Joe Lyon ra khỏi buồng thử quần áo và bước lên bục để người thợ may có thể đánh dấu viền gấu quần tuxedo. Và anh ước gì người thợ may nhanh nhanh tay lên. Cái áo chết tiệt y hệt như áo cứu sinh: rườm rà, nặng chịch.
“Trông cậu bảnh lắm.” Harry, một trong mấy phù rể của anh, đã theo anh đến lấy áo tuxedo.
“Trông mình như nhân viên gác cửa khách sạn.” Joe kéo cái cổ áo chật cứng. Trang phục làm việc của anh là áo sơ mi mở cúc cổ và quần kaki hiệu Dockers. Lâu lắm rồi anh chẳng mặc comple và mới chỉ mặc tuxedo có hai lần trong đời.
“Này, tối nay có muốn đi uống bia không?” Harry hỏi.
“Không đi được rồi. Mình đã hẹn Katie tối nay.” Bốn hay là năm giờ ấy nhỉ? Ôi, chết tiệt, anh không thể nhớ nổi.
“Thế là vũ điệu với sợi xích bắt đầu rồi.” Harry nói. “Mình không thể hiểu làm sao mà mấy người lại chịu từ bỏ cuộc sống độc thân. Cậu có nhìn thấy con bé phục vụ lúc ăn trưa không? Con bé thật là nóng bỏng và mình đã xin được số điện thoại. Sự đa dạng. Sống độc thân nghĩa là cậu được thử hết bọn họ.”
Joe lờ Harry đi. Sự thực là, anh cũng hầu như chẳng có thời gian mà thử Katie kể từ vài tuần nay, phần nào điều ấy cũng giải thích tại sao anh lại có cái cảm giác như kiến bò thế này. Lẽ nào khoảng cách làm anh nhụt chí? Nhưng quỷ quái, chẳng có lý tí nào. Katie gợi cảm, thông minh, hài hước và nhân hậu. Cô ấy là tất cả những gì một người đàn ông mong ước. Thậm chí cả mẹ anh cũng nhất trí thế. Và anh với mẹ thì chẳng mấy khi nhất trí về điều gì. Thế thì tại sao thực sự anh đã tránh mặt Katie hai tuần lễ nay? Tại sao anh không khao khát ở bên cô 24 giờ/bảy ngày? Như thế có nghĩa là gì nhỉ?
“Ông xong chưa?” anh hỏi người đàn ông ban nãy vẽ phấn lên quần anh và bây giờ đang đứng nhìn anh chằm chằm từ phía bên kia. Joe nhìn quanh. Harry cũng biến đâu mất rồi.
“Xong từ lâu rồi.” Người đàn ông cười lớn. “Nhụt chí rồi phải không?”
Joe bước xuống khỏi bục và đi vào để mặc lại quần áo. Nó sẽ qua thôi, anh tự bảo. Sự lo âu. Sự ngờ vực. Nó sẽ qua đi. Trước đám cưới, anh hy vọng thế.
Và nếu nó không qua đi thì sao? Chết tiệt. Anh sẽ phải làm gì nào?
Khoảng bốn giờ chiều hôm ấy, Carl đứng nhìn một người đàn ông trả tiền cho một gói 36 bao cao su bôi trơn màu huỳnh quang và tự hỏi còn bao lâu nữa trước khi anh đủ tin vào bản thân mình để bắt đầu quan hệ thể xác trở lại, đủ tin vào bản thân mình để tách rời tình cảm và thể xác.
Anh đợi cho tới khi người đàn ông đi khỏi mới quẳng gói kẹo dẻo lên mặt quầy. Người phụ nữ đưa gói kẹp dẻo qua máy quét và nhoẻn cười.
“Xem chừng anh ta có một ngày tuyệt hơn hẳn anh với tôi rồi,” cô ta vừa nói vừa cười.
Carl không cần ai phải nhắc. Điện thoại cầm tay của anh đổ chuông, và lần này anh cẩn thận đọc kỹ số máy của người gọi. Không có chuyện tán gẫu về thể dục hàng ngày với người lạ nữa. “Bố đấy à? Austin thế nào ạ?”
“Ổn cả. Bố nghĩ là bố sẽ ở đây thêm vài ngày nữa. Tùy theo việc liệu Jessie có xin nghỉ được thứ Hai không. Chúng ta không có việc gì cần giải quyết ngay đâu nhỉ?”
Chúng ta? Carl nhíu mày. Sau khi anh đã nhờ bố làm mấy việc, hẳn là ông già tin rằng họ có hợp đồng thường xuyên với nhau. Chẳng phải là Carl nghĩ rằng bố mình, nhân viên sở cảnh sát Houston về hưu từ hai năm nay, không được việc; Carl chỉ không muốn trong từng giờ làm việc ông già chỉ bảo anh phải làm ăn ra sao hay sống thế nào.
Anh rút ví ra. “Bố cứ ở lại và vui vẻ đi.”
“Con đã gửi mấy bức ảnh cho bà Davis chưa đấy?”
“Rồi ạ.” Carl thả mấy tờ bạc bên cạnh gói kẹo dẻo trên mặt quầy.
“Bà ấy có thích cái ảnh ông chồng mặc áo choàng lụa hồng xẻ đến tận mông không?”
Carl có thể đoán rằng bạn gái của bố không có mặt ở đó bây giờ. Buck Hades có cái lối ăn nói rất riêng, giống như một thủy thủ say rượu vào một ngày đẹp trời, trừ khi có mặt phụ nữ.
“Con nghĩ bà ta lấy cái ảnh ấy để trình quan tòa.”
Bố anh cười lớn. “Bố yêu thích cái nghề này đấy.”
Yêu thích nó ư? Chụp ảnh mấy gã giả gái và đám chồng, vợ ngoại tình chẳng hợp tí nào với cái ý tưởng của anh về sự yêu thích. Anh ước sao có một vụ án thực sự.
“Có thế thôi hả?” người phụ nữ sau quầy hàng hỏi. Carl gật đầu với cô ta.
“Con đang ở đâu đấy?” bố anh hỏi. “Nói với bố là con đã gọi cô bạn của em họ Jessie và rủ cô ta đi chơi rồi. Cô ta trông hàng họ cũng ngon mắt mà.”
Thả vài tờ bạc xuống, Carl nhíu mày. “Bố không hiểu chỗ nào cái câu ‘để con yên, đừng chọc ngoáy nữa’ hả bố?” Được rồi, có thể là anh cũng thừa hưởng cái gen ăn nói đầy màu sắc của ông già. Nhưng ông già đã can dự quá xa.
“Con phải tiến lên mà sống chứ. Bố biết là Amy đã để lại dấu ấn sâu nặng trong con, nhưng chẳng ích lợi gì cho tiền liệt tuyến khi cả năm trời không...”
“Tiền liệt tuyến của con ổn cả.” Carl để ý thấy cô thu ngân cười toét, và cái nhíu mày của anh càng sâu hơn.
“Tự sướng không giải quyết được vấn đề,” bố anh bảo.
Được rồi, Carl không định thảo luận về vấn đề tự sướng hay dọn dẹp tiền liệt tuyến với bố. Thà anh nói chuyện thể dục hàng ngày với Tabitha Jones còn hơn.
“Tận hưởng Austin bố nhé,” anh nói. Anh cầm lấy gói kẹo dẻo, để lại chỗ tiền thừa và gần như ngắt điện thoại khi nghe thấy giọng bố.
“Con có qua chỗ anh con để giúp nó chuyển đồ cho xong đi không?”
Anh đưa điện thoại lên tai trở lại. “Con đã giúp tối hôm thứ Sáu rồi, nhưng có thể con sẽ ghé qua chỗ anh ấy nếu như cuộc họp của con không quá dài.” Anh lao vào giá lạnh và đi về phía xe hơi của mình. Hiếm khi thế này, bản tin thời tiết dự báo rằng Houston sẽ xuống dưới mười độ ngày mai, và có cảm giác như điều ấy đã bắt đầu từ bây giờ.
“Cuộc họp nào vậy?” bố anh hỏi.
Carl chui vào trong xe. “Về một vụ.”
“Vụ thế nào?”
“Con chưa có chi tiết đâu. Mình sẽ nói chuyện sau nhé.”
“Con trai, về vấn đề phụ nữ...”
“Con nói với bố rồi, bố ơi, con không có vấn đề phụ nữ.”
“Nếu là về chuyện của mẹ con, con cần phải biết...”
“Con phải đi đây.” Bấm nút một cái và thế là xong một cuộc chuyện trò. Một số chủ đề được coi là tế nhị, ví dụ như tự sướng và tiền liệt tuyến. Một số chủ đề khác cần bị cấm kỵ hoàn toàn. Anh bỏ chỗ kẹo dẻo vào túi, quẳng điện thoại vào ghế hành khách, và lái xe đi để nói chuyện với bà Jones về những cô dâu mất tích của bà ta.
***
Katie bỏ chìa khóa xe và cuốn séc vào trong túi cùng với mười hộp nhựa đựng mẫu bánh, và để lại xắc tay phía sau cho nhẹ bớt. Trợ lý của Todd Sweet đã đưa thêm một số mẫu bánh.
Trong khi Katie đi về phía hiên nhà, cô liếc nhìn quanh nơi ở mới của người tổ chức đám cưới chuyên nghiệp. Rặng cây phong lá bạc trước nhà đứng trơ trụi trông tựa như những bóng ma; những chiếc lá nâu rụng trên thảm cỏ trong cơn gió lạnh lẽo. Cảm giác rùng mình, không chỉ vì cái lạnh, chạy dọc sống lưng Katie. Nơi này trông như một pháo đài, hay là một nhà tù. Cô để ý thấy những chấn song trên các cửa sổ.
Katie nhớ ra rằng Tabitha đã ca ngợi nhà mới của bà ta như là một nơi kỳ khôi và có không khí riêng. Nó lớn gấp sáu lần nhà cũ của tôi. Và với 5 mẫu đất, tôi sẽ bắt đầu tổ chức đám cưới tại đây từ mùa xuân năm tới. Katie không chắc mình có chia sẻ cùng một cảm giác với Tabitha về bất động sản này không.
Thực ra là cảm giác của Katie về chuyện này chẳng có ý nghĩa gì lắm với Tabitha Jones. Họ cũng không hẳn là bạn. Tabitha chỉ là một bà chủ giàu có thường qua lại phòng tranh do Katie quản lý. Vậy nên khi Joe đề nghị được kết hôn với cô và muốn tiến hành nó càng sớm càng tốt, trước khi bệnh tình của mẹ anh trở nặng, Katie đã đến thẳng chỗ Tabitha để xin lời khuyên. Và bởi vì Katie đã từng vài lần giảm giá một số tác phẩm nghệ thuật cho bà ta, Tabitha cảm thấy mình có nghĩa vụ cũng phải làm như thế, dù rằng đó là một kế hoạch đột xuất.
Chẳng có gì để Katie phải phàn nàn. Cảm giác có sự hỗ trợ chuyên nghiệp thật là dễ chịu. Mẹ cô, một người ưa thích sự chuyên nghiệp, hẳn cũng bằng lòng về sự chọn lựa này.
Khi Katie gõ cửa, cô nhìn xuống ngón tay không nhẫn của bàn tay trái. Cô cảm thấy ngạc nhiên là mình không thấy trơ trụi vì thiếu nhẫn. Có lẽ bởi vì cô mới chỉ đeo chiếc nhẫn từ tám tuần nay thôi.
Đã bắt đầu giữ bí mật với anh ta rồi đấy hả? Câu hỏi của Les rón rén trở lại trong óc Katie. May sao, cô chẳng có thời gian mà ngẫm nghĩ về nó bởi cánh cửa đã bật mở.
“Nào,” Tabitha nói rỉ rả. Ở tuổi gần năm mươi, người phụ nữ thều thào hơn là nói. “Cô dâu mới nhất của tôi ra sao nào?”
“Hơi căng thẳng một chút,” Katie thú nhận. “À, tôi mang đến thêm một số mẫu bánh cưới trong trường hợp bà muốn nếm thử đấy.”
“Tôi không bao giờ thử,” Tabitha đáp ngay. Bà ta vuốt một tay dọc theo bộ vét trắng như nhấn mạnh về vóc dáng mảnh mai của mình. “Hơn nữa, cô sẽ không dùng bánh cưới của Todd Sweet nữa. Và tôi cũng vừa mới thuê một DJ khác, một người làm hoa khác và một thợ ảnh khác.”
“Nhưng chính bà là người khuyên tôi dùng dịch vụ của họ cơ mà. Vả lại...”
“Tin tôi đi.” Một thoáng lo lắng hiện trên mặt Tabitha, nhưng ngay lập tức bà ta mỉm cười. Nét lo lắng biến đi nhanh chóng đến mức Katie tự hỏi hay là mình chỉ tưởng tượng ra nó mà thôi.
“Vào nhà đi!” Tabitha nói. “Sao mình không vào phòng làm việc của tôi nhỉ?” Bà ta khoát tay như thể muốn khoe khoang về căn nhà của mình.
“Nhà lớn thật đấy.” Katie nói, không muốn nói dối, và vẫn còn lo lắng về những thay đổi đột ngột trong kế hoạch đám cưới của mình.
“Tôi biết.” Tabitha nói. “Tôi may mắn tìm được chỗ này. Tôi vừa mới cho trải thảm sàn nhà đấy. Cô có thích không?”
“À.” Là tất cả những gì Katie nói ra khi cô ngắm nhìn tấm thảm. Trắng, trắng đến kinh ngạc. Màu trắng đến lóa cả mắt nếu nhìn lâu.
Họ đi qua hành lang và bước vào phòng làm việc nơi mà, chỉ trong nháy mắt, Tabitha, bà chủ mua nhiều tác phẩm nghệ thuật, biến thành một mụ phát xít chuyên tổ chức đám cưới đến từ địa ngục.
Điềm tĩnh như một cô giáo trung học đạo mạo sau chiếc bàn lớn bằng gỗ gụ, Tabitha bắt đầu quở trách Katie đã chờ quá lâu trước khi tổ chức một sự kiện lớn như thế này. Cứ như thể việc Tabitha thay ngựa giữa dòng thì chẳng có ảnh hưởng gì. Sau đó, gõ trên bàn phím, Tabitha chuyển từ trách cứ sang ra mệnh lệnh. Katie phải:
Đến chỗ người làm hoa mới và chọn hoa. Hôm nay.
Lấy các mẫu mới và quyết định ngay về bánh cưới. Hôm nay.
Thử váy cưới... Tuần trước.
Và lôi ngay cô phù dâu “duy nhất” Les, đến thử váy của phù dâu... Hôm nay.
Và nếu không hoàn thành các việc ấy thì sao? Con quái vật đám cưới to lù, đen xì và xấu xí khủng khiếp sẽ đội đất chui lên cắn đứt đầu của Katie, và toàn bộ đám cưới sẽ biến thành một trò cười quái đản. Việc đó sẽ không, không thể, xảy ra bởi vì Tabitha Jones không bao giờ tổ chức những đám cưới tồi.
Được rồi, Tabitha không nói tới chuyện con quái vật, nhưng có hàm ý như thế. Kể từ bao giờ, người tổ chức đám cưới đã trở nên quan trọng hơn cả cô dâu trong đám cưới thế nhỉ? Kể từ bao giờ một người tổ chức đám cưới có quyền thay đổi mọi việc mà không cần hỏi ý cô dâu? Katie bắt đầu hỏi. “Tôi...”
“Cô nghe rõ chưa?” Tabitha nói như sủa.
Thực lòng mà nói, Katie không phải là loại người dễ bị sai khiến. Trong công việc của mình, cô thường xuyên đối diện với các họa sĩ bất mãn, các nhà buôn nghệ thuật không hài lòng, và những nhà phê bình nghệ thuật ngốc nghếch. Và cô khá là vững vàng. Nhưng có một số người làm cô sợ. Và lúc này đây, Tabitha Jones là một trong những người như vậy.
“Tôi rõ rồi.” Katie gõ bút vào cuốn sổ tay của mình.
Tiếng chuông cửa reo phá vỡ sự im lặng căng thẳng và Tabitha trong bộ vét trắng đứng lên khỏi chiếc ghế da màu trắng. Người phụ nữ này ưa màu trắng.
“Có lẽ đó là... cuộc hẹn tiếp theo của tôi. Cưng chờ tôi một giây nhé.” Tabitha nói.
Cưng? Có phải bà ta nói “cưng” không nhỉ? Ui chao. Và bây giờ mụ phát xít chuyên tổ chức đám cưới từ địa ngục còn vỗ vỗ vào cánh tay Katie nữa chứ.
“Bình tĩnh đi.” Một lần nữa giọng bà ta lại trở nên rỉ rả chứ không còn sủa lên nữa. “Đám cưới có thể chết người, nhưng chúng ta phải giữ bình tĩnh.” Bà ta bắt đầu đi về phía cửa. “Tôi sẽ nói anh ta đợi trong văn phòng thứ hai của tôi.”
Muốn ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, trước khi cái nhân cách hai cực của Tabitha lại biến hóa thêm nữa, Katie rút cuốn sổ séc ra và viết cho Tabitha một cái séc với số tiền đã thỏa thuận trước. Số tiền mà, bỗng dưng, có vẻ như quá nhiều so với giá trị thực của Tabitha. Thực ra thì cũng chẳng có vấn đề. Katie đã thuê bà ta thì bây giờ trả tiền cho bà ta là đúng rồi. Cũng chẳng đúng lắm, nhưng nó liên quan đến yếu tố sợ hãi, và quan trọng hơn cả là bởi Tabitha là một khách hàng thường xuyên của phòng tranh. Loại bỏ bà ta không có lợi cho việc kinh doanh chút nào.
Katie kí tên họ của mình dưới tấm séc và dừng lại khi chợt nhận ra có lẽ đây là lần cuối cùng cô viết Katie Ray, bởi cô sắp sửa trở thành Katie Lyon.
“Katie Lyon.” Cô nói thành tiếng cái tên đó và bang...! Dạ dày cô từ chỗ bình thường trở thành chua loét. Cô nhìn quanh để tìm kiếm một cái thùng rác. Chẳng có cái nào.
“Ôi, mẹo.” Tay bưng lấy miệng, cô nhận ra rằng cô không thể từ bỏ cái tên của mình cũng như không thể nôn vào tấm thảm trắng mới của Tabitha. Cái tên Ray là một trong những ràng buộc cuối cùng còn lại của cô với gia đình. Những giọt nước lập tức tràn mờ mắt cô. Tại sao gia đình cô phải chết, để lại cô một mình thế này?
Cô vẫn còn mải đối phó với cơn buồn nôn và đôi mắt mịt mờ nước khi cô nghe thấy một tiếng thét. Và không phải bất kỳ tiếng thét nào, mà là một tiếng thét kiểu ồ-cứt-thật-chết-mình-rồi. Và đó cũng không phải là kiểu thét hay hò gì.
Cô bật người lên, phóng về phía cánh cửa và ló đầu nhìn ra ngoài qua khe hở. Cô có thể nhìn thấy Tabitha đang thét lên, nhưng không nhìn thấy được người bị bà ta thét.
Nghe lỏm những trận khẩu chiến riêng tư không phải là việc Katie ưa thích nhưng cô không thể không cố gắng hiểu những lời bập bõm.
“Mày! Các cô dâu. Không thể làm vậy. Đồ tâm thần quái đản. Đồ sát nhân!”
Rồi bỗng nhiên, những lời nói trở nên không quan trọng nữa. Chẳng quan trọng gì khi một tiếng bụp lớn vang lên. Và lại nữa, đó chẳng phải là một tiếng bụp hay hớm gì.
Thò mũi qua khe hở của cánh cửa đang hé mở, Katie nhìn Tabitha Jones, người tổ chức đám cưới với nhân cách hai cực khác thường, ngã xuống sàn. Một cái gì đó màu đỏ tươi trào ra từ phía trước bộ váy trắng của Tabitha và chảy xuống trên tấm thảm mới toanh, màu trắng, trắng kinh ngạc, trắng đến lóa cả mắt của bà ta.
“Mẹo.” Ôi, chết tiệt. Les đã đúng. Tình huống này xứng đáng với từ ngữ thực. “Chết mẹ!” Sau đó, không thể nào kìm được, cô nôn ọe.
Nhìn trừng trừng vào chỗ bẩn, trông như một bức tranh trừu tượng tồi có gam màu tím trên nền thảm trắng, Katie mất khả năng tư duy hợp lí. Thời gian như ngừng trôi. Cô thoáng nhớ đã tìm điện thoại để quay số 911 và không tìm thấy. Điều tiếp sau mà cô nhận thức là cô cầm chiếc túi bên trong đựng các mẫu bánh, chìa khóa xe và cuốn sổ séc và chạy một mạch về phía hành lang.
Về phía hành lang.
Tránh xa cửa ra vào.
Tránh xa Tabitha đang chảy máu.
Tránh xa cái kẻ đã làm Tabitha chảy máu.
Và sâu vào trong căn nhà trông quá giống một nhà tù.
Cô chỉ mới chạy được vài mét thì nghe thấy chúng: tiếng chân người. Cô hét lên và cắm đầu chạy.
Joe Lyon ra khỏi buồng thử quần áo và bước lên bục để người thợ may có thể đánh dấu viền gấu quần tuxedo. Và anh ước gì người thợ may nhanh nhanh tay lên. Cái áo chết tiệt y hệt như áo cứu sinh: rườm rà, nặng chịch.
“Trông cậu bảnh lắm.” Harry, một trong mấy phù rể của anh, đã theo anh đến lấy áo tuxedo.
“Trông mình như nhân viên gác cửa khách sạn.” Joe kéo cái cổ áo chật cứng. Trang phục làm việc của anh là áo sơ mi mở cúc cổ và quần kaki hiệu Dockers. Lâu lắm rồi anh chẳng mặc comple và mới chỉ mặc tuxedo có hai lần trong đời.
“Này, tối nay có muốn đi uống bia không?” Harry hỏi.
“Không đi được rồi. Mình đã hẹn Katie tối nay.” Bốn hay là năm giờ ấy nhỉ? Ôi, chết tiệt, anh không thể nhớ nổi.
“Thế là vũ điệu với sợi xích bắt đầu rồi.” Harry nói. “Mình không thể hiểu làm sao mà mấy người lại chịu từ bỏ cuộc sống độc thân. Cậu có nhìn thấy con bé phục vụ lúc ăn trưa không? Con bé thật là nóng bỏng và mình đã xin được số điện thoại. Sự đa dạng. Sống độc thân nghĩa là cậu được thử hết bọn họ.”
Joe lờ Harry đi. Sự thực là, anh cũng hầu như chẳng có thời gian mà thử Katie kể từ vài tuần nay, phần nào điều ấy cũng giải thích tại sao anh lại có cái cảm giác như kiến bò thế này. Lẽ nào khoảng cách làm anh nhụt chí? Nhưng quỷ quái, chẳng có lý tí nào. Katie gợi cảm, thông minh, hài hước và nhân hậu. Cô ấy là tất cả những gì một người đàn ông mong ước. Thậm chí cả mẹ anh cũng nhất trí thế. Và anh với mẹ thì chẳng mấy khi nhất trí về điều gì. Thế thì tại sao thực sự anh đã tránh mặt Katie hai tuần lễ nay? Tại sao anh không khao khát ở bên cô giờ/bảy ngày? Như thế có nghĩa là gì nhỉ?
“Ông xong chưa?” anh hỏi người đàn ông ban nãy vẽ phấn lên quần anh và bây giờ đang đứng nhìn anh chằm chằm từ phía bên kia. Joe nhìn quanh. Harry cũng biến đâu mất rồi.
“Xong từ lâu rồi.” Người đàn ông cười lớn. “Nhụt chí rồi phải không?”
Joe bước xuống khỏi bục và đi vào để mặc lại quần áo. Nó sẽ qua thôi, anh tự bảo. Sự lo âu. Sự ngờ vực. Nó sẽ qua đi. Trước đám cưới, anh hy vọng thế.
Và nếu nó không qua đi thì sao? Chết tiệt. Anh sẽ phải làm gì nào?
Khoảng bốn giờ chiều hôm ấy, Carl đứng nhìn một người đàn ông trả tiền cho một gói bao cao su bôi trơn màu huỳnh quang và tự hỏi còn bao lâu nữa trước khi anh đủ tin vào bản thân mình để bắt đầu quan hệ thể xác trở lại, đủ tin vào bản thân mình để tách rời tình cảm và thể xác.
Anh đợi cho tới khi người đàn ông đi khỏi mới quẳng gói kẹo dẻo lên mặt quầy. Người phụ nữ đưa gói kẹp dẻo qua máy quét và nhoẻn cười.
“Xem chừng anh ta có một ngày tuyệt hơn hẳn anh với tôi rồi,” cô ta vừa nói vừa cười.
Carl không cần ai phải nhắc. Điện thoại cầm tay của anh đổ chuông, và lần này anh cẩn thận đọc kỹ số máy của người gọi. Không có chuyện tán gẫu về thể dục hàng ngày với người lạ nữa. “Bố đấy à? Austin thế nào ạ?”
“Ổn cả. Bố nghĩ là bố sẽ ở đây thêm vài ngày nữa. Tùy theo việc liệu Jessie có xin nghỉ được thứ Hai không. Chúng ta không có việc gì cần giải quyết ngay đâu nhỉ?”
Chúng ta? Carl nhíu mày. Sau khi anh đã nhờ bố làm mấy việc, hẳn là ông già tin rằng họ có hợp đồng thường xuyên với nhau. Chẳng phải là Carl nghĩ rằng bố mình, nhân viên sở cảnh sát Houston về hưu từ hai năm nay, không được việc; Carl chỉ không muốn trong từng giờ làm việc ông già chỉ bảo anh phải làm ăn ra sao hay sống thế nào.
Anh rút ví ra. “Bố cứ ở lại và vui vẻ đi.”
“Con đã gửi mấy bức ảnh cho bà Davis chưa đấy?”
“Rồi ạ.” Carl thả mấy tờ bạc bên cạnh gói kẹo dẻo trên mặt quầy.
“Bà ấy có thích cái ảnh ông chồng mặc áo choàng lụa hồng xẻ đến tận mông không?”
Carl có thể đoán rằng bạn gái của bố không có mặt ở đó bây giờ. Buck Hades có cái lối ăn nói rất riêng, giống như một thủy thủ say rượu vào một ngày đẹp trời, trừ khi có mặt phụ nữ.
“Con nghĩ bà ta lấy cái ảnh ấy để trình quan tòa.”
Bố anh cười lớn. “Bố yêu thích cái nghề này đấy.”
Yêu thích nó ư? Chụp ảnh mấy gã giả gái và đám chồng, vợ ngoại tình chẳng hợp tí nào với cái ý tưởng của anh về sự yêu thích. Anh ước sao có một vụ án thực sự.
“Có thế thôi hả?” người phụ nữ sau quầy hàng hỏi. Carl gật đầu với cô ta.
“Con đang ở đâu đấy?” bố anh hỏi. “Nói với bố là con đã gọi cô bạn của em họ Jessie và rủ cô ta đi chơi rồi. Cô ta trông hàng họ cũng ngon mắt mà.”
Thả vài tờ bạc xuống, Carl nhíu mày. “Bố không hiểu chỗ nào cái câu ‘để con yên, đừng chọc ngoáy nữa’ hả bố?” Được rồi, có thể là anh cũng thừa hưởng cái gen ăn nói đầy màu sắc của ông già. Nhưng ông già đã can dự quá xa.
“Con phải tiến lên mà sống chứ. Bố biết là Amy đã để lại dấu ấn sâu nặng trong con, nhưng chẳng ích lợi gì cho tiền liệt tuyến khi cả năm trời không...”
“Tiền liệt tuyến của con ổn cả.” Carl để ý thấy cô thu ngân cười toét, và cái nhíu mày của anh càng sâu hơn.
“Tự sướng không giải quyết được vấn đề,” bố anh bảo.
Được rồi, Carl không định thảo luận về vấn đề tự sướng hay dọn dẹp tiền liệt tuyến với bố. Thà anh nói chuyện thể dục hàng ngày với Tabitha Jones còn hơn.
“Tận hưởng Austin bố nhé,” anh nói. Anh cầm lấy gói kẹo dẻo, để lại chỗ tiền thừa và gần như ngắt điện thoại khi nghe thấy giọng bố.
“Con có qua chỗ anh con để giúp nó chuyển đồ cho xong đi không?”
Anh đưa điện thoại lên tai trở lại. “Con đã giúp tối hôm thứ Sáu rồi, nhưng có thể con sẽ ghé qua chỗ anh ấy nếu như cuộc họp của con không quá dài.” Anh lao vào giá lạnh và đi về phía xe hơi của mình. Hiếm khi thế này, bản tin thời tiết dự báo rằng Houston sẽ xuống dưới mười độ ngày mai, và có cảm giác như điều ấy đã bắt đầu từ bây giờ.
“Cuộc họp nào vậy?” bố anh hỏi.
Carl chui vào trong xe. “Về một vụ.”
“Vụ thế nào?”
“Con chưa có chi tiết đâu. Mình sẽ nói chuyện sau nhé.”
“Con trai, về vấn đề phụ nữ...”
“Con nói với bố rồi, bố ơi, con không có vấn đề phụ nữ.”
“Nếu là về chuyện của mẹ con, con cần phải biết...”
“Con phải đi đây.” Bấm nút một cái và thế là xong một cuộc chuyện trò. Một số chủ đề được coi là tế nhị, ví dụ như tự sướng và tiền liệt tuyến. Một số chủ đề khác cần bị cấm kỵ hoàn toàn. Anh bỏ chỗ kẹo dẻo vào túi, quẳng điện thoại vào ghế hành khách, và lái xe đi để nói chuyện với bà Jones về những cô dâu mất tích của bà ta.
Katie bỏ chìa khóa xe và cuốn séc vào trong túi cùng với mười hộp nhựa đựng mẫu bánh, và để lại xắc tay phía sau cho nhẹ bớt. Trợ lý của Todd Sweet đã đưa thêm một số mẫu bánh.
Trong khi Katie đi về phía hiên nhà, cô liếc nhìn quanh nơi ở mới của người tổ chức đám cưới chuyên nghiệp. Rặng cây phong lá bạc trước nhà đứng trơ trụi trông tựa như những bóng ma; những chiếc lá nâu rụng trên thảm cỏ trong cơn gió lạnh lẽo. Cảm giác rùng mình, không chỉ vì cái lạnh, chạy dọc sống lưng Katie. Nơi này trông như một pháo đài, hay là một nhà tù. Cô để ý thấy những chấn song trên các cửa sổ.
Katie nhớ ra rằng Tabitha đã ca ngợi nhà mới của bà ta như là một nơi kỳ khôi và có không khí riêng. Nó lớn gấp sáu lần nhà cũ của tôi. Và với mẫu đất, tôi sẽ bắt đầu tổ chức đám cưới tại đây từ mùa xuân năm tới. Katie không chắc mình có chia sẻ cùng một cảm giác với Tabitha về bất động sản này không.
Thực ra là cảm giác của Katie về chuyện này chẳng có ý nghĩa gì lắm với Tabitha Jones. Họ cũng không hẳn là bạn. Tabitha chỉ là một bà chủ giàu có thường qua lại phòng tranh do Katie quản lý. Vậy nên khi Joe đề nghị được kết hôn với cô và muốn tiến hành nó càng sớm càng tốt, trước khi bệnh tình của mẹ anh trở nặng, Katie đã đến thẳng chỗ Tabitha để xin lời khuyên. Và bởi vì Katie đã từng vài lần giảm giá một số tác phẩm nghệ thuật cho bà ta, Tabitha cảm thấy mình có nghĩa vụ cũng phải làm như thế, dù rằng đó là một kế hoạch đột xuất.
Chẳng có gì để Katie phải phàn nàn. Cảm giác có sự hỗ trợ chuyên nghiệp thật là dễ chịu. Mẹ cô, một người ưa thích sự chuyên nghiệp, hẳn cũng bằng lòng về sự chọn lựa này.
Khi Katie gõ cửa, cô nhìn xuống ngón tay không nhẫn của bàn tay trái. Cô cảm thấy ngạc nhiên là mình không thấy trơ trụi vì thiếu nhẫn. Có lẽ bởi vì cô mới chỉ đeo chiếc nhẫn từ tám tuần nay thôi.
Đã bắt đầu giữ bí mật với anh ta rồi đấy hả? Câu hỏi của Les rón rén trở lại trong óc Katie. May sao, cô chẳng có thời gian mà ngẫm nghĩ về nó bởi cánh cửa đã bật mở.
“Nào,” Tabitha nói rỉ rả. Ở tuổi gần năm mươi, người phụ nữ thều thào hơn là nói. “Cô dâu mới nhất của tôi ra sao nào?”
“Hơi căng thẳng một chút,” Katie thú nhận. “À, tôi mang đến thêm một số mẫu bánh cưới trong trường hợp bà muốn nếm thử đấy.”
“Tôi không bao giờ thử,” Tabitha đáp ngay. Bà ta vuốt một tay dọc theo bộ vét trắng như nhấn mạnh về vóc dáng mảnh mai của mình. “Hơn nữa, cô sẽ không dùng bánh cưới của Todd Sweet nữa. Và tôi cũng vừa mới thuê một DJ khác, một người làm hoa khác và một thợ ảnh khác.”
“Nhưng chính bà là người khuyên tôi dùng dịch vụ của họ cơ mà. Vả lại...”
“Tin tôi đi.” Một thoáng lo lắng hiện trên mặt Tabitha, nhưng ngay lập tức bà ta mỉm cười. Nét lo lắng biến đi nhanh chóng đến mức Katie tự hỏi hay là mình chỉ tưởng tượng ra nó mà thôi.
“Vào nhà đi!” Tabitha nói. “Sao mình không vào phòng làm việc của tôi nhỉ?” Bà ta khoát tay như thể muốn khoe khoang về căn nhà của mình.
“Nhà lớn thật đấy.” Katie nói, không muốn nói dối, và vẫn còn lo lắng về những thay đổi đột ngột trong kế hoạch đám cưới của mình.
“Tôi biết.” Tabitha nói. “Tôi may mắn tìm được chỗ này. Tôi vừa mới cho trải thảm sàn nhà đấy. Cô có thích không?”
“À.” Là tất cả những gì Katie nói ra khi cô ngắm nhìn tấm thảm. Trắng, trắng đến kinh ngạc. Màu trắng đến lóa cả mắt nếu nhìn lâu.
Họ đi qua hành lang và bước vào phòng làm việc nơi mà, chỉ trong nháy mắt, Tabitha, bà chủ mua nhiều tác phẩm nghệ thuật, biến thành một mụ phát xít chuyên tổ chức đám cưới đến từ địa ngục.
Điềm tĩnh như một cô giáo trung học đạo mạo sau chiếc bàn lớn bằng gỗ gụ, Tabitha bắt đầu quở trách Katie đã chờ quá lâu trước khi tổ chức một sự kiện lớn như thế này. Cứ như thể việc Tabitha thay ngựa giữa dòng thì chẳng có ảnh hưởng gì. Sau đó, gõ trên bàn phím, Tabitha chuyển từ trách cứ sang ra mệnh lệnh. Katie phải:
Đến chỗ người làm hoa mới và chọn hoa. Hôm nay.
Lấy các mẫu mới và quyết định ngay về bánh cưới. Hôm nay.
Thử váy cưới... Tuần trước.
Và lôi ngay cô phù dâu “duy nhất” Les, đến thử váy của phù dâu... Hôm nay.
Và nếu không hoàn thành các việc ấy thì sao? Con quái vật đám cưới to lù, đen xì và xấu xí khủng khiếp sẽ đội đất chui lên cắn đứt đầu của Katie, và toàn bộ đám cưới sẽ biến thành một trò cười quái đản. Việc đó sẽ không, không thể, xảy ra bởi vì Tabitha Jones không bao giờ tổ chức những đám cưới tồi.
Được rồi, Tabitha không nói tới chuyện con quái vật, nhưng có hàm ý như thế. Kể từ bao giờ, người tổ chức đám cưới đã trở nên quan trọng hơn cả cô dâu trong đám cưới thế nhỉ? Kể từ bao giờ một người tổ chức đám cưới có quyền thay đổi mọi việc mà không cần hỏi ý cô dâu? Katie bắt đầu hỏi. “Tôi...”
“Cô nghe rõ chưa?” Tabitha nói như sủa.
Thực lòng mà nói, Katie không phải là loại người dễ bị sai khiến. Trong công việc của mình, cô thường xuyên đối diện với các họa sĩ bất mãn, các nhà buôn nghệ thuật không hài lòng, và những nhà phê bình nghệ thuật ngốc nghếch. Và cô khá là vững vàng. Nhưng có một số người làm cô sợ. Và lúc này đây, Tabitha Jones là một trong những người như vậy.
“Tôi rõ rồi.” Katie gõ bút vào cuốn sổ tay của mình.
Tiếng chuông cửa reo phá vỡ sự im lặng căng thẳng và Tabitha trong bộ vét trắng đứng lên khỏi chiếc ghế da màu trắng. Người phụ nữ này ưa màu trắng.
“Có lẽ đó là... cuộc hẹn tiếp theo của tôi. Cưng chờ tôi một giây nhé.” Tabitha nói.
Cưng? Có phải bà ta nói “cưng” không nhỉ? Ui chao. Và bây giờ mụ phát xít chuyên tổ chức đám cưới từ địa ngục còn vỗ vỗ vào cánh tay Katie nữa chứ.
“Bình tĩnh đi.” Một lần nữa giọng bà ta lại trở nên rỉ rả chứ không còn sủa lên nữa. “Đám cưới có thể chết người, nhưng chúng ta phải giữ bình tĩnh.” Bà ta bắt đầu đi về phía cửa. “Tôi sẽ nói anh ta đợi trong văn phòng thứ hai của tôi.”
Muốn ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, trước khi cái nhân cách hai cực của Tabitha lại biến hóa thêm nữa, Katie rút cuốn sổ séc ra và viết cho Tabitha một cái séc với số tiền đã thỏa thuận trước. Số tiền mà, bỗng dưng, có vẻ như quá nhiều so với giá trị thực của Tabitha. Thực ra thì cũng chẳng có vấn đề. Katie đã thuê bà ta thì bây giờ trả tiền cho bà ta là đúng rồi. Cũng chẳng đúng lắm, nhưng nó liên quan đến yếu tố sợ hãi, và quan trọng hơn cả là bởi Tabitha là một khách hàng thường xuyên của phòng tranh. Loại bỏ bà ta không có lợi cho việc kinh doanh chút nào.
Katie kí tên họ của mình dưới tấm séc và dừng lại khi chợt nhận ra có lẽ đây là lần cuối cùng cô viết Katie Ray, bởi cô sắp sửa trở thành Katie Lyon.
“Katie Lyon.” Cô nói thành tiếng cái tên đó và bang...! Dạ dày cô từ chỗ bình thường trở thành chua loét. Cô nhìn quanh để tìm kiếm một cái thùng rác. Chẳng có cái nào.
“Ôi, mẹo.” Tay bưng lấy miệng, cô nhận ra rằng cô không thể từ bỏ cái tên của mình cũng như không thể nôn vào tấm thảm trắng mới của Tabitha. Cái tên Ray là một trong những ràng buộc cuối cùng còn lại của cô với gia đình. Những giọt nước lập tức tràn mờ mắt cô. Tại sao gia đình cô phải chết, để lại cô một mình thế này?
Cô vẫn còn mải đối phó với cơn buồn nôn và đôi mắt mịt mờ nước khi cô nghe thấy một tiếng thét. Và không phải bất kỳ tiếng thét nào, mà là một tiếng thét kiểu ồ-cứt-thật-chết-mình-rồi. Và đó cũng không phải là kiểu thét hay hò gì.
Cô bật người lên, phóng về phía cánh cửa và ló đầu nhìn ra ngoài qua khe hở. Cô có thể nhìn thấy Tabitha đang thét lên, nhưng không nhìn thấy được người bị bà ta thét.
Nghe lỏm những trận khẩu chiến riêng tư không phải là việc Katie ưa thích nhưng cô không thể không cố gắng hiểu những lời bập bõm.
“Mày! Các cô dâu. Không thể làm vậy. Đồ tâm thần quái đản. Đồ sát nhân!”
Rồi bỗng nhiên, những lời nói trở nên không quan trọng nữa. Chẳng quan trọng gì khi một tiếng bụp lớn vang lên. Và lại nữa, đó chẳng phải là một tiếng bụp hay hớm gì.
Thò mũi qua khe hở của cánh cửa đang hé mở, Katie nhìn Tabitha Jones, người tổ chức đám cưới với nhân cách hai cực khác thường, ngã xuống sàn. Một cái gì đó màu đỏ tươi trào ra từ phía trước bộ váy trắng của Tabitha và chảy xuống trên tấm thảm mới toanh, màu trắng, trắng kinh ngạc, trắng đến lóa cả mắt của bà ta.
“Mẹo.” Ôi, chết tiệt. Les đã đúng. Tình huống này xứng đáng với từ ngữ thực. “Chết mẹ!” Sau đó, không thể nào kìm được, cô nôn ọe.
Nhìn trừng trừng vào chỗ bẩn, trông như một bức tranh trừu tượng tồi có gam màu tím trên nền thảm trắng, Katie mất khả năng tư duy hợp lí. Thời gian như ngừng trôi. Cô thoáng nhớ đã tìm điện thoại để quay số và không tìm thấy. Điều tiếp sau mà cô nhận thức là cô cầm chiếc túi bên trong đựng các mẫu bánh, chìa khóa xe và cuốn sổ séc và chạy một mạch về phía hành lang.
Về phía hành lang.
Tránh xa cửa ra vào.
Tránh xa Tabitha đang chảy máu.
Tránh xa cái kẻ đã làm Tabitha chảy máu.
Và sâu vào trong căn nhà trông quá giống một nhà tù.
Cô chỉ mới chạy được vài mét thì nghe thấy chúng: tiếng chân người. Cô hét lên và cắm đầu chạy.