"Cung chủ lẽ nào không biết tính khí Lan nhi. Nếu nó biết sự thật, không hiểu còn gây ra việc gì." Thu Tố Nhã lắc đầu.
Tin Diệp Phong bị nhốt vào ngục phong đồn ra, bà ta cũng chấn kinh mãi. Bà ta cũng biết gã lớn mật nhưng không ngờ lại cuồng vọng đến mức đó, dám xuất thủ với thánh tộc. Là nhất phong chi chủ của Bích Thủy cung, bà ta hiểu rõ mạo phạm như thế có nghĩa gì.
Diệp Phong không bị xử tử tại chỗ đã là may mắn lắm rồi, nên khi Thẩm Lan ra khỏi Vạn niên hàn diếu, bà ta không cho cô biết tin này. Với tính cách của cô, biết rõ mọi việc không hiểu sẽ gây ra chuyện gì nữa.
"Biết thì sao? Diệp Phong cuồng vọng tự đại, vì một nữ tử của Đông Phương gia mà mạo phạm thánh tộc, giết chết cả một công tử thánh địa nữa, ta hoài nghi hắn bị bí mật xử quyết trong ngục phong rồi cũng nên. Thẩm Lan nhớ hắn không khác gì tự tìm phiền não, ngu xuẩn quá." Ninh Thu Vũ cười lạnh.
"Tỷ không hiểu Lan nhi… cũng như khi xưa tỷ không hiểu quyết định của sư thư." Thu Tố Nhã biết tranh biện vô ích, nên trào phúng.
"Đừng có nhắc đến tên tiện nhân đó trước mặt ta." Ninh Thu Vũ nhăn nhúm mặt mày, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường, tựa hồ bà ta cực kỳ thù hận Thu Tố Thanh.
"Mau gọi Lan nhi ra đây, đó là mệnh lệnh của ta." Ninh Thu Vũ nói như chém đinh chặt sắt.
"Lan nhi là đệ tử của muội, muội có quyền thay nó cự tuyệt tứ tông cầu thân!" Thu Tố Nhã không chịu kém.
"Ngươi định phản nghịch bản cung chủ?" Ninh Thu Vũ giận xì khói.
"Sư muội không dám, nhưng muội không hy vọng Lan nhi bị quấy nhiễu vào lúc này. Chúng muốn lấy nó khác nào nằm mơ." Thu Tố Nhã mềm dẻo đáp.
"Hừ! Họ không xứng, lẽ nào Diệp Phong bị giam ở ngục phong, sinh tử bất minh thì xứng? Lẽ nào sư muội định để Thẩm Lan đợi cả đời?" Ninh Thu Vũ rít lên.
"Đợi người tâm ái cả đời cũng chưa hẳn không phải là hạnh phúc. Người vô tỉnh như tỷ vĩnh viễn không biết."
"Hoang đường." Ninh Thu Vũ phất tay áo, nở nụ cười lạnh: "Cũng may bản cung chủ biết trước ngươi có phản ứng này nên đã sai đệ tử đi mời Thẩm Lan, chắc nó sắp xuất hiện."
"Cái gì!" Thu Tố Nhã cả kinh, cắn môi tức giận: "Ninh Thu Vũ! Tỷ lại làm một việc ngu xuẩn,"
Xoạt. Ninh Thu Vũ đang nổi giận vì sự vô lý của Thu Tố Nhã thì từ Ngọc Nữ phong đột nhiên dấy lên khí thế lạnh băng, mây khói trong khe núi đều biến thành băng sương rơi xuống rào rào.
"Lan nhi!" Thu Tố Nhã than thầm, xong rồi! Thẩm Lan chắc đã biết tin, tất sẽ nổi nóng.
Một dải cầu vồng trắng bạc vạch ngang trời, thoáng sau đã đến quảng trường Bích Thủy cung chiêu đãi nhân mã tứ tông. Mấy chục đạo mục quang đều tụ lên không. Thẩm Lan mặc áo trắng tinh, sắc mặt lạnh lùng, đẹp đẽ mê người.
Trong óc mọi thánh tiềm giả đến cầu thân đều bật ra một từ: Băng sương tiên tử! Còn trẻ như vậy, dung mạo lại càng phong hoa tuyệt đại, cộng thêm nét lãnh ngạo đặc thù, nếu lấy được về thì tất ai cũng ghen tức vô vàn.
Nhất định phải tranh thủ được nữ nhân này.
Thẩm Lan lạnh lùng nhìn khắp toàn trường rồi lướt đến trước mặt Thu Tố Nhã, khẽ cúi người: "Sư phụ, Diệp Phong thật sự bị nhốt ở thánh sơn sao?"
Thu Tố Nhã cười khổ, không biết tra lời thế nào. Ninh Thu Vũ chen lời trào phúng: "Diệp Phong đó không biết sống chết thế nào. Lan nhi, không cần để ý đến hắn."
"Hôm nay tứ tông có nhiều thanh niên tinh anh thế này, ai cũng có tư cách tiến nhập thánh địa, sau này sẽ cùng con vào đó. Con nên chọn lấy một người, nếu cần thử nghiệm gì thì bản cung chủ toàn lực ủng hộ." Ninh Thu Vũ cười giả dối.
"Bảo chúng cút hết." Giọng cô không mảy may dao động, phảng phất như đang nói chuyện một toán người không đáng gì.
Tất thảy đều biến sắc.
"Lan nhi! Không được vô lễ." Ninh Thu Vũ định ra oai cung chủ nhưng Thẩm Lan đã quay đi, không thèm để ý khiến bà ta giận run người.
"Sư phụ, thánh sơn ở đâu?" Chỉ khi đứng trước sư phụ, Thẩm Lan mới ôn hoàn hơn.
"Lan nhi, lãnh tĩnh đi." Thu Tố Nhã nóng lòng, cầm tay cô khuyên nhủ.
"Sư phụ yên tâm, hiện con bình tĩnh lắm." Thẩm Lan bình thản nói: "Con biết với thực lực của mình không thể cứu được Phong khỏi thánh sơn… Con biết tự lượng sức."
"Vậy con…" Thu Tố Nhã hơi yên lòng, rồi lại nghi hoặc: "Sao con còn hỏi thánh sơn ở đâu?"
"Con tuy không cứu được Phong nhưng có thể vào đó với huynh ấy." Cô cười bình thản, vẻ đẹp chấn động toàn trường, nói tiếp: "Chỉ cần mạo phạm thánh sơn, con cũng sẽ bị nhốt vào đó."
"Hoang đường!" Ninh Thu Vũ giận dữ, thể nội khí tức tăng vọt: "Ngươi còn dám làm những viện hoang đương nhục đến Bích Thủy cung, ta sẽ bắt ngươi, không để ngươi liên lụy bản cung."
"Cung chủ! Thẩm Lan cảm tạ Bích Thủy cung bồi dưỡng mấy năm nay. Thẩm Lan sẽ để thánh sứ biết việc này do mình làm, không can hệ đến Bích Thủy cung." Cô không có vẻ gì sẽ từ bỏ.
Trong mắt trong veo ánh lên lam quang, nhiệt độ quanh thân thể hạ xuống nhanh chóng, lạnh lẽo bức nhân, nham thạch dưới chân cô kết thành băng tinh như bảo thạch, lấp lánh dưới ánh nắng.
"Chấp mê bất ngộ! Xem ra bản cung chủ không quản giáo tiểu nha đầu ngươi nên ngươi được sư phụ chiều chuộng quá mức." Ninh Thu Vũ quát lên, chuẩn bị xuất thủ.
"Lão thái bà! Nữ nhân của mỗ mà bà muốn quản giáo thì quản giáo hả." Cùng tiếng quát vang vọng, một mũi kim tiễn xét chéo tới, tốc độ cực nhanh.
Ninh Thu Vũ cả kinh, thân hình như cành liễu trong gió lốc, miễn cưỡng tránh được, ngẩng lên chấn kinh nhìn về phía mũi tên bay tới.
"Giáo huấn ngươi một chút, đừng tưởng mình là cung chủ Bích Thủy cung thì được phép ra lệnh với Thẩm Lan." Thinh không loáng lên một thân ảnh, gương mặt tuấn tú của Diệp Phong xuất hiện trước mặt Ngũ hành tông.
Thẩm Lan ngẩn ra một chốc rồi mắt đỏ lên, lúc ánh mắt ôn nhu của gã nhìn lên mặt,m cô không nén được tình cảm trong lòng, tâm thân yêu kiều nhào vào lòng gã.
"Thẩm Lan… mấy năm nay muội vất vả quá." Gã hôn lên má cô, mắt đượm nhu tình. Người ngọc trong lòng run rẩy, tựa vào ngực gã đầy thỏa mãn.
Thấy tiên tử trong lòng nhào vào lòng Diệp Phong, các thánh tiềm giả Ngũ hành tông đều ghen tức, nhưng không ai lạ gì Diệp Phong, gã là cường gỉ có thể so tài với võ hoàng, dù họ oán giận hơn nữa cũng không dám lên vuốt râu hùm. Có điều không có nghĩ là họ từ bỏ.
"Diệp Phong, ban bãy ngươi xưng hô ta là gì?" Ninh Thu Vũ bừng bừng lửa giận, xưa nay chưa có ai xưng hô bà ta là lão thái bà ngay trước mặt. Dù các tông chủ khác trong Ngũ hành tông cũng không dám vô lễ đến thế. Tuy bà ta hơn trăm tuổi nhưng gương mặt không khác nào mỹ phụ ngoài ba mươi, sao là lão thái bà như Diệp Phong nói được?
"Các hạ thích ỷ già nua, xưng hô các hạ là lão thái bà thì sai sao?" Diệp Phong nhếch mép, thực lực của gã lúc này hoàn toàn không coi mọi võ hoàng ở đây ra gì, nữa là một Ninh Thu Vũ? Từ lâu gã đã không ưa bà ta, tất nhiên lời lẽ khắc bạc hơn.
"Muốn chết!" Thánh tiềm tuyển bạt tái tuy vang dội uy danh của Diệp Phong nhưng Ninh Thu Vũ một võ tôn lợi hại hơn mình.
Ninh Thu Vũ không coi thường gã, lĩnh vực được thi triển, thinh không xuất hiện thủy lam sắc cự mãng khổng lồ, diệu võ dương uy. Răng mãng xà lấp lánh u lam quang mang dưới ánh nắng, há cái miệng như chậu máu cắn Diệp Phong.
Gã khẽ vỗ Thẩm Lan ra hiệu cô an tâm, rồi cúi người lao lên.
Gã lắc mình đến trước cự mãng, nó khép miệng nuốt gã vào, cái đầu lập tức ảo hóa thành nghìn vạn thủy tuyến, trói chặt lấy gã. Lực trói của mớ thủy tuyến này không thể coi thường, đủ giết chết một sơ giai võ hoàng.
"Bùng!" Đầu mãng xà hóa thành thủy tuyến nổ tung, vô số thủy nguyên lực hóa thành giọt trút xuống. Thân thể gã cường tráng đứng trên không, nhìn Ninh Thu Vũ đầy khinh miệt.
"Nể tình mấy năm nay Bích Thủy cung chăm lo cho Thẩm Lan. Ta nhường người một chiêu." Diệp Phong coi thường, càng làm lửa giận của Ninh Thu Vũ bùng lên.
Bà ta quát khẽ, thân hình cự mãng do lĩnh vực hình thành lại to lên, cái đuôi chừng ba, bốn thước quất mạnh lên không, phát ra tiếng nổ động trời, quất vào Diệp Phong.
"Bùng!" Gã lại bị hất văng đi xa khiến Thẩm Lan bịt miệng lo lắng. Nhưng văng đi khoảng trăm thước thì gã giang hai tay, nhẹ nhàng đứng vững lại.
Trừ y phục tan tành thì thân thể gã không hề có vết thương nào. Một đòn toàn lực của ngũ giai võ hoàng vẫn không phá được phòng ngự của gã? Đó là gã còn chưa có lĩnh vực.
Lần này, các võ hoàng tại trường chưa từng thấy uy lực của gã hiểu rõ thanh niên này thực lực đáng sợ thế nào.
"Nể tình bà già nua, mỗ nhường một chiêu." Diệp Phong lại về chỗ cũ, ngạo nghễ nhìn khắp chúng nhân. Mọi thánh tiềm giả nhăm nhe có ý với Thẩm Lan đều rùng mình, không dám nhìn thẳng vào gã.
"Cuồng vọng!" Ninh Thu Vũ đã ngồi lên lưng cọp, sớm biết gã đáng sợ thế này thì lúc xuất thủ cân nhắc cho kỹ. Nhưng hiện tai hơn trăn đôi mắt nhìn vào, phần lớn là môn nhân Bích Thủy cung, nếu bà ta chịu nhún thì sau này cung chủ như bà ta sẽ trở thành cho cười cho từ Bích Thủy cung đến cả Ngũ hành tông.
Bà ta phải trừng phạt gã mới lấy lại được danh dự.