Theo thói quen, đúng 8 giờ sáng, Vi Vân sẽ tự động thức dậy mà không cần báo thức dù cho tối qua cô có thức khuya tới mức nào. Ví dụ như hôm qua tới 9 giờ Chu Sơn mới chịu đưa cô về, nhưng không biết từ chốn nào, nguồn ý tưởng dồi dào ập tới, thế là Vô Vân cô ngồi viết tới tận 2 giờ sáng mới chịu nghỉ.
Thành ra bây giờ, kết quả của quá trình đó là đôi mắt thâm quầng rõ rệt.
Cô rời khỏi giường, dù có mệt mỏi cũng không tài nào ngủ tiếp, khi đi ngang qua bàn làm việc, Vi Vân bất giác mỉm cười nhìn sắp giấy in đầy chữ đặt trên bàn. “Ký ức về Họ” là tên của nó, câu chuyện ngắn này thành quả của ý tưởng bất chợt tối hôm qua, vậy là bài viết của tháng này không cần lo rồi.
Tự nhiên, cô bây giờ muốn xuống phố đi dạo một lúc, một điều hiếm thấy nhỉ?
Nói là làm, Cố Vi Vân nhanh chóng sửa soạn bản thân, vơ đại vài thứ cần thiết bỏ vào túi rồi rời khỏi nhà.
Đường phố giờ này vẫn đang đông đúc, xe cộ đầy đường, bui bặm và tiếng kèn xe cứ vây bám xung quanh. Thật ngu ngốc khi nghĩ tới việc đi bộ trong khung cảnh tấp nập này, Cố Vi Vân đeo tai nghe, lẳng lặng đón một chuyến xe bus, tìm một chỗ kín đáo ngồi vào, một mình nhìn ngắm đường phố.
Cố Vi Vân lúc nhỏ rất thích ra phố, mỗi lần được cha mẹ dẫn đi đều cảm thấy đó là điều hạnh phúc nhất mà cô có, bởi ngày thường bản thân bị cha nghiêm khắc dậy dỗ, lớn lên trong môi trường sinh hoạt như người lớn nên những lúc thế này, Vi Vân mới cảm thấy mình giống một đứa trẻ.
Nhìn bóng này ẩn hiện mờ mờ trên lớp kín, Cố Vi Vân thầm cười, cô khác xưa nhiều quá.
Ngày cô 15 tuổi bước vào trường cấp III từng làm điêu đứng bao nam sinh, nét đẹp của cô rất đặc biệt, ẩn hiện cả nhu lẫn cương, thoạt nhìn trông cô có vẻ mong manh, nhưng khi nhìn kỹ lại là vẻ đẹp của cô gái mạnh mẽ từ trong cốt cách. Cô có mái tóc dài màu nâu đen mềm mại, có đôi mắt to với hàng mi dày, cô có đôi môi mọng nước, cô có làn da trắng hồng... Vậy mà giờ thì sao?
Vì những biến cố trong quá khứ, Cố Vi Vân từ một cô gái xinh đẹp dần đày đọa mình thành một nữ nhân với vẻ ngoài tầm thường, lúc nào cũng giấu mặt sau mái tóc dày lòa xòa, gương mặt không còn tươi tắn mà ủ rủ lạ thường.
Vì cớ gì phải đày đọa mình như vậy?
Lúc cô còn nhỏ, gia đình bốn người của cô,, cô là xinh đẹp nhất, ai cũng công nhận điều đó và họ muốn cô giữ gìn nó như báu vật, vậy mà giờ cô lại khiến nó trở thành thế này đấy.
Vi Vân thở dài…
Rời xe bus, Cố Vi Vân đi dọc con đường gần công viên, cô cứ đi như chưa bao giờ được đi, cũng không biết điều gì thúc giục cô cứ tiến về phía trước.
Tiếng nhạc vẫn vang đều bên tai, âm thanh trầm buồn êm ã của piano như rót vào lòng cô suối nước ấm nóng, đủ sức nung nóng tâm hồn cô.
Cảnh vật hai bên đường lấp lánh ánh đèn trong màn đêm, người đi dạo phố cũng đông đúc, cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ, không biết mình rời khỏi nhà bao lâu.
Bước chân đều đều chợt khựng lại…
Cố Vi Vân với gương mặt thoải mái nảy giờ chợt cứng đờ, trong mắt bắt đầu dao động…
Gió lạnh thổi qua, mơn trớn lên làn da cô, nâng tóc và váy cô bay nhè nhẹ, thấm vào trong lòng một thứ cảm giác lạnh lẽo, xót xa.
Mắt hướng về phía trước, bên tai cơ hồ không còn nghe bất kỳ âm thành nào nữa, hoàn toàn tĩnh lặng…
Hai người họ sánh bước cùng nhau, nữ nhi đằm thắm, dịu dàng; nam nhi đứng đắn, chững chạc; họ như sinh ra là dành cho nhau, số phận an bài họ phải ở bên nhau. Anh cười như có nắng, cô rạng rỡ như có được thứ hạnh phúc nhất…
Cứ thế, mọi thứ hữu hiện ngay trước mặt, chân thực biết bao nhiêu!?
Cố Vi Vân như pho tượng, mắt dán vào gương mặt của anh. Đó là gương mặt mà cô chỉ dám cất sâu trong miền ký ức suốt 7 năm trời, câu không muốn nhớ, cũng không dám nhớ. Có chăng chỉ là những giấc mơ hoặc ác mộng rập rình khi cô ngủ, nhưng dù có là gì thì việc nhớ tới anh luôn khiến cô một giây cũng không yên, cảm giác cả thế giới đè mình tới mức nghẹt thở, tim muốn vỡ thành trăm mảnh. Bởi những ký ức về anh một khi hiện hữu sẽ như một cuốn phim, nó đưa cô vào từng cảm xúc từng thời điểm, cảm giác đau đớn đến mức nào?
Phải, người đàn ông đang ở trước mặt cô là Dịch Phàm.
Cô đứng bên đường, xuyên mắt qua làn xe đông đúc trên đường,không hề chớp mắt nhìn thật kỹ gương mặt anh tuấn đó.
Còn anh và cô gái đó đi bên kia đường, họ nắm tay nhau, trò chuyện cùng nhau, cảm giác cả thế giới này cũng không dám làm phiền họ. Và cứ thế, họ đi ngang qua cô, đến một cái liếc bâng quơ họ cũng không bố thí cho bất kỳ thứ gì.
Cố Vi Vân tay siết quai túi xách, gương mặt cứng đờ, hai mắt ửng đỏ, cô kiên cường quay mặt sang hướng khác, cố giữ bình tĩnh lấy điện thoại ra, ấn dãy số quen thuộc, giọng lạc hẳn đi:
“Vi Vân, tớ đây.”
“Tới đón tớ được không? Lạc mất rồi.”
Nhận ra giọng bạn mình lạ thường, Lâm Chu Sơn ang9 ở nhà liền bật khỏi giường, gấp rút hỏi:
“Cậu đang ở đâu? Có chyện gì vậy?”
“Sơn… tớ mệt quá… cố gắng mấy năm qua của tớ ci như bỏ thí rồi… mệt quá.”
“Cố Vi Vân, cậu ở yên đó, tớ lập tức tới ngay.” - Vi Vân hẳn không bi61 mình ở đâu, đành dùng GPS tìm vậy.
Lâm Chu Sơn chạy bán mạng trên đường, trong lòng nôn nóng tới mức phát điên, cổ họng khô rát khó thở vô cùng, đầu óc bây giờ đang hướng nơi Cố Vi Vân đang chờ đợi.
Đã lâu lắm rồi, anh không nghe giọng nói hụt hẫng, đau buồn đó của cô. Anh biết suốt mấy năm qua Cố Vi Vân cố tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường biết bao, dù có buồn cũng không để anh biết vì sợ anh lo, nhưng anh biết cả.... vì anh là người bên cạnh cô suốt 20 mây năm qua.
Xe dừng lại, Chu Sơn lập tức rời xe đứng ra ngoài, mắt đảo mấy vòng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, lòng nóng như lửa đốt, cảm giác vô cùng lo lắng. Bắt gặp bóng dáng quen thuộc ngồi trên ghế đá, cảm giác đè nặng trong lòng Chu Sơn như trút hơn phân nữa, anh bắt đầu thở mạnh, chân bước nhanh về phía Cố Vi Vân. Cơ thể cô bé nhỏ quá, bé tới mức ngồi trên ghế giữa công viên đông người mà như thể vô hình, lạc lõng hẳn.
“Vi Vân!”
Phát hiện giọng nói quen thuộc, Cố Vi Vân ngước đầu, gương mặt trắng bệt đáng thương, trong mắt là tầng nước đong đầy bị cô ngăn cản bằng mọi giá. Cơ thể bị gió lạnh vuốt ve trở nên xuống sắc, mái tóc cũng bị thiên nhiên chọc ghẹo tới mức rối bù. Nhìn thấy Lâm Chu Sơn đứng trước mặt mình, bóng hình vững chãi ẩn hiện dưới ánh đèn đường mờ ảo. Cố Vi Vân như bị kích động, toàn bộ mạnh mẽ từ nảy tới giờ đều bay biến đâu mất, chỉ còn lại sự yếu đuối tột cùng.
Nước mắt không kiềm được tuôn trào, Cố Vi Vân chua xót nhìn Chu Sơn... tiếng khóc càng bật ra nhanh chóng...
Theo thói quen, đúng giờ sáng, Vi Vân sẽ tự động thức dậy mà không cần báo thức dù cho tối qua cô có thức khuya tới mức nào. Ví dụ như hôm qua tới giờ Chu Sơn mới chịu đưa cô về, nhưng không biết từ chốn nào, nguồn ý tưởng dồi dào ập tới, thế là Vô Vân cô ngồi viết tới tận giờ sáng mới chịu nghỉ.
Thành ra bây giờ, kết quả của quá trình đó là đôi mắt thâm quầng rõ rệt.
Cô rời khỏi giường, dù có mệt mỏi cũng không tài nào ngủ tiếp, khi đi ngang qua bàn làm việc, Vi Vân bất giác mỉm cười nhìn sắp giấy in đầy chữ đặt trên bàn. “Ký ức về Họ” là tên của nó, câu chuyện ngắn này thành quả của ý tưởng bất chợt tối hôm qua, vậy là bài viết của tháng này không cần lo rồi.
Tự nhiên, cô bây giờ muốn xuống phố đi dạo một lúc, một điều hiếm thấy nhỉ?
Nói là làm, Cố Vi Vân nhanh chóng sửa soạn bản thân, vơ đại vài thứ cần thiết bỏ vào túi rồi rời khỏi nhà.
Đường phố giờ này vẫn đang đông đúc, xe cộ đầy đường, bui bặm và tiếng kèn xe cứ vây bám xung quanh. Thật ngu ngốc khi nghĩ tới việc đi bộ trong khung cảnh tấp nập này, Cố Vi Vân đeo tai nghe, lẳng lặng đón một chuyến xe bus, tìm một chỗ kín đáo ngồi vào, một mình nhìn ngắm đường phố.
Cố Vi Vân lúc nhỏ rất thích ra phố, mỗi lần được cha mẹ dẫn đi đều cảm thấy đó là điều hạnh phúc nhất mà cô có, bởi ngày thường bản thân bị cha nghiêm khắc dậy dỗ, lớn lên trong môi trường sinh hoạt như người lớn nên những lúc thế này, Vi Vân mới cảm thấy mình giống một đứa trẻ.
Nhìn bóng này ẩn hiện mờ mờ trên lớp kín, Cố Vi Vân thầm cười, cô khác xưa nhiều quá.
Ngày cô tuổi bước vào trường cấp III từng làm điêu đứng bao nam sinh, nét đẹp của cô rất đặc biệt, ẩn hiện cả nhu lẫn cương, thoạt nhìn trông cô có vẻ mong manh, nhưng khi nhìn kỹ lại là vẻ đẹp của cô gái mạnh mẽ từ trong cốt cách. Cô có mái tóc dài màu nâu đen mềm mại, có đôi mắt to với hàng mi dày, cô có đôi môi mọng nước, cô có làn da trắng hồng... Vậy mà giờ thì sao?
Vì những biến cố trong quá khứ, Cố Vi Vân từ một cô gái xinh đẹp dần đày đọa mình thành một nữ nhân với vẻ ngoài tầm thường, lúc nào cũng giấu mặt sau mái tóc dày lòa xòa, gương mặt không còn tươi tắn mà ủ rủ lạ thường.
Vì cớ gì phải đày đọa mình như vậy?
Lúc cô còn nhỏ, gia đình bốn người của cô,, cô là xinh đẹp nhất, ai cũng công nhận điều đó và họ muốn cô giữ gìn nó như báu vật, vậy mà giờ cô lại khiến nó trở thành thế này đấy.
Vi Vân thở dài…
Rời xe bus, Cố Vi Vân đi dọc con đường gần công viên, cô cứ đi như chưa bao giờ được đi, cũng không biết điều gì thúc giục cô cứ tiến về phía trước.
Tiếng nhạc vẫn vang đều bên tai, âm thanh trầm buồn êm ã của piano như rót vào lòng cô suối nước ấm nóng, đủ sức nung nóng tâm hồn cô.
Cảnh vật hai bên đường lấp lánh ánh đèn trong màn đêm, người đi dạo phố cũng đông đúc, cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ, không biết mình rời khỏi nhà bao lâu.
Bước chân đều đều chợt khựng lại…
Cố Vi Vân với gương mặt thoải mái nảy giờ chợt cứng đờ, trong mắt bắt đầu dao động…
Gió lạnh thổi qua, mơn trớn lên làn da cô, nâng tóc và váy cô bay nhè nhẹ, thấm vào trong lòng một thứ cảm giác lạnh lẽo, xót xa.
Mắt hướng về phía trước, bên tai cơ hồ không còn nghe bất kỳ âm thành nào nữa, hoàn toàn tĩnh lặng…
Hai người họ sánh bước cùng nhau, nữ nhi đằm thắm, dịu dàng; nam nhi đứng đắn, chững chạc; họ như sinh ra là dành cho nhau, số phận an bài họ phải ở bên nhau. Anh cười như có nắng, cô rạng rỡ như có được thứ hạnh phúc nhất…
Cứ thế, mọi thứ hữu hiện ngay trước mặt, chân thực biết bao nhiêu!?
Cố Vi Vân như pho tượng, mắt dán vào gương mặt của anh. Đó là gương mặt mà cô chỉ dám cất sâu trong miền ký ức suốt năm trời, câu không muốn nhớ, cũng không dám nhớ. Có chăng chỉ là những giấc mơ hoặc ác mộng rập rình khi cô ngủ, nhưng dù có là gì thì việc nhớ tới anh luôn khiến cô một giây cũng không yên, cảm giác cả thế giới đè mình tới mức nghẹt thở, tim muốn vỡ thành trăm mảnh. Bởi những ký ức về anh một khi hiện hữu sẽ như một cuốn phim, nó đưa cô vào từng cảm xúc từng thời điểm, cảm giác đau đớn đến mức nào?
Phải, người đàn ông đang ở trước mặt cô là Dịch Phàm.
Cô đứng bên đường, xuyên mắt qua làn xe đông đúc trên đường,không hề chớp mắt nhìn thật kỹ gương mặt anh tuấn đó.
Còn anh và cô gái đó đi bên kia đường, họ nắm tay nhau, trò chuyện cùng nhau, cảm giác cả thế giới này cũng không dám làm phiền họ. Và cứ thế, họ đi ngang qua cô, đến một cái liếc bâng quơ họ cũng không bố thí cho bất kỳ thứ gì.
Cố Vi Vân tay siết quai túi xách, gương mặt cứng đờ, hai mắt ửng đỏ, cô kiên cường quay mặt sang hướng khác, cố giữ bình tĩnh lấy điện thoại ra, ấn dãy số quen thuộc, giọng lạc hẳn đi:
“Vi Vân, tớ đây.”
“Tới đón tớ được không? Lạc mất rồi.”
Nhận ra giọng bạn mình lạ thường, Lâm Chu Sơn ang ở nhà liền bật khỏi giường, gấp rút hỏi:
“Cậu đang ở đâu? Có chyện gì vậy?”
“Sơn… tớ mệt quá… cố gắng mấy năm qua của tớ ci như bỏ thí rồi… mệt quá.”
“Cố Vi Vân, cậu ở yên đó, tớ lập tức tới ngay.” - Vi Vân hẳn không bi mình ở đâu, đành dùng GPS tìm vậy.
Lâm Chu Sơn chạy bán mạng trên đường, trong lòng nôn nóng tới mức phát điên, cổ họng khô rát khó thở vô cùng, đầu óc bây giờ đang hướng nơi Cố Vi Vân đang chờ đợi.
Đã lâu lắm rồi, anh không nghe giọng nói hụt hẫng, đau buồn đó của cô. Anh biết suốt mấy năm qua Cố Vi Vân cố tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường biết bao, dù có buồn cũng không để anh biết vì sợ anh lo, nhưng anh biết cả.... vì anh là người bên cạnh cô suốt mây năm qua.
Xe dừng lại, Chu Sơn lập tức rời xe đứng ra ngoài, mắt đảo mấy vòng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, lòng nóng như lửa đốt, cảm giác vô cùng lo lắng. Bắt gặp bóng dáng quen thuộc ngồi trên ghế đá, cảm giác đè nặng trong lòng Chu Sơn như trút hơn phân nữa, anh bắt đầu thở mạnh, chân bước nhanh về phía Cố Vi Vân. Cơ thể cô bé nhỏ quá, bé tới mức ngồi trên ghế giữa công viên đông người mà như thể vô hình, lạc lõng hẳn.
“Vi Vân!”
Phát hiện giọng nói quen thuộc, Cố Vi Vân ngước đầu, gương mặt trắng bệt đáng thương, trong mắt là tầng nước đong đầy bị cô ngăn cản bằng mọi giá. Cơ thể bị gió lạnh vuốt ve trở nên xuống sắc, mái tóc cũng bị thiên nhiên chọc ghẹo tới mức rối bù. Nhìn thấy Lâm Chu Sơn đứng trước mặt mình, bóng hình vững chãi ẩn hiện dưới ánh đèn đường mờ ảo. Cố Vi Vân như bị kích động, toàn bộ mạnh mẽ từ nảy tới giờ đều bay biến đâu mất, chỉ còn lại sự yếu đuối tột cùng.
Nước mắt không kiềm được tuôn trào, Cố Vi Vân chua xót nhìn Chu Sơn... tiếng khóc càng bật ra nhanh chóng...