Editor: Tâm Thường Lạc
"Nếu như cô có thể nói vậy, thế nên cô thử đàn một chút xem sao!"
Tống Kỳ Diễn nghe xong nhíu nhíu lông mày, "Cái gì?"
"Bảo phu nhân của anh đến đàn thử một chút!" Đứa con trai khoẻ mạnh cao lớn kia lại lặp một lần nữa.
Mọi người chung quanh cũng rối rít đem ánh mắt đầy mong chờ dừng ở trên người của Cận Tử Kỳ đang ở sau lưng Tống Kỳ Diễn.
Dường như có một loại dũng khí khích lệ vô hình, kích thích người trong cuộc mang tinh thần thế giới.
"Nhưng mà tôi chưa từng đánh đàn organ." Cận Tử Kỳ thành thực đưa ra câu trả lời của mình.
"Hắc!" Những thanh niên trong ban nhạc đút tay vào trong túi quần, lên tiếng đầy châm chọc: "Cho nên trước khi phê bình người khác trước hết cần phải nghĩ đến thực lực của mình."
Cận Tử Kỳ lẳng lặng đứng ở nơi đó, mái tóc đen trước ngực khẽ lất phất trong gió đêm tạo lên một đường vòng cung ưu nhã, cô khẽ chớp hàng lông mi, giống như cánh bướm rung động giữa ánh huỳnh quang trong đêm tối: "Nhưng tôi có thể thử một chút."
Tay chơi đàn lộ ra một nụ cười khinh miệt, nhưng cũng tránh đường để cho cô đi qua đó.
Đối mặt với những ánh mắt đầy hứng thú ở quanh mình xem náo nhiệt, Cận Tử Kỳ buông lỏng tay của Tống Kỳ Diễn ra, đi tới bên cạnh trước đàn điện tử, quay đầu liếc mắt nhìn Tống Kỳ Diễn.
Trên mặt của hắn mang theo nụ cười, không chút tạp chất và ánh mắt như một loại ma chú, bên trong mang theo sự khích lệ và dung túng.
Cô cười cười nhàn nhạt, đi tới trước đàn điện tử, cúi xuống bắt đầu nghiên cứu loại nhạc cụ mà cô chưa bao giờ tiếp xúc qua.
Cho dù là đối với Piano, cô cũng là men theo chỗ sâu quen thuộc trong trí nhớ, mới có thể đàn ra.
Huống chi đây là loại nhạc cụ được đám thiếu niên trẻ tuổi khinh cuồng yêu thích.
Mười ngón tay thanh mảnh trắng ngần như ngà voi lướt qua phím đàn, khẽ chạm vài cái thì phát ra vài âm tiết đơn điệu.
Tiếng leng keng thùng thùng không thể khiến cho người khác hài lòng, người xem khắp bốn phía không nhịn được phát ra những tiếng xì xầm.
Cận công chúa có chút lúng túng, không khỏi tìm kiếm trong đám người kia bóng dáng cao to quen thuộc loanh quanh trong đó.
Tống Kỳ Diễn đứng ở trong đám người cao thấp không đồng đều thật sự thì rất nổi bật, dường như cô chỉ liếc mắt một cái thì đã nhìn thấy hắn.
Một thân áo sơ mi trắng, xẻ vạt, ống tay áo xăn lên, cánh tay lộ ra một đoạn bắp thịt, có vẻ cường tráng mà lại hữu lực, một bàn tay đang đút trong túi quần, một bàn tay khác tự nhiên mà rũ xuống ở bên người.
Bờ môi mỏng mềm còn chứa nụ cười ấm áp vui vẻ, trong bóng đêm ánh mắt của hắn càng đen bóng, dáng đứng nổi bật oai hùng như vậy, dường như trong mắt hắn chỉ có mỗi mình cô, những thứ huyên náo và vui thích xung quanh không hề liên quan đến hắn.
Ở trong mắt hắn, chỉ có Cận Tử Kỳ mới là niềm vui chân chính của hắn!
Ý cười trong đáy mắt cô càng lớn, nhận lấy sự cổ vũ sâu sắc mà lần nữa đem tay ngón tay thả vào trên phím đàn.
Ngón trỏ tùy tính mà đánh lên, vô cùng nhẹ nhàng mà vui sướng, là ca khúc《 March Turkish 》.
Đã là một bài hát cực kỳ dễ nghe, dưới ngón tay của cô, càng lúc càng nhanh, làm như mang theo ma lực, khiến người ta muốn đi vào trong âm nhạc, muốn công nhận trên mỗi một nốt nhạc đang chạm khắc nên câu chuyện xưa.
Khu vực gần đấy đã sớm không còn ồn ào như lúc ban đầu nữa, càng ngày càng nhiều người đi đường dừng lại, bị bóng hình màu trắng nhỏ gầy loanh quanh trước cây đàn điện tử hấp dẫn tầm mắt, sau đó bị tiếng đàn dưới những ngón tay của cô mang vào một thế giới mênh mông mờ ảo.
Không còn là váy lễ đắt giá cao nhã trên người, cũng không còn là chiếc Piano cao quý cực lớn lại lạnh như băng, cũng không có băng ghế thích hợp để cho cô ngồi xuống, và hoàn cảnh khác hẳn so với đêm tiệc sinh nhật kia.
Dáng vẻ của Cận Tử Kỳ cũng tùy tính mà đứng trước đàn điện tử, cả người ăn mặc thoải mái, mái tóc dài cũng bay lả tả giữa bầu trời đêm, một chân của cô đạp lên trên cái phách gõ nhịp, còn đầu ngón tay trên phím đàn cũng đang nhanh chóng di động.
Đối với cá nhân cô mà nói, đây là kinh nghiệm chưa bao giờ có—— đánh loại nhạc khí tổng hợp như đàn điện tử này.
Hiệu ứng hoà âm của đàn điện tử không thể so với đàn Piano, nhưng lại có một phong vị khác——
Ví dụ như đơn giản, ví dụ như tùy tính, ví dụ như tự do......
Mười ngón tay của Cận Tử Kỳ càng lúc càng thuần thục điêu luyện ở trên bàn phím lần lượt thay đổi ly hợp, giống như một điệu múa say sưa thần bí không cách nào dừng lại.
Lần đầu tiên không cần phải kiêng dè về thân phận của mình, chỉ là theo ý niệm trong lòng mà tùy tiện nhấn lên phím đàn, đám người quanh mình đã đông nghìn nghịt một mảnh, vậy mà cô lại đang đắm chìm trong âm thanh vui tươi của mình.
Theo âm nhạc trầm bổng lên xuống, trong đám người phát ra từng trận tiếng vỗ tay nổ vang và các kiểu trầm trồ khen ngợi.
Cho đến khi ngón tay của cô bị cọ sát phải toả nhiệt nóng lên, cho đến khi cô cảm giác có ngọn lửa dưới bàn phím.
Lúc các khớp xương truyền đến sự mệt mỏi, cô cuối cùng cũng dừng lại giữa dòng âm thanh liên tiếp như thuỷ triều.
Có lẽ bởi vì phương thức trình diễn quá kích, ngực của cô hơi phập phồng, hít thở có chút dồn dập, đôi gò má trắng nõn như ánh trăng sáng phiếm hồng, coi như là một cuộc biểu diễn tràn trề niềm vui.
Các thành viên trong ban nhạc từ giữa cơn trầm mê lấy lại tinh thần, hưng phấn vỗ tay tán thưởng, giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt khoa trương.
Có người Australia cầm điện thoại di động chụp hình cô, cũng có người không biết từ nơi đó hái được một đóa hoa tiến lên đưa vào trong tay của cô, Cận Tử Kỳ sững sờ, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường, vì vậy chỉ là nhàn nhạt mỉm cười.
Bắt đầu từ khi nào, cô thế nhưng cũng ham thích phương thức biểu diễn như vậy, tương tự một cuộc loè thiên hạ......
Trên thực tế, cảm giác này không tệ, không cần khắc chế thu liễm tâm tình của mình, không đi suy diễn cuộc sống mà gia tộc an bài, mà là chân thành rõ ràng đem linh hồn của mình biểu hiện dưới mắt bao người.
Dưới những ánh mắt đầy hâm mộ Cận Tử Kỳ thật tuyệt đẹp, bắt đầu nở một nụ cười tươi tràn đầy tự tại chân thành nhất.
Sau đó nhìn thấy đám người đột nhiên tẻ ra, Tống Kỳ Diễn từ giữa lối đi nhỏ hẹp bước tới.
Hắn kiêu ngạo mà cười một tiếng, ôm lấy eo của cô kéo cô vào trong ngực, cúi đầu quay sang cô hôn xuống.
Đây là một nụ hôn nồng nàn mà nhiệt tình.
Đám người chung quanh phát ra tiếng hoan hô và vỗ tay, vây quanh họ thật lâu cũng không tan đi.
"Tiểu Kỳ, mặc dù anh không thông hiểu nhạc lý nên không thể trở thành tri âm cùng em đồng cảm, nhưng anh yêu em." Giọng nói của hắn trầm thấp gợi cảm, trán hắn áp vào trán cô, "Em tốt đẹp như vậy, nhưng em sẽ chỉ thuộc về anh."
Cận Tử Kỳ chỉ có quay lại ôm hắn, không biết nên nói gì. Cảm động và hạnh phúc, mong cầu sự may mắn này dung nhập vào trong thân thể.
Trên đường trở về, Tống Kỳ Diễn dường như là có lời muốn nói, nắm tay của cô thỉnh thoảng siết chặt, ngắt nhéo rồi lại bóp.
Xe buýt du lịch màu đỏ rực chạy trên con đường đông nghịt, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán nhạc cụ, Tống Kỳ Diễn đột nhiên ngừng lại, cô kinh ngạc nhìn hắn, chẳng qua hắn chỉ nhìn chiếc Piano màu trắng trưng bày trong tủ kính.
Hắn bỗng nhiên dừng lại ở nơi này, dừng thật lâu, rốt cục quay đầu toát ra một câu: "Sau này mỗi ngày nghe em chơi đàn dương cầm có được hay không?"
Không biết tại sao chung quy cảm thấy những lời này nghe vào là lạ.
Cận Tử Kỳ lại liếc mắt nhìn chiếc Piano đắt giá đặt trên bục một chút, bàn tay của hai người đan chặt nhau, khóe miệng cong lên đồng thời không tiếng động mà gật đầu. Mà câu nói kia của hắn ở trong lòng của cô tràn đầy men say, tựa như một vò rượu ngon được ủ lâu năm mới lấy ra.
Mà Tống Kỳ Diễn lại hưng phấn cúi người ôm ngang lấy cô, không để ý cô kêu lên và người đi đường kinh ngạc, ở tại chỗ xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, sau đó lại đè xuống cánh môi của cô mãnh liệt, không chút nào cố kỵ mà chụt một cái.
Cận Tử Kỳ ngẩn ra, lòng ngón tay chạm tới bờ môi mình có chút sưng đỏ, chợt bật cười, rồi quấn chặt cổ hắn.
Thật sự thì hạnh phúc rất đơn giản ——
Một nụ hôn, một cái ôm, một bờ vai, hoặc là...... Một câu anh yêu em.
-----------------
Ngày hôm sau Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn theo hành trình như trước đó sắp xếp đi đến nông trưởng của hắn ở một trấn nhỏ gần Sydney.
Ven đường đều là những mảnh vườn nho thật rộng lớn um tùm rậm rạp, hoặc là những con cừu bên trong ruộng lúa mạch đã thu hoạch xong kết thành đàn.
Ngay cả trong không khí cũng có hương vị tươi mát của hỗn hợp bùn đất cây cối.
Nông trường của Tống Kỳ Diễn có diện tích mênh mông bát ngát, trồng trọt đủ loại cây nông nghiệp, thậm chí ở khu vực gần đấy đang xây một trường đua ngựa, cho nên thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tình cảnh người ta bị con ngựa bỏ rơi ở sau đuôi thật mất mặt.
Nhìn sang bãi đỗ xe bên cạnh nông trường có các chiếc Limousine, Cận Tử Kỳ thầm than, Tống Kỳ Diễn cũng là một thương nhân thiên tài, hiểu được đạo lý "vật tận kỳ dụng", nghiễm nhiên đem sản nghiệp nông trường chế tạo thành nơi nghỉ dưỡng và nơi trồng trọt.
Cận Tử Kỳ đứng giữa vườn trà rộng lớn bao la, cảm giác mình bị vườn trà giống như chiếc áo ca rô lớn bao vây.
Cô nhìn điểm giới hạn giữa đất và trời, trong tầm mắt hẳn là một mảnh xanh ngát, nhất thời tâm thần sảng khoái vui vẻ.
Tống Kỳ Diễn đi tới, cùng cô đứng sóng vai, bờ vai nhẹ chạm nhau.
Cô quay đầu lại nhìn hắn, quan sát ngũ quan sáng ngời, cười rực rỡ: "Những thứ này đều là của anh sao?"
Tống Kỳ Diễn nhìn cô, nhếch khóe miệng: "Chỗ nào mắt em nhìn thấy được, đều là của anh." Nhẹ nhàng mà cầm tay của cô: "Dĩ nhiên cũng bao gồm cả em."
"Em cũng không thể nhìn thấy chính mình." Tử Kỳ mấp máy khóe miệng, phá hư bầu không khí mà trả lời như vậy.
"Em có thể nhìn đôi mắt của anh." Tống Kỳ Diễn lại xoay thân thể của cô qua, nghiêm túc nói: "Trong này tất cả đều là em." Lúc nói lời nói này, trong mày mắt hắn cũng đều là ý cười vui vẻ.
Cận Tử Kỳ theo ý tứ của hắn, nhìn vào con ngươi mắt đen bóng của hắn, thấy được hình dáng của chính mình.
Hắn khẽ hôn tay của cô, phát hiện mặt cô tràn đầy lúng túng, vì vậy cười đến mức sáng rực như ngân hà.
Ở nông trường hai ngày, bọn họ cùng đi cưỡi ngựa, cùng nhau vào trong bụi trà hái lá trà, thỉnh thoảng chơi trò anh rượt em đuổi của học sinh trung học, ban đêm sẽ cùng nhau nằm trên cỏ ngắm sao trời.
"Hôn nhân của chúng ta có phải còn thiếu chút gì hay không?"
Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn người đàn ông hai tay vắt ở sau ót, yên lặng chờ hắn nói đoạn sau.
"Chụp ảnh cưới, quên rồi sao? Chúng ta vẫn còn chưa chụp ảnh cưới."
Hắn từ từ xoay người qua đến gần, ôm cô: "Anh hi vọng những gì anh mang đến cho em đều là ký ức khắc ghi vào trong đáy lòng, bao gồm chụp ảnh cưới, anh nhất định cam kết anh có thể mang lại thứ tốt nhất khiến cho em hạnh phúc khó quên."
"Anh đã làm được." Cô rúc vào trong ngực của hắn, nhẹ giọng lẩm bẩm, cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo tới.
Tống Kỳ Diễn cúi đầu cười cười, càng ôm chặt lấy cô thêm, ở bên trán cô hôn một cái, hài lòng thoả dạ.
Hai người cứ như vậy nhắm mắt nằm ở trên cỏ nghỉ ngơi, bên người thỉnh thoảng truyền đến tiếng dế kêu, bầu trời đêm trên đỉnh đầu trong trẻo sáng ngời, tô điểm cho dãy ngân hà lóng lánh trên không.
-------
Hôm sau trở lại nội thành Sydney, Tống Kỳ Diễn lập tức dẫn cô đi đến công viên thuỷ sinh Sydney ở cảng Darling Harbour.
Bước vào công viên thuỷ sinh, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một con cá mập lớn bơi qua, hai bên có thêm vài con rùa biển đang chậm rãi bơi đến trước kính thuỷ tinh, thỉnh thoảng tò mò nhìn du khách trên hành lang.
Khi Tử Kỳ đứng trước tấm kính thủy tinh ngắm cảnh lại cùng một con cá biển mắt to trừng mắt nhỏ, Tống Kỳ Diễn đột nhiên kéo tay của cô đi ra ngoài, mục đích dĩ nhiên là khách sạn gần khu vực công viên thuỷ sinh.
"Chúng ta bây giờ phải làm gì?" Không phải nói muốn đi thăm Aquarium sao?
Tống Kỳ Diễn nhìn thấy trong mắt Tử Kỳ đầy tò mò, trong tròng mắt đen trong trẻo dâng lên một điểm vui vẻ, không nói gì chỉ dắt cô vào trong thang máy của khách sạn, sau khi đến một tầng lầu thì dừng lại.
Hắn nghiêng người trịnh trọng mà nâng cằm của cô lên, nhìn thật sâu vào mắt cô: "Hôm nay chúng ta chụp ảnh cưới."
"Hôm nay?" Cận Tử Kỳ nghe thấy không hiểu ra sao, mà hắn đã đẩy cửa phòng ra.
Phòng ngủ rộng rãi sáng ngời ánh vào trong mắt, Tử Kỳ dường như bị một sức quyến rũ kỳ lạ dắt đi vào trong, trước hết thu hút tầm mắt của cô chính là chiếc áo cưới ren trắng được mặc trên người ma-nơ-canh đặt trước cửa sổ sát đất.
Ánh mắt của cô thoáng vụt sáng, xoay người lại không tiếng động nhìn Tống Kỳ Diễn như hỏi thăm.
Hắn chẳng qua là mỉm cười mà đi tới, siết chặt tay của cô: "Thích không? Sáng nay mới được chuyển bằng máy bay từ Nhật Bản đến."
Cận Tử Kỳ nhìn về phía áo cưới hoa văn rườm rà và tinh xảo được làm thủ công, không khỏi giương khóe miệng lên, đưa tay vuốt ve đường nét mềm mại thanh tao, "Thật sự thì không cần thiết hao phí tài lực và tinh lực như vậy."
"Chỉ cần trong phạm vi năng lực của anh, anh nhất định cho em thứ tốt nhất."
Hắn nói ra như chuyện đương nhiên, cô lại nghe được trái tim mình thoáng co rút.
Cận Tử Kỳ có tài đức gì đáng giá cho Tống Kỳ Diễn đối đãi như vậy?
Hắn ôm lấy đầu vai của cô rồi muốn cầu xin cô đi thay áo cưới, thợ trang điểm và nhà tạo mẫu tóc ngay sau đó cũng đến căn phòng.
Cũng gần hơn một giờ sau, gương mặt được trang điểm trang nhã thanh lệ, mái tóc thẳng dài mềm mại được uốn nhẹ rồi buông xoã tự nhiên, toàn thân Cận Tử Kỳ mặc chiếc áo cưới cúp ngực uyển chuyển đứng ở trước mặt Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn cũng đã thay một bộ âu phục màu đen tiêu chuẩn, không hề nói lời vô ích, dắt lấy tay của cô đến gần cửa.
Mặc áo cô dâu bị Tống Kỳ Diễn cả người mặc bộ trang phục tiêu chuẩn dắt đi ra khỏi khách sạn, trên đường đi, thỉnh thoảng được người đi đường thân thiện chúc mừng và hoan hô, có ông chủ của tiệm bán hoa nhiệt tình đã chạy tới đưa lên một đóa hoa bách hợp.
Lần nữa trở lại công viên thuỷ sinh Cận Tử Kỳ tràn đầy khó hiểu, ngay khi nhìn thấy nơi máy chụp hình và đèn chiếu sáng được dựng lên thì bước chân của cô không muốn đi tới nữa, thậm chí muốn lôi kéo Tống Kỳ Diễn đi trở về.
Chỉ vì cô đoán được, Tống Kỳ Diễn có thể là muốn quay chụp một bộ ảnh cưới dưới nước.
Lúc này hãy nhìn xem, trời sinh Cận Tử Kỳ vốn sợ nước mà nói, không khác nào tai ương ngập đầu.
Tống Kỳ Diễn dường như đã nhận ra cô sợ hãi, an ủi mà nâng lấy mặt của cô: "Bằng lòng tin tưởng anh không?"
Nhìn sang ánh mắt hắn lưu luyến thâm tình, cô lại không thể nói ra được chữ "không", sau khi thấy rõ trong đáy mắt hắn đầy mong đợi, cuối cùng trong lòng sinh ra một suy nghĩ: bất cứ giá nào vì Tống Kỳ Diễn liều lĩnh một lần có cái gì không được?
Dự tính xấu nhất, bất quá trở thành bữa trưa cho cá mập dưới đại dương.
Khi cô và Tống Kỳ Diễn mang kính bảo hộ và bình dưỡng khí chuẩn bị lặn xuống nước, bên ngoài tấm kính thuỷ tinh đã có du khách tham quan đứng đầy tò mò, hoặc là chỉ chỉ trỏ trỏ hoặc là cầm máy chụp hình chụp điên cuồng.
Đầu vai được một bàn tay ấm áp giữ lấy, Cận Tử Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Tống Kỳ Diễn, hít sâu một cái, hai người theo thợ lặn chuyên nghiệp của công viên thuỷ sinh nhảy vào trong nước.
Khi chìm vào trong nước biển qua khỏi đầu thì nỗi sợ hãi trong lòng càng tăng thêm vô tận, khi nhắm mắt lại cảm thấy ngay cả hô hấp cũng dừng theo, bốn phía đều là nước áp tới không ngừng đẩy gạt thân thể của cô ra, mái tóc dài trong nước biển tùy ý mà lay động phất phơ.
Sau đó, khi được ôm vào trong một lồng ngực thì cái cảm giác trống rỗng bất lực kia đã từ từ biến mất, một đôi bàn tay khẽ vuốt ve sống lưng cô, không ngừng dỗ dành cho trái tim cô bình tĩnh lại khi nó vốn nhảy loạn như sắp chạy ra khỏi lồng ngực cô.
Đợi thân thể sau khi thích ứng, cô chậm rãi mở mắt ra, xuyên qua chiếc kính bảo hộ cô thấy dung mạo đáy biển tươi đẹp không như bên ngoài, có con cá thần sắc lóng lánh sáng bóng bơi qua trước mắt của cô, quay đầu thì nhìn thấy rạn san hô Great Barrier (Đại Bảo Tiều).
Tống Kỳ Diễn đang ôm cô thật chặt, không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng cô lại biết giờ phút này nhất định hắn đang cười, đáy mắt cũng không khỏi tràn đầy vui vẻ. Mà hai gã thợ lặn đang một tấc cũng không rời mà canh giữ ở bên cạnh.
Khi nhiếp ảnh gia theo chân họ ra dấu tay đã chuẩn bị xong đâu vào đó, Tống Kỳ Diễn lập tức dẫn đầu lấy kính bảo hộ và bình dưỡng khí xuống, những bọt nước từ bờ môi mỏng của hắn tràn ra, Cận Tử Kỳ bắt chước hắn làm theo, ngũ quan bị nước xâm nhập vào cảm giác vô cùng khó chịu, cô không nhịn được nhắm mắt lại, thắt lưng lại bị ôm lấy, sau đó trên môi có một thứ gì đó mềm mại ấm áp dán lên.
Cô theo bản năng mà hé mở cánh môi, một cỗ dưỡng khí mới mẻ lập tức xâm nhập vào trong khoang miệng của cô, khiến cho cô không thể kiềm chế mà đưa tay bấu víu lấy cơ thể của Tống Kỳ Diễn, phối hợp mà dán chặt môi của hắn, không để cho dưỡng khí tràn ra ngoài.
Tiếng vỗ tay của du khách do hưng phấn bị ngăn cách ở bên ngoài lớp kính thủy tinh, Tử Kỳ hơi híp mắt, giống như thấy được Cực Quang* của cuộc sống, đang ở bên bờ tử vong tuyệt vọng lại gặp được sự sống, mà cô cũng giống như vô số buổi sáng sớm trước kia, bị ôm thật chặt ở trước ngực của hắn, cảm nhận tim của hắn đang đập, cũng làm cho tâm hồn mình đang thấp thỏm trong phút chốc lấy được bình yên......
*Hiện tượng xảy ra trên trái đất ở những khu vực vĩ độ cao (Nam cực, Bắc cực), ánh sáng mặt trời bức xạ trong không khí phát ra những tia sáng nhiều màu rực rỡ.
-------------
Mấy ngày kế tiếp, họ đi đến những thành phố khác của Australia, ngồi xe lửa cùng nhau lên đường ngắm cảnh.
Khi cô đi mệt rồi, Tống Kỳ Diễn sẽ ngồi xổm xuống cõng cô, tựa như vô số tình nhân đi ở đầu đường, mặc T-shirt mười mấy đồng mua ở ven đường, mang mắt kính, nhưng chung quy vẫn có thể đưa tới nhiều sự chú ý.
Bởi vì không thể phủ nhận, họ là một đôi tình nhân Phương Đông đẹp mắt.
Buổi tối họ sẽ đi đến các trung tâm mua sắm khác nhau để mua một ít vật kỷ niệm và đặc sản chuẩn bị mang về nước.
Hôm đó mua xong hết đồ họ đi đến bãi đậu xe dưới hầm, chợt phát hiện một cái túi đã rơi lại trong cửa hàng đã đi dạo qua trước đó, Tống Kỳ Diễn quay trở lại đi lấy, để cho cô đi xuống xe ngồi trước chờ hắn.
Cận Tử Kỳ mới vừa bước ra thang máy, thì nhìn thấy một chiếc xe có rèm che từ cửa lái vào tới, tốc độ xe có chút nhanh, cô dừng bước lại chờ xe ở trước mắt lái qua trước sau đó sẽ đi qua, nhưng trong chớp mắt, một bóng người vội vàng xẹt qua khoé mắt cô.
Chuyện kế tiếp phát sinh phải có chút bất ngờ, hơn nữa rất nhanh.
Nhanh đến mức cô cũng không kịp đưa tay đi kéo cái người lỗ mãng kia lại hoặc là nói ra một tiếng "Coi chừng".
Đối với loại chuyện như tai nạn xe cộ, cũng không ai biết rốt cuộc đã phát sinh như thế nào, giống như là chuyện ngáp một cái hoặc trong nháy mắt, sau đó người đi ngang qua đường đó đã bị đánh bay ra ngoài.
Giống như một con bướm khô héo còn sống lướt qua một đường cong trên không trung, sau đó vô lực mà rũ cụp xuống, phát ra tiếng rơi xuống đất nặng nề, còn kèm theo tiếng thắng xe khẩn cấp khiến bánh xe ma sát mặt đất thật chói tai.
Bãi đậu xe dưới đất mờ tối, người đi đường nọ hấp hối, đầu xe lõm xuống, còn có mùi máu tươi nồng nặc.
Đồng tử của Cận Tử Kỳ co rụt lại, sắc mặt cũng nhanh chóng tái nhợt, đại não ầm một tiếng nổ tung.
Bên cạnh có những phụ nữ khác che miệng sợ hãi mà kêu to, có người đàn ông vội vã gọi điện thoại báo cảnh sát, cũng có người chạy đi tìm bảo an của trung tâm mua sắm, một thoáng vậy, bãi đậu xe dưới đất đã là một mảnh hỗn loạn.
Vậy mà, Cận Tử Kỳ chỉ đứng ở nơi đó nhìn ngơ ngẩn, nhìn sang người bị thương ngã ở trong vũng máu, hàng lông mày đen xinh đẹp từ từ nhíu lại, bên trong đôi mắt đẹp từng bước hiện lên sự sợ hãi, hoang mang, trống rỗng cho đến cuối cùng là mờ mịt.
Bờ vai đột nhiên bị một cỗ trọng lực chộp lấy, Cận Tử Kỳ run rẩy dữ dội, nhanh chóng quay đầu lại, thấy vẻ mặt lo lắng của Tống Kỳ Diễn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn vô cùng tái nhợt mới từ từ mà khôi phục huyết sắc.
Tống Kỳ Diễn ở trên lầu vừa nghe nói bãi đậu xe xảy ra tai nạn xe, không để ý tới việc đi lấy túi lập tức chạy xuống, nhìn thấy Cận Tử Kỳ hoàn hảo đứng ở chỗ này trong lòng mới buông lỏng.
Khoảnh khắc ấy thấy sắc mặt cô khó coi như vậy, dự đoán là cô bị giật mình, thì ôm lấy cô vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, sợ bóng sợ gió một hồi, không có chuyện gì, không có chuyện gì."
Cận Tử Kỳ núp ở trong ngực của hắn, lắc đầu một cái, vừa định nói không có sao, bên trong dạ dày có một trận buồn nôn trào ngược, khiến cô đẩy Tống Kỳ Diễn ra rồi bỏ chạy đến một góc nôn ra một trận.
"Chuyện gì xảy ra, có phải cơ thể không thoải mái hay không?" Tống Kỳ Diễn không khỏi nóng nảy.
Cận Tử Kỳ lại bị mùi máu tươi tập trung trong không khí chỉ có thể khom lưng nôn mửa, ngay cả mật cũng muốn phun ra.
Nhìn sang cô sắc mặt yếu ớt và khóe mắt chảy ra lệ quang, bàn tay của Tống Kỳ Diễn đang vỗ nhẹ sau lưng cô bỗng dừng lại ở nơi đó, một trận hoảng hốt, đâu nào còn xem xét được cái gì, ôm lấy Cận Tử Kỳ xông đến chỗ xe của mình.
Xe đang chạy nhanh trên đường lớn, sự chú ý của hắn dừng ở trên người Cận Tử Kỳ lại nhiều hơn là tay lái.
Cô vẫn chưa ngừng nôn khan, che miệng, mi tâm nhíu chặt lại, dường như thật sự rất khó chịu.
Hầu như vừa đến bệnh viện, Tống Kỳ Diễn đã ôm Cận Tử Kỳ đi đến phòng cấp cứu, lúc bác sĩ muốn làm kiểm tra cho Cận Tử Kỳ, hắn làm thế nào cũng không chịu đi ra ngoài, vẫn cứ kéo lấy tay của Cận Tử Kỳ không chịu buông.
"Tiên sinh, anh nhất định phải đi ra ngoài, anh như vậy sẽ làm trở ngại bác sĩ chẩn đoán bệnh." Y tá nhã nhặn ôn tồn mà khuyên bảo.
Tống Kỳ Diễn lại càng nắm chặt bàn tay của Cận Tử Kỳ, đôi mày thanh tú nhíu lên, "Vợ của tôi bây giờ rất sợ hãi và bất lực, cô ấy không thể tách khỏi tôi, cho nên tôi nhất định phải túc trực ở bên cạnh cô ấy."
Cận Tử Kỳ đang buồn ngủ phải nhấc mí mắt nặng nề lên, nhìn Tống Kỳ Diễn liều chết kéo mình không thả, thật sự thì muốn cho hắn đi ra ngoài trước, nhưng lúc nhìn thấy trên mặt hắn đầy lo âu và bất an thì chấp nhận hắn"Giá họa".
Bác sĩ hỏi Cận Tử Kỳ: "Phu nhân, cô có thể bảo tiên sinh đi ra ngoài một lát hay không? Tôi muốn kiểm tra cho cô."
"Tiểu Kỳ," Tống Kỳ Diễn yếu ớt mà gọi cô một tiếng, ánh mắt có chút hơi ủy khuất.
Vì vậy Cận Tử Kỳ đội lấy danh hiệu điêu ngoa bốc đồng mà lắc đầu một cái, giọng nói suy nhược: "Tôi muốn anh ấy ở lại."
Bác sĩ và y tá có chút khó xử, Tống Kỳ Diễn lại ho nhẹ một tiếng, đến bên mép giường ngồi xuống, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn sang bác sĩ, ý tựa như đang nói: anh còn không mau khám bệnh cho vợ tôi!
Cảm giác buồn nôn của Cận Tử Kỳ đã biến mất, giờ phút này nằm ở trên giường chỉ muốn ngủ.
Vị bác sĩ có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, cũng không đuổi Tống Kỳ Diễn nữa, cầm ống nghe khám bệnh vừa muốn đặt xuống ngực của Cận Tử Kỳ, lại bị một cái tay khác bắt lấy cổ tay: "Bảo anh kiểm tra anh lại sờ loạn ở đâu vậy!"
Giọng nói của Tống Kỳ Diễn lại cao lên, ánh mắt đầy tức giận, còn kém không có đấm vào mũi của bác sĩ.
Người đàn ông bị tật đố kị làm cho tâm tư mờ mịt đâu nào còn nhớ rõ bà xã của mình còn đang bệnh đâu!
Nam bác sĩ trẻ tuổi đau đầu xoa xoa trán, cùng y tá trao đổi vài câu, y tá liền chạy đi khỏi, không bao lâu một nữ bác sĩ đã đi đến, tiếp nhận công việc kiểm tra của nam bác sĩ.
Tâm tư của Tống Kỳ Diễn vốn ngâm trong bình dấm chua mới lần nữa chạy vào trong dòng nước ấm loãng nhạt.
Buổi tối khuya bận rộn một hồi, làm các loại kiểm tra, nữ bác sĩ nhìn một lần tất cả phiếu báo cáo kiểm tra, cuối cùng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm chặt bà xã mà giám sát, trên mặt trưng ra một nụ cười ấm áp thân thiện.
"Tiên sinh, tôi không thể không chúc mừng anh, phu nhân của anh đã mang thai sáu tuần lễ."
"Nếu như cô có thể nói vậy, thế nên cô thử đàn một chút xem sao!"
Tống Kỳ Diễn nghe xong nhíu nhíu lông mày, "Cái gì?"
"Bảo phu nhân của anh đến đàn thử một chút!" Đứa con trai khoẻ mạnh cao lớn kia lại lặp một lần nữa.
Mọi người chung quanh cũng rối rít đem ánh mắt đầy mong chờ dừng ở trên người của Cận Tử Kỳ đang ở sau lưng Tống Kỳ Diễn.
Dường như có một loại dũng khí khích lệ vô hình, kích thích người trong cuộc mang tinh thần thế giới.
"Nhưng mà tôi chưa từng đánh đàn organ." Cận Tử Kỳ thành thực đưa ra câu trả lời của mình.
"Hắc!" Những thanh niên trong ban nhạc đút tay vào trong túi quần, lên tiếng đầy châm chọc: "Cho nên trước khi phê bình người khác trước hết cần phải nghĩ đến thực lực của mình."
Cận Tử Kỳ lẳng lặng đứng ở nơi đó, mái tóc đen trước ngực khẽ lất phất trong gió đêm tạo lên một đường vòng cung ưu nhã, cô khẽ chớp hàng lông mi, giống như cánh bướm rung động giữa ánh huỳnh quang trong đêm tối: "Nhưng tôi có thể thử một chút."
Tay chơi đàn lộ ra một nụ cười khinh miệt, nhưng cũng tránh đường để cho cô đi qua đó.
Đối mặt với những ánh mắt đầy hứng thú ở quanh mình xem náo nhiệt, Cận Tử Kỳ buông lỏng tay của Tống Kỳ Diễn ra, đi tới bên cạnh trước đàn điện tử, quay đầu liếc mắt nhìn Tống Kỳ Diễn.
Trên mặt của hắn mang theo nụ cười, không chút tạp chất và ánh mắt như một loại ma chú, bên trong mang theo sự khích lệ và dung túng.
Cô cười cười nhàn nhạt, đi tới trước đàn điện tử, cúi xuống bắt đầu nghiên cứu loại nhạc cụ mà cô chưa bao giờ tiếp xúc qua.
Cho dù là đối với Piano, cô cũng là men theo chỗ sâu quen thuộc trong trí nhớ, mới có thể đàn ra.
Huống chi đây là loại nhạc cụ được đám thiếu niên trẻ tuổi khinh cuồng yêu thích.
Mười ngón tay thanh mảnh trắng ngần như ngà voi lướt qua phím đàn, khẽ chạm vài cái thì phát ra vài âm tiết đơn điệu.
Tiếng leng keng thùng thùng không thể khiến cho người khác hài lòng, người xem khắp bốn phía không nhịn được phát ra những tiếng xì xầm.
Cận công chúa có chút lúng túng, không khỏi tìm kiếm trong đám người kia bóng dáng cao to quen thuộc loanh quanh trong đó.
Tống Kỳ Diễn đứng ở trong đám người cao thấp không đồng đều thật sự thì rất nổi bật, dường như cô chỉ liếc mắt một cái thì đã nhìn thấy hắn.
Một thân áo sơ mi trắng, xẻ vạt, ống tay áo xăn lên, cánh tay lộ ra một đoạn bắp thịt, có vẻ cường tráng mà lại hữu lực, một bàn tay đang đút trong túi quần, một bàn tay khác tự nhiên mà rũ xuống ở bên người.
Bờ môi mỏng mềm còn chứa nụ cười ấm áp vui vẻ, trong bóng đêm ánh mắt của hắn càng đen bóng, dáng đứng nổi bật oai hùng như vậy, dường như trong mắt hắn chỉ có mỗi mình cô, những thứ huyên náo và vui thích xung quanh không hề liên quan đến hắn.
Ở trong mắt hắn, chỉ có Cận Tử Kỳ mới là niềm vui chân chính của hắn!
Ý cười trong đáy mắt cô càng lớn, nhận lấy sự cổ vũ sâu sắc mà lần nữa đem tay ngón tay thả vào trên phím đàn.
Ngón trỏ tùy tính mà đánh lên, vô cùng nhẹ nhàng mà vui sướng, là ca khúc《 March Turkish 》.
Đã là một bài hát cực kỳ dễ nghe, dưới ngón tay của cô, càng lúc càng nhanh, làm như mang theo ma lực, khiến người ta muốn đi vào trong âm nhạc, muốn công nhận trên mỗi một nốt nhạc đang chạm khắc nên câu chuyện xưa.
Khu vực gần đấy đã sớm không còn ồn ào như lúc ban đầu nữa, càng ngày càng nhiều người đi đường dừng lại, bị bóng hình màu trắng nhỏ gầy loanh quanh trước cây đàn điện tử hấp dẫn tầm mắt, sau đó bị tiếng đàn dưới những ngón tay của cô mang vào một thế giới mênh mông mờ ảo.
Không còn là váy lễ đắt giá cao nhã trên người, cũng không còn là chiếc Piano cao quý cực lớn lại lạnh như băng, cũng không có băng ghế thích hợp để cho cô ngồi xuống, và hoàn cảnh khác hẳn so với đêm tiệc sinh nhật kia.
Dáng vẻ của Cận Tử Kỳ cũng tùy tính mà đứng trước đàn điện tử, cả người ăn mặc thoải mái, mái tóc dài cũng bay lả tả giữa bầu trời đêm, một chân của cô đạp lên trên cái phách gõ nhịp, còn đầu ngón tay trên phím đàn cũng đang nhanh chóng di động.
Đối với cá nhân cô mà nói, đây là kinh nghiệm chưa bao giờ có—— đánh loại nhạc khí tổng hợp như đàn điện tử này.
Hiệu ứng hoà âm của đàn điện tử không thể so với đàn Piano, nhưng lại có một phong vị khác——
Ví dụ như đơn giản, ví dụ như tùy tính, ví dụ như tự do......
Mười ngón tay của Cận Tử Kỳ càng lúc càng thuần thục điêu luyện ở trên bàn phím lần lượt thay đổi ly hợp, giống như một điệu múa say sưa thần bí không cách nào dừng lại.
Lần đầu tiên không cần phải kiêng dè về thân phận của mình, chỉ là theo ý niệm trong lòng mà tùy tiện nhấn lên phím đàn, đám người quanh mình đã đông nghìn nghịt một mảnh, vậy mà cô lại đang đắm chìm trong âm thanh vui tươi của mình.
Theo âm nhạc trầm bổng lên xuống, trong đám người phát ra từng trận tiếng vỗ tay nổ vang và các kiểu trầm trồ khen ngợi.
Cho đến khi ngón tay của cô bị cọ sát phải toả nhiệt nóng lên, cho đến khi cô cảm giác có ngọn lửa dưới bàn phím.
Lúc các khớp xương truyền đến sự mệt mỏi, cô cuối cùng cũng dừng lại giữa dòng âm thanh liên tiếp như thuỷ triều.
Có lẽ bởi vì phương thức trình diễn quá kích, ngực của cô hơi phập phồng, hít thở có chút dồn dập, đôi gò má trắng nõn như ánh trăng sáng phiếm hồng, coi như là một cuộc biểu diễn tràn trề niềm vui.
Các thành viên trong ban nhạc từ giữa cơn trầm mê lấy lại tinh thần, hưng phấn vỗ tay tán thưởng, giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt khoa trương.
Có người Australia cầm điện thoại di động chụp hình cô, cũng có người không biết từ nơi đó hái được một đóa hoa tiến lên đưa vào trong tay của cô, Cận Tử Kỳ sững sờ, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường, vì vậy chỉ là nhàn nhạt mỉm cười.
Bắt đầu từ khi nào, cô thế nhưng cũng ham thích phương thức biểu diễn như vậy, tương tự một cuộc loè thiên hạ......
Trên thực tế, cảm giác này không tệ, không cần khắc chế thu liễm tâm tình của mình, không đi suy diễn cuộc sống mà gia tộc an bài, mà là chân thành rõ ràng đem linh hồn của mình biểu hiện dưới mắt bao người.
Dưới những ánh mắt đầy hâm mộ Cận Tử Kỳ thật tuyệt đẹp, bắt đầu nở một nụ cười tươi tràn đầy tự tại chân thành nhất.
Sau đó nhìn thấy đám người đột nhiên tẻ ra, Tống Kỳ Diễn từ giữa lối đi nhỏ hẹp bước tới.
Hắn kiêu ngạo mà cười một tiếng, ôm lấy eo của cô kéo cô vào trong ngực, cúi đầu quay sang cô hôn xuống.
Đây là một nụ hôn nồng nàn mà nhiệt tình.
Đám người chung quanh phát ra tiếng hoan hô và vỗ tay, vây quanh họ thật lâu cũng không tan đi.
"Tiểu Kỳ, mặc dù anh không thông hiểu nhạc lý nên không thể trở thành tri âm cùng em đồng cảm, nhưng anh yêu em." Giọng nói của hắn trầm thấp gợi cảm, trán hắn áp vào trán cô, "Em tốt đẹp như vậy, nhưng em sẽ chỉ thuộc về anh."
Cận Tử Kỳ chỉ có quay lại ôm hắn, không biết nên nói gì. Cảm động và hạnh phúc, mong cầu sự may mắn này dung nhập vào trong thân thể.
Trên đường trở về, Tống Kỳ Diễn dường như là có lời muốn nói, nắm tay của cô thỉnh thoảng siết chặt, ngắt nhéo rồi lại bóp.
Xe buýt du lịch màu đỏ rực chạy trên con đường đông nghịt, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán nhạc cụ, Tống Kỳ Diễn đột nhiên ngừng lại, cô kinh ngạc nhìn hắn, chẳng qua hắn chỉ nhìn chiếc Piano màu trắng trưng bày trong tủ kính.
Hắn bỗng nhiên dừng lại ở nơi này, dừng thật lâu, rốt cục quay đầu toát ra một câu: "Sau này mỗi ngày nghe em chơi đàn dương cầm có được hay không?"
Không biết tại sao chung quy cảm thấy những lời này nghe vào là lạ.
Cận Tử Kỳ lại liếc mắt nhìn chiếc Piano đắt giá đặt trên bục một chút, bàn tay của hai người đan chặt nhau, khóe miệng cong lên đồng thời không tiếng động mà gật đầu. Mà câu nói kia của hắn ở trong lòng của cô tràn đầy men say, tựa như một vò rượu ngon được ủ lâu năm mới lấy ra.
Mà Tống Kỳ Diễn lại hưng phấn cúi người ôm ngang lấy cô, không để ý cô kêu lên và người đi đường kinh ngạc, ở tại chỗ xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, sau đó lại đè xuống cánh môi của cô mãnh liệt, không chút nào cố kỵ mà chụt một cái.
Cận Tử Kỳ ngẩn ra, lòng ngón tay chạm tới bờ môi mình có chút sưng đỏ, chợt bật cười, rồi quấn chặt cổ hắn.
Thật sự thì hạnh phúc rất đơn giản ——
Một nụ hôn, một cái ôm, một bờ vai, hoặc là...... Một câu anh yêu em.
-----------------
Ngày hôm sau Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn theo hành trình như trước đó sắp xếp đi đến nông trưởng của hắn ở một trấn nhỏ gần Sydney.
Ven đường đều là những mảnh vườn nho thật rộng lớn um tùm rậm rạp, hoặc là những con cừu bên trong ruộng lúa mạch đã thu hoạch xong kết thành đàn.
Ngay cả trong không khí cũng có hương vị tươi mát của hỗn hợp bùn đất cây cối.
Nông trường của Tống Kỳ Diễn có diện tích mênh mông bát ngát, trồng trọt đủ loại cây nông nghiệp, thậm chí ở khu vực gần đấy đang xây một trường đua ngựa, cho nên thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tình cảnh người ta bị con ngựa bỏ rơi ở sau đuôi thật mất mặt.
Nhìn sang bãi đỗ xe bên cạnh nông trường có các chiếc Limousine, Cận Tử Kỳ thầm than, Tống Kỳ Diễn cũng là một thương nhân thiên tài, hiểu được đạo lý "vật tận kỳ dụng", nghiễm nhiên đem sản nghiệp nông trường chế tạo thành nơi nghỉ dưỡng và nơi trồng trọt.
Cận Tử Kỳ đứng giữa vườn trà rộng lớn bao la, cảm giác mình bị vườn trà giống như chiếc áo ca rô lớn bao vây.
Cô nhìn điểm giới hạn giữa đất và trời, trong tầm mắt hẳn là một mảnh xanh ngát, nhất thời tâm thần sảng khoái vui vẻ.
Tống Kỳ Diễn đi tới, cùng cô đứng sóng vai, bờ vai nhẹ chạm nhau.
Cô quay đầu lại nhìn hắn, quan sát ngũ quan sáng ngời, cười rực rỡ: "Những thứ này đều là của anh sao?"
Tống Kỳ Diễn nhìn cô, nhếch khóe miệng: "Chỗ nào mắt em nhìn thấy được, đều là của anh." Nhẹ nhàng mà cầm tay của cô: "Dĩ nhiên cũng bao gồm cả em."
"Em cũng không thể nhìn thấy chính mình." Tử Kỳ mấp máy khóe miệng, phá hư bầu không khí mà trả lời như vậy.
"Em có thể nhìn đôi mắt của anh." Tống Kỳ Diễn lại xoay thân thể của cô qua, nghiêm túc nói: "Trong này tất cả đều là em." Lúc nói lời nói này, trong mày mắt hắn cũng đều là ý cười vui vẻ.
Cận Tử Kỳ theo ý tứ của hắn, nhìn vào con ngươi mắt đen bóng của hắn, thấy được hình dáng của chính mình.
Hắn khẽ hôn tay của cô, phát hiện mặt cô tràn đầy lúng túng, vì vậy cười đến mức sáng rực như ngân hà.
Ở nông trường hai ngày, bọn họ cùng đi cưỡi ngựa, cùng nhau vào trong bụi trà hái lá trà, thỉnh thoảng chơi trò anh rượt em đuổi của học sinh trung học, ban đêm sẽ cùng nhau nằm trên cỏ ngắm sao trời.
"Hôn nhân của chúng ta có phải còn thiếu chút gì hay không?"
Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn người đàn ông hai tay vắt ở sau ót, yên lặng chờ hắn nói đoạn sau.
"Chụp ảnh cưới, quên rồi sao? Chúng ta vẫn còn chưa chụp ảnh cưới."
Hắn từ từ xoay người qua đến gần, ôm cô: "Anh hi vọng những gì anh mang đến cho em đều là ký ức khắc ghi vào trong đáy lòng, bao gồm chụp ảnh cưới, anh nhất định cam kết anh có thể mang lại thứ tốt nhất khiến cho em hạnh phúc khó quên."
"Anh đã làm được." Cô rúc vào trong ngực của hắn, nhẹ giọng lẩm bẩm, cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo tới.
Tống Kỳ Diễn cúi đầu cười cười, càng ôm chặt lấy cô thêm, ở bên trán cô hôn một cái, hài lòng thoả dạ.
Hai người cứ như vậy nhắm mắt nằm ở trên cỏ nghỉ ngơi, bên người thỉnh thoảng truyền đến tiếng dế kêu, bầu trời đêm trên đỉnh đầu trong trẻo sáng ngời, tô điểm cho dãy ngân hà lóng lánh trên không.
-------
Hôm sau trở lại nội thành Sydney, Tống Kỳ Diễn lập tức dẫn cô đi đến công viên thuỷ sinh Sydney ở cảng Darling Harbour.
Bước vào công viên thuỷ sinh, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một con cá mập lớn bơi qua, hai bên có thêm vài con rùa biển đang chậm rãi bơi đến trước kính thuỷ tinh, thỉnh thoảng tò mò nhìn du khách trên hành lang.
Khi Tử Kỳ đứng trước tấm kính thủy tinh ngắm cảnh lại cùng một con cá biển mắt to trừng mắt nhỏ, Tống Kỳ Diễn đột nhiên kéo tay của cô đi ra ngoài, mục đích dĩ nhiên là khách sạn gần khu vực công viên thuỷ sinh.
"Chúng ta bây giờ phải làm gì?" Không phải nói muốn đi thăm Aquarium sao?
Tống Kỳ Diễn nhìn thấy trong mắt Tử Kỳ đầy tò mò, trong tròng mắt đen trong trẻo dâng lên một điểm vui vẻ, không nói gì chỉ dắt cô vào trong thang máy của khách sạn, sau khi đến một tầng lầu thì dừng lại.
Hắn nghiêng người trịnh trọng mà nâng cằm của cô lên, nhìn thật sâu vào mắt cô: "Hôm nay chúng ta chụp ảnh cưới."
"Hôm nay?" Cận Tử Kỳ nghe thấy không hiểu ra sao, mà hắn đã đẩy cửa phòng ra.
Phòng ngủ rộng rãi sáng ngời ánh vào trong mắt, Tử Kỳ dường như bị một sức quyến rũ kỳ lạ dắt đi vào trong, trước hết thu hút tầm mắt của cô chính là chiếc áo cưới ren trắng được mặc trên người ma-nơ-canh đặt trước cửa sổ sát đất.
Ánh mắt của cô thoáng vụt sáng, xoay người lại không tiếng động nhìn Tống Kỳ Diễn như hỏi thăm.
Hắn chẳng qua là mỉm cười mà đi tới, siết chặt tay của cô: "Thích không? Sáng nay mới được chuyển bằng máy bay từ Nhật Bản đến."
Cận Tử Kỳ nhìn về phía áo cưới hoa văn rườm rà và tinh xảo được làm thủ công, không khỏi giương khóe miệng lên, đưa tay vuốt ve đường nét mềm mại thanh tao, "Thật sự thì không cần thiết hao phí tài lực và tinh lực như vậy."
"Chỉ cần trong phạm vi năng lực của anh, anh nhất định cho em thứ tốt nhất."
Hắn nói ra như chuyện đương nhiên, cô lại nghe được trái tim mình thoáng co rút.
Cận Tử Kỳ có tài đức gì đáng giá cho Tống Kỳ Diễn đối đãi như vậy?
Hắn ôm lấy đầu vai của cô rồi muốn cầu xin cô đi thay áo cưới, thợ trang điểm và nhà tạo mẫu tóc ngay sau đó cũng đến căn phòng.
Cũng gần hơn một giờ sau, gương mặt được trang điểm trang nhã thanh lệ, mái tóc thẳng dài mềm mại được uốn nhẹ rồi buông xoã tự nhiên, toàn thân Cận Tử Kỳ mặc chiếc áo cưới cúp ngực uyển chuyển đứng ở trước mặt Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn cũng đã thay một bộ âu phục màu đen tiêu chuẩn, không hề nói lời vô ích, dắt lấy tay của cô đến gần cửa.
Mặc áo cô dâu bị Tống Kỳ Diễn cả người mặc bộ trang phục tiêu chuẩn dắt đi ra khỏi khách sạn, trên đường đi, thỉnh thoảng được người đi đường thân thiện chúc mừng và hoan hô, có ông chủ của tiệm bán hoa nhiệt tình đã chạy tới đưa lên một đóa hoa bách hợp.
Lần nữa trở lại công viên thuỷ sinh Cận Tử Kỳ tràn đầy khó hiểu, ngay khi nhìn thấy nơi máy chụp hình và đèn chiếu sáng được dựng lên thì bước chân của cô không muốn đi tới nữa, thậm chí muốn lôi kéo Tống Kỳ Diễn đi trở về.
Chỉ vì cô đoán được, Tống Kỳ Diễn có thể là muốn quay chụp một bộ ảnh cưới dưới nước.
Lúc này hãy nhìn xem, trời sinh Cận Tử Kỳ vốn sợ nước mà nói, không khác nào tai ương ngập đầu.
Tống Kỳ Diễn dường như đã nhận ra cô sợ hãi, an ủi mà nâng lấy mặt của cô: "Bằng lòng tin tưởng anh không?"
Nhìn sang ánh mắt hắn lưu luyến thâm tình, cô lại không thể nói ra được chữ "không", sau khi thấy rõ trong đáy mắt hắn đầy mong đợi, cuối cùng trong lòng sinh ra một suy nghĩ: bất cứ giá nào vì Tống Kỳ Diễn liều lĩnh một lần có cái gì không được?
Dự tính xấu nhất, bất quá trở thành bữa trưa cho cá mập dưới đại dương.
Khi cô và Tống Kỳ Diễn mang kính bảo hộ và bình dưỡng khí chuẩn bị lặn xuống nước, bên ngoài tấm kính thuỷ tinh đã có du khách tham quan đứng đầy tò mò, hoặc là chỉ chỉ trỏ trỏ hoặc là cầm máy chụp hình chụp điên cuồng.
Đầu vai được một bàn tay ấm áp giữ lấy, Cận Tử Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Tống Kỳ Diễn, hít sâu một cái, hai người theo thợ lặn chuyên nghiệp của công viên thuỷ sinh nhảy vào trong nước.
Khi chìm vào trong nước biển qua khỏi đầu thì nỗi sợ hãi trong lòng càng tăng thêm vô tận, khi nhắm mắt lại cảm thấy ngay cả hô hấp cũng dừng theo, bốn phía đều là nước áp tới không ngừng đẩy gạt thân thể của cô ra, mái tóc dài trong nước biển tùy ý mà lay động phất phơ.
Sau đó, khi được ôm vào trong một lồng ngực thì cái cảm giác trống rỗng bất lực kia đã từ từ biến mất, một đôi bàn tay khẽ vuốt ve sống lưng cô, không ngừng dỗ dành cho trái tim cô bình tĩnh lại khi nó vốn nhảy loạn như sắp chạy ra khỏi lồng ngực cô.
Đợi thân thể sau khi thích ứng, cô chậm rãi mở mắt ra, xuyên qua chiếc kính bảo hộ cô thấy dung mạo đáy biển tươi đẹp không như bên ngoài, có con cá thần sắc lóng lánh sáng bóng bơi qua trước mắt của cô, quay đầu thì nhìn thấy rạn san hô Great Barrier (Đại Bảo Tiều).
Tống Kỳ Diễn đang ôm cô thật chặt, không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng cô lại biết giờ phút này nhất định hắn đang cười, đáy mắt cũng không khỏi tràn đầy vui vẻ. Mà hai gã thợ lặn đang một tấc cũng không rời mà canh giữ ở bên cạnh.
Khi nhiếp ảnh gia theo chân họ ra dấu tay đã chuẩn bị xong đâu vào đó, Tống Kỳ Diễn lập tức dẫn đầu lấy kính bảo hộ và bình dưỡng khí xuống, những bọt nước từ bờ môi mỏng của hắn tràn ra, Cận Tử Kỳ bắt chước hắn làm theo, ngũ quan bị nước xâm nhập vào cảm giác vô cùng khó chịu, cô không nhịn được nhắm mắt lại, thắt lưng lại bị ôm lấy, sau đó trên môi có một thứ gì đó mềm mại ấm áp dán lên.
Cô theo bản năng mà hé mở cánh môi, một cỗ dưỡng khí mới mẻ lập tức xâm nhập vào trong khoang miệng của cô, khiến cho cô không thể kiềm chế mà đưa tay bấu víu lấy cơ thể của Tống Kỳ Diễn, phối hợp mà dán chặt môi của hắn, không để cho dưỡng khí tràn ra ngoài.
Tiếng vỗ tay của du khách do hưng phấn bị ngăn cách ở bên ngoài lớp kính thủy tinh, Tử Kỳ hơi híp mắt, giống như thấy được Cực Quang* của cuộc sống, đang ở bên bờ tử vong tuyệt vọng lại gặp được sự sống, mà cô cũng giống như vô số buổi sáng sớm trước kia, bị ôm thật chặt ở trước ngực của hắn, cảm nhận tim của hắn đang đập, cũng làm cho tâm hồn mình đang thấp thỏm trong phút chốc lấy được bình yên......
*Hiện tượng xảy ra trên trái đất ở những khu vực vĩ độ cao (Nam cực, Bắc cực), ánh sáng mặt trời bức xạ trong không khí phát ra những tia sáng nhiều màu rực rỡ.
-------------
Mấy ngày kế tiếp, họ đi đến những thành phố khác của Australia, ngồi xe lửa cùng nhau lên đường ngắm cảnh.
Khi cô đi mệt rồi, Tống Kỳ Diễn sẽ ngồi xổm xuống cõng cô, tựa như vô số tình nhân đi ở đầu đường, mặc T-shirt mười mấy đồng mua ở ven đường, mang mắt kính, nhưng chung quy vẫn có thể đưa tới nhiều sự chú ý.
Bởi vì không thể phủ nhận, họ là một đôi tình nhân Phương Đông đẹp mắt.
Buổi tối họ sẽ đi đến các trung tâm mua sắm khác nhau để mua một ít vật kỷ niệm và đặc sản chuẩn bị mang về nước.
Hôm đó mua xong hết đồ họ đi đến bãi đậu xe dưới hầm, chợt phát hiện một cái túi đã rơi lại trong cửa hàng đã đi dạo qua trước đó, Tống Kỳ Diễn quay trở lại đi lấy, để cho cô đi xuống xe ngồi trước chờ hắn.
Cận Tử Kỳ mới vừa bước ra thang máy, thì nhìn thấy một chiếc xe có rèm che từ cửa lái vào tới, tốc độ xe có chút nhanh, cô dừng bước lại chờ xe ở trước mắt lái qua trước sau đó sẽ đi qua, nhưng trong chớp mắt, một bóng người vội vàng xẹt qua khoé mắt cô.
Chuyện kế tiếp phát sinh phải có chút bất ngờ, hơn nữa rất nhanh.
Nhanh đến mức cô cũng không kịp đưa tay đi kéo cái người lỗ mãng kia lại hoặc là nói ra một tiếng "Coi chừng".
Đối với loại chuyện như tai nạn xe cộ, cũng không ai biết rốt cuộc đã phát sinh như thế nào, giống như là chuyện ngáp một cái hoặc trong nháy mắt, sau đó người đi ngang qua đường đó đã bị đánh bay ra ngoài.
Giống như một con bướm khô héo còn sống lướt qua một đường cong trên không trung, sau đó vô lực mà rũ cụp xuống, phát ra tiếng rơi xuống đất nặng nề, còn kèm theo tiếng thắng xe khẩn cấp khiến bánh xe ma sát mặt đất thật chói tai.
Bãi đậu xe dưới đất mờ tối, người đi đường nọ hấp hối, đầu xe lõm xuống, còn có mùi máu tươi nồng nặc.
Đồng tử của Cận Tử Kỳ co rụt lại, sắc mặt cũng nhanh chóng tái nhợt, đại não ầm một tiếng nổ tung.
Bên cạnh có những phụ nữ khác che miệng sợ hãi mà kêu to, có người đàn ông vội vã gọi điện thoại báo cảnh sát, cũng có người chạy đi tìm bảo an của trung tâm mua sắm, một thoáng vậy, bãi đậu xe dưới đất đã là một mảnh hỗn loạn.
Vậy mà, Cận Tử Kỳ chỉ đứng ở nơi đó nhìn ngơ ngẩn, nhìn sang người bị thương ngã ở trong vũng máu, hàng lông mày đen xinh đẹp từ từ nhíu lại, bên trong đôi mắt đẹp từng bước hiện lên sự sợ hãi, hoang mang, trống rỗng cho đến cuối cùng là mờ mịt.
Bờ vai đột nhiên bị một cỗ trọng lực chộp lấy, Cận Tử Kỳ run rẩy dữ dội, nhanh chóng quay đầu lại, thấy vẻ mặt lo lắng của Tống Kỳ Diễn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn vô cùng tái nhợt mới từ từ mà khôi phục huyết sắc.
Tống Kỳ Diễn ở trên lầu vừa nghe nói bãi đậu xe xảy ra tai nạn xe, không để ý tới việc đi lấy túi lập tức chạy xuống, nhìn thấy Cận Tử Kỳ hoàn hảo đứng ở chỗ này trong lòng mới buông lỏng.
Khoảnh khắc ấy thấy sắc mặt cô khó coi như vậy, dự đoán là cô bị giật mình, thì ôm lấy cô vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, sợ bóng sợ gió một hồi, không có chuyện gì, không có chuyện gì."
Cận Tử Kỳ núp ở trong ngực của hắn, lắc đầu một cái, vừa định nói không có sao, bên trong dạ dày có một trận buồn nôn trào ngược, khiến cô đẩy Tống Kỳ Diễn ra rồi bỏ chạy đến một góc nôn ra một trận.
"Chuyện gì xảy ra, có phải cơ thể không thoải mái hay không?" Tống Kỳ Diễn không khỏi nóng nảy.
Cận Tử Kỳ lại bị mùi máu tươi tập trung trong không khí chỉ có thể khom lưng nôn mửa, ngay cả mật cũng muốn phun ra.
Nhìn sang cô sắc mặt yếu ớt và khóe mắt chảy ra lệ quang, bàn tay của Tống Kỳ Diễn đang vỗ nhẹ sau lưng cô bỗng dừng lại ở nơi đó, một trận hoảng hốt, đâu nào còn xem xét được cái gì, ôm lấy Cận Tử Kỳ xông đến chỗ xe của mình.
Xe đang chạy nhanh trên đường lớn, sự chú ý của hắn dừng ở trên người Cận Tử Kỳ lại nhiều hơn là tay lái.
Cô vẫn chưa ngừng nôn khan, che miệng, mi tâm nhíu chặt lại, dường như thật sự rất khó chịu.
Hầu như vừa đến bệnh viện, Tống Kỳ Diễn đã ôm Cận Tử Kỳ đi đến phòng cấp cứu, lúc bác sĩ muốn làm kiểm tra cho Cận Tử Kỳ, hắn làm thế nào cũng không chịu đi ra ngoài, vẫn cứ kéo lấy tay của Cận Tử Kỳ không chịu buông.
"Tiên sinh, anh nhất định phải đi ra ngoài, anh như vậy sẽ làm trở ngại bác sĩ chẩn đoán bệnh." Y tá nhã nhặn ôn tồn mà khuyên bảo.
Tống Kỳ Diễn lại càng nắm chặt bàn tay của Cận Tử Kỳ, đôi mày thanh tú nhíu lên, "Vợ của tôi bây giờ rất sợ hãi và bất lực, cô ấy không thể tách khỏi tôi, cho nên tôi nhất định phải túc trực ở bên cạnh cô ấy."
Cận Tử Kỳ đang buồn ngủ phải nhấc mí mắt nặng nề lên, nhìn Tống Kỳ Diễn liều chết kéo mình không thả, thật sự thì muốn cho hắn đi ra ngoài trước, nhưng lúc nhìn thấy trên mặt hắn đầy lo âu và bất an thì chấp nhận hắn"Giá họa".
Bác sĩ hỏi Cận Tử Kỳ: "Phu nhân, cô có thể bảo tiên sinh đi ra ngoài một lát hay không? Tôi muốn kiểm tra cho cô."
"Tiểu Kỳ," Tống Kỳ Diễn yếu ớt mà gọi cô một tiếng, ánh mắt có chút hơi ủy khuất.
Vì vậy Cận Tử Kỳ đội lấy danh hiệu điêu ngoa bốc đồng mà lắc đầu một cái, giọng nói suy nhược: "Tôi muốn anh ấy ở lại."
Bác sĩ và y tá có chút khó xử, Tống Kỳ Diễn lại ho nhẹ một tiếng, đến bên mép giường ngồi xuống, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn sang bác sĩ, ý tựa như đang nói: anh còn không mau khám bệnh cho vợ tôi!
Cảm giác buồn nôn của Cận Tử Kỳ đã biến mất, giờ phút này nằm ở trên giường chỉ muốn ngủ.
Vị bác sĩ có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, cũng không đuổi Tống Kỳ Diễn nữa, cầm ống nghe khám bệnh vừa muốn đặt xuống ngực của Cận Tử Kỳ, lại bị một cái tay khác bắt lấy cổ tay: "Bảo anh kiểm tra anh lại sờ loạn ở đâu vậy!"
Giọng nói của Tống Kỳ Diễn lại cao lên, ánh mắt đầy tức giận, còn kém không có đấm vào mũi của bác sĩ.
Người đàn ông bị tật đố kị làm cho tâm tư mờ mịt đâu nào còn nhớ rõ bà xã của mình còn đang bệnh đâu!
Nam bác sĩ trẻ tuổi đau đầu xoa xoa trán, cùng y tá trao đổi vài câu, y tá liền chạy đi khỏi, không bao lâu một nữ bác sĩ đã đi đến, tiếp nhận công việc kiểm tra của nam bác sĩ.
Tâm tư của Tống Kỳ Diễn vốn ngâm trong bình dấm chua mới lần nữa chạy vào trong dòng nước ấm loãng nhạt.
Buổi tối khuya bận rộn một hồi, làm các loại kiểm tra, nữ bác sĩ nhìn một lần tất cả phiếu báo cáo kiểm tra, cuối cùng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm chặt bà xã mà giám sát, trên mặt trưng ra một nụ cười ấm áp thân thiện.
"Tiên sinh, tôi không thể không chúc mừng anh, phu nhân của anh đã mang thai sáu tuần lễ."