Nếu ban nãy Diệp Phong chỉ ngầm đối chọi với Tô Long thì câu nói này khác nào trực tiếp hoài nghi hắn giở trò. Trong tình huống không có chứng cớ, coi như gã đã triệt để trở mặt với hắn.
Lẽ nào gã định đánh liều một phen? Nếu sau cùng vẫn chứng minh Tô Long trong sạch thì gã thảm rồi. Khán giả có người vui có người lo, Mộ Dung Tử Thanh khẽ nhíu mày.
"Y quá lỗ mãng. Y lại không biết Tô Long sử dụng phương pháp nào khống chế thành tích của học sinh, để hắn lui xa cũng vị tất hữu dụng."
"Lẽ nào y nhận ra gì đó?" Yến Ny nghi hoặc.
"Có mặt ngần ấy lão sư cũng không ai nhận ra sơ hở. Y được sao?" Mộ Dung Tử Thanh lẩm bẩm không xác định.
"Hảo! Hảo!" Tô Long không giận mà cười: "Ngươi nghi ngờ thì lão phu sẽ đáp ứng yêu cầu. Bất quá lão phu cũng có yêu cầu là nếu sau cùng kết quả chứng minh lão phu vô tội thì hắn sẽ do lão phu tùy ý xử trí."
"Khả dĩ!"
Tô Long phất tay áo lùi ra bảy, tám thước, sắc mặt càng lạnh. Một xú tiểu tử không thể nhận ra cách ta ảnh hưởng đến trắc thí thạch, tưởng bắt lùi xa là ta hết cách sao? Hừ, trò này ta đã biết trước, tuy xa thì hơi phí lực nhưng trong vòng mười thước thì vẫn khống chế được.
Chỉ cần chủ khảo quan không ở gần thì không ai phát giác ra. Xú tiểu tử, lần nay sa vào tay ta, ngươi sẽ muốn sống không được, muốn chết không xong.
Lần trắc thí quyết định thành bại bắt đầu.
Tay phải Lý Băng Thiền hơi run, từ từ đưa về phía trắc thí thạch. Tô Long ngầm ngưng thần, kim nguyên năng lượng mỏng manh được hắn khống chế chảy về phía tảng đá.
Mắt Diệp Phong khẽ ngưng, cổ tay lật lại, búng một luồng hỏa nguyên lực từ trong nguyên trạc ra va vào kim nguyên lực của Tô Long. Song phương không so về uy lực và so kỹ xảo, thần niệm của Diệp Phong không kém hơn đối phương, khống chế luồng tiểu năng lượng hết sức nhuần nhuyễn, cộng thêm hắn cố ý còn Tô Long vô tâm, hắn không kịp trở tay, kim nguyên lực tan mất giữa chừng.
Thành tích thực tế của Lý Băng Thiền xuất hiện.
"73 điểm." Chúng nhân kinh hô. Vượt xa tiêu chuẩn. Sắc mặt Tô Long nhợt đi.
Sao có thể như thế? Hắn chỉ là một võ đồ, sao lại cảm ứng được nguyên lực dao động của ta. Có nghĩa là hắn đã biết hết mánh của ta nhưng không nói ra vì không có chứng cớ. Tô Long búng kim nguyên lực can thiệp, trừ Diệp Phong thì không ai biết, lời lẽ một phía của gã hiển nhiên không đủ chứng mình hắn giở trò.
Nên gã mới phí công bày ra một cái bẫy để hắn giở trò với cả hai tảng trắc thí thạch. Thành tích của cả hai tảng giống hệt nhau, trừ phi thành tích là chuẩn xác bằng không sẽ có người giở trò, bởi không thể có trường hợp hai tảng đá đều có vấn đề. Lần thi thứ ba đã chứng minh 54 điểm không phải thành tích chân thật của Lý Băng Thiền.
Có người giở trò thì người đó là ai? Trừ Tô Long vừa lui xa thì tất cả đều không làm gì, nên mọi ánh mắt hoài nghi đều dồn vào hắn đang biến sắc. Tuy Diệp Phong không có chứng cứ thực sự chứng minh Tô Long phạm tội nhưng thành công biến hắn thành mục tiêu hoài nghi của chúng nhân.
"Tô Long đạo sư, còn gì để nói nữa không?" Chủ khảo quan không giận mà oai.
"Tôi… việc này không liên quan đến tôi, vì sao lại thế thì tôi không biết, có lẽ hai người này liên kết hại tôi." Tô Long quyết định chối phắt.
"Bọn ta chỉ là học viên nhỏ xíu, vô duyên vô cớ sao dám gây chuyện với đạo sư?" Diệp Phong lạnh lùng: "Chủ khảo quan! Trước khi thi, Tô Long đạo sư từng đơn độc triệu kiến học sinh và vị học thư này, nói rằng muốn thuận lợi qua được kỳ thi thì phải để ông ta thu lợi, bằng không dù thực lực đạt đến, bọn học sinh cũng không thể tấn cấp."
"Ai cũng biết các học viên vào được Võ Dung học viện phải trả giá lớn thế nào mà đạo sư của học viện lại làm trò này ở kỳ thi tấn cấp quan trọng nhất, còn vòi vĩnh lợi lộc, chẳng phải khiến người ta lạnh mình sao? Nếu không cho thì ít nhất cũng chậm mất một năm tấn cấp, tổn thất này ai sẽ bù đây?"
Nhưng lời này chính nghĩa rào rạt, chúng nhân đều gật đầu. Nhiều người bất mãn vì hành vi của đạo sư tại kỳ thi nhưng dám lớn tiếng chỉ trích ở chỗ đông người thì xưa nay chỉ có Diệp Phong. Ai nấy nhìn chủ khảo quan, ông ta mới là người đứng đầu ở đây.
Việc này liên quan đến danh dự của Võ Dung học viện, dù là viện sư, chủ khảo quan cũng không dám chậm trễ, trầm tư hồi lâu mới dám đi đến quyết định.
Tuy mọi sự đều chống lại Tô Long nhưng không có chứng cớ chứng minh hắn giở trò, hắn lại kiên trì không nhận tội. Bất quá để vỗ an học viên, ông ta quyết định từ hôm đó tạm giữ lại chức vị của Tô Long nhưng hủy hết đặc quyền và phần thưởng, quan sát trong vòng ba năm, nếu có hành vi vi phạm thì sẽ đuổi khỏi học viện.
Hình phạt này rất thích hợp, Tô Long tổn thất nặng nề, danh dự mất sạch nhưng giữ được cái ghế đạo sư của Lục Lâm bang trong học viện. Có thể nói học viện không muốn vì việc này mà trở mặt với Lục Lâm bang.
Lý Băng Thiền dù thế nào cũng là người bị hại, được bồi thường bằng cách trực tiếp thăng lên lớp tiên tiến của trung cấp.
"Như vậy, các vị đều vừa ý chứ?" Chủ khảo quan tuyên bố quyết định xử lý, không ai dị nghị.
"Còn con?" Diệp Phong đột nhiên chen lời.
"Ngươi muốn thế nào?" Lẽ nào tiểu tử này còn đòi được thưởng? Chủ khảo quan thoáng bực mình, tuy gã có công vạch trần Tô Long nhưng lại trước mặt đông người, khác nào tát một cái vào mặt Võ Dung học viện, nếu truyền ra tất khiến danh dự học viện đại tổn. Nên ông ta vẫn e dè gã.
"Con cũng tấn cấp chứ nhỉ?" Gã cười hỏi: "Con và học thư vì không chịu cho Tô Long vòi vĩnh nên bị trả đũa. Thành tích thật sự của học thư không phải là 54 mà là 73 điểm thì con đạt tới 58 điểm, phải đạt cao hơn mới đúng."
"À… có lý." Chủ khảo quan không hề cả nghĩ, về lý đúng là như thế. Diệp Phong đã giải thích, cong pháp của gã khiến khí hải bạo phát trong thời gian ngắn, mặc cho một tháng tăng tứ giai hay ngũ giai cũng vẫn chấp nhận được. Với tuổi của gã mà đạt đến võ đồ nhị giai thì không hẳn thuộc hàng tuyệt đỉnh.
"Viện sư đại nhân, hắn nói láo." Tô Long cuống lên phản bác: "Tại hạ không làm gì với thành tích của hắn, hắn không có tư cách tấn cấp!" Hắn không cam lòng, Mộc Phong này khiến hắn mất hết danh dự, giờ còn định nhân cơ hội qua ải thì không thể nhịn được.
"Dừng lại, ban nãy ngươi không thừa nhận đã giở trò với phần thi của học thư, còn sự thật?"
"Khác nhau. Không ai có thể tăng được ngũ giai khí hải chỉ trong một tháng, ta không cần giở trò với thành tích của ngươi."
"Ngươi chưa thấy ai trong một tháng đề thăng tứ giai khí hải? Chỉ chứng tỏ là ngươi cô lậu quả văn. Ta tăng được tứ giai, vì sao lại không thể tăng ngũ giai?" Diệp Phong nói.
"Có giỏi thì ngươi thử lại."
"Bất tất lãng phí thời gian!" Diệp Phong cười lạnh, nói với chủ khảo quan: "Dù gì con cũng sắp tham gia tấn cấp trung cấp, lần thi này chỉ là lấy tư cách mà thôi. Nếu lúc đó không qua thì con tình nguyện quay về sơ cấp."
Cái gì? Tất thảy đều chấn kinh. Thi tấn cấp của Võ Dung học viện tiến hành liên tục theo thứ tự sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Kỳ thi của trung cấp sẽ cử hành sau sơ cấp hai ngày. Muốn tiến hai cấp… Lịch sử Võ Dung học viện chưa từng có việc này.
Một tháng tăng liền ngũ giai, có lẽ chúng nhân còn tạm chấp nhận. Nhưng… hai ngày nữa lẽ nào Mộc Phong còn tăng được cả một đẳng cấp? Tiêu chuẩn tấn cấp của trung cấp ít nhất cũng là võ sĩ nhất giai.
Bất quá nhiều người hiểu ngay.
Kỳ thi trung cấp không cần trắc nghiệm cường độ nguyên lực mà chỉ gồm hai mục uy lực công kích và thực chiến. Với ư thế luyện thể, Diệp Phong chưa hẳn hết hy vọng, gã từng đánh gục một học viên cao cấp kia.
"Ha ha, được. Nếu ngươi có quyết tâm đó thì ta thành toàn cho ngươi." Chủ khảo quan tựa hồ cũng thấy hứng thú, cười vang nói: "Nghe nói ngươi còn là một luyện thể giả ưu tú nhưng luyện thể không phải là nẻo chính, ngươi muốn dựa vào luyện thể để qua được kỳ thi trung cấp thì phải đạt điểm cao hơn các học viên khác, thế nào?"
"Cao hơn, đến đâu?" Diệp Phong nhướng mày.
"Tám mươi điểm, điểm trung bình hai mục trắc nghiệm phải đạt đến mức đó mới được tấn cấp. Thế nào, dám chấp nhận không?"
"Được." 80 điểm tức là gần với tiêu chuẩn võ sĩ tam giai, thân thể gã phối hợp với kim nguyên lực, đại khái phát huy được thực lực tương đương lục giai võ sĩ, đủ để ứng phó.
"Lại có kịch hay xem rồi?" Mộ Dung Tử Thanh có vẻ hưng phấn, cô vẫn muốn xem thực lực thật sự của gã.
oOo
Hai ngày sau, tại chỗ thi của trung cấp, học viên đến xem đông nghịt. Kỷ lục Mộc Phong muốn vượt liền hai cấp đã lan khắp học viện. Nếu trước kia gã chỉ là một tân sinh dựa vào luyện thể mà phong quang, không khiến ai thật sự chú ý thì lần này cái tên gã được tất cả biết tới.
Có lẽ để đáp ứng nhu cầu của khán giả, cũng vì tính đặc thù của kỳ thi. Diệp Phong được xếp thi đầu tiên.
Đầu tiên là trắc nghiệm uy lực công kích. Cường độ của nguyên lực chỉ là cơ sở của uy lực công kích, còn vận dụng thế nào thì là kỹ xảo chỉ võ giả cấp võ sĩ mới biết. Hai người có cùng cường độ nguyên lực, công kích ra sẽ có khác biệt về uy lực, đó là do kỹ xảo vận dụng. Võ kỹ là thăng hoa của kỹ xảo.
Thi tấn cấp có thể sử dụng võ kỹ nhưng chỉ hạn chế trong các môn được học viện truyền thụ, nên cực kỳ công bằng. Những học viên có bối cảnh nhiều khả năng thực lực mạnh hơn nhưng ở kỳ thi chưa chắc đã đạt điểm cao nhất.
Trước mặt Diệp Phong là một mô hình thân thể người dùng để trắc nghiệm. Trong lúc công kích, gã có thể nhanh chóng đạt được: lực xung kích bình quân, lực xung kích mạnh nhất, diện tích chịu lực, lực xuyên thấu, áp lực...
Đặc tính của ngũ hành nguyên lực khác nhau, căn cứ vào mỗi mục mà tính toán được uy lực công kích của người dự thi.
Bề ngoài gã là kim nguyên khí hải tu luyện giả, thứ chú trọng là lực xung kích bình quân và diện tích chịu lực. Tổng lực đạo của kim nguyên khá yếu nhưng lực sát thương rất mạnh, bởi đặc tính "sắc bén của mình." Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ngưng chưởng thành đao, gã chém mạnh.
"Chát" một tiếng giòn tan, thành tích xuất hiện.
"Hả… 100 điểm." Giáo sư phụ trách ghi lại điểm số ngần ngừ một lúc rồi báo thành tích.
Toàn trường lặng ngắt. 100 điểm, thành tích này hợp cách để tốt nghiệp chứ chả chơi. Diệp Phong thậm chí không thi triển võ kỹ gì. Luyện thể thật sự mạnh đến thế ư?