Tất cả vết thương của Giang Thiếu Thành đều lành lặn là chuyện của mấy tháng sau. Trong lúc này, chuyện công ty cũng do bố Giang toàn quyền xử lý, công bố rằng tạm thời Giang Thiếu Thành được ông xếp cho việc khác, nhưng theo tin tức nội bộ chính là ông Giang trừng phạt đứa con trai này. Vì vậy có một số người chủ động cầu ông Giang xin cho Giang Thiếu Thành, mong ông đừng ác độc như thế. Dù sao Giang Thiếu Thành vẫn còn trẻ, còn bồng bột làm những chuyện đó, bọn họ làm trưởng bối cũng nên hiểu chút…..
Vì vậy chuyện của Giang Thiếu Thành với Lương Huy, không có ai nhắc lại nữa.
Thân thể Giang Thiếu Thành khá lên một chút, việc đầu tiên quan trọng chính là cùng với Thẩm Tâm Duy đi tới thành phố Nam Giang tham gia hôn lễ. Thẩm Tâm Duy rất coi trọng chuyện này, cũng không phải vì đối tượng kết hôn lần này có lai lịch lớn. Chẳng qua, cô cảm thấy hôn lễ sẽ mang đến may mắn cho mình, đúng lúc vết thương của Giang Thiếu Thành đã lành lặn, hi vọng niềm vui từ đám cưới này sẽ xóa tan mọi điều xấu…..
Khác hẳn với sự coi trọng của Thẩm Tâm Duy, Giang Thiếu Thành không có phản ứng gì, thậm chí còn tỏ vẻ không hiểu chút nào với Thẩm Tâm Duy.
Bọn họ cùng nhau tới đám cưới, Thẩm Tâm Duy không bị cô dâu chú rể hấp dẫn, mà lại bị con gái em chú rể hấp dẫn. Đó là một cô bé xinh xắn, Thẩm Tâm Duy rất thích cô bé này, mặc váy bồng, giống như búp bế vậy. Mỗi lần Thẩm Tâm Duy vô tình đi qua cửa hàng quần áo trẻ em, chỉ hận không sinh con gái ngay lập tức, muốn mặc đồ cho con.
Thẩm Tâm Duy đùa với cô bé, càng nhìn càng thấy cô bé thật đáng yêu, thật xinh đẹp.
Không lâu sau, mẹ bé đã tìm tới cửa. Dương Tử Hân không có cách nào với cô con gái lúc nào cũng chạy tới mọi chỗ, đi tới ôm lấy Tiểu Tinh Tinh (ngôi sao nhỏ), “Con lại chạy rồi.”
Tiểu Tinh Tinh bĩu môi, mẹ còn không bằng cô này, nhưng không dám nói. Bé mà nói, mẹ sẽ tức, bố cũng không giúp mình, bố nói luôn cùng một phía với mẹ.
Thẩm Tâm Duy lại rất thích Tiểu Tinh Tinh, “Con gái cô thật đáng yêu.”
“Là thương tới mức không có ai yêu.” Dương Tử Hân than thở.
Lúc Giang Thiếu Thành đi tới thì Dương Tử Hân lập tức thay đổi giọng điệu, “Ai, anh Thiếu Thành à, anh xem chị dâu thích trẻ con như vậy. Em nghĩ, anh cũng nên cố gắng một chút a….. lúc em kết hôn hai người ở đây, bây giờ con em cũng lớn như vậy, hai người còn chưa có gì…. Bây giờ anh trai em cũng có con, các anh vẫn chưa có…..”
Dương Tử Hân nói không ngừng gật đầu.
“Bọn anh là quá yêu nhau, chỉ muốn có thế giới hai người.” Giang Thiếu Thành nhìn cô bé trong ngực Dương Tử Hân, tỏ vẻ khinh thường.
Dương Tử Hân khó chịu, nói cứ như do họ có con nên tình cảm không nhiều…. nhưng hôm nay là đám cưới của anh trai cô, vì vậy nhịn nhịn nhịn…..
Dương Tử Hân vừa đi. Giang Thiếu Thành liền nhíu mày kéo Thẩm Tâm Duy đi tới một bên, “Ai ai ai, em thích trẻ con thì nói cho anh biết là tốt rồi…. mỗi ngày anh cố gắng một lần không đủ thì hai lần, hai lần không đủ thì ba….”
Thẩm Tâm Duy đỏ mặt, hừ, nơi này nhiều người như thế, anh lại dám nói.
“Mặt em làm sao mà đỏ, anh đang nói nghiêm túc với em đấy.” Giang Thiếu Thành nghiêm trang.
Thẩm Tâm Duy bĩu môi, “Em không đứng đắn đấy, có sao không?”
“Cũng được…. tốt nhất lúc tối cũng nên thế.”
Thẩm Tâm Duy tức điên….
********************
Về đám cưới của Giang Dực, Giang Thiếu Thành tỏ vẻ rất bất mãn. Kể từ khi anh và Thẩm Tâm Duy tham gia đám cưới kia, mỗi ngày Thẩm Tâm Duy nói với Giang Thiếu Thành là --- Rất lãng mạn, cảm động a……
Giang Thiếu Thành nghe thấy vậy, gọi điện ngay cho Giang Dực, nói rõ bọn họ không nên gọi cho nhau nữa, tuyệt giao luôn, mà phản ứng của Giang Dực chỉ là, à, không sao đâu…..
Thẩm Tâm Duy vô tình biết được, đầu tiên Giang Dực với vợ có con trước, sau bị người nhà gây sức ép mới kết hôn, đương nhiên không phải vì Giang Dực không muốn cưới, mà là bên gái không muốn….ddlqd trước khi bọn họ kết hôn, Giang Dực chụp lại những ngày vợ mang thai, ghi chép lại, mỗi tấm đều ghi những mong đợi của anh với con…. Mỗi tấm hình cũng thể hiện tình yêu vô bờ.
Mỗi ngày Thẩm Tâm Duy nghĩ tới Giang Dực là người đàn ông tốt thế nào, khiến Giang Thiếu Thành cảm thấy mình xấu xa lắm vậy.
Cho đến một ngày, Thẩm Tâm Duy chợt có suy nghĩ, gọi Giang Thiếu Thành dậy.
“Giang Thiếu Thành.”
“Hả?”
“Chúng ta chụp hình cưới thôi.”
“Không phải đã chụp rồi sao?”
“Chụp lần nữa.”
Để bù đắp lại thời gian này bị ghét, Giang Thiếu Thành không nói hai lời, đồng ý luôn.
Thẩm Tâm Duy và Giang Thiếu Thành chụp cưới lần nữa, không chọn cảnh vật tráng lệ, mà Thẩm Tâm Duy tự mình làm. Cô mặc quần áo học sinh, âm thầm thích một nam sinh, cô vì người đó làm rất nhiều việc, giảm cân vì anh, cố gắng học tập vì anh, phấn đầu học bổng, mỗi lần cô lấy mục tiêu là --- em làm tất cả cũng vì anh, em hi vọng anh có thể thấy được em đã tiến bộ ra sao.
Sau đó người con trai đấy vẫn không thấy khi anh luôn nhìn chăm chú cô gái của anh.
Cô gái viết rất nhiều, mỗi một tờ trong nhật kí, cũng sẽ nhắc tới một cái tên – Giang Thiếu Thành.
Một tờ nào đấy trong nhật kí, cô gái đã viết : Em cũng không biết tại sao em lại thích anh, có lúc cảm giác anh thật nông cạn.ddlqd Có lẽ em cũng giống với những nữ sinh kia, chỉ thích vẻ đẹp trai và gia thế của anh, nhưng trên đời này có nhiều người đẹp trai tài giỏi, em lại chỉ yêu anh, vì mỗi động tác, một câu nói của anh lại khiến em rung động…. Bất kể kết quả của em là gì, em đều cám ơn, có một người như thế khiến em yêu, bởi vì trong quá trình yêu anh khiến em thấy đầy đủ, rất vui…. Dù anh mãi không biết, có một người phụ nữ như thế yêu anh.
Cô gái tiếp tục âm thầm nhìn người con trai đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, cô sẽ đứng bên cạnh anh.
Ảnh cưới chia làm hai phần, một phần là cô gái im lặng yêu người con trai kia, một phần khác là thời gian người con trai đó chú ý tới cô ấy.
Hình như trong lúc đó, anh vô tình nói một câu, thích cô gái nào gầy một chút, vì vậy bao lâu sau, anh nhìn thấy một cô gái thon thả. Anh muốn nói cho cô ấy biết, đừng làm như vậy, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, nhưng anh sợ mình làm thế thì là tự mình đa tình, có lẽ cô làm tất cả cũng không phải vì mình.
Cô gái tặng quà cho anh, dù đã cố ra vẻ thoải mái,ddlqd nhưng người thiếu niên thấy được đôi tay run rẩy của cô, vì vậy anh đã không thể cự tuyệt.
Lúc cậu thiếu niên bị ngã do chơi bóng rổ, bị một vết thương nhỏ, cô gái đứng ở ngoài phòng cứu thương chần chứ, nhưng không biết nên lấy thân phận gì để vào, do dự thật lâu, nghe thấy anh không có vấn đề gì. Cô xoay người rời đi, mà cô không biết lúc này, cậu đi tới cửa thấy bóng lưng cô đã đi xa…..
Chàng trai đó đi du học, trở về thì thấy cô gái đó cứ đứng yên, anh thấy khó hiểu, tìm đủ cách hỏi người khác, sao cô lại tới….. khi anh nghe được bạn mình nói, cô gái kia chỉ vì muốn thấy người mình yêu thì vẻ mặt anh rối rắm, thậm chí còn thấy khó ngủ.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời này, sẽ có một người như vậy yêu mình.
Vì vậy lúc cô gái chôn kĩ tờ viết nhật kí cuối cùng, anh cầm bút lên, nhẹ nhàng viết – cám ơn em đã yêu anh như thế.
Cô gái yêu say đắm, cũng không phải là đóng kịch.
Áo cưới tới, tựa như một cảnh phim, đầu tiên là đám cưới của họ, còn cả quá trình gặp nhau hiểu nhau nữa….
Thẩm Tâm Duy chưa bao giờ nghĩ rằng, cô sẽ vì nhìn một tấm ảnh xưa mà khóc như thế, cô không biết, cô làm tất cả mọi thứ, anh đều thấy.
Cô nhìn album đó, nước mắt không ngừng rơi.
Giang Thiếu Thành nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Cho tới bây giờ em cũng phải là một vai kịch.”
Nhật kí của cô, cô đặt tên là “Một vai kịch”, ý là tình cảm này, chỉ là cô tự biên tự diễn một vai kịch, không có ai diễn nữa, thì ra không phải như vậy, không thế.
“Giang Thiếu Thành, anh thật khốn kiếp.”
“Nhưng em yêu tên khốn kiếp này.” Anh hôn lên trán cô, “Và tên khốn kiếp này, cũng yêu em.”
Tất cả vết thương của Giang Thiếu Thành đều lành lặn là chuyện của mấy tháng sau. Trong lúc này, chuyện công ty cũng do bố Giang toàn quyền xử lý, công bố rằng tạm thời Giang Thiếu Thành được ông xếp cho việc khác, nhưng theo tin tức nội bộ chính là ông Giang trừng phạt đứa con trai này. Vì vậy có một số người chủ động cầu ông Giang xin cho Giang Thiếu Thành, mong ông đừng ác độc như thế. Dù sao Giang Thiếu Thành vẫn còn trẻ, còn bồng bột làm những chuyện đó, bọn họ làm trưởng bối cũng nên hiểu chút…..
Vì vậy chuyện của Giang Thiếu Thành với Lương Huy, không có ai nhắc lại nữa.
Thân thể Giang Thiếu Thành khá lên một chút, việc đầu tiên quan trọng chính là cùng với Thẩm Tâm Duy đi tới thành phố Nam Giang tham gia hôn lễ. Thẩm Tâm Duy rất coi trọng chuyện này, cũng không phải vì đối tượng kết hôn lần này có lai lịch lớn. Chẳng qua, cô cảm thấy hôn lễ sẽ mang đến may mắn cho mình, đúng lúc vết thương của Giang Thiếu Thành đã lành lặn, hi vọng niềm vui từ đám cưới này sẽ xóa tan mọi điều xấu…..
Khác hẳn với sự coi trọng của Thẩm Tâm Duy, Giang Thiếu Thành không có phản ứng gì, thậm chí còn tỏ vẻ không hiểu chút nào với Thẩm Tâm Duy.
Bọn họ cùng nhau tới đám cưới, Thẩm Tâm Duy không bị cô dâu chú rể hấp dẫn, mà lại bị con gái em chú rể hấp dẫn. Đó là một cô bé xinh xắn, Thẩm Tâm Duy rất thích cô bé này, mặc váy bồng, giống như búp bế vậy. Mỗi lần Thẩm Tâm Duy vô tình đi qua cửa hàng quần áo trẻ em, chỉ hận không sinh con gái ngay lập tức, muốn mặc đồ cho con.
Thẩm Tâm Duy đùa với cô bé, càng nhìn càng thấy cô bé thật đáng yêu, thật xinh đẹp.
Không lâu sau, mẹ bé đã tìm tới cửa. Dương Tử Hân không có cách nào với cô con gái lúc nào cũng chạy tới mọi chỗ, đi tới ôm lấy Tiểu Tinh Tinh (ngôi sao nhỏ), “Con lại chạy rồi.”
Tiểu Tinh Tinh bĩu môi, mẹ còn không bằng cô này, nhưng không dám nói. Bé mà nói, mẹ sẽ tức, bố cũng không giúp mình, bố nói luôn cùng một phía với mẹ.
Thẩm Tâm Duy lại rất thích Tiểu Tinh Tinh, “Con gái cô thật đáng yêu.”
“Là thương tới mức không có ai yêu.” Dương Tử Hân than thở.
Lúc Giang Thiếu Thành đi tới thì Dương Tử Hân lập tức thay đổi giọng điệu, “Ai, anh Thiếu Thành à, anh xem chị dâu thích trẻ con như vậy. Em nghĩ, anh cũng nên cố gắng một chút a….. lúc em kết hôn hai người ở đây, bây giờ con em cũng lớn như vậy, hai người còn chưa có gì…. Bây giờ anh trai em cũng có con, các anh vẫn chưa có…..”
Dương Tử Hân nói không ngừng gật đầu.
“Bọn anh là quá yêu nhau, chỉ muốn có thế giới hai người.” Giang Thiếu Thành nhìn cô bé trong ngực Dương Tử Hân, tỏ vẻ khinh thường.
Dương Tử Hân khó chịu, nói cứ như do họ có con nên tình cảm không nhiều…. nhưng hôm nay là đám cưới của anh trai cô, vì vậy nhịn nhịn nhịn…..
Dương Tử Hân vừa đi. Giang Thiếu Thành liền nhíu mày kéo Thẩm Tâm Duy đi tới một bên, “Ai ai ai, em thích trẻ con thì nói cho anh biết là tốt rồi…. mỗi ngày anh cố gắng một lần không đủ thì hai lần, hai lần không đủ thì ba….”
Thẩm Tâm Duy đỏ mặt, hừ, nơi này nhiều người như thế, anh lại dám nói.
“Mặt em làm sao mà đỏ, anh đang nói nghiêm túc với em đấy.” Giang Thiếu Thành nghiêm trang.
Thẩm Tâm Duy bĩu môi, “Em không đứng đắn đấy, có sao không?”
“Cũng được…. tốt nhất lúc tối cũng nên thế.”
Thẩm Tâm Duy tức điên….
Về đám cưới của Giang Dực, Giang Thiếu Thành tỏ vẻ rất bất mãn. Kể từ khi anh và Thẩm Tâm Duy tham gia đám cưới kia, mỗi ngày Thẩm Tâm Duy nói với Giang Thiếu Thành là --- Rất lãng mạn, cảm động a……
Giang Thiếu Thành nghe thấy vậy, gọi điện ngay cho Giang Dực, nói rõ bọn họ không nên gọi cho nhau nữa, tuyệt giao luôn, mà phản ứng của Giang Dực chỉ là, à, không sao đâu…..
Thẩm Tâm Duy vô tình biết được, đầu tiên Giang Dực với vợ có con trước, sau bị người nhà gây sức ép mới kết hôn, đương nhiên không phải vì Giang Dực không muốn cưới, mà là bên gái không muốn….ddlqd trước khi bọn họ kết hôn, Giang Dực chụp lại những ngày vợ mang thai, ghi chép lại, mỗi tấm đều ghi những mong đợi của anh với con…. Mỗi tấm hình cũng thể hiện tình yêu vô bờ.
Mỗi ngày Thẩm Tâm Duy nghĩ tới Giang Dực là người đàn ông tốt thế nào, khiến Giang Thiếu Thành cảm thấy mình xấu xa lắm vậy.
Cho đến một ngày, Thẩm Tâm Duy chợt có suy nghĩ, gọi Giang Thiếu Thành dậy.
“Giang Thiếu Thành.”
“Hả?”
“Chúng ta chụp hình cưới thôi.”
“Không phải đã chụp rồi sao?”
“Chụp lần nữa.”
Để bù đắp lại thời gian này bị ghét, Giang Thiếu Thành không nói hai lời, đồng ý luôn.
Thẩm Tâm Duy và Giang Thiếu Thành chụp cưới lần nữa, không chọn cảnh vật tráng lệ, mà Thẩm Tâm Duy tự mình làm. Cô mặc quần áo học sinh, âm thầm thích một nam sinh, cô vì người đó làm rất nhiều việc, giảm cân vì anh, cố gắng học tập vì anh, phấn đầu học bổng, mỗi lần cô lấy mục tiêu là --- em làm tất cả cũng vì anh, em hi vọng anh có thể thấy được em đã tiến bộ ra sao.
Sau đó người con trai đấy vẫn không thấy khi anh luôn nhìn chăm chú cô gái của anh.
Cô gái viết rất nhiều, mỗi một tờ trong nhật kí, cũng sẽ nhắc tới một cái tên – Giang Thiếu Thành.
Một tờ nào đấy trong nhật kí, cô gái đã viết : Em cũng không biết tại sao em lại thích anh, có lúc cảm giác anh thật nông cạn.ddlqd Có lẽ em cũng giống với những nữ sinh kia, chỉ thích vẻ đẹp trai và gia thế của anh, nhưng trên đời này có nhiều người đẹp trai tài giỏi, em lại chỉ yêu anh, vì mỗi động tác, một câu nói của anh lại khiến em rung động…. Bất kể kết quả của em là gì, em đều cám ơn, có một người như thế khiến em yêu, bởi vì trong quá trình yêu anh khiến em thấy đầy đủ, rất vui…. Dù anh mãi không biết, có một người phụ nữ như thế yêu anh.
Cô gái tiếp tục âm thầm nhìn người con trai đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, cô sẽ đứng bên cạnh anh.
Ảnh cưới chia làm hai phần, một phần là cô gái im lặng yêu người con trai kia, một phần khác là thời gian người con trai đó chú ý tới cô ấy.
Hình như trong lúc đó, anh vô tình nói một câu, thích cô gái nào gầy một chút, vì vậy bao lâu sau, anh nhìn thấy một cô gái thon thả. Anh muốn nói cho cô ấy biết, đừng làm như vậy, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, nhưng anh sợ mình làm thế thì là tự mình đa tình, có lẽ cô làm tất cả cũng không phải vì mình.
Cô gái tặng quà cho anh, dù đã cố ra vẻ thoải mái,ddlqd nhưng người thiếu niên thấy được đôi tay run rẩy của cô, vì vậy anh đã không thể cự tuyệt.
Lúc cậu thiếu niên bị ngã do chơi bóng rổ, bị một vết thương nhỏ, cô gái đứng ở ngoài phòng cứu thương chần chứ, nhưng không biết nên lấy thân phận gì để vào, do dự thật lâu, nghe thấy anh không có vấn đề gì. Cô xoay người rời đi, mà cô không biết lúc này, cậu đi tới cửa thấy bóng lưng cô đã đi xa…..
Chàng trai đó đi du học, trở về thì thấy cô gái đó cứ đứng yên, anh thấy khó hiểu, tìm đủ cách hỏi người khác, sao cô lại tới….. khi anh nghe được bạn mình nói, cô gái kia chỉ vì muốn thấy người mình yêu thì vẻ mặt anh rối rắm, thậm chí còn thấy khó ngủ.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời này, sẽ có một người như vậy yêu mình.
Vì vậy lúc cô gái chôn kĩ tờ viết nhật kí cuối cùng, anh cầm bút lên, nhẹ nhàng viết – cám ơn em đã yêu anh như thế.
Cô gái yêu say đắm, cũng không phải là đóng kịch.
Áo cưới tới, tựa như một cảnh phim, đầu tiên là đám cưới của họ, còn cả quá trình gặp nhau hiểu nhau nữa….
Thẩm Tâm Duy chưa bao giờ nghĩ rằng, cô sẽ vì nhìn một tấm ảnh xưa mà khóc như thế, cô không biết, cô làm tất cả mọi thứ, anh đều thấy.
Cô nhìn album đó, nước mắt không ngừng rơi.
Giang Thiếu Thành nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Cho tới bây giờ em cũng phải là một vai kịch.”
Nhật kí của cô, cô đặt tên là “Một vai kịch”, ý là tình cảm này, chỉ là cô tự biên tự diễn một vai kịch, không có ai diễn nữa, thì ra không phải như vậy, không thế.
“Giang Thiếu Thành, anh thật khốn kiếp.”
“Nhưng em yêu tên khốn kiếp này.” Anh hôn lên trán cô, “Và tên khốn kiếp này, cũng yêu em.”