Sắp tan việc, có người gõ cửa phòng làm việc của cô, suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Tâm Duy chính là người ta gõ nhầm cửa, cô cũng không được tính là nhân viên chính thức ở đây, cũng chỉ lấy danh em gái Thẩm Diệc Đình ở chỗ này mượn một phòng làm việc, đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất mà cô có thể ở đây là cô có cổ phần, những người không có cổ phần kia không ai dám đuổi cô.
Cô sững sờ nhìn về phía đó, lúc này mới gọi một tiếng mời vào.
Vì thế lúc cô nhìn thấy Giang Thiếu Thành xuất hiện, cô cảm thấy rất bất ngờ, lâu cũng chưa hồi hồn lại, cô thấy Giang Thiếu Thành cười, hình như bộ dạng ngơ ngác này của cô hoàn toàn khiến anh thấy hài hước. Nhận thức được khiến cô thấy không vui, nhìn thẳng anh, rất không hoan nghênh anh tới đây.
“Có phải cảm thấy tôi lễ phép hơn em, cho nên tự ti mặc cảm hay không?” Hai tay anh ôm ngực, tựa vào cửa, anh mặc chỉnh trang, động tác lười biếng này, vốn khác lạ, lại khiến người ta không tìm được chỗ khó chịu.
Ý của anh cô hiểu, cô vào phòng làm việc của anh cũng không bao giờ gõ cửa trước mà trực tiếp đẩy cửa vào, mà anh tiến vào phòng làm việc của cô, còn gõ cửa, so sánh xem, anh là người đàn ông cao nhã được dạy dỗ, mà cô là cô gái không được giáo dục.
Cô cười hừ một tiếng, “Có gì muốn làm?”
Lúc này cô mới phát hiện điểm xấu của phòng làm việc này rồi, quá nhỏ, anh đứng cửa với đi vào cũng không khác gì, tất cả của cô đều trong tầm mắt của anh. Tầm mắt của Giang Thiếu Thành cũng dừng ở đống tài liệu lớn trên bàn làm việc của cô, bỗng dưng cô chăm chỉ học hỏi, anh nở nụ cười.
“Cần em xuất hiện ở một bữa tiệc.”
Cô nhíu mày một cái, chẳng qua cảm thấy có chút buồn cười, khi cô là vợ anh, anh chưa từng bảo cô xuất hiện ở bữa tiệc nào, bây giờ cô không còn quan hệ gì với anh, anh lại bảo cô xuất hiện cùng anh ở một bữa tiệc.
“Tôi có thể từ chối sao?” Cô hơi khiêu khích nhìn anh.
“Có thể.” Anh nói xong, giống như tôn trọng ý kiến của cô. “Sẽ để cho người ngoài thấy quan hệ vợ chồng chúng ta bất hòa đi, cũng không tổn thất lớn gì với chúng ta.”
Chính là vậy, anh nhàn nhạt nói ra một câu, liền thay thế cô ra lựa chọn. Giống hết lúc học cấp ba, những thầy cô kia nói lúc học thêm, một mặt nói đây là tự nguyện, một mặt lại trực tiếp nói thời gian ra, thay đổi tính chất ép buộc, cố tình tìm không ra sai lầm gì.
Cô trợn mắt nhìn anh một lúc lâu mới nói, “Anh muốn tôi từ chối, tôi hết lần này tới lần khác không từ chối, vừa đúng lâu rồi tôi không xuất hiện ở mấy bữa tiệc này, có thể xem anh giao lưu thế nào, thuận tiện học một chút, tránh ngày nào đấy bị người bán, còn thay người kiếm tiền.”
Anh cong khóe miệng, “Bây giờ mới biết cần lo trước tính sau, chậm rồi.”
Cô không biết anh nói những điều cô đang học hay chỉ lời cô vừa nói, nhưng cô cầm túi lên, theo anh xuống tầng. Cô đi giày cao gót, cùng anh tiến vào trong thang máy, nhìn bộ dạng bọn họ với nhau trong kính, cô theo bản năng đứng cách xa anh một chút. Anh bất kể lúc nào, đều có khí chất như thế, mà cô lại không có, chỉ như cây cỏ dại, dù dung mạo của cô cũng là nước gỗ tốt hơn nước sơn, nhưng so với người như anh, thì là một người phụ nữ rất bình thường.
Cô đi giày cao gót mười phân, bởi vì cô cao 1m58, mà anh cao 1m83, nếu như tăng thêm mười phân cao gót, cô biến đổi thành 1m68, trước kia cô nghe nói rằng, nam nữ kém nhau 15 phân, nhìn qua sẽ rất hoàn mỹ, vì vậy nếu nói đó là hoàn mỹ, thì cô quen đi giầy mười phân.
Cô cúi đầu nhìn giày mình, đột nhiên nghĩ tới, chiều cao của Lương Nguyệt Lăng căn bản không cần đi giày cao gót cũng có thể chiều cao hoàn mỹ kém với anh!.
Xem đi, giả vẫn là giả, đồ giả mạo chính là đồ giả mạo.
Đột nhiên cô như đưa đám.
Giang Thiếu Thành đưa cô đi chọn y phục, dù sao chỉ một mình cô, không cách nào xuất hiện ở bữa tiệc như vậy, cô cũng không có ý kiến. Thật ra cô rất thích dạ phục, nhất là nhìn những người có dáng người đẹp mặc dạ phục, cô đều lấy ánh mắt tán thưởng quan sát cô, cảm giác họ xinh đẹp lại có phong cách.
Bây giờ, cô được Giang Thiếu Thành đưa tới mua lễ phục, thật đáng buồn, bọn họ kết hôn lâu như vậy, anh còn chưa bao giờ đi cùng cô ra ngoài mua quần áo, bây giờ dưới quan hệ ác liệt như vậy, anh lại đi cùng cô.
Tâm tình của cô căn bản không tốt, nhìn dáng vẻ quen thuộc của anh, học bộ dạng ngoắc ngoắc môi của anh, “Quen như vậy, đã đi cùng với bao nhiều người rồi?”
Anh sờ cằm, có vẻ suy tư thật, “Quá nhiều, quên rồi.”
Mấy từ đơn giản, lại khiến tâm tình cô tệ hơn.
Sau khi Giang Thiếu Thành đưa cô vào, liền ném cô cho những nhân viên tư vấn bán hàng kia, mà anh ngồi ở đó, hiển nhiên chọn quần áo không phải trách nhiệm đàn ông.
Cô không có tâm tình thử quần áo, nhân viên bán hàng đưa cô thử cái gì, cô liền thử cái đó. Khi cô thay một bộ ra ngoài, nhân viên không để cho cô đứng trước gương để cô nhìn mình, mà trực tiếp đẩy cô đến trước mặt Giang Thiếu Thành, để Giang Thiếu Thành nhìn bộ dạng cô mặc dạ phục. Cô bán hàng này còn không ngừng khen da cô đẹp, bộ dạ phục này rất hợp với cô.
Cô không nghe cô nhân viên bán hàng này nói những gì, nhìn về phía anh, bỗng dưng có phần khó chịu.
Giang Thiếu Thành vốn đang ngồi, giờ phút này anh đứng lên, cười với nhân viên bán hàng, hình như nói nhiều quá. Cô nhân viên đó hơi sững sờ, liền đi ra, hình như tiếp tục ở đây sẽ quấy rầy bọn họ.
Giang Thiếu Thành đến gần cô, một tay kéo cô, không kịp hoài nghi, kéo cô đến trước gương. Sau đó tay anh giơ lên, kéo chun buộc tóc của cô xuống, trong nháy mắt tóc rủ xuống bên hai vai. Mà bị buộc vào, tạo thành một nếp gấp, giống như một vòng sóng lớn, anh dùng tay vuốt vuốt tóc cô, tóc rối nhưng không loạn, lại khiến cô hiện ra mấy phần gợi cảm hấp dẫn của mình.
Giang Thiếu Thành lui về phía sau một bước, ánh mắt từ gương mặt cô đi xuống.
Khi ánh mắt của anh dừng ở một phần nào đó thì mặt cô nóng lên. Đêm bọn họ kết hôn, anh bị uống rất nhiều rượu, lúc ôm cô, lại dùng tay chạm vào ngực cô, anh hành động trực tiếp, khiến cô không kịp phản ứng, sau đó cô thấy anh nở nụ cười nói: Bọn họ nói, không ngờ thân hình em lại đẹp thế.
Anh nói ngắn gọn, thật ra là nói về ngực cô, cô biết, bộ ngực mình không lớn, chỉ là cô quá gầy, cộng thêm tỷ lệ không tệ, vì vậy chỉ cần ăn mặc hợp, nhìn qua rất có dáng, nhưng không lớn thật.
Cô bỗng dưng nghĩ tới, nhanh chóng dời đi ánh mắt, mà Giang Thiếu Thành đứng ở sau lưng không biết rời đi từ lúc nào, sau khi anh trở lại, trên tay cầm một sợi dây chuyền đeo trên cổ cô.
Là một sợi dây chuyền rất đẹp, thiết kế rất đơn giản, nhưng vẫn hấp dẫn.
Anh đeo dây chuyền cho cô, đứng bên người cô, nhẹ nhàng cười, lúc này mới kéo cô đi quẹt thẻ.
Giữa bọn họ hình thành một điều gì đó mập mờ, khiến cô khó tưởng tượng, bọn họ thật sự là một cặp vợ chồng sắp ly hôn sao? Cô dùng tay phải của mình bấm vào tay trái, đau, vì thế cô nói cho mình, tại sao lại bị lừa rồi, người như anh, hơi dịu dàng mà thôi, cô lập tức đã không chịu nổi rồi, chỉ là diễn trò. Anh đưa cô tới đây, chỉ để cô không làm anh mất mặt, cũng không phải, là để cô diễn trò với anh, khiến mọi người biết, vợ chồng bọn họ là một cặp hòa hợp, phu xướng phụ tùy*, mà anh lại xử lý công việc thay Thẩm Diệc Đình, cũng là hợp tình hợp lý.
*: chồng nói việc gì, vợ đều nghe và làm theo.
Đại sảnh bữa tiệc nguy nga lỗng lẫy, cô dám cam đoan, chỗ như vậy, nếu được đưa tin, nhất định trên mạng sẽ có lượng view lớn, mà cũng có vô số người tức giận bày tỏ sự khinh bỉ đối với những người có tiền, nhiều tiền như vậy, thà rằng xây dựng những nơi xa hoa lãnh phí này, cũng không chịu góp tiền xây dựng những trường học trong vùng núi cho trẻ em khó khăn.
Trong bữa tiệc toàn những người phụ nữ quý tộc và quý ông nổi tiếng, tay Thẩm Tâm Duy vòng qua cánh tay Giang Thiếu Thành, giống như mình cũng trở nên xa hoa, những người quần áo chỉnh tề, trên mặt đều có nụ cười nhạt nhẽo, không biết rõ là thật hay giả vờ. Nơi như vậy, thật ra thì cũng không xa lạ, mặc dù cô rất ít khi xuất hiện, cũng không phải hoàn toàn không xuất hiện, cô đi bên cạnh Giang Thiếu Thành, cười ngọt ngào, biến mình thành tượng gỗ, chỉ cười là tốt rồi.
Cô nhìn Giang Thiếu Thành nói chuyện, cười khéo léo, người nói chuyện, cũng không quá xa cách, cũng không thân mật quá, rất chừng mực, mà anh chính là đại danh từ quý ông.
Thì ra anh chính là bộ dạng này.
Cũng không thất vọng, trước kia cô và anh trai xuất hiện ở nơi như vậy, biểu hiện của anh cũng không khác lắm, chỉ là cô không ngờ, chồng mình cũng như thế. Bọn họ mang mặt nạ như vậy, đeo đã lâu, đương nhiên có thể dễ dàng lừa những người ngu như cô rồi.
“Đây là em gái của Thẩm thiếu- Thẩm tiểu thư đúng không? Mấy năm không gặp, càng ngày càng đẹp.”
Có người đi tới trước mặt bọn họ, nhưng lần nói chuyện này, lại dừng trên người cô. Thẩm Tâm Duy ngẩng đầu cười gật đầu một cái, sau đó quan sát đối phương một chú, ăn mặc chỉnh tề, nhìn qua có vẻ rất “giàu có”, chỉ là cô không biết là ai, chỉ có thể cười chào hỏi, dịu dàng nói.
Người đàn ông rất thoải mái giới thiệu mình, nhíu mày một cái, “Trước kia rất hay ra ngoài cùng Thẩm thiếu câu cá, không biết gần đây Thẩm thiếu có thời gian hay không.”
“Xem ra anh chưa biết tin rồi, bây giờ anh ấy đang ở nước ngoài xử lý một chút chuyện, không ở trong nước.”
“Vậy sao, hóa ra tôi kiến thức nông cạn rồi, khi nào Thẩm thiếu trở lại, nhất định phải nói cho tôi biết. Kỹ thuật thả câu của Thẩm thiếu rất tốt, vẫn muốn học hỏi chút.”
“Khi nào anh tôi trở về, tôi nhất định sẽ chuyển lời với anh ấy.”
“Thế này không thể tốt hơn.”
Người đàn ông do dự mấy giây, hình như vẫn không có ý định rời đi. Thẩm Tâm Duy cảm thấy không ổn, nếu như người này quen với anh trai cô như vậy, làm sao còn cần cô chuyển lời. Cô nhìn Giang Thiếu Thành, cười ngọt ngào, chỉ vào bên rượu, “Đó chính là rượu mùi vị rất tuyệt mà lần trước anh nói với em sao? Chúng ta qua kia thử một chút, xem mùi vị có giống như lời anh nói hay không.”
Giang Thiếu Thành vẫn đứng xem mang theo áy náy nhìn về người đàn ông kia, “Thật xin lỗi, chúng tôi qua bên đó chút.”
Thẩm Tâm Duy trên mặt thì cười, nháy mắt không thấy, cô kéo ống tay áo anh, hơi có sức, “Anh cố ý dẫn tôi tới đây, phải không?”
Để cho cô biết một chút, bây giờ có bao nhiêu người đang thử dò xét anh trai cô, nếu như để cho người ta biết tung tích bây giờ của anh trai cô không rõ, những người này chắc chắn sẽ bỏ đá xuống giếng(thừa cơ hãm hại), lập tức đưa Thịnh Quang quốc tế vào cảnh khó khăn. Mà đó là chuyện không thể xảy ra, cô phải dựa vào anh, dù sao thân phận nhà họ Giang còn đó, ánh mắt của người khác cũng không quá mò mẫm.
“Đúng.” Anh lại thừa nhận, không có nửa phần khó xử, “Ai bảo em luôn cản trở? Thói quen này không tốt lắm, tôi sửa giúp em chút.”
Anh nhiệt tình sắp xếp mọi thứ, cô chợt bỏ tay anh, nhưng làm như vậy về sau lại cảm thấy mình quá dễ dàng để anh khống chế, tâm tình đều ảnh hưởng bởi anh.
Sắp tan việc, có người gõ cửa phòng làm việc của cô, suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Tâm Duy chính là người ta gõ nhầm cửa, cô cũng không được tính là nhân viên chính thức ở đây, cũng chỉ lấy danh em gái Thẩm Diệc Đình ở chỗ này mượn một phòng làm việc, đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất mà cô có thể ở đây là cô có cổ phần, những người không có cổ phần kia không ai dám đuổi cô.
Cô sững sờ nhìn về phía đó, lúc này mới gọi một tiếng mời vào.
Vì thế lúc cô nhìn thấy Giang Thiếu Thành xuất hiện, cô cảm thấy rất bất ngờ, lâu cũng chưa hồi hồn lại, cô thấy Giang Thiếu Thành cười, hình như bộ dạng ngơ ngác này của cô hoàn toàn khiến anh thấy hài hước. Nhận thức được khiến cô thấy không vui, nhìn thẳng anh, rất không hoan nghênh anh tới đây.
“Có phải cảm thấy tôi lễ phép hơn em, cho nên tự ti mặc cảm hay không?” Hai tay anh ôm ngực, tựa vào cửa, anh mặc chỉnh trang, động tác lười biếng này, vốn khác lạ, lại khiến người ta không tìm được chỗ khó chịu.
Ý của anh cô hiểu, cô vào phòng làm việc của anh cũng không bao giờ gõ cửa trước mà trực tiếp đẩy cửa vào, mà anh tiến vào phòng làm việc của cô, còn gõ cửa, so sánh xem, anh là người đàn ông cao nhã được dạy dỗ, mà cô là cô gái không được giáo dục.
Cô cười hừ một tiếng, “Có gì muốn làm?”
Lúc này cô mới phát hiện điểm xấu của phòng làm việc này rồi, quá nhỏ, anh đứng cửa với đi vào cũng không khác gì, tất cả của cô đều trong tầm mắt của anh. Tầm mắt của Giang Thiếu Thành cũng dừng ở đống tài liệu lớn trên bàn làm việc của cô, bỗng dưng cô chăm chỉ học hỏi, anh nở nụ cười.
“Cần em xuất hiện ở một bữa tiệc.”
Cô nhíu mày một cái, chẳng qua cảm thấy có chút buồn cười, khi cô là vợ anh, anh chưa từng bảo cô xuất hiện ở bữa tiệc nào, bây giờ cô không còn quan hệ gì với anh, anh lại bảo cô xuất hiện cùng anh ở một bữa tiệc.
“Tôi có thể từ chối sao?” Cô hơi khiêu khích nhìn anh.
“Có thể.” Anh nói xong, giống như tôn trọng ý kiến của cô. “Sẽ để cho người ngoài thấy quan hệ vợ chồng chúng ta bất hòa đi, cũng không tổn thất lớn gì với chúng ta.”
Chính là vậy, anh nhàn nhạt nói ra một câu, liền thay thế cô ra lựa chọn. Giống hết lúc học cấp ba, những thầy cô kia nói lúc học thêm, một mặt nói đây là tự nguyện, một mặt lại trực tiếp nói thời gian ra, thay đổi tính chất ép buộc, cố tình tìm không ra sai lầm gì.
Cô trợn mắt nhìn anh một lúc lâu mới nói, “Anh muốn tôi từ chối, tôi hết lần này tới lần khác không từ chối, vừa đúng lâu rồi tôi không xuất hiện ở mấy bữa tiệc này, có thể xem anh giao lưu thế nào, thuận tiện học một chút, tránh ngày nào đấy bị người bán, còn thay người kiếm tiền.”
Anh cong khóe miệng, “Bây giờ mới biết cần lo trước tính sau, chậm rồi.”
Cô không biết anh nói những điều cô đang học hay chỉ lời cô vừa nói, nhưng cô cầm túi lên, theo anh xuống tầng. Cô đi giày cao gót, cùng anh tiến vào trong thang máy, nhìn bộ dạng bọn họ với nhau trong kính, cô theo bản năng đứng cách xa anh một chút. Anh bất kể lúc nào, đều có khí chất như thế, mà cô lại không có, chỉ như cây cỏ dại, dù dung mạo của cô cũng là nước gỗ tốt hơn nước sơn, nhưng so với người như anh, thì là một người phụ nữ rất bình thường.
Cô đi giày cao gót mười phân, bởi vì cô cao m, mà anh cao m, nếu như tăng thêm mười phân cao gót, cô biến đổi thành m, trước kia cô nghe nói rằng, nam nữ kém nhau phân, nhìn qua sẽ rất hoàn mỹ, vì vậy nếu nói đó là hoàn mỹ, thì cô quen đi giầy mười phân.
Cô cúi đầu nhìn giày mình, đột nhiên nghĩ tới, chiều cao của Lương Nguyệt Lăng căn bản không cần đi giày cao gót cũng có thể chiều cao hoàn mỹ kém với anh!.
Xem đi, giả vẫn là giả, đồ giả mạo chính là đồ giả mạo.
Đột nhiên cô như đưa đám.
Giang Thiếu Thành đưa cô đi chọn y phục, dù sao chỉ một mình cô, không cách nào xuất hiện ở bữa tiệc như vậy, cô cũng không có ý kiến. Thật ra cô rất thích dạ phục, nhất là nhìn những người có dáng người đẹp mặc dạ phục, cô đều lấy ánh mắt tán thưởng quan sát cô, cảm giác họ xinh đẹp lại có phong cách.
Bây giờ, cô được Giang Thiếu Thành đưa tới mua lễ phục, thật đáng buồn, bọn họ kết hôn lâu như vậy, anh còn chưa bao giờ đi cùng cô ra ngoài mua quần áo, bây giờ dưới quan hệ ác liệt như vậy, anh lại đi cùng cô.
Tâm tình của cô căn bản không tốt, nhìn dáng vẻ quen thuộc của anh, học bộ dạng ngoắc ngoắc môi của anh, “Quen như vậy, đã đi cùng với bao nhiều người rồi?”
Anh sờ cằm, có vẻ suy tư thật, “Quá nhiều, quên rồi.”
Mấy từ đơn giản, lại khiến tâm tình cô tệ hơn.
Sau khi Giang Thiếu Thành đưa cô vào, liền ném cô cho những nhân viên tư vấn bán hàng kia, mà anh ngồi ở đó, hiển nhiên chọn quần áo không phải trách nhiệm đàn ông.
Cô không có tâm tình thử quần áo, nhân viên bán hàng đưa cô thử cái gì, cô liền thử cái đó. Khi cô thay một bộ ra ngoài, nhân viên không để cho cô đứng trước gương để cô nhìn mình, mà trực tiếp đẩy cô đến trước mặt Giang Thiếu Thành, để Giang Thiếu Thành nhìn bộ dạng cô mặc dạ phục. Cô bán hàng này còn không ngừng khen da cô đẹp, bộ dạ phục này rất hợp với cô.
Cô không nghe cô nhân viên bán hàng này nói những gì, nhìn về phía anh, bỗng dưng có phần khó chịu.
Giang Thiếu Thành vốn đang ngồi, giờ phút này anh đứng lên, cười với nhân viên bán hàng, hình như nói nhiều quá. Cô nhân viên đó hơi sững sờ, liền đi ra, hình như tiếp tục ở đây sẽ quấy rầy bọn họ.
Giang Thiếu Thành đến gần cô, một tay kéo cô, không kịp hoài nghi, kéo cô đến trước gương. Sau đó tay anh giơ lên, kéo chun buộc tóc của cô xuống, trong nháy mắt tóc rủ xuống bên hai vai. Mà bị buộc vào, tạo thành một nếp gấp, giống như một vòng sóng lớn, anh dùng tay vuốt vuốt tóc cô, tóc rối nhưng không loạn, lại khiến cô hiện ra mấy phần gợi cảm hấp dẫn của mình.
Giang Thiếu Thành lui về phía sau một bước, ánh mắt từ gương mặt cô đi xuống.
Khi ánh mắt của anh dừng ở một phần nào đó thì mặt cô nóng lên. Đêm bọn họ kết hôn, anh bị uống rất nhiều rượu, lúc ôm cô, lại dùng tay chạm vào ngực cô, anh hành động trực tiếp, khiến cô không kịp phản ứng, sau đó cô thấy anh nở nụ cười nói: Bọn họ nói, không ngờ thân hình em lại đẹp thế.
Anh nói ngắn gọn, thật ra là nói về ngực cô, cô biết, bộ ngực mình không lớn, chỉ là cô quá gầy, cộng thêm tỷ lệ không tệ, vì vậy chỉ cần ăn mặc hợp, nhìn qua rất có dáng, nhưng không lớn thật.
Cô bỗng dưng nghĩ tới, nhanh chóng dời đi ánh mắt, mà Giang Thiếu Thành đứng ở sau lưng không biết rời đi từ lúc nào, sau khi anh trở lại, trên tay cầm một sợi dây chuyền đeo trên cổ cô.
Là một sợi dây chuyền rất đẹp, thiết kế rất đơn giản, nhưng vẫn hấp dẫn.
Anh đeo dây chuyền cho cô, đứng bên người cô, nhẹ nhàng cười, lúc này mới kéo cô đi quẹt thẻ.
Giữa bọn họ hình thành một điều gì đó mập mờ, khiến cô khó tưởng tượng, bọn họ thật sự là một cặp vợ chồng sắp ly hôn sao? Cô dùng tay phải của mình bấm vào tay trái, đau, vì thế cô nói cho mình, tại sao lại bị lừa rồi, người như anh, hơi dịu dàng mà thôi, cô lập tức đã không chịu nổi rồi, chỉ là diễn trò. Anh đưa cô tới đây, chỉ để cô không làm anh mất mặt, cũng không phải, là để cô diễn trò với anh, khiến mọi người biết, vợ chồng bọn họ là một cặp hòa hợp, phu xướng phụ tùy, mà anh lại xử lý công việc thay Thẩm Diệc Đình, cũng là hợp tình hợp lý.
: chồng nói việc gì, vợ đều nghe và làm theo.
Đại sảnh bữa tiệc nguy nga lỗng lẫy, cô dám cam đoan, chỗ như vậy, nếu được đưa tin, nhất định trên mạng sẽ có lượng view lớn, mà cũng có vô số người tức giận bày tỏ sự khinh bỉ đối với những người có tiền, nhiều tiền như vậy, thà rằng xây dựng những nơi xa hoa lãnh phí này, cũng không chịu góp tiền xây dựng những trường học trong vùng núi cho trẻ em khó khăn.
Trong bữa tiệc toàn những người phụ nữ quý tộc và quý ông nổi tiếng, tay Thẩm Tâm Duy vòng qua cánh tay Giang Thiếu Thành, giống như mình cũng trở nên xa hoa, những người quần áo chỉnh tề, trên mặt đều có nụ cười nhạt nhẽo, không biết rõ là thật hay giả vờ. Nơi như vậy, thật ra thì cũng không xa lạ, mặc dù cô rất ít khi xuất hiện, cũng không phải hoàn toàn không xuất hiện, cô đi bên cạnh Giang Thiếu Thành, cười ngọt ngào, biến mình thành tượng gỗ, chỉ cười là tốt rồi.
Cô nhìn Giang Thiếu Thành nói chuyện, cười khéo léo, người nói chuyện, cũng không quá xa cách, cũng không thân mật quá, rất chừng mực, mà anh chính là đại danh từ quý ông.
Thì ra anh chính là bộ dạng này.
Cũng không thất vọng, trước kia cô và anh trai xuất hiện ở nơi như vậy, biểu hiện của anh cũng không khác lắm, chỉ là cô không ngờ, chồng mình cũng như thế. Bọn họ mang mặt nạ như vậy, đeo đã lâu, đương nhiên có thể dễ dàng lừa những người ngu như cô rồi.
“Đây là em gái của Thẩm thiếu- Thẩm tiểu thư đúng không? Mấy năm không gặp, càng ngày càng đẹp.”
Có người đi tới trước mặt bọn họ, nhưng lần nói chuyện này, lại dừng trên người cô. Thẩm Tâm Duy ngẩng đầu cười gật đầu một cái, sau đó quan sát đối phương một chú, ăn mặc chỉnh tề, nhìn qua có vẻ rất “giàu có”, chỉ là cô không biết là ai, chỉ có thể cười chào hỏi, dịu dàng nói.
Người đàn ông rất thoải mái giới thiệu mình, nhíu mày một cái, “Trước kia rất hay ra ngoài cùng Thẩm thiếu câu cá, không biết gần đây Thẩm thiếu có thời gian hay không.”
“Xem ra anh chưa biết tin rồi, bây giờ anh ấy đang ở nước ngoài xử lý một chút chuyện, không ở trong nước.”
“Vậy sao, hóa ra tôi kiến thức nông cạn rồi, khi nào Thẩm thiếu trở lại, nhất định phải nói cho tôi biết. Kỹ thuật thả câu của Thẩm thiếu rất tốt, vẫn muốn học hỏi chút.”
“Khi nào anh tôi trở về, tôi nhất định sẽ chuyển lời với anh ấy.”
“Thế này không thể tốt hơn.”
Người đàn ông do dự mấy giây, hình như vẫn không có ý định rời đi. Thẩm Tâm Duy cảm thấy không ổn, nếu như người này quen với anh trai cô như vậy, làm sao còn cần cô chuyển lời. Cô nhìn Giang Thiếu Thành, cười ngọt ngào, chỉ vào bên rượu, “Đó chính là rượu mùi vị rất tuyệt mà lần trước anh nói với em sao? Chúng ta qua kia thử một chút, xem mùi vị có giống như lời anh nói hay không.”
Giang Thiếu Thành vẫn đứng xem mang theo áy náy nhìn về người đàn ông kia, “Thật xin lỗi, chúng tôi qua bên đó chút.”
Thẩm Tâm Duy trên mặt thì cười, nháy mắt không thấy, cô kéo ống tay áo anh, hơi có sức, “Anh cố ý dẫn tôi tới đây, phải không?”
Để cho cô biết một chút, bây giờ có bao nhiêu người đang thử dò xét anh trai cô, nếu như để cho người ta biết tung tích bây giờ của anh trai cô không rõ, những người này chắc chắn sẽ bỏ đá xuống giếng(thừa cơ hãm hại), lập tức đưa Thịnh Quang quốc tế vào cảnh khó khăn. Mà đó là chuyện không thể xảy ra, cô phải dựa vào anh, dù sao thân phận nhà họ Giang còn đó, ánh mắt của người khác cũng không quá mò mẫm.
“Đúng.” Anh lại thừa nhận, không có nửa phần khó xử, “Ai bảo em luôn cản trở? Thói quen này không tốt lắm, tôi sửa giúp em chút.”
Anh nhiệt tình sắp xếp mọi thứ, cô chợt bỏ tay anh, nhưng làm như vậy về sau lại cảm thấy mình quá dễ dàng để anh khống chế, tâm tình đều ảnh hưởng bởi anh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sắp tan việc, có người gõ cửa phòng làm việc của cô, suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Tâm Duy chính là người ta gõ nhầm cửa, cô cũng không được tính là nhân viên chính thức ở đây, cũng chỉ lấy danh em gái Thẩm Diệc Đình ở chỗ này mượn một phòng làm việc, đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất mà cô có thể ở đây là cô có cổ phần, những người không có cổ phần kia không ai dám đuổi cô.
Cô sững sờ nhìn về phía đó, lúc này mới gọi một tiếng mời vào.
Vì thế lúc cô nhìn thấy Giang Thiếu Thành xuất hiện, cô cảm thấy rất bất ngờ, lâu cũng chưa hồi hồn lại, cô thấy Giang Thiếu Thành cười, hình như bộ dạng ngơ ngác này của cô hoàn toàn khiến anh thấy hài hước. Nhận thức được khiến cô thấy không vui, nhìn thẳng anh, rất không hoan nghênh anh tới đây.
“Có phải cảm thấy tôi lễ phép hơn em, cho nên tự ti mặc cảm hay không?” Hai tay anh ôm ngực, tựa vào cửa, anh mặc chỉnh trang, động tác lười biếng này, vốn khác lạ, lại khiến người ta không tìm được chỗ khó chịu.
Ý của anh cô hiểu, cô vào phòng làm việc của anh cũng không bao giờ gõ cửa trước mà trực tiếp đẩy cửa vào, mà anh tiến vào phòng làm việc của cô, còn gõ cửa, so sánh xem, anh là người đàn ông cao nhã được dạy dỗ, mà cô là cô gái không được giáo dục.
Cô cười hừ một tiếng, “Có gì muốn làm?”
Lúc này cô mới phát hiện điểm xấu của phòng làm việc này rồi, quá nhỏ, anh đứng cửa với đi vào cũng không khác gì, tất cả của cô đều trong tầm mắt của anh. Tầm mắt của Giang Thiếu Thành cũng dừng ở đống tài liệu lớn trên bàn làm việc của cô, bỗng dưng cô chăm chỉ học hỏi, anh nở nụ cười.
“Cần em xuất hiện ở một bữa tiệc.”
Cô nhíu mày một cái, chẳng qua cảm thấy có chút buồn cười, khi cô là vợ anh, anh chưa từng bảo cô xuất hiện ở bữa tiệc nào, bây giờ cô không còn quan hệ gì với anh, anh lại bảo cô xuất hiện cùng anh ở một bữa tiệc.
“Tôi có thể từ chối sao?” Cô hơi khiêu khích nhìn anh.
“Có thể.” Anh nói xong, giống như tôn trọng ý kiến của cô. “Sẽ để cho người ngoài thấy quan hệ vợ chồng chúng ta bất hòa đi, cũng không tổn thất lớn gì với chúng ta.”
Chính là vậy, anh nhàn nhạt nói ra một câu, liền thay thế cô ra lựa chọn. Giống hết lúc học cấp ba, những thầy cô kia nói lúc học thêm, một mặt nói đây là tự nguyện, một mặt lại trực tiếp nói thời gian ra, thay đổi tính chất ép buộc, cố tình tìm không ra sai lầm gì.
Cô trợn mắt nhìn anh một lúc lâu mới nói, “Anh muốn tôi từ chối, tôi hết lần này tới lần khác không từ chối, vừa đúng lâu rồi tôi không xuất hiện ở mấy bữa tiệc này, có thể xem anh giao lưu thế nào, thuận tiện học một chút, tránh ngày nào đấy bị người bán, còn thay người kiếm tiền.”
Anh cong khóe miệng, “Bây giờ mới biết cần lo trước tính sau, chậm rồi.”
Cô không biết anh nói những điều cô đang học hay chỉ lời cô vừa nói, nhưng cô cầm túi lên, theo anh xuống tầng. Cô đi giày cao gót, cùng anh tiến vào trong thang máy, nhìn bộ dạng bọn họ với nhau trong kính, cô theo bản năng đứng cách xa anh một chút. Anh bất kể lúc nào, đều có khí chất như thế, mà cô lại không có, chỉ như cây cỏ dại, dù dung mạo của cô cũng là nước gỗ tốt hơn nước sơn, nhưng so với người như anh, thì là một người phụ nữ rất bình thường.
Cô đi giày cao gót mười phân, bởi vì cô cao 1m58, mà anh cao 1m83, nếu như tăng thêm mười phân cao gót, cô biến đổi thành 1m68, trước kia cô nghe nói rằng, nam nữ kém nhau 15 phân, nhìn qua sẽ rất hoàn mỹ, vì vậy nếu nói đó là hoàn mỹ, thì cô quen đi giầy mười phân.
Cô cúi đầu nhìn giày mình, đột nhiên nghĩ tới, chiều cao của Lương Nguyệt Lăng căn bản không cần đi giày cao gót cũng có thể chiều cao hoàn mỹ kém với anh!.
Xem đi, giả vẫn là giả, đồ giả mạo chính là đồ giả mạo.
Đột nhiên cô như đưa đám.
Giang Thiếu Thành đưa cô đi chọn y phục, dù sao chỉ một mình cô, không cách nào xuất hiện ở bữa tiệc như vậy, cô cũng không có ý kiến. Thật ra cô rất thích dạ phục, nhất là nhìn những người có dáng người đẹp mặc dạ phục, cô đều lấy ánh mắt tán thưởng quan sát cô, cảm giác họ xinh đẹp lại có phong cách.
Bây giờ, cô được Giang Thiếu Thành đưa tới mua lễ phục, thật đáng buồn, bọn họ kết hôn lâu như vậy, anh còn chưa bao giờ đi cùng cô ra ngoài mua quần áo, bây giờ dưới quan hệ ác liệt như vậy, anh lại đi cùng cô.
Tâm tình của cô căn bản không tốt, nhìn dáng vẻ quen thuộc của anh, học bộ dạng ngoắc ngoắc môi của anh, “Quen như vậy, đã đi cùng với bao nhiều người rồi?”
Anh sờ cằm, có vẻ suy tư thật, “Quá nhiều, quên rồi.”
Mấy từ đơn giản, lại khiến tâm tình cô tệ hơn.
Sau khi Giang Thiếu Thành đưa cô vào, liền ném cô cho những nhân viên tư vấn bán hàng kia, mà anh ngồi ở đó, hiển nhiên chọn quần áo không phải trách nhiệm đàn ông.
Cô không có tâm tình thử quần áo, nhân viên bán hàng đưa cô thử cái gì, cô liền thử cái đó. Khi cô thay một bộ ra ngoài, nhân viên không để cho cô đứng trước gương để cô nhìn mình, mà trực tiếp đẩy cô đến trước mặt Giang Thiếu Thành, để Giang Thiếu Thành nhìn bộ dạng cô mặc dạ phục. Cô bán hàng này còn không ngừng khen da cô đẹp, bộ dạ phục này rất hợp với cô.
Cô không nghe cô nhân viên bán hàng này nói những gì, nhìn về phía anh, bỗng dưng có phần khó chịu.
Giang Thiếu Thành vốn đang ngồi, giờ phút này anh đứng lên, cười với nhân viên bán hàng, hình như nói nhiều quá. Cô nhân viên đó hơi sững sờ, liền đi ra, hình như tiếp tục ở đây sẽ quấy rầy bọn họ.
Giang Thiếu Thành đến gần cô, một tay kéo cô, không kịp hoài nghi, kéo cô đến trước gương. Sau đó tay anh giơ lên, kéo chun buộc tóc của cô xuống, trong nháy mắt tóc rủ xuống bên hai vai. Mà bị buộc vào, tạo thành một nếp gấp, giống như một vòng sóng lớn, anh dùng tay vuốt vuốt tóc cô, tóc rối nhưng không loạn, lại khiến cô hiện ra mấy phần gợi cảm hấp dẫn của mình.
Giang Thiếu Thành lui về phía sau một bước, ánh mắt từ gương mặt cô đi xuống.
Khi ánh mắt của anh dừng ở một phần nào đó thì mặt cô nóng lên. Đêm bọn họ kết hôn, anh bị uống rất nhiều rượu, lúc ôm cô, lại dùng tay chạm vào ngực cô, anh hành động trực tiếp, khiến cô không kịp phản ứng, sau đó cô thấy anh nở nụ cười nói: Bọn họ nói, không ngờ thân hình em lại đẹp thế.
Anh nói ngắn gọn, thật ra là nói về ngực cô, cô biết, bộ ngực mình không lớn, chỉ là cô quá gầy, cộng thêm tỷ lệ không tệ, vì vậy chỉ cần ăn mặc hợp, nhìn qua rất có dáng, nhưng không lớn thật.
Cô bỗng dưng nghĩ tới, nhanh chóng dời đi ánh mắt, mà Giang Thiếu Thành đứng ở sau lưng không biết rời đi từ lúc nào, sau khi anh trở lại, trên tay cầm một sợi dây chuyền đeo trên cổ cô.
Là một sợi dây chuyền rất đẹp, thiết kế rất đơn giản, nhưng vẫn hấp dẫn.
Anh đeo dây chuyền cho cô, đứng bên người cô, nhẹ nhàng cười, lúc này mới kéo cô đi quẹt thẻ.
Giữa bọn họ hình thành một điều gì đó mập mờ, khiến cô khó tưởng tượng, bọn họ thật sự là một cặp vợ chồng sắp ly hôn sao? Cô dùng tay phải của mình bấm vào tay trái, đau, vì thế cô nói cho mình, tại sao lại bị lừa rồi, người như anh, hơi dịu dàng mà thôi, cô lập tức đã không chịu nổi rồi, chỉ là diễn trò. Anh đưa cô tới đây, chỉ để cô không làm anh mất mặt, cũng không phải, là để cô diễn trò với anh, khiến mọi người biết, vợ chồng bọn họ là một cặp hòa hợp, phu xướng phụ tùy*, mà anh lại xử lý công việc thay Thẩm Diệc Đình, cũng là hợp tình hợp lý.
*: chồng nói việc gì, vợ đều nghe và làm theo.
Đại sảnh bữa tiệc nguy nga lỗng lẫy, cô dám cam đoan, chỗ như vậy, nếu được đưa tin, nhất định trên mạng sẽ có lượng view lớn, mà cũng có vô số người tức giận bày tỏ sự khinh bỉ đối với những người có tiền, nhiều tiền như vậy, thà rằng xây dựng những nơi xa hoa lãnh phí này, cũng không chịu góp tiền xây dựng những trường học trong vùng núi cho trẻ em khó khăn.
Trong bữa tiệc toàn những người phụ nữ quý tộc và quý ông nổi tiếng, tay Thẩm Tâm Duy vòng qua cánh tay Giang Thiếu Thành, giống như mình cũng trở nên xa hoa, những người quần áo chỉnh tề, trên mặt đều có nụ cười nhạt nhẽo, không biết rõ là thật hay giả vờ. Nơi như vậy, thật ra thì cũng không xa lạ, mặc dù cô rất ít khi xuất hiện, cũng không phải hoàn toàn không xuất hiện, cô đi bên cạnh Giang Thiếu Thành, cười ngọt ngào, biến mình thành tượng gỗ, chỉ cười là tốt rồi.
Cô nhìn Giang Thiếu Thành nói chuyện, cười khéo léo, người nói chuyện, cũng không quá xa cách, cũng không thân mật quá, rất chừng mực, mà anh chính là đại danh từ quý ông.
Thì ra anh chính là bộ dạng này.
Cũng không thất vọng, trước kia cô và anh trai xuất hiện ở nơi như vậy, biểu hiện của anh cũng không khác lắm, chỉ là cô không ngờ, chồng mình cũng như thế. Bọn họ mang mặt nạ như vậy, đeo đã lâu, đương nhiên có thể dễ dàng lừa những người ngu như cô rồi.
“Đây là em gái của Thẩm thiếu- Thẩm tiểu thư đúng không? Mấy năm không gặp, càng ngày càng đẹp.”
Có người đi tới trước mặt bọn họ, nhưng lần nói chuyện này, lại dừng trên người cô. Thẩm Tâm Duy ngẩng đầu cười gật đầu một cái, sau đó quan sát đối phương một chú, ăn mặc chỉnh tề, nhìn qua có vẻ rất “giàu có”, chỉ là cô không biết là ai, chỉ có thể cười chào hỏi, dịu dàng nói.
Người đàn ông rất thoải mái giới thiệu mình, nhíu mày một cái, “Trước kia rất hay ra ngoài cùng Thẩm thiếu câu cá, không biết gần đây Thẩm thiếu có thời gian hay không.”
“Xem ra anh chưa biết tin rồi, bây giờ anh ấy đang ở nước ngoài xử lý một chút chuyện, không ở trong nước.”
“Vậy sao, hóa ra tôi kiến thức nông cạn rồi, khi nào Thẩm thiếu trở lại, nhất định phải nói cho tôi biết. Kỹ thuật thả câu của Thẩm thiếu rất tốt, vẫn muốn học hỏi chút.”
“Khi nào anh tôi trở về, tôi nhất định sẽ chuyển lời với anh ấy.”
“Thế này không thể tốt hơn.”
Người đàn ông do dự mấy giây, hình như vẫn không có ý định rời đi. Thẩm Tâm Duy cảm thấy không ổn, nếu như người này quen với anh trai cô như vậy, làm sao còn cần cô chuyển lời. Cô nhìn Giang Thiếu Thành, cười ngọt ngào, chỉ vào bên rượu, “Đó chính là rượu mùi vị rất tuyệt mà lần trước anh nói với em sao? Chúng ta qua kia thử một chút, xem mùi vị có giống như lời anh nói hay không.”
Giang Thiếu Thành vẫn đứng xem mang theo áy náy nhìn về người đàn ông kia, “Thật xin lỗi, chúng tôi qua bên đó chút.”
Thẩm Tâm Duy trên mặt thì cười, nháy mắt không thấy, cô kéo ống tay áo anh, hơi có sức, “Anh cố ý dẫn tôi tới đây, phải không?”
Để cho cô biết một chút, bây giờ có bao nhiêu người đang thử dò xét anh trai cô, nếu như để cho người ta biết tung tích bây giờ của anh trai cô không rõ, những người này chắc chắn sẽ bỏ đá xuống giếng(thừa cơ hãm hại), lập tức đưa Thịnh Quang quốc tế vào cảnh khó khăn. Mà đó là chuyện không thể xảy ra, cô phải dựa vào anh, dù sao thân phận nhà họ Giang còn đó, ánh mắt của người khác cũng không quá mò mẫm.
“Đúng.” Anh lại thừa nhận, không có nửa phần khó xử, “Ai bảo em luôn cản trở? Thói quen này không tốt lắm, tôi sửa giúp em chút.”
Anh nhiệt tình sắp xếp mọi thứ, cô chợt bỏ tay anh, nhưng làm như vậy về sau lại cảm thấy mình quá dễ dàng để anh khống chế, tâm tình đều ảnh hưởng bởi anh.