Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm chiếc ô tô đang rục rịch ở phía trước không chớp mắt, hai tay siết chặt tay lái.
Ở sau lưng sớm đã bị mồ hôi thấm ướt, lúc đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, sẽ không người nào không thấy sợ hãi.
Thanh Kiều ở kế bên, nắm lấy tay cầm, lúc quay đầu nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xe, trái tim cũng không ngừng tuôn ra khí lạnh.
Vừa rồi quá căng thẳng, đã không có phát hiện, con đường này lại là đường lớn được xây dọc theo bờ sông!
Hàng rào bảo vệ vừa rồi bị đâm trúng đã lõm sâu vào một ít, chỉ sợ đã không thể chịu nổi thêm một lần va chạm nào nữa.
Nếu như chiếc xe kia lại tông vào xe của họ, chắc chắn xe của họ sẽ bị đụng văng rơi xuống dưới dòng sông!
Mà thời tiết rét lạnh thế này, một khi rơi xuống sông, không kịp thời nghĩ cách cứu viện, tuyệt đối chỉ còn đường chết!
Huống hồ, đối phương một lòng chỉ mang theo ý muốn không giết chết bọn họ sẽ không bỏ qua, thì làm sao có lòng tốt mà cứu giúp họ chứ?
Thanh Kiều quay đầu nhìn lên bụng của Cận Tử Kỳ, hiện đang không có ai so với chị họ càng thêm nguy hiểm.
Ở thời khắc nguy nan này, năng lực phản ứng nhất đẳng hơn người của Cận Tử Kỳ cùng một tâm thái lạnh lùng bình tĩnh đã được phát huy vô cùng tinh tế, nhưng bây giờ trước tiên phải nghĩ cách quay đầu xe trốn thoát khỏi chiếc ô tô đang cố đuổi sát theo phía sau.
Hiện tại so với việc chạy nhanh thì trên hết phải làm sao điều khiển tốt đầu xe!
"A...." Phương Tình Vân chịu đựng không nổi sự luân chuyển cực hạn mà nôn khan thét lên.
Chỉ đến khi tiếng kêu gào ngưng lại, Cận Tử Kỳ đã nhanh chóng hoàn thành động tác, đánh hết vô lăng, chân ga vèo một cái, chiếc xe xoay tròn lấy rồi bay ra ngoài!
Hiển nhiên chiếc ô tô phía sau không ngờ Cận Tử Kỳ là một người phụ nữ có thai mà lá gan lớn như vậy, phản ứng nhanh như vậy, ngắn ngủi mấy giây, bọn chúng mới chớp mắt xuống, chiếc xe mà bọn chúng cho rằng sẽ bị ép đến con đường riêng đã thoát đi!
"Mẹ kiếp, con đàn bà kia thật sự vẫn không sợ chết!"
"Còn nói nhảm nhiều như vậy, mau đuổi theo, nếu để cho bọn chúng chạy, xem mày chết thế nào!"
Chiếc xe ô tô màu đen nhanh chóng quay đầu, hướng về phía chiếc xe của mấy người Cận Tử Kỳ đã bỏ đi mà bám đuổi theo thật chặt.
"Nắm vững tay cầm!"
Thời điểm Cận Tử Kỳ phun ra ba chữ kia, chiếc xe thoáng chốc liền tăng tốc đến cực hạn, như một tia sấm chớp lao về phía trước, cảnh vật hai bên thoáng qua trong chốc lát, khiến người ta cảm thấy trước mắt là một mảnh choáng váng mơ hồ.
"Thoát khỏi rồi sao?" Thanh Kiều liếc nhìn ra phía sau một cái, cả trái tim cũng sắp vọt lên.
Chiếc xe ô tô màu đen phản ứng cũng không chậm, dùng tốc độ tương tự nhanh chóng bám theo gắt gao từ phía sau.
Hai chiếc xe ở trên đường lớn không ngừng truy đuổi, hiện trường cực kỳ mạo hiểm.
May mắn là, loại khí trời này, lại là buổi tối, trên đường không có xe cộ nào vãng lai cùng người đi đường.
Chiếc xe của Cận Tử Kỳ lái đi rất nhanh, chiếc xe đằng sau cũng không chậm, nhiều lần suýt chút nữa đã đuổi kịp tới.
"Cô lái chậm thôi, chậm thôi... Sẽ xảy ra chuyện!"
Phương Tình Vân ôm ngực, sắc mặt vặn vẹo trắng bệch kêu gào thảm thiết, muốn Cận Tử Kỳ chậm lại.
"Cô câm miệng cho tôi!" Thanh Kiều một phát bắt được tay của Phương Tình Vân, hất cô ta ra: "Người đàn bà ngu xuẩn!"
Vào lúc này tinh thần của Cận Tử Kỳ đang tập trung cao độ, cô vứt bỏ hết tất cả tạp niệm vô ích trong đầu, chuyên tâm mà điều khiển chiếc xe, đến cả ông Trương là tài xế cũng phải đối với kỹ năng lái xe của Cận Tử Kỳ sinh ra kính nể.
Hiện tại nơi họ đang chạy cũng không kém gì đường Bàn Sơn, một khi không chú ý sẽ đụng gẫy hàng rào bảo vệ ngã xuống tan xương nát thịt, nhưng, ngay cả chớp mắt Cận Tử Kỳ cũng không chớp một cái, chứ đừng nói chi là giảm tốc độ lại!
Đương nhiên ông không biết rằng Cận Tử Kỳ cũng phải đang dùng tính mạng để lái chiếc xe này, nếu như cô nói vốn dĩ bản thân mình cũng không dám chắc là sẽ không để cho xe rơi xuống, chỉ là dựa vào cảm giác điều khiển, có lẽ ông Trương cũng đã sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy.
"Chị họ, chiếc xe đằng sau kia càng ngày càng gần!" Thanh Kiều thấp thỏm mà hô to một tiếng.
Cận Tử Kỳ nhìn sang kính chiếu hậu, nhưng lại không chạy nhanh thêm, mà chậm rãi đạp phanh lại.
"Cô điên rồi, vào lúc này mà chậm lại!" Phương Tình Vân suýt chút nữa từ trên chỗ ngồi nhảy lên.
Cận Tử Kỳ mặc kệ cô ta, hai mắt vừa chú ý con đường phía trước, vừa quan sát chiếc xe ô tô đằng sau sắp đụng vào đuôi xe mình, thậm chí cô có thể thấy được vẻ mặt dữ tợn của tên đàn ông ngồi trên ghế lái đang tươi cười đắc ý.
Khoảnh khắc chiếc xe ô tô kia sắp đâm lên đuôi xe, Cận Tử Kỳ đột nhiên quẹo thật nhanh, tiện thể đạp xuống chân ga.
Trong ghế của chiếc xe đang đuổi sát phía sau, đồng tử của tên tài xế co rụt lại, hắn chỉ thét lên được một tiếng thét chói tai: "Là cua quẹo..."
Nhưng, do trước đó hắn đuổi theo Cận Tử Kỳ quá sát quá gần, tình hình đường phía trước đều bị xe của nhóm người Cận Tử Kỳ chắn mất.
Vào lúc này lại đột nhiên thay đổi, hiển nhiên, đã không thể làm được gì...
Lúc Cận Tử Kỳ quẹo cua thì nhìn thấy tên tài xế trên chiếc xe ô tô màu đen sau khi phản ứng lại đã ở tại chỗ điên cuồng xoay tròn vài vòng, sau đó đột nhiên đụng vào hàng rào bảo vệ.... Xông thẳng xuống đường cao tốc!
"Phụt ầm ầm..."
Thanh Kiều ngồi ở đó sắc mặt tái xanh, hai mắt có chút tan rã, dưới cằm đọng lại hết giọt mồ hôi này đến giọt mồ hôi khác.
Tiếng nổ lớn kinh người truyền qua trong tai của cô, phải qua một hồi, cô mới phản ứng được...
Đây là âm thanh chiếc xe rơi xuống sông...
Được cứu rồi... Là được cứu rồi sao?
Thanh Kiều vui sướng mà quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ, "Chị họ...."
Gân xanh bên trán Cận Tử Kỳ căng lên rõ ràng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi chạy đi được một đoạn đường thì cho dừng xe lại.
"Thanh Kiều, em qua điều khiển một lát, chị muốn nghỉ ngơi một chút."
Tính cách Cận Tử Kỳ mạnh mẽ hơn người như vậy, trừ phi là thật sự quá mệt rồi, nếu không sẽ không đưa ra loại yêu cầu này.
Thanh Kiều gật đầu, trong ba giây, hai người xuống xe, lên xe, trao đổi vị trí.
Cận Tử Kỳ dựa vào lưng ghế ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hít một hơi thật sâu, mới thoáng thả lỏng mình, nhắm mắt bình ổn hơi thở.
"Vừa rồi chiếc xe kia..."
Thanh Kiều muốn nói lại thôi, nhìn Cận Tử Kỳ vài lần, mới nói: "Chị họ, bọn họ muốn giết chị sao?"
Cận Tử Kỳ xoa huyệt thái dương: "Chị cũng không biết, chị vốn hoài nghi là những cư dân kia ở Bến Thượng Hải (The Bund - Waitan) tối qua, nhưng hiện tại xem ra hẳn là không phải, bọn họ còn chưa có lớn gan đến mức xem thường mạng người."
Vừa rồi những người kia, tuy nói là muốn bắt sống cô, lại ra tay tuyệt không qua loa ậm ờ, không hề lưu tình một chút nào.
"Vẫn phải cố gắng hết sức tìm được chỗ có người, sau đó báo cảnh sát cầu cứu đi!"
Thanh Kiều dạ một tiếng, nhưng cũng không lâu lắm, cô liền chóng sợ hãi thốt lên: "Gay go rồi!"
Tốc độ của biếc xe cũng dần dần chậm lại.
"Sao vậy?" Cận Tử Kỳ khó hiểu mà nhìn cô.
Thanh Kiều lúng túng quay sang, "Chị họ, chúng ta... Có lẽ đã lạc đường."
"Cái gì? Cô lái xe kiểu gì vậy?" Phương Tình Vân dẫn đầu sợ hãi mà chỉ trích Thanh Kiều.
Cận Tử Kỳ quét tới một ánh mắt lạnh lẽo: "Nơi này người không nên lên tiếng nhất chính là cô, nếu như cô có ý kiến, đại khái có thể lập tức xuống xe, tôi sẽ không cản cô, dù sao chúng tôi cũng không còn bao nhiêu xăng."
Cho nên, người tiếp theo bị ném, có thể giảm bớt sức nặng cho chiếc xe, cô cần xuống xe vừa vặn hợp với tính toán của tôi!
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ âm u lạnh lẽo khiến hai vai Phương Tình Vân khẽ run, cũng không dám nói thêm một chữ nữa.
Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh!
Dưới đáy lòng Cận Tử Kỳ đã xem thường Phương Tình Vân, sau đó cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Họ đã sớm chệch hướng tuyến đường quốc lộ, không biết nên đã đi tới một ngã ba.
Vừa rồi Cận Tử Kỳ chỉ lo chạy bán sống bán chết như bay, tâm trạng bất ổn, những người khác cũng ở trạng thái khẩn trương cao độ, có ai lại rãnh rỗi đi nghiên cứu xem đường nào đúng đường nào sai, chỉ cần có thể chạy thoát được thì chính là con đường tốt nhất!
"Đây là nơi nào vậy..." Thanh Kiều nóng lòng mà nhìn ngang nhìn dọc.
Cận Tử Kỳ cũng phát hiện chung quanh ngã ba này cũng không có dấu hiệu công trình kiến trúc nào, cô cũng chưa từng đến đây.
Thành phố S là kinh đô cũ của nhiều triều đại, qua mấy trăm năm, đương nhiên là hiếm có thành phố lớn.
Trừ khu trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt, thì các khu khác cũng không ít địa phương hoang vu vắng người, nếu có một dụng cụ hướng dẫn có lẽ còn có thể tìm được đường, nhưng hiện tại bây giờ, hiển nhiên có phần bất lực khốn đốn.
"Đừng lo, lái từ từ dọc theo con đường này trở về, chung quanh đây, hẳn là có người ở."
Tất cả mọi người trong xe, Cận Tử Kỳ thuộc người bình tĩnh nhất.
Thanh Kiều bất an, sau khi được Cận Tử Kỳ trấn an thì cô gật đầu, chiếc xe đánh vòng một cái quay về, lại dọc theo lộ trình vừa rồi mà trở về.
Không ngờ, vừa lái đi được mấy trăm mét, trước mui xe đột nhiên phát ra một tràng tiếng kêu cọ xát khó nghe.
Ngay sau đó, chiếc xe bốc khói!
Cận Tử Kỳ, Thanh Kiều: "..."
Ông Trương đúng lúc lên tiếng: "Xe này, hôm kia mới được bảo dưỡng xong, theo lý mà nói không thể hư."
Cận Tử Kỳ nâng trán, tuy rằng chiếc xe này kiên cố, nhưng trước mui xe đã tông mạnh vào hàng rào bảo vệ trên đường, còn tông gãy một cây cột đèn đường, lại bị cô bất chấp liều mạng đua lâu như vậy...
Thì...
Nếu như không bị hư mới thật không có thiên lý.
Họ hẳn là nên vui mừng, ít nhất thời điểm vừa rồi chạy bán sống bán chết chiếc xe này còn có thể chịu đựng được.
"Phải làm sao đây?"
Thanh Kiều lại thử nhiều lần, phát hiện ra thật sự không thể khởi động chiếc xe.
Trong lúc nhất thời người cả một xe cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Trước tiên hãy xuống xe, đến vùng lân cận nhìn xem thử, có lẽ may ra tìm được chiếc xe qua đường."
Cận Tử Kỳ cởi dây an toàn ra, dẫn đầu xuống xe, trời còn chưa tối hẳn, nhưng khá u ám.
Chung quanh ngoại trừ đồng ruộng và rừng núi, cuối cùng thật sự không có người ở, Cận Tử Kỳ đi dạo một vòng, mệt mỏi lau mồ hôi đang chảy xuống trán, thở hổn hển hóa thành từng cụm từng cụm sương trắng tiêu tán trong không khí.
"Không có, bên này căn bản không có xe nào sẽ đến." Ông Trương ôm lấy cánh tay chạy về.
"Chị họ!" Thanh Kiều tìm một vòng cũng đã trở lại: "Nơi này thật sự quá vắng vẻ."
Hiện tại điện thoại di động cũng mất, chiếc xe lại hỏng rồi, trừ phi có người đến cứu viện, nếu không họ thực sự bị vây ở chỗ này rồi.
Trong lòng Cận Tử Kỳ có chút lo lắng, vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy Phương Tình Vân vẫn luôn yên lặng ngồi ở trong xe, cô ta cúi thấp đầu, hai tay thò ở trong túi, không biết đang làm cái gì.
Cận Tử Kỳ híp mắt, vừa muốn đi lên tìm xem đến cùng là làm gì, đột nhiên Thanh Kiều vui mừng hô lên một tiếng: "Nhìn kìa!"
Thuận theo hướng ngón tay của Thanh Kiều, quả nhiên, có một chiếc xe đang chạy tới phía bên này.
Theo mỗi lúc chiếc xe kia càng điều khiển đến gần, ánh đèn xe càng sáng lên, đèn xe chói lóa không hề có cảnh báo trước chiếu thẳng tới đây.
Cận Tử Kỳ theo bản năng đưa tay che chắn ánh đèn chói mắt, lui về sau hai bước.
"Là mấy người bên anh rể tìm được chúng ta sao?"
Thanh Kiều kích động muốn chạy đến giữa lộ đón xe, lại bị Cận Tử Kỳ gắt gao kéo lại.
"Đừng đi qua!"
"Sao vậy, chị họ?"
"Có cái gì đó không đúng..."
Cận Tử Kỳ nhỏ giọng lầm bầm, bỗng dưng trợn to mắt, quay đầu nhìn về phía Phương Tình Vân.
Hai mắt Phương Tình Vân hàm ẩn vẻ giễu cợt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm phía sau lưng của Cận Tử Kỳ, bất ngờ không cảnh giác, đối diện với đôi mắt sắc bén của Cận Tử Kỳ, thì khẽ giật mình, ngay sau đó, nhảy xuống xe muốn chạy trốn.
Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm chiếc ô tô đang rục rịch ở phía trước không chớp mắt, hai tay siết chặt tay lái.
Ở sau lưng sớm đã bị mồ hôi thấm ướt, lúc đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, sẽ không người nào không thấy sợ hãi.
Thanh Kiều ở kế bên, nắm lấy tay cầm, lúc quay đầu nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xe, trái tim cũng không ngừng tuôn ra khí lạnh.
Vừa rồi quá căng thẳng, đã không có phát hiện, con đường này lại là đường lớn được xây dọc theo bờ sông!
Hàng rào bảo vệ vừa rồi bị đâm trúng đã lõm sâu vào một ít, chỉ sợ đã không thể chịu nổi thêm một lần va chạm nào nữa.
Nếu như chiếc xe kia lại tông vào xe của họ, chắc chắn xe của họ sẽ bị đụng văng rơi xuống dưới dòng sông!
Mà thời tiết rét lạnh thế này, một khi rơi xuống sông, không kịp thời nghĩ cách cứu viện, tuyệt đối chỉ còn đường chết!
Huống hồ, đối phương một lòng chỉ mang theo ý muốn không giết chết bọn họ sẽ không bỏ qua, thì làm sao có lòng tốt mà cứu giúp họ chứ?
Thanh Kiều quay đầu nhìn lên bụng của Cận Tử Kỳ, hiện đang không có ai so với chị họ càng thêm nguy hiểm.
Ở thời khắc nguy nan này, năng lực phản ứng nhất đẳng hơn người của Cận Tử Kỳ cùng một tâm thái lạnh lùng bình tĩnh đã được phát huy vô cùng tinh tế, nhưng bây giờ trước tiên phải nghĩ cách quay đầu xe trốn thoát khỏi chiếc ô tô đang cố đuổi sát theo phía sau.
Hiện tại so với việc chạy nhanh thì trên hết phải làm sao điều khiển tốt đầu xe!
"A...." Phương Tình Vân chịu đựng không nổi sự luân chuyển cực hạn mà nôn khan thét lên.
Chỉ đến khi tiếng kêu gào ngưng lại, Cận Tử Kỳ đã nhanh chóng hoàn thành động tác, đánh hết vô lăng, chân ga vèo một cái, chiếc xe xoay tròn lấy rồi bay ra ngoài!
Hiển nhiên chiếc ô tô phía sau không ngờ Cận Tử Kỳ là một người phụ nữ có thai mà lá gan lớn như vậy, phản ứng nhanh như vậy, ngắn ngủi mấy giây, bọn chúng mới chớp mắt xuống, chiếc xe mà bọn chúng cho rằng sẽ bị ép đến con đường riêng đã thoát đi!
"Mẹ kiếp, con đàn bà kia thật sự vẫn không sợ chết!"
"Còn nói nhảm nhiều như vậy, mau đuổi theo, nếu để cho bọn chúng chạy, xem mày chết thế nào!"
Chiếc xe ô tô màu đen nhanh chóng quay đầu, hướng về phía chiếc xe của mấy người Cận Tử Kỳ đã bỏ đi mà bám đuổi theo thật chặt.
"Nắm vững tay cầm!"
Thời điểm Cận Tử Kỳ phun ra ba chữ kia, chiếc xe thoáng chốc liền tăng tốc đến cực hạn, như một tia sấm chớp lao về phía trước, cảnh vật hai bên thoáng qua trong chốc lát, khiến người ta cảm thấy trước mắt là một mảnh choáng váng mơ hồ.
"Thoát khỏi rồi sao?" Thanh Kiều liếc nhìn ra phía sau một cái, cả trái tim cũng sắp vọt lên.
Chiếc xe ô tô màu đen phản ứng cũng không chậm, dùng tốc độ tương tự nhanh chóng bám theo gắt gao từ phía sau.
Hai chiếc xe ở trên đường lớn không ngừng truy đuổi, hiện trường cực kỳ mạo hiểm.
May mắn là, loại khí trời này, lại là buổi tối, trên đường không có xe cộ nào vãng lai cùng người đi đường.
Chiếc xe của Cận Tử Kỳ lái đi rất nhanh, chiếc xe đằng sau cũng không chậm, nhiều lần suýt chút nữa đã đuổi kịp tới.
"Cô lái chậm thôi, chậm thôi... Sẽ xảy ra chuyện!"
Phương Tình Vân ôm ngực, sắc mặt vặn vẹo trắng bệch kêu gào thảm thiết, muốn Cận Tử Kỳ chậm lại.
"Cô câm miệng cho tôi!" Thanh Kiều một phát bắt được tay của Phương Tình Vân, hất cô ta ra: "Người đàn bà ngu xuẩn!"
Vào lúc này tinh thần của Cận Tử Kỳ đang tập trung cao độ, cô vứt bỏ hết tất cả tạp niệm vô ích trong đầu, chuyên tâm mà điều khiển chiếc xe, đến cả ông Trương là tài xế cũng phải đối với kỹ năng lái xe của Cận Tử Kỳ sinh ra kính nể.
Hiện tại nơi họ đang chạy cũng không kém gì đường Bàn Sơn, một khi không chú ý sẽ đụng gẫy hàng rào bảo vệ ngã xuống tan xương nát thịt, nhưng, ngay cả chớp mắt Cận Tử Kỳ cũng không chớp một cái, chứ đừng nói chi là giảm tốc độ lại!
Đương nhiên ông không biết rằng Cận Tử Kỳ cũng phải đang dùng tính mạng để lái chiếc xe này, nếu như cô nói vốn dĩ bản thân mình cũng không dám chắc là sẽ không để cho xe rơi xuống, chỉ là dựa vào cảm giác điều khiển, có lẽ ông Trương cũng đã sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy.
"Chị họ, chiếc xe đằng sau kia càng ngày càng gần!" Thanh Kiều thấp thỏm mà hô to một tiếng.
Cận Tử Kỳ nhìn sang kính chiếu hậu, nhưng lại không chạy nhanh thêm, mà chậm rãi đạp phanh lại.
"Cô điên rồi, vào lúc này mà chậm lại!" Phương Tình Vân suýt chút nữa từ trên chỗ ngồi nhảy lên.
Cận Tử Kỳ mặc kệ cô ta, hai mắt vừa chú ý con đường phía trước, vừa quan sát chiếc xe ô tô đằng sau sắp đụng vào đuôi xe mình, thậm chí cô có thể thấy được vẻ mặt dữ tợn của tên đàn ông ngồi trên ghế lái đang tươi cười đắc ý.
Khoảnh khắc chiếc xe ô tô kia sắp đâm lên đuôi xe, Cận Tử Kỳ đột nhiên quẹo thật nhanh, tiện thể đạp xuống chân ga.
Trong ghế của chiếc xe đang đuổi sát phía sau, đồng tử của tên tài xế co rụt lại, hắn chỉ thét lên được một tiếng thét chói tai: "Là cua quẹo..."
Nhưng, do trước đó hắn đuổi theo Cận Tử Kỳ quá sát quá gần, tình hình đường phía trước đều bị xe của nhóm người Cận Tử Kỳ chắn mất.
Vào lúc này lại đột nhiên thay đổi, hiển nhiên, đã không thể làm được gì...
Lúc Cận Tử Kỳ quẹo cua thì nhìn thấy tên tài xế trên chiếc xe ô tô màu đen sau khi phản ứng lại đã ở tại chỗ điên cuồng xoay tròn vài vòng, sau đó đột nhiên đụng vào hàng rào bảo vệ.... Xông thẳng xuống đường cao tốc!
"Phụt ầm ầm..."
Thanh Kiều ngồi ở đó sắc mặt tái xanh, hai mắt có chút tan rã, dưới cằm đọng lại hết giọt mồ hôi này đến giọt mồ hôi khác.
Tiếng nổ lớn kinh người truyền qua trong tai của cô, phải qua một hồi, cô mới phản ứng được...
Đây là âm thanh chiếc xe rơi xuống sông...
Được cứu rồi... Là được cứu rồi sao?
Thanh Kiều vui sướng mà quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ, "Chị họ...."
Gân xanh bên trán Cận Tử Kỳ căng lên rõ ràng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi chạy đi được một đoạn đường thì cho dừng xe lại.
"Thanh Kiều, em qua điều khiển một lát, chị muốn nghỉ ngơi một chút."
Tính cách Cận Tử Kỳ mạnh mẽ hơn người như vậy, trừ phi là thật sự quá mệt rồi, nếu không sẽ không đưa ra loại yêu cầu này.
Thanh Kiều gật đầu, trong ba giây, hai người xuống xe, lên xe, trao đổi vị trí.
Cận Tử Kỳ dựa vào lưng ghế ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hít một hơi thật sâu, mới thoáng thả lỏng mình, nhắm mắt bình ổn hơi thở.
"Vừa rồi chiếc xe kia..."
Thanh Kiều muốn nói lại thôi, nhìn Cận Tử Kỳ vài lần, mới nói: "Chị họ, bọn họ muốn giết chị sao?"
Cận Tử Kỳ xoa huyệt thái dương: "Chị cũng không biết, chị vốn hoài nghi là những cư dân kia ở Bến Thượng Hải (The Bund - Waitan) tối qua, nhưng hiện tại xem ra hẳn là không phải, bọn họ còn chưa có lớn gan đến mức xem thường mạng người."
Vừa rồi những người kia, tuy nói là muốn bắt sống cô, lại ra tay tuyệt không qua loa ậm ờ, không hề lưu tình một chút nào.
"Vẫn phải cố gắng hết sức tìm được chỗ có người, sau đó báo cảnh sát cầu cứu đi!"
Thanh Kiều dạ một tiếng, nhưng cũng không lâu lắm, cô liền chóng sợ hãi thốt lên: "Gay go rồi!"
Tốc độ của biếc xe cũng dần dần chậm lại.
"Sao vậy?" Cận Tử Kỳ khó hiểu mà nhìn cô.
Thanh Kiều lúng túng quay sang, "Chị họ, chúng ta... Có lẽ đã lạc đường."
"Cái gì? Cô lái xe kiểu gì vậy?" Phương Tình Vân dẫn đầu sợ hãi mà chỉ trích Thanh Kiều.
Cận Tử Kỳ quét tới một ánh mắt lạnh lẽo: "Nơi này người không nên lên tiếng nhất chính là cô, nếu như cô có ý kiến, đại khái có thể lập tức xuống xe, tôi sẽ không cản cô, dù sao chúng tôi cũng không còn bao nhiêu xăng."
Cho nên, người tiếp theo bị ném, có thể giảm bớt sức nặng cho chiếc xe, cô cần xuống xe vừa vặn hợp với tính toán của tôi!
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ âm u lạnh lẽo khiến hai vai Phương Tình Vân khẽ run, cũng không dám nói thêm một chữ nữa.
Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh!
Dưới đáy lòng Cận Tử Kỳ đã xem thường Phương Tình Vân, sau đó cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Họ đã sớm chệch hướng tuyến đường quốc lộ, không biết nên đã đi tới một ngã ba.
Vừa rồi Cận Tử Kỳ chỉ lo chạy bán sống bán chết như bay, tâm trạng bất ổn, những người khác cũng ở trạng thái khẩn trương cao độ, có ai lại rãnh rỗi đi nghiên cứu xem đường nào đúng đường nào sai, chỉ cần có thể chạy thoát được thì chính là con đường tốt nhất!
"Đây là nơi nào vậy..." Thanh Kiều nóng lòng mà nhìn ngang nhìn dọc.
Cận Tử Kỳ cũng phát hiện chung quanh ngã ba này cũng không có dấu hiệu công trình kiến trúc nào, cô cũng chưa từng đến đây.
Thành phố S là kinh đô cũ của nhiều triều đại, qua mấy trăm năm, đương nhiên là hiếm có thành phố lớn.
Trừ khu trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt, thì các khu khác cũng không ít địa phương hoang vu vắng người, nếu có một dụng cụ hướng dẫn có lẽ còn có thể tìm được đường, nhưng hiện tại bây giờ, hiển nhiên có phần bất lực khốn đốn.
"Đừng lo, lái từ từ dọc theo con đường này trở về, chung quanh đây, hẳn là có người ở."
Tất cả mọi người trong xe, Cận Tử Kỳ thuộc người bình tĩnh nhất.
Thanh Kiều bất an, sau khi được Cận Tử Kỳ trấn an thì cô gật đầu, chiếc xe đánh vòng một cái quay về, lại dọc theo lộ trình vừa rồi mà trở về.
Không ngờ, vừa lái đi được mấy trăm mét, trước mui xe đột nhiên phát ra một tràng tiếng kêu cọ xát khó nghe.
Ngay sau đó, chiếc xe bốc khói!
Cận Tử Kỳ, Thanh Kiều: "..."
Ông Trương đúng lúc lên tiếng: "Xe này, hôm kia mới được bảo dưỡng xong, theo lý mà nói không thể hư."
Cận Tử Kỳ nâng trán, tuy rằng chiếc xe này kiên cố, nhưng trước mui xe đã tông mạnh vào hàng rào bảo vệ trên đường, còn tông gãy một cây cột đèn đường, lại bị cô bất chấp liều mạng đua lâu như vậy...
Thì...
Nếu như không bị hư mới thật không có thiên lý.
Họ hẳn là nên vui mừng, ít nhất thời điểm vừa rồi chạy bán sống bán chết chiếc xe này còn có thể chịu đựng được.
"Phải làm sao đây?"
Thanh Kiều lại thử nhiều lần, phát hiện ra thật sự không thể khởi động chiếc xe.
Trong lúc nhất thời người cả một xe cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Trước tiên hãy xuống xe, đến vùng lân cận nhìn xem thử, có lẽ may ra tìm được chiếc xe qua đường."
Cận Tử Kỳ cởi dây an toàn ra, dẫn đầu xuống xe, trời còn chưa tối hẳn, nhưng khá u ám.
Chung quanh ngoại trừ đồng ruộng và rừng núi, cuối cùng thật sự không có người ở, Cận Tử Kỳ đi dạo một vòng, mệt mỏi lau mồ hôi đang chảy xuống trán, thở hổn hển hóa thành từng cụm từng cụm sương trắng tiêu tán trong không khí.
"Không có, bên này căn bản không có xe nào sẽ đến." Ông Trương ôm lấy cánh tay chạy về.
"Chị họ!" Thanh Kiều tìm một vòng cũng đã trở lại: "Nơi này thật sự quá vắng vẻ."
Hiện tại điện thoại di động cũng mất, chiếc xe lại hỏng rồi, trừ phi có người đến cứu viện, nếu không họ thực sự bị vây ở chỗ này rồi.
Trong lòng Cận Tử Kỳ có chút lo lắng, vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy Phương Tình Vân vẫn luôn yên lặng ngồi ở trong xe, cô ta cúi thấp đầu, hai tay thò ở trong túi, không biết đang làm cái gì.
Cận Tử Kỳ híp mắt, vừa muốn đi lên tìm xem đến cùng là làm gì, đột nhiên Thanh Kiều vui mừng hô lên một tiếng: "Nhìn kìa!"
Thuận theo hướng ngón tay của Thanh Kiều, quả nhiên, có một chiếc xe đang chạy tới phía bên này.
Theo mỗi lúc chiếc xe kia càng điều khiển đến gần, ánh đèn xe càng sáng lên, đèn xe chói lóa không hề có cảnh báo trước chiếu thẳng tới đây.
Cận Tử Kỳ theo bản năng đưa tay che chắn ánh đèn chói mắt, lui về sau hai bước.
"Là mấy người bên anh rể tìm được chúng ta sao?"
Thanh Kiều kích động muốn chạy đến giữa lộ đón xe, lại bị Cận Tử Kỳ gắt gao kéo lại.
"Đừng đi qua!"
"Sao vậy, chị họ?"
"Có cái gì đó không đúng..."
Cận Tử Kỳ nhỏ giọng lầm bầm, bỗng dưng trợn to mắt, quay đầu nhìn về phía Phương Tình Vân.
Hai mắt Phương Tình Vân hàm ẩn vẻ giễu cợt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm phía sau lưng của Cận Tử Kỳ, bất ngờ không cảnh giác, đối diện với đôi mắt sắc bén của Cận Tử Kỳ, thì khẽ giật mình, ngay sau đó, nhảy xuống xe muốn chạy trốn.