Sự việc diễn ra cô đều không dám cho người lớn biết, tới Q.Anh cô cũng giấu, thật sự cô không muốn mọi người lo lắng cho mình quá nhiều, chuyện này chỉ có mình anh Duy trong nhà là biết. Nghe tin anh tới thăm cô trở nên căng thẳng hơn, chỉ sợ anh nói với mọi người thì rắc rối a. Nhưng lo lắng trong lòng cô chẳng tồn tại được bao lâu khi khuôn mặt anh Duy hiện diện trong mắt cô, mới có vài ngày mà gương mặt anh trở lên hốc hác hẳn đi, ánh mắt cũng trở nên thất thần cùng mệt mỏi. Nhìn thấy vẻ mặt tươi tỉnh của cô anh nở 1 nụ cười nhẹ nhõm:
_Ổn cả chứ nhóc?
_Vâng, mọi người trong nhà có biết không anh?
Nhẹ lắc đầu anh vỗ nhẹ lên tóc cô nói:
_Yên tâm đi, không sao cả, nhưng sao này tuyệt đối không có lần thứ hai đó.
Cô còn chưa trả lời thì 1 giọng nói đã vang lên mang theo sự tự tin cùng kiêu hãnh:
_Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tương tự xảy ra.
_Được tôi giao My cho cậu,em rể.
_Anh yên tâm..Anh hai.
Cô ngạc nhiên với cách thay đổi xưng hô của 2 người, nhìn 2 người đàn ông với ánh mắt dò hỏi cô thấy thực tò mò a, mới có vài ngày mà mọi chuyện đã nằm ngoài tưởng tượng của cô. Anh Duy ở lại 1 chút rồi ra về do công việc, nhưng cô vẫn thấy lo lắng vì tâm trạng của anh không giống sự điềm đạm bình tĩnh của ngày thường.
_Anh có thấy anh ấy có gì đó rất khác không? Cảm tưởng như anh ấy đang phải chịu đựng chuyện gì đó.
Ôm cô vào lòng anh hôn nhẹ lên tóc cô nhỏ giọng:
_Không sao đâu, anh tin anh ấy sẽ sớm trở lại bình thường thôi.
Mặc dù nói thế nhưng ánh mắt anh cũng ánh lên sự lo lắng, anh biết chuyện giữa Hoa và Duy, có lẽ anh hiểu tâm trạng của họ lúc này, cũng đau khổ như khi anh phải rời xa My vậy. Siết chặt vòng tay lại, anh ôm người con gái mà mình yêu thương, khó khăn lắm mới có thể bên nhau, thật không muốn xa dù chỉ 1 giây.
Phòng bệnh của Hoa cũng trở nên thật ồn ào khi mà 2 kẻ nào đó kéo tới phá đám. Theo miệng của Thành thì Hoa và My bị tai nạn giao thông nhưng không có gì nguy hiểm tới tính mạng vì vậy không nên làm phiền tới người lớn, nhờ chút mỹ nam kế mà Q.Anh tin tưởng tuyệt đối. Vì sợ Khánh, họ không dám tới Nguyễn gia nên đành tới phòng Hoa quậy cho đã. Lúc này trong phòng bệnh tình hình phải nói là cực kỳ hỗn loạn. 1 kẻ nằm trên giường bệnh chỉ muốn viêm màng tai, 1 kẻ ngồi như hóa đá trên ghế, còn 2 kẻ như
pháo liên thanh không ngừng nghỉ. Cho tới khi sức chịu đựng tới cực hạn thì 1 tiếng quát vang lên:
_Thôi đi.
Phòng bệnh im phăng phắc, 2 con người đi vào, thật ra là 1 người đang dìu 1 người, nói cách khác thì giống như bế hơn. Khánh nhìn qua 1 lượt rồi nói:
_Hai người thực ồn ào.
Trừng mắt với 2 kẻ kia 1 cái làm vẻ ủy khuất lộ rõ mồn một, Thành ủ rũ kêu than:
_Mình đã có lòng tới thăm lại còn bị la thế này thực ủy khuất a. Chị dâu
Còn chưa kịp hỏi thăm thì cậu đã nhận thêm 1 cái lườm cháy mặt. Lập tức hiểu ý ôm Q.Anh chạy thẳng, chỉ còn nghe tiếng Q.Anh la với:
_My, anh bỏ ra, em còn chưa hỏi thăm My, bỏ em ra.
Đuổi xong 2 kẻ lắm lời kia đi họ mới an tâm mà nói chuyện với nhau, sau khi biết sức khỏe Hoa đã ổn cả My mới đồng ý ra về theo yêu cầu của Khánh, trước khi ra khỏi cửa bỗng Khánh dừng lại nói:
_Nên biết quý trọng kẻo phải hối hận.
Nghe lời này My cũng hiểu được phần nào, cô cũng thực vô tâm không để ý tới thay đổi nơi 2 người họ, cũng mong 2 người có thể tới được bên nhau.
Trong phòng chỉ còn lại Duy và Hoa nên không khí trở nên ngượng ngùng hơn, như hiểu được điều đó anh đứng dậy rồi nói:
_Em nghỉ ngơi đi, anh không làm phiền nữa.
Nhìn tấm lưng cô độc cùng thất vọng của anh, trái tim Hoa bỗng trở nên mềm yếu hơn, đôi môi không tự chủ mà bật thành tiếng:
_Duy!
Nghe tiếng gọi, anh giật mình quay lại, trong ánh mắt của cô anh có thể nhìn thấy tình cảm chân thành và thuần khiết. Gương mặt khiến anh ngày đêm mong nhớ đang ngập tràn sự thống khổ, anh không muốn nhìn thấy điều đó. Tiến lại ôm chặt cô vào lòng anh nói như cầu xin:
_Làm ơn đừng tỏ ra lạnh lùng như thế với anh, anh thực sự rất rất yêu em.
Đáp trả cái ôm của anh cô thất bại lên tiếng:
_Em nghĩ mình không thể tỏ ra kiên cường được nữa, em cũng rất yêu anh.
Căn phòng trở nên ấm áp hơn, có lẽ sau sóng gió mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Định gõ cửa phòng thì tiếng nói bên trong vọng ra làm anh dừng lại hành động của mình, giọng nói của bác Trương.
_Ông chủ, đã bao nhiêu năm rồi ông để thiếu gia hận mình như thế sao? Sao ông không nói hết sự thật cho Khánh.
Tiếng thở dài vang lên cùng giọng nói thống khổ:
_Ông bảo tôi phải làm sao, để nó biết mẹ nó là gián điệp sao? Tôi không muốn nó hận mẹ nó.
_Vậy ông để cậu ấy hận ông sao?
_1 ngày nào đó nó sẽ biết tình cảm của người làm cha này.
Sự bàng hoàng hiện rõ trên khuôn mặt anh, 30 phút sau toàn bộ tài liệu của 15 năm về trước đều có trên bàn làm việc của anh, mẹ anh cư nhiên là gián điệp do Trương gia cài vào, nhưng bà lại yêu chính kẻ thù của mình nên mới xảy ra bi kịch này, hóa ra lí do ba anh muốn xin tha cho Trương gia là vì má của anh, thế mà 15
năm qua anh lại làm cho ông sống không bằng chết. Gục đầu vào lòng cô, anh che giấu đi giọt nước mắt của mình, vuốt nhẹ mái tóc anh, cô lên tiếng:
_Má cũng rất yêu thương ba và anh nên mới sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình để bảo vệ anh. Má thật ra cũng rất đau khổ.
Nước mắt cô cũng rơi xuống, thì ra anh lớn lên trong 1 tuổi thơ đầy rẫy đau khổ như vậy, sau này cô nhất định sẽ dùng tình cảm của mình để xoa dịu trái tim anh.
1 NĂM SAU
Khách sạn Zoi Con(kaka chế đại thui nha đừng lên google kím k có âu còn ai mún đãi tiệc ở đây thì liên hệ zs ad nha Biểu tượng cảm xúc pacman ) hôm nay ngập tràn trong hoa và quà cưới, cũng phải thôi vì hôm nay là ngày cưới của 3 con hổ trong ngành kinh tế , 3 vị chủ tịch quyền cao chức trọng nắm giữ trong tay quyền sinh sát. 3 người đàn ông đẹp như tượng tạc làm hàng triệu trái tim thiếu nữ rung động, nay đầy lịch lãm trong trang phục âu. Tiếng kèn vang lên, 3 cô gái khiến vạn người ghen tỵ xuất hiện, mỗi người 1 vẻ, 1 mạnh mẽ và rạng ngời, 1 lạnh lùng nhưng cũng không kém phần quyến rũ, 1 ngây thơ trong sáng. Họ như ba nữ thần tiến vào làm mọi người đều choáng ngợp. Trên bục chờ, 3 người đàn ông như mất hết hồn vía nhìn người con gái mà mình yêu, trên gương mặt họ là nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện.
Sau bao biến cố, tất thảy đều trở nên tốt đẹp. Scandal của Thẩm Thanh lộ ra, chức ảnh hậu cũng vì thế mà tước mất, sự nghiệp tuột dốc thê thảm, 1 Thẩm Thanh kiêu ngạo biến mất, người ta cũng không biết cô ta ra sao, kẻ thì nói đã trốn ra nước ngoài, kẻ nói cô ta đã tự tử, tới nay cũng không ai biết Thẩm Thanh đã ra sao, có lẽ kết cục cũng không có hậu. Còn ảnh đế Andy, nghe nói thông tin về anh ta bỗng dưng biến mất, như thể chưa bao giờ tồn tại trên thế giới này, anh ta ra sao có lẽ không cần phải nói, chỉ có 1 kết cục, chết không toàn thây.
Cũng nghe nói chủ tịch Dạ Lôi, Trác Phi cũng tìm được tình yêu đích thực của mình, nghe đâu là 1 mỹ nhân của ngành thời trang và cũng nghe nói họ bên nhau rất hạnh phúc.
Nhưng có lẽ người vui nhất là ông Dương Phong,ngay lúc này đây ông không tin vào tai mình nữa, con trai ông vừa dẫn vợ nó tới cảm ơn ông.
_Ba cảm ơn ba đã cho con 1 người vợ tuyệt vời như vậy. Xin lỗi vì tất cả.
Ngày hôm đó, cái ôm thắm thiết giữa cha con họ như cái tát vào mặt báo chí khi họ luôn tung tin cha con họ Nguyễn xích mích với nhau.
Bác Trương cúng xúc động trong cái ôm của cậu chủ, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gương mặt bác.
2 NĂM SAU.
_ Q.Anh, thực là to a, chắc cũng sắp sinh rồi ha.
Q.Anh vuốt cái bụng đã 8 tháng của mình tủm tỉm:
_Vậy là con cậu phải gọi con mình là anh rồi.
_Thành là em của Khánh mà, dù gì con cậu vẫn phải gọi con mình là anh. Đúng không chồng?
Nhận được cái gật đầu sủng nịnh của Khánh, My cười tít cả mắt,bỗng Ngạo Thiên chen mồm vào:
_Mấy người cũng phải nỗ lực chút, thực là làm người khác thất vọng.
Hoa khinh bỉ kéo Duy rời đi, chán ngán để lại 1 câu:
_Đâu phải ai cũng ham hố như cậu. Không có kế hoạch
Nhìn vẻ mặt đen thui của cậu cùng gương mặt ửng đỏ của Q.Anh cô cũng phá lên cười tới mức gương mặt lạnh lẽo của Khánh cũng ấm áp lên vào phần, nhìn nữ nhân hạnh phúc trước mặt khẽ cười nhẹ. Cuộc sống trôi qua đầy ắp hạnh phúc, đơn giản vì họ được ở bên nhau Mãi Mãi