Một đạo kim quang đột nhiên từ đám đông bắn lên, khí thế cực kỳ hùng hậu bao trùm cả lục đảo.
Thánh tôn nãy giờ vẫn nheo mắt chợt mở bừng, vô cùng chấn kinh. Diệp Phong còn có nhân vật ẩn tàng cỡ này? Chuyện gì đây?
Gã mới rời thánh địa mười mấy năm, tìm đâu ra nhân vật cỡ này?
Những người khác đều bị khí thế của Ma tôn chấn nhiếp! Khí tức trên cả thiên giai này, thảo nào trước đó không ai nhận ra Ma tôn tồn tại!
"À! Cha, con không đánh lại y, có thể nhận thua không?" Tiểu Hôi nói luôn.
"Việc này..." Thánh tôn không ngờ Diệp Phong có nhân vật cỡ này nên nhất thời không biết nên ứng đối thế nào.
"Tiểu Hôi, nên tận dụng cơ hội rèn luyện, rất có ích cho tu vi!" Diệp Phong cười bảo.
"Được! Lên đây!" Tiểu Hôi sảng khoái đáp. Nó tuy tu vi đề thăng cực nhanh nhưng chưa hòn toàn nắm vững sức mạnh truyền thừa. Đấu với cao thủ cỡ Ma tôn thì thu hoạch không ít. Nó biết Diệp Phong trợ giúp nên không cự tuyệt.
Một canh giờ sau, Tiểu Hôi và Lặc Lôi thất bại thê thảm, đối thủ không cùng đẳng cấp, nếu Ma tôn không được Diệp Phong dặn là rèn luyện Tiểu Hôi, thì thời gian chiến đấu kết thúc còn nhanh hơn.
"Ha ha! Diệp Phong, không biết các hạ tìm ở đâu ra đồng bạn lợi hại như thế?" Thánh tôn thoáng khách khí, hiện tại thân thể ông ta chưa hoàn toàn dung hợp, tự thấy thực lực tối đa chỉ hơn Ma tôn một chút. Hà huống Ma tôn có nương tay hay không vẫn là câu hỏi.
Có mặt Ma tôn thì hôm nay muốn lấy được vị trí minh chủ e rằng không dễ!
Thực lực cỡ này, ông ta đương nhiên không cho đó là thuộc hạ của Diệp Phong! Ông ta đã liệt Ma tôn thành uy hiếp lớn nhất, Diệp Phong tu luyện hơn mười năm, sao có thể đạt mức ngang với ông ta được? Ma tôn e rằng là chủ sự phe Diệp Phong! Thánh tôn nghĩ thế.
Diệp Phong mỉm cười, không đáp Thánh tôn. Như thế càng khiến Ma tôn thần bí mạc trắc! Ma tôn xuất hiện khiến nhân mã tại trường đều đánh giá phe Diệp Phong cao hơn!
"Được rồi! Đến lượt phe Diệp Phong cử đại biểu?" Mắt Thánh tôn ánh lên, nhìn Diệp Phong.
Diệp Phong xoa tay, tựa hồ miễn cường suy ngẫm rồi cười: "Chi bằng do tôn sư của bản nhân xuất hiện!"
"A! Sư tôn của Diệp Phong?"Ai cũng hiếu kỳ, Diệp Phong yêu nghiệt như thế thì sư tôn của gã còn là nhân vật thế nào?
"Bản vương đành bêu xấu!" Yêu vương vòng tay, phi thân lên đài, khí thế phiêu dật cực kỳ nổi bật.
Nhưng chúng nhân nhận ra Yêu vương tựa hồ chỉ đạt địa giai, sao dám lên đài khiêu chiến?
"Lôi Dực! Ngươi lên đấu với sư tôn của Diệp Phong." Thánh tôn không biết Diệp Phong giở trò gì. Phái một địa giai thượng đài, trừ kéo dài thời gian thì còn tác dụng gì nữa?
"Mộc Chân lĩnh giáo!" Vu võ tộc cũng không hiểu Diệp Phong nghĩ gì nhưng mục đích là tận lực ngăn cản hình thành ngôi minh chủ, dù ai lên đài cũng phải đánh bại.
Yêu vương đưa tay cười: "Mời!"
Tay ông vạch lên một vòng cung đẹp đẽ, tách hai màu đen trắng trước mặt làm đôi. Hai luồng năng lượng khí tức trái ngược đột nhiên bừng lên, uy thế không kém gì Ma tôn ban nãy!
Oành! Chúng nhân đều kinh hô! Lại một siêu cấp cường giả! Siêu cấp cường giả này tu vi chỉ là địa giai?
Không ai hoài nghi, Yêu vương tuy chỉ có địa giai tu vi, nhưng thực lực không kém Ma tôn! Thậm chí còn hơn! Hắc bạch lưỡng cực năng lượng này chưa ai thấy qua!
Đáy lòng Thánh tôn dấy lên kinh đào hãi lãng. Diệp Phong chưa xuất thủ, nhưng liên tiếp phái ra hai cường giả trên mức thiên giai, không kém gì ông ta. Gã còn bao nhiêu bí mật?
Lẽ nào... Thánh tôn chợt nảy ra ý nghĩ: Lẽ nào thực lực của Diệp Phong còn hơn lưỡng vị siêu cấp cường giả này? Không thể nào!
Trên trường! Mộc Chân và Lôi Dực càng đấu càng kinh hãi.
Tuy Yêu vương chưa xuất thủ phản kích, nhưng chỉ với hắc bạch bát quái năng lượng trận đã khiến cả hai mệt nhoài. Không chỉ mọi công kích hung hãn không thể công phá Bát quái trận, mà hắc bạch năng lượng quỷ dị còn thường chuyển công kích của Mộc Chân sang Lôi Dực, từ Lôi Dực sang Mộc Chân.
Đâu phải Mộc Chân và Lôi Dực liên thủ đối phó Yêu vương, như thể Yêu vương khống chế hai người giao đấu, ai cũng nhận ra Yêu vương chưa tận toàn lực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Tam đầu lục tí! Quái lực Thần thông thuật!" Mộc Chân biến hóa, khí thế cao vút lên.
"Lôi bằng chân thân! Phong lôi diệt!" Lôi Dực ảo hóa ra bản tướng, kim sắc bằng điểu, quanh mình có vô số điện quang, khí tức tăng gấp đôi.
Cả hai nhìn nhau, hiểu ý đối phương.
Dù thế nào, không thể thủ thắng cũng phải bức Yêu vương để lộ thực lực chân chính! Như thế thì khiêu chiến sau này sẽ có thêm tiên cơ!
Khí thế cả hai nối lại, tuy phương thức tu luyện bất đồng nhưng bằng vào thiên giai cảnh giới thì vẫn dần kết hợp tuyệt chiêu lại được với nhau. Tuy nhiên lực công kích sẽ phần nào tổn thất, song Yêu vương cũng không thể dựa vào hắc bạch năng lượng hóa giải hai luồng công kích.
"Phá!" Tay Mộc Chân to lên, xuất ra thiên phú tuyệt chiêu của Lôi Dực!
Quyền đầu được bọc kim sắc lôi điện giáng đến mặt Yêu vương, tựa hồ định đánh nát cả Bát quái trận trước mặt Yêu vương.
"Tường long phá kích thiểm!" Yêu vương khẽ quát, tích tắc công kích sắp đổ tới thì hắc bạch Bát quái trận thu lại, như hút cả tay Mộc Chân vào, năng lượng công kích quấn trên tay y không được phát ra.
"Phá!" Mộc Chân giận giữ trừng mắt, tỏ vẻ không dám tin, sức mạnh của cánh tay này và tuyệt chiêu của Lôi Dực cũng mất khống chế.
"Đi!" Bát quái trận thổ ra, thân hình Yêu vương lướt đi.
Mộc Chân cảm giác được lực kéo không thể chống nổi, công kích của cả hai đột nhiên chuyển hướng, giáng vào Thánh tôn ở ngoài.
"Không xong!" Lôi Dực cả kinh.
"Chát!" Thánh tôn ngồi im, trước mặt không biết từ bao giờ có thêm một chướng ngại năng lượng, Mộc Chân công kích vào nhưng chướng ngại chỉ rung lên.
Thánh tôn tuy không hề hấn gì nhưng các thiên giai yêu thú ở cạnh thì bị xung kích liêu xiêu, địa giai yêu thú thậm chí lăn đi cả nghìn thước mới choáng váng đứng vững được.
"Vù!" Khí thế của Thánh tôn bừng lên, thân thể đứng lên, khí thế bàng bạc quét khắp toàn trượng.
"Diệp Phong! Cung hỉ các hạ có hai trợ thủ thực lực như thế. Bản tôn tự thấy trước khi hoàn toàn luyện hóa thân thể thì không thắng được ai trong số đó. Vị trí minh chủ này, bản tôn chắc không lấy được!" Thánh tôn thản nhiên nói.
"Ý Thánh tôn là gì?" Diệp Phong cười mỉm.
"Nhưng bản tôn không cam tâm! Bản tôn hiện tại chỉ có sáu thành thực lực khi xưa! Nếu có thêm ba tháng, bản tôn sẽ hoàn toàn khống chế thân thể mới, ít nhất cũng khôi phục bát thành thực lực!" Thánh tôn hừ lạnh.
"Thánh tôn đại nhân định thế nào?" Diệp Phong vẫn mỉm cười.
"Bản tôn cho rằng liên hợp đối kháng Thánh điện là việc trọng yếu, chọn minh chủ cũng trọng đại . Chỉ bằng đợi ba tháng nữa, bản tôn có thể hoàn toàn phát huy thực lực thì mới tính?" Thánh tôn khí thế lẫm liệt: "Không hẳn bản tôn tham đồ vị trí minh chủ mà vì cho rằng không ai ở đây hiểu Ngũ hành thần tôn của Thánh điện hơn mình. Nếu nhường vị trí minh chủ cho người khác hoặc bị bó buộc thì không thể chân chính đối phó Thánh điện."
"Tiếc là Thánh điện không cho chúng ta ba tháng!" Diệp Phong mỉm cười: "Thánh tôn đại nhân tuy nói có lý nhưng nếu bảo hiểu về thần sơn Thánh tôn thì Diệp Phong tự nhận không kém hơn Thánh tôn, thậm chí còn hiểu hơn..."
"Hừ! Tiểu tử ngươi chắc chưa thấy thần tôn là thế nào!" Thánh tôn không tin.
"Tiểu tử không gặp nhưng biết một vị là Hỏa Lệ, hiện tại thần sơn chỉ có mình y..." Diệp Phong tức thì khiến Thánh tôn chấn kinh.
"Ngươi vì sao lại biết danh húy của Thánh điện thần tôn? Hiện tại thần sơn chỉ còn một vị thần tôn, ngươi dựa vào đâu mà nói thế!"
"Lão ma, giải thích đi thôi!" Diệp Phong vung tay, mục quang chúng nhân đổ vào Ma tôn.
...
"Những lời này có chứng cớ không?" Nghe Ma tôn kể xong, Thánh tôn vẫn không dám tin.
"Ha ha! Thánh tôn đại nhân, đã quên trận chiến năm xưa?" Ma tôn khí thế lăng lệ hỏi ngược.
"Bản tôn tất nhiên không quên!" Thánh tôn hừ lạnh.
"Chiêu năm xưa đả thương đuôi ngài là Kiếm phệ hư không!" Dứt lời, Ma tôn bổ ra một kiếm, khí tức bức cho Thánh tôn nghẹt thở.
"Quả nhiên là ngươi?" Thánh tôn ngẩn ra, trận chiến kinh thiên năm xưa không có ai mục kích, hà huống đuôi ông ta bị thương chỉ là một tình tiết, biết được trừ Ngũ hành thần tôn năm xưa còn ai nữa?'
"Liệt Vô Song đã ẩn tính mai danh, sao các vị tìm được?" Diệp Phong nhìn tin tức tình báo xong, hỏi với vẻ kỳ quái, với thế lực của Lục Lâm bang, nếu biết Liệt Vô Song ở đâu tất đã xử trí rồi mới đúng.
"Việc này nói ra cũng xảo diệu, Lý lão từng gặp mặt Liệt Vô Song nên có ấn tượng. Quan trọng nhất là đệ đệ của y vì bị Tô Chiến Thiên giày vò mà phế hết tứ chi. Lý lão qua tin tức tìm ra manh mối, sau đó tự thân nghe ngóng, xác định được thân phận y." Lăng Vân giải thích.
"Được, ta cùng huynh đến Mộ Quang thành." Nếu Tụ Nghĩa đường có võ tông tọa trấn thì sức uy nhiếp sẽ hơn nhiều.
Diệp Phong lập tức theo Lăng Vân đến Mộ Quang thành, còn Lý Ngọc, quả nhiên đã quay về.
"Thế nào rồi?" Thấy Lý Ngọc ủ rũ, gã biết ngay đã thất bại.
"Liệt Vô Song không chịu thừa nhận thân phận hay gia nhập Tụ Nghĩa đường..." Lý Ngọc lắc đầu cười khổ.
"Y không tin chúng ta, coi là người Lục Lâm bang phái đến thăm dò?" Lăng Vân kinh ngạc hỏi, với cừu hận của Liệt Vô Song và Lục Lâm bang, y không có lý do gì cự tuyệt hợp tác với Tụ Nghĩa đường.
"Không phải, y khinh thường chúng ta…" Lý Ngọc bó tay: "Y bảo với thực lực của chúng ta, đấu với Lục Lâm bang khác nào lấy tính mạng làm trò đùa."
"À, được lắm." Diệp Phong đột nhiên bật cười.
Liệt Vô Song từ bé đã là nhân tài được Hỏa Dương môn trọng điểm bồi dưỡng, giờ có thực lực võ tông, tuy bị Lục Lâm bang bức bách thành chó nhà có tang nhưng ngạo khí trong lòng không tan. Thực lực của Lý Ngọc không tệ nhưng trong mắt Liệt Vô Song thì vẫn là trẻ con, nếu Lý Ngọc là võ tông, có lẽ y sẽ nhìn với con mắt khác.
"Làm thế nào đây? Khó khăn lắm mới tìm được một võ tông, nếu bỏ qua thì đáng tiếc thật."
"Lần này để ta đi cùng." Diệp Phong mỉm cười: "Nhanh lên không thì táe y sẽ đi mất."
Thân phận Liệt Vô Song bị Lý Ngọc tìm ra, dù y không hoài nghi Lý Ngọc cáo mật với Lục Lâm bang thì cũng không tiếp tục ở lại chỗ cũ. Cũng may y còn một đệ đệ tàn phế làm vướng bận, hiện tại gã tới vẫn còn kịp.
oOo
Hoàng Hà trấn, cách Mộ Quang thành chỉ hơn mười dặm, không đầy nửa canh giờ sau, Diệp Phong và bọn Lý Ngọc đã tới nơi.
Trước cửa một căn nhà gỗ giản có đậu một cỗ xe, trong xe có một người nằm, chắc là đệ đệ của Liệt Vô Song. Còn y lúc đó đang thu dọn đồ đạc.
Nghe thấy động tĩnh, trong xe vang lên tiếng ho, một nam tử dáng dấp trung niên thò đầu ra, sắc mặt y nhợt nhạt, nhìn bọn Lý Ngọc đầy nghi hoặc.
"Sao các ngươi lại đến nữa?" Nam tử trong xe hỏi.
"Các hạ là Liệt Vô Cực?" Diệp Phong đột nhiên hỏi.
"À… không phải, các hạ nhầm người rồi." Nam tử nhất thời không kịp phản ứng, trả lời rồi lại phủ nhận. Y chưa từng nghe người ngoài gọi tên mình, trừ ca ca, nên quên mất lời ca ca dặn.
"Đệ đệ, đang nói với ai thế?" Trong nhà có người bước ra, mắt Diệp Phong sáng lên.
Người này bộ pháp trầm ổn, khí tức nội liễm, song mục hữu thần, mép lún phún râu, xem ra còn trẻ hơn nam tử trong xe cả chục tuổi. Y thấy Lý Ngọc thì hơi nhíu mày, tỏ vẻ không vui: "Sao lại là các ngươi?"
"Vì sao không thể là bọn tại hạ?" Lần này Diệp Phong đóng vai chính.
Liệt Vô Song hơi kinh ngạc, vì sao y không nhìn thấu tu vi của thiếu niên này? Bất quá y không chú ý đến tu vi của gã, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
"Ta là ai không quan trọng, mà quan trọng là ngươi từng khinh thị Tụ Nghĩa đường của chúng ta, đúng không?" Diệp Phong không hề khách khí hỏi ngược. Lần trước những gì cần nói chắc Lý Ngọc đã nói hết mà không thuyết phục được đối phương, vậy chỉ còn cách sử dụng phương pháp khác.
"Khinh thị? Coi là vậy." Liệt Vô Song nhạt nhẽo: "Lẽ nào ngươi cho rằng ta nói sai?"
"Đương nhiên không đúng." Diệp Phong bật cười: "Một Lục Lâm bang thôi mà, nhanh thì một năm, lâu thì ba năm, chúng sẽ bị diệt dưới tay Tụ Nghĩa đường."
"Không biết trời cao đất dày." Liệt Vô Song cười lạnh, không thèm để ý đến gã, định lên xe đi luôn.
"Chi bằng chúng ta đánh cược." Gã chặn trước xe.
"Không có hứng." Liệt Vô Song phất tay áo, lập tức tràn ra đại lực cuốn lên gã.
Kình khí phả vào mặt, Diệp Phong bất động, chân phải giậm mạnh, mặt đất rung lên khiến thớt ngựa tung vó, cỗ xe nghiêng ngả.
Cũng là võ sư? Liệt Vô Song thầm cả kinh, Lý Ngọc chừng hai tư, hai nhăm tuổi đạt đến thất giai võ sư đã khiến y ngạc nhiên, còn thiếu niên này chưa đến hai mươi, ít nhất cũng có thực lực trung giai võ sư, ở đâu ra mà lắm thiên tài như vậy?
"Muốn đi, trừ phi đánh bại được mỗ." Diệp Phong ngẩng đầu ngạo nghễ.
"Ha ha ha!" Liệt Vô Song như thể nghe thấy chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ, dù đối phương là thiếu niên kỳ tài thì cũng mới là võ sư, có lẽ mười năm hoặc hai mươi năm sau, gã sẽ vượt qua y nhưng bây giờ mà khiêu chiến thì đáng cười thật.
"Đợi các hạ thắng đã rồi cười cũng không muộn."
"Đuổi ngươi đi rồi, không được đến quấy nhiễu ta nữa." Liệt Vô Song bước lên, khí thế từ từ tăng cao. Nhị giai võ tông! Tuy hơn hai mươi năm nay y vẫn trốn tránh nhưng không bỏ tu luyện.
"Các hạ thua thì sẽ gia nhập Tụ Nghĩa đường!" Diệp Phong lấy Huyền thiên như ý bổng ra, ngoài thân thể xuất hiện hắc sắc năng lượng hộ giáp.
"Được, nhưng đánh cá như thế vô vị lắm." Liệt Vô Song cong tay lại, một quả kim sắc năng lượng cầu ngưng tụ trong lòng tay, phất lên đẩy vào đối thủ. Đối phó thiếu niên này có đáng gì, một đòn này là đủ giáo huấn.
Tuy Diệp Phong mấy lần khiêu khích nhưng y không thật sự muốn đả thương gã. Tốc độ đòn này tuy nhanh nhưng uy lực bình thường, đủ hất ngũ giai võ sư ngã nhào. Bất quá kim sắc năng lượng cầu chỉ đánh trúng tàn ảnh của Diệp Phong, Liệt Vô Song rúng động, tốc độ nhanh thật.
Nháy mắt sau, gã lướt đến cách sườn y ba thước, mốc bổng vung lên, lập tức trở thành cự trụ kinh nhân giáng xuống. Đối thủ của gã là nhị giai võ tông nên gã không cần nương tay.
"Cự lực thuật!" Đại lực dồn lên tay gã.
Liệt Vô Song giơ tay tống ra một quyền nghênh đón.
Chát. Lực đạo dồn xuống tay kinh người, dù y chuẩn bị trước cũng lùi liền ba bước. Một bổng này không đủ khiến y thụ thương nhưng thực lực chênh lệch như vậy mà Diệp Phong bức y đến mức này thì thật khó tin. Công kích của gã vượt cả thất giai điên phong võ sư!
"Vũ khí tốt, võ kỹ cũng vậy. Nhưng chỉ thế mà thôi." Y không ngại việc mất mặt, đuổi tiểu tử này rồi cùng đệ đệ ra đi mới là quan trọng. Khẽ điểm chân, y phi thân lên, định đánh gục Diệp Phong.
Vù, vù, vù.
Cự bổng dài hơn ba thước lại giáng xuống, tay gã không phải đang cầm vật nặng mà một thanh trường kiếm nhẹ bẫng. Thực lực của Liệt Vô Song không khó để đỡ cự lực từ cây bổng nhưng vì thế y không thể áp sát đối phương.
Liệt Vô Song cực kỳ khó chịu, nếu y dốc toàn lực thì giết chết Diệp Phong cũng không hẳn không thể. Có điều y tuy không muốn gia nhập Tụ Nghĩa đường nhưng cũng không muốn đả thương người của họ. Vốn tưởng thực lực hai bên chênh lệch quá xa, y chỉ hơi thi triển thủ đoạn là khiến thiếu niên này biết khó mà lui, không ngờ gã hung hãn đến thế, dồn y vào cảnh tiến thoát lưỡng nan.
Hừ. Liệt Vô Song trợn mắt, hai tay cuốn lên kim nguyên lực, hình thành một bàn tay khổng lồ trên không, lăng không chụp xuống, giữ chắc như ý bổng. Y đã thi triển bản lĩnh thật sự.
Không còn cây bổng nữa, ta xem ngươi đón đỡ cách nào. Liệt Vô Song nhanh chóng tấn công vào vị trí của gã.
"Kinh cức thứ giáp!" Màu sắc năng lượng bên ngoài thân thể gã chuyển thành màu vàng, gai nhọn tua tủa.
"Cái gì?" Liệt Vô Song kinh ngạc ngẩn người, song sinh khí hải? Thể chất hi hữu ức vạn người mới có một mà tốc độ tu luyện còn yêu nghiệt như thế sao? Nhận thức của y bị đảo lộn hoàn toàn.
Ầm! Gã không hề e sợ tung quyền, chính diện nghênh đón Liệt Vô Song.
Chân Diệp Phong cuốn tung lớp đất bề mặt. Liệt Vô Song chưa dốc toàn lực nhưng cũng đủ cho Diệp Phong tê tay, tay đối phương chắc cũng vậy chứ nhỉ? Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Đứng vững lại, gã lắc lắc tay, đích xác hơi tê tê, chỉ thế mà thôi. Liệt Vô Song sau cùng cũng động dung, tiểu tử này dám khiêu chiến y quả nhiên cũng có đôi chút bản lĩnh.
"Xem ra ngươi không yếu ớt như ta nghĩ, tiếp đây ta sẽ không khách khí nữa. Sợ thụ thương thì nhận thua đi." Liệt Vô Song dấy lên đôi chút chiến ý, hơn hai mươi năm rồi y chưa đấu với ai.
"Câu này mỗ hỏi mới đúng. Người thấy mỗ có hai khí hải nếu không là người của mỗ thì là người chết." Diệp Phong cười nhạt: "Mỗ không muốn giết các hạ. nên chỉ còn cách biến các hạ thành người của mình."
"Ha ha, tiếc là ta được sắp sẵn trở thành loại người thứ ba." Năng lượng dao động quanh Liệt Vô Song đột nhiên biến thành mãnh liệt.
"Đúng là lão ngoan cố!" Diệp Phong lẩm bẩm, xem ra phải xuất tuyệt chiêu rồi.
"Toàn phong toản!" Liệt Vô Song lắc người, tay phủ một lớp kim nguyên năng lượng hình xoáy ốc, lưỡi đao năng lượng sắc bén xoay tít, như mũi khoan khổng lồ, tạo ra cảm giác không gì không xuyên qua được.
"Linh tê nhất chỉ!" Diệp Phong co tay trái đợi sẵn, khi Liệt Vô Song xông đến trước mặt thì một đạo kim quang xẹt ra, như ánh chớp bắn vào vai y. Đồng thời thân thể gã bật lùi lại thật nhanh, tránh khỏi toàn phong toản.
Liệt Vô Song nếu cố truy kích sẽ bị thương dưới Linh tê nhất chỉ của gã.
Nguy hiểm! Cảm giác sắc bén đặc biệt của võ tông phát huy tác dụng vào lúc này, y trầm vai xuống, Linh tê nhất chỉ vút qua vai, xuyên thủng kim nguyên hộ giáp dày ba tấc. Công kích của y cũng vì thế mà giáng xuống đất.