Trời trưa nắng gắt gao, đi ngoài đường mà muốn ngộp thở bởi khói bụi và hơi nóng từ xe cộ, cứ đến chỗ đèn đỏ thì phải nói như cực hình, cảm giác như bị đày đọa. Mà xe của Lâm Chu Sơn nào phải xe máy gì, phải nói là xe mui trần sang trọng hẳn hoi, cũng không phải cái mui bị hư không đóng lại được, cũng không phải do đầu óc tên thiếu gia này cổ quái tới mức thích phơi đầu trần. Chỉ là cô gái ngồi bên cạnh anh chàng đây lại rất có ác cảm với cái “mui xe” của anh. Nói đến cái chứng sợ không gian xe này của Cố Vi Vân, phải đồng thời nhắc về vụ tai nạn năm cô 10 tuổi, chính lần đó đã trở thành nguyên nhân khiến Vi Vân cảm thấy vô cùng không an toàn khi ngồi trong xe mà bốn bề kín mít. Còn nhớ lần Chu Sơn dùng xe của bố đến đón Vi Vân (lúc đó anh chàng này chưa có xe riêng), liền được cô bạn nhỏ tặng cho một trận khóc dã man rợ trên suốt quãng đường xe chạy từ trường về nhà. Rất may xe cách âm, nếu không chắc anh chàng bị cảnh sát nắm cổ vì tội bắt cóc nữ sinh quá.
“Nắng quá!?” – Cố Vi Vân rốt cuộc cũng phải công nhận hoàn cảnh gian nan hiện tại, chưa kể người người ngoài đường thì bịt mặt bịt người, còn cô cậu ngồi xe hơi lại chơi trội bỏ mui ra, thật gây sự chú ý.
Lâm Chu Sơn ngồi cạnh, gương mặt bảnh bao bắt đầu ướt mồ hôi, áo thun cũng loang một mảng sâu lưng, ngón tay gõ lên vô lăng, cảm giác anh vô cùng thiếu kiên nhẫn. Vừa nghe câu này của Vi Vân, lập tức nhảy đỏng lên:
“Nóng á? Cậu cũng biết nóng rồi á? Từ nảy giờ kẹt xe, phải nói tớ đây sắp nhảy xuống đánh người rồi cậu mới chịu nói nóng á? Nếu về nhà tớ thì nảy giờ đã tới rồi, phải về tới nhà cậu đó, ít nhất cũng 30 phút mới hết kẹt. Cậu @#%$%$#^%^*&*...”
Cố Vi Vân cảm thấy vô cùng hối hận, biết vậy đã im miệng rồi, chỉ vì hai chữ của mình mà tên điên này như chó xổng chuồng miệng liến thoắng. Thật không thể tin được...
“Vậy thì về nhà cậu... được không?”
Lập tức, Lâm Chu Sơn đánh vòng xe lại không do dự, một mạch chạy theo con đường tắc vắng xe, đi thẳng một mạch.
Cố Vi Vân nuốt bọt, cảm thấy con người tên này thật đáng sợ.
“Vi Vân, đã bao lâu rồi con không đến nhà bác chơi hả? Cái con nhỏ này, nếu không có Chu Sơn nói con vẫn ổn, chắc cái thân già này phải lo lắng tới chết mất thôi.”
Người phụ nữ sang trọng, xinh đẹp, nho nhã này chính là người mẹ đã sinh thành ra tên cổ quái Lâm Chu Sơn. Từ lúc mới gặp khi còn nhỏ, Vi Vân còn nhớ lúc đó cô 2 tuổi, bà trẻ trung, rạng rỡ chạy đến bé cô trong tay, tỏ vẻ sung sướng tột độ khi chạm vào một đứa bé gái, miệng liến thoắng khen ngợi. Nhưng cũng chính lúc đó đã khiến Vi Vân hình thành một thói quen cảnh giác tột độ đối với người phụ nữ này. Vì lần đó, vì quá phấn khích, bà vô tình... làm rơi cô bé xinh xắn trong tay xuống đất.
Tới tận bây giờ, nhiều lúc nhớ lại toàn bộ quá trình đó, Cố Vi Vân vẫn không ngừng nổi da óc.
“Dạ, làm phiền bác lo lắng rồi.” – Cố Vi Vân nhã nhặn trả lời, gương mặt tươi tắn.
Lâm Chu Sơn bảo với mẹ rằng vi Vân sẽ ở lại dùng bữa trưa, lập tức khiến mẹ mình được phen mừng ra mặt, vội vã chạy vào trong bếp dặn dò đủ thứ, cô tự so sánh, đến đón con dâu về nhà cũng không thể có biểu cảm phấn khích như vậy.
Trong bữa, bàn ăn ba người đầy ấp thức ăn thơm ngon, Cố Vi Vân nhì mà muốn rớt nước mắt.
Rớt nước mắt ở đây không phải do thấy quá nhiều đồ ăn mà cảm phục lòng tốt của mẹ Lâm. Mà do nhìn bàn ăn này lại khiến cô nhớ ba mẹ da diết, nhớ ngày trước gia đình họ bốn người vui vẻ vây quanh bàn ăn thơm ngon, cả buổi nói toàn chuyện phiếm trên trời dưới đất... thật hạnh phúc.
Nhưng giờ... bốn người không thể nào ngồi cùng một bàn như trước nữa... không được.
“Vi Vân, đừng nhớ nữa, ăn cơm đi.”
Cố Vi Vân ngước đôi mắt ngân ngấn nước cùng đỉnh mũi ửng hồng về phía Lâm Chu Sơn, thật cảm động vô cùng, con người này rõ ràng biết cô đang làm gì, nghĩ gì, tâm tình thế nào. Thật tốt. Cô thầm cám ơn.
“Vi Vân, kể bác nghe, con đến ngôi nhà này từ năm mấy tuổi?” – mẹ Lâm chợt lên tiếng hỏi, gương mặt tao nhã mỉm cười.
Cố Vi Vân gắp đũa cơm cho vào miệng, thây cổ họng chợt đắng lạ thường, lại còn nghèn nghèn ở mũi. Cô nói:
“Từ năm con 3 tuổi ạ, lần đó mẹ dẫn con tới thăm Chu Sơn, lần đó cậu ấy sốt cao, cả ngày khóc la, lại còn khó chịu với người bên cạnh. Lần đó còn vô tình quăng đồ chơi vào người con.”
Lâm Chu Sơn ngồi cạnh ăn cơm mà nuốt nước bọt, anh nào có nhớ gì, nhưng mỗi khi bị cô kể lại, cứ có cảm giác vô cùng xấu hổ.
“Từ ngày đó, con thường xuyên đến nhà họ Lâm chơi. Con coi đây là nhà, ta coi con chẳng khác nào con gái. Kể ra, ta cũng đã ở bên con hai mươi mấy năm, ta luôn có cảm giác rất may mắn vì điều đó. Và ba mẹ con cũng sẽ rất vui vì điều đó. Ta biết con rất nhớ ba mẹ, ta cũng nhớ họ, nên con đừng chôn nỗi đau trong lòng, có gì cứ nói ra, ta và tiểu Sơn sẽ luôn ở bên cạnh con.”
Lời mẹ Lâm vừa dứt, Cố Vi Vân không kiềm được, buông chén đũa xuống đất, bật khóc ngon lành.
Đây là cảm xúc chôn giấu qua bao tháng ngày cô đơn của một cô gái 25 tuổi thiếu thốn tình thương của cha mẹ.
Đây là nước mắt xót thương bị người con gái cố chấp này nhất quyết không cho tuôn ra suốt bao nhiêu tháng ngày.
Đây là nỗi tủi thân của cô gái vắng đấng sinh thành từ năm 10 tuổi.
Thật đáng thương...
Trời trưa nắng gắt gao, đi ngoài đường mà muốn ngộp thở bởi khói bụi và hơi nóng từ xe cộ, cứ đến chỗ đèn đỏ thì phải nói như cực hình, cảm giác như bị đày đọa. Mà xe của Lâm Chu Sơn nào phải xe máy gì, phải nói là xe mui trần sang trọng hẳn hoi, cũng không phải cái mui bị hư không đóng lại được, cũng không phải do đầu óc tên thiếu gia này cổ quái tới mức thích phơi đầu trần. Chỉ là cô gái ngồi bên cạnh anh chàng đây lại rất có ác cảm với cái “mui xe” của anh. Nói đến cái chứng sợ không gian xe này của Cố Vi Vân, phải đồng thời nhắc về vụ tai nạn năm cô tuổi, chính lần đó đã trở thành nguyên nhân khiến Vi Vân cảm thấy vô cùng không an toàn khi ngồi trong xe mà bốn bề kín mít. Còn nhớ lần Chu Sơn dùng xe của bố đến đón Vi Vân (lúc đó anh chàng này chưa có xe riêng), liền được cô bạn nhỏ tặng cho một trận khóc dã man rợ trên suốt quãng đường xe chạy từ trường về nhà. Rất may xe cách âm, nếu không chắc anh chàng bị cảnh sát nắm cổ vì tội bắt cóc nữ sinh quá.
“Nắng quá!?” – Cố Vi Vân rốt cuộc cũng phải công nhận hoàn cảnh gian nan hiện tại, chưa kể người người ngoài đường thì bịt mặt bịt người, còn cô cậu ngồi xe hơi lại chơi trội bỏ mui ra, thật gây sự chú ý.
Lâm Chu Sơn ngồi cạnh, gương mặt bảnh bao bắt đầu ướt mồ hôi, áo thun cũng loang một mảng sâu lưng, ngón tay gõ lên vô lăng, cảm giác anh vô cùng thiếu kiên nhẫn. Vừa nghe câu này của Vi Vân, lập tức nhảy đỏng lên:
“Nóng á? Cậu cũng biết nóng rồi á? Từ nảy giờ kẹt xe, phải nói tớ đây sắp nhảy xuống đánh người rồi cậu mới chịu nói nóng á? Nếu về nhà tớ thì nảy giờ đã tới rồi, phải về tới nhà cậu đó, ít nhất cũng phút mới hết kẹt. Cậu @%$%$^%^&...”
Cố Vi Vân cảm thấy vô cùng hối hận, biết vậy đã im miệng rồi, chỉ vì hai chữ của mình mà tên điên này như chó xổng chuồng miệng liến thoắng. Thật không thể tin được...
“Vậy thì về nhà cậu... được không?”
Lập tức, Lâm Chu Sơn đánh vòng xe lại không do dự, một mạch chạy theo con đường tắc vắng xe, đi thẳng một mạch.
Cố Vi Vân nuốt bọt, cảm thấy con người tên này thật đáng sợ.
“Vi Vân, đã bao lâu rồi con không đến nhà bác chơi hả? Cái con nhỏ này, nếu không có Chu Sơn nói con vẫn ổn, chắc cái thân già này phải lo lắng tới chết mất thôi.”
Người phụ nữ sang trọng, xinh đẹp, nho nhã này chính là người mẹ đã sinh thành ra tên cổ quái Lâm Chu Sơn. Từ lúc mới gặp khi còn nhỏ, Vi Vân còn nhớ lúc đó cô tuổi, bà trẻ trung, rạng rỡ chạy đến bé cô trong tay, tỏ vẻ sung sướng tột độ khi chạm vào một đứa bé gái, miệng liến thoắng khen ngợi. Nhưng cũng chính lúc đó đã khiến Vi Vân hình thành một thói quen cảnh giác tột độ đối với người phụ nữ này. Vì lần đó, vì quá phấn khích, bà vô tình... làm rơi cô bé xinh xắn trong tay xuống đất.
Tới tận bây giờ, nhiều lúc nhớ lại toàn bộ quá trình đó, Cố Vi Vân vẫn không ngừng nổi da óc.
“Dạ, làm phiền bác lo lắng rồi.” – Cố Vi Vân nhã nhặn trả lời, gương mặt tươi tắn.
Lâm Chu Sơn bảo với mẹ rằng vi Vân sẽ ở lại dùng bữa trưa, lập tức khiến mẹ mình được phen mừng ra mặt, vội vã chạy vào trong bếp dặn dò đủ thứ, cô tự so sánh, đến đón con dâu về nhà cũng không thể có biểu cảm phấn khích như vậy.
Trong bữa, bàn ăn ba người đầy ấp thức ăn thơm ngon, Cố Vi Vân nhì mà muốn rớt nước mắt.
Rớt nước mắt ở đây không phải do thấy quá nhiều đồ ăn mà cảm phục lòng tốt của mẹ Lâm. Mà do nhìn bàn ăn này lại khiến cô nhớ ba mẹ da diết, nhớ ngày trước gia đình họ bốn người vui vẻ vây quanh bàn ăn thơm ngon, cả buổi nói toàn chuyện phiếm trên trời dưới đất... thật hạnh phúc.
Nhưng giờ... bốn người không thể nào ngồi cùng một bàn như trước nữa... không được.
“Vi Vân, đừng nhớ nữa, ăn cơm đi.”
Cố Vi Vân ngước đôi mắt ngân ngấn nước cùng đỉnh mũi ửng hồng về phía Lâm Chu Sơn, thật cảm động vô cùng, con người này rõ ràng biết cô đang làm gì, nghĩ gì, tâm tình thế nào. Thật tốt. Cô thầm cám ơn.
“Vi Vân, kể bác nghe, con đến ngôi nhà này từ năm mấy tuổi?” – mẹ Lâm chợt lên tiếng hỏi, gương mặt tao nhã mỉm cười.
Cố Vi Vân gắp đũa cơm cho vào miệng, thây cổ họng chợt đắng lạ thường, lại còn nghèn nghèn ở mũi. Cô nói:
“Từ năm con tuổi ạ, lần đó mẹ dẫn con tới thăm Chu Sơn, lần đó cậu ấy sốt cao, cả ngày khóc la, lại còn khó chịu với người bên cạnh. Lần đó còn vô tình quăng đồ chơi vào người con.”
Lâm Chu Sơn ngồi cạnh ăn cơm mà nuốt nước bọt, anh nào có nhớ gì, nhưng mỗi khi bị cô kể lại, cứ có cảm giác vô cùng xấu hổ.
“Từ ngày đó, con thường xuyên đến nhà họ Lâm chơi. Con coi đây là nhà, ta coi con chẳng khác nào con gái. Kể ra, ta cũng đã ở bên con hai mươi mấy năm, ta luôn có cảm giác rất may mắn vì điều đó. Và ba mẹ con cũng sẽ rất vui vì điều đó. Ta biết con rất nhớ ba mẹ, ta cũng nhớ họ, nên con đừng chôn nỗi đau trong lòng, có gì cứ nói ra, ta và tiểu Sơn sẽ luôn ở bên cạnh con.”
Lời mẹ Lâm vừa dứt, Cố Vi Vân không kiềm được, buông chén đũa xuống đất, bật khóc ngon lành.
Đây là cảm xúc chôn giấu qua bao tháng ngày cô đơn của một cô gái tuổi thiếu thốn tình thương của cha mẹ.
Đây là nước mắt xót thương bị người con gái cố chấp này nhất quyết không cho tuôn ra suốt bao nhiêu tháng ngày.
Đây là nỗi tủi thân của cô gái vắng đấng sinh thành từ năm tuổi.
Thật đáng thương...