“Bình thường thôi mà.” Quỳ gối, Katie Ray nhìn chằm chằm cái bồn sứ và cố gắng chống lại cơn buồn nôn đang có nguy cơ bùng phát bất cứ khi nào cô nghĩ về đám cưới.
“Bình thường thôi sao?” Leslie Grayson, bạn gái thân nhất của cô, vừa trở về thành phố lần đầu tiên từ một năm nay, lao vào nhà tắm. “Ồ, thôi rồi, cậu có bầu.”
“Không.” Katie hất tóc xõa trên mặt cô và nhìn Les lấy một chiếc khăn mặt trong tủ, dấp nước. “Mình có một cái dạ dày căng thẳng, cậu nhớ không? Trước kỳ thi lớn nào mà mình chẳng nôn. Trước mọi cuộc phỏng vấn xin việc lớn.” Trước đám tang lớn. Cô xua ý nghĩ ấy đi. “Nào, đám cưới này là chuyện lớn mà.” Và nó diễn ra quá nhanh. Hai tuần nữa.
Les đưa cho cô cái khăn mặt ướt. “Cậu có chắc là cậu không có bầu không đấy? Tai nạn có thể xảy ra mà.”
“Giữa công việc kỹ thuật của Joe, công việc của mình ở phòng tranh, và việc lên kế hoạch cho đám cưới, bọn mình gần như chẳng còn cơ hội nào để xảy ra tai nạn cả.”
Cái nhíu mày của Les nói với Katie rằng cô vừa cho bạn mình thêm vũ khí chứng minh Joe-không-phải-dành-cho-cô. “Và điều ấy nói gì với cậu nào?” bạn cô nói, đôi mắt màu lục trợn tròn lên.
“Nó nói với mình rằng bọn mình đã rất bận rộn.” Katie xoay chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay. Thực ra thì Les rất thạo việc đánh giá đàn ông trong thế giới của Katie Ray. Cô ấy đã quả quyết rằng Rick Baker là một thằng ngốc ở trường trung học, Jason Tanner là một gã biến thái ở trường cao đẳng, và một lô những anh chàng khác nữa. Đừng có hẹn hò với anh chàng đó. Cậu sẽ hối tiếc đấy, Les nói vậy, và chết ở chỗ là cô ấy gần như luôn đúng. Nhưng làm sao mà Katie có thể nghe lời Les bây giờ, khi mà...
Cô chớp mắt. “Cậu chưa bao giờ gặp Joe mà.”
“Nhưng mình đã nghe cậu nói về anh ta ba lần một tuần từ cả năm nay rồi. Và mình biết mình nghe thấy gì chứ.”
“Cậu nghe thấy gì nào?” Katie hỏi, không chắc rằng mình muốn biết.
“Mình nghe thấy một người bạn đang cố gắng đối mặt với việc mất cả gia đình và quá lo lắng vì bước sang tuổi hai chín nên cô ấy sẽ cưới bất kỳ Tom, Dick hay Joe, người đầu tiên nào đến với cô.”
Cái nhẫn đính hôn bị xoay một lần nữa, tuột qua khớp ngón tay, và vì một cơn buồn nôn mới lại đe dọa, Katie tiến lại gần toilet và cố gắng kiểm soát dạ dày của mình. “Cậu mà gặp Joe, cậu sẽ quý anh ấy cho mà xem.” Việc hai bọn họ chưa gặp nhau là một thất bại mà Katie có kế hoạch sửa chữa tối nay.
Cô chưa nói gì với Les. Tại sao cô cần phải cho bạn mình thời gian chuẩn bị một danh sách những câu hỏi để kiểm tra xem anh-có-xứng-với-bạn-tôi không? Là một cựu nhà báo điều tra, Les rất giỏi đưa mọi người vào ghế nóng. Tốt hơn là nên để cả Joe và Les ngạc nhiên. Và họ sẽ quý nhau cho mà xem. Sao lại không được chứ? Les thông minh, tuyệt đẹp và là một trong những nhà báo có tiếng nhất ở Boston chuyên về phê bình ẩm thực. Joe là một người đàn ông đẹp trai, ngọt ngào, là người... là người sẽ trở thành chồng của Katie.
Chồng. Cảm giác buồn nôn ập mạnh đến, và Katie nôn ngay lập tức.
“Kinh quá.” Les quay ngoắt đi. “Cậu biết không, mình không nhớ tiếc việc ngắm nhìn cậu nôn đâu đấy.”
“Xin lỗi nhé. “ Katie thả tay ra khỏi bồn sứ và lau miệng với cái khăn ướt. Cảm thấy dễ chịu hơn, cô đứng dậy và xả nước. “Chỉ là sự hoảng hốt vì đám cưới mà thôi.”
Les quay lại. “Cái ý nghĩ về việc sẽ đám cưới lẽ ra không làm cậu buồn nôn mới phải. Đúng ra cậu phải hạnh phúc và... rạng rỡ.” Lông mày Les nhíu lại. “Chứ không xanh xao và dính cái gì không biết nữa ở trên cằm thế kia.”
“Xin lỗi mà.” Katie lau mặt bằng cái khăn. Và đúng lúc đó cô để ý đến nó. “Mẹo!” Cô quỳ xuống và bắt đầu bò quanh sàn nhà tắm lát đá.
“Mẹo cái gì cơ?” Les hỏi. “Và cậu biết không, cậu thật sự nên nói là ‘chết mẹ’. Ai mà chả biết là cậu có ý nói là ‘chết mẹ’.”
Katie sờ sờ tay và nhìn cả hai bên bồn cầu. Một lần. Hai lần.
“Cái nhẫn của mình.” Katie giơ bàn tay trái trống không lên và nhìn vào xoáy nước vẫn đang quay trong bồn. “Mình nghĩ...” Một tiếng nức nở thoát ra từ cổ họng cô. “Mình nghĩ là mình vừa xả nước nó mất rồi.”
Ngay lập tức cô lại nôn.
***
Vài giờ sau, Katie nghiên cứu các bản đồ mà cô đã in ra từ máy tính để tìm địa chỉ mới của Tabitha.
“Mình ước gì cậu hoãn mọi việc đến ngày mai.” Les nói. “Hôm nay là sinh nhật bà mình. Mọi người sẽ đến để ăn bánh ngọt và kem. Mẹ sẽ giết mình nếu mình không đến được.”
Katie ngước lên. “Cậu không bỏ lỡ cái gì đâu. Mình sẽ lấy các mẫu bánh ngọt và bọn mình sẽ cùng nếm thử sau đó. Tất cả những gì Tabitha muốn hôm nay là rà lại mọi thứ. Mình gặp cô ta lúc bốn giờ, sau đó chạy qua cửa hàng trang sức để mua một cái nhẫn mới, và gặp cậu lúc năm giờ ở Dave’s Place. Hơi gấp rút nhưng có thể làm được.”
“Cậu sẽ không nói với Joe về chiếc nhẫn phải không?” Les hỏi.
Katie thở dài. Sao bạn có thể nói với chồng chưa cưới của mình là bạn đã xả cái nhẫn đính hôn giá tám nghìn đô của anh ta vào toilet cơ chứ? “Tại sao phải nói? Mình sẽ mua cái khác thế vào.” Cả ba thợ sửa ống nước mà cô gọi đều bảo đảm với cô rằng ngay khi cô nhấn nút xả, chiếc nhẫn của cô đã lao thẳng vào hệ thống cống của thành phố.
Cau mày, Katie kiểm tra trong túi xách để biết chắc cô có mang theo cuốn séc của tài khoản mới. Đây là lần đầu tiên cô dùng tiền bảo hiểm của cha mẹ cô để lại. Kỳ quặc ở chỗ, cô nhận thấy mình đang dùng tiền nhận được từ việc mất gia đình cho mục đích duy nhất là bắt đầu gia đình mới của riêng cô, với Joe. Hạnh phúc mãi mãi, ta đến đây. Vậy thì tại sao thay vì sung sướng, cô lại nôn hết bữa sáng của mình?
Cô bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Les. “Joe không cần phải biết chuyện này.”
“Đã bắt đầu giữ bí mật với anh ta rồi phải không hả? Mình nghĩ là cậu sẽ không nghe nếu mình nói rằng xả cái nhẫn vào toilet là tiềm thức đang cố mách bảo cậu điều gì đó.”
“Không, mình sẽ không nghe đâu.” Nhưng cái ý nghĩ ấy cứ lòng vòng trong đầu Katie. Chính vì thế mới nảy ra cái quyết định không nói gì với Joe về sự không may nhỏ nhặt này.
Họ bước ra ngoài, gió tháng Mười một làm Katie nổi da gà. Cô định quay vào nhà lấy thêm một cái áo len nữa. Nhưng này, những người họ Ray cứng cỏi lắm cơ.
Les kéo cái áo khoác qua ngực. “Chao ôi. Ở đây lạnh hơn cả ở Boston.” Cô dừng lại. “Khi nào thì mình sẽ gặp cái anh chàng không có cả thời gian làm tình với cô dâu tương lai của anh ta thế hả?”
Katie quay ra khóa cửa và để giấu đi lời nói dối vô tội. “Sẽ sớm thôi.” Và cô hy vọng một khi đã gặp Joe tối nay, Les sẽ thôi không kêu gọi hoãn đám cưới nữa. “Nhớ nhé, năm giờ ở Dave’s Place. Ồ, và đây là chìa khóa nhà mình trong trường hợp tiệc sinh nhật kết thúc sớm.”
“Chìa khóa. Dave’s Place.” Bỏ chìa khóa vào trong túi, Les bước hai bước về phía xe của mình, rồi quay ngoắt lại. Một làn gió lạnh thổi tung mớ tóc vàng của cô, thả chúng xòa lên mặt cô. “Mình biết có vẻ mình cứ như một cái đĩa hỏng, nhưng mình nghĩ là cậu vội vã trong việc này đấy.”
Katie kéo cái áo khoác len màu xanh sát hơn nữa. “Bọn mình hẹn hò nhau cả năm nay rồi, và Joe tuyệt lắm.” Cô nói điều ấy cho Les và cả cho chính mình. “Cậu có biết vì sao mình biết anh ấy tuyệt vời không?” cô tiếp. “Bởi vì lần đầu tiên mình gặp anh ấy, mình nghĩ, ‘Ui chao, Les sẽ yêu quý anh chàng này thực sự cho mà xem.’ Cậu chẳng thể hạnh phúc cho mình, dù chỉ là một chút không được sao?”
Les vén lại tóc. “Có thể là mình không có mặt ở đây để chứng kiến sự xuất hiện của tình yêu. Nhưng mình cũng chẳng nghe thấy sự hiện diện của tình yêu trong những cuộc điện thoại của cậu đâu.” Cô thở dài. “Nói với mình là cậu yêu anh chàng, thực sự yêu, và mình sẽ để cậu yên hoàn toàn.”
Katie nhìn người bạn thân thiết nhất từ thời mẫu giáo, và trong khi những lời nói đã nằm trên đầu lưỡi của cô, chúng bị chặn lại bởi một đợt buồn nôn khác. “Mình yêu anh ấy,” cuối cùng cô cũng thốt ra, và không muốn nghĩ về việc tại sao những lời ấy nghe như bị ép buộc.
“Cậu có thể nói những lời ấy một cách tin tưởng hơn và không trở nên xanh xao như thế không?” Les cau mày và ghé lại gần. “Mình không thấy ‘hạnh phúc’ trong mắt cậu. Katie ạ. Mình thậm chí cũng không thấy ‘mình đã có dục tình tuyệt diệu’ trong mắt cậu.”
“Mình hạnh phúc.” Katie nói, không muốn để Les nhìn gần hơn nữa, chúi vào trong túi xách của cô để tìm khóa xe. “Có mặt ở Dave’s lúc năm giờ nhé.”
“Được.” Les thở hắt ra. Cái thở hắt ra của Les luôn mang một ý nghĩa nào đó. Rõ ràng, bạn của Katie đang nghiên cứu cô. “Cậu vẫn không vẽ phải không? Cậu hạnh phúc khi cậu vẽ.”
Katie dành cho Les một cái nhìn hàm ý đừng-nói-đến-chuyện-đó. “Mình quản lý một phòng tranh. Mình gắn bó với nghệ thuật nhờ thế.”
“Cậu đã yêu thích được vẽ tranh.” Les nói. “Cậu hạnh phúc khi...”
“Mình vẽ rất tồi.” Katie run rẩy.
“Đấy là bố mẹ cậu nói vậy.”
“Và những lời phê bình nữa.” Katie nhắc bạn, mừng húm vì điện thoại cầm tay của cô reo lên, kết thúc chủ đề này. Khi cha mẹ cô còn sống, Katie chẳng ngại nói xấu họ. Ai mà chẳng nói xấu về cha mẹ mình, phải không nào? Nhưng ở đâu đó trong cuốn sách về lối sống có nói rằng không được nói xấu về người đã khuất. Katie, giống như mọi người mang họ Ray trước cô, luôn tuân thủ luật lệ. Hơn nữa, mọi điều tồi tệ mà cô từng nói ra giờ đây ám ảnh cô. Mất đi những người thân yêu nhất đã khiến cô như vậy.
Cô cầm lấy điện thoại trong túi xách. Điện thoại hiển thị số máy ở vùng khác. “A lô?” khói bốc ra từ hơi thở của cô và làm ấm đầu mũi cô. “A lô?”
Chẳng có gì.
“A lô?” Cô nghe thấy một âm thanh mơ hồ, như tiếng nhạc? “Hành khúc Hôn lễ.” “Tabitha?” Đường dây tắt lịm.
“Người chuyên tổ chức đám cưới của cậu hả?” Les kéo tay chiếc áo vét bằng da lộn để che hai bàn tay và làm một cử động kiểu mình-lạnh-quá.
“Họ không trả lời.” Katie gập điện thoại lại. Mặc dầu trời lạnh, cô và Les đứng giữa khoảnh sân trước nhà, quan sát nhau theo cách mà những người bạn lâu ngày không gặp nhau hay làm. “Mình rất mừng là cậu về đây.” Katie nói, và ôm lấy bạn mình.
“Đồ dối trá.” Les ôm lại cô. “Mình là cái tội nợ của cậu mà.”
“Đúng thế.” Katie khúc khích. “Nhưng nôn một mình cũng chẳng vui vẻ gì.” Và cô đã đơn độc và cô đơn quá lâu rồi. Việc từ một thành viên của một gia đình bốn người trở thành một hộ độc thân tác động rất tồi tệ đến cô. Rồi thì, sáu tháng sau khi tai nạn xảy ra, Les tìm được một công việc ở Boston. Cộng lại cũng đã hơn một năm rưỡi rồi.
Nhưng còn Joe thì sao? Lẽ ra anh phải là người xua đi sự cô đơn chứ nhỉ? Câu hỏi nhảy nhót trong trí óc của Katie. Cô tự trả lời mình rằng không gì có thể thay thế được người bạn thân thiết nhất.
“Nhân thể,” Katie nói, “cái quần bò này có làm cho mông mình có vẻ quá to không đấy?” Cô quay người để bạn nhìn thấy phía sau lưng cô.
“Cái mông cỡ sáu của cậu trông chẳng to bao giờ hết,” Les nói. “Nếu cậu không phải là bạn mình, thì mình đã ghét cậu lắm rồi đấy.”
Katie quay lại. “Còn mình thì sẵn lòng đổi cái thân hình tàn nhang của mình cho cậu bất cứ lúc nào. Đàn ông mê mẩn các cô tóc vàng.”
“Chỉ khi nào mấy cô nàng tóc đỏ gợi tình không có đấy mà thôi.” Les ngắm nhìn mái tóc của Katie. “Hơn nữa, mình đã béo lên khoảng bốn năm cân nữa rồi. Tai nạn nghề nghiệp mà.”
“Và tất cả dồn vào ngực cậu hết.” Katie chỉ vào bằng chứng rõ ràng. Cả hai người cùng cười khúc khích trong khi Katie liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Hiển nhiên là sáu giờ đồng hồ chả đủ để dốc bầu tâm sự với người bạn đã một năm không gặp. “Mình phải đi đây nếu không mình sẽ trễ hẹn với người thợ làm bánh.”
“Đi đi.” Les nổ máy xe của mình. “Nhưng nhớ mang các mẫu sô cô la về nhé.”
Chợt nhớ ra cái học thuyết của Les là sôcôla-có thể-thay thế-tình dục, Katie hét to, “Đợi đã! Thế đã xảy ra chuyện gì tối hôm thứ Năm với quý ông có Giọng nói gợi tình?”
“Ôi chao, mình quên chưa kể với cậu đấy.” Họ gặp nhau ở giữa đường và chúi vào nhau cho ấm. “Khi người phục vụ mang hóa đơn bữa tối ra, quý ông có Giọng nói gợi tình nhìn thẳng vào mắt mình và nói, ‘anh hy vọng em xứng với giá trị món bít tết của em.’”
“Quên đi. Không thể nào.” Katie cười rinh rích.
“Thật mà. Và khi mình nhìn hắn ta với ánh mắt giận dữ, hắn ta còn dám hỏi mình là phải chăng mình ghen tị với hắn vì hắn có của quý còn mình thì không.”
Katie xoa xoa hai tay vào nhau cho ấm và phỏng đoán. Les luôn luôn có những câu đối đáp cực kỳ. “Và cậu bảo gì với hắn?”
“Rằng với cái mà mình có dưới váy, mình muốn có bao nhiêu của quý mà chẳng được. Sau đó mình trả tiền cho bữa tối của mình và bỏ đi. Thật tình, mình không thể nào chịu nổi mấy cái thằng cha Yankee ấy.”
Katie cười to, nhưng cô biết rằng chẳng phải mấy thằng cha Yankee hay chuyện muốn có của quý đã khiến bạn cô còn đơn độc. Les đã yêu anh trai Katie nhiều như chính Katie vậy. Cô đánh cuộc rằng chiếc nhẫn đính hôn vẫn đeo trên sợi dây chuyền dưới cái áo cổ lọ màu da người của Les. Cuộc sống đôi khi chẳng công bằng gì cả. Nhưng Katie quyết không đào bới nỗi đau. Đào xới nỗi đau không tồn tại trong máu dòng họ Ray. Những người họ Ray rất mạnh mẽ và thành đạt. Chính vì thế mà giấc mơ trở thành họa sĩ của Katie chẳng giống Ray một chút nào. Nếu một người họ Ray không thể làm một điều gì đó hoàn hảo thì đơn giản là họ sẽ không làm.
Les ôm lấy cô một lần nữa. “Tối nay mình gặp cậu nhé. Sau bữa tối, chúng mình sẽ sơn móng chân. Ít nhất thì mình cũng phải làm cho cậu phải sơn vẽ cái gì đó mới được.”
Trong khi Katie đang chui vào trong chiếc xe Honda của mình, điện thoại của cô lại đổ chuông lần nữa.
“A lô?” Một lần nữa lại là trích đoạn nhạc “Hành khúc Hôn lễ.”
“Tabitha?” liên lạc lại ngắt.
“Lạ thật,” Katie lẩm nhẩm. “Rất lạ.”
“Bình thường thôi mà.” Quỳ gối, Katie Ray nhìn chằm chằm cái bồn sứ và cố gắng chống lại cơn buồn nôn đang có nguy cơ bùng phát bất cứ khi nào cô nghĩ về đám cưới.
“Bình thường thôi sao?” Leslie Grayson, bạn gái thân nhất của cô, vừa trở về thành phố lần đầu tiên từ một năm nay, lao vào nhà tắm. “Ồ, thôi rồi, cậu có bầu.”
“Không.” Katie hất tóc xõa trên mặt cô và nhìn Les lấy một chiếc khăn mặt trong tủ, dấp nước. “Mình có một cái dạ dày căng thẳng, cậu nhớ không? Trước kỳ thi lớn nào mà mình chẳng nôn. Trước mọi cuộc phỏng vấn xin việc lớn.” Trước đám tang lớn. Cô xua ý nghĩ ấy đi. “Nào, đám cưới này là chuyện lớn mà.” Và nó diễn ra quá nhanh. Hai tuần nữa.
Les đưa cho cô cái khăn mặt ướt. “Cậu có chắc là cậu không có bầu không đấy? Tai nạn có thể xảy ra mà.”
“Giữa công việc kỹ thuật của Joe, công việc của mình ở phòng tranh, và việc lên kế hoạch cho đám cưới, bọn mình gần như chẳng còn cơ hội nào để xảy ra tai nạn cả.”
Cái nhíu mày của Les nói với Katie rằng cô vừa cho bạn mình thêm vũ khí chứng minh Joe-không-phải-dành-cho-cô. “Và điều ấy nói gì với cậu nào?” bạn cô nói, đôi mắt màu lục trợn tròn lên.
“Nó nói với mình rằng bọn mình đã rất bận rộn.” Katie xoay chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay. Thực ra thì Les rất thạo việc đánh giá đàn ông trong thế giới của Katie Ray. Cô ấy đã quả quyết rằng Rick Baker là một thằng ngốc ở trường trung học, Jason Tanner là một gã biến thái ở trường cao đẳng, và một lô những anh chàng khác nữa. Đừng có hẹn hò với anh chàng đó. Cậu sẽ hối tiếc đấy, Les nói vậy, và chết ở chỗ là cô ấy gần như luôn đúng. Nhưng làm sao mà Katie có thể nghe lời Les bây giờ, khi mà...
Cô chớp mắt. “Cậu chưa bao giờ gặp Joe mà.”
“Nhưng mình đã nghe cậu nói về anh ta ba lần một tuần từ cả năm nay rồi. Và mình biết mình nghe thấy gì chứ.”
“Cậu nghe thấy gì nào?” Katie hỏi, không chắc rằng mình muốn biết.
“Mình nghe thấy một người bạn đang cố gắng đối mặt với việc mất cả gia đình và quá lo lắng vì bước sang tuổi hai chín nên cô ấy sẽ cưới bất kỳ Tom, Dick hay Joe, người đầu tiên nào đến với cô.”
Cái nhẫn đính hôn bị xoay một lần nữa, tuột qua khớp ngón tay, và vì một cơn buồn nôn mới lại đe dọa, Katie tiến lại gần toilet và cố gắng kiểm soát dạ dày của mình. “Cậu mà gặp Joe, cậu sẽ quý anh ấy cho mà xem.” Việc hai bọn họ chưa gặp nhau là một thất bại mà Katie có kế hoạch sửa chữa tối nay.
Cô chưa nói gì với Les. Tại sao cô cần phải cho bạn mình thời gian chuẩn bị một danh sách những câu hỏi để kiểm tra xem anh-có-xứng-với-bạn-tôi không? Là một cựu nhà báo điều tra, Les rất giỏi đưa mọi người vào ghế nóng. Tốt hơn là nên để cả Joe và Les ngạc nhiên. Và họ sẽ quý nhau cho mà xem. Sao lại không được chứ? Les thông minh, tuyệt đẹp và là một trong những nhà báo có tiếng nhất ở Boston chuyên về phê bình ẩm thực. Joe là một người đàn ông đẹp trai, ngọt ngào, là người... là người sẽ trở thành chồng của Katie.
Chồng. Cảm giác buồn nôn ập mạnh đến, và Katie nôn ngay lập tức.
“Kinh quá.” Les quay ngoắt đi. “Cậu biết không, mình không nhớ tiếc việc ngắm nhìn cậu nôn đâu đấy.”
“Xin lỗi nhé. “ Katie thả tay ra khỏi bồn sứ và lau miệng với cái khăn ướt. Cảm thấy dễ chịu hơn, cô đứng dậy và xả nước. “Chỉ là sự hoảng hốt vì đám cưới mà thôi.”
Les quay lại. “Cái ý nghĩ về việc sẽ đám cưới lẽ ra không làm cậu buồn nôn mới phải. Đúng ra cậu phải hạnh phúc và... rạng rỡ.” Lông mày Les nhíu lại. “Chứ không xanh xao và dính cái gì không biết nữa ở trên cằm thế kia.”
“Xin lỗi mà.” Katie lau mặt bằng cái khăn. Và đúng lúc đó cô để ý đến nó. “Mẹo!” Cô quỳ xuống và bắt đầu bò quanh sàn nhà tắm lát đá.
“Mẹo cái gì cơ?” Les hỏi. “Và cậu biết không, cậu thật sự nên nói là ‘chết mẹ’. Ai mà chả biết là cậu có ý nói là ‘chết mẹ’.”
Katie sờ sờ tay và nhìn cả hai bên bồn cầu. Một lần. Hai lần.
“Cái nhẫn của mình.” Katie giơ bàn tay trái trống không lên và nhìn vào xoáy nước vẫn đang quay trong bồn. “Mình nghĩ...” Một tiếng nức nở thoát ra từ cổ họng cô. “Mình nghĩ là mình vừa xả nước nó mất rồi.”
Ngay lập tức cô lại nôn.
Vài giờ sau, Katie nghiên cứu các bản đồ mà cô đã in ra từ máy tính để tìm địa chỉ mới của Tabitha.
“Mình ước gì cậu hoãn mọi việc đến ngày mai.” Les nói. “Hôm nay là sinh nhật bà mình. Mọi người sẽ đến để ăn bánh ngọt và kem. Mẹ sẽ giết mình nếu mình không đến được.”
Katie ngước lên. “Cậu không bỏ lỡ cái gì đâu. Mình sẽ lấy các mẫu bánh ngọt và bọn mình sẽ cùng nếm thử sau đó. Tất cả những gì Tabitha muốn hôm nay là rà lại mọi thứ. Mình gặp cô ta lúc bốn giờ, sau đó chạy qua cửa hàng trang sức để mua một cái nhẫn mới, và gặp cậu lúc năm giờ ở Dave’s Place. Hơi gấp rút nhưng có thể làm được.”
“Cậu sẽ không nói với Joe về chiếc nhẫn phải không?” Les hỏi.
Katie thở dài. Sao bạn có thể nói với chồng chưa cưới của mình là bạn đã xả cái nhẫn đính hôn giá tám nghìn đô của anh ta vào toilet cơ chứ? “Tại sao phải nói? Mình sẽ mua cái khác thế vào.” Cả ba thợ sửa ống nước mà cô gọi đều bảo đảm với cô rằng ngay khi cô nhấn nút xả, chiếc nhẫn của cô đã lao thẳng vào hệ thống cống của thành phố.
Cau mày, Katie kiểm tra trong túi xách để biết chắc cô có mang theo cuốn séc của tài khoản mới. Đây là lần đầu tiên cô dùng tiền bảo hiểm của cha mẹ cô để lại. Kỳ quặc ở chỗ, cô nhận thấy mình đang dùng tiền nhận được từ việc mất gia đình cho mục đích duy nhất là bắt đầu gia đình mới của riêng cô, với Joe. Hạnh phúc mãi mãi, ta đến đây. Vậy thì tại sao thay vì sung sướng, cô lại nôn hết bữa sáng của mình?
Cô bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Les. “Joe không cần phải biết chuyện này.”
“Đã bắt đầu giữ bí mật với anh ta rồi phải không hả? Mình nghĩ là cậu sẽ không nghe nếu mình nói rằng xả cái nhẫn vào toilet là tiềm thức đang cố mách bảo cậu điều gì đó.”
“Không, mình sẽ không nghe đâu.” Nhưng cái ý nghĩ ấy cứ lòng vòng trong đầu Katie. Chính vì thế mới nảy ra cái quyết định không nói gì với Joe về sự không may nhỏ nhặt này.
Họ bước ra ngoài, gió tháng Mười một làm Katie nổi da gà. Cô định quay vào nhà lấy thêm một cái áo len nữa. Nhưng này, những người họ Ray cứng cỏi lắm cơ.
Les kéo cái áo khoác qua ngực. “Chao ôi. Ở đây lạnh hơn cả ở Boston.” Cô dừng lại. “Khi nào thì mình sẽ gặp cái anh chàng không có cả thời gian làm tình với cô dâu tương lai của anh ta thế hả?”
Katie quay ra khóa cửa và để giấu đi lời nói dối vô tội. “Sẽ sớm thôi.” Và cô hy vọng một khi đã gặp Joe tối nay, Les sẽ thôi không kêu gọi hoãn đám cưới nữa. “Nhớ nhé, năm giờ ở Dave’s Place. Ồ, và đây là chìa khóa nhà mình trong trường hợp tiệc sinh nhật kết thúc sớm.”
“Chìa khóa. Dave’s Place.” Bỏ chìa khóa vào trong túi, Les bước hai bước về phía xe của mình, rồi quay ngoắt lại. Một làn gió lạnh thổi tung mớ tóc vàng của cô, thả chúng xòa lên mặt cô. “Mình biết có vẻ mình cứ như một cái đĩa hỏng, nhưng mình nghĩ là cậu vội vã trong việc này đấy.”
Katie kéo cái áo khoác len màu xanh sát hơn nữa. “Bọn mình hẹn hò nhau cả năm nay rồi, và Joe tuyệt lắm.” Cô nói điều ấy cho Les và cả cho chính mình. “Cậu có biết vì sao mình biết anh ấy tuyệt vời không?” cô tiếp. “Bởi vì lần đầu tiên mình gặp anh ấy, mình nghĩ, ‘Ui chao, Les sẽ yêu quý anh chàng này thực sự cho mà xem.’ Cậu chẳng thể hạnh phúc cho mình, dù chỉ là một chút không được sao?”
Les vén lại tóc. “Có thể là mình không có mặt ở đây để chứng kiến sự xuất hiện của tình yêu. Nhưng mình cũng chẳng nghe thấy sự hiện diện của tình yêu trong những cuộc điện thoại của cậu đâu.” Cô thở dài. “Nói với mình là cậu yêu anh chàng, thực sự yêu, và mình sẽ để cậu yên hoàn toàn.”
Katie nhìn người bạn thân thiết nhất từ thời mẫu giáo, và trong khi những lời nói đã nằm trên đầu lưỡi của cô, chúng bị chặn lại bởi một đợt buồn nôn khác. “Mình yêu anh ấy,” cuối cùng cô cũng thốt ra, và không muốn nghĩ về việc tại sao những lời ấy nghe như bị ép buộc.
“Cậu có thể nói những lời ấy một cách tin tưởng hơn và không trở nên xanh xao như thế không?” Les cau mày và ghé lại gần. “Mình không thấy ‘hạnh phúc’ trong mắt cậu. Katie ạ. Mình thậm chí cũng không thấy ‘mình đã có dục tình tuyệt diệu’ trong mắt cậu.”
“Mình hạnh phúc.” Katie nói, không muốn để Les nhìn gần hơn nữa, chúi vào trong túi xách của cô để tìm khóa xe. “Có mặt ở Dave’s lúc năm giờ nhé.”
“Được.” Les thở hắt ra. Cái thở hắt ra của Les luôn mang một ý nghĩa nào đó. Rõ ràng, bạn của Katie đang nghiên cứu cô. “Cậu vẫn không vẽ phải không? Cậu hạnh phúc khi cậu vẽ.”
Katie dành cho Les một cái nhìn hàm ý đừng-nói-đến-chuyện-đó. “Mình quản lý một phòng tranh. Mình gắn bó với nghệ thuật nhờ thế.”
“Cậu đã yêu thích được vẽ tranh.” Les nói. “Cậu hạnh phúc khi...”
“Mình vẽ rất tồi.” Katie run rẩy.
“Đấy là bố mẹ cậu nói vậy.”
“Và những lời phê bình nữa.” Katie nhắc bạn, mừng húm vì điện thoại cầm tay của cô reo lên, kết thúc chủ đề này. Khi cha mẹ cô còn sống, Katie chẳng ngại nói xấu họ. Ai mà chẳng nói xấu về cha mẹ mình, phải không nào? Nhưng ở đâu đó trong cuốn sách về lối sống có nói rằng không được nói xấu về người đã khuất. Katie, giống như mọi người mang họ Ray trước cô, luôn tuân thủ luật lệ. Hơn nữa, mọi điều tồi tệ mà cô từng nói ra giờ đây ám ảnh cô. Mất đi những người thân yêu nhất đã khiến cô như vậy.
Cô cầm lấy điện thoại trong túi xách. Điện thoại hiển thị số máy ở vùng khác. “A lô?” khói bốc ra từ hơi thở của cô và làm ấm đầu mũi cô. “A lô?”
Chẳng có gì.
“A lô?” Cô nghe thấy một âm thanh mơ hồ, như tiếng nhạc? “Hành khúc Hôn lễ.” “Tabitha?” Đường dây tắt lịm.
“Người chuyên tổ chức đám cưới của cậu hả?” Les kéo tay chiếc áo vét bằng da lộn để che hai bàn tay và làm một cử động kiểu mình-lạnh-quá.
“Họ không trả lời.” Katie gập điện thoại lại. Mặc dầu trời lạnh, cô và Les đứng giữa khoảnh sân trước nhà, quan sát nhau theo cách mà những người bạn lâu ngày không gặp nhau hay làm. “Mình rất mừng là cậu về đây.” Katie nói, và ôm lấy bạn mình.
“Đồ dối trá.” Les ôm lại cô. “Mình là cái tội nợ của cậu mà.”
“Đúng thế.” Katie khúc khích. “Nhưng nôn một mình cũng chẳng vui vẻ gì.” Và cô đã đơn độc và cô đơn quá lâu rồi. Việc từ một thành viên của một gia đình bốn người trở thành một hộ độc thân tác động rất tồi tệ đến cô. Rồi thì, sáu tháng sau khi tai nạn xảy ra, Les tìm được một công việc ở Boston. Cộng lại cũng đã hơn một năm rưỡi rồi.
Nhưng còn Joe thì sao? Lẽ ra anh phải là người xua đi sự cô đơn chứ nhỉ? Câu hỏi nhảy nhót trong trí óc của Katie. Cô tự trả lời mình rằng không gì có thể thay thế được người bạn thân thiết nhất.
“Nhân thể,” Katie nói, “cái quần bò này có làm cho mông mình có vẻ quá to không đấy?” Cô quay người để bạn nhìn thấy phía sau lưng cô.
“Cái mông cỡ sáu của cậu trông chẳng to bao giờ hết,” Les nói. “Nếu cậu không phải là bạn mình, thì mình đã ghét cậu lắm rồi đấy.”
Katie quay lại. “Còn mình thì sẵn lòng đổi cái thân hình tàn nhang của mình cho cậu bất cứ lúc nào. Đàn ông mê mẩn các cô tóc vàng.”
“Chỉ khi nào mấy cô nàng tóc đỏ gợi tình không có đấy mà thôi.” Les ngắm nhìn mái tóc của Katie. “Hơn nữa, mình đã béo lên khoảng bốn năm cân nữa rồi. Tai nạn nghề nghiệp mà.”
“Và tất cả dồn vào ngực cậu hết.” Katie chỉ vào bằng chứng rõ ràng. Cả hai người cùng cười khúc khích trong khi Katie liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Hiển nhiên là sáu giờ đồng hồ chả đủ để dốc bầu tâm sự với người bạn đã một năm không gặp. “Mình phải đi đây nếu không mình sẽ trễ hẹn với người thợ làm bánh.”
“Đi đi.” Les nổ máy xe của mình. “Nhưng nhớ mang các mẫu sô cô la về nhé.”
Chợt nhớ ra cái học thuyết của Les là sôcôla-có thể-thay thế-tình dục, Katie hét to, “Đợi đã! Thế đã xảy ra chuyện gì tối hôm thứ Năm với quý ông có Giọng nói gợi tình?”
“Ôi chao, mình quên chưa kể với cậu đấy.” Họ gặp nhau ở giữa đường và chúi vào nhau cho ấm. “Khi người phục vụ mang hóa đơn bữa tối ra, quý ông có Giọng nói gợi tình nhìn thẳng vào mắt mình và nói, ‘anh hy vọng em xứng với giá trị món bít tết của em.’”
“Quên đi. Không thể nào.” Katie cười rinh rích.
“Thật mà. Và khi mình nhìn hắn ta với ánh mắt giận dữ, hắn ta còn dám hỏi mình là phải chăng mình ghen tị với hắn vì hắn có của quý còn mình thì không.”
Katie xoa xoa hai tay vào nhau cho ấm và phỏng đoán. Les luôn luôn có những câu đối đáp cực kỳ. “Và cậu bảo gì với hắn?”
“Rằng với cái mà mình có dưới váy, mình muốn có bao nhiêu của quý mà chẳng được. Sau đó mình trả tiền cho bữa tối của mình và bỏ đi. Thật tình, mình không thể nào chịu nổi mấy cái thằng cha Yankee ấy.”
Katie cười to, nhưng cô biết rằng chẳng phải mấy thằng cha Yankee hay chuyện muốn có của quý đã khiến bạn cô còn đơn độc. Les đã yêu anh trai Katie nhiều như chính Katie vậy. Cô đánh cuộc rằng chiếc nhẫn đính hôn vẫn đeo trên sợi dây chuyền dưới cái áo cổ lọ màu da người của Les. Cuộc sống đôi khi chẳng công bằng gì cả. Nhưng Katie quyết không đào bới nỗi đau. Đào xới nỗi đau không tồn tại trong máu dòng họ Ray. Những người họ Ray rất mạnh mẽ và thành đạt. Chính vì thế mà giấc mơ trở thành họa sĩ của Katie chẳng giống Ray một chút nào. Nếu một người họ Ray không thể làm một điều gì đó hoàn hảo thì đơn giản là họ sẽ không làm.
Les ôm lấy cô một lần nữa. “Tối nay mình gặp cậu nhé. Sau bữa tối, chúng mình sẽ sơn móng chân. Ít nhất thì mình cũng phải làm cho cậu phải sơn vẽ cái gì đó mới được.”
Trong khi Katie đang chui vào trong chiếc xe Honda của mình, điện thoại của cô lại đổ chuông lần nữa.
“A lô?” Một lần nữa lại là trích đoạn nhạc “Hành khúc Hôn lễ.”
“Tabitha?” liên lạc lại ngắt.
“Lạ thật,” Katie lẩm nhẩm. “Rất lạ.”