Buổi trưa dùng cơm, Tống Kỳ Diễn cũng biểu hiện rất thân sĩ đại độ, lần đầu tiên thấy Doãn Thấm, cũng là chào đón với khuôn mặt tươi cười, đến nỗi sau khi nói chuyện với Doãn Thấm một phen đã kết luận hắn chính là ông chồng Nhị Thập Tứ Hiếu!
"Không nghĩ tới, thì ra Tống tiên sinh là chính là ba của Mỗ Mỗ!"
"Đúng vậy ạ!" Tống Kỳ Diễn quay đầu mà ngắm nhìn Cận Tử Kỳ đầy "thâm tình", cầm lấy bàn tay cô đặt ở bên bàn, sau đó nhìn về phía Doãn Thấm: "Lòng vòng dạo quanh mười năm, có thể cuối cùng đi cùng nhau, giống như là số mệnh đã định."
Doãn Thấm hứng thú, tò mò nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm: "Mười năm?"
Tống Kỳ Diễn gật đầu: "Thật sự thì mười năm trước tôi đã cùng Tử Kỳ biết nhau, bất quá khi đó, có mấy lời không có dũng khí nói ra khỏi miệng, bốn năm trước...... Hoặc là nên nói năm năm trước, nếu không phải là vì một chuyện ngoài ý muốn, tôi và Tử Kỳ cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy."
Nói xong, hắn nhàn nhạt quét mắt nhìn Doãn Lịch ở một bên cứ thế uống rượu nho, ngược lại có chút cảm kích nói: "Đối với A Lịch, tôi vẫn luôn muốn nói một tiếng cám ơn, thay tôi chiếu cố Tử Kỳ lâu như vậy......"
"Đây là chuyện A Lịch chúng tôi cần phải làm, nói thế nào, nó và Tử Kỳ cùng nhau lớn lên."
Nói đến chiếu cố, Doãn Thấm nói ra đây tuyệt đối không hề gạt người.
Tử Kỳ, cô vẫn cho là sẽ trở thành em dâu mình, không nghĩ tới tiện nghi cho cái tên Tô Hành Phong không có mắt đó, về sau thật vất vả cho Tô Hành Phong đi, không nghĩ tới lại có một người khác đến.
Quay đầu lại, cái thằng em trai này của mình đúng là giỏ trúc múc nước nên chẳng được gì, cái gì cũng không vớt được.
Bất quá, hôm nay nhìn thấy Tử Kỳ hạnh phúc như vậy, cô cũng không có gì để nói, chỉ có chúc phúc.
"Không có gì so với lưỡng tình tương duyệt quan trọng hơn, nhìn ra được, anh rất thương Tử Kỳ."
Tống Kỳ Diễn nghe đến lời này, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nhìn những người khác trên bàn một chút, cuối cùng nhìn về phía Doãn Lịch, thần thái nghiêm túc, nghiêm trang mà nói: "Thật sự thì, tôi đối với Tử Kỳ là vừa gặp đã yêu."
"Khụ khụ khụ khụ......" Cận Tử Kỳ không cẩn thận nghẹn nước uống trong khí quản.
Tống Kỳ Diễn lập tức săn sóc mà cầm khăn giấy khẽ vuốt lưng của cô, sau đó mới tiếp tục nói: "Lúc ấy, có một dạo tôi cho rằng Tử Kỳ là bạn gái A Lịch, cho nên, chỉ có thể để phần tình yêu này ở trong lòng."
Doãn Thấm: "......"
Thế nhưng biểu tình trên mặt Tống Kỳ Diễn cực kỳ nghiêm túc, giọng điệu nói chuyện cũng vô cùng trịnh trọng.
Bất quá...... Trong lời nói quả thực là hơi chua, chua đến độ trên mặt Doãn Thấm xuất hiện vẻ sững sờ đờ đẫn.
Trong nhóm người họ vẫn chưa từng nghe qua lời thổ lộ trực tiếp như vậy, cô đây là một người mới lần đầu tiên gặp lại nói trước mặt mọi người như vậy, còn không biết ở bên trong, Tống Kỳ Diễn sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt thế nào để dụ dỗ Cận Tử Kỳ.
Mới đầu nghe được hai chữ "A Lịch", Doãn Lịch thiếu chút nữa phun ra hết một hớp rượu nho mới uống.
Anh tự nhận là da mặt đủ dày, kết quả trên cái bàn này, lại có một kẻ da mặt có thể chống đỡ cả bom nguyên tử luôn!
Doãn Lịch dứt khoát không uống rượu nữa, dựa vào ghế, nhìn Tống Kỳ Diễn mà chế giễu: "Lời này anh nói ra cũng thật trôi chảy."
Tống Kỳ Diễn xem thường, sau khi nghe Doãn Lịch châm chọc, không mặn không lạt mở miệng: "Thật may là tôi không buông tay giữa đường, sau này mới biết A Lịch và Tử Kỳ là thanh mai trúc mã. Từ đó về sau, tôi cũng không cần tiếp tục đè nén tình yêu của mình đối với Tử Kỳ, có thể thản nhiên mà đối diện với tình cảm mà mình dành cho cô ấy."
Cận Tử Kỳ: "......"
Khóe miệng Doãn Thấm co quắp: "Tống tiên sinh, thật sự thì thôi, chuyện tình cảm......"
Đáng tiếc, vừa nhìn thấy vẻ mặt Tống Kỳ Diễn nghiêm nghị lẫm liệt, Doãn Thấm trong phút chốc nghẹn lời.
Giống như tình tiết tao ngộ trong tiểu thuyết ngôn tình, nam phụ khổ vì tình, sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng được lên làm nam chính, điều này làm cho cái nhìn của cô dành cho Tống Kỳ Diễn có thêm mấy phần ngưỡng mộ và tôn trọng, trong lúc nhất thời cũng quên mất mình đang nói gì.
Doãn Lịch cười nhạo một tiếng, làm sao mà không biết rõ chút tâm tư nhỏ mọn này của Tống Kỳ Diễn chứ!
Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên nhìn anh, lời nói rất thành khẩn, tình ý sâu xa: "Tôi nghe nói gần đây chủ tịch Doãn có giới thiệu đối tượng cho A Lịch, tôi chúc phúc A Lịch có thể sớm ngày tìm được người yêu trong lòng."
Ánh mắt Doãn Lịch và Tống Kỳ Diễn lành lạnh nhàn nhạt như nhau, hai người hiểu trong lòng nhưng không ai nói ra rồi lại đồng thời dời đi, một người cầm ly rượu lên uống, một người lần nữa săn sóc mà gắp thức ăn cho Cận Tử Kỳ.
Tầm mắt của hai người đàn ông này giao nhau ở trong không khí, lúc xẹt qua nhau như phát ra tia lửa bùm bùm lốp bốp, Cận Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn, có thể cảm nhận được rõ ràng sóng điện từ mãnh liệt phát ra va chạm.
Bất quá cũng may, không quá mấy giây, bốn đạo ánh mắt kiêu ngạo kia tự giác dời đi.
Một bữa cơm, trừ Doãn Thấm không biết chuyện, những người khác đều ngửi thấy trong mùi thơm của thức ăn xen lẫn mùi thuốc nổ.
Sau khi ăn xong, một bàn bốn người lại tùy ý mà hàn huyên mấy câu.
Doãn Lịch đột nhiên xoay chuyển đề tài: "A Diễn, để Tử Kỳ lại trò chuyện với chị tôi, chúng ta vào bên trong sân tennis đánh một trận đi, như thế nào?"
A Diễn? Cận Tử Kỳ cười khổ, thật là một người so với một người không giảm bớt phiền!
Tống Kỳ Diễn nào có đạo lý không nhận lời?
"Được, tôi cũng đang có ý này, coi như là sau khi ăn xong cần tiêu hóa."
Nhìn sang bóng lưng hai người sóng vai đi chung, Doãn Thấm không nhịn được cảm thán: "Quan hệ của bọn họ tốt như vậy sao?"
Cận Tử Kỳ có chút mất tự nhiên mà cười cười, quay đầu làm bộ uống trà, quan hệ tốt đến quái dị!
Dĩ nhiên, những lời này là chỉ có thể nói ở đáy lòng.
..................
Cận Tử Kỳ và Doãn Thấm nói chuyện phiếm nội dung không ngoài làm đẹp dưỡng nhan, còn có chung thân đại sự của Doãn Lịch.
Có mấy lời dù sao Doãn Thấm vẫn không dễ nói trước mặt Doãn Lịch, đụng phải Cận Tử Kỳ, biết rõ Cận Tử Kỳ cùng Doãn Lịch có mối quan hệ thân thiết, dĩ nhiên mong chờ những lời đó có thể do cô thuật lại.
Cận Tử Kỳ chỉ có thể trấn an mấy câu, có một số việc, người khác không thể giúp được.
Doãn Thấm cũng rất quan tâm cô, nói xong chuyện của nhà mình, lập tức bắt đầu nói tới cô, vấn đề liên tiếp tới.
"Nghe những lời Kỳ Diễn mới vừa nói, cậu ấy sớm đã có ý với em, làm thế nào không sang nhà em để cầu hôn vậy?"
"Lúc ấy người thừa kế nhà họ Tống "chết đi mà sống lại’ huyên náo sôi sùng sục, chị thấy cậu ta ngược lại so với cháu trai cậu ta tốt hơn mấy phần, may nhờ lúc đầu em không có gả cho Tô Hành Phong, nếu không bây giờ chết chắc!"
"Lại nói tiếp, khi đó, nhà của em thế nào lại cứ cố định chính là Tô Hành Phong mà không phải em trai chị?"
Cận Tử Kỳ cũng không che giấu: "Khi đó trưởng bối hai bên cho rằng chúng em kết hợp là ích lợi tốt nhất cho song phương."
Một là người nối nghiệp đương nhiên, một là người dễ dàng khống chế, thật sự là trai tài gái sắc!
Chẳng qua là không nghĩ tới, người nối nghiệp vừa gặp phải chân ái thì trở nên liều mạng không thèm quan tâm đến gì nữa.
Doãn Thấm lắc đầu bật cười: "Đây coi là một bài toán không tệ, chẳng qua là không nghĩ tới nhà em còn có con tiểu hồ ly tinh."
Cận Tử Kỳ không tiếp lời, chẳng qua là lẳng lặng uống nước, chỉ là cầm một ly nước trắng uống thôi mà cũng toát ra vẻ duyên dáng khác nhau.
Doãn Thấm nhìn thế không khỏi hâm mộ: "Em nói xem em như vậy, ngay cả chị cũng động tâm, làm thế nào không nghiêng vào trong mắt Tô Hành Phong chứ?"
"Tâm tư của đàn ông thường hay khó có thể nắm chắc, khi đó, em đối với anh ta cũng không có bao nhiêu tâm tư, bởi vì thái độ chọn lựa là buông trôi mặc kệ, mới có chuyện chẳng cần phòng bị, cuối cùng khó thoát khỏi số phận bị vứt bỏ."
"Bây giờ, lại nói tiếp, còn phải cám ơn cậu ta vàng thau lẫn lộn, nếu không lấy ở đâu ra cuộc sống mỹ mãn hôm nay của em?"
Doãn Thấm liếc mắt nhìn chung quanh, khẽ nói: "Chị thấy hình như ông già nhà họ Tống rốt cuộc đã buông tay đứa cháu ngoại này rồi."
Cận Tử Kỳ đồng ý gật đầu: "Em và Kỳ Diễn đã từng thảo luận, anh ấy cho là nhà họ Tống nên buông tay Tô Hành Phong, hẳn là anh ta không thể chống lại sự hấp dẫn của sắc đẹp, huống chi......"
Cô đặt ly nước xuống: "Với thân phận của Kiều Niệm Chiêu, trong cảm nhận của Tống lão căn bản không phải là đối tượng tốt để cưới cho Tô Hành Phong, nhưng hết lần này tới lần khác khi đó anh ta đã nói không phải cô ấy thì không lập gia đình, sớm biết sẽ gặp phải cục diện như giờ này ngày này, ban đầu cần gì kiên trì như vậy?"
Doãn Thấm phì cười, đối với chuyện lúc trước Tô Hành Phong và Bạch Tang Tang bị bắt gian tình, cô sớm có nghe thấy, bây giờ thật bội phục Tống Nhiễm Cầm thông minh, đổi lại thành cô, tuyệt đối không có kiên quyết như vậy!
Bất quá, Kiều Niệm Chiêu này cũng thật sự là tai họa, khó có được một người thanh niên tốt tiền đồ rực rỡ, cứ thế lãng phí tâm tư ở trên người cô ta! Đáng thương cho Tô Hành Phong, thật đúng là lãng phí tâm huyết ban đầu của Tống Chi Nhậm!
"Đúng rồi, chồng nhà chị gần đây cùng một thương nhân nước ngoài hợp tác, muốn mở một sân golf ở Tam Á, chị đã gặp thương nhân nước ngoài đó một lần, rất trẻ tuổi, cũng ngang ngang cỡ tầm Kỳ Diễn nhà em."
"Vậy sao?" Cận Tử Kỳ gần đây đối với những người và những chuyện hơi xa lạ thì không có nổi lên bao nhiêu hứng thú.
Doãn Thấm nhìn ra lòng của cô không có ở yên đây, cười một tiếng mờ ám: "Mới tách ra lập tức bắt đầu nhớ nhung rồi?"
Cận Tử Kỳ cười mà không nói, gương mặt lại từ từ ửng lên màu đỏ nhàn nhạt.
Nụ cười trên mặt Doãn Thấm chợt hơi chậm lại, kinh ngạc nỉ non: "Tại sao lại gặp anh ta ở chỗ này?"
"Người nào?" Cận Tử Kỳ cũng theo đó tò mò, vừa định quay đầu lại nhìn, cũng cảm giác được có người đến gần.
Sau đó, một cái bóng bao trùm trên đầu vai cô.
Trong tầm nhìn của Cận Tử Kỳ thoáng hiện một chút sắc trắng, kèm theo một tiếng "Chúc mừng năm mới" không nhanh không chậm.
Cận Tử Kỳ vô cùng hoảng hốt, không nghĩ tới sẽ là anh, trên mặt lại không thể lộ thanh sắc, chẳng qua là không tự chủ được xê dịch qua vị trí bên cạnh, thu hồi ánh mắt, im lặng mà ngồi ngay thẳng.
Ngược lại Doãn Thấm đã đứng dậy, nhìn người vừa tới, mỉm cười nói: "Chúc mừng năm mới."
"Tần tổng, cũng tới đây nghỉ phép sao?"
"Ở chỗ này sân golf cũng sắp động công, tôi muốn có thể tự mình sang đây xem một chuyến, nên tới thôi."
Vóc dáng Tần Viễn rất cao, đôi chân lại thon dài, khóe môi mỉm cười, toàn thân quần áo màu trắng thoải mái, cả người đều là dòng khí chất dịu dàng điềm đạm, vậy mà giờ phút này anh dùng nhiệt độ gần như đả thương người mà nhìn chằm chằm vào gò má của Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ đã nhận ra được ánh mắt của Tần Viễn quá mức nóng bỏng, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn anh.
Doãn Thấm cũng phát giác giữa Tần Viễn và Cận Tử Kỳ có sự khác thường, tầm mắt chuyển qua lại ở trên thân hai người, thử dò xét mà mở miệng: "Tần tổng cùng Tử Kỳ...... Trước kia quen biết?"
Tần Viễn chậm rãi thu hồi tầm mắt quyến luyến của mình, nhìn về phía Doãn Thấm, mỉm cười: "Ừ, coi như là bạn cũ."
Bạn cũ? Lại không nói là bạn bè bình thường, hay là bạn bè trong tình yêu trai gái.
Doãn Thấm càng lúc càng cảm thấy hai người này có cái gì không đúng, trong lúc nhất thời, không khí trở nên có chút lúng túng, sớm biết vậy, sẽ không để cho mấy người A Lịch đi đánh cầu, như bây giờ......
Cận Tử Kỳ lại từ đầu đến cuối vẫn bình thản ung dung, cô uống xong ly nước, để cái ly xuống.
"Thời gian không còn sớm nữa, chị Thấm, em về phòng trước đây."
Nói xong, cô lui ghế ra rồi đứng dậy, lúc đi lướt qua Tần Viễn, cũng chỉ là vì lịch sự mà gật đầu.
Tần Viễn thấy Cận Tử Kỳ ngay cả con mắt cũng không nhìn mình, đáy mắt thoáng chớp qua vẻ cô đơn, bàn tay buông xuống ở bên người, thiếu chút nữa đã khống chế không được mà muốn kéo cô lại, nhưng đúng là vẫn còn cố nén xuống.
"Tần tổng." Doãn Thấm lại gọi Tần Viễn đang ở trạng thái thất thần một tiếng.
Tần Viễn không muốn dời mắt đi chỗ khác, cười khẽ, vẻ mặt thoạt nhìn lại không che dấu được vẻ tịch liêu.
"Không nghĩ tới, thì ra Tống tiên sinh là chính là ba của Mỗ Mỗ!"
"Đúng vậy ạ!" Tống Kỳ Diễn quay đầu mà ngắm nhìn Cận Tử Kỳ đầy "thâm tình", cầm lấy bàn tay cô đặt ở bên bàn, sau đó nhìn về phía Doãn Thấm: "Lòng vòng dạo quanh mười năm, có thể cuối cùng đi cùng nhau, giống như là số mệnh đã định."
Doãn Thấm hứng thú, tò mò nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm: "Mười năm?"
Tống Kỳ Diễn gật đầu: "Thật sự thì mười năm trước tôi đã cùng Tử Kỳ biết nhau, bất quá khi đó, có mấy lời không có dũng khí nói ra khỏi miệng, bốn năm trước...... Hoặc là nên nói năm năm trước, nếu không phải là vì một chuyện ngoài ý muốn, tôi và Tử Kỳ cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy."
Nói xong, hắn nhàn nhạt quét mắt nhìn Doãn Lịch ở một bên cứ thế uống rượu nho, ngược lại có chút cảm kích nói: "Đối với A Lịch, tôi vẫn luôn muốn nói một tiếng cám ơn, thay tôi chiếu cố Tử Kỳ lâu như vậy......"
"Đây là chuyện A Lịch chúng tôi cần phải làm, nói thế nào, nó và Tử Kỳ cùng nhau lớn lên."
Nói đến chiếu cố, Doãn Thấm nói ra đây tuyệt đối không hề gạt người.
Tử Kỳ, cô vẫn cho là sẽ trở thành em dâu mình, không nghĩ tới tiện nghi cho cái tên Tô Hành Phong không có mắt đó, về sau thật vất vả cho Tô Hành Phong đi, không nghĩ tới lại có một người khác đến.
Quay đầu lại, cái thằng em trai này của mình đúng là giỏ trúc múc nước nên chẳng được gì, cái gì cũng không vớt được.
Bất quá, hôm nay nhìn thấy Tử Kỳ hạnh phúc như vậy, cô cũng không có gì để nói, chỉ có chúc phúc.
"Không có gì so với lưỡng tình tương duyệt quan trọng hơn, nhìn ra được, anh rất thương Tử Kỳ."
Tống Kỳ Diễn nghe đến lời này, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nhìn những người khác trên bàn một chút, cuối cùng nhìn về phía Doãn Lịch, thần thái nghiêm túc, nghiêm trang mà nói: "Thật sự thì, tôi đối với Tử Kỳ là vừa gặp đã yêu."
"Khụ khụ khụ khụ......" Cận Tử Kỳ không cẩn thận nghẹn nước uống trong khí quản.
Tống Kỳ Diễn lập tức săn sóc mà cầm khăn giấy khẽ vuốt lưng của cô, sau đó mới tiếp tục nói: "Lúc ấy, có một dạo tôi cho rằng Tử Kỳ là bạn gái A Lịch, cho nên, chỉ có thể để phần tình yêu này ở trong lòng."
Doãn Thấm: "......"
Thế nhưng biểu tình trên mặt Tống Kỳ Diễn cực kỳ nghiêm túc, giọng điệu nói chuyện cũng vô cùng trịnh trọng.
Bất quá...... Trong lời nói quả thực là hơi chua, chua đến độ trên mặt Doãn Thấm xuất hiện vẻ sững sờ đờ đẫn.
Trong nhóm người họ vẫn chưa từng nghe qua lời thổ lộ trực tiếp như vậy, cô đây là một người mới lần đầu tiên gặp lại nói trước mặt mọi người như vậy, còn không biết ở bên trong, Tống Kỳ Diễn sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt thế nào để dụ dỗ Cận Tử Kỳ.
Mới đầu nghe được hai chữ "A Lịch", Doãn Lịch thiếu chút nữa phun ra hết một hớp rượu nho mới uống.
Anh tự nhận là da mặt đủ dày, kết quả trên cái bàn này, lại có một kẻ da mặt có thể chống đỡ cả bom nguyên tử luôn!
Doãn Lịch dứt khoát không uống rượu nữa, dựa vào ghế, nhìn Tống Kỳ Diễn mà chế giễu: "Lời này anh nói ra cũng thật trôi chảy."
Tống Kỳ Diễn xem thường, sau khi nghe Doãn Lịch châm chọc, không mặn không lạt mở miệng: "Thật may là tôi không buông tay giữa đường, sau này mới biết A Lịch và Tử Kỳ là thanh mai trúc mã. Từ đó về sau, tôi cũng không cần tiếp tục đè nén tình yêu của mình đối với Tử Kỳ, có thể thản nhiên mà đối diện với tình cảm mà mình dành cho cô ấy."
Cận Tử Kỳ: "......"
Khóe miệng Doãn Thấm co quắp: "Tống tiên sinh, thật sự thì thôi, chuyện tình cảm......"
Đáng tiếc, vừa nhìn thấy vẻ mặt Tống Kỳ Diễn nghiêm nghị lẫm liệt, Doãn Thấm trong phút chốc nghẹn lời.
Giống như tình tiết tao ngộ trong tiểu thuyết ngôn tình, nam phụ khổ vì tình, sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng được lên làm nam chính, điều này làm cho cái nhìn của cô dành cho Tống Kỳ Diễn có thêm mấy phần ngưỡng mộ và tôn trọng, trong lúc nhất thời cũng quên mất mình đang nói gì.
Doãn Lịch cười nhạo một tiếng, làm sao mà không biết rõ chút tâm tư nhỏ mọn này của Tống Kỳ Diễn chứ!
Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên nhìn anh, lời nói rất thành khẩn, tình ý sâu xa: "Tôi nghe nói gần đây chủ tịch Doãn có giới thiệu đối tượng cho A Lịch, tôi chúc phúc A Lịch có thể sớm ngày tìm được người yêu trong lòng."
Ánh mắt Doãn Lịch và Tống Kỳ Diễn lành lạnh nhàn nhạt như nhau, hai người hiểu trong lòng nhưng không ai nói ra rồi lại đồng thời dời đi, một người cầm ly rượu lên uống, một người lần nữa săn sóc mà gắp thức ăn cho Cận Tử Kỳ.
Tầm mắt của hai người đàn ông này giao nhau ở trong không khí, lúc xẹt qua nhau như phát ra tia lửa bùm bùm lốp bốp, Cận Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn, có thể cảm nhận được rõ ràng sóng điện từ mãnh liệt phát ra va chạm.
Bất quá cũng may, không quá mấy giây, bốn đạo ánh mắt kiêu ngạo kia tự giác dời đi.
Một bữa cơm, trừ Doãn Thấm không biết chuyện, những người khác đều ngửi thấy trong mùi thơm của thức ăn xen lẫn mùi thuốc nổ.
Sau khi ăn xong, một bàn bốn người lại tùy ý mà hàn huyên mấy câu.
Doãn Lịch đột nhiên xoay chuyển đề tài: "A Diễn, để Tử Kỳ lại trò chuyện với chị tôi, chúng ta vào bên trong sân tennis đánh một trận đi, như thế nào?"
A Diễn? Cận Tử Kỳ cười khổ, thật là một người so với một người không giảm bớt phiền!
Tống Kỳ Diễn nào có đạo lý không nhận lời?
"Được, tôi cũng đang có ý này, coi như là sau khi ăn xong cần tiêu hóa."
Nhìn sang bóng lưng hai người sóng vai đi chung, Doãn Thấm không nhịn được cảm thán: "Quan hệ của bọn họ tốt như vậy sao?"
Cận Tử Kỳ có chút mất tự nhiên mà cười cười, quay đầu làm bộ uống trà, quan hệ tốt đến quái dị!
Dĩ nhiên, những lời này là chỉ có thể nói ở đáy lòng.
..................
Cận Tử Kỳ và Doãn Thấm nói chuyện phiếm nội dung không ngoài làm đẹp dưỡng nhan, còn có chung thân đại sự của Doãn Lịch.
Có mấy lời dù sao Doãn Thấm vẫn không dễ nói trước mặt Doãn Lịch, đụng phải Cận Tử Kỳ, biết rõ Cận Tử Kỳ cùng Doãn Lịch có mối quan hệ thân thiết, dĩ nhiên mong chờ những lời đó có thể do cô thuật lại.
Cận Tử Kỳ chỉ có thể trấn an mấy câu, có một số việc, người khác không thể giúp được.
Doãn Thấm cũng rất quan tâm cô, nói xong chuyện của nhà mình, lập tức bắt đầu nói tới cô, vấn đề liên tiếp tới.
"Nghe những lời Kỳ Diễn mới vừa nói, cậu ấy sớm đã có ý với em, làm thế nào không sang nhà em để cầu hôn vậy?"
"Lúc ấy người thừa kế nhà họ Tống "chết đi mà sống lại’ huyên náo sôi sùng sục, chị thấy cậu ta ngược lại so với cháu trai cậu ta tốt hơn mấy phần, may nhờ lúc đầu em không có gả cho Tô Hành Phong, nếu không bây giờ chết chắc!"
"Lại nói tiếp, khi đó, nhà của em thế nào lại cứ cố định chính là Tô Hành Phong mà không phải em trai chị?"
Cận Tử Kỳ cũng không che giấu: "Khi đó trưởng bối hai bên cho rằng chúng em kết hợp là ích lợi tốt nhất cho song phương."
Một là người nối nghiệp đương nhiên, một là người dễ dàng khống chế, thật sự là trai tài gái sắc!
Chẳng qua là không nghĩ tới, người nối nghiệp vừa gặp phải chân ái thì trở nên liều mạng không thèm quan tâm đến gì nữa.
Doãn Thấm lắc đầu bật cười: "Đây coi là một bài toán không tệ, chẳng qua là không nghĩ tới nhà em còn có con tiểu hồ ly tinh."
Cận Tử Kỳ không tiếp lời, chẳng qua là lẳng lặng uống nước, chỉ là cầm một ly nước trắng uống thôi mà cũng toát ra vẻ duyên dáng khác nhau.
Doãn Thấm nhìn thế không khỏi hâm mộ: "Em nói xem em như vậy, ngay cả chị cũng động tâm, làm thế nào không nghiêng vào trong mắt Tô Hành Phong chứ?"
"Tâm tư của đàn ông thường hay khó có thể nắm chắc, khi đó, em đối với anh ta cũng không có bao nhiêu tâm tư, bởi vì thái độ chọn lựa là buông trôi mặc kệ, mới có chuyện chẳng cần phòng bị, cuối cùng khó thoát khỏi số phận bị vứt bỏ."
"Bây giờ, lại nói tiếp, còn phải cám ơn cậu ta vàng thau lẫn lộn, nếu không lấy ở đâu ra cuộc sống mỹ mãn hôm nay của em?"
Doãn Thấm liếc mắt nhìn chung quanh, khẽ nói: "Chị thấy hình như ông già nhà họ Tống rốt cuộc đã buông tay đứa cháu ngoại này rồi."
Cận Tử Kỳ đồng ý gật đầu: "Em và Kỳ Diễn đã từng thảo luận, anh ấy cho là nhà họ Tống nên buông tay Tô Hành Phong, hẳn là anh ta không thể chống lại sự hấp dẫn của sắc đẹp, huống chi......"
Cô đặt ly nước xuống: "Với thân phận của Kiều Niệm Chiêu, trong cảm nhận của Tống lão căn bản không phải là đối tượng tốt để cưới cho Tô Hành Phong, nhưng hết lần này tới lần khác khi đó anh ta đã nói không phải cô ấy thì không lập gia đình, sớm biết sẽ gặp phải cục diện như giờ này ngày này, ban đầu cần gì kiên trì như vậy?"
Doãn Thấm phì cười, đối với chuyện lúc trước Tô Hành Phong và Bạch Tang Tang bị bắt gian tình, cô sớm có nghe thấy, bây giờ thật bội phục Tống Nhiễm Cầm thông minh, đổi lại thành cô, tuyệt đối không có kiên quyết như vậy!
Bất quá, Kiều Niệm Chiêu này cũng thật sự là tai họa, khó có được một người thanh niên tốt tiền đồ rực rỡ, cứ thế lãng phí tâm tư ở trên người cô ta! Đáng thương cho Tô Hành Phong, thật đúng là lãng phí tâm huyết ban đầu của Tống Chi Nhậm!
"Đúng rồi, chồng nhà chị gần đây cùng một thương nhân nước ngoài hợp tác, muốn mở một sân golf ở Tam Á, chị đã gặp thương nhân nước ngoài đó một lần, rất trẻ tuổi, cũng ngang ngang cỡ tầm Kỳ Diễn nhà em."
"Vậy sao?" Cận Tử Kỳ gần đây đối với những người và những chuyện hơi xa lạ thì không có nổi lên bao nhiêu hứng thú.
Doãn Thấm nhìn ra lòng của cô không có ở yên đây, cười một tiếng mờ ám: "Mới tách ra lập tức bắt đầu nhớ nhung rồi?"
Cận Tử Kỳ cười mà không nói, gương mặt lại từ từ ửng lên màu đỏ nhàn nhạt.
Nụ cười trên mặt Doãn Thấm chợt hơi chậm lại, kinh ngạc nỉ non: "Tại sao lại gặp anh ta ở chỗ này?"
"Người nào?" Cận Tử Kỳ cũng theo đó tò mò, vừa định quay đầu lại nhìn, cũng cảm giác được có người đến gần.
Sau đó, một cái bóng bao trùm trên đầu vai cô.
Trong tầm nhìn của Cận Tử Kỳ thoáng hiện một chút sắc trắng, kèm theo một tiếng "Chúc mừng năm mới" không nhanh không chậm.
Cận Tử Kỳ vô cùng hoảng hốt, không nghĩ tới sẽ là anh, trên mặt lại không thể lộ thanh sắc, chẳng qua là không tự chủ được xê dịch qua vị trí bên cạnh, thu hồi ánh mắt, im lặng mà ngồi ngay thẳng.
Ngược lại Doãn Thấm đã đứng dậy, nhìn người vừa tới, mỉm cười nói: "Chúc mừng năm mới."
"Tần tổng, cũng tới đây nghỉ phép sao?"
"Ở chỗ này sân golf cũng sắp động công, tôi muốn có thể tự mình sang đây xem một chuyến, nên tới thôi."
Vóc dáng Tần Viễn rất cao, đôi chân lại thon dài, khóe môi mỉm cười, toàn thân quần áo màu trắng thoải mái, cả người đều là dòng khí chất dịu dàng điềm đạm, vậy mà giờ phút này anh dùng nhiệt độ gần như đả thương người mà nhìn chằm chằm vào gò má của Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ đã nhận ra được ánh mắt của Tần Viễn quá mức nóng bỏng, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn anh.
Doãn Thấm cũng phát giác giữa Tần Viễn và Cận Tử Kỳ có sự khác thường, tầm mắt chuyển qua lại ở trên thân hai người, thử dò xét mà mở miệng: "Tần tổng cùng Tử Kỳ...... Trước kia quen biết?"
Tần Viễn chậm rãi thu hồi tầm mắt quyến luyến của mình, nhìn về phía Doãn Thấm, mỉm cười: "Ừ, coi như là bạn cũ."
Bạn cũ? Lại không nói là bạn bè bình thường, hay là bạn bè trong tình yêu trai gái.
Doãn Thấm càng lúc càng cảm thấy hai người này có cái gì không đúng, trong lúc nhất thời, không khí trở nên có chút lúng túng, sớm biết vậy, sẽ không để cho mấy người A Lịch đi đánh cầu, như bây giờ......
Cận Tử Kỳ lại từ đầu đến cuối vẫn bình thản ung dung, cô uống xong ly nước, để cái ly xuống.
"Thời gian không còn sớm nữa, chị Thấm, em về phòng trước đây."
Nói xong, cô lui ghế ra rồi đứng dậy, lúc đi lướt qua Tần Viễn, cũng chỉ là vì lịch sự mà gật đầu.
Tần Viễn thấy Cận Tử Kỳ ngay cả con mắt cũng không nhìn mình, đáy mắt thoáng chớp qua vẻ cô đơn, bàn tay buông xuống ở bên người, thiếu chút nữa đã khống chế không được mà muốn kéo cô lại, nhưng đúng là vẫn còn cố nén xuống.
"Tần tổng." Doãn Thấm lại gọi Tần Viễn đang ở trạng thái thất thần một tiếng.
Tần Viễn không muốn dời mắt đi chỗ khác, cười khẽ, vẻ mặt thoạt nhìn lại không che dấu được vẻ tịch liêu.