Trước kia cũng từng nghĩ tới Cận Chiêu Đông sẽ hối hận khi cô phụ Tô Ngưng Tuyết, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy......
Cận Chiêu Đông chậm rãi, nặng nề thở dài, ngón tay vuốt ve cái bình giữ nhiệt kia, quay qua ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ, kẻ làm cha như ba đây có phải rất thất bại hay không, con đối với ba...... Rất thất vọng có đúng không?"
Cô không lên tiếng, rũ mắt nhíu mày, dáng vẻ một cô gái ngoan ngoãn, phút chốc yên tĩnh đi qua, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn Cận Chiêu Đông mặt tràn đầy phiền muộn, hơi vểnh khóe miệng lên: "Thất bại và thất vọng đều là trái ngược nhau."
Đối với cô mà nói, ông quả thật không phải một người cha đủ tư cách, cô cũng dần dần từ mất mát biến thành thất vọng cho đến cuối cùng không có chút nào hy vọng xa vời, tuy nhiên đối với Kiều Niệm Chiêu mà nói, ông cũng là một người cha tốt trăm phần trăm.
Cận Chiêu Đông nghe hiểu ý tứ trong lời của cô, nhắm mắt lại, nâng tay phải vẫn còn hoạt động tự nhiên lên, bưng kín mặt của mình, giọng buồn buồn từ trong kẽ tay tràn ra: "Hết thảy đều là do ba tự mình tạo ra nghiệt ngã."
Cận Tử Kỳ nheo mắt lại, xoay đầu, ngẫm nghĩ mấy giây sau mới lần nữa nhìn sang Cận Chiêu Đông nói: "Ba, có một tin, con cảm thấy vẫn cần phải nói cho ba biết......"
Cận Chiêu Đông không khỏi nhìn về phía cô, cô chần chờ một chốc, sâu kín mà nói: "Mẹ...... Muốn kết hôn."
Ly hôn chỉ một tháng, bà ấy lập tức đi tìm nơi chốn mới, hơn nữa còn muốn lần nữa đi vào điện đường hôn nhân.
Tinh thần Cận Chiêu Đông thoáng dao động rồi rung chuyển kịch liệt, Cận Tử Kỳ hơi nhếch khoé môi, đây cũng là tin tức sáng nay lúc Tô Ngưng Tuyết gọi điện thoại cho cô đã nói cho cô biết, bà quyết định năm sau sẽ cùng Kiều Nam đăng ký sau đó cùng nhau di dân đến Ireland.
Rời đi khỏi mảnh đất đã để lại những hồi ức nặng nề mà bà phải chịu đựng suốt ba mươi năm qua, đi đến một mảnh đất khác trên đại lục, bắt đầu một cuộc hôn nhân mới, hoặc là phải nói...... Bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
Cô vẫn luôn tin tưởng, Kiều Nam sẽ cho Tô Ngưng Tuyết một tương lai hạnh phúc, từ lần đầu gặp ở sân bay, cô cũng biết đó là một người đàn ông đáng giá để dựa vào, ba mươi năm, không phải ai cũng có thể thâm tình không dời được như vậy.
Cận Chiêu Đông thật lâu cũng không có phản ứng, tựa vào đầu giường, thân thể ngồi cứng còng, yên lặng giống như một pho tượng không có sự sống, hình như chỉ cần gió nhẹ lướt qua, một giây kế tiếp ông sẽ tan xương nát thịt.
Đó là Cận Tử Kỳ chưa bao giờ thấy ở trên người Cận Chiêu Đông vẻ bàng hoàng và yếu ớt như vậy, cũng là vẻ mặt cô cho là không nên có khi ông nghe được tin tức mẹ tái hôn, không phải ông ấy vẫn hi vọng thoát khỏi sự trói buộc của mẹ sao?
Cho dù cô và mẹ bên này làm thế nào cũng không thích Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu, Cận Chiêu Đông cũng đã mấy chục năm như một ngày mà đối xử tử tế với họ, cũng tập trung tình cảm suốt nửa đời ở trên người mẹ con họ,... Bỏ qua chuyện ông ấy cô phụ mẹ, Cận Chiêu Đông cũng được coi là người đàn ông thâm tình, ông ấy chỉ là..... Không thương mẹ của cô mà thôi!
Cận Tử Kỳ giương khóe miệng lên, cười đến có phần trào phúng, thật sự chẳng qua là không thương...... mà thôi.
Đột nhiên, khóe mắt cô liếc đến cái mền màu trắng lại loang ra bởi vệt nước đọng, vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy hai vai của cha cô hơi run rẩy, dưới những ngón tay đang bụm mặt là những giọt nước mắt đang rơi lã chã.
"Ba!" Cận Tử Kỳ không biết tại sao có thể như vậy, giơ tay khoác lên trên cánh tay của Cận Chiêu Đông.
Cô thử gọi một tiếng khiến cho Cận Chiêu Đông trong phút chốc rụt cánh tay lại, ông quay đầu vội vã mà lau đi nước mắt.
"Ba không sao, chẳng qua là đột nhiên có chút khó chịu......" Cận Chiêu Đông cố gắng để cho mình trấn định lại, chẳng qua là bàn tay còn run rẩy thật lợi hại, không thể không bối rối mà giấu xuống dưới chăn.
Cận Tử Kỳ thoáng cau lại chân mày, "Cần con gọi bác sĩ tới đây không?"
"Không cần, dù cho có chút mệt mỏi, không có gì......" Nói đến về sau, chính ông cũng không biết mình đang nói cái gì, trên mặt từ từ đầy hoang mang bất lực, nâng lên bàn tay ôm huyệt thái dương.
Cận Tử Kỳ nhàn nhạt gật đầu một cái, giữa cha và con gái lại khôi phục sự trầm mặc như lúc ban đầu.
Không biết qua bao lâu, Cận Chiêu Đông miễn cưỡng mà cười cười, đáy mắt thì cô đơn không cách nào hình dung, "Bà ấy là người phụ nữ tốt như vậy thì luôn xứng với bất kỳ người đàn ông ưu tú nào, bà ấy nhất định sẽ hạnh phúc......"
Nhìn Cận Chiêu Đông cười so với khóc còn khó coi hơn, trong nháy mắt đó, Cận Tử Kỳ đột nhiên cảm thấy, cha cô hẳn là yêu mẹ của cô, thậm chí so với yêu Kiều Hân Hủy còn nhiều hơn một chút, còn chân thật hơn một chút.
Chẳng qua là vẫn chưa chờ cô nghiệm chứng loại cảm giác này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, cắt đứt lời nói của Cận Chiêu Đông.
Cận Tử Kỳ vừa quay đầu lập tức nhìn thấy Kiều Hân Hủy mang theo một túi điểm tâm lớn đi tới, bờ môi bà ta chứa một tia cười, nhìn thấy Cận Tử Kỳ nhìn sang, đã nói: "Niệm Chiêu biết phụ nữ có thai không thể uống đồ lạnh, nên cố ý đi mua sữa tươi nóng."
Cận Tử Kỳ khẽ nhướng đầu lông mày: "À, vậy sao?"
Trước đó cô có thể đứng ở cửa nghe lén lâu như vậy, Kiều Hân Hủy có cái gì không nghe được chứ?
Kiều Hân Hủy cười ra và nhìn thẳng vào mắt cô, đi tới bên tủ giường, lấy ra một hàng bánh Guotie* đưa tới trước mặt Cận Chiêu Đông, sóng mắt dịu dàng mà chuyển một cái: "Đây là Guotie mới ra lò, còn nóng hổi, ăn chút thôi."
*Guotie: còn được gọi là Potstickers, là một món ăn Trung Quốc phổ biến đã lan truyền rộng rãi đến Nepal, Nhật Bản, cả Đông và Tây Châu Á… Guotie có hình dạng gần giống với hoành thánh nhưng vỏ dày và dẹt hơn. Nhân bánh được làm từ thịt băm và rau củ, thường được luộc hoặc chiên cháy cạnh trong một chiếc chảo gang, ăn kèm với sốt giấm đậu nành hoặc tương ớt.
Theo lý thuyết, vành mắt Cận Chiêu Đông đỏ hồng, tâm tình rơi xuống thấp như vậy, lấy tính tình khéo hiểu lòng người của Kiều Hân Hủy, không thể nào không nhìn ra, tuy nhiên cái gì bà ta cũng không có hỏi, chẳng qua là cười hiền khuyên ông ăn điểm tâm.
Là sợ khi hỏi lên mà câu trả lời sẽ làm chính bà ta sẽ bị ở thế bị động thậm chí bất lợi sao?
Không có mấy phút, Kiều Niệm Chiêu cũng trở về đến, cầm một túi KFC, bên trong có hai ly sữa nóng, đầu tiên là thân mật mà kêu Cận Chiêu Đông một tiếng "Ba", sau đó mới đi đến bên cạnh Cận Tử Kỳ.
"Chị, chị uống chút sữa tươi đi, đối với bé cưng có lợi!"
Cận Tử Kỳ nhìn bộ dáng Kiều Niệm Chiêu con mắt sáng cười yếu ớt hân hoan, khóe môi cũng chậm rãi nhếch lên, vẻ mặt cười như không cười, nhìn thế sau lưng Kiều Niệm Chiêu có một trận gió lạnh thổi qua, không nhịn được run rẩy một cái, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
Cận Tử Kỳ lại làm bộ như không thấy cô ta mất tự nhiên, nhận lấy sữa tươi từ trong tay cô ta, nhưng không có uống, mà đặt trên tủ giường, từ đầu đến cuối con mắt cũng không liếc nhìn qua một cái.
Trên mặt Kiều Niệm Chiêu lập tức có phần không nhịn được, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt cảnh cáo của Kiều Hân Hủy, từ từ thu lại cơn tức uất ức mới vừa xông lên đầu, kéo ra một chút ý cười, oán trách Cận Tử Kỳ tựa như làm nũng.
"Chị, làm thế nào lại không uống? Chẳng lẽ còn sợ em hạ độc làm hại chị và đứa nhỏ sao?"
Ngón tay của Cận Tử Kỳ chậm rãi lướt nhẹ qua cạnh giường lạnh lẽo, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Niệm Chiêu đang giận hờn mình, ánh mắt trở nên sâu thẳm khó dò, ý cười bên khóe miệng lại sâu hơn: "Ờ."
Đơn giản một chữ, lại làm cho sắc mặt của ba người còn lại trong phòng bệnh chợt biến.
Kiều Niệm Chiêu giận quá thành cười, bản thân giựt lấy ly sữa tươi, đổ vào trong miệng mình vài hớp, sau đó nặng nề ném lên trên tủ giường, "Có độc sao? Theo lời của chị, không phải là tôi đã bị mình độc chết?"
"Niệm Chiêu......" Kiều Hân Hủy cúi đầu kêu con gái đang kích động lỗ mãng một tiếng.
Cận Chiêu Đông cũng theo đó siết chặt chân mày lại, không biết làm thế nào đang thật tốt lại cải vã.
Cận Tử Kỳ lại cười vui vẻ càng thêm tươi đẹp, nhẹ lay động cái đầu, ánh mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu giống như là đang nhìn một đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện, sau đó khóe mắt liếc về phía Kiều Hân Hủy: "Dì Hân, ở phương diện dạy dỗ con cái, tôi không thể không nói mẹ tôi so với dì thành công không ít."
Cận Chiêu Đông chậm rãi, nặng nề thở dài, ngón tay vuốt ve cái bình giữ nhiệt kia, quay qua ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ, kẻ làm cha như ba đây có phải rất thất bại hay không, con đối với ba...... Rất thất vọng có đúng không?"
Cô không lên tiếng, rũ mắt nhíu mày, dáng vẻ một cô gái ngoan ngoãn, phút chốc yên tĩnh đi qua, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn Cận Chiêu Đông mặt tràn đầy phiền muộn, hơi vểnh khóe miệng lên: "Thất bại và thất vọng đều là trái ngược nhau."
Đối với cô mà nói, ông quả thật không phải một người cha đủ tư cách, cô cũng dần dần từ mất mát biến thành thất vọng cho đến cuối cùng không có chút nào hy vọng xa vời, tuy nhiên đối với Kiều Niệm Chiêu mà nói, ông cũng là một người cha tốt trăm phần trăm.
Cận Chiêu Đông nghe hiểu ý tứ trong lời của cô, nhắm mắt lại, nâng tay phải vẫn còn hoạt động tự nhiên lên, bưng kín mặt của mình, giọng buồn buồn từ trong kẽ tay tràn ra: "Hết thảy đều là do ba tự mình tạo ra nghiệt ngã."
Cận Tử Kỳ nheo mắt lại, xoay đầu, ngẫm nghĩ mấy giây sau mới lần nữa nhìn sang Cận Chiêu Đông nói: "Ba, có một tin, con cảm thấy vẫn cần phải nói cho ba biết......"
Cận Chiêu Đông không khỏi nhìn về phía cô, cô chần chờ một chốc, sâu kín mà nói: "Mẹ...... Muốn kết hôn."
Ly hôn chỉ một tháng, bà ấy lập tức đi tìm nơi chốn mới, hơn nữa còn muốn lần nữa đi vào điện đường hôn nhân.
Tinh thần Cận Chiêu Đông thoáng dao động rồi rung chuyển kịch liệt, Cận Tử Kỳ hơi nhếch khoé môi, đây cũng là tin tức sáng nay lúc Tô Ngưng Tuyết gọi điện thoại cho cô đã nói cho cô biết, bà quyết định năm sau sẽ cùng Kiều Nam đăng ký sau đó cùng nhau di dân đến Ireland.
Rời đi khỏi mảnh đất đã để lại những hồi ức nặng nề mà bà phải chịu đựng suốt ba mươi năm qua, đi đến một mảnh đất khác trên đại lục, bắt đầu một cuộc hôn nhân mới, hoặc là phải nói...... Bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
Cô vẫn luôn tin tưởng, Kiều Nam sẽ cho Tô Ngưng Tuyết một tương lai hạnh phúc, từ lần đầu gặp ở sân bay, cô cũng biết đó là một người đàn ông đáng giá để dựa vào, ba mươi năm, không phải ai cũng có thể thâm tình không dời được như vậy.
Cận Chiêu Đông thật lâu cũng không có phản ứng, tựa vào đầu giường, thân thể ngồi cứng còng, yên lặng giống như một pho tượng không có sự sống, hình như chỉ cần gió nhẹ lướt qua, một giây kế tiếp ông sẽ tan xương nát thịt.
Đó là Cận Tử Kỳ chưa bao giờ thấy ở trên người Cận Chiêu Đông vẻ bàng hoàng và yếu ớt như vậy, cũng là vẻ mặt cô cho là không nên có khi ông nghe được tin tức mẹ tái hôn, không phải ông ấy vẫn hi vọng thoát khỏi sự trói buộc của mẹ sao?
Cho dù cô và mẹ bên này làm thế nào cũng không thích Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu, Cận Chiêu Đông cũng đã mấy chục năm như một ngày mà đối xử tử tế với họ, cũng tập trung tình cảm suốt nửa đời ở trên người mẹ con họ,... Bỏ qua chuyện ông ấy cô phụ mẹ, Cận Chiêu Đông cũng được coi là người đàn ông thâm tình, ông ấy chỉ là..... Không thương mẹ của cô mà thôi!
Cận Tử Kỳ giương khóe miệng lên, cười đến có phần trào phúng, thật sự chẳng qua là không thương...... mà thôi.
Đột nhiên, khóe mắt cô liếc đến cái mền màu trắng lại loang ra bởi vệt nước đọng, vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy hai vai của cha cô hơi run rẩy, dưới những ngón tay đang bụm mặt là những giọt nước mắt đang rơi lã chã.
"Ba!" Cận Tử Kỳ không biết tại sao có thể như vậy, giơ tay khoác lên trên cánh tay của Cận Chiêu Đông.
Cô thử gọi một tiếng khiến cho Cận Chiêu Đông trong phút chốc rụt cánh tay lại, ông quay đầu vội vã mà lau đi nước mắt.
"Ba không sao, chẳng qua là đột nhiên có chút khó chịu......" Cận Chiêu Đông cố gắng để cho mình trấn định lại, chẳng qua là bàn tay còn run rẩy thật lợi hại, không thể không bối rối mà giấu xuống dưới chăn.
Cận Tử Kỳ thoáng cau lại chân mày, "Cần con gọi bác sĩ tới đây không?"
"Không cần, dù cho có chút mệt mỏi, không có gì......" Nói đến về sau, chính ông cũng không biết mình đang nói cái gì, trên mặt từ từ đầy hoang mang bất lực, nâng lên bàn tay ôm huyệt thái dương.
Cận Tử Kỳ nhàn nhạt gật đầu một cái, giữa cha và con gái lại khôi phục sự trầm mặc như lúc ban đầu.
Không biết qua bao lâu, Cận Chiêu Đông miễn cưỡng mà cười cười, đáy mắt thì cô đơn không cách nào hình dung, "Bà ấy là người phụ nữ tốt như vậy thì luôn xứng với bất kỳ người đàn ông ưu tú nào, bà ấy nhất định sẽ hạnh phúc......"
Nhìn Cận Chiêu Đông cười so với khóc còn khó coi hơn, trong nháy mắt đó, Cận Tử Kỳ đột nhiên cảm thấy, cha cô hẳn là yêu mẹ của cô, thậm chí so với yêu Kiều Hân Hủy còn nhiều hơn một chút, còn chân thật hơn một chút.
Chẳng qua là vẫn chưa chờ cô nghiệm chứng loại cảm giác này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, cắt đứt lời nói của Cận Chiêu Đông.
Cận Tử Kỳ vừa quay đầu lập tức nhìn thấy Kiều Hân Hủy mang theo một túi điểm tâm lớn đi tới, bờ môi bà ta chứa một tia cười, nhìn thấy Cận Tử Kỳ nhìn sang, đã nói: "Niệm Chiêu biết phụ nữ có thai không thể uống đồ lạnh, nên cố ý đi mua sữa tươi nóng."
Cận Tử Kỳ khẽ nhướng đầu lông mày: "À, vậy sao?"
Trước đó cô có thể đứng ở cửa nghe lén lâu như vậy, Kiều Hân Hủy có cái gì không nghe được chứ?
Kiều Hân Hủy cười ra và nhìn thẳng vào mắt cô, đi tới bên tủ giường, lấy ra một hàng bánh Guotie* đưa tới trước mặt Cận Chiêu Đông, sóng mắt dịu dàng mà chuyển một cái: "Đây là Guotie mới ra lò, còn nóng hổi, ăn chút thôi."
*Guotie: còn được gọi là Potstickers, là một món ăn Trung Quốc phổ biến đã lan truyền rộng rãi đến Nepal, Nhật Bản, cả Đông và Tây Châu Á… Guotie có hình dạng gần giống với hoành thánh nhưng vỏ dày và dẹt hơn. Nhân bánh được làm từ thịt băm và rau củ, thường được luộc hoặc chiên cháy cạnh trong một chiếc chảo gang, ăn kèm với sốt giấm đậu nành hoặc tương ớt.
Theo lý thuyết, vành mắt Cận Chiêu Đông đỏ hồng, tâm tình rơi xuống thấp như vậy, lấy tính tình khéo hiểu lòng người của Kiều Hân Hủy, không thể nào không nhìn ra, tuy nhiên cái gì bà ta cũng không có hỏi, chẳng qua là cười hiền khuyên ông ăn điểm tâm.
Là sợ khi hỏi lên mà câu trả lời sẽ làm chính bà ta sẽ bị ở thế bị động thậm chí bất lợi sao?
Không có mấy phút, Kiều Niệm Chiêu cũng trở về đến, cầm một túi KFC, bên trong có hai ly sữa nóng, đầu tiên là thân mật mà kêu Cận Chiêu Đông một tiếng "Ba", sau đó mới đi đến bên cạnh Cận Tử Kỳ.
"Chị, chị uống chút sữa tươi đi, đối với bé cưng có lợi!"
Cận Tử Kỳ nhìn bộ dáng Kiều Niệm Chiêu con mắt sáng cười yếu ớt hân hoan, khóe môi cũng chậm rãi nhếch lên, vẻ mặt cười như không cười, nhìn thế sau lưng Kiều Niệm Chiêu có một trận gió lạnh thổi qua, không nhịn được run rẩy một cái, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
Cận Tử Kỳ lại làm bộ như không thấy cô ta mất tự nhiên, nhận lấy sữa tươi từ trong tay cô ta, nhưng không có uống, mà đặt trên tủ giường, từ đầu đến cuối con mắt cũng không liếc nhìn qua một cái.
Trên mặt Kiều Niệm Chiêu lập tức có phần không nhịn được, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt cảnh cáo của Kiều Hân Hủy, từ từ thu lại cơn tức uất ức mới vừa xông lên đầu, kéo ra một chút ý cười, oán trách Cận Tử Kỳ tựa như làm nũng.
"Chị, làm thế nào lại không uống? Chẳng lẽ còn sợ em hạ độc làm hại chị và đứa nhỏ sao?"
Ngón tay của Cận Tử Kỳ chậm rãi lướt nhẹ qua cạnh giường lạnh lẽo, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Niệm Chiêu đang giận hờn mình, ánh mắt trở nên sâu thẳm khó dò, ý cười bên khóe miệng lại sâu hơn: "Ờ."
Đơn giản một chữ, lại làm cho sắc mặt của ba người còn lại trong phòng bệnh chợt biến.
Kiều Niệm Chiêu giận quá thành cười, bản thân giựt lấy ly sữa tươi, đổ vào trong miệng mình vài hớp, sau đó nặng nề ném lên trên tủ giường, "Có độc sao? Theo lời của chị, không phải là tôi đã bị mình độc chết?"
"Niệm Chiêu......" Kiều Hân Hủy cúi đầu kêu con gái đang kích động lỗ mãng một tiếng.
Cận Chiêu Đông cũng theo đó siết chặt chân mày lại, không biết làm thế nào đang thật tốt lại cải vã.
Cận Tử Kỳ lại cười vui vẻ càng thêm tươi đẹp, nhẹ lay động cái đầu, ánh mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu giống như là đang nhìn một đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện, sau đó khóe mắt liếc về phía Kiều Hân Hủy: "Dì Hân, ở phương diện dạy dỗ con cái, tôi không thể không nói mẹ tôi so với dì thành công không ít."