Thẩm Tâm Duy không ngờ hành động vô tình của mình cũng khiến anh có phản ứng lớn như thế. Theo lý mà nói thì không phải thế, vì vậy cô hoài nghi nhìn Giang Thiếu Thành. Theo trực giác thì anh đang lừa gạt, cố ý làm như vậy, biết chắc cô oán hận anh. Anh đã sớm biết cô không phải người con gái đó, nhưng cái gì cũng không nói, khiến cô hoảng sợ bao lâu, còn áy náy với anh và cô gái kia. Hơn nữa còn lấy lý do này ly hôn với cô, cho dù tới lúc cuối biết được tất cả đều là âm mưu của anh, nhưng giây phút bọn họ trở mặt thành thù, đối với cô cũng tồn tại thật. Bây giờ anh cố ý khiến cô áy náy sao? Khổ nhục kế sao?
Hoài nghi trong mắt cô, từ từ thay đổi, không giống thế nữa… không dừng được, tất cả trong mắt đều là sự ân cần, “Sao vậy?”
Trên mặt anh nhanh chóng có một tia đau, nhưng biến mất rất nhanh. Anh ổn định lại, sau đó đứng ngay ngắn, “Không sao, không có việc gì cả.”
Cô vẫn nhìn anh, ánh mắt lại rơi vào gậy cách anh không xa thì đã hiểu ra gì đó, rồi lại có chút không hiểu, “Sao chân anh lại bị thương? Có chuyện gì xấu sao?”. Cô biết chân anh bị thương là chuyện của một năm trước, làm sao vẫn chưa lành chứ, vì thế lại trách bản thân, bỏ qua câu hỏi thứ hai, “Rốt cuộc chân anh đã đắc tội ai mà đã bị thương một lần rồi, lần này là vì cái gì?”
Vẻ mặt Giang Thiếu Thành nhìn cô có mấy phần kì lạ, “Ngoài ý muốn thôi.”
“Đó là do anh, những điều như thế đều dính vào anh.”
Giang Thiếu Thành thở dài, so đo trong lòng bỗng hạ xuống chút. Bây giờ chắc cô vẫn còn giận anh, anh vì muốn dụ Lương Huy nên mới làm nhiều chuyện lừa gạt cô, cho dù là về tình có thể tha thứ, nhưng cô cũng đau lòng thật. Anh trơ mắt để cô đau lòng và khổ sở như thế, sau đó trong lòng cô lại cảm thấy anh làm đúng, nghĩ tới tâm tình trước kia của cô, vẫn sẽ canh cánh trong lòng. Cô còn oán hận anh, vì thế anh vẫn nên biểu hiện thế…. ừ, uất ức chút tốt hơn.
Anh không nói lời nào, thái độ cam chịu nhìn cô, giống như đang nói…, ừ, em dạy rất đúng, xin tiếp tục giáo huấn.
Quan hệ trong phòng bệnh rất kì lạ. Lúc này Thẩm Diệc Đình vào phòng, kết quả là, ánh mắt của Thẩm Tâm Duy nhìn chằm chằm vào Thẩm Diệc Đình. Giang Thiếu Thành nhìn Thẩm Tâm Duy một chút, nhìn Thẩm Diệc Đình một chút. Được, anh tốt bụng một chút, để lại không gian cho bọn họ, lấy gậy đi ra ngoài.
Cho đến khi Giang Thiếu Thành lấy gậy, Thẩm Tâm Duy mới nhìn anh. Cô mím môi, hình như lộ vẻ xúc động, nhưng cuối cùng không nói gì, nhìn anh rời đi.
Giang Thiếu Thành vừa đi, sắc mặt Thẩm Tâm Duy thay đổi luôn. Cô nhìn thẳng anh trai của mình, sau khi cô tỉnh lại, cũng biết anh trai mình vẫn còn sống, nhưng khi anh trai cô xuất hiện trước mặt cô, cô cũng không kích động lắm. Cảm giác bình tĩnh đó giống như bị đè nén mà đến, khiến cô cũng không thể xác định nổi.
Thẩm Diệc Đình ngồi ở mép giường, dịu dàng nhìn em gái. Vẻ mặt anh bình tĩnh, giống như thời gian trước chỉ là ảo giác mà thôi. Bọn họ vẫn như trước kia, “Thiếu Thành là do Lương Huy….”
Anh mới nói được một nửa, đã thấy chân mày cô nhíu lại, có vẻ rất lo lắng. Lúc này mới tiếp tục nói, “Vết thương đã xử lý, không có vấn đề gì lớn.”
Thẩm Tâm Duy gật đầu một cái, cảm giác mình hoảng hốt như thế hoàn toàn dư thừa. Giang Thiếu Thành ở bệnh viện thế đương nhiên vết thương của anh đã được xử lý.
“Không hỏi tại sao cậu ta lại bị thương sao?” Thẩm Diệc Đình hơi nhíu lại, không hiểu nhìn em gái mình.
“A… sao anh ấy lại bị thương?”
Phản ứng của Thẩm Tâm Duy cũng khiến Thẩm Diệc Đình lắc đầu, “Thiếu Thành chủ động bước ra, cậu ta muốn dụ Lương Huy, để cho anh chạy lên cao… ừ, cậu ta cho rẳng em ở trên đó, bị Lương Huy bắt cóc, cho nên lúc Lương Huy chạy trốn, chân đã bị thương, nhưng vẫn chạy lên tầng trên cùng, bậc thang cũng có máu của cậu ấy…”
Mấy câu nói đơn giản thôi, mắt Thẩm Tâm Duy đã đỏ ngầu, Giang Thiếu Thành vì cô, mà làm đến thế?
Cô cắn môi: “Anh giúp em nói với Giang Thiếu Thành sao, hy vọng em không trách vì bị các anh lừa gạt à? Thẩm Diệc Đình, anh đừng nằm mơ, hai người hợp tác lừa gạt em và chị dâu, bọn em nhớ kĩ rồi, sớm muộn cũng tính sổ…”
“Anh chỉ nói thật mà thôi”. Thẩm Diệc Đình sờ mũi, “Hơn nữa chị dâu cũng không hẹp hòi giống em đâu”
Thẩm Tâm Duy nghe anh nói cũng hiểu chút, vấn đề giữa anh trai và chị dâu đã được giải quyết, như vậy cũng tốt. Trước kia cô chỉ sợ anh trai và chị dâu xảy ra vấn đề. Bất kể anh trai và Đường Tâm Vũ đã trải qua cái gì cũng đã qua rồi. Đối với Thẩm Tâm Duy mà nói, quan trọng là chị dâu, hơn nữa cô luôn tin tưởng người anh trai yêu sẽ là chị dâu, không có bằng chứng, nhưng chỉ kiên định tin.
“Đúng vậy, chị dâu khoan dung độ lượng, đương nhiên sẽ không hẹp hòi như em”. Nói tới đoạn này, cô tạm ngừng, giọng cũng không giống như đang đùa, “Cho nên, anh trai, anh có thể cưới được người như chị ấy, là phúc của anh”.
“Anh biết rõ”
“Biết có lợi ích gì, phải hành động mới được”
Đối với Thẩm Diệc Đình, cô yêu cầu quá thấp với anh, chỉ cần anh có thể sống, quay lại với cô và mẹ, cô đã thỏa mãn rồi. Hôm nay anh làm tới bước này, đối với cô mà nói, đã đầy đủ. Về phần Thẩm Diệc Đình đã lừa gạt, người đi dạy dỗ là chị dâu, sau khi anh rời đi, chị dâu cũng bị tổn thương, vì vậy, “sai lầm” của anh, để chị dâu phán quyết. Chỉ là vừa nhìn thái độ của anh, chị dâu đã tha thứ rồi…
“Anh hiểu…” Thẩm Diệc Đình cười “Tiểu Duy nhà ta đã trưởng thành rồi”.
Anh cười vui mừng. Hóa ra cô em gái của mình cũng chẳng ngây thơ, mà có suy nghĩ tới người khác, không giống như trước kia theo tính mà định, tùy ý trách móc người khác, sự thay đổi này chẳng xấu hay tốt.
“Em đã sớm trưởng thành rồi”
Thẩm Diệc Đình cười một lát, mới bắt đầu giải thích lại, “Thiếu Thành vì giúp anh, mới cố ý đến gần Lương Huy. Anh phát hiện Lương Huy đang dùng cách xấu xa để đối phó anh, hơn nữa còn sử dụng không ít thủ đoạn, anh vốn nghĩ anh ta oán hận anh, không ngờ anh ta muốn đẩy anh vào cái chết… Vì vậy anh hợp tác với Thiếu Thành, dùng cách này để kết tội Lương Huy, chuyện tiến hành rất thuận lợi, duy nhất là đã hại tới em và Nam Ngưng”.
Thẩm Tâm Duy cắn môi, biết anh trai mất tích, chồng muốn vứt bỏ mình, cảm giác khó chịu không có gì sánh được lại trở về trong lòng cô, khiến cô lại cảm nhận được cảm giác lòng đau như cắt. Bọn họ đều khốn kiếp, làm tổn thương các cô, lại có lí so vĩ đại, vì dân trừ hại, khiến cho các cô muốn oán giận cũng thành là không hiểu chuyện, càng khốn kiếp hơn, nhưng hai tên xấu xa này đều là người thân nhất của cô.
“Biết mà các anh còn làm vậy”. Cô trừng to nhìn anh trai mình.
Lúc này Thẩm Diệc Đình thở dài, “Là chúng ta sai, anh trai xin lỗi em”.
Cô nhìn anh chằm chằm, bây giwof thời gian khó khăn đã qua, cô lại cảm thấy chua xót.
“Về sau không cho như vậy nữa”. Cô dặn dò mang theo uy hiếp, “Nếu không em và chị dâu sẽ diễn kịch hay cho xem, để cho các anh khó chịu, thử một lần cảm nhận bọn em lúc đó”.
“Tuyệt đối không có lần sau”. Thẩm Diệc Đình cũng không nói, anh đã hối hận rồi, bất kể bọn họ làm sao, cũng sẽ liên quan tới các cô, chuyện như vậy, không thể có lần sau. Anh và Giang Thiếu Thành đã nghĩ, để các cô đi đâu, hoặc là bảo vệ, nhưng đều loại bỏ, nếu như bọn họ làm vậy thì sẽ bị lộ, khiến bên Lương Huy hoài nghi… nhưng như vậy, hy sinh sự an toàn của các cô, khiến cô bị bắt cóc, đã vậy còn rất nguy hiểm.
Anh nói rất chắc chắn, Thẩm Tâm Duy mới thoáng an tâm.
Bọn họ nói chuyện thêm một chút, Thẩm Diệc Đình mới ra khỏi phòng bệnh.
***
Thẩm Diệc Đình mới ra ngoài, thì bạn tốt của Thẩm Tâm Duy, Dương Hi lạc xách theo trái cây cô thích đi vào. Dương Hi Lạc thấy Thẩm Diệc Đình, cũng thấy Giang Thiếu Thành, nhất thời hưng phấn không thôi. Thẩm Tâm Duy chú ý tới túi trái cây mà Dương Hi Lạc cầm, trong đó có quả sơn trà và vải, hai loại quả này đang hiếm, giờ rất đắt. Dương Hi Lạc cũng rất thích ăn nhưng cho tới giờ vẫn không dám mua, chỉ mua nước hoa quả, giờ chủ động mua cho cô, cô rất cảm động, hoàn toàn quên mất mình mới thoát khỏi đường chết.
Bước qua cửa, Dương Hi Lạc bắt đầu hét lên, “Tiểu Duy, Tiểu Duy, mau nói cho tớ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra… Anh trai cậu, đó là anh trai cậu đó! Anh ấy quya lại thế nào…”
Lần này Thẩm Tâm Duy rất bình tĩnh. “Chính là lời cậu từng nói, nhân vật quan trọng trong truyện mất tích thì đều vì chuyện lớn, giờ đã xử lí xong, cho nên anh ấy trở lại…”
“Ặc…” Mặc Dương Hi Lạc không chút thay đổi trong vòng ba giây, “Không thể nói kĩ thêm chút sao?”
“Không”. Thẩm Tâm Duy kiên định.
“Cậu khốn nạn”. Dương Hi Lạc tức giận.
Thẩm Tâm Duy hoàn toàn không coi đó là vấn đề, “Ai ai ai, tớ mất tích mấy ngày, cậu tới bệnh viện không quan tâm gì tới tớ, không hỏi tớ mất tích đi đâu, lại hỏi anh tớ đi đâu à !!!!!”
Có loại bạn thế này, thật chỉ muốn khóc.
Khí thế của Dương Hi lạc cũng xuống thấp, đúng là có vẻ sai…
“Chẳng qua tớ thấy cậu cũng đỡ rồi... hơn nữa anh trai cậu mất tích lâu như vậy, lâu không thấy, ừ, có chút mất khống chế”
“Chị dâu tớ không thế, cậu thế làm gì?”
“Được rồi, tớ sai”. Dương Hi Lạc đồng ý.
Thẩm Tâm Duy quay đầu, thấy đã truyền nước biển xong, vì vậy, nhướng mày bảo Dương Hị Lạc “Đi đi, bảo y tá tới đây”.
Dương Hi Lạc lập tức nghe lời, hoàn toàn không nghĩ gì, Thẩm Tâm Duy chỉ cần ấn nút thì y tá sẽ tới ngay… Thẩm Tâm Duy biết bạn nghe lời thế, ừ, quyết định không tức giận nữa.
Y tá tới xong, không phải truyền nước nữa. Thẩm Tâm Duy cảm giác tay mình nhẹ đi không ít, tâm tình cũng khá hơn. Giờ cảm thấy rất tốt, Dương Hi Lạc lại bắt đầu hỏi, “Ai, rốt cuộc anh trai cậu trở lại thể nào?”
“Đã đi thì lại quay về thôi”
Được rồi, có vẻ như sẽ không nói, Dương Hi Lạc cũng không từ bỏ ý định.
“Đúng rồi, vừa rồi tớ thấy chồng cậu, làm lành rồi à?”
Thẩm Tâm Duy liếc Dương Hi Lạc một cái, từ chối đáp lại.
Dương Hi lạc lại híp mắt, “Tiểu Duy, có phải người Giang Thiếu Thành yêu vẫn là cậu đúng không, nhưng Lương Huy làm nhiều việc ác, anh ta vì chính nghĩa, hợp tác với anh trai cậu đối phó Lương Huy. Bây giờ Lương Huy đã chết, anh trai cậu trở về, Giang Thiếu Thành cũng quay về bên cậu”.
“Cậu thật thông minh”.
Dương Hi Lạc cảm thấy mình bị châm chọc, vì vậy đa cảm, “Tó nói không sai chứ? Ừ, đoán đấy…”
“Cậu đoán đúng đấy”.
“Cái gì vậy, có thể đừng kì quái như vậy được không?”
Thẩm Tâm Duy mệt mỏi, cô thật lòng khích lệ không được sao?
Chỉ là… Người Giang Thiếu Thành yêu vẫn là cậu… nghe được câu này, làm sao lại dễ nghe đến thế!
Thẩm Tâm Duy không ngờ hành động vô tình của mình cũng khiến anh có phản ứng lớn như thế. Theo lý mà nói thì không phải thế, vì vậy cô hoài nghi nhìn Giang Thiếu Thành. Theo trực giác thì anh đang lừa gạt, cố ý làm như vậy, biết chắc cô oán hận anh. Anh đã sớm biết cô không phải người con gái đó, nhưng cái gì cũng không nói, khiến cô hoảng sợ bao lâu, còn áy náy với anh và cô gái kia. Hơn nữa còn lấy lý do này ly hôn với cô, cho dù tới lúc cuối biết được tất cả đều là âm mưu của anh, nhưng giây phút bọn họ trở mặt thành thù, đối với cô cũng tồn tại thật. Bây giờ anh cố ý khiến cô áy náy sao? Khổ nhục kế sao?
Hoài nghi trong mắt cô, từ từ thay đổi, không giống thế nữa… không dừng được, tất cả trong mắt đều là sự ân cần, “Sao vậy?”
Trên mặt anh nhanh chóng có một tia đau, nhưng biến mất rất nhanh. Anh ổn định lại, sau đó đứng ngay ngắn, “Không sao, không có việc gì cả.”
Cô vẫn nhìn anh, ánh mắt lại rơi vào gậy cách anh không xa thì đã hiểu ra gì đó, rồi lại có chút không hiểu, “Sao chân anh lại bị thương? Có chuyện gì xấu sao?”. Cô biết chân anh bị thương là chuyện của một năm trước, làm sao vẫn chưa lành chứ, vì thế lại trách bản thân, bỏ qua câu hỏi thứ hai, “Rốt cuộc chân anh đã đắc tội ai mà đã bị thương một lần rồi, lần này là vì cái gì?”
Vẻ mặt Giang Thiếu Thành nhìn cô có mấy phần kì lạ, “Ngoài ý muốn thôi.”
“Đó là do anh, những điều như thế đều dính vào anh.”
Giang Thiếu Thành thở dài, so đo trong lòng bỗng hạ xuống chút. Bây giờ chắc cô vẫn còn giận anh, anh vì muốn dụ Lương Huy nên mới làm nhiều chuyện lừa gạt cô, cho dù là về tình có thể tha thứ, nhưng cô cũng đau lòng thật. Anh trơ mắt để cô đau lòng và khổ sở như thế, sau đó trong lòng cô lại cảm thấy anh làm đúng, nghĩ tới tâm tình trước kia của cô, vẫn sẽ canh cánh trong lòng. Cô còn oán hận anh, vì thế anh vẫn nên biểu hiện thế…. ừ, uất ức chút tốt hơn.
Anh không nói lời nào, thái độ cam chịu nhìn cô, giống như đang nói…, ừ, em dạy rất đúng, xin tiếp tục giáo huấn.
Quan hệ trong phòng bệnh rất kì lạ. Lúc này Thẩm Diệc Đình vào phòng, kết quả là, ánh mắt của Thẩm Tâm Duy nhìn chằm chằm vào Thẩm Diệc Đình. Giang Thiếu Thành nhìn Thẩm Tâm Duy một chút, nhìn Thẩm Diệc Đình một chút. Được, anh tốt bụng một chút, để lại không gian cho bọn họ, lấy gậy đi ra ngoài.
Cho đến khi Giang Thiếu Thành lấy gậy, Thẩm Tâm Duy mới nhìn anh. Cô mím môi, hình như lộ vẻ xúc động, nhưng cuối cùng không nói gì, nhìn anh rời đi.
Giang Thiếu Thành vừa đi, sắc mặt Thẩm Tâm Duy thay đổi luôn. Cô nhìn thẳng anh trai của mình, sau khi cô tỉnh lại, cũng biết anh trai mình vẫn còn sống, nhưng khi anh trai cô xuất hiện trước mặt cô, cô cũng không kích động lắm. Cảm giác bình tĩnh đó giống như bị đè nén mà đến, khiến cô cũng không thể xác định nổi.
Thẩm Diệc Đình ngồi ở mép giường, dịu dàng nhìn em gái. Vẻ mặt anh bình tĩnh, giống như thời gian trước chỉ là ảo giác mà thôi. Bọn họ vẫn như trước kia, “Thiếu Thành là do Lương Huy….”
Anh mới nói được một nửa, đã thấy chân mày cô nhíu lại, có vẻ rất lo lắng. Lúc này mới tiếp tục nói, “Vết thương đã xử lý, không có vấn đề gì lớn.”
Thẩm Tâm Duy gật đầu một cái, cảm giác mình hoảng hốt như thế hoàn toàn dư thừa. Giang Thiếu Thành ở bệnh viện thế đương nhiên vết thương của anh đã được xử lý.
“Không hỏi tại sao cậu ta lại bị thương sao?” Thẩm Diệc Đình hơi nhíu lại, không hiểu nhìn em gái mình.
“A… sao anh ấy lại bị thương?”
Phản ứng của Thẩm Tâm Duy cũng khiến Thẩm Diệc Đình lắc đầu, “Thiếu Thành chủ động bước ra, cậu ta muốn dụ Lương Huy, để cho anh chạy lên cao… ừ, cậu ta cho rẳng em ở trên đó, bị Lương Huy bắt cóc, cho nên lúc Lương Huy chạy trốn, chân đã bị thương, nhưng vẫn chạy lên tầng trên cùng, bậc thang cũng có máu của cậu ấy…”
Mấy câu nói đơn giản thôi, mắt Thẩm Tâm Duy đã đỏ ngầu, Giang Thiếu Thành vì cô, mà làm đến thế?
Cô cắn môi: “Anh giúp em nói với Giang Thiếu Thành sao, hy vọng em không trách vì bị các anh lừa gạt à? Thẩm Diệc Đình, anh đừng nằm mơ, hai người hợp tác lừa gạt em và chị dâu, bọn em nhớ kĩ rồi, sớm muộn cũng tính sổ…”
“Anh chỉ nói thật mà thôi”. Thẩm Diệc Đình sờ mũi, “Hơn nữa chị dâu cũng không hẹp hòi giống em đâu”
Thẩm Tâm Duy nghe anh nói cũng hiểu chút, vấn đề giữa anh trai và chị dâu đã được giải quyết, như vậy cũng tốt. Trước kia cô chỉ sợ anh trai và chị dâu xảy ra vấn đề. Bất kể anh trai và Đường Tâm Vũ đã trải qua cái gì cũng đã qua rồi. Đối với Thẩm Tâm Duy mà nói, quan trọng là chị dâu, hơn nữa cô luôn tin tưởng người anh trai yêu sẽ là chị dâu, không có bằng chứng, nhưng chỉ kiên định tin.
“Đúng vậy, chị dâu khoan dung độ lượng, đương nhiên sẽ không hẹp hòi như em”. Nói tới đoạn này, cô tạm ngừng, giọng cũng không giống như đang đùa, “Cho nên, anh trai, anh có thể cưới được người như chị ấy, là phúc của anh”.
“Anh biết rõ”
“Biết có lợi ích gì, phải hành động mới được”
Đối với Thẩm Diệc Đình, cô yêu cầu quá thấp với anh, chỉ cần anh có thể sống, quay lại với cô và mẹ, cô đã thỏa mãn rồi. Hôm nay anh làm tới bước này, đối với cô mà nói, đã đầy đủ. Về phần Thẩm Diệc Đình đã lừa gạt, người đi dạy dỗ là chị dâu, sau khi anh rời đi, chị dâu cũng bị tổn thương, vì vậy, “sai lầm” của anh, để chị dâu phán quyết. Chỉ là vừa nhìn thái độ của anh, chị dâu đã tha thứ rồi…
“Anh hiểu…” Thẩm Diệc Đình cười “Tiểu Duy nhà ta đã trưởng thành rồi”.
Anh cười vui mừng. Hóa ra cô em gái của mình cũng chẳng ngây thơ, mà có suy nghĩ tới người khác, không giống như trước kia theo tính mà định, tùy ý trách móc người khác, sự thay đổi này chẳng xấu hay tốt.
“Em đã sớm trưởng thành rồi”
Thẩm Diệc Đình cười một lát, mới bắt đầu giải thích lại, “Thiếu Thành vì giúp anh, mới cố ý đến gần Lương Huy. Anh phát hiện Lương Huy đang dùng cách xấu xa để đối phó anh, hơn nữa còn sử dụng không ít thủ đoạn, anh vốn nghĩ anh ta oán hận anh, không ngờ anh ta muốn đẩy anh vào cái chết… Vì vậy anh hợp tác với Thiếu Thành, dùng cách này để kết tội Lương Huy, chuyện tiến hành rất thuận lợi, duy nhất là đã hại tới em và Nam Ngưng”.
Thẩm Tâm Duy cắn môi, biết anh trai mất tích, chồng muốn vứt bỏ mình, cảm giác khó chịu không có gì sánh được lại trở về trong lòng cô, khiến cô lại cảm nhận được cảm giác lòng đau như cắt. Bọn họ đều khốn kiếp, làm tổn thương các cô, lại có lí so vĩ đại, vì dân trừ hại, khiến cho các cô muốn oán giận cũng thành là không hiểu chuyện, càng khốn kiếp hơn, nhưng hai tên xấu xa này đều là người thân nhất của cô.
“Biết mà các anh còn làm vậy”. Cô trừng to nhìn anh trai mình.
Lúc này Thẩm Diệc Đình thở dài, “Là chúng ta sai, anh trai xin lỗi em”.
Cô nhìn anh chằm chằm, bây giwof thời gian khó khăn đã qua, cô lại cảm thấy chua xót.
“Về sau không cho như vậy nữa”. Cô dặn dò mang theo uy hiếp, “Nếu không em và chị dâu sẽ diễn kịch hay cho xem, để cho các anh khó chịu, thử một lần cảm nhận bọn em lúc đó”.
“Tuyệt đối không có lần sau”. Thẩm Diệc Đình cũng không nói, anh đã hối hận rồi, bất kể bọn họ làm sao, cũng sẽ liên quan tới các cô, chuyện như vậy, không thể có lần sau. Anh và Giang Thiếu Thành đã nghĩ, để các cô đi đâu, hoặc là bảo vệ, nhưng đều loại bỏ, nếu như bọn họ làm vậy thì sẽ bị lộ, khiến bên Lương Huy hoài nghi… nhưng như vậy, hy sinh sự an toàn của các cô, khiến cô bị bắt cóc, đã vậy còn rất nguy hiểm.
Anh nói rất chắc chắn, Thẩm Tâm Duy mới thoáng an tâm.
Bọn họ nói chuyện thêm một chút, Thẩm Diệc Đình mới ra khỏi phòng bệnh.
Thẩm Diệc Đình mới ra ngoài, thì bạn tốt của Thẩm Tâm Duy, Dương Hi lạc xách theo trái cây cô thích đi vào. Dương Hi Lạc thấy Thẩm Diệc Đình, cũng thấy Giang Thiếu Thành, nhất thời hưng phấn không thôi. Thẩm Tâm Duy chú ý tới túi trái cây mà Dương Hi Lạc cầm, trong đó có quả sơn trà và vải, hai loại quả này đang hiếm, giờ rất đắt. Dương Hi Lạc cũng rất thích ăn nhưng cho tới giờ vẫn không dám mua, chỉ mua nước hoa quả, giờ chủ động mua cho cô, cô rất cảm động, hoàn toàn quên mất mình mới thoát khỏi đường chết.
Bước qua cửa, Dương Hi Lạc bắt đầu hét lên, “Tiểu Duy, Tiểu Duy, mau nói cho tớ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra… Anh trai cậu, đó là anh trai cậu đó! Anh ấy quya lại thế nào…”
Lần này Thẩm Tâm Duy rất bình tĩnh. “Chính là lời cậu từng nói, nhân vật quan trọng trong truyện mất tích thì đều vì chuyện lớn, giờ đã xử lí xong, cho nên anh ấy trở lại…”
“Ặc…” Mặc Dương Hi Lạc không chút thay đổi trong vòng ba giây, “Không thể nói kĩ thêm chút sao?”
“Không”. Thẩm Tâm Duy kiên định.
“Cậu khốn nạn”. Dương Hi Lạc tức giận.
Thẩm Tâm Duy hoàn toàn không coi đó là vấn đề, “Ai ai ai, tớ mất tích mấy ngày, cậu tới bệnh viện không quan tâm gì tới tớ, không hỏi tớ mất tích đi đâu, lại hỏi anh tớ đi đâu à !!!!!”
Có loại bạn thế này, thật chỉ muốn khóc.
Khí thế của Dương Hi lạc cũng xuống thấp, đúng là có vẻ sai…
“Chẳng qua tớ thấy cậu cũng đỡ rồi... hơn nữa anh trai cậu mất tích lâu như vậy, lâu không thấy, ừ, có chút mất khống chế”
“Chị dâu tớ không thế, cậu thế làm gì?”
“Được rồi, tớ sai”. Dương Hi Lạc đồng ý.
Thẩm Tâm Duy quay đầu, thấy đã truyền nước biển xong, vì vậy, nhướng mày bảo Dương Hị Lạc “Đi đi, bảo y tá tới đây”.
Dương Hi Lạc lập tức nghe lời, hoàn toàn không nghĩ gì, Thẩm Tâm Duy chỉ cần ấn nút thì y tá sẽ tới ngay… Thẩm Tâm Duy biết bạn nghe lời thế, ừ, quyết định không tức giận nữa.
Y tá tới xong, không phải truyền nước nữa. Thẩm Tâm Duy cảm giác tay mình nhẹ đi không ít, tâm tình cũng khá hơn. Giờ cảm thấy rất tốt, Dương Hi Lạc lại bắt đầu hỏi, “Ai, rốt cuộc anh trai cậu trở lại thể nào?”
“Đã đi thì lại quay về thôi”
Được rồi, có vẻ như sẽ không nói, Dương Hi Lạc cũng không từ bỏ ý định.
“Đúng rồi, vừa rồi tớ thấy chồng cậu, làm lành rồi à?”
Thẩm Tâm Duy liếc Dương Hi Lạc một cái, từ chối đáp lại.
Dương Hi lạc lại híp mắt, “Tiểu Duy, có phải người Giang Thiếu Thành yêu vẫn là cậu đúng không, nhưng Lương Huy làm nhiều việc ác, anh ta vì chính nghĩa, hợp tác với anh trai cậu đối phó Lương Huy. Bây giờ Lương Huy đã chết, anh trai cậu trở về, Giang Thiếu Thành cũng quay về bên cậu”.
“Cậu thật thông minh”.
Dương Hi Lạc cảm thấy mình bị châm chọc, vì vậy đa cảm, “Tó nói không sai chứ? Ừ, đoán đấy…”
“Cậu đoán đúng đấy”.
“Cái gì vậy, có thể đừng kì quái như vậy được không?”
Thẩm Tâm Duy mệt mỏi, cô thật lòng khích lệ không được sao?
Chỉ là… Người Giang Thiếu Thành yêu vẫn là cậu… nghe được câu này, làm sao lại dễ nghe đến thế!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thẩm Tâm Duy không ngờ hành động vô tình của mình cũng khiến anh có phản ứng lớn như thế. Theo lý mà nói thì không phải thế, vì vậy cô hoài nghi nhìn Giang Thiếu Thành. Theo trực giác thì anh đang lừa gạt, cố ý làm như vậy, biết chắc cô oán hận anh. Anh đã sớm biết cô không phải người con gái đó, nhưng cái gì cũng không nói, khiến cô hoảng sợ bao lâu, còn áy náy với anh và cô gái kia. Hơn nữa còn lấy lý do này ly hôn với cô, cho dù tới lúc cuối biết được tất cả đều là âm mưu của anh, nhưng giây phút bọn họ trở mặt thành thù, đối với cô cũng tồn tại thật. Bây giờ anh cố ý khiến cô áy náy sao? Khổ nhục kế sao?
Hoài nghi trong mắt cô, từ từ thay đổi, không giống thế nữa… không dừng được, tất cả trong mắt đều là sự ân cần, “Sao vậy?”
Trên mặt anh nhanh chóng có một tia đau, nhưng biến mất rất nhanh. Anh ổn định lại, sau đó đứng ngay ngắn, “Không sao, không có việc gì cả.”
Cô vẫn nhìn anh, ánh mắt lại rơi vào gậy cách anh không xa thì đã hiểu ra gì đó, rồi lại có chút không hiểu, “Sao chân anh lại bị thương? Có chuyện gì xấu sao?”. Cô biết chân anh bị thương là chuyện của một năm trước, làm sao vẫn chưa lành chứ, vì thế lại trách bản thân, bỏ qua câu hỏi thứ hai, “Rốt cuộc chân anh đã đắc tội ai mà đã bị thương một lần rồi, lần này là vì cái gì?”
Vẻ mặt Giang Thiếu Thành nhìn cô có mấy phần kì lạ, “Ngoài ý muốn thôi.”
“Đó là do anh, những điều như thế đều dính vào anh.”
Giang Thiếu Thành thở dài, so đo trong lòng bỗng hạ xuống chút. Bây giờ chắc cô vẫn còn giận anh, anh vì muốn dụ Lương Huy nên mới làm nhiều chuyện lừa gạt cô, cho dù là về tình có thể tha thứ, nhưng cô cũng đau lòng thật. Anh trơ mắt để cô đau lòng và khổ sở như thế, sau đó trong lòng cô lại cảm thấy anh làm đúng, nghĩ tới tâm tình trước kia của cô, vẫn sẽ canh cánh trong lòng. Cô còn oán hận anh, vì thế anh vẫn nên biểu hiện thế…. ừ, uất ức chút tốt hơn.
Anh không nói lời nào, thái độ cam chịu nhìn cô, giống như đang nói…, ừ, em dạy rất đúng, xin tiếp tục giáo huấn.
Quan hệ trong phòng bệnh rất kì lạ. Lúc này Thẩm Diệc Đình vào phòng, kết quả là, ánh mắt của Thẩm Tâm Duy nhìn chằm chằm vào Thẩm Diệc Đình. Giang Thiếu Thành nhìn Thẩm Tâm Duy một chút, nhìn Thẩm Diệc Đình một chút. Được, anh tốt bụng một chút, để lại không gian cho bọn họ, lấy gậy đi ra ngoài.
Cho đến khi Giang Thiếu Thành lấy gậy, Thẩm Tâm Duy mới nhìn anh. Cô mím môi, hình như lộ vẻ xúc động, nhưng cuối cùng không nói gì, nhìn anh rời đi.
Giang Thiếu Thành vừa đi, sắc mặt Thẩm Tâm Duy thay đổi luôn. Cô nhìn thẳng anh trai của mình, sau khi cô tỉnh lại, cũng biết anh trai mình vẫn còn sống, nhưng khi anh trai cô xuất hiện trước mặt cô, cô cũng không kích động lắm. Cảm giác bình tĩnh đó giống như bị đè nén mà đến, khiến cô cũng không thể xác định nổi.
Thẩm Diệc Đình ngồi ở mép giường, dịu dàng nhìn em gái. Vẻ mặt anh bình tĩnh, giống như thời gian trước chỉ là ảo giác mà thôi. Bọn họ vẫn như trước kia, “Thiếu Thành là do Lương Huy….”
Anh mới nói được một nửa, đã thấy chân mày cô nhíu lại, có vẻ rất lo lắng. Lúc này mới tiếp tục nói, “Vết thương đã xử lý, không có vấn đề gì lớn.”
Thẩm Tâm Duy gật đầu một cái, cảm giác mình hoảng hốt như thế hoàn toàn dư thừa. Giang Thiếu Thành ở bệnh viện thế đương nhiên vết thương của anh đã được xử lý.
“Không hỏi tại sao cậu ta lại bị thương sao?” Thẩm Diệc Đình hơi nhíu lại, không hiểu nhìn em gái mình.
“A… sao anh ấy lại bị thương?”
Phản ứng của Thẩm Tâm Duy cũng khiến Thẩm Diệc Đình lắc đầu, “Thiếu Thành chủ động bước ra, cậu ta muốn dụ Lương Huy, để cho anh chạy lên cao… ừ, cậu ta cho rẳng em ở trên đó, bị Lương Huy bắt cóc, cho nên lúc Lương Huy chạy trốn, chân đã bị thương, nhưng vẫn chạy lên tầng trên cùng, bậc thang cũng có máu của cậu ấy…”
Mấy câu nói đơn giản thôi, mắt Thẩm Tâm Duy đã đỏ ngầu, Giang Thiếu Thành vì cô, mà làm đến thế?
Cô cắn môi: “Anh giúp em nói với Giang Thiếu Thành sao, hy vọng em không trách vì bị các anh lừa gạt à? Thẩm Diệc Đình, anh đừng nằm mơ, hai người hợp tác lừa gạt em và chị dâu, bọn em nhớ kĩ rồi, sớm muộn cũng tính sổ…”
“Anh chỉ nói thật mà thôi”. Thẩm Diệc Đình sờ mũi, “Hơn nữa chị dâu cũng không hẹp hòi giống em đâu”
Thẩm Tâm Duy nghe anh nói cũng hiểu chút, vấn đề giữa anh trai và chị dâu đã được giải quyết, như vậy cũng tốt. Trước kia cô chỉ sợ anh trai và chị dâu xảy ra vấn đề. Bất kể anh trai và Đường Tâm Vũ đã trải qua cái gì cũng đã qua rồi. Đối với Thẩm Tâm Duy mà nói, quan trọng là chị dâu, hơn nữa cô luôn tin tưởng người anh trai yêu sẽ là chị dâu, không có bằng chứng, nhưng chỉ kiên định tin.
“Đúng vậy, chị dâu khoan dung độ lượng, đương nhiên sẽ không hẹp hòi như em”. Nói tới đoạn này, cô tạm ngừng, giọng cũng không giống như đang đùa, “Cho nên, anh trai, anh có thể cưới được người như chị ấy, là phúc của anh”.
“Anh biết rõ”
“Biết có lợi ích gì, phải hành động mới được”
Đối với Thẩm Diệc Đình, cô yêu cầu quá thấp với anh, chỉ cần anh có thể sống, quay lại với cô và mẹ, cô đã thỏa mãn rồi. Hôm nay anh làm tới bước này, đối với cô mà nói, đã đầy đủ. Về phần Thẩm Diệc Đình đã lừa gạt, người đi dạy dỗ là chị dâu, sau khi anh rời đi, chị dâu cũng bị tổn thương, vì vậy, “sai lầm” của anh, để chị dâu phán quyết. Chỉ là vừa nhìn thái độ của anh, chị dâu đã tha thứ rồi…
“Anh hiểu…” Thẩm Diệc Đình cười “Tiểu Duy nhà ta đã trưởng thành rồi”.
Anh cười vui mừng. Hóa ra cô em gái của mình cũng chẳng ngây thơ, mà có suy nghĩ tới người khác, không giống như trước kia theo tính mà định, tùy ý trách móc người khác, sự thay đổi này chẳng xấu hay tốt.
“Em đã sớm trưởng thành rồi”
Thẩm Diệc Đình cười một lát, mới bắt đầu giải thích lại, “Thiếu Thành vì giúp anh, mới cố ý đến gần Lương Huy. Anh phát hiện Lương Huy đang dùng cách xấu xa để đối phó anh, hơn nữa còn sử dụng không ít thủ đoạn, anh vốn nghĩ anh ta oán hận anh, không ngờ anh ta muốn đẩy anh vào cái chết… Vì vậy anh hợp tác với Thiếu Thành, dùng cách này để kết tội Lương Huy, chuyện tiến hành rất thuận lợi, duy nhất là đã hại tới em và Nam Ngưng”.
Thẩm Tâm Duy cắn môi, biết anh trai mất tích, chồng muốn vứt bỏ mình, cảm giác khó chịu không có gì sánh được lại trở về trong lòng cô, khiến cô lại cảm nhận được cảm giác lòng đau như cắt. Bọn họ đều khốn kiếp, làm tổn thương các cô, lại có lí so vĩ đại, vì dân trừ hại, khiến cho các cô muốn oán giận cũng thành là không hiểu chuyện, càng khốn kiếp hơn, nhưng hai tên xấu xa này đều là người thân nhất của cô.
“Biết mà các anh còn làm vậy”. Cô trừng to nhìn anh trai mình.
Lúc này Thẩm Diệc Đình thở dài, “Là chúng ta sai, anh trai xin lỗi em”.
Cô nhìn anh chằm chằm, bây giwof thời gian khó khăn đã qua, cô lại cảm thấy chua xót.
“Về sau không cho như vậy nữa”. Cô dặn dò mang theo uy hiếp, “Nếu không em và chị dâu sẽ diễn kịch hay cho xem, để cho các anh khó chịu, thử một lần cảm nhận bọn em lúc đó”.
“Tuyệt đối không có lần sau”. Thẩm Diệc Đình cũng không nói, anh đã hối hận rồi, bất kể bọn họ làm sao, cũng sẽ liên quan tới các cô, chuyện như vậy, không thể có lần sau. Anh và Giang Thiếu Thành đã nghĩ, để các cô đi đâu, hoặc là bảo vệ, nhưng đều loại bỏ, nếu như bọn họ làm vậy thì sẽ bị lộ, khiến bên Lương Huy hoài nghi… nhưng như vậy, hy sinh sự an toàn của các cô, khiến cô bị bắt cóc, đã vậy còn rất nguy hiểm.
Anh nói rất chắc chắn, Thẩm Tâm Duy mới thoáng an tâm.
Bọn họ nói chuyện thêm một chút, Thẩm Diệc Đình mới ra khỏi phòng bệnh.
***
Thẩm Diệc Đình mới ra ngoài, thì bạn tốt của Thẩm Tâm Duy, Dương Hi lạc xách theo trái cây cô thích đi vào. Dương Hi Lạc thấy Thẩm Diệc Đình, cũng thấy Giang Thiếu Thành, nhất thời hưng phấn không thôi. Thẩm Tâm Duy chú ý tới túi trái cây mà Dương Hi Lạc cầm, trong đó có quả sơn trà và vải, hai loại quả này đang hiếm, giờ rất đắt. Dương Hi Lạc cũng rất thích ăn nhưng cho tới giờ vẫn không dám mua, chỉ mua nước hoa quả, giờ chủ động mua cho cô, cô rất cảm động, hoàn toàn quên mất mình mới thoát khỏi đường chết.
Bước qua cửa, Dương Hi Lạc bắt đầu hét lên, “Tiểu Duy, Tiểu Duy, mau nói cho tớ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra… Anh trai cậu, đó là anh trai cậu đó! Anh ấy quya lại thế nào…”
Lần này Thẩm Tâm Duy rất bình tĩnh. “Chính là lời cậu từng nói, nhân vật quan trọng trong truyện mất tích thì đều vì chuyện lớn, giờ đã xử lí xong, cho nên anh ấy trở lại…”
“Ặc…” Mặc Dương Hi Lạc không chút thay đổi trong vòng ba giây, “Không thể nói kĩ thêm chút sao?”
“Không”. Thẩm Tâm Duy kiên định.
“Cậu khốn nạn”. Dương Hi Lạc tức giận.
Thẩm Tâm Duy hoàn toàn không coi đó là vấn đề, “Ai ai ai, tớ mất tích mấy ngày, cậu tới bệnh viện không quan tâm gì tới tớ, không hỏi tớ mất tích đi đâu, lại hỏi anh tớ đi đâu à !!!!!”
Có loại bạn thế này, thật chỉ muốn khóc.
Khí thế của Dương Hi lạc cũng xuống thấp, đúng là có vẻ sai…
“Chẳng qua tớ thấy cậu cũng đỡ rồi... hơn nữa anh trai cậu mất tích lâu như vậy, lâu không thấy, ừ, có chút mất khống chế”
“Chị dâu tớ không thế, cậu thế làm gì?”
“Được rồi, tớ sai”. Dương Hi Lạc đồng ý.
Thẩm Tâm Duy quay đầu, thấy đã truyền nước biển xong, vì vậy, nhướng mày bảo Dương Hị Lạc “Đi đi, bảo y tá tới đây”.
Dương Hi Lạc lập tức nghe lời, hoàn toàn không nghĩ gì, Thẩm Tâm Duy chỉ cần ấn nút thì y tá sẽ tới ngay… Thẩm Tâm Duy biết bạn nghe lời thế, ừ, quyết định không tức giận nữa.
Y tá tới xong, không phải truyền nước nữa. Thẩm Tâm Duy cảm giác tay mình nhẹ đi không ít, tâm tình cũng khá hơn. Giờ cảm thấy rất tốt, Dương Hi Lạc lại bắt đầu hỏi, “Ai, rốt cuộc anh trai cậu trở lại thể nào?”
“Đã đi thì lại quay về thôi”
Được rồi, có vẻ như sẽ không nói, Dương Hi Lạc cũng không từ bỏ ý định.
“Đúng rồi, vừa rồi tớ thấy chồng cậu, làm lành rồi à?”
Thẩm Tâm Duy liếc Dương Hi Lạc một cái, từ chối đáp lại.
Dương Hi lạc lại híp mắt, “Tiểu Duy, có phải người Giang Thiếu Thành yêu vẫn là cậu đúng không, nhưng Lương Huy làm nhiều việc ác, anh ta vì chính nghĩa, hợp tác với anh trai cậu đối phó Lương Huy. Bây giờ Lương Huy đã chết, anh trai cậu trở về, Giang Thiếu Thành cũng quay về bên cậu”.
“Cậu thật thông minh”.
Dương Hi Lạc cảm thấy mình bị châm chọc, vì vậy đa cảm, “Tó nói không sai chứ? Ừ, đoán đấy…”
“Cậu đoán đúng đấy”.
“Cái gì vậy, có thể đừng kì quái như vậy được không?”
Thẩm Tâm Duy mệt mỏi, cô thật lòng khích lệ không được sao?
Chỉ là… Người Giang Thiếu Thành yêu vẫn là cậu… nghe được câu này, làm sao lại dễ nghe đến thế!