“Cố Vi Vân, cậu mau mở cửa ra cho tớ.”
Rầm rầm rầm...
Đã một tuần trôi qua, Lâm Chu Sơn mỗi ngày đều đến đây, nhưng lại không một lần nào gặp được Cố Vi Vân. Anh nôn nóng trong lòng, đồ đạc trong nhà đều bị anh đập phá, anh cũng không buồn làm việc. Mẹ
Lâm thấy con trai rơi vào hoảng loạn, liền mấy lần gọi cho Vi Vân, cô không bắt máy, chỉ nhắn cho bà một câu “con ổn” rồi thôi.
Chu Sơn sợ cô buồn rồi nghĩ quẩn, liền ngày nào cũng tới đây đập cửa om sòm, hàng sóm cũng mấy lần sang khuyên bảo nhưng không được.
Đến tận ngày hôm nay, Lâm Chu Sơn vẫn không hiểu lý do vì sao ngày hôm đó Cố Vi Vân lại khóc như vậy, cũng không rõ tại sao cô lại nhốt mình trong nhà như vậy. Nhưng anh biết, tâm tình cô đang rối loạn, Cố Vi Vân đang trong trạng thái rối loạn, mà tình huống này đã từng xảy ra trong quá khứ rồi.
Điên thoại vang lên, báo tín hiệu tin nhắn. Là của Vi Vân.
“Cậu về đi, vài ngày nữa tớ sẽ gọi cho cậu.”
Chu Sơn trong lòng phẫn nộ, bỗng hét lớn:
“Cố Vi Vân, tớ cho cậu hai ngày. Dù là chuyện gì đi nữa thì hai ngày sau lập tức gặp tớ, đừng có ngu ngốc như vậy, cậu có làm gì thì cũng chỉ mình biết, khổ sở trong khi bọn chúng vui, có đáng hay không tự mình suy nghĩ đi.”
Chu Sơn rời đi.
Cố Vi Vân ngồi thụp đằng sau cánh cửa, gương mặt bơ phờ trắng bệch.
Cô cũng không hiểu vì sao mình lại trong tình trạng suy sụp như bây giờ, chỉ biết rằng khi nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng tự động thắt lại, não bộ lập tức mở hộp ký ức tua một loạt những hình ảnh cô cố cất giấu.
Là sợ sao?
Cố Vi Vân không khóc, ngược lại nhếch mép cười khinh bỉ. Nụ cười đó là giành cho cô, sự chế giễu đó là ban tặng cho chính cô, bởi cô nhu nhược, yếu đuối, bởi cô ngu ngốc, điên rồ.
Dịch Phàm trong tim cô từ lâu chỉ còn là mảnh ký ức đau thương, mà mỗi lần chạm vào đều trao cho cô gấp mấy lần thật vọng, đau đớn. Vậy cớ gì cô phải chịu cảnh này trong khi anh ta ngày ngày vui vẻ bên ngoài, đến một chút hối hận hay có lỗi cũng không xuất hiện trên gương mặt anh ta.
“Dịch Phàm, là do tôi ngu hay anh diễn quá giỏi?”
Bây giờ, điều mà Cố Vi Vân cô cần là gì? Không phải trả thù. Không phải giành giật. Cũng không phải dằn mặt.
Mà là chứng minh...
Chúng minh rằng họ đã sai khi nghĩ cô là một đứa con gái dễ dãi, muốn đối xử thế nào cũng được.
Chu Sơn nói đúng, cô không có lý do gì phải trốn tránh cả, cũng không có cớ gì phải đau buồn như vậy. Trời cho cô trí nhó siêu phàm, cô sẽ dùng nó nhớ thật rõ những gì mà họ đã đối với mình để sau này, cô sẽ cho họ thấy dù có làm gì thì Cố Vi Vân cô vẫn hiên ngang sống, vẫn tiếp tục bước đi, vẫn xinh đẹp và tự tin, mạnh mẽ. Cô sẽ chứng mình họ đã sai...
Thế nhưng, ông trời có lẽ cho rằng đây chưa đủ để trở thành động lực thúc đẩy bản thân thức tỉnh dành cho Cố Vi Vân. Bởi ngay sau đó, cô nhận được một cuộc điện thoại, mà người gọi là kẻ đã bao năm không liên lạc, kẻ đã hiên ngang hạnh phúc đi ngang qua cô ngày hôm qua.
***
Quán coffee năm ở con đường tĩnh lặng, thiết kế mang hơi hướng cổ điển sang trọng, xung quanh bày trí đơn giản, dễ tạo cảm giác thoải mái cho khách hàng.
Cố Vi Vân mặc chiếc váy trắng ngang gối đơn giản, mái tóc dài xõa sau lưng, gương mặt mộc trẻ trung, xinh đẹp nhưng rõ ràng không thể so bì với những cô gái một mặt son phấn đắt tiền.
Cố Nam Thư ngồi đợi tại chiếc bàn đôi trong góc, cả người một cây hàng hiệu, mái tóc được chải chuốt kỹ càng, gương mặt trang điểm sắc xảo tuyệt đẹp.
Vi Vân ngồi vào ghế đối diện, kêu một ly coffee nóng.
Nam Thư quay sang nhìn người chị họ đã lâu không người, người bị cô cướp bạn trai một cách trắng trợn. Vẻ mặt cô nàng đắc ý, khóe môi ẩn hiện ý cười khinh bỉ khi nhìn thấy dáng vẻ không mấy sức sống của cô gái đối diện.
“Gọi tôi ra đây có chuyện gì?”
Cố Vi Vân một câu lạnh lùng nói, cũng không nhìn vào gương mặt kia. Nam Thư mỉm cười, khóe mắt cong lên, cô cất giọng ngọt ngào:
“Tất nhiên là tìm chị ôn chuyện cũ rồi, chị em mình cũng lâu rồi không gặp lại.”
Vi Vân cong môi gật đầu, vờ thấu hiểu, giọng tự nhiên:
“Thế em muốn ôn chuyện gì với chị? Chuyện em cướp người yêu của chị? À mà không, đó là do anh ấy lựa chọn, sao trách em được? Hay em muốn ôn lại chuyện năm xưa lừa gạt được một số tiền lớn từ chị? Ồ, như vậy cũng không phải, đó là do chị tự đưa, sao có thể trách em được.”
“Vi Vân, em biết chị hận em lắm, nhưng cũng không nên moi móc chuyện không tốt đẹp năm xưa ra cho người đời biết như vậy.” – Nam Thư một câu nói, miệng vẫn nở nụ cười tự nhiên nhất.
Vi Vân miết ngón tay lên cán tách coffee, miệng cười mỉa mai.
“Cố Nam Thư, nói thẳng đi, rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì? Tôi biết cô cũng không tốt lành gì mà tới tìm tôi đâu.”
Một câu vừa dứt, sắc mặt của Nam Thư liền biến sắc. Nụ cười ngọt ngào biến mất, đôi mắt biết cười biến mất, giọng nói nhẹ nhàng biến mất... tất cả được thay thế bởi một bộ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, khóe miệng nhếch cao khinh bỉ, từng lời từng chữ thốt ra như dao bén:
“Vậy tôi cũng xin nói thẳng, lần này tôi cùng về với Dịch Phàm là do bất đắc dĩ. Tôi biết chị còn day dưa tình cảm với anh ấy, tôi tới đây hôm nay là mong chị tốt nhất tránh xa anh ấy ra một chút, nếu không thì đừng trách tôi không nể tình chị em với chị.”
Nghe hết một đoạn, rốt cuộc Vi Vân cũng không hề biến sắc, thái độ vẫn bình lặng như nước, khóe môi lộ ý cười. Giọng nói của cô vẫn đều đều, hoàn toàn trái ngược với lời lẻ đanh đá ngút trời của Nam Thư:
“Đúng như tôi đoán, thì ra cô đến để dằn mặt tôi. Lời lẽ cũng được đấy chứ.” – ngừng một đoạn, Vi Vân hớp một ngụm coffee nóng thơm phứt, tiếp tục nói – “Nhưng tôi có một lời khuyên dành cho cô: những thứ không thuộc về mình thì dù có cố chấp níu giữ thế nào cũng không thuộc về mình.”
Dứt lời, Cố Vi Vân đứng dậy, đeo túi xách lên vai, đặt tờ tiền lên bàn, chuẩn bị rời đi. Nhưng lại cố để thêm vài lời cho cô gái gương mặt tức giận còn ngồi trên ghế:
“Cố Nam Thư, hãy nhớ câu nói đó. Tôi sẽ chứng minh nó hoàn toàn đúng.”
Bước chân hiên ngang rời đi, tâm tình Cố Vi Vân như được giải tỏa phần nào.
Phải, một lời đã được khắc ghi trong tâm trí. Cô sẽ làm được, không phải vì tức giận với Nam Thư hay bất cứ gì. Cô chỉ muốn mọi người biết Cố Vi Vân cô rốt cuộc có thể làm gì cho bản thân.