc mừng
"Cũng chúc mừng ngươi." Cố Thành Chi cười nói.
Sở Quân Dật hơi híp hai mắt.
"Nương tử Trạng Nguyên." Cố Thành Chi vẫn nói ra.
Sở Quân Dật hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nhịn không được nở nụ cười.
Nương tử Trạng Nguyên thì nương tử Trạng Nguyên đi, dù sao người này là của y, dù là ai cũng không cướp được!()