“Vinh dự của tôi.” Đôi mắt gợi cảm của anh ta lấp lánh.
Vinh dự. Nhớ không nào? Cô chỉ còn... thoáng nhớ.
“Tôi là Les.” Cô nói, giơ tay ra. Lòng bàn tay ấm áp của anh như tan chảy trong tay cô, cô nhìn thấy một chớp sáng, và nghe thấy một tiếng... ầm vang dội của sấm. Chỉ là cơn bão bên ngoài kia, không phải là sự thăng hoa cảm xúc. Rồi lại một chớp sáng nữa, nhưng cô gần như không để ý.
Cô cũng gần như không nhận thấy quầy bar trở nên tối om, tiếng rì rì của lò sưởi, của TV, và của lò nướng trong bếp phụt tắt. À, nhưng cô nhận thấy lòng bàn tay anh vừa vặn trong tay cô, mùi xạ hương, mùi đàn ông của anh tràn ngập phổi cô. Sự im lặng lơ lửng, nhưng chỉ trong một phần ngàn giây, bởi nó bị xua đi sau đó bằng những tiếng rên rỉ, phàn nàn của các khách đang dùng bữa tối.
“Tôi nghĩ cuối cùng thì cơn bão cũng đến,” Les nói thấy bất an, không phải vì thời tiết, không phải vì bóng tối, mà bởi sự gần gụi và nhận thức thể xác mà cô không cảm thấy đã từ lâu rồi.
“Đúng thế.” Giọng người đàn ông sâu, mạnh mẽ và gần gũi. Anh ta tiếp tục nắm tay cô. “Cô sợ bão không ?”
“Không.” Hơi thở thì thầm của anh vuốt ve gò má cô.
“Cô chắc không?” Ngón tay cái của anh vuốt ve mu bàn tay cô. “Bởi vì cô đang run lên đây này.”
Không khí nghẹn trong cổ cô. Sự đụng chạm của anh, giản dị mà gửi lời nhắn đến toàn bộ cơ thể cô. Lời nhắn rằng đã quá lâu cô không cảm thấy thế này. Cảm thấy mình còn sống.
“Có lẽ là tôi cũng hơi hoảng sợ một chút,” cô nói dối. Có thật là nói dối không? Cái cảm xúc gì đang nhảy nhót trong bụng cô nếu không phải là nỗi sợ? Và cô sợ cái gì bây giờ nào?
Ánh sáng lại bừng lên. Đám đông trong nhà hàng reo hò và cái phép lạ của giây khắc ấy bốc hơi đi nhanh như một giọt nước trên vỉa hè nắng cháy. Nhưng mặc dầu trời bão bùng và lạnh lẽo bên ngoài, Les cảm thấy nóng bừng. Không phải là sự nóng bừng thể xác. Ô kê, cũng có thể là có một chút. Nhưng chủ yếu là cái nóng như... như khi cô ngồi quá gần ngọn lửa. Và ai mà muốn bị bỏng nào?
Người hùng đang cầm tay cô bỗng lùi lại. Hơi quá nhanh. Les kẹp tay vào đùi và chiếc nhẫn kim cương giữa ngực dường như lạnh hơn trước.
Cô liếc nhìn đồng hồ và nghịch nghịch cái quai. Năm giờ rưỡi. Katie đâu ấy nhỉ? Cô không ngẩng lên nhưng cảm thấy người đàn ông đang nhìn mình chăm chăm. “Bạn tôi đến muộn.”
“Bạn tôi cũng thế.” Anh nói, và ngay sau đấy anh ta lại chúi mũi vào tờ báo. Có cái gì đó trong sự rút lui nhanh chóng của anh ta mách bảo với cô rằng, mặc dù khoảnh khắc mà họ đã có, thậm chí là một khoảnh khắc màu nhiệm, anh ta không có ý định tiến xa hơn. Và dẫu cô ghét phải thú nhận, cô cũng không định tiến xa hơn nốt.
“Một lần nữa cảm ơn anh.” Cô rời khỏi ghế và đi ra đợi ở trong nhà hàng đông đúc. Đông đúc, rất nhiều người, nơi cô chờ đợi một mình, nơi cô nhận ra cô cô đơn biết nhường nào.
Sau khi đã cố gắng gọi cho Katie và không có trả lời, Les tự hỏi hay cô nên đi về nhà Katie và đợi ở đó. Đến muộn chẳng giống cô ấy chút nào. Katie..., nói thế nào nhỉ, là một người hơi cầu toàn. Không phải cô ấy cầu toàn đối với người khác mà với chính bản thân mình.
Một cảm giác không dễ chịu luồn vào sống lưng cô.
“Katie, cậu ở đâu?”
***
Katie ấn công tắc và ánh sáng lại tràn ngập gian phòng lần nữa. Cô chớp mắt. Carl chớp mắt. Họ nhìn nhau chằm chằm như hai người lạ. Và họ thật ra là hai người lạ, nhưng không hoàn toàn.
Cô nhìn đồng hồ, từ một giờ đồng hồ nay, họ đã ở bên nhau trong bóng tối. Cô đã đánh, cào, đá anh ta. Họ đã chia sẻ ký ức về sự ra đi của cha mẹ mình. Và, ồ, họ đã nôn ọe bên nhau. Điều ấy chẳng nghĩa lý gì, nhưng lạ làm sao, lại có. Les là người duy nhất sống sót trên đời này biết về cái dạ dày căng thẳng của cô.
Buồn cười làm sao, dường như khi bị nhốt chung với một người lạ trong bóng tối đã tạo ra cảm giác thân mật. Cô cảm thấy chính mình đỏ mặt.
Sự yên lặng trở thành bối rối. Carl đưa mắt nhìn quanh phòng. “Trúng rồi.”
“Cái gì thế?” Katie vòng tay quanh ngực, hi vọng vì thế thấy ấm hơn một chút.
“Có một cánh cửa phía sau chỗ thùng này.” Anh ta đẩy những thùng đồ ra xa để có thể len vào giữa chúng và bức tường. Tiếng vặn nắm đấm cửa vang lên khắp phòng.
“Nó bị khóa à?” Katie tiến đến và nhìn qua khe hở. Cái cô nhìn thấy làm cô bước lùi lại ngay. Carl cầm một khẩu súng trong tay.
“Tôi không biết là anh có súng,” cô buộc tội, nhớ ra cảm giác cái vật kim loại lạnh lẽo đã ấn vào tai cô khi nãy.
Đôi mắt nâu vàng của anh ta nhìn cô sắc lẹm. “Cô không định trở nên hoảng sợ vì tôi nữa đấy chứ?”
“Tôi không hoảng tí nào.” Những người họ Ray không bao giờ hoảng.
“Thật ấy à?” Anh ta sờ tay vào khuôn mặt bị cào. “Thế sao tôi lại bị thế này nhỉ?”
Thôi được, nếu họ có hoảng lên, thì họ sẽ xin lỗi. “Tôi đã nói là tôi xin lỗi rồi mà.”
“Đúng, cô đã nói vậy. Ra đứng ở chỗ kia đi.” Giọng anh ta trầm xuống, và tim cô nhói lên.
“Tại sao thế? Anh đã nghe thấy gì vậy?” Lời nói của cô như vang lên quá lớn. Trong khi căn phòng thì quá tĩnh lặng.
“Làm như tôi nói nào.” Anh ta nói như ra lệnh.
“Anh hách dịch quá đấy,” cô càu nhàu, nhưng cũng lùi lại. Tay nắm chặt, cô lắng nghe. Tiếng lích kích của nắm đấm cửa vang lên trong im lặng. Rồi có tiếng cánh cửa kim loại rít lên mở ra. Tiếp sau là âm thanh tiếng bước chân. Tiếng bước chân của Carl. Bước chân anh ta rời đi, trong khi cô bị bỏ lại đằng sau. Một mình. Một mình thật đáng ghét. Hách dịch hay không, cô muốn anh ta quay lại.
“Carl?” cô thì thào.
Carl không đáp lời.
***
Ngồi trong xe ô tô của mình đậu trên phố, kẻ sát nhân nhìn trừng trừng vào căn nhà tối và nhớ rằng vẫn còn hai người bên trong nhà. Sự hoảng sợ vang như trống làng trong ngực hắn. Nhắm mắt lại, hắn tự đập đầu vào vô lăng. Phải làm gì bây giờ? Phải làm gì bây giờ? Nếu họ có điện thoại di động, thì chắc hẳn giờ này cảnh sát đã có mặt ở đây rồi. Nhưng, hắn cũng nhớ ra là Tabitha đã phàn nàn về việc không có sóng điện thoại di động trong nhà bà ta. Có thể là họ thực sự bị nhốt trong đó. Hắn cần phải giải quyết họ. Nhưng có thể không phải ngay bây giờ.
Hắn có thời gian. Thời gian để suy nghĩ cho kỹ. Thời gian để có thể tập trung. Thời gian để làm cho cái tiếng cười kia dừng lại bởi vì tiếng cười làm đầu óc hắn xáo trộn và hắn không muốn phạm sai lầm. Hắn không thể phạm sai lầm.
Thời gian để kiểm tra cô dâu tiếp theo. Hắn nhấc điện thoại và gọi vào số di động của cô ta. Chuông reo và reo thêm hai lần nữa trước khi chuyển sang hộp thư thoại. Hắn bấm số điện thoại nhà riêng của cô.
Ở đó cũng không có ai. Cô ta ở đâu nhỉ? Lời nhắn trong điện thoại vang lên. “Xin chào. Đây là số điện thoại của Katie. Tôi rất tiếc hiện giờ không ở nhà, nhưng hãy để lại tin nhắn và tôi sẽ liên hệ lại.”
Nghe thấy giọng nói của cô, hắn nhớ lại lần đầu nhìn thấy cô. Cô ngồi đối diện với hắn qua bàn làm việc và mỉm cười thật xinh với hắn. Chỉ nhớ lại thế thôi cũng đủ làm người hắn căng ra vì ham muốn. Ham muốn được nhìn thấy cô trong chiếc váy, được thấy sự sợ hãi trong mắt cô, được kiểm soát cô, được nghe cô khóc và van xin hắn tha thứ.
Hắn có thời gian không?
***
Les lại nhìn giờ một lần nữa. Katie muộn hơn một tiếng rồi. Cô ấy ở đâu nhỉ? Cô lại thử số điện thoại ở nhà Katie. Không ai trả lời. Cầm lấy túi xách, cô rời khỏi nhà hàng, liếc nhìn nhanh người đàn ông vẫn đang ngồi đợi ở quầy bar.
Sau đó, nhớ ra chìa khóa nhà của Katie, cô cho tay vào túi áo để chắc chắn mình vẫn còn giữ nó. Chiếc chìa khóa vẫn còn ở đó. Kéo áo khoác sát hơn, cô ra khỏi nhà hàng và đi về chỗ đỗ xe của mình.
***
“Carl ?” Katie gọi lần nữa và nín thở chờ đợi, cầu mong sao sẽ không nghe thấy tiếng súng nổ hoặc tiếng thét của anh. Cô đếm đến mười và không thể chịu đựng thêm được nữa. “Carl?” Cô gọi to hơn.
“Tôi đây.” Có tiếng bước chân. “Tin lành. Tin dữ.” Anh bước ra từ một khe ở nhỏ giữa các thùng đồ và bức tường.
“Đó là gì?” cô hỏi, và để ý thấy anh đã cất súng đi.
“Tin lành đó là, nếu cô phải đi t... vệ sinh, cô có thể đi. Bồn rửa mặt bị hỏng nhưng toilet vẫn dùng được. Tin dữ đó là, không có lối ra.”
“Không có cả cửa sổ ư?” Cô vòng tay quanh người để xua đi cái lạnh. Cùng lúc đó cô để ý thấy anh chỉ mặc một cái áo phông đen ngắn tay và quần bò. Anh hẳn bị lạnh.
“Tôi e là không.” Anh xoa tay lên cằm, nơi bộ râu không cạo mọc dài hơn. Âm thanh sột soạt vang lên.
“Thế là chúng ta bị kẹt ở đây,” cô rên rỉ và có vẻ như sắp khóc. Dĩ nhiên, cô sẽ không thực sự khóc. Hay ít nhất là cô cũng sẽ cố gắng hết sức để không khóc.
Anh nhìn cô chăm chú. “Tôi chưa bỏ cuộc đâu.”
“Anh không lạnh à?” Lời nói của cô thốt ra cùng với khói trong trong miệng.
“Áo khoác của tôi đâu?” Anh nhìn cô nhướn mày.
Nhìn quanh, cô nhặt cái áo rơi dưới sàn và đưa cho anh ta.
“Không phải cho tôi. Cô mặc vào đi. Cô đang lạnh cóng kìa.”
“Tôi không lạnh đến thế,” cô nói dối.
Mắt anh hạ xuống ngực cô. “Cô suýt làm tôi tin đấy.”
Thoáng nhớ ra là anh đã từng nhắc đến điều này, ngực của cô lại cương lên và cô kéo hai vạt áo khoác che ngực. “Thế là thô lỗ đấy.”
“Nhưng chính xác.” Anh cầm lấy cái áo khoác từ tay cô. “Thật chết tiệt là người tổ chức đám cưới của cô lại quá nghèo khi không cho sưởi toàn bộ nhà.”
“Có khi là sưởi toàn bộ nhà tốn kém lắm.” Katie bênh vực Tabitha bởi vì... bởi vì cô cảm thấy không phải nếu không làm vậy.
Vẫn cầm cái áo khoác trong tay, anh bước lại gần hơn. Nhưng thay vì tự mặc áo cho mình, anh lại choàng chiếc áo khoác qua vai cô và nhanh tay kéo nó che ngực cô.
Cô đứng đó cố gắng suy nghĩ xem liệu có nên tranh luận hay chấp nhận nó. Dù là một người có lòng tin vào tranh đấu, cô quyết định không đáng phải làm vậy. Và ngay cả thực tế là cái áo khoác thật dễ chịu cũng không liên quan nốt. Gần như chẳng có gì liên quan. Cô cuộn mình sâu hơn trong hơi ấm của chiếc áo và cố gắng không nghĩ về việc dựa vào hơi ấm đàn ông tuyệt vời đến thế nào.
Carl đi ra phía cửa dẫn vào hành lang và nghiên cứu tay nắm cửa. Quỳ xuống, anh kiểm tra cái bản lề dưới của cánh cửa.
“Nếu có đồ nghề, tôi có thể tháo được cái của nợ này ra.” Anh liếc nhìn cô qua vai mình.
Cô đã đút hai tay vào áo khoác của anh ta và bây giờ chiếc áo khoác đang mở ra. Nhận thấy ánh mắt anh ta trên ngực mình, cô kéo khóa áo lại.
“Cảm ơn,” anh ta lầm bầm và lại tập trung vào cánh cửa.
“Anh biết không,” cô nói, “có khi mình có thể tìm thấy đồ nghề trong mấy cái thùng đồ này.” Và cả cái gì đó để mặc nữa, để anh có thể khoác áo của mình lại. Ít nhất thì lúc đó cô không còn ngửi thấy mùi của anh quanh cô nữa. “Chúng ta nên xem qua các thùng này xem.”
Sự quan tâm của cô quay trở lại với anh. Vẫn quì, lưng quay về phía cô, anh có mái tóc nâu sẫm trải lật về phía sau. Tóc anh rậm và dài chờm lên cổ áo, vểnh ra. Vai anh rộng và lưng hẹp dần về phía eo lưng mảnh hơn.
Anh liếc nhìn lên và nhướn cặp lông mày. “Ý kiến hay đấy, Tóc Đỏ.”
Monet thần thánh. Anh ta thực sự giống Banderas. Đủ giống để những tưởng tượng dục tình mà Katie đã dệt qua năm tháng quay trở lại trong óc cô. Anh ta cởi áo mình ra. Anh ta cởi áo của cô ra. Anh ta làm nhiều hơn là chỉ ngắm nhìn ngực cô. Đôi tay... cái miệng anh ta...
Lông mày anh nhướn lên. “Cô ổn không đấy?”
“Có chứ. Tại sao?” Cô cố gắng thốt lên.
“Trông mặt cô lạ lắm. Cô không lại nôn nữa đấy chứ?”
“Không đâu.” Ồ, thật tuyệt. Thế là vẻ mặt cô khi hứng tình trông cũng giống như khi cô buồn nôn vậy. Chẳng phải là điều mà bất kỳ cô gái nào muốn biết. Cảm giác xấu hổ và tội lỗi khiến cô cắn cắn vào môi dưới.
Anh tiếp tục nhìn cô. “Mình làm như vậy nhé.”
“Làm gì cơ,” cô hỏi, vẫn còn đương xua đuổi một vài ám ảnh thể xác ra khỏi đầu mình.
“Tìm kiếm trong mấy cái thùng đồ. Tôi sẽ xếp các thùng đồ xuống đất. Cô kiểm tra bên trong chúng.”
Trong lúc chờ đợi anh đưa cho mình thùng đồ đầu tiên, cô cố gắng để tìm một chủ đề an toàn, tán gẫu. Mắt cô nhìn đến những bức tường như tường nhà ngục. “Ai lại xây một cái nhà thế này chứ?”
“Ông ta bị thần kinh, nghĩ rằng nhà cầm quyền muốn bắt mình, xây nhà thế này để ngăn mọi người vào.”
“Làm sao mà anh biết được?”
“Tôi lớn lên ở đây. Người ta đồn đại là cái nhà này bị ma ám.”
Cô lại liếc nhìn anh. “Ồ, tôi cảm thấy dễ chịu khi nghe thấy thế.”
“Cô sợ ma hả?” Anh để thùng đồ bên cạnh chân cô và mỉm cười. Nụ cười của anh thật hoàn hảo.
“Ma quỷ, tôi có thể giải quyết được. Người thực mới làm tôi sợ.” Cùng với những người đàn ông gợi cảm khiến cô quên mất là mình đã đính hôn. Rằng chỉ trong chưa đầy hai tuần nữa... chỉ thế thôi là khiến dạ dày cô trở nên chua loét. Suýt nữa thì cô gợi ý để anh ta nhìn lại mặt cô lần nữa để biết vẻ mặt cô lúc này khác lúc nãy ra sao.
“Tôi cũng thế,” anh ta nói.
“Nhà này trông bên ngoài như cái nhà tù.”
“Có thể là ông ta đã nghĩ ông ta cần chỗ nhốt tù nhân.”
“Tôi không thể nào tin được Tabitha thích, đã thích cái chỗ này.” Hơi thở của cô lại nghẹn lại. Cô thà nghĩ về những người đàn ông gợi cảm còn hơn là nghĩ rằng Tabitha đã chết. Rằng xác người chuyên tổ chức đám cưới của cô đang nằm ngoài kia ngập máu. Rằng cái kẻ đã làm điều ấy có thể vẫn còn ở ngoài kia.
“Đây, bắt đầu với thùng này đi,” anh ta nói, như thể hiểu được tình thế của cô. Anh ta lấy chân đẩy cái thùng.
Katie quỳ xuống và mở thùng ra. Cô tìm thấy vài cây hoa lụa và vài cái chậu hoa bằng sứ, vẽ tay. Trong khi cô gói ghém chúng lại, Carl lại lôi ra những thùng khác.
Tâm trí của Katie quay trở lại với Tabitha và cô cảm thấy có lỗi vì đã bực mình với người phụ nữ ngay trước khi, trước khi... Hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp. Nhắm mắt lại, cô nhớ lại Tabitha luôn hứng khởi thế nào mỗi khi nhìn thấy một tác phẩm mà bà ta yêu thích.
Cô mở mắt ra và cảm thấy Carl đang nhìn mình.
“Cô có sao không?” Nỗi lo lắng chấp chới trong đôi mắt màu nâu ánh vàng của anh ta.
“Không sao.” Cô thấy ấn tượng với cái nhìn của anh. Ấm áp nhờ nó. Và ở cái nhiệt độ phòng như thế này, phải cần nhiều lắm mới có thể ấm lên được.
Anh ta gật đầu. “Cô làm gì để sống hả Tóc Đỏ ?”
“Tôi quản lý một phòng tranh ở Houston.”
“Và cô cũng là một nghệ sĩ à?” anh ta đặt một thùng khác xuống.
“Không.” Câu trả lời đơn ngữ đến quá nhanh, quá cương quyết.
Anh ta cười khúc khích. “Thế cô theo đuổi môn nghệ thuật gì nào?”
Cô nhíu mày. “Tôi cố gắng vẽ, nhưng vẽ tồi lắm.”
“Nào, tôi đã nhìn thấy khối bức họa tồi ở các bảo tàng. Một lần, trong một hội chợ đường phố ở Mexico, họ đã cho một con voi vẽ. Không hoàn hảo, nhưng đừng đùa, cũng khá đẹp nên tôi đã mua một bức.”
“Có nghĩa anh là một người sành lắm hả?” cô hỏi.
“Tôi biết mình thích gì.” Ánh mắt anh ta lại lướt trên cô.
Sự ám chỉ lộ liễu của anh ta làm cô nhột nhạt. Nhưng một phần trong cô lại muốn hát lên. Antonio thích mình. Antonio thích mình. Chẳng phải là điều ấy có thể thay đổi được gì, bởi vì cô yêu Joe. Cô có yêu. Bên cạnh đó, nếu cô tự cho phép mình tiến gần đến mức hứng tình, anh ta có thể sẽ buộc tội cô chuẩn bị nôn ọe nữa.
Sau một vài phút, Carl nói thêm. “Tôi không thể tin là một khi cô có ý định làm gì, cô lại không làm tốt, Tóc Đỏ ạ.”
“Chính vì thế mà tôi bỏ cuộc đấy.” Cô hít một hơi sâu. “Những người họ Ray không thất bại. Đó là luật lệ đầu tiên. Thực ra thì, luật lệ đầu tiên là giữ vững tiết trinh, nhưng ngay sau đó là ‘không được thất bại’. “
Anh ta hạ một thùng đồ xuống. “Những luật lệ khó tuân theo phải không?”
“Không phải do tôi đặt ra. Bố mẹ tôi quy định thế.” Cô nhìn chăm chăm vào những thùng đồ. “Bố tôi là bác sĩ. Mẹ tôi là luật sư. Những người thành đạt. Thành đạt là một điều hết sức quan trọng.”
“Tôi muốn nói tới cái luật giữ vững tiết trinh ấy.” Anh ta lại cười khẽ.
Cô ngước lên và nhoẻn cười với anh ta nhưng không nhận xét gì. Nhưng cô đã nghĩ về điều đó. Bởi vì trong tưởng tượng của cô, Banderas đã...
“Thế có nghĩa là bố mẹ cô đều rất nghiêm khắc hả?”
“Không,” cô nói, hơi quả quyết hơn dự định. “Họ yêu thương tôi. Muốn tôi thành đạt, vậy nên mới có nhiều luật lệ.”
“Và cô luôn luôn tuân thủ quy định do bố mẹ cô đặt ra à?”
“Ai mà chẳng thế hả?” cô hỏi, phản ứng tự vệ.
“Không, tôi trêu tức ông già tôi bất kỳ lúc nào có cơ hội. Khi tôi còn trẻ, tôi thường cố tình đi trệch đường để trêu tức ông già.”
“Tôi đoán là chúng ta khác tính nhau.” Nhưng cô chưa quên tình yêu trong giọng nói của anh ta khi nhắc đến bố mình.
“Đúng thế. Tôi nhất trí với cô ở điểm ấy.” Anh ta lại quay trở lại với các thùng đồ.
“Tôi không nhớ nghề vẽ. Suốt ngày tôi quẩn quanh với nghệ thuật. Tôi bán các tác phẩm nghệ thuật. Tôi quản lý một phòng tranh. Tôi thậm trí không nhớ nghề nữa.”
“Rồi,” anh ta nói, giọng hơi cáu.
Họ làm việc trong yên lặng trong vài phút tiếp theo. Cái thùng thứ hai có vài cuốn sách. “Nhờ vậy mà tôi gặp Tabitha,” Katie nói, muốn duy trì những suy nghĩ tích cực về người tổ chức đám cưới chuyên nghiệp. “Tabitha yêu nghệ thuật lắm.” Cô nhìn Carl. “Thường thì bà ấy thích các tác phẩm đương đại. Bà ấy hào hứng với mọi thứ theo trường phái Picasso. Nhưng bà ấy cũng thích một số tác phẩm truyền thống, những tác phẩm có hơi hướng của thời kỳ Hậu Ấn Tượng.”
Anh ta lại lôi một thùng đồ xuống. Vẻ mặt anh ta, và toàn bộ cái nhìn phẳng như gương ấy bảo với cô rằng anh ta thực sự chẳng biết Hậu Ấn Tượng là gì, và có lẽ anh ta cũng không phân biệt được Picasso với Norman Rockwell. Dĩ nhiên là anh ta không thể. Anh ta đã mua một bức họa do con voi vẽ ở hội chợ mà.
Cô có cảm giác không khí khá tốt khi nói chuyện về Tabitha, vì thế cô tiếp tục nói về bà. “Bà ấy cũng thích các bức tượng. Phần lớn là các tác phẩm làm bằng đồng, bất cứ loại tượng nào có liên quan đến cơ thể con người.”
Ngước lên, Katie nhìn thấy đáy cái thùng mà anh ta đang bê sắp bục ra. “Cẩn thận!” Không muốn làm vỡ bất cứ đồ đạc gì của Tabitha, ngay cả khi bà ta đã chết, hoặc có lẽ vì bà ta đã chết, Katie, chồm tới, hy vọng giữ được cái thùng, nhưng đã quá muộn. Đáy thùng tuột ra và mọi thứ ở bên trong rơi hết ra ngoài. Theo bản năng, cô túm lấy một vật, một cái máy sấy tóc, có lẽ thế, cô cũng không chắc lắm, trước khi một quyển sách, quần áo, và các tư trang khác rơi lả tả xuống sàn. Sau đó cô nhìn kỹ các tư trang.
Một cái còng tay viền lông thú.
Một cái roi.
Một cái áo yếm trong suốt và quần tất lưới.
Ồ, và cô chưa tưởng tượng ra quyển sách. Tiêu đề sách kiểu Những tư thế bạn chưa bao giờ thử.
Nhưng đó không phải là tất cả.
Còn có một gói nguyên những cái quần lót có thể ăn được có vị dâu tây dại.
Và cuối cùng, vắt lên đôi giày gót cao bốn phân của Katie là một cái quần lót nam hở giữa và đỏ rực.
Một tiếng cười trầm trầm vang lên. Đó là khi Katie nhận thấy cái “máy sấy tóc” mà cô nghĩ mình đang cầm trong tay thực ra là một cái thiết bị thủ dâm lớn, cùng với dây điện.
“Ồ, eo ôi!” Cô thả cái thiết bị ấy xuống. Nó lăn tới gần chân cô và cô đá nó ra xa.
Tiếng cười của anh ta chỉ giảm xuống đủ để anh ta có thể nói. “Có vẻ như nghệ thuật không phải là điều duy nhất khiến Tabitha nổi hứng.”