Editor: Tâm Thường Lạc
“Tôi là người đặc biệt thích làm đề tài lựa chọn, cho nên trước khi Tần tổng đến cố ý thiết kế một đề tài cho Tần tổng, Tần tổng, để cho tôi nhìn xem thử tối nay lựa chọn của anh là người nào?"
Tần Viễn ngồi đối diện với lão đại, hai tay đan vào nhau đặt ở trên đùi, dáng vẻ sét đánh không sợ hãi.
"So với chuyện đưa ra lựa chọn mà nói, tôi càng muốn biết ai là người huy động nhân lực như vậy để bắt cóc hai người phụ nữ."
Lão đại cười hắc hắc hai tiếng: "Điểm ấy, Tần tổng anh thật sự nghĩ sai rồi, ngay từ đầu chúng tôi cũng chỉ muốn bắt Tống phu nhân, nhưng làm phiền Tống phu nhân nhắc nhở, chúng tôi mới biết được một vị khác lại là Tần phu nhân."
Trên lầu ba Cận Tử Kỳ nghe vậy, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi vào sau gáy của mình.
Còn ở bên cạnh, Phương Tình Vân giống như bị người ta xé vết sẹo ra, giãy giụa kêu ưm ưm với Cận Tử Kỳ.
Quả thật, nếu không phải tại Cận Tử Kỳ, Phương Tình Vân cô lúc này hẳn là đang nằm ở trên giường lớn ngủ một cách thoải mái dễ chịu!
Nhưng Tần Viễn ngồi ở đó với một bộ dạng lạnh nhạt, cũng không vì những lời gây khiêu khích này trút oán giận lên trên người của Cận Tử Kỳ, "Nói thử xem, kẻ cầm đầu cho mấy Tiểu La La các người bao nhiêu tiền để bắt cóc người?"
Lão đại của đám bắt cóc cũng không bởi vì ba chữ "Tiểu La La" mà thẹn quá hóa giận.
"Chuyện này cũng không nhọc phiền đến Tần tổng bận tâm đâu nhé, giữ bí mật cho công việc chúng tôi xưa nay đều làm rất tốt."
Bên cạnh có tên bắt cóc đang lật qua lật lại trong vali xách tay rất lâu, mới ghé sát vào lão đại nói: "Là thật!"
Lão đại hài lòng ho nhẹ một tiếng, cười tủm tỉm nhìn Tần Viễn: "Chuyện kiểm tra tiền xong rồi, người thì ở phía trên, hiện tại tôi trao quyền lựa chọn cho Tần tổng, tự mình chọn một đi!"
Tần Viễn nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng mà ngước nhìn lão đại: "Anh lại có lòng tốt như vậy sao?"
"Ha ha, Tần tổng, thật ra tôi cũng là người làm ăn, nói chuyện tất nhiên phải giữ lời, nhất định để cho anh một người."
Đôi mắt Tần Viễn trầm xuống, đáy mắt gợn sóng đầy hoang mang, toàn là sắc mây mờ.
Cận Tử Kỳ ngước nhìn thấy vẻ mặt của Tần Viễn âm tình bất định, nhịp tim không còn ổn định, lặng lẽ mà hết lần này tới lần khác gọi tên Tống Kỳ Diễn, trên trán đã rịn ra mồ hôi lấm tấm.
Lão đại liếc nhìn hai người phụ nữ trên lầu ba mặt mày trắng bệc, nhìn nhìn Tần Viễn chỉ im lặng, đáy mắt lóe lên hưng phấn, gã ta huýt sáo, trên lầu ba, thân hình của Cận Tử Kỳ và Phương Tình Vân nhoáng một cái, người đã bị đẩy xuống.
"Hu hu -- "
Tiếng kêu sợ hãi mơ hồ lại trở nên vô cùng rõ ràng ở trong căn nhà lầu yên tĩnh.
Tần Viễn không khỏi bước lên phía trước một chút, nhìn Phương Tình Vân bị treo trên không, lại chưa từng liếc nhìn đến Cận Tử Kỳ lấy một lần.
Lão đại vẫn luôn len lén quan sát tới Tần Viễn, thấy anh nhìn chằm chằm Phương Tình Vân đang sợ tới mức không khống chế muốn đại tiểu tiện, còn với Cận Tử Kỳ thì thờ ơ không quan tâm, nên có chút tẻ nhạt vô vị.
"Tần tổng thật đúng là quan tâm lo lắng cho vợ của mình, điều này khiến cho người yêu cũ làm sao chịu nổi!"
Tần Viễn đã thu lại hơi thở căng thẳng chung quanh, nhìn lão đại cười lạnh: "Giữa người yêu cũ và con trai, nếu như là anh, anh chọn cái nào? Vấn đề đơn giản như vậy, còn muốn tôi lựa chọn?"
Ở phía trên Phương Tình Vân bị treo lơ lửng mừng rỡ, vành mắt ửng đỏ, lấp lánh nước mắt.
Mặc dù không phải Tần Viễn vì cô ta, nhưng chí ít chứng minh, anh vẫn là đang vì con của bọn họ!
Không giống như Phương Tình Vân vui mừng quá mà ứa nước mắt, toàn thân Cận Tử Kỳ rét run, cổ tay bị trói đến tím bầm, cả người bởi vì mất trọng lượng mà có chút sung huyết, dây thừng trói cô hơi động nhoáng một cái, làm cô khó chịu muốn nôn mửa.
Lão đại ngẩng đầu liếc nhìn Cận Tử Kỳ, còn lời thì nói với Tần Viễn: "Tần tổng, hình như người yêu cũ của anh không hài lòng lắm với lựa chọn của anh đó..."
"Vậy còn có biện pháp nào được đây." Tần Viễn cười khẽ một tiếng: "Anh cũng đã nói là người yêu cũ, có thể so với con trai sao?"
Lão đại bĩu môi xuống, nhàm chán mà nhếch khóe môi: "Tần tổng thật đúng là vô tình."
"Là anh chỉ cho tôi một lựa chọn." Tần Viễn có chút bất đắc dĩ vuốt vuốt tay.
"Ha ha, vậy Tần tổng hãy suy nghĩ cho kỹ, chốc lát nữa tôi sẽ bảo đàn em của tôi cắt dây thừng đấy nhé!"
"Cắt dây thừng?" Tần Viễn mắt lạnh nhìn lão đại: "Không phải nói nộp tiền chuộc xong là thả người sao?"
Lão đại không cho là đúng gật đầu: "Đúng là thả người, nhưng là người sống hay người chết đều do tôi định đoạt!"
Sắc mặt của Tần Viễn tái nhợt đến dọa người, đôi mắt nhìn trừng trừng lão đại của bọn bắt cóc như muốn ăn sống nuốt tươi gã ta.
"Tần tổng, không nên như vậy nha! Không phải tôi đây đã thực hiện giao kèo rồi sao? Anh nộp tiền chuộc cứu vợ, tôi cho anh hai chọn một, anh đỡ được vợ của anh mà nói cuộc trao đổi này vẫn không phải là uổng công chứ?"
Tần Viễn nắm chặt quyền, các đốt ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc: "Anh không muốn một tỷ ngày mai sao?"
"Một tỷ à..." Lão đại do dự một lúc, vuốt càm, đánh giá Tần Viễn vài lần, cười ha hả không ngừng: "Đã có ba tỷ rồi, vậy một tỷ đó tôi sợ rằng không có can đảm cầm."
Nói xong, sắc mặt lão đại chợt thay đổi, lạnh lùng vung tay lên với tên bắt cóc trên lầu ba.
"Tao đếm tới ba, chúng mày liền cắt dây thừng."
Tần Viễn đè bả vai của lão đại lại: "Xảy ra mạng người, không phải là chuyện đùa."
"Mạng người? Mạng người đáng giá mấy đồng tiền!" Lão đại hất bàn tay của Tần Viễn ra: "Hậu quả không nhọc Tần tổng quan tâm!"
Tần Viễn quay đầu vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng mà ngước nhìn hai sợi dây, một giọt mồ hôi lạnh lướt qua lông mi, rơi vào trong mắt của anh.
Một cảm giác mằn mặn khó chịu, anh cũng không dám nhắm mắt lại.
Lão đại nhìn thấy Tần Viễn thấp thỏm, mới có chút cao hứng trở lại, đề cao giọng hô to: "Một!"
Gã ta không lập tức hô hai, mà cười như không cười nghiêng mắt nhìn Tần Viễn ở bên cạnh thân thể thẳng tắp: "Tần tổng thừa lúc còn sớm mà đưa ra lựa chọn, cho tới ba mà anh còn chưa chọn xong, chính là hai cái mạng người đó!"
Một phút đồng hồ sau, gã đàn ông tục tằng một tiếng "Hai" vang dội cả căn nhà lầu.
Dây thừng lại tuột xuống, Cận Tử Kỳ theo bản năng che chở bụng của mình, cô nhìn xuống đất, từ nơi này té xuống, nhẹ thì gãy xương, nặng thì bại liệt, nhưng điều duy nhất có thể xác định, đứa bé nhất định sẽ sảy mất!
Trừ phi là phía dưới có người chụp được cô!
Nhưng, ở trong căn phòng này, có ai nguyện ý bất chấp nguy hiểm bị đánh tổn thương để ra bảo vệ cho cô?
Duy nhất có một người đàn ông không phải bọn bắt cóc, nhưng đã có người mình muốn cứu...
Cận Tử Kỳ khép mắt lại, trong lòng suy nghĩ, đợi lát nữa lúc dây thừng bị đứt, cô sẽ cố gắng hết mức không để cho bụng chạm đất trước, tuy rằng cơ hội xa vời, nhưng cô vẫn nên thử một lần, vì giữ lại đứa bé này.
Trong mắt Tần Viễn phủ đầy tơ máu, anh ngẩng đầu lên, từ khi mới bước vào phòng, lần đầu tiên, nhìn thẳng nhìn về phía Cận Tử Kỳ, đối với ánh mắt tha thiết chờ mong của Phương Tình Vân anh làm như không nhìn thấy, chỉ là nhìn chăm chăm vào Cận Tử Kỳ thật tha thiết.
Anh nhìn thấy cô tuyệt vọng mà nhắm hai mắt lại, không dám nhìn tới một màn máu tanh ngăn cách phía sau sợi dây thừng.
Tần Viễn không khỏi cười khổ, cô cho tới nay chưa từng nghĩ, anh sẽ lựa chọn cứu cô sao?
Nghĩ đến mười năm sau, sau khi cô khôi phục trí nhớ, mỗi một lần gặp mặt đều lạnh lùng đối lập nhau, mỗi một lần mở miệng ra thì đả thương người, cũng là vì một người đàn ông khác, về phần anh, đã sớm không còn ở trong lòng của cô.
Tần Viễn ngước nhìn chiếc bụng đã nhô cao của Cận Tử Kỳ, trong này cũng là hoài thai đứa bé của người đàn ông khác.
Nếu như đứa bé này sảy mất, không biết Tống Kỳ Diễn sẽ phản ứng ra sao?
Đột nhiên anh nhớ lại lúc anh hai mươi mốt tuổi, Cận Tử Kỳ thì mười tám tuổi chạy đến tìm anh, cô một thân một mình đứng ở nhà ga chờ đợi, lúc anh đuổi tới, cô đã đứng thành người tuyết ở trong đống tuyết.
Khi đó, lông mi của cô chớp chớp, con mắt lóe sáng lấp lánh nhìn anh: "Tần Viễn, chúng ta bỏ trốn đi!"
"Tần Viễn, nếu như về sau chúng ta có con, nhất định sẽ có ngoại hình xinh xắn hơn so với nó!"
Một tay anh nắm lấy tay cô một tay xách hành lý của cô lên dẫn cô về nhà, ở ven đường cô chỉ vào một bé trai kêu lên.
Ở trong đầu tái hiện lại nụ cười đắc ý thề non hẹn biển của cô, không thể xua tan đi được sự hồn nhiên trong sáng vào năm ấy...
..........................................
"Ba..."
Lão đại của bọn bắt cóc kích động đề cao âm lượng, trong cặp mắt đầy vẻ khát máu hưng phấn, tục xưng là biến thái.
Chỉ là tay của gã vừa vung xuống, từ bên ngoài cánh cửa chính của căn nhà lầu đã vang lên một tiếng xô đổ "Loảng xoảng".
Kể cả lão đại ở bên trong đám bắt cóc cũng đã kinh ngạc mà há to mồm, không hiểu được chuyện gì mà nhìn lối vào --
Trong bầu không khí bụi bay lên cuồn cuộn, từng trận gió lạnh từ cánh cửa lớn bị mở â thổi vù vù vào trong.
Nhịp tim của Cận Tử Kỳ hơi chậm lại, bỗng ngẩng đầu lên nhìn sang phía lối vào, chỉ là chưa chờ tầm mắt của cô bắt được bóng hình quen thuộc kia, sợi dây thừng buộc chặt ở cổ tay sau đó lại bị buông lỏng --
Cận Tử Kỳ và Phương Tình Vân đồng thời nhanh như tia chớp bị rơi tự do xuống phía dưới.
Lớp băng keo dán kín đã che đậy đi từng tiếng kêu lên đầy kinh hoảng.
Luồng gió thổi mạnh sượt qua gò má, có chút nhói đau, cánh môi Cận Tử Kỳ trắng bệch, cắn răng, ôm lấy bụng thật gắt gao.
Mặc kệ xảy ra điều gì, chỉ cần có thể giữ lại cục cưng, có thể giữ lại cục cưng là tốt rồi!
..............................
Nhìn thấy dây thừng trong phút chốc đứt lìa, trên cổ Tần Viễn nổi gân xanh, bỗng nhiên anh phóng tới chỗ người phụ nữ ấy.
Gần như không có chút nào do dự, đôi mắt luồn nhìn cô chằm chằm không chớp, hai chân cũng thuận theo tâm ý của mình.
Chỉ là, khóe mắt đột nhiên liếc thấy có một bóng người khác sốt ruột xông tới.
....................................
Thời gian giống như dừng lại một vài giây, Cận Tử Kỳ nhắm chặt hai mắt, hai tay che lấy bụng tái xanh siết chặt quần áo đến nhăn nhúm, cả người nhìn qua như đã trải qua một loại dằn vặt dày vò.
Màng nhĩ phát ra tiếng ông ông, mồ hôi lạnh thấm ướt vạt áo, tro tàn lại cháy có phải là chính là tình huống như thế?
-- Kỳ Diễn đến rồi, người đàn ông mà cô vẫn ngày nhớ đêm mong vào khoảnh khắc cuối cùng này đã chạy tới!
Trên hàng mi đang run nhè nhẹ của Cận Tử Kỳ đã thấm hơi nước, cô không dám mở mắt ra, chỉ là dùng tay ôm chặt lấy cổ của Tống Kỳ Diễn, giống như tấm lục bình bồng bềnh phiêu dạt trong biển đã tìm tới bến tàu của mình.
Giống như một vở kịch được xoay chuyển, cốt truyện sau đó đã phát sinh sự thay đổi ngoài dự đoán của mọi người --
“Tôi là người đặc biệt thích làm đề tài lựa chọn, cho nên trước khi Tần tổng đến cố ý thiết kế một đề tài cho Tần tổng, Tần tổng, để cho tôi nhìn xem thử tối nay lựa chọn của anh là người nào?"
Tần Viễn ngồi đối diện với lão đại, hai tay đan vào nhau đặt ở trên đùi, dáng vẻ sét đánh không sợ hãi.
"So với chuyện đưa ra lựa chọn mà nói, tôi càng muốn biết ai là người huy động nhân lực như vậy để bắt cóc hai người phụ nữ."
Lão đại cười hắc hắc hai tiếng: "Điểm ấy, Tần tổng anh thật sự nghĩ sai rồi, ngay từ đầu chúng tôi cũng chỉ muốn bắt Tống phu nhân, nhưng làm phiền Tống phu nhân nhắc nhở, chúng tôi mới biết được một vị khác lại là Tần phu nhân."
Trên lầu ba Cận Tử Kỳ nghe vậy, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi vào sau gáy của mình.
Còn ở bên cạnh, Phương Tình Vân giống như bị người ta xé vết sẹo ra, giãy giụa kêu ưm ưm với Cận Tử Kỳ.
Quả thật, nếu không phải tại Cận Tử Kỳ, Phương Tình Vân cô lúc này hẳn là đang nằm ở trên giường lớn ngủ một cách thoải mái dễ chịu!
Nhưng Tần Viễn ngồi ở đó với một bộ dạng lạnh nhạt, cũng không vì những lời gây khiêu khích này trút oán giận lên trên người của Cận Tử Kỳ, "Nói thử xem, kẻ cầm đầu cho mấy Tiểu La La các người bao nhiêu tiền để bắt cóc người?"
Lão đại của đám bắt cóc cũng không bởi vì ba chữ "Tiểu La La" mà thẹn quá hóa giận.
"Chuyện này cũng không nhọc phiền đến Tần tổng bận tâm đâu nhé, giữ bí mật cho công việc chúng tôi xưa nay đều làm rất tốt."
Bên cạnh có tên bắt cóc đang lật qua lật lại trong vali xách tay rất lâu, mới ghé sát vào lão đại nói: "Là thật!"
Lão đại hài lòng ho nhẹ một tiếng, cười tủm tỉm nhìn Tần Viễn: "Chuyện kiểm tra tiền xong rồi, người thì ở phía trên, hiện tại tôi trao quyền lựa chọn cho Tần tổng, tự mình chọn một đi!"
Tần Viễn nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng mà ngước nhìn lão đại: "Anh lại có lòng tốt như vậy sao?"
"Ha ha, Tần tổng, thật ra tôi cũng là người làm ăn, nói chuyện tất nhiên phải giữ lời, nhất định để cho anh một người."
Đôi mắt Tần Viễn trầm xuống, đáy mắt gợn sóng đầy hoang mang, toàn là sắc mây mờ.
Cận Tử Kỳ ngước nhìn thấy vẻ mặt của Tần Viễn âm tình bất định, nhịp tim không còn ổn định, lặng lẽ mà hết lần này tới lần khác gọi tên Tống Kỳ Diễn, trên trán đã rịn ra mồ hôi lấm tấm.
Lão đại liếc nhìn hai người phụ nữ trên lầu ba mặt mày trắng bệc, nhìn nhìn Tần Viễn chỉ im lặng, đáy mắt lóe lên hưng phấn, gã ta huýt sáo, trên lầu ba, thân hình của Cận Tử Kỳ và Phương Tình Vân nhoáng một cái, người đã bị đẩy xuống.
"Hu hu -- "
Tiếng kêu sợ hãi mơ hồ lại trở nên vô cùng rõ ràng ở trong căn nhà lầu yên tĩnh.
Tần Viễn không khỏi bước lên phía trước một chút, nhìn Phương Tình Vân bị treo trên không, lại chưa từng liếc nhìn đến Cận Tử Kỳ lấy một lần.
Lão đại vẫn luôn len lén quan sát tới Tần Viễn, thấy anh nhìn chằm chằm Phương Tình Vân đang sợ tới mức không khống chế muốn đại tiểu tiện, còn với Cận Tử Kỳ thì thờ ơ không quan tâm, nên có chút tẻ nhạt vô vị.
"Tần tổng thật đúng là quan tâm lo lắng cho vợ của mình, điều này khiến cho người yêu cũ làm sao chịu nổi!"
Tần Viễn đã thu lại hơi thở căng thẳng chung quanh, nhìn lão đại cười lạnh: "Giữa người yêu cũ và con trai, nếu như là anh, anh chọn cái nào? Vấn đề đơn giản như vậy, còn muốn tôi lựa chọn?"
Ở phía trên Phương Tình Vân bị treo lơ lửng mừng rỡ, vành mắt ửng đỏ, lấp lánh nước mắt.
Mặc dù không phải Tần Viễn vì cô ta, nhưng chí ít chứng minh, anh vẫn là đang vì con của bọn họ!
Không giống như Phương Tình Vân vui mừng quá mà ứa nước mắt, toàn thân Cận Tử Kỳ rét run, cổ tay bị trói đến tím bầm, cả người bởi vì mất trọng lượng mà có chút sung huyết, dây thừng trói cô hơi động nhoáng một cái, làm cô khó chịu muốn nôn mửa.
Lão đại ngẩng đầu liếc nhìn Cận Tử Kỳ, còn lời thì nói với Tần Viễn: "Tần tổng, hình như người yêu cũ của anh không hài lòng lắm với lựa chọn của anh đó..."
"Vậy còn có biện pháp nào được đây." Tần Viễn cười khẽ một tiếng: "Anh cũng đã nói là người yêu cũ, có thể so với con trai sao?"
Lão đại bĩu môi xuống, nhàm chán mà nhếch khóe môi: "Tần tổng thật đúng là vô tình."
"Là anh chỉ cho tôi một lựa chọn." Tần Viễn có chút bất đắc dĩ vuốt vuốt tay.
"Ha ha, vậy Tần tổng hãy suy nghĩ cho kỹ, chốc lát nữa tôi sẽ bảo đàn em của tôi cắt dây thừng đấy nhé!"
"Cắt dây thừng?" Tần Viễn mắt lạnh nhìn lão đại: "Không phải nói nộp tiền chuộc xong là thả người sao?"
Lão đại không cho là đúng gật đầu: "Đúng là thả người, nhưng là người sống hay người chết đều do tôi định đoạt!"
Sắc mặt của Tần Viễn tái nhợt đến dọa người, đôi mắt nhìn trừng trừng lão đại của bọn bắt cóc như muốn ăn sống nuốt tươi gã ta.
"Tần tổng, không nên như vậy nha! Không phải tôi đây đã thực hiện giao kèo rồi sao? Anh nộp tiền chuộc cứu vợ, tôi cho anh hai chọn một, anh đỡ được vợ của anh mà nói cuộc trao đổi này vẫn không phải là uổng công chứ?"
Tần Viễn nắm chặt quyền, các đốt ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc: "Anh không muốn một tỷ ngày mai sao?"
"Một tỷ à..." Lão đại do dự một lúc, vuốt càm, đánh giá Tần Viễn vài lần, cười ha hả không ngừng: "Đã có ba tỷ rồi, vậy một tỷ đó tôi sợ rằng không có can đảm cầm."
Nói xong, sắc mặt lão đại chợt thay đổi, lạnh lùng vung tay lên với tên bắt cóc trên lầu ba.
"Tao đếm tới ba, chúng mày liền cắt dây thừng."
Tần Viễn đè bả vai của lão đại lại: "Xảy ra mạng người, không phải là chuyện đùa."
"Mạng người? Mạng người đáng giá mấy đồng tiền!" Lão đại hất bàn tay của Tần Viễn ra: "Hậu quả không nhọc Tần tổng quan tâm!"
Tần Viễn quay đầu vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng mà ngước nhìn hai sợi dây, một giọt mồ hôi lạnh lướt qua lông mi, rơi vào trong mắt của anh.
Một cảm giác mằn mặn khó chịu, anh cũng không dám nhắm mắt lại.
Lão đại nhìn thấy Tần Viễn thấp thỏm, mới có chút cao hứng trở lại, đề cao giọng hô to: "Một!"
Gã ta không lập tức hô hai, mà cười như không cười nghiêng mắt nhìn Tần Viễn ở bên cạnh thân thể thẳng tắp: "Tần tổng thừa lúc còn sớm mà đưa ra lựa chọn, cho tới ba mà anh còn chưa chọn xong, chính là hai cái mạng người đó!"
Một phút đồng hồ sau, gã đàn ông tục tằng một tiếng "Hai" vang dội cả căn nhà lầu.
Dây thừng lại tuột xuống, Cận Tử Kỳ theo bản năng che chở bụng của mình, cô nhìn xuống đất, từ nơi này té xuống, nhẹ thì gãy xương, nặng thì bại liệt, nhưng điều duy nhất có thể xác định, đứa bé nhất định sẽ sảy mất!
Trừ phi là phía dưới có người chụp được cô!
Nhưng, ở trong căn phòng này, có ai nguyện ý bất chấp nguy hiểm bị đánh tổn thương để ra bảo vệ cho cô?
Duy nhất có một người đàn ông không phải bọn bắt cóc, nhưng đã có người mình muốn cứu...
Cận Tử Kỳ khép mắt lại, trong lòng suy nghĩ, đợi lát nữa lúc dây thừng bị đứt, cô sẽ cố gắng hết mức không để cho bụng chạm đất trước, tuy rằng cơ hội xa vời, nhưng cô vẫn nên thử một lần, vì giữ lại đứa bé này.
Trong mắt Tần Viễn phủ đầy tơ máu, anh ngẩng đầu lên, từ khi mới bước vào phòng, lần đầu tiên, nhìn thẳng nhìn về phía Cận Tử Kỳ, đối với ánh mắt tha thiết chờ mong của Phương Tình Vân anh làm như không nhìn thấy, chỉ là nhìn chăm chăm vào Cận Tử Kỳ thật tha thiết.
Anh nhìn thấy cô tuyệt vọng mà nhắm hai mắt lại, không dám nhìn tới một màn máu tanh ngăn cách phía sau sợi dây thừng.
Tần Viễn không khỏi cười khổ, cô cho tới nay chưa từng nghĩ, anh sẽ lựa chọn cứu cô sao?
Nghĩ đến mười năm sau, sau khi cô khôi phục trí nhớ, mỗi một lần gặp mặt đều lạnh lùng đối lập nhau, mỗi một lần mở miệng ra thì đả thương người, cũng là vì một người đàn ông khác, về phần anh, đã sớm không còn ở trong lòng của cô.
Tần Viễn ngước nhìn chiếc bụng đã nhô cao của Cận Tử Kỳ, trong này cũng là hoài thai đứa bé của người đàn ông khác.
Nếu như đứa bé này sảy mất, không biết Tống Kỳ Diễn sẽ phản ứng ra sao?
Đột nhiên anh nhớ lại lúc anh hai mươi mốt tuổi, Cận Tử Kỳ thì mười tám tuổi chạy đến tìm anh, cô một thân một mình đứng ở nhà ga chờ đợi, lúc anh đuổi tới, cô đã đứng thành người tuyết ở trong đống tuyết.
Khi đó, lông mi của cô chớp chớp, con mắt lóe sáng lấp lánh nhìn anh: "Tần Viễn, chúng ta bỏ trốn đi!"
"Tần Viễn, nếu như về sau chúng ta có con, nhất định sẽ có ngoại hình xinh xắn hơn so với nó!"
Một tay anh nắm lấy tay cô một tay xách hành lý của cô lên dẫn cô về nhà, ở ven đường cô chỉ vào một bé trai kêu lên.
Ở trong đầu tái hiện lại nụ cười đắc ý thề non hẹn biển của cô, không thể xua tan đi được sự hồn nhiên trong sáng vào năm ấy...
..........................................
"Ba..."
Lão đại của bọn bắt cóc kích động đề cao âm lượng, trong cặp mắt đầy vẻ khát máu hưng phấn, tục xưng là biến thái.
Chỉ là tay của gã vừa vung xuống, từ bên ngoài cánh cửa chính của căn nhà lầu đã vang lên một tiếng xô đổ "Loảng xoảng".
Kể cả lão đại ở bên trong đám bắt cóc cũng đã kinh ngạc mà há to mồm, không hiểu được chuyện gì mà nhìn lối vào --
Trong bầu không khí bụi bay lên cuồn cuộn, từng trận gió lạnh từ cánh cửa lớn bị mở â thổi vù vù vào trong.
Nhịp tim của Cận Tử Kỳ hơi chậm lại, bỗng ngẩng đầu lên nhìn sang phía lối vào, chỉ là chưa chờ tầm mắt của cô bắt được bóng hình quen thuộc kia, sợi dây thừng buộc chặt ở cổ tay sau đó lại bị buông lỏng --
Cận Tử Kỳ và Phương Tình Vân đồng thời nhanh như tia chớp bị rơi tự do xuống phía dưới.
Lớp băng keo dán kín đã che đậy đi từng tiếng kêu lên đầy kinh hoảng.
Luồng gió thổi mạnh sượt qua gò má, có chút nhói đau, cánh môi Cận Tử Kỳ trắng bệch, cắn răng, ôm lấy bụng thật gắt gao.
Mặc kệ xảy ra điều gì, chỉ cần có thể giữ lại cục cưng, có thể giữ lại cục cưng là tốt rồi!
..............................
Nhìn thấy dây thừng trong phút chốc đứt lìa, trên cổ Tần Viễn nổi gân xanh, bỗng nhiên anh phóng tới chỗ người phụ nữ ấy.
Gần như không có chút nào do dự, đôi mắt luồn nhìn cô chằm chằm không chớp, hai chân cũng thuận theo tâm ý của mình.
Chỉ là, khóe mắt đột nhiên liếc thấy có một bóng người khác sốt ruột xông tới.
....................................
Thời gian giống như dừng lại một vài giây, Cận Tử Kỳ nhắm chặt hai mắt, hai tay che lấy bụng tái xanh siết chặt quần áo đến nhăn nhúm, cả người nhìn qua như đã trải qua một loại dằn vặt dày vò.
Màng nhĩ phát ra tiếng ông ông, mồ hôi lạnh thấm ướt vạt áo, tro tàn lại cháy có phải là chính là tình huống như thế?
-- Kỳ Diễn đến rồi, người đàn ông mà cô vẫn ngày nhớ đêm mong vào khoảnh khắc cuối cùng này đã chạy tới!
Trên hàng mi đang run nhè nhẹ của Cận Tử Kỳ đã thấm hơi nước, cô không dám mở mắt ra, chỉ là dùng tay ôm chặt lấy cổ của Tống Kỳ Diễn, giống như tấm lục bình bồng bềnh phiêu dạt trong biển đã tìm tới bến tàu của mình.
Giống như một vở kịch được xoay chuyển, cốt truyện sau đó đã phát sinh sự thay đổi ngoài dự đoán của mọi người --