“Hàn Thành, sao các con về sớm vậy?” Bởi vì chạy vội ra mở cửa, mẹ Đồng vội vàng chạy ra từ trong bếp, trong tay còn đang cầm cái thìa, thấy hai người đang đứng ở cửa thì rất kinh ngạc. Lúc này chỉ mới xế chiều, bà cũng chỉ mới bắt đầu xuống bếp làm cơm mà thôi.
“Hôm nay con tới trường học của Cốc Tâm đọc diễn thuyết, sau khi kết thúc chúng con cũng trở về cùng nhau luôn, vừa đúng buổi chiều Cốc Tâm cũng không có lớp, phải không em?” Đồng Hàn Thành xấu xa vứt vấn đề đó lên người cô.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
“Đúng vậy mẹ, ha ha ha.” Trình Cốc Tâm hận đến ngứa răng, anh cho rằng cô ở trước mặt người lớn thì không dám làm gì, một lòng phải đóng tốt vai con dâu tốt.
Mẹ Đồng hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy hai người trước mặt này có chút kỳ quái, “Vậy các con vào nhà trước đi, mẹ đi chuẩn bị cơm chiều. Bây giờ mới hơn bốn giờ, tới sáu rưỡi mới có cơm ăn, lúc đó ba con cũng mới về.”
“Mẹ, con vào bếp giúp mẹ.” Nhưng mà Trình Cốc Tâm không muốn ở chung một chỗ với Đồng Hàn Thành, vừa nãy ngồi trên xe không khí đã có chút kỳ quái, cảm thấy không được thoải mái.
“Không cần đâu, con và Hàn Thành ngồi ở trong phòng khách xem ti vi đi, một mình mẹ ở trong bếp là đủ rồi.” Mẹ Đồng chẳng hiểu tâm tư nhỏ bé của Trình Cốc Tâm gì cả, ngược lại còn lo lắng vun đắp cho hai người nữa.
“Mẹ, con dâu mẹ muốn biểu hiện một chút, sao mẹ có thể nhẫn tâm từ chối cô ấy như vậy chứ?” Đồng Hàn Thành đứng ở một bên ôn hòa nói chuyện, nghe được Trình Cốc Tâm rất muốn đánh người, nhưng lại không thể ở trong trường hợp này mà ra tay, chỉ đành im lặng cười gượng.
“Được được được, vậy Cốc Tâm con theo mẹ tới nhà bếp đi.” Mẹ Đồng nghe xong câu này, cười không khép được miệng.
Trình Cốc Tâm thật sự không biết bây giờ cô nên oán hận anh hay là cảm ơn anh nữa.
Khi cô vào bếp mới phát hiện, bản thân cô thật sự chẳng giúp được gì. Tài nghệ nấu nướng của mình cũng không dám khen tặng, thậm chí còn thua xa Đồng Hàn Thành, huống chi là nói tới độ khó có kỹ thuật khi làm đồ ăn của mẹ Đồng, cho nên vào bếp cô chỉ thấy mẹ Đồng vội vàng chạy tới chạy lui, vừa lấy nồi, vừa thái rau, cô chỉ có thể ở một bên làm chút chuyện nhặt rau rửa chén mà thôi. Thật ra, tuy mẹ Đồng vui vẻ nhận lời, nhưng bà vẫn luôn phải làm luôn tay.
Sau đó, Trình Cốc Tâm cảm thấy có chút xấu hổ, muốn tranh lấy con cá diếc mà mẹ Đồng mới mua về để xử lý nó. Theo miêu tả thì con cá kia vẫn còn sống, lúc lấy nó từ trong túi ra, đuôi cá của nó giãy rất mạnh. Vốn mẹ Đồng nghĩ sẽ tự bà làm, bởi vì cá này rất tanh và trơn, bà cảm thấy mấy người trẻ tuổi chắc chắn sẽ không thích, nhưng Trình Cốc Tâm liên tục giải thích với bà, nói cứ để cho cô làm nó, cô không để ý tới mùi cá. Mẹ Đồng cũng đồng ý, đi qua bên kia chăm cho cái nồi thịt đang chưng ở trong nồi.
Trình Cốc Tâm đứng trước cái chậu, nhìn con cá đang hấp hối, không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô thử dùng ngón tay chọc vào đầu vào bụng nó, cảm xúc đó khắc sâu vào lòng cô, bây giờ vẫn còn có thể ngửi thấy mùi cá. Nói lại, từ trước tới nay cô chưa bao giờ tiếp xúc với mấy con vật vừa hôi vừa trơn như vậy, trước kia bước vào bếp, nhiều lắm thì cũng chỉ xào cải, thứ đồ ăn mặn mà cô tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có trứng gà và thịt băm. Cô nhiệt tình tranh lấy, lấy được thì lại chẳng biết xử lý như thế nào, cô cứ đứng như vậy, tay buông xuống không được mà cầm lên cũng chẳng xong.
Cứ đứng nghẹn như vậy hơn mười giây, làm một lần đấu tranh tâm lý, cô ngẩng đầu lên cắn răng, bắt đầu động thủ. Nhưng cô mới vừa nghiêng đầu thì liền nhìn thấy người đang đứng nghiêng người tựa ở cửa bếp, vẻ mặt của người đàn ông đó trông rất thích thú. Vì thế vẻ mặt hung ác của cô cũng loạt vào trong mắt anh, Trình Cốc Tâm cảm thấy có chút lúng túng. Anh đến là để chê cười cô à, nụ cười ý vị thâm sâu đó chính là như vậy, cô cũng chẳng muốn quản anh, cố hết sức đưa tay vào chậu muốn bắt lấy con cá đó. Sau đó…lại lần nữa để nó chạy thoát, nghĩ đến Đồng Hàn Thành còn đang nhìn, bản thân cô còn ghét bỏ bộ dáng của bản thân mình.
“Hàn Thành, sao con còn đứng ở ngoài cửa vậy?” Không hề phát hiện ra giữa hai người có sự im lặng, mẹ Đồng xoay người lại thì phát hiện Đồng Hàn Thành đang đứng ở ngoài cửa.
“Con muốn vào rót ly nước.” Anh lập tức che giấu đi nụ cười vô sỉ của mình, lúc này Đồng Hàn Thành đã cởi bỏ đi bộ quân phục, thay bằng một bộ quần áo bình thường mặc ở nhà.
“Vậy tự con lấy đi, ly ở trong tủ chén đó. Cốc Tâm à, con làm xong cá chưa?” Mẹ Đồng thuận miệng hỏi.
“Dạ lập tức xong ngay đây.” Trình Cốc Tâm vội vàng trả lời, nhìn chằm chằm con cá nằm trong chậu với vẻ mặt thấy chết không sờn.
Mẹ Đồng quay đầu, tiếp tục làm chuyện ở trong tay bà.
Ngay khi Trình Cốc Tâm đang sống chết thề thốt lần này cô sẽ làm, có vài tiếng bước chân tiến gần tới cô làm cho cô nhảy dựng lên, hơi thở này quá quen thuộc nên không cần hỏi cũng biết.
“Anh muốn làm gì?” Cô đè giọng lại hỏi.
Đồng Hàn Thành không quan tâm phản ứng của cô, tự bước lên, vây ở phía sau cô và cái chậu, “Lấy ly.”
Thân thể của anh nhẹ nhàng dán sát lưng cô, đè cô lên cái chậu, cũng có thể cảm nhận hơi thở của anh ở trên đầu cô. Tóm lại đối với cô bây giờ mà nói, cảm thấy rất khó chịu. Nhưng lúc này cô cũng không thể tránh ra bỏ đi ra ngoài, chỉ có thể đứng cứng đờ tại chỗ. Nhưng Đồng Hàn Thành lại cố tình lấy cái ly mà cũng lấy không tốt.
“Anh xong chưa?” Trình Cốc Tâm cố gắng đè giọng mình xuống, sợ mẹ Đồng nghe thấy.
“Còn đang tìm…”
Đối với Trình Cốc Tâm mà nói bây giờ chính là sự dày vò, nhưng đối với Đồng Hàn Thành lại chính là sự hưởng thụ, đúng vậy, anh cố ý đấy. Bây giờ vẻ mặt và biểu cảm của anh vẫn bình thường, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Qua một hồi lâu, cuối cùng anh cũng cầm lấy một cái ly thủy tinh, nhưng anh vẫn không đi mà đứng im tại chỗ, tiếp tục đè ép lên Trình Cốc Tâm, “Mùi có chút không tốt nên sẽ làm mình khó thở, cảm xúc không tốt nên phải làm nhanh, chịu khó một chút, chủ yếu là muốn tẩy bụng và đầu của nó.”
Nói xong, anh lấy cái ly thì im lặng đi ra, chỉ để lại Trình Cốc Tâm đứng cạnh chậu cá thẩn người. Anh có thể nhìn thấy rõ tâm lý của cô như vậy, còn nói cho cô biết cách làm sạch cá.
Kinh ngạc và khiếp sợ, Trình Cốc Tâm cũng không muốn vì vậy mà tỏ ra xúc động, chắc người đàn ông kia cũng chẳng có tâm tư gì đâu. Nhưng cuối cùng cô vẫn dựa theo câu nói của anh mà làm sạch con cá.
Người một nhà khó có dịp quay quần ăn cơm một bữa như vậy, hình như ba Đồng nhìn rất là vui vẻ, ngẫu nhiên cũng sẽ trao đổi vài câu về công việc với Đồng Hàn Thành, mẹ Đồng cũng vui vẻ ngồi một bên chia thức ăn. Trình Cốc Tâm nhìn thấy hình ảnh cả nhà ba người vui vẻ hòa thuận, không khỏi cảm thấy có chút xót xa. Trước kia nhà bọn họ cũng hòa thuận và vui vẻ như vậy, có ba mẹ yêu thương. Giờ đếm qua đếm lại, Dung Hủy San cũng đã qua đời hơn nửa năm, không biết nỗi đau mất đi con gái của hai người đã giảm bớt chưa.
“Cốc Tâm à, canh cá diếc này con uống nhiều một chút, đối với thân thể của con rất là bổ đấy.” Mẹ Đồng tự mình bưng một chén canh tới trước mặt cô, còn múc thêm cho cô vài muỗng.
“Không cần đâu mẹ, nhiều quá con uống không hết.” Mỗi lần đến nhà họ Đồng ăn cơm, mẹ Đồng lúc nào cũng gắp rất nhiều thức ăn cho cô, lần này cũng không ngoại lệ, cái chén ở trước mặt cô đã sớm chất đầy thức ăn, nhiều quá ăn không hết.
“Con vẫn chưa uống được bao nhiêu, canh này là đặc biệt ninh cho con đấy, con nhất định phải uống nhiều một chút.” Mẹ Đồng vẫn một lòng vì chuyện muốn ôm cháu, bà cũng chỉ có thể làm mấy chuyện này mà thôi.
“Vừa rồi cô ấy đã uống một chén rồi.” Đồng Hàn Thành thình lình giải vây giúp cô.
“Vậy thì uống thêm một chén nữa.” Mẹ Đồng vẫn chưa thỏa hiệp, tâm tư mấy người già sốt ruột cũng không phải bọn họ không hiểu được.
Trình Cốc Tâm không nói gì nhận lấy cái chén.
“Hàn Thành, nghe nói con bé nhà họ Tân kia mới về à?” Nãy giờ không tham gia nói chuyện bỗng nhiên ba Đồng mở miệng hỏi một câu.
“Dạ.”
“Con biết rồi?” Ba Đồng run mi.
“Con và Cốc Tâm đã gặp qua Tân Nguyện rồi ạ.”
“Vậy à? Nghe nói tự nhiên Lão Tân lại có thêm một đứa cháu ngoại tám tuổi nữa.”
Nghe thấy thế, chiếc đũa mà Trình Cốc Tâm đang lùa cơm bỗng dừng lại.
“Dạ.”
“Xem ra con đã sớm biết chuyện đó rồi.”
“Có chút ạ.” Đồng Hàn Thành vẫn thản nhiên như trước.
“Cái gì mà có chút, xem ra con giấu cũng lâu rồi, tin tức đó làm cho cả đại viện chấn động.” Thái độ của ba Đồng bắt đầu nghiêm túc hơn.
Trình Cốc Tâm cảm thấy hình như lúc này ba Đồng và mẹ Đồng đã phát hiện ra chút đầu mối gì đó.
“Chuyện con đã đáp ứng người khác thì chắc chắn con sẽ làm được.” Hình như anh chẳng có chút nào sợ uy nghiêm của ba Đồng.
“Vậy con có biết ba của đứa bé đó là ai hay không?” Biểu hiện của con trai đã nằm trong dự đoán của ba Đồng.
“Không biết ạ.”
“Không biết hay là không thể nói?”
“Không biết ạ.”
Lần này Trình Cốc Tâm muốn hung hăng khinh bỉ Đồng Hàn Thành, người đàn ông này chẳng có chút ý thức muốn chịu trách nhiệm, nếu như không phải hiện trạng bây giờ cô thật sự muốn đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt anh mà mắng rồi.
Ba Đồng chậm rãi thở dài, thật ra ông cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm của người lớn, dù sao con bé cũng là đứa nhỏ ông thấy cô lớn lên, “Con bé nhà Lão Tân chắc cùng tuổi với con đúng không?”
“Dạ.”
“Haiz, Tân Nguyện cũng là đứa bé cố chấp, chuyện đi nước ngoài nhiều năm như vậy hóa ra thì cũng chỉ để lừa dối.”Cho tới đề tài này mẹ Đồng cũng rất xúc động, “Chỉ có điều Hàn Thành à, Tân Nguyện và con lớn lên cùng nhau, nhưng đứa nhỏ nhà người ta cũng đã tám tuổi rồi…”
“Con biết rồi ạ.” Đồng Hàn Thành vẫn bình tĩnh uống canh, bộ dáng rất là tao nhã.
Hình như đề tài cứ trôi qua như vậy, một chút cũng chẳng đi theo hướng mà Trình Cốc Tâm cho rằng nó sẽ mở rộng. Chẳng những như vậy, cuối cùng đề tài đó lại đẩy tới người cô.
“Đừng có ừ rồi không làm, đêm nay ở nhà luôn đi.” Mặc dù ba Đồng chưa thấy vẻ mặt của mẹ Đồng, như vẻ mặt của ông cũng rất sốt ruột, cháu nhà người ta cũng đã tám tuổi rồi, còn của ông thì chẳng thấy đâu.
“Dạ.”
Đồng Hàn Thành không mặn không nhạt đồng ý, còn trong lòng của Trình Cốc Tâm thì có cả ngàn con dê đang chạy điên cuồng, tại sao bọn họ lại không hỏi ý kiến của cô chứ! Nhưng quả thật, cô không có quyền lên tiếng trong chuyện này…
Ở trong phòng của Đồng Hàn Thành.
“Đồng Hàn Thành, tại sao anh lại đồng ý ở lại đây hả?” Oán niệm ở trong lòng rốt cuộc cũng đã được phóng ra.
“Đó là hi vọng của bọn họ.” Cũng là hi vọng của anh, những lời này anh chỉ có thể nói ở trong lòng.
“Vậy bộ anh không nghĩ trong phòng anh chỉ có một cái giường thì làm sao chúng ta ngủ đây!”
“Trước kia cũng chẳng phải chúng ta chưa từng ngủ qua.” So với sự kích động của cô, anh cảm thấy không cần thiết, Trình Cốc Tâm hoàn toàn không thể nắm được tâm tư của anh.
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, hai chuyện đâu có giống nhau!” Cô tức đến mức sắp hôn mê.
“Có cái gì không giống như, cũng chỉ là một cái giường có hai người nằm.”
“Chúng ta đã chia tay rồi có được hay chưa?” Quả thật cô không thể nào lý giải được lối suy nghĩ của người đàn ông này.
“Về mặt phát luật chúng ta vẫn còn là vợ chồng, huống hồ ai đã quy định chia tay rồi thì không thể ngủ chung giường.” Đồng Hàn Thành đặc biệt có kiên nhẫn phản bác lại.
Trình Cốc Tâm nghĩ thì đã hiểu, người đàn ông này không phải là không thể nói lý mà là mặt dày vô cớ gây sự. Cô dùng sức nuốt tức giận xuống, “Tôi không cãi nhau với anh nữa, tóm lại đêm nay anh không được đụng tới một cọng tóc của tôi.”
“Khụ khụ.” Đồng Hàn Thành không thể ngăn được nở nụ cười, “Em tự tin đối với bản thân mình như vậy sao, cảm thấy anh nhất định sẽ chạm vào em sao?”
“Anh!”
“Hàn Thành, sao các con về sớm vậy?” Bởi vì chạy vội ra mở cửa, mẹ Đồng vội vàng chạy ra từ trong bếp, trong tay còn đang cầm cái thìa, thấy hai người đang đứng ở cửa thì rất kinh ngạc. Lúc này chỉ mới xế chiều, bà cũng chỉ mới bắt đầu xuống bếp làm cơm mà thôi.
“Hôm nay con tới trường học của Cốc Tâm đọc diễn thuyết, sau khi kết thúc chúng con cũng trở về cùng nhau luôn, vừa đúng buổi chiều Cốc Tâm cũng không có lớp, phải không em?” Đồng Hàn Thành xấu xa vứt vấn đề đó lên người cô.diễn.đàn.lê.quý.đô[email protected]á.bì
“Đúng vậy mẹ, ha ha ha.” Trình Cốc Tâm hận đến ngứa răng, anh cho rằng cô ở trước mặt người lớn thì không dám làm gì, một lòng phải đóng tốt vai con dâu tốt.
Mẹ Đồng hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy hai người trước mặt này có chút kỳ quái, “Vậy các con vào nhà trước đi, mẹ đi chuẩn bị cơm chiều. Bây giờ mới hơn bốn giờ, tới sáu rưỡi mới có cơm ăn, lúc đó ba con cũng mới về.”
“Mẹ, con vào bếp giúp mẹ.” Nhưng mà Trình Cốc Tâm không muốn ở chung một chỗ với Đồng Hàn Thành, vừa nãy ngồi trên xe không khí đã có chút kỳ quái, cảm thấy không được thoải mái.
“Không cần đâu, con và Hàn Thành ngồi ở trong phòng khách xem ti vi đi, một mình mẹ ở trong bếp là đủ rồi.” Mẹ Đồng chẳng hiểu tâm tư nhỏ bé của Trình Cốc Tâm gì cả, ngược lại còn lo lắng vun đắp cho hai người nữa.
“Mẹ, con dâu mẹ muốn biểu hiện một chút, sao mẹ có thể nhẫn tâm từ chối cô ấy như vậy chứ?” Đồng Hàn Thành đứng ở một bên ôn hòa nói chuyện, nghe được Trình Cốc Tâm rất muốn đánh người, nhưng lại không thể ở trong trường hợp này mà ra tay, chỉ đành im lặng cười gượng.
“Được được được, vậy Cốc Tâm con theo mẹ tới nhà bếp đi.” Mẹ Đồng nghe xong câu này, cười không khép được miệng.
Trình Cốc Tâm thật sự không biết bây giờ cô nên oán hận anh hay là cảm ơn anh nữa.
Khi cô vào bếp mới phát hiện, bản thân cô thật sự chẳng giúp được gì. Tài nghệ nấu nướng của mình cũng không dám khen tặng, thậm chí còn thua xa Đồng Hàn Thành, huống chi là nói tới độ khó có kỹ thuật khi làm đồ ăn của mẹ Đồng, cho nên vào bếp cô chỉ thấy mẹ Đồng vội vàng chạy tới chạy lui, vừa lấy nồi, vừa thái rau, cô chỉ có thể ở một bên làm chút chuyện nhặt rau rửa chén mà thôi. Thật ra, tuy mẹ Đồng vui vẻ nhận lời, nhưng bà vẫn luôn phải làm luôn tay.
Sau đó, Trình Cốc Tâm cảm thấy có chút xấu hổ, muốn tranh lấy con cá diếc mà mẹ Đồng mới mua về để xử lý nó. Theo miêu tả thì con cá kia vẫn còn sống, lúc lấy nó từ trong túi ra, đuôi cá của nó giãy rất mạnh. Vốn mẹ Đồng nghĩ sẽ tự bà làm, bởi vì cá này rất tanh và trơn, bà cảm thấy mấy người trẻ tuổi chắc chắn sẽ không thích, nhưng Trình Cốc Tâm liên tục giải thích với bà, nói cứ để cho cô làm nó, cô không để ý tới mùi cá. Mẹ Đồng cũng đồng ý, đi qua bên kia chăm cho cái nồi thịt đang chưng ở trong nồi.
Trình Cốc Tâm đứng trước cái chậu, nhìn con cá đang hấp hối, không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô thử dùng ngón tay chọc vào đầu vào bụng nó, cảm xúc đó khắc sâu vào lòng cô, bây giờ vẫn còn có thể ngửi thấy mùi cá. Nói lại, từ trước tới nay cô chưa bao giờ tiếp xúc với mấy con vật vừa hôi vừa trơn như vậy, trước kia bước vào bếp, nhiều lắm thì cũng chỉ xào cải, thứ đồ ăn mặn mà cô tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có trứng gà và thịt băm. Cô nhiệt tình tranh lấy, lấy được thì lại chẳng biết xử lý như thế nào, cô cứ đứng như vậy, tay buông xuống không được mà cầm lên cũng chẳng xong.
Cứ đứng nghẹn như vậy hơn mười giây, làm một lần đấu tranh tâm lý, cô ngẩng đầu lên cắn răng, bắt đầu động thủ. Nhưng cô mới vừa nghiêng đầu thì liền nhìn thấy người đang đứng nghiêng người tựa ở cửa bếp, vẻ mặt của người đàn ông đó trông rất thích thú. Vì thế vẻ mặt hung ác của cô cũng loạt vào trong mắt anh, Trình Cốc Tâm cảm thấy có chút lúng túng. Anh đến là để chê cười cô à, nụ cười ý vị thâm sâu đó chính là như vậy, cô cũng chẳng muốn quản anh, cố hết sức đưa tay vào chậu muốn bắt lấy con cá đó. Sau đó…lại lần nữa để nó chạy thoát, nghĩ đến Đồng Hàn Thành còn đang nhìn, bản thân cô còn ghét bỏ bộ dáng của bản thân mình.
“Hàn Thành, sao con còn đứng ở ngoài cửa vậy?” Không hề phát hiện ra giữa hai người có sự im lặng, mẹ Đồng xoay người lại thì phát hiện Đồng Hàn Thành đang đứng ở ngoài cửa.
“Con muốn vào rót ly nước.” Anh lập tức che giấu đi nụ cười vô sỉ của mình, lúc này Đồng Hàn Thành đã cởi bỏ đi bộ quân phục, thay bằng một bộ quần áo bình thường mặc ở nhà.
“Vậy tự con lấy đi, ly ở trong tủ chén đó. Cốc Tâm à, con làm xong cá chưa?” Mẹ Đồng thuận miệng hỏi.
“Dạ lập tức xong ngay đây.” Trình Cốc Tâm vội vàng trả lời, nhìn chằm chằm con cá nằm trong chậu với vẻ mặt thấy chết không sờn.
Mẹ Đồng quay đầu, tiếp tục làm chuyện ở trong tay bà.
Ngay khi Trình Cốc Tâm đang sống chết thề thốt lần này cô sẽ làm, có vài tiếng bước chân tiến gần tới cô làm cho cô nhảy dựng lên, hơi thở này quá quen thuộc nên không cần hỏi cũng biết.
“Anh muốn làm gì?” Cô đè giọng lại hỏi.
Đồng Hàn Thành không quan tâm phản ứng của cô, tự bước lên, vây ở phía sau cô và cái chậu, “Lấy ly.”
Thân thể của anh nhẹ nhàng dán sát lưng cô, đè cô lên cái chậu, cũng có thể cảm nhận hơi thở của anh ở trên đầu cô. Tóm lại đối với cô bây giờ mà nói, cảm thấy rất khó chịu. Nhưng lúc này cô cũng không thể tránh ra bỏ đi ra ngoài, chỉ có thể đứng cứng đờ tại chỗ. Nhưng Đồng Hàn Thành lại cố tình lấy cái ly mà cũng lấy không tốt.
“Anh xong chưa?” Trình Cốc Tâm cố gắng đè giọng mình xuống, sợ mẹ Đồng nghe thấy.
“Còn đang tìm…”
Đối với Trình Cốc Tâm mà nói bây giờ chính là sự dày vò, nhưng đối với Đồng Hàn Thành lại chính là sự hưởng thụ, đúng vậy, anh cố ý đấy. Bây giờ vẻ mặt và biểu cảm của anh vẫn bình thường, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Qua một hồi lâu, cuối cùng anh cũng cầm lấy một cái ly thủy tinh, nhưng anh vẫn không đi mà đứng im tại chỗ, tiếp tục đè ép lên Trình Cốc Tâm, “Mùi có chút không tốt nên sẽ làm mình khó thở, cảm xúc không tốt nên phải làm nhanh, chịu khó một chút, chủ yếu là muốn tẩy bụng và đầu của nó.”
Nói xong, anh lấy cái ly thì im lặng đi ra, chỉ để lại Trình Cốc Tâm đứng cạnh chậu cá thẩn người. Anh có thể nhìn thấy rõ tâm lý của cô như vậy, còn nói cho cô biết cách làm sạch cá.
Kinh ngạc và khiếp sợ, Trình Cốc Tâm cũng không muốn vì vậy mà tỏ ra xúc động, chắc người đàn ông kia cũng chẳng có tâm tư gì đâu. Nhưng cuối cùng cô vẫn dựa theo câu nói của anh mà làm sạch con cá.
Người một nhà khó có dịp quay quần ăn cơm một bữa như vậy, hình như ba Đồng nhìn rất là vui vẻ, ngẫu nhiên cũng sẽ trao đổi vài câu về công việc với Đồng Hàn Thành, mẹ Đồng cũng vui vẻ ngồi một bên chia thức ăn. Trình Cốc Tâm nhìn thấy hình ảnh cả nhà ba người vui vẻ hòa thuận, không khỏi cảm thấy có chút xót xa. Trước kia nhà bọn họ cũng hòa thuận và vui vẻ như vậy, có ba mẹ yêu thương. Giờ đếm qua đếm lại, Dung Hủy San cũng đã qua đời hơn nửa năm, không biết nỗi đau mất đi con gái của hai người đã giảm bớt chưa.
“Cốc Tâm à, canh cá diếc này con uống nhiều một chút, đối với thân thể của con rất là bổ đấy.” Mẹ Đồng tự mình bưng một chén canh tới trước mặt cô, còn múc thêm cho cô vài muỗng.
“Không cần đâu mẹ, nhiều quá con uống không hết.” Mỗi lần đến nhà họ Đồng ăn cơm, mẹ Đồng lúc nào cũng gắp rất nhiều thức ăn cho cô, lần này cũng không ngoại lệ, cái chén ở trước mặt cô đã sớm chất đầy thức ăn, nhiều quá ăn không hết.
“Con vẫn chưa uống được bao nhiêu, canh này là đặc biệt ninh cho con đấy, con nhất định phải uống nhiều một chút.” Mẹ Đồng vẫn một lòng vì chuyện muốn ôm cháu, bà cũng chỉ có thể làm mấy chuyện này mà thôi.
“Vừa rồi cô ấy đã uống một chén rồi.” Đồng Hàn Thành thình lình giải vây giúp cô.
“Vậy thì uống thêm một chén nữa.” Mẹ Đồng vẫn chưa thỏa hiệp, tâm tư mấy người già sốt ruột cũng không phải bọn họ không hiểu được.
Trình Cốc Tâm không nói gì nhận lấy cái chén.
“Hàn Thành, nghe nói con bé nhà họ Tân kia mới về à?” Nãy giờ không tham gia nói chuyện bỗng nhiên ba Đồng mở miệng hỏi một câu.
“Dạ.”
“Con biết rồi?” Ba Đồng run mi.
“Con và Cốc Tâm đã gặp qua Tân Nguyện rồi ạ.”
“Vậy à? Nghe nói tự nhiên Lão Tân lại có thêm một đứa cháu ngoại tám tuổi nữa.”
Nghe thấy thế, chiếc đũa mà Trình Cốc Tâm đang lùa cơm bỗng dừng lại.
“Dạ.”
“Xem ra con đã sớm biết chuyện đó rồi.”
“Có chút ạ.” Đồng Hàn Thành vẫn thản nhiên như trước.
“Cái gì mà có chút, xem ra con giấu cũng lâu rồi, tin tức đó làm cho cả đại viện chấn động.” Thái độ của ba Đồng bắt đầu nghiêm túc hơn.
Trình Cốc Tâm cảm thấy hình như lúc này ba Đồng và mẹ Đồng đã phát hiện ra chút đầu mối gì đó.
“Chuyện con đã đáp ứng người khác thì chắc chắn con sẽ làm được.” Hình như anh chẳng có chút nào sợ uy nghiêm của ba Đồng.
“Vậy con có biết ba của đứa bé đó là ai hay không?” Biểu hiện của con trai đã nằm trong dự đoán của ba Đồng.
“Không biết ạ.”
“Không biết hay là không thể nói?”
“Không biết ạ.”
Lần này Trình Cốc Tâm muốn hung hăng khinh bỉ Đồng Hàn Thành, người đàn ông này chẳng có chút ý thức muốn chịu trách nhiệm, nếu như không phải hiện trạng bây giờ cô thật sự muốn đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt anh mà mắng rồi.
Ba Đồng chậm rãi thở dài, thật ra ông cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm của người lớn, dù sao con bé cũng là đứa nhỏ ông thấy cô lớn lên, “Con bé nhà Lão Tân chắc cùng tuổi với con đúng không?”
“Dạ.”
“Haiz, Tân Nguyện cũng là đứa bé cố chấp, chuyện đi nước ngoài nhiều năm như vậy hóa ra thì cũng chỉ để lừa dối.”Cho tới đề tài này mẹ Đồng cũng rất xúc động, “Chỉ có điều Hàn Thành à, Tân Nguyện và con lớn lên cùng nhau, nhưng đứa nhỏ nhà người ta cũng đã tám tuổi rồi…”
“Con biết rồi ạ.” Đồng Hàn Thành vẫn bình tĩnh uống canh, bộ dáng rất là tao nhã.
Hình như đề tài cứ trôi qua như vậy, một chút cũng chẳng đi theo hướng mà Trình Cốc Tâm cho rằng nó sẽ mở rộng. Chẳng những như vậy, cuối cùng đề tài đó lại đẩy tới người cô.
“Đừng có ừ rồi không làm, đêm nay ở nhà luôn đi.” Mặc dù ba Đồng chưa thấy vẻ mặt của mẹ Đồng, như vẻ mặt của ông cũng rất sốt ruột, cháu nhà người ta cũng đã tám tuổi rồi, còn của ông thì chẳng thấy đâu.
“Dạ.”
Đồng Hàn Thành không mặn không nhạt đồng ý, còn trong lòng của Trình Cốc Tâm thì có cả ngàn con dê đang chạy điên cuồng, tại sao bọn họ lại không hỏi ý kiến của cô chứ! Nhưng quả thật, cô không có quyền lên tiếng trong chuyện này…
Ở trong phòng của Đồng Hàn Thành.
“Đồng Hàn Thành, tại sao anh lại đồng ý ở lại đây hả?” Oán niệm ở trong lòng rốt cuộc cũng đã được phóng ra.
“Đó là hi vọng của bọn họ.” Cũng là hi vọng của anh, những lời này anh chỉ có thể nói ở trong lòng.
“Vậy bộ anh không nghĩ trong phòng anh chỉ có một cái giường thì làm sao chúng ta ngủ đây!”
“Trước kia cũng chẳng phải chúng ta chưa từng ngủ qua.” So với sự kích động của cô, anh cảm thấy không cần thiết, Trình Cốc Tâm hoàn toàn không thể nắm được tâm tư của anh.
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, hai chuyện đâu có giống nhau!” Cô tức đến mức sắp hôn mê.
“Có cái gì không giống như, cũng chỉ là một cái giường có hai người nằm.”
“Chúng ta đã chia tay rồi có được hay chưa?” Quả thật cô không thể nào lý giải được lối suy nghĩ của người đàn ông này.
“Về mặt phát luật chúng ta vẫn còn là vợ chồng, huống hồ ai đã quy định chia tay rồi thì không thể ngủ chung giường.” Đồng Hàn Thành đặc biệt có kiên nhẫn phản bác lại.
Trình Cốc Tâm nghĩ thì đã hiểu, người đàn ông này không phải là không thể nói lý mà là mặt dày vô cớ gây sự. Cô dùng sức nuốt tức giận xuống, “Tôi không cãi nhau với anh nữa, tóm lại đêm nay anh không được đụng tới một cọng tóc của tôi.”
“Khụ khụ.” Đồng Hàn Thành không thể ngăn được nở nụ cười, “Em tự tin đối với bản thân mình như vậy sao, cảm thấy anh nhất định sẽ chạm vào em sao?”
“Anh!”