Hạ Kỳ Lạp chợt ngấn lệ, biết thiên vu đang nói về việc rất có thể là chuyện của tổ tiên mình.
Diệp Phong cũng thầm than, Vu võ vương tộc mạnh mẽ như thế mà bị bệnh tật khiến cho suýt nữa tiêu vong. Bất quá quyết định của Vu vương và các thành viên vương tộc thật khiến người ta khâm phục, trong lúc hư nhược nhất mà vẫn lo lắng đến an nguy của tộc nhân, chấp nhận hi sinh thân mình để không liên lụy đến họ, quả thật là hảo hán.
"Rồi sau đó? Vu vương tự bỏ đi, vương tộc còn lại có thoát nạn không?" Hạ Kỳ Lạp không nén được, buột miệng hỏi.
"Vu vương hi sinh không hề lãng phí. Từ khi thành viên nhiễm bệnh sau cùng bỏ đi, mấy thành viên vương tộc trử tuổi còn lại không bị truyền nhiễm, may mắn sống sót." Ánh mắt thiên vu ảm đạm, dừng lại hồi lâu rồi nói: "Nhưng… vì Vu vương để lại một thứ mà khiến thượng cổ vu mạch sau cùng không chống nổi vận mệnh giày vò."
"Vu vương thật ra lưu lại thứ gì?" Diệp Phong và Hạ Kỳ Lạp cùng hỏi.
"Một giọt truyền thừa tinh huyết của thượng cổ vu mạch. Theo lời Vu vương để lại thì chỉ người của vương tộc mang huyết thống thượng cổ vu mạch mới có thể kế thừa. Tinh huyết này ghi lại lai lịch của tổ tiên đời đầu vương tộc thượng cổ vu mạch cùng toàn bộ thần thông. Vương tộc sáng tạo được thần thông mới cùng nhờ vào truyền thừa này. Hơn nữa Vu võ tộc còn lưu truyền lai lịch về tổ tiên vương tộc, họ không phải nhân loại sinh ra ở Võ Nguyên đại lục mà đến từ một thế giới thuộc không gian khác?"
Một thế giới thuộc không gian khác? Diệp Phong rúng động, lai lịch của sư phụ Yêu vương cũng như vương tộc tổ tiên, là người của không gian khác. Thời không đó… Đầu óc gã như ngừng lại. Nhưng có thể khẳng định sư phụ và vương tộc tổ tiên không đến từ một không gian, vì "võ đạo" họ tu luyện khác nhau. Sư phụ có thể xuyên việt đến Võ Nguyên đại lục thì vương tộc tổ tiên từ mấy chục vạn năm trước đến đại lục cũng không phải việc gì quá đặc biệt.
Thiên vu không biết gã nghĩ gì, tiếp tục nói: "Tuy Vu vương từng cảnh báo rằng truyền thừa tinh huyết chỉ vương tộc thượng cổ vu mạch mới có thể kế thừa. Nhưng thành viên vương tộc sống sót đều nhỏ tuổi, tu vi hữu hạn, chưa đạt đến yêu cầu kế thừa tinh huyết, nên những kẻ có dã tâm trong tộc không nén được…"
"Đó là những năm tháng hỗn loạn và hắc ám, bản thiên vu khi ấy chưa ra đời, không hiểu được sự tàn khốc đó. Nhưng chỉ theo lịch sử bản tộc ghi lại thì cũng hiểu được thành viên sống sót của vương tộc bị đối đãi tanh máu và tàn nhẫn thế nào." Thiên vu cơ hồ rúng động tận đáy lòng, run giọng: "Sau khi kẻ có dã tâm đầu tiên định kế thừa tinh huyết bị truyền thừa tinh huyết khiến cho tan xác thì những kẻ tham lam tiếp sau đã nuôi dương thành viên sống sót của vương tộc, coi họ là công cụ thí nghiệm để phá giải bí mật của thượng cổ vu mạch."
"Vì vương tộc cường giả vì nhiễm bệnh mà bỏ đi nên trong tộc cơ hồ không ai chế ngự được nhưng kẻ tham lam nhưng hùng mạnh đó. Thực lực thành viên vương tộc còn lại rất kém, căn bản không thể phản kháng. Nên khi đó thành viên vương tộc bị đày đọa cùng cực, thượng cổ vu mạch vốn đã rất ít lại vì thế mà tổn thất quá nửa. Sau cùng, một thành viên vương tộc được một tộc nhân có lương tri trợ giúp chạy thoát khỏi ma quật bạo tàn đó, không rõ tung tích. Những thành viên vương tộc khác đều chết trong tay bọn tàn bạo đó."
"Đáng ghét quá." Diệp Phong nắm chặt quyền đầu, lửa giận dâng lên. Hạ Kỳ Lạp thì đầm đìa nước mắt.
"Sau rốt, hành vi của chúng khiến toàn tộc nổi giận, dù tu vi của chúng là đỉnh nhọn trong Vu võ tộc nhưng không chống nổi toàn tộc thảo phạt, bị bắt hoặc bị giết hết nhưng thành viên vương tộc không còn ai quay về… Tộc nhân gìn giữ truyền thừa tinh huyết của Vu vương, hy vọng đón được thành viên vương tộc đã đào tẩu đó về kế thừa vị trí Vu vương. Nhưng trải qua thời kỳ hắc ám đó, thành viên này chắc không còn tín nhiệm Vu võ tộc, lựa chọn cách ẩn thế mai danh, không hiểu ẩn lánh ở đâu…"
"Tức là Tiểu kỳ lạp rất có thể là hậu duệ của một thành viên vương tộc sau cùng?" Diệp Phong lau nước mắt cho cô, buồn bã hỏi.
"Chắc là vậy." Thiên vu chắc chắn hơn Diệp Phong.
"Chắc giọt truyền thừa tinh huyết đó còn được giữ gìn trong Vu võ nhất tộc… Các hạ định để Tiểu kỳ lạp kế thừa?" Nghe thiên vu kể xong, Diệp Phong hiểu đại khái ý đồ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Các hạ nên hiểu bản thiên vu tuyệt đối không gia hại cô nương ấy." Thiên vu khẳng định suy đoán của gã, thở dài: "Nếu còn thượng cổ vu mạch, còn Vu vương thì toán khí hải tu luyện giả làm gì có cơ hội lật đổ thống trị của bản tộc… Chắc đó là sự trừng phạt của vaanh mệnh với Vu võ nhất tộc. Trừng phạt bản tộc đối đã không phải với thượng cổ vu mạch nên Vu võ ngày càng suy tàn như bây giờ."
"Vậy thì mỗ không ngăn cản nhưng phải hỏi ý kiến Tiểu kỳ lạp, muội ấy đồng ý, mỗ sẽ giao cho các vị." Diệp Phong tránh ra một bước, cúi đầu nhìn Hạ Kỳ Lạp hỏi khẽ: "Tiểu kỳ lạp, việc này do muội quyết định. Muội có đồng ý theo thiên vu đại nhân về Vu võ nhất tộc kế thừa truyền thừa tinh huyết mà tổ tiên để lại không?"
"Muội…" Hạ Kỳ Lạp há miệng, nhìn gã rồi nhìn thiên vu, thập phần do dự.
Gã và thiên vu đều không nói gì, đợi Hạ Kỳ Lạp quyết định.
"Nếu ta về tộc tiếp thụ truyền thừa, sau này còn gặp lại ca ca không?" Hạ Kỳ Lạp biết rõ Diệp Phong sẽ về Võ Nguyên đại lục.
"Một khi cô nương tiếp thụ tinh huyết truyền thừa thành công thì sẽ là vương giả của bản tộc, Vu võ nhất tộc sẽ do cô nương đứng đầu, muốn gặp Diệp Phong có ai dám cản." Thiên vu nói như chém đinh chặt sắt, không hề do dự. Tu vi của Hạ Kỳ Lạp hiện tại chỉ hoàng cấp, nhưng dáng vẻ của y vẫn đầy tôn kính.
"Hảo! Hạ Kỳ Lạp theo các hạ." Hạ Kỳ Lạp lưu luyến nhìn Diệp Phong rồi đứng cạnh thiên vu.
Ca ca! Hạ Kỳ Lạp hi vọng lần sau găp lại sẽ không còn là gánh nặng cho ca ca, muội nhất định sẽ nỗ lực, tương lai trở thành trợ lực lớn nhất, làm cho ca ca bất cứ việc gì…
Hạ Kỳ Lạp tự thân lựa chọn, gã tất nhiên không cản. Nhưng ánh mắt gã ngưng lại, nói với thiên vu bằng ngữ khí cảnh cáo: "Mỗ hy vọng lần này Tiểu kỳ lạp theo các hạ về Vu võ nhất tộc sẽ không biết thành công cụ cho kẻ có dã tâm lợi dụng. Nếu Tiểu kỳ lạp có chuyện gì, mỗ không tiếc giá nào cũng phá hủyVu võ nhất tộc. "
"Đừng hoài nghi lời mỗ, có lẽ hiện tại mỗ không có thực lực đó nhưng sẽ có ngày mỗ có. Hi vọng Vu võ nhất tộc không coi đó là gió thoảng qua tai." Ngữ khí của gã dâng tràn tự tin đến cuồng ngạo, dù thiên vu có tu vi cao hơn hai đẳng cấp cũng bị khí thế của gã chấn nhiếp, bất giác gật đầu.
Bầu không khí trong Thánh điện khẩn trương hẳn lên. Nhiều hư giai được bố trí quanh lục đảo Thánh điện tọa lạc để tuần tiễu, một vài địa giai còn ở lại đảm nhận trông nom những chỗ quan trọng của Thánh điện.
Diệp Phong vì địa vị đặc thù nên Thánh điện không an bài nhiệm vụ cụ thể gì. Để tránh bị hoài nghi, gã rời chỗ ở, tỏ ra nghiêm túc đi khắp nơi xem xét tình hình.
Theo nhân mã Thánh điện, gã đang tuần thị khắp nơi, còn mục đích của gã là quan sát tình hình phân bố thực lực của các nơi. Gã nhớ hết mọi thứ, đợi chốc nữa Thánh điện đại loạn thì sẽ càng dễ dàng đạt đến mục đích.
"Thời gian đến rồi, nhân mã Vu võ chắc sắp xuất hiện." Nghĩ đến mục tiêu lâu nay sắp đạt thành, lòng gã lại kích động. Một mình gã lơ lửng gần thiên thánh đại điện, nhìn về hư không ngoài xa. Truyện Sắc Hiệp -
Quả nhiên một lúc sau, ngoài xa dấy lên mấy luồng khí tức cực mạnh. Chủ nhân những khí tức này không có ý che giấu, còn cách lục đảo Thánh điện tọa lạc mấy trăm dặm đã phát ra ý gây hấn khiến mấy nghìn thánh giai đang giới bị đều biến sắc.
"Không xong, khí thế này chỉ thiên vu của Vu ma nhất tộc mới có."
"Không thể nào. Khí tức có tới sáu làn, lẽ nào Vu ma xuất động tới sáu thiên vu đến tập kích Thánh điện?" Lúc này ở Thánh điện chỉ còn chín thiên thành, hai người đang trấn thủ trong mê trận có Qua Bưu, tức là chỉ còn bảy thiên thánh để đấu với địch nhân.
Bảy thiên thánh đấu với sáu thiên vụ, các thánh giai có vô số kinh nghiệm chiến đấu với Vu ma nhất tộc đều biết một thiên vu có thể ngang với hai thiên thánh, đương nhiên Thánh điện hiện ở thế hạ phong.
"Vu ma nhất tộc không phải đang tranh đoạt hồn khoáng ở ngoài hư không với Thánh điện sao? Vì sao lại xuất hiện sáu thiên vu ở đây? Số lượng thiên vu của chúng tổng cộng không quá mười người cơ mà." Một địa thánh biết rõ về Vu ma kinh hoảng kêu lên. Sáu thiên vu đến, với Thánh điện hiện thời thì đúng là tai họa.
"Không cần hoảng." Tiếng quát khí thế hùng hồn từ thiên thánh đại điện phát ra, tức thì bảy thân ảnh vút lên cao ở trung tâm Thánh điện. Đồng thời ngũ hành lĩnh vực của bảy thiên thánh cũng phát ra, năng lượng khí tức bao trùm khắp nơi, thanh thế kinh nhân, nhấn chìm tiếng xì xào của chúng nhân.
Thấy thiên thánh phe mình xuất hiện, nhân mã Thánh điện như thấy được hy vọng, đều ổn định lại, không còn kinh hoảng thất thố như lúc đầu nữa.
"Địch nhân bất quá chỉ có sáu người, sợ gì mà sợ." Lại một giọng nói quát to: "Dù chúng đều là thiên vu cường giả nhưng ngần đó mà dám đối phó Thánh điện thì thật coi thường chúng ta quá."
Tuy bảy thiên thánh tim đập như trống trận nhưng nhờ kinh nghiệm đầy mình mà hiểu rằng phải vỗ an nhân mã Thánh điện đã, bằng không chúng nhân sẽ tự loạn lên.
Tuy thực lực của sáu thiên vu cao hơn bảy người nhưng với tu vi thiên giai của họ thì trong thời gian ngắn đối phương tuyệt đối không phá được phòng tuyến của họ. Tuy thực lực thien giai giữa hai bên cách biệt nhưng Thánh điện còn nhiều nhân thủ cấp thấp hơn, tập hợp lại cũng là lực lượng không thể coi thường. Tin rằng để cầm chân đối phương đợi bọn Kiếm Vô Phong quay về thì không thành vấn đề.
"Ha ha ha! Bọn rùa đen Thánh điện, lẽ nào biết bọn lão tử đến nên đã bày trận thế nghênh tiếp?" Sáu thiên vu lướt đến phía ngoài lục đảo Thánh điện, bảy thiên thánh lên nghênh đón, song phương chăm chăm nhìn nhau cách mấy trăm thước.
"Khốn kiếp! Vu ma man tử, các ngươi lại giở trò này đánh lén Thánh điện hả?" Một thiên thánh của Thánh điện khí thế hung hung quát to.
"Đánh lén?" Lặc Lôi bước ra đầu tiên, lắc lắc cái đầu trọc lốc, cười vang chế nhạo: "Đây không phải đánh lén mà bọn ta quang minh chính đại công kích! Vu võ nhất tộc không vô sỉ như Thánh điện, bọn ta thích chiến đấu đường đường chính chính."
"Rắm chó." Một kim điện thiên thánh nghiến răng: "Nếu các ngươi đường đường chính chính, vì sao lại dùng thủ đoạn thu hút quá nửa nhân mã của bọn ta đi rồi mới đến Thánh điện gây loạn. Ti bỉ vô sỉ là bọn các ngươi mới đúng."
Bọn Lặc Lôi đến Thánh điện đúng lúc này, các thiên thánh đều không ngốc, đương nhiên hiểu đó là kế điệu hổ ly sơn của đối phương. Chỉ vì chú ý của Thánh điện bị phú nhiêu hồn khoáng và Hồn tâm khoáng thu hút, không ngờ Vu võ nhất tộc bày ra cái bẫy cho Thánh điện tự chui vào.
"Hừ! Thánh điện các ngươi vẫn thích lấy nhiều đánh ít, lần này mới hơi thiếu nhân mã là đã hoảng rồi sao?" Mộc Chân cũng cười lạnh, lướt đến giữa song phương khiến các Thánh điện thiên thánh cảnh giác, theo ý thức lùi lại một đoạn, khiến Vu võ cười vang chế nhạo.
"Bọn ta phí công bày ra cái bẫy này là để tìm cơ hội đấu một trận công bằng. Hiện tại chư vị thiên thánh và bọn ta coi như ngang nhau, tuy các vị vẫn chiếm tiện nghi nhưng Vu võ xưa nay rộng rãi, không tính toán với Thánh điện. Thế nào, các vị có dám đấu với bọn mỗ?" Mộc Chân cười ha hả.
Bảy thiên thánh tắc tị, rồi một mộc điện thiên giai đáp: "Vu ma nhất tộc đến xâm phạm Thánh điện, lẽ nào còn muốn còn ta khách khí nữa? Có bản lĩnh thì sáu các ngươi cứ xông vài phòng ngự đi."
Được thiên thánh hạ lệnh, mấy chục địa giai và mấy nghìn hư giai cùng phát ra khí tức, tạo thành năng lượng phong bạo ép tới sáu thiên vu. Tuy tu vi song phương cách xa nhưng sức mạnh do ngần ấy thánh giai phát ra thì không thể coi thường.
Chát, chát, chát...
Bọn Lặc Lôi bị khí thế này bức lui liên tục, sau cùng thân thể sáu người lớn vụt lên, cùng bạo phát khí thế hung hãn mới đứng vững lại.
"Hà, thế nào hả? Các ngươi tưởng với sáu thiên vu là có thể tung hoành ở địa bàn Thánh điện hả? Đúng là không biết lượng sức." Thiên giai của Thánh điện cười vang, họ tuy kém hơn nhưng sau lưng còn đông đảo thánh giai, sáu thiên vu của đối phương không hẳn không thể chiến thắng.
"Hắc hắc! Đã biết ngay Thánh điện chó đen giữ mực, lại giở trò ỷ đông mà." Bọn Lặc Lôi không hề sợ mà tỏ vẻ chế nhạo.
"Đừng nói bọn ta không cho Thánh điện cơ hội giao chiến công bằng, so nhân số… Vu võ nhất tộc vị tất kém các ngươi." Lặc Lôi vừa dứt lời, từ ngoài trăm dặm đột nhiên bừng lên khí tức cực kỳ kinh nhân, đều từ thánh giai trở lên, trong đó có mấy chục đạo đã đạt đến địa giai.
Mất nghìn đạo khí tức phảng phất đột ngột mọc ra trên không, cực kỳ nhanh chóng tập kết lại sau lưng bọn Lặc Lôi. Tiếp đó mấy nghìn thiên vu gầm vang, cùng với khí thế ào ào tràn tới, ép lùi toàn bộ khí thế của nhân mã Thánh điện. Khí thế còn hất ngã không ít thánh giai thực lực không cao, tình hình phe Thánh điện liền loạn xạ lên.
"Các… các ngươi định toàn diện tuyên chiến với Thánh điện hả?" Các thiên thánh cuống lên, lực lượng của Vu võ nhất tộc đã nằm ngoài khả năng ứng phó hiện giờ cỉa Thánh điện.
Hà huống đây là địa bàn Thánh điện, có nhiều vị trí quan trọng, nếu xảy ra giao chiến toàn diện thì chắc chắn Thánh điện sẽ tổn thất không để đâu cho hết.
"Ha ha! Thánh điện vương bát đản sợ rồi." Mộc Chân hào sảng cười vang: "Toàn diện khai chiến thì Vu võ nhất tộc sợ gì. Nhưng ngoài cách đó, bọn ta chừa cho các ngươi một con đường."
"Cách gì?" Thánh điện thiên thánh đều sầm mặt đến cực độ, vốn họ định ngầm phái người đi thông tri cho bọn Kiếm Vô Phong nhưng đại đội nhân mã Vu võ vừa đến là phong tỏa mọi hướng khiến người báo tin không thể rời đi. Đương nhiên sẽ kéo dài thời gian bọn Kiếm Vô Phong trở về.
"Hai bên chọn ra mười lăm người mạnh nhất quyết đấu công bằng. Bên nào thua nhiều trận hơn sẽ thua chung cuộc. Thánh điện thắng thì bọn ta đi ngay, còn Thánh điện thua thì phải trả cho bọn ta gấp ba lần phú nhiêu hồn khoáng."
"Không thể nào, các ngươi giở trò." Thánh điện giận dữ, giao đấu cân bằng về nhân số, nhắm mắt cũng biết Thánh điện không có cơ hội thủ thắng.
"Vậy thì toàn diện khai chiến." Lặc Lôi phất tay, mấy nghìn Vu võ sau lưng y đã xoa chân xoa tay chỉ muốn xông lên, dáng vẻ đầy đấu chí, chỉ đợi y hạ lệnh là sẽ xông lên Thánh điện phá hoại.
"Đợi đã." Thấy đối phương bảo dừng tay, Lặc Lôi chợt nở nụ cười gian xảo.