Có đến mấy nghìn học viên cần trắc nghiệm thực lực, được chia thành hai tổ đồng thời tiến hành để tiết kiệm thời gian. Diệp Phong đứng ở giữa một đội ngũ, e rằng phải nửa canh giờ nữa mới đến lượt gã.
Trắc nghiệm này cũng như thi cử trong ngày nhập học, thành tích của học viên quyết định tiền đò học tập sau này. Một khi bị phân vào lớp chậm tiến thì tiền cảnh của học viên đó ảm đạm vô quang. Tuy sau khi thăng cấp sẽ căn cứ vào thành tích tổng hợp để chia lại lớp nhưng bản thân thực lực của học viên lớp chậm tiến không bằng người khác, lại không nhận được đủ tài nguyên tu luyện, muốn thay đổi hoàn cảnh quả kỳ thi thăng cấp là chuyện cực kỳ khó khăn.
Có người giở trò khôn vặt, khi đạt đến tiêu chuẩn thăng cấp rồi mà không đến thi, cố gắng đề cao thực lực để khi thi thăng cấp thật sự nhận được lời khen ngợi rồi được phân vào lớp trung bình hoặc ưu tú.
Tiếc là chiêu này không ổn. Trước hết là mỗi năm chỉ thi một lần, lỡ mất là phải đợi thêm một năm, kéo dài thăng cấp là sẽ tăng thêm độ khó cho tốt nghiệp. Tiếp nữa, tài nguyên tu luyện mà lớp ưu tú nhận được nhiều hơn lớp trung bình và chậm tiến nhưng chỉ là với đồng bạn cùng một năm, một khi thăng cấp, dù học viên bị phân phối vào lớp chậm thì tài nguyên nhận được cũng hơn nhiều lớp tiến bộ của sơ cấp. Nên muốn nhanh chóng đề thăng thực lực, chỉ còn cách thăng cấp thật nhanh.
Phân lớp nhập học thực ra quyết định đến tiền đồ của mỗi người sau này. Mỗi học viên đều cực kỳ trọng thị, không ít người thậm chí muốn dùng tiểu xảo.
"Số 009527, sử dụng loại thuốc cấm để đề thăng thực lực, bị tước tư cách dự thi, đẩy xuống lớp chậm tiến." Một dược tề sư cao tuổi, hai mắt sáng rực đi quanh đám học viên dự thi, chỉ cần có người sử dụng đơn dược bị cấm là sẽ bị ông ta nhận ra, học viên đó không cần thi nữa, trực tiếp bị phân vào lớp chậm tiến.
Tuy học sinh bị bắt kêu gào thống khổ nhưng không giáo sư nào động dung. Tuyệt đối không được sử dụng thủ đoạn.
Bầu không khí cực kỳ nghiêm túc, nặng nề. Những học viên chưa trắc nghiệm đều tỏ vẻ ngưng trọng.
Đột nhiên các nam học viên quanh Diệp Phong xôn xao, gã hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt chúng nhân. Ở sườn quảng trường, hai thiếu nữ yểu điệu đang uể oải dựa vào một gốc cây, thi thoảng nhìn vào toán học viên đang dự thi, bất quá xem ra không hứng thú lắm.
Một thiếu nữ hơi cao hơn, mặt mũi thanh tú, mắt hoa đào, mày lá liễu, môi anh đào… tất cả được dung hòa hoàn mỹ với nhau khiến mọi ánh mắt nam nhân đều bị hấp dẫn. Khí chất của cô như tinh linh ánh trăng, ba phần anh khí, ba phần quyến rũ, ba phần tinh ranh và ngây thơ mà một thiếu nữ nên có. Một phần còn lại là thanh lãnh và cô ngạo khiến người ta không nắm bắt được, ẩn tàng trong đôi mắt trong veo như nước hồ thu, rất dễ bị bỏ qua.
Đôi chân dài thon của cô trải dưới mặt cỏ, nửa thân trên uốn theo tư thái cực kỳ mê hồn, ngực tuy không vun cao nhưng đã hiển hiện hình thái, có tiềm lực trưởng thành. Thiếu nữ đi cùng tuy không tuyệt sắc như cô nhưng cũng là mỹ nữ tuyệt đỉnh, dung mạo thanh lệ. Huy chương trên ngực cả hai cho chúng nhân biết họ là học viên cao cấp.
"Oa, vị học thư này đúng là xinh đẹp, không biết danh hoa đã có chủ chưa?" Một học viên nhỏ dãi khen.
"Với tính của ngươi thì đừng có mơ mộng nữa, ta quen vị học thư đó." Một học viên khác thần bí thì thầm, mọi học viên khác hiếu kỳ ghé vào.
"Ngươi biết đại mỹ nữ đó?"
"Ta biết nàng ta nhưng nàng ta không biết ta." Học viên khoe khoang cười ngượng, khiến chúng nhân ồ lên. "Nàng ta là người đứng đầu học viện thập đại mỹ nữ, không chỉ xinh đẹp, thực lực cũng là nhất đẳng. Nghe nói nàng ta xếp thứ hai bảng xếp hạng công khai của học viên, thực lực đã đạt đến lục giai võ sĩ."
Bảng xếp hạng công khai? Diệp Phong dấy lên nghi hoặc, lẽ nào còn cả bảng xếp hạng ngầm nữa? Ba ngày nay, các học viên khác đều cố gắng tìm hiểu về học viện, riêng gã không biết ngảy may vì còn phải đi tru sát Tô Dung, nên đành nhún vai, tiếp tục lắng nghe các học viên khác bàn luận.
"Không phải chứ? Theo ta biết thì trong các thôi tiến sinh ở lớp tốt nghiệp có ít nhất ba người đạt đến thất giai võ sĩ, nàng ta là lục giai võ sĩ, bằng vào đâu mà xếp thứ hai?" Một học viên khác nghi vấn.
Diệp Phong có nghe đến lớp tốt nghiệp. Tiêu chuẩn tốt nghiệp của Võ Dung học viện là võ sĩ ngũ giai nhưng trước khi đột phá võ sư mà vẫn chưa hết thời hạn học tập sáu năm thì có thể chọn cách ở lại học viện tiếp tục tận dung điều kiện tu luyện là vào lớp tốt nghiệp.
"Thế thì ngươi không biết rồi." Học viên đang khoe khoang hếch cằm lên đắc ý giải thích: "Vị học thư đó tên Mộ Dung Tử Thanh, là đại tiểu thư của Nam chiêm bộ châu Mộ Dung thế gia, các ngươi từng nghe nói đến gia tộc đó chưa?"
Mộ Dung thế gia là thế lực ở Nam chiêm bộ châu, không kém hơn Vân Châu Lục Lâm bang, thậm chí còn mạnh hơn mấy phần. Gia tộc này nổi danh như vậy không nhờ thực lực hiện tài mà vì trăm năm trước Mộ Dung thế gia xuất hiện tuyệt thế thiên tài, võ hoàng - - Mộ Dung Yên!
Võ hoàng là cảnh giới một phổ thông võ giả chỉ có thể ngưỡng vọng. Trừ thất tông tam bang ngũ thế gia, đại lục cực hiếm khi xuất hiện cường giả cấp võ hoàng. Mộ Dung Yên xuất thế khiến thế lực của Mộ Dung thế gia đạt đến đỉnh điểm, thoáng có xu thế lấn cả liệt hỏa tông vốn thống trị tại Nam chiêm bộ châu.
Nhưng năm mươi năm trước, Mộ Dung Yên thần bí biến mất, trở thành câu đố khiến cả đại lục không hiểu, ngay cả Mộ Dung thế gia cũng không biết. Đồn rằng ông ta đã chết, cũng có người nói ông ta ẩn mình tu luyện để đột phá thánh giai… nhưng tất cả đều vô căn cứ, không thể tin được. Bất quá Mộ Dung thế gia, vì Mộ Dung Yên mà vang danh Võ Nguyên đại lục, Cửu châu chi địa đều lừng lẫy uy danh ông ta.
"Mộ Dung học thư có điều kiện như vậy tất được nhiều học trưởng theo đuổi lắm nhỉ?" Người nói là một thiếu nữ dung mạo khá xinh đẹp, hai mắt ánh lên tinh quang sùng bái, thần thái đầy mộng tưởng.
"Tất nhiên, Mộ Dung học thư dù thực lực, gia thế, dung mạo tại học viện đều là tuyệt đỉnh, nhưng muốn theo đuổi học thư không dễ đâu. Nghe nói sức cạnh tranh lớn nhất thuộc về An Phan học trưởng xếp thứ nhất ở bảng xếp hạng công khai, đồng thời cũng là đội trưởng tuần sát đội. Nghe nói học trưởng nhập học mới bốn năm đã đạt đến võ sĩ thất giai đỉnh phong, cách cảnh giới võ sư có chút xíu, rất có thể trong năm năm sẽ đạt tới."
Học viên đột phá đến võ sư trong sáu năm học thì Võ Dung học viện bình quân mỗi mười năm mới xuất hiện một người. Hơn nữa "thiên tài" như thế đều được viện sư thu làm đệ tử chính thức, tiền đồ vô lượng.
"An học trưởng lợi hại thế hại? Mộ Dung học thư có tiếp nhận không?" Trong sáu năm đột phá đến võ sư, đối với mấy tân sinh này khác nào thần thoại. Mắt các thiếu nữ sáng lên, càng lúc càng sáng.
"Một võ sư có tiềm lực, với Mộ Dung thế gia thì chẳng có gì xuất sắc. Tuy ta không biết suy nghĩ của Mộ Dung học thư, bất quá theo tình huống hiện tại thì hy vọng của An Phan không lớn." Đại khái vì ghen tị nên nam tử đang khoe khoang lộ ra nụ cười trước bất hạnh của người khác.
"Thôi, không nói nữa. Sắp đến lượt ta trắc nghiệm rồi." Trước mặt nam sinh khoe khoang chỉ còn lại ba người, tốc độ trắc nghiệm cực nhanh, không đầy một phút sau là đến lượt y.
Cuộc bàn luận này giúp Diệp Phong giết thời gian chờ đợi. Lúc chúng nhân đàm luận, gã hân thưởng thật kỹ Mộ Dung Tử Thanh, bất giác cảm thấy kinh diễm.
Trong số những nữ nhân dung mạo xinh đẹp mà Diệp Phong biết, Thẩm Lan thanh nhã điềm tĩnh hơn hết, Liễu Hồng Diệp quyến rũ hơn hết, Thu Tố Nhã lại vừa cao quý vừa thanh nhã. Mộ Dung Tử Thanh tựa hồ kết hợp được đặc điểm khí chất nổi bật nhất của ba người, nhưng khiến gã ấn tượng nhất là vẻ thoáng đãng của cô. Một nữ nhân khác hẳn những người khác…