Suốt ngày Hoa nằm khóc trên giường. Bây giờngười nàng đã mệt mỏi hết sức. Nàng nằm bất động như chết. Mắt Hoa xưng lên, nàng phải lấy nước đá ướt vô mắt.
Cho tới quá trưa, mẹ nàng lên gõ cửa. Hoa đã không thèm trả lời, nhưng sau đó, lại có người đập cửa rầm rầm, nàng mới bất đắt dĩ phải lên tiếng:
- Ai nữa đây?
Một giọng nói dịu dàng:
- Cháu Hoa, cháu đang ngủ hay thức đó?
Đó là Luận, giọng nói vẫn dịu dàng và dễ thương như mọi lần. Nhưng chỉ một giây sau, những hình ảnh tối qua lại hiện ra thực rõ trong đầu óc nàng. Hoa rùng mình, ghê tởm cho hành động đê tiện và vô liêm sỉ đó.
Tiếng gõ cửa của chàng càng mạnhbạobao nhiêu, hình ảnh lõa lồ và những động tác ghê tởm trên giường của Luận làm Hoa phát sợ. Đó là điều không thếnào Hoa có thể tha thứ cho chàng được. Nàng thét lên.
- Cháu không ra đâu.
- Cháu không muốn mở quà ra xem hay sao. Má cháu đang chờ cháu đó.
Hoa hơi dịu giọng:
- Cháu không được khỏe. Cháu không muốn ra khỏi phòng.
Hình như chàng vẫn quan tâm tới nàng.
- Sao, cháu bệnh rồi à? Cháu thấy thế nào? Cho chú biếtđi, Có cần mời bác sĩ không?
- Không cần đâu. Chú xuống lầu dùng cơm với má cháu đi. Lát nữa cháu sẽ xuống sau.
- Cháu nghỉ đi nhé, chú và má cháu chờ ở đưới nhà.
- Vâng.
- Khi nào tỉnh ngủ, cháu hãy xuốTlg nhà mở quà Noel nhé.
Hoa trả lời cho qua.
- Dạ...
Trái tim nàng đã tan náttừng mảnh vụn. Con người Hoa như thân cây trước gió, gập xuống thật phũ phàng. Từ bây giờ trở đi, Hoa không biết nàng sẽ phải sống ra sao với đôi nam nữ này nữa.
Nàng làm sao có thể trốn tránh cái thực tế phũ phàng ngày hôm nay. Nàng có thể nào sống mãi với tình trạng trốn tránh trong căn phòng nhỏ hẹp tù túng này được.
Điều chắc chắn là cuộctình giữa mẹ nàng và Luận sẽ hợp thức hóa mộtngày không xa. Chính mẹ nàng cũng đang nôn nóng cho nàng biết điều này. Hoa biết chắc không thế nào nàng trốn tránh được.
Hoa đứng dậy, ảo não tới trước bàn trang điểm. Nàng không ngờ chỉ qua một đêm mà thân thể nàng tiều tụy tới thế. Đôi mắt sưag húp, đỏ mộng. Bây giờ làm sao nàng có thể đối diện được với Luận và mẹ đây.
Nhưng Hoa lại tự trấn tĩnh. Nàng đã mười bảy tuổi rồi. Hoa không còn là đứa con nít lên ba nữa. Nàng phải mạnh bạo đối diện trước mọi hoàn cảnh. Hoa đưa tay dụi mắt, chảilại tóc. Nàng hít mạnh một hơi thở lạnh lẽo trong phòng. Trang điểm qua loa rồi ra mở cửa, từ từ bước xuống lầu.
Trong phòng khách, cây Giáng Sinh vẫn còn rực rỡ với những đóa hoa trước đó tượng trưng cho tình yêu của nàng. Bây giờ đã thành ra mối căm thù.
Tiếng mẹ Hoa mừng rỡ.
- Hoa, con thức dậy rồi đó hả?
Hoa nhìn thấy Luận đang ngồi cạnh mẹ nàng trong phòng ăn cơm. Hai người đang dùng cơm trưa. Vừa nhìn thấy hình ảnh này, tự nhiên hình ảnh họ tối qua trên giường lại hiện về ngày trước mắt.
Hoa cảm thấy thật buồn nôn, Thật là vô liêm sỉ. Nàng gần như muốn nhào đến tát vô mặt Luận cho hả dạ.
Mẹ Hoa nhìn nàng âu yếm nói:
- Hoa, con tới đây ăn cơm trưa nhé.
Hoa im lặng bước về phía bàn ăn. Nàng thấy Luận và mẹ nàng ăn uống thực thoải mái. Điệu bộ âu yếm rõ ràng. Nàng vừa tới gần thì Luận hỏi:
- Ủa, tại sao mắt cháu đỏ như thế này?
-Có lẽ cháu bị cảm, mùa này hay bị dị ứng, với lại tối qua thức khuya quá.
Mẹ Hoa nói:
- Lát nữa con uống vài viên Vitamin C nhé.
Hoa ngồi xuống, nàng trông thấy trên bàn có hai món quà mà Luận đã tặng cho Hoa và mẹ nàng ngày hôm qua.
- Chú và má cháu đang chờ cháu thức dậy để mở quà Giáng Sinh. Nào, cháu mở ra xem có thích không?
Hoa ngồi bất động. Luận cầm món quà lên đưa cho nàng, nói:
- Bộ không phải cháu nóng lòng muốn mở quà ra coi hay sao?
Khi tay Hoa chạm tới món quà, nàng không có một cảm giác háo hức gì như ngày hôm quà. Tự nhiên nàng thấy nó không còn một chút giá trị gì nữa.
- Mở quà ra coì đi con, má muốn biết đó là cái gì.
Hoa im lặng rút sợi giây và tháo giấy bông ra. Trong đó là cái hộp bằng nhung trông rất đẹp.
Có lẽ mẹ Hoa hơi nóng lòng nên dục nàng.
- Mở nhanh ra coi đi con.
Hoa mở hộp ra một cách thực dửng dưng. Đó là một sợi dây chuyền đeo cổ nạm vài ba hột xoàn thực sang trọng.
Mẹ Hoa khen:
- Đẹp quá ! Sao anh Lllận lại tặng cháu món quà đắt tiền như vậy? Cháu còn nhỏ quá so với món quà đắt tiền như thế.
Hoa vẫn im lặng không nói năng gì. Luận cầm sợi dây chuyền đeo vô cổ nàng. Chàng có vẻ triều mến lắm. Nhưng trái tim Hoa lại đau thắt lại. Chàng đã phản bội nàng và còn đang đóng kịch yêu thương thật lố bịch. Đeo xong sợi dây chuyền trên cổ Hoa, Luận nghiêng đầu ngắm nàng thực lâu
- Đúng như chú đã dự đoán. Sợi dây chuyền này càng đẹp đẽ hơn khi đeo trên cổ cháu.
Hoa vẫn giữ im lặng. Mẹ nàng nhắc.
- Con hãy cảm ơn chú Luận đi chứ.
Hoa khẽ nói:
- Cám ơn chú.
- Bây giờ tới lượt tôi.
Mẹ Hoa cầm gói quà lên với vẻ mặt thực phấn khởi. Nét hân hoan hiện rõ trên khuôn mặt trắng hồng của bà.
- Phải xem cái gì trong đó mới được.
Mẹ nàng bắt đầu mở quà. Cái hộp quà này nhỏ hơn chiếc hộp của Hoa nhiều. Khi bóc giấy ra, đó là một chiếc hộp bằng nhung đỏ thẫm. Vừa thấy chiếc hộp này, toàn thân Hoa bỗng run lên. Trái tim nàng như một khối đá đang rơi xuống vực thẳm ngàn dậm.
Mẹ Hoa mở hộp ra, một luồng ánh sáng rực rỡ, chói mắt tỏa ra trước mắt mọi người. Đó là một chiếc nhẫn kim cương thực lớn.
Mẹ Hoa sững sờ thốt lên tiếng kêu mừng rỡ:
- Ồ!
Bây giờ Hoa từđau thương tới chỗ tuyệt vọng. Mẹ nàng mừng quá, nói không nên lời:
- Đẹp quá anh Luận... Anh...
- Để anh đeo vô tay cho em nhé.
Luận cầm tay mẹ Hoa lên, đeo chiếc nhẫn vô tay bà. Tim Hoa tan ra từng mảnh. ánh mắt mẹ Hoa nhìn Luận một cách tình tứ. Bà quay qua Hoa nói:
- Con, lần này con về. Mẹ có chuyện muốn nói với con.
Mẹ Hoa nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay. Không cần nghe mẹ nàng nói. Hoa cũng đã biết ngay bà đang định nói gì rồi. Tối hôm qua nàng còn thấy tận mắt tất cả mọi việc. Mẹ nàng đã cướp giựt người tình của nàng.
- Ba con mất đi. Con thìchưạ trưởng thành. Má vẫn còn quá trẻ. Cái gia đình này cần phải có một người đàn ông...
Hoa vẫn nhìn mẹ nàng và im lặng.
- Phải có một người đàn ông để trông nom má và con.
Mẹ Hoa nói với vẻ thực cảm động, ngưng một chút, bà lại tiếp:
- Căn nhà to như thế này chỉ có một mình má thì thật là cô đơn và lạnh lẽo.
Hoa cố gắng bình tĩnh nhìn mẹ. Giả vờ hỏi:
- Thế má định thế nào?
- Từ khi ba con mất, chỉ có chú Luận đến thăm má thường xuyên, chưa bao giờ gián đoạn.
Hoa gật đầu không nói gì. Mẹ nàng lại tiếp:
- Hơn nữa, chú côn tới trường thăm con. Con cũng có vẻ mến chú ấy lắm.
Hoa vẫn im lặng chờ đợi.
- Má chuẩn bị...
Bỗng mẹ Hoa ngưng lại nhìn Luận. Luận vừa cười vừa nói:
- Chú muốn cưới má cháu làm vợ.
Hoa không ngờ lời nói này lại thốt ra từ chính miệng của chàng. Điều đó càng làm Hoa đau lòng hơn.
Hoa há miệng thực to. Tim nàng như đang bị bàn tay tàn ác của Luậnbóp nát. Nỗi đau của nàng còn khủng khiếp hơn khi nhìn thấy hai người làm tình trên giường tối qua.
Chàng đã quyết định lấy mẹ nàng và bỏ rơi Hoa. Và bây giờ chính miệng chàng đang nói những lời đau đớn kia cho một sự phản bội.
Có lẽ mẹ nàng chằng biết gì, bà có vẻ ngạc nhiên khi thấy nàng sửng sốt.
- Con... việc này, con phải hiểu.
Cũng trong giây phút đó, tự nhiên Hoa chợt hoàn toàn thấu hiểu. Mọi việc đã được xếp đặt và.an bài sẵn sàng. Quan hệ giữa mẹ Hoa và Luận đã thắt chặt như hai thể xác tối qua trên giường ngủ. Không còn hy vọng mảy may nào có thể cứu vãn được nữa.
Tự nhiên Hoa lấy lại được bình tĩnh. Nàng nói:
- Con chỉ hơi ngạc nhiên, không ngờ má làm cô dâu thật.
-Chú Luận sẽ trở thành một người cha rất tốtcủa con. Con hãy yên chí.
Mẹ Hoa vừa nói vừa trao cho Luận một nụ cười thật âu yếm.
Đúng vậy, họ đã dan díu với nhau từ lâu rồi. Đó là điều không bao giờ Hoa ngờ tới. Nàng thấy không thế nào có thể thay đổi được một sự việc đã xẩy ra như thế này. Tất cả đều đã quá muộn màng để làm một cái gì khác hơn.
Hoa biết chắc nàng đã mất chàng thực sự. Mất tất cả, kể cả những gì đã dâng hiến cho chàng. Mặc dù chưa tới nỗi quá đáng nhưng như thế cũng đã là quá nhiều đối với nàng rồi. Bây giờ làm sao. có thể lấy lại được nữa.
Hoa cố cười gượng gạo.
- Đúng là một tin mừng.
Mẹ Hoa có vẻ mừng rỡ nghe nàng nói vậy.
- Thật vậy sao con. Thật sự con cho đô là một tin mừng à?
Nhưng Luận có vẻ tinh tế hơn mẹ Hoa nhiều. Dù sao thì chàng cũng biết nhiều hơn mẹ nàng, vì chính chàng là người trong cuộc. Những đam mê cuồng nhiệt trong bãi đậu xe coi phim ngoài trời kia làm sao chàng có thể quên được một cách nhanh chóng như thế chứ. Nhưng thực sự chàng đã phản bội nàng. Phải nói làm sao đây? Hình như chàng đã bắt đầu lẩn trốn ánh mắt của nàng. Luận hơi cúi đầu
xuống.
- Lúc đầu con quá ngạc nhiên. Bây giờ thì con cho đó là một tin mừng to lớn nhất trong mùa Giáng Sinh này. Đây là món quà đặc biệt chú Luận dành cho con. Con sẽ ghi nhớ mãi những giây phút này. Không bao giờ quên được. Chắc chắn mẹ Hoa không hiểu sự thực nàng đang nói gì Nhưag bắt buộc Luận phải hiểu. Chàng phải trả cái giá phản bội một cách trắng trợn và quá phũ phàng này. Lễ Giáng Sinh này đáng lẽ là những ngày hạnh phúc nhất đời của Hoa. Nhưng Hoa có ngờ đâu những người thân nhất của nàng đã biến nó thành những ngày đau đớn nhất đời nàng.
Nghe Hoa nói, mẹ nàng tươi hẳn nét mặt, hỏi:
- Như vậy là con bằng lòng rồi hả.
Hoa mỉm cười nhìn Luận một cách mỉa mai.
- Dạ, con bằng lòng chứ.
Rồi không để ai kịp nói gì, nàng tiếp luôn:
- Chúc mừng chú đã trở thành... ba của cháu.
Mặt Luận hơi đổi sắc, nhưng chàng lấy lại được bình tĩnh ngay. Hoa phải phục sự can đảm n lợm của chàng. Luận chìa tay ra bắt tay nàng. Cái bắt tay tráo trở thay đổi cả cuộc đời con gái của Hoa. Nhưng không hiểu sao, con tim nàng vẫn còn rung động khi chạm vào da thịt chàng. Người đàn ông mà nàng hằng thầm yêu trộm nhớ va tiến tới trao cả thân xác lẫn linh hồn cho chàng.
Tự nhiên Hoa có ý nghĩphải giựt lại người đàn ông này với bất cứ giá nào. Bởi vì dù sao đi nữa, chàng vẫn là người đàn ông trong mộng của Hoa. Nàng không thế nào để chàng ra đi một cách dễ dàng như vậy. Bây giờ thì dù sao chàng cũng đã trở thành người trong gia đình. Vấn đề còn lại là thời gian mà thôi. Xem cuối cùng ai sẽ thắng.
Suốt ngày Hoa nằm khóc trên giường. Bây giờngười nàng đã mệt mỏi hết sức. Nàng nằm bất động như chết. Mắt Hoa xưng lên, nàng phải lấy nước đá ướt vô mắt.
Cho tới quá trưa, mẹ nàng lên gõ cửa. Hoa đã không thèm trả lời, nhưng sau đó, lại có người đập cửa rầm rầm, nàng mới bất đắt dĩ phải lên tiếng:
- Ai nữa đây?
Một giọng nói dịu dàng:
- Cháu Hoa, cháu đang ngủ hay thức đó?
Đó là Luận, giọng nói vẫn dịu dàng và dễ thương như mọi lần. Nhưng chỉ một giây sau, những hình ảnh tối qua lại hiện ra thực rõ trong đầu óc nàng. Hoa rùng mình, ghê tởm cho hành động đê tiện và vô liêm sỉ đó.
Tiếng gõ cửa của chàng càng mạnhbạobao nhiêu, hình ảnh lõa lồ và những động tác ghê tởm trên giường của Luận làm Hoa phát sợ. Đó là điều không thếnào Hoa có thể tha thứ cho chàng được. Nàng thét lên.
- Cháu không ra đâu.
- Cháu không muốn mở quà ra xem hay sao. Má cháu đang chờ cháu đó.
Hoa hơi dịu giọng:
- Cháu không được khỏe. Cháu không muốn ra khỏi phòng.
Hình như chàng vẫn quan tâm tới nàng.
- Sao, cháu bệnh rồi à? Cháu thấy thế nào? Cho chú biếtđi, Có cần mời bác sĩ không?
- Không cần đâu. Chú xuống lầu dùng cơm với má cháu đi. Lát nữa cháu sẽ xuống sau.
- Cháu nghỉ đi nhé, chú và má cháu chờ ở đưới nhà.
- Vâng.
- Khi nào tỉnh ngủ, cháu hãy xuốTlg nhà mở quà Noel nhé.
Hoa trả lời cho qua.
- Dạ...
Trái tim nàng đã tan náttừng mảnh vụn. Con người Hoa như thân cây trước gió, gập xuống thật phũ phàng. Từ bây giờ trở đi, Hoa không biết nàng sẽ phải sống ra sao với đôi nam nữ này nữa.
Nàng làm sao có thể trốn tránh cái thực tế phũ phàng ngày hôm nay. Nàng có thể nào sống mãi với tình trạng trốn tránh trong căn phòng nhỏ hẹp tù túng này được.
Điều chắc chắn là cuộctình giữa mẹ nàng và Luận sẽ hợp thức hóa mộtngày không xa. Chính mẹ nàng cũng đang nôn nóng cho nàng biết điều này. Hoa biết chắc không thế nào nàng trốn tránh được.
Hoa đứng dậy, ảo não tới trước bàn trang điểm. Nàng không ngờ chỉ qua một đêm mà thân thể nàng tiều tụy tới thế. Đôi mắt sưag húp, đỏ mộng. Bây giờ làm sao nàng có thể đối diện được với Luận và mẹ đây.
Nhưng Hoa lại tự trấn tĩnh. Nàng đã mười bảy tuổi rồi. Hoa không còn là đứa con nít lên ba nữa. Nàng phải mạnh bạo đối diện trước mọi hoàn cảnh. Hoa đưa tay dụi mắt, chảilại tóc. Nàng hít mạnh một hơi thở lạnh lẽo trong phòng. Trang điểm qua loa rồi ra mở cửa, từ từ bước xuống lầu.
Trong phòng khách, cây Giáng Sinh vẫn còn rực rỡ với những đóa hoa trước đó tượng trưng cho tình yêu của nàng. Bây giờ đã thành ra mối căm thù.
Tiếng mẹ Hoa mừng rỡ.
- Hoa, con thức dậy rồi đó hả?
Hoa nhìn thấy Luận đang ngồi cạnh mẹ nàng trong phòng ăn cơm. Hai người đang dùng cơm trưa. Vừa nhìn thấy hình ảnh này, tự nhiên hình ảnh họ tối qua trên giường lại hiện về ngày trước mắt.
Hoa cảm thấy thật buồn nôn, Thật là vô liêm sỉ. Nàng gần như muốn nhào đến tát vô mặt Luận cho hả dạ.
Mẹ Hoa nhìn nàng âu yếm nói:
- Hoa, con tới đây ăn cơm trưa nhé.
Hoa im lặng bước về phía bàn ăn. Nàng thấy Luận và mẹ nàng ăn uống thực thoải mái. Điệu bộ âu yếm rõ ràng. Nàng vừa tới gần thì Luận hỏi:
- Ủa, tại sao mắt cháu đỏ như thế này?
-Có lẽ cháu bị cảm, mùa này hay bị dị ứng, với lại tối qua thức khuya quá.
Mẹ Hoa nói:
- Lát nữa con uống vài viên Vitamin C nhé.
Hoa ngồi xuống, nàng trông thấy trên bàn có hai món quà mà Luận đã tặng cho Hoa và mẹ nàng ngày hôm qua.
- Chú và má cháu đang chờ cháu thức dậy để mở quà Giáng Sinh. Nào, cháu mở ra xem có thích không?
Hoa ngồi bất động. Luận cầm món quà lên đưa cho nàng, nói:
- Bộ không phải cháu nóng lòng muốn mở quà ra coi hay sao?
Khi tay Hoa chạm tới món quà, nàng không có một cảm giác háo hức gì như ngày hôm quà. Tự nhiên nàng thấy nó không còn một chút giá trị gì nữa.
- Mở quà ra coì đi con, má muốn biết đó là cái gì.
Hoa im lặng rút sợi giây và tháo giấy bông ra. Trong đó là cái hộp bằng nhung trông rất đẹp.
Có lẽ mẹ Hoa hơi nóng lòng nên dục nàng.
- Mở nhanh ra coi đi con.
Hoa mở hộp ra một cách thực dửng dưng. Đó là một sợi dây chuyền đeo cổ nạm vài ba hột xoàn thực sang trọng.
Mẹ Hoa khen:
- Đẹp quá ! Sao anh Lllận lại tặng cháu món quà đắt tiền như vậy? Cháu còn nhỏ quá so với món quà đắt tiền như thế.
Hoa vẫn im lặng không nói năng gì. Luận cầm sợi dây chuyền đeo vô cổ nàng. Chàng có vẻ triều mến lắm. Nhưng trái tim Hoa lại đau thắt lại. Chàng đã phản bội nàng và còn đang đóng kịch yêu thương thật lố bịch. Đeo xong sợi dây chuyền trên cổ Hoa, Luận nghiêng đầu ngắm nàng thực lâu
- Đúng như chú đã dự đoán. Sợi dây chuyền này càng đẹp đẽ hơn khi đeo trên cổ cháu.
Hoa vẫn giữ im lặng. Mẹ nàng nhắc.
- Con hãy cảm ơn chú Luận đi chứ.
Hoa khẽ nói:
- Cám ơn chú.
- Bây giờ tới lượt tôi.
Mẹ Hoa cầm gói quà lên với vẻ mặt thực phấn khởi. Nét hân hoan hiện rõ trên khuôn mặt trắng hồng của bà.
- Phải xem cái gì trong đó mới được.
Mẹ nàng bắt đầu mở quà. Cái hộp quà này nhỏ hơn chiếc hộp của Hoa nhiều. Khi bóc giấy ra, đó là một chiếc hộp bằng nhung đỏ thẫm. Vừa thấy chiếc hộp này, toàn thân Hoa bỗng run lên. Trái tim nàng như một khối đá đang rơi xuống vực thẳm ngàn dậm.
Mẹ Hoa mở hộp ra, một luồng ánh sáng rực rỡ, chói mắt tỏa ra trước mắt mọi người. Đó là một chiếc nhẫn kim cương thực lớn.
Mẹ Hoa sững sờ thốt lên tiếng kêu mừng rỡ:
- Ồ!
Bây giờ Hoa từđau thương tới chỗ tuyệt vọng. Mẹ nàng mừng quá, nói không nên lời:
- Đẹp quá anh Luận... Anh...
- Để anh đeo vô tay cho em nhé.
Luận cầm tay mẹ Hoa lên, đeo chiếc nhẫn vô tay bà. Tim Hoa tan ra từng mảnh. ánh mắt mẹ Hoa nhìn Luận một cách tình tứ. Bà quay qua Hoa nói:
- Con, lần này con về. Mẹ có chuyện muốn nói với con.
Mẹ Hoa nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay. Không cần nghe mẹ nàng nói. Hoa cũng đã biết ngay bà đang định nói gì rồi. Tối hôm qua nàng còn thấy tận mắt tất cả mọi việc. Mẹ nàng đã cướp giựt người tình của nàng.
- Ba con mất đi. Con thìchưạ trưởng thành. Má vẫn còn quá trẻ. Cái gia đình này cần phải có một người đàn ông...
Hoa vẫn nhìn mẹ nàng và im lặng.
- Phải có một người đàn ông để trông nom má và con.
Mẹ Hoa nói với vẻ thực cảm động, ngưng một chút, bà lại tiếp:
- Căn nhà to như thế này chỉ có một mình má thì thật là cô đơn và lạnh lẽo.
Hoa cố gắng bình tĩnh nhìn mẹ. Giả vờ hỏi:
- Thế má định thế nào?
- Từ khi ba con mất, chỉ có chú Luận đến thăm má thường xuyên, chưa bao giờ gián đoạn.
Hoa gật đầu không nói gì. Mẹ nàng lại tiếp:
- Hơn nữa, chú côn tới trường thăm con. Con cũng có vẻ mến chú ấy lắm.
Hoa vẫn im lặng chờ đợi.
- Má chuẩn bị...
Bỗng mẹ Hoa ngưng lại nhìn Luận. Luận vừa cười vừa nói:
- Chú muốn cưới má cháu làm vợ.
Hoa không ngờ lời nói này lại thốt ra từ chính miệng của chàng. Điều đó càng làm Hoa đau lòng hơn.
Hoa há miệng thực to. Tim nàng như đang bị bàn tay tàn ác của Luậnbóp nát. Nỗi đau của nàng còn khủng khiếp hơn khi nhìn thấy hai người làm tình trên giường tối qua.
Chàng đã quyết định lấy mẹ nàng và bỏ rơi Hoa. Và bây giờ chính miệng chàng đang nói những lời đau đớn kia cho một sự phản bội.
Có lẽ mẹ nàng chằng biết gì, bà có vẻ ngạc nhiên khi thấy nàng sửng sốt.
- Con... việc này, con phải hiểu.
Cũng trong giây phút đó, tự nhiên Hoa chợt hoàn toàn thấu hiểu. Mọi việc đã được xếp đặt và.an bài sẵn sàng. Quan hệ giữa mẹ Hoa và Luận đã thắt chặt như hai thể xác tối qua trên giường ngủ. Không còn hy vọng mảy may nào có thể cứu vãn được nữa.
Tự nhiên Hoa lấy lại được bình tĩnh. Nàng nói:
- Con chỉ hơi ngạc nhiên, không ngờ má làm cô dâu thật.
-Chú Luận sẽ trở thành một người cha rất tốtcủa con. Con hãy yên chí.
Mẹ Hoa vừa nói vừa trao cho Luận một nụ cười thật âu yếm.
Đúng vậy, họ đã dan díu với nhau từ lâu rồi. Đó là điều không bao giờ Hoa ngờ tới. Nàng thấy không thế nào có thể thay đổi được một sự việc đã xẩy ra như thế này. Tất cả đều đã quá muộn màng để làm một cái gì khác hơn.
Hoa biết chắc nàng đã mất chàng thực sự. Mất tất cả, kể cả những gì đã dâng hiến cho chàng. Mặc dù chưa tới nỗi quá đáng nhưng như thế cũng đã là quá nhiều đối với nàng rồi. Bây giờ làm sao. có thể lấy lại được nữa.
Hoa cố cười gượng gạo.
- Đúng là một tin mừng.
Mẹ Hoa có vẻ mừng rỡ nghe nàng nói vậy.
- Thật vậy sao con. Thật sự con cho đô là một tin mừng à?
Nhưng Luận có vẻ tinh tế hơn mẹ Hoa nhiều. Dù sao thì chàng cũng biết nhiều hơn mẹ nàng, vì chính chàng là người trong cuộc. Những đam mê cuồng nhiệt trong bãi đậu xe coi phim ngoài trời kia làm sao chàng có thể quên được một cách nhanh chóng như thế chứ. Nhưng thực sự chàng đã phản bội nàng. Phải nói làm sao đây? Hình như chàng đã bắt đầu lẩn trốn ánh mắt của nàng. Luận hơi cúi đầu
xuống.
- Lúc đầu con quá ngạc nhiên. Bây giờ thì con cho đó là một tin mừng to lớn nhất trong mùa Giáng Sinh này. Đây là món quà đặc biệt chú Luận dành cho con. Con sẽ ghi nhớ mãi những giây phút này. Không bao giờ quên được. Chắc chắn mẹ Hoa không hiểu sự thực nàng đang nói gì Nhưag bắt buộc Luận phải hiểu. Chàng phải trả cái giá phản bội một cách trắng trợn và quá phũ phàng này. Lễ Giáng Sinh này đáng lẽ là những ngày hạnh phúc nhất đời của Hoa. Nhưng Hoa có ngờ đâu những người thân nhất của nàng đã biến nó thành những ngày đau đớn nhất đời nàng.
Nghe Hoa nói, mẹ nàng tươi hẳn nét mặt, hỏi:
- Như vậy là con bằng lòng rồi hả.
Hoa mỉm cười nhìn Luận một cách mỉa mai.
- Dạ, con bằng lòng chứ.
Rồi không để ai kịp nói gì, nàng tiếp luôn:
- Chúc mừng chú đã trở thành... ba của cháu.
Mặt Luận hơi đổi sắc, nhưng chàng lấy lại được bình tĩnh ngay. Hoa phải phục sự can đảm n lợm của chàng. Luận chìa tay ra bắt tay nàng. Cái bắt tay tráo trở thay đổi cả cuộc đời con gái của Hoa. Nhưng không hiểu sao, con tim nàng vẫn còn rung động khi chạm vào da thịt chàng. Người đàn ông mà nàng hằng thầm yêu trộm nhớ va tiến tới trao cả thân xác lẫn linh hồn cho chàng.
Tự nhiên Hoa có ý nghĩphải giựt lại người đàn ông này với bất cứ giá nào. Bởi vì dù sao đi nữa, chàng vẫn là người đàn ông trong mộng của Hoa. Nàng không thế nào để chàng ra đi một cách dễ dàng như vậy. Bây giờ thì dù sao chàng cũng đã trở thành người trong gia đình. Vấn đề còn lại là thời gian mà thôi. Xem cuối cùng ai sẽ thắng.