Nghe nói Vạn niên hàn diếu xuất hiện hiện tượng kỳ quái hút linh khí vào, sắc mặt Ninh Thu Vũ lập tức ngưng trọng như sương lạnh. Nơi này là căn cơ Bích Thủy cung, nếu xảy ra tình huống gì thì hậu qua khó tưởng tượng.
Bà ta không hề chần chừ, phi thân lao khỏi chính điện, thoáng sau đã đến Vạn niên hàn diếu. Sau đó, các phong chủ cùng mười mấy võ tôn có thể phi hành lục tục tới.
Hàn diếu có chuyện, Thu Tố Nhã biết Ninh Thu Vũ sẽ đến. Bất quá bà ta không tránh mà lặng lẽ đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn đối phương.
"Thu sư muội, nhận được tin sớm vậy hả?" Ninh Thu Vũ thấy Thu Tố Nhã đến trước thì hơi ngạc nhiên. Bất quá bà ta tạm thời không hiểu chuyện gì xảy ra, xem xét một lúc thì nổi giận: "Đảo chủ phụ trách trông coi hàn diếu đâu? Lơ là chức trách hả?"
"Cung chủ bất tất nổi giận, là sư muội bảo chúng lui đi." Thu Tố Nhã bình thản nói: "Sư muội ở đây nhớ nhung Thẩm Lan đồ nhi, không ngờ lại đúng lúc hàn diếu xảy ra vấn đề."
Ninh Thu Vũ nhíu mày liễu, hơi hoài nghi hỏi: "Thu sư muội đến đây vì nhớ Thẩm Lan?"
"Lẽ nào cung chủ cho rằng động tĩnh của hàn diếu là do Tố Nhã gây ra?" Thu Tố Nhã lạnh lùng hỏi ngược.
"Bản cung chủ chỉ tùy tiện hỏi thôi, Thu sư muội ở đây có thấy hàn diếu khác lạ gì không?" Ninh Thu Vũ hồ nghi liếc nhìn rồi hỏi.
"Tố Nhã không phát hiện điều gì khác lạ, biến cố của hàn diếu quá đột nhiên nên không hiểu chuyện gì nữa."
Thêm một chốc nữa, mấy võ tôn trong coi Vạn niên hàn diếu cũng bị đảo chủ đưa đến trước mặt Ninh Thu Vũ. Bà ta hỏi han một hồi nguyên nhân họ vắng mặt, mấy võ tôn giật mình run rẩy hồi đáp như thật. Ninh Thu Vũ biết Thu Tố Nhã ở đây chừng gần hai canh giờ thì loáng thoáng đoán ra.
"Vạn niên hàn diếu là nguồn gốc hàn đàm, nếu không có người ngoài vào thì không thể xảy ra biến cố kỳ quái này. Sư muội, hàn diếu xảy ra chuyện không sớm hay muộn mà vào đúng lúc muội đến tưởng nhớ Thẩm Lan… Muội có thấy xảo hợp không?" Giọng Ninh Thu Vũ cao dần, lạnh lẽo: "Thật ra muội ở đây làm gì?"
"Tố Nhã lấy danh nghĩa sư phụ ra thế, tuyệt đối không làm gì bất lợi cho hàn diếu." Thu Tố Nhã lạnh lùng thề, nhìn thẳng vào mắt Ninh Thu Vũ.
Ninh Thu Vũ giận run người nhưng đích xác không có chứng cớ, hơn nữa Thu Tố Nhã không có động cơ gì gây bất lợi cho hàn diếu. Hàn diếu hút gần hết thủy nguyên linh khí bao trùm hàn đàm thì dần bình tĩnh lại, chỉ là nhất thời không có hàn khí từ trong đó phát ra nuôi dưỡng hàn đàm mà thôi.
"Việc này bản cung chủ nhất định sẽ điều tra rõ ràng." Ninh Thu Vũ cũng bó tay, sầm mặt nhìn vào hàn diếu.
Võ hoàng cường giả Bích Thủy cung đều từng vào hàn diếu, thu được lợi ích trong đó, có sức đề kháng với cực hàn chi khí. Họ đều không thể vào đó một lần nữa, bằng không sẽ bị cực hàn chi khí phản nghịch. Đệ tử cấp võ tôn cũng có người vào đó, chỉ cần vào đến vùng sâu thì nhất thời không thể ra được.
Vì vào hàn diếu rèn luyện, nhanh nhất cũng phải ba năm mới thuận lợi ra được… Hơn nữa trong hàn diếu hiện giờ không hiểu tình hình thế nào, đệ tử chỉ có tu vi võ tôn tiến vào e rẳng uổng mạng vô ích.
Hơn nữa hàn diếu tuy phát sinh hiện tượng lạ lùng nhưng không ảnh hưởng thực chất đến Bích Thủy cung. Nếu chỉ không phun ra linh khí trong thời gian ngắn thì không phải việc gì quan trọng, không cần lớn chuyện.
Ninh Thu Vũ quan tâm nhất là Thu Tố Nhã định làm gì ở cửa hàn diếu. Bà ta gần như xác định biến cố của hàn diếu có liên can đến sư muội.
Ninh Thu Vũ gọi hết nữ đệ tử tu luyện tại hàn đàm, lại thấy Thu Tố Nhã đến hỏi han cặn kẽ xem có tấy Thu phong chủ có gì khác thường không. Toán đệ tử đều lắc đầu phủ nhận.
Bất quá sau cùng một nữ đệ tử nhớ ra gì đó, ghé sát tai Ninh Thu Vũ thì thầm mấy câu. Nghe xong, nhãn thần Ninh Thu Vũ lạnh buốt như phát ra sát khí lẫm liệt. Bà ta quay lưng lại nên Thu Tố Nhã không thấy cung chủ có gì khác thường.
"Theo bản chủ phán đoán, Vạn niên hàn diếu tạm thời không có gì khác lạ. Các vị giải tán đi. Lam phong chủ, Mẫn phong chủ theo bản tọa." Ninh Thu Vũ quay lại, dáng vẻ lạnh lùng tan hết, nét mặt trở lại bình thường.
"Thu sư muội, nếu thích ở lại đây nhớ nhùng Thẩm Lan thì tùy ý, nhưng nếu hàn diếu có biến cố gì thì phải lập tức thông báo cho bản cung chủ." Ninh Thu Vũ thản nhiên nói với Thu Tố Nhã.
"Tố Nhã tuân mệnh!" Thu Tố Nhã tuy hồn ghi nhưng giờ Ninh Thu Vũ đi khỏi là việc bà ta cầu còn không được. Không hiểu Diệp Phong ở trong hàn diếu tìm kiếm thế nào? Nhưng hiện tượng của hàn diếu cho thấy gã còn chưa gặp nguy hiểm.
Được Ninh Thu Vũ dặn dò, một nhóm nữ đệ tử Bích Thủy cung tản đi, chỉ còn lại Thu Tố Nhã.
"Diệp Phong, hy vọng ngươi không chần chừ lâu quá…" Thu Tố Nhã mặc niệm. Hiện tại Vạn niên hàn diếu đã kinh kinh động cả Bích Thủy cung, nếu gã không nhanh chóng tận dụng lúc Ninh Thu Vũ không có mặt mà đi thì không ai dám chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
oOo
"Cung chủ! Tìm chúng tôi thật ra là vì chuyện gì?" Lam, Mẫn lưỡng vị phong chủ theo Ninh Thu Vũ vào địa điện, nghi hoặc hỏi.
"Hai vị chia làm hai ngả đến tứ tông mời mỗi phái hai võ hoàng cường giả chi viện cho Bích Thủy cung." Ánh mắt Ninh Thu Vũ trở lên lạnh lùng.
"Lấy danh nghĩa gì?" Nếu bình thường thì mời võ hoàng của các tông khác không khó. Nhưng hiện tại thánh sơn kinh biến, tình thế nghiêm trọng, Ngũ hành tông đều như lâm đại địch, cẩn thận giới bị, khẳng định không dễ dàng nhả cường giả ra.
"Thánh sứ đại nhân để một thứ rất quan trọng tại Bích Thủy cung, hiện tại có kẻ định lấy đi." Ninh Thu Vũ lạnh lùng nói: "Địch nhân thập phần hung hãn, Bích Thủy cung một mình khó chống nổi, nên mời tứ tông cố gắng cử võ hoàng đến trong một ngày… Một ngày thôi."
"Tuân mệnh!" Lam, Mẫn lưỡng vị phong chủ tuy không biết Ninh Thu Vũ nói đến vật gì nhưng có danh nghĩa thánh sứ, tin rằng tứ tông không thể cự tuyệt lời mời của Bích Thủy cung.
Lưỡng vị phong chủ lướt đi rồi, từ kẽ răng Ninh Thu Vũ từ từ bật ra những lời thì thầm: "Diệp Phong, địa ngục không có cửa mà ngươi lại xông vào. Nhất định lần này ngươi có đến mà không về."
Trên đường Diệp Phong theo Thu Tố Nhã đến hàn đàm, do bất cẩn lúc xem xét hoàn cảnh, đã kéo một góc áo choàng xuống. Tuy sai lầm chỉ trong tích tắc nhưng khiến nửa gương mặt gã bộc lộ trên không.
Trong đó có một nữ đệ tử vừa hay thấy gương mặt gã xuất hiện trong không khí, nhưng chỉ trong tích tắc là biến mất nên đệ tử đó còn cho rằng vì mình ngưỡng mộ gã mà xuất hiện ảo giác, thoáng hổ thẹn một lúc thì không để ý gì nữa. Nhưng sau đó Ninh Thu Vũ bức hỏi, nàng ta mới tỉnh mộng, lập tức báo lại việc quỷ dị đó cho cung chủ.
Ninh Thu Vũ là nhận vật thế nào? Tuy bà ta không rõ Diệp Phong làm cách nào trà trộn vào hàn đàm nhưng có một điểm chắc chắn rằng vị khách không mời trong hàn diếu là gã. Chỉ có gã mới đủ gan và thực lực khiến hàn diếu xuất hiện biến cố chưa từng có. Hơn nữa qua quan hệ với Thẩm Lan, Thu Tố Nhã và gã câu kết với nhau là việc không khó hiểu.
Bà ta không muốn phí tâm tư đoán xem gã vào hàn diếu làm gì. Hàn diếu trừ giá trị tự thân chỉ có thi thân Thu Tố Thanh mà thánh sứ lưu lại là khiến gã vốn không có thủy nguyên khí hải mạo hiểm đi vào. Có lẽ Diệp Phong nghe được tin tức nào đó từ thánh sứ khiến gã hứng thú, hoặc Thu Tố Nhã biết vị sư thư thân mật nhất ở hàn diếu nên nhờ gã giúp, hoặc còn nguyên nhân nào khác nữa cũng nên…
Nói tóm lại, Diệp Phong đang ở trong hàn diếu. Đến vì Thu Tố Thanh.
Nên bà tay cho đệ tử quanh đó rút hết để Diệp Phong và Thu Tố Nhã không phòng bị, rồi gọi các lộ võ hoàng trong Ngũ hành tông đến chuẩn bị vây bắt.
Tuy bà ta càng hy vọng gã không chống nổi cực hàn chi khí, mất mạng trong đó, nhưng bà ta không đổ hết phần cược vào hàn diếu. Dù gã thoát được khỏi hàn diếu, chắc chắn cũng là nỏ cứng hết tầm, thực lực hao tận gần hết, lúc đó bà ta và võ hoàng tứ tông bày sẵn ngũ hành chiến trận, gã dù thần kỳ hơn nữa cũng sé mất mạng ở Bích Thủy cung. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Thu Tố Thanh! Không ngờ nhiều năm quá rồi mà tiện nhân bán tử bất hoạt ngươi lại vẫn có người nhớ." Ninh Thu Vũ sầm mặt lẩm bẩm: "Năm xưa ta không tận tay dồn được ngươi vào tử địa nhưng có lẽ lần này là cơ hội tốt… Ngươi không chết, ta không yên giấc."
"Sao lại không?" Yêu vương cuống lên, vội nói: "Muội giúp ta nhiều như vậy, ta còn chưa kịp cảm ta. Lần này e rằng vì ta mà liên lụy đến muội…"
Thu Tố Nhã mỉm cười kiều diễm, liếc Yêu vương: "Ai cần huynh cảm tạ, chỉ cần Yêu điện chịu thu nhận tiểu nữ tử không có nhà để về này là muội cảm kích bất tận."
"Hoan nghênh! Hoan nghênh!" Yêu vương nhất thời không biết nói gì, ngượng ngùng trầm mặc một lúc rồi bảo: "Thẩm Lan thấy muội chắc vui lắm."
"Lẽ nào chỉ có Thẩm Lan vui còn huynh thì không?"
"À… vui, vui chứ." Uy nghiêm bình thường của Yêu vương không còn tí nào trước mặt Thu Tố Nhã.
Diệp Phong đứng bên bịt miệng cười, thấy sư phụ chưa bao giờ khốn quẫn đến thế, suýt nữa gã cười ngất. Hai người này quả nhiên có gian tình!
"Phong nhi! Con cười cái gì mà ngẩn ra!" Yêu vương trừng mắt nhìn gã, như tìm được cách thoát khỏi ngượng ngập: "Đến đây."
Diệp Phong thè lưỡi ra, đến trước mặt Yêu vương và Thu Tố Nhã, không che giấu được nụ cười trong mắt.
"Vi sư đang lo con và Thẩm Lan thành hôn tại Yêu điện thì Thẩm Lan không có trưởng bối ở bên…" Ánh mắt Yêu vương hơi mờ đi, người cha như ông không dám nhận con, thật vô cùng hổ thẹn.
"Giờ con đưa sư phụ Lan nhi về, coi như giải quyết được việc đó. Xem ra là ý trời, chi bằng ba ngày sau, con và Lan nhi thành hôn luôn." Ngữ khí bình thường của Yêu vương khiến Diệp Phong ngây ra.
"Thế nào? Phong nhi không nguyện ý hả?" Mắt Yêu vương chứa nét cổ vũ, như báo thù gã ban nãy cười thầm ông.
"Nguyện ý! Đồ nhi đương nhiên nguyện ý!" Diệp Phong lúc đó mới tỉnh ra, không đùa với sư phụ nữa mà vội đáp.
"Vậy thế đi." Yêu vương và Thu Tố Nhã mỉm cười, đến lượt Diệp Phong quẫn bách lên.
"Vốn cử hành đại hôn là phải đón luôn cả hai tiểu nha đầu Mộ Dung gia và Đông Phương gia đến, nhưng quan hệ giữa con và Yêu điện chưa tiện bộ lộ, vi sư lại có chút lòng riêng tư, muốn tự tay chủ trì đại hôn cho các con, trong những ngày tháng sau cùng, thấy các con thật sự thành đôi…"
Mắt gã đỏ lên: "Đồ nhi nhất định sẽ tìm biện phái giải chú cho sư phụ. Sư phụ sẽ không sao đâu."
Thu Tố Nhã nghe vậy thì nắm chặt tay Yêu vương rồi khẽ nói: "Kỳ thật... Võ Nguyên đại lục hiện tại không còn thánh giai tồn tại, Ngũ hành tông khó giữ được mình, không uy hiếp nổi Yêu điện. Thực lực của Phong nhi hiện này thuộc hàng đỉnh nhọn của đại lục, dù quan hệ với huynh có bị lộ thì chắc cũng không ảnh hưởng đến an nguy của Phong nhi?"
"Chuyện đó ta biết. Ta không bộc lộ quan hệ sư đồ với Phong nhi không phải để bảo vệ mà để nó cơ cơ hội tiến nhập thánh địa." Yêu vương trầm mặc một lúc rồi nói: "Như Hỏa thánh sứ nói, Thánh điện vì cho tới ba thánh giai xuống đại lục nên tạm hết nguyên liệu, không thể sai thêm thánh giai xuống. Trong mười năm tới, Thánh điện không thể nhúng tay vào tình thế của đại lục."
"Từ Võ Nguyên đại lục muốn tiến nhập thánh địa, thì phải được thánh giai cường giả giúp sức…"
Diệp Phong nhanh chóng hiểu ý, tiếp lời ông: "Có nghĩa tình huống hiện tại là người thánh sơn và Ngũ hành tông không có biện pháp nào liên hệ với Thánh điện. Còn Thánh điện cố nhiên có thể phái võ hoàng xuống nhưng võ hoàng dù biết tình thế cũng không thể quay về thánh địa. Dù thế nào trong vòng mười năm Thánh điện không thể biết được tin tức ở Võ Nguyên đại lục?"
"Được lắm! Chính thị như thế!" Yêu vương mỉm cười gật đầu: "Hiện tại thánh giai duy nhất nằm trong tay chúng ta, con lại là thánh tiềm giả thật sự, kim, mộc lưỡng vị thánh sứ khẳng định đã đưa tin tức về con lên Thánh điện…"
"Nếu đồ nhi lợi dụng đó thăng nhập thánh địa, nhất định sẽ được Thánh điện coi là người của mình." Mắt Diệp Phong sáng lên, rồi lại tỏ ra không yên tâm: "Nhưng e rằng Thánh điện đã biết việc đồ nhi kích sát Liệt Diễm."
"Việc đó không sao, Thánh điện tối chú trọng đến chiến lực của thánh tiềm giả, chỉ cần Phong nhi thể hiện năng lực hơn người thì sẽ được trọng thị. Hơn nữa con lên đó sẽ không phải là người của hỏa nguyên thánh điện, dù gia nhập Kim điện hay Thổ điện, điện chủ hai điện này sẽ bảo vệ con. Chỉ cần Thánh điện không biết quan hệ giữa chúng ta thì con sẽ là mục tiêu bồi dưỡng của chúng."
"Nhưng Thánh điện chẳng phải không biết tin về Võ Nguyên đại lục sao? Dù quan hệ giữa đồ nhi và sư phụ lan ra thì cũng không đến tai Thánh điện được." Diệp Phong không hiểu.
"Tạm thời không nhưng tương lai có thánh giả xuống thì sao?" Yêu vương nghiểm túc: "Vi sư định sau khi con và Thẩm Lan thành hôn, thỏa được một mối tâm sự của vi sư, thì ta sẽ bế quan tìm cách phục sinh Tố Thanh. Vi sư không còn nhiều thời gian, tương lai phải trông vào thực lực của con mà bước tiếp." Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tuy con được truyền thừa y bát của vi sư nhưng nếu chỉ ở lại Võ Nguyên đại lục, sau cùng khó lòng vươn lên cao hơn nữa. Dù mạo hiểm con cũng phải lên Thánh điện một chuyến. Hơn nữa tiên thiên thủy nguyên con cần cũng phải ở đó mới lấy được. Nếu con tụ đủ ngũ hành khí hải, lại tiến lên thánh giai, vi sư tin dù ở thánh địa cũng ít ai uy hiếp được con."
"Đồ nhi hiểu." Sau cùng gã cũng hiểu được nỗi khổ của Yêu vương.
oOo
"Tên vương bát đản Hỏa loan, dám lột vảy lão tử, lão tử nhất định nhổ sạch lông đuôi của ngươi." Lục túc thanh văn giao gầm lên cuồng nộ trên không, đuổi theo Hỏa loan, nhưng tốc độ của nó thua Hỏa loan xa lắc, không thể bắt kịp.
Hỏa loan đang đắc ý, không nhận ra không gian trước mặt chợt dao động, Cửu vĩ hồ cười cười chui ra, ngoạm vào chòm lông ngũ sắc trên đầu Hỏa loan rồi vẫy khẽ chín cái đuôi, thân hình lập tức tan biến.
Quác. Hỏa loan ré lên, thân thể phun ra nhiệt độ khiến không khí quanh đó méo mó, nhưng không phát hiện tung tích Cửu vĩ hồ.
"Xú nha đầu, đừng để ta phá được ảo thuật của ngươi, ta nhất định sẽ đốt trụi lông ngươi." Nhìn đầu Hỏa loan trọc lóc, Lục túc thanh văn giao hả giận, mặc kệ trên mình rách tướp, ôm bụng cười vang.
Tình hình này rất phổ biến trong Yêu ma sâm lâm…
Diệp Phong, đệ tử duy nhất của Yêu điện chi chủ Yêu vương, hiện giờ gã cũng là Yêu điện đệ nhị cường giả. Thẩm Lan là con gái ruột của Yêu vương, tuy ai cũng biết nhưng không cho cô biết. Hôn lễ giữa hai người là sự kiện lớn của Yêu ma sâm lâm, tất nhiên cũng thập phần long trọng.
Hơn nữa phương thức cung chúc của yêu thú cũng đăc biệt hơn nhân loại võ giả nhiều. Tỷ như: Để giăng đèn kết hoa không phải những tục vật kiểu giấy màu tơ lụa mà là nghìn vạn thứ nhổ trên mình yêu thú xuống như lông vũ, lông tơ, móng chân… Đương nhiên, nhưng thứ đó không do chúng tự bứt mà bị yêu thú khác ra tay.
Ba ngày sau cả Yêu ma sâm lâm ngập trong niềm vui. Đặc biệt là tại Yêu điện, chỗ nào cũng treo đầy đồ chơi đẹp đẽ lấy trên mình yêu thú xuống, tiếc rằng đồ đẹp nhưng treo lung tung khiến cả Yêu điện trở nên lòe loẹt.
Nhưng Diệp Phong và Thẩm Lan mặc kệ. Sau cùng họ cũng danh chính ngôn thuận đến với nhau, được Yêu vương và Thu Tố Nhã làm chứng, cả hai ôm lấy nhau, đều nhìn thấy trong mắt nhau niềm kích động, hoan hỉ và cả tình yêu nồng đượm.
"Hôm nay vi sư chính thức giao Thẩm Lan cho Phong nhi…" Yêu vương cũng phi thường kích động, nhất thời không nhận ra mình nói nhầm, vô tình đứng trên góc độ người cha dặn dò Diệp Phong.
Thu Tố Nhã ở cạnh nhận ra Thẩm Lan kinh ngạc, thì mỉm cười giải thích cho ông: "Yêu vương đại nhân, có phải khẩn trương quá mà nói hộ cả những lời của muội?"
Yêu vương lúc đó tỉnh ngộ, cười liên tục: "Đúng. Ta cao hứng quá, nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ!"
"Bất quá bản vương không có con cái, luôn coi Phong nhi là thân sinh nhi tử, hiện tại Lan nhi gả cho con, coi như cũng là một nửa cô con gái của bản vương. Lần này không sai chứ, ha ha."
Thẩm Lan hổ thẹn cúi đầu, cô có cảm giác thân thiết với Yêu vương nên lời ông nói không khiến cô thấy đột ngột, ngược lại cực kỳ tự nhiên, chỉ vì mới gần ông chưa lâu nên hơi lạ lẫm mà thôi.
Diệp Phong hiểu tâm ý của sư phụ, cũng lên tiếng: "Thẩm Lan, từ bé muội đã không còn cha mẹ, nếu cũng gọi lão nhân gia như ta thì Tố Nhã a di cũng khó nghĩ. Chi bằng nhận sư phụ là cha nuôi, sau này gọi phụ thân."
"A!" Thẩm Lan khẽ hô lên kinh ngạc, ngần ngừ nhìn Yêu vương rồi được tình cảm lạ lùng dẫn dắt, gật đầu gọi khẽ: "Cha."
"Hảo! Hảo!" Yêu vương hoan hỉ, nghe con gái chính miệng gọi là cha, còn gì hạnh phúc hơn nữa.
"Được rồi, tân phòng trong Yêu điện đã bố trí thỏa đáng, Yêu điện không như tục thế, không cần lắm thủ tục rườm rà. Phong nhi còn không đưa Lan nhi vào động phòng." Thu Tố Nhã đỏ mặt, tỏ rõ vẻ hâm mộ, giục giã.
"Thẩm Lan… chúng ta đi thôi." Diệp Phong khẽ kéo tay cô mỉm cười. Thẩm Lan ngoan ngoãn cúi đầu, im lặng mặc cho gã dẫn đi. Hai người từ từ đi vào gian phòng hạnh phúc thuộc về mình.
"Tâm sự sau cùng của ta cũng xong rồi." Yêu vương cảm khái nhìn theo hai ngươi, mắt đầy hoan hỉ.
"Phục sinh sư thư, huynh có chắc không?" Thu Tố Nhã và Yêu vương tâm ý tương thông, hiểu được tâm tư ông.
"Việc là do người." Yêu vương đột nhiên nhìn bà ta thật sâu, phảng phất đã hạ quyết tâm: "Nếu Tố Thanh phục sinh, bản vương sẽ có câu trả lời cho muội."
Thu Tố Nhã đưa tay bịt miệng, mắt hơi ươn ướt.