Editor: Tâm Thường Lạc
Tần Viễn đứng ở trước giường bệnh, cúi đầu nhìn Phương Tình Vân ngủ được không được yên giấc.
"Anh còn tới làm gì? Hại con gái của tôi thành ra như vậy còn chưa đủ sao?"
Bà Phương tức giận trừng mắt nhìn Tần Viễn, xông tới, lập tức muốn đẩy Tần Viễn ra ngoài.
Tần Viễn không đưa tay hất bà Phương ra, mà mặc cho bà kéo quần áo của mình, đánh chửi mình.
"Phương phu nhân, xin ngài không nên như vậy!"
Thư ký chú ý tới sắc mặt của Tần Viễn càng lúc càng tái nhợt, vừa rồi bà Phương có đạp một cái lên trên đùi của Tần Viễn.
Giáo sư Phương ngăn lại thư ký muốn lên kéo bà Phương ra, nghiêm nghị chỉ trích: "Anh ta hại con gái của tôi thành ra như vậy, chúng tôi làm cha mẹ chẳng lẽ ngay cả đòi một đạo lý công bằng cũng không được sao? Còn nữa, đây là việc nhà của chúng tôi, anh xen tay vào chi!"
Thư ký khó xử mà quay đầu lại nhìn Tần Viễn, "Tổng giám đốc Tần..."
Anh ta muốn Tần Viễn giải thích vài câu, nhưng, từ đầu đến cuối, Tần Viễn chỉ là mím môi nhìn Phương Tình Vân.
Trên giường Phương Tình Vân dường như nghe thấy đến tiếng động, nhíu nhíu mày, sau đó từ từ mà mở mắt ra.
Nhìn thấy trước giường bệnh, người đàn ông bị mẹ của mình xô đẩy đúng là Tần Viễn mà mình sớm nghĩ chiều mong, vành mắt Phương Tình Vân lập tức đỏ hoe, lập tức yếu ớt mà từ trên giường bước xuống, cũng không cẩn thận ngã nhào trên đất.
"A Viễn..."
Bà Phương chẳng quan tâm dạy dỗ Tần Viễn, vội vàng chạy tới ôm lấy con gái: "Con nhỏ ngốc này, vậy mà vẫn cứ khăng khăng một mực làm gì, trong lòng của nó căn bản không có con mà! Con cần phải ngốc đến mức nào mới bằng lòng quay đầu lại?"
Bà Phương than thở khóc lóc, giáo sư Phương cũng quay lưng lại lau đi nước mắt bên khóe mắt.
Nhưng, đôi mắt của Phương Tình Vân chớp cũng không chớp mà ngước nhìn Tần Viễn, mũi cay xè, cũng rớt nước mắt.
Tần Viễn đi lên phía trước một bước, hai chân truyền đến một trận đau đớn, thân hình của anh cứng đờ.
"Tổng giám đốc Tần..."
Thư ký liền vội vàng tiến lên dìu đỡ anh.
Nhưng Tần Viễn lại kín đáo mà tránh đi tay của thư kí, chịu đựng gân mạch trên đùi đau đớn, đi đến trước mặt Phương Tình Vân.
"A Viễn... A Viễn... Con của chúng ta không còn!"
Hai tay Phương Tình Vân bụm mặt, nước mắt từ giữa kẽ tay tràn ra.
Tần Viễn cúi nhìn dáng vẻ cô ta đau lòng gần chết, nửa ngồi, bình thản mà cùng nhìn vào đôi mắt ướt át của cô ta.
"Có phải là cô gọi người bắt cóc Tử Kỳ?"
Tiếng khóc của Phương Tình Vân dừng lại, trên mặt hiện lên hoảng sợ, cô lắc đầu liên tục, nức nở mà mở miệng: "Em không phải cố ý, là em nhất thời bị quỷ mê đầu óc, em chưa từng nghĩ tới thương tổn đến tính mạng của cô ta."
"Vậy sao?" Tần Viễn thuận miệng nhẹ hỏi ngược lại một câu, nhưng trong giọng nói là không tin.
Bà Phương không nhìn nổi nữa, bên trán gân xanh chuyển động dữ dội, chỉ vào cửa ra vô giận dữ mắng mỏ Tần Viễn: "Anh cút đi cho tôi! Tình Vân đối với anh toàn tâm toàn ý, nhưng còn anh, lại một lần hai lượt tổn thương nó như vậy, chúng tôi không muốn thấy anh nữa, cút đi cho tôi!"
Giáo sư Phương cũng thất vọng mà nhìn Tần Viễn, nếu như nói trước đó, ông còn hy vọng Tần Viễn và con gái gương vỡ lại lành, nhưng giờ phút này, ông hận không thể tự tay đập chết tên Tần Viễn khốn kiếp vong ân phụ nghĩa này!
Tình Vân cũng đã ra nông nỗi này, Tần Viễn chẳng những không quan tâm một câu, ngược lại vì một người phụ nữ khác, tại thời điểm Tình Vân cần an ủi nhất lại lạnh lùng tàn bạo mà ép hỏi, về phần con bé và đứa nhỏ, anh ta cư nhiên không một chút nào quan tâm sao?
Giáo sư Phương mở miệng: "Anh đi ra ngoài đi, biến mất càng xa càng tốt, chúng tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa."
"Tôi hỏi xong đương nhiên sẽ đi."
"Anh...." Giáo sư Phương tức giận đến mặt mũi đỏ bừng lên, ngón tay run rẩy mà chỉ vào Tần Viễn.
Phương Tình Vân nhìn ra sự lạnh lùng trong mắt Tần Viễn, trong lòng hoảng hốt, níu cánh tay của anh thật chặt.
"Thật sự em chưa từng muốn hại cô ta, ngược lại là cô ta, A Viễn, anh đừng bị cô ta lừa."
Phương Tình Vân nức nở, nước mắt không ngừng tuôn ra: "Là cô ta, là Cận Tử Kỳ, khiến bọn bắt cóc tống tiền bắt cóc em, là cô ta, hại chết con của chúng ta, A Viễn, anh nhất định phải thay con của chúng ta báo thù!"
"Cái gì?!" Bà Phương không dám tin mà hô to: "Là người phụ nữ đó hại con bị bắt cóc sao?"
Phương Tình Vân càng không ngừng nghẹn ngào, lặng lẽ mà ngầm thừa nhận lời nói của bà Phương.
Lần này giáo sư Phương cũng không được bình tĩnh, vỗ tủ giường nổi cáu nói: "Tại sao có người phụ nữ ác độc như vậy! Tần Viễn ơi Tần Viễn, rốt cuộc anh trêu chọc loại phụ nữ như thế nào, lại làm liên lụy tới con gái và cháu ngoại của tôi rồi!"
Tần Viễn mắt lạnh nhìn Phương Tình Vân với bộ dáng thống khổ, rút tay mình về, đứng dậy, "Tôi cho rằng cho tới bây giờ cô sẽ thành thực một chút, cô biết không, Tình Vân, cô khiến cho tôi vô cùng thất vọng."
Phương Tình Vân ngước đầu nhìn sắc mặt Tần Viễn lạnh nhạt sa sầm, thân thể gầy yếu run rẩy, muốn ngồi dậy kéo Tần Viễn lại.
"A Viễn, chẳng lẽ không còn đứa bé, anh liền không cần em nữa sao?"
"Tình Vân, tại sao đến bây giờ cô còn không chịu tiếp nhận sự thật?"
Tần Viễn nói một câu khiến cho vợ chồng nhà họ Phương cũng ngạc nhiên mà nhìn sang anh, còn Phương Tình Vân thì sợ hãi mà lắc đầu.
"A Viễn..."
Nhưng Tần Viễn không có mềm lòng, ngước nhìn nét mặt cô ta đau đớn đáng thương, vô tình mở miệng: "Mặc kệ có đứa bé này hay không, tôi cũng sẽ không thay đổi dự tính ban đầu, chúng ta không thể nào ở bên nhau nữa."
"Không..." Mặt Phương Tình Vân trắng bệch, không thể tin mà lắc đầu lùi lại, "Anh gạt em, nếu như anh thật sự không quan tâm em, tại sao còn mang đến ba tỷ để cứu em?"
"Cô muốn nghe lời nói thật sao?"
Tần Viễn nhấc mí mắt lên, giọng nói vào lúc đầy nghe thật bình thản không có gì lạ nhưng lại là một kiểu tàn nhẫn khác.
Dường như Phương Tình Vân biết trước là cái gì, bịt lấy lỗ tai của mình, lắc đầu điên cuồng: "Em không muốn nghe, không muốn nghe!"
Nhất định là anh đi cứu cô, nhất định là không nhìn nổi cô và cục cưng chịu khổ mới đi cứu mẹ con các cô...
Không phải, anh không phải là vì cứu Cận Tử Kỳ, không phải, nhất định không phải...
Bà Phương nhìn con gái lại bắt đầu điên lên, lập tức ôm lấy Phương Tình Vân điên cuồng nắm đầu tóc, hướng Tần Viễn khóc la: "Con gái của tôi rốt cuộc nợ anh cái gì, tại sao anh phải đối xử với nó như vậy?"
Tần Viễn lạnh nhạt mà ngước nhìn Phương Tình Vân mất kiểm soát, chớp mắt vài cái, khóe môi khẽ cong lên.
"Con gái của bà thật sự thiếu nợ tôi không hề ít."
"Tần Viễn, từng thấy người vô sỉ, nhưng chưa thấy qua kẻ nào phát rồ mất trí như anh! Tình Vân sanh non, con của anh không còn, chẳng lẽ anh không có một chút nào đau lòng khổ sở sao?"
Ngón tay của giáo sư Phương chỉ gần sát vào sóng mũi cao thẳng của Tần Viễn, "Chẳng lẽ anh thật sự không quan tâm một chút nào sao?"
"Xem ra Tình Vân không có nói cho các vị biết, nửa tháng trước chúng tôi đã chính thức ly hôn rồi."
"Ly hôn?" Bà Phương hô lên mà đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Viễn, Tình Vân có con của anh, anh cư nhiên... Cư nhiên ở trong lúc mấu chốt này náo loạn ly hôn với nó, anh còn là đàn ông hay không!"
Tần Viễn nhìn thẳng về phía Phương Tình Vân: "Tình Vân, cô không có nói cho ba mẹ cô biết lý do tại sao chúng ta ly hôn sao?"
"Không..." Phương Tình Vân lắc đầu: "Đó đều là anh ép em, em vốn không muốn ly hôn!"
Bà Phương càng tức: "Tần Viễn, anh vong ân phụ nghĩa, chẳng lẽ anh quên mất anh có ngày hôm nay là đã nhờ vào người nào sao?"
Tần Viễn: "Vậy sao ngài không hỏi con gái của ngài, trước đây tôi gặp phải nhiều gian khổ như vậy là ai ban tặng?"
"Lời này của anh có ý gì" bà Phương mở to hai mắt, dường như không dám tin giọng điệu Tần Viễn châm chọc như vậy, "Chẳng lẽ lúc trước chân anh bị đánh gãy là lỗi của Tình Vân chúng tôi sao? Tần Viễn, làm người không thể ngang ngược không nói đạo lý như vậy chứ!"
Chỉ là lời còn bà Phương chưa dứt, Phương Tình Vân liền thất thanh hét toáng lên, "Không nên nói nữa, không nên nói nữa!"
Cô ta xoay người, quét tất cả mọi thứ trên tủ đầu giường ra, ly nước thuỷ tinh rơi xuống đất vỡ tan nát, mà mu bàn tay của Phương Tình Vân cũng bị rạch đứt, máu tươi đỏ bừng phún mạnh ra.
"Tình Vân, Tình Vân, sao vậy? Lão Phương, nhanh kêu bác sĩ, nhanh kêu bác sĩ đi!"
Nhưng, Phương Tình Vân phát điên mà giãy giụa thoát khỏi bà Phương, nhào tới ôm lấy Tần Viễn, vẻ mặt bối rối còn cơ thể run run: "A Viễn, em thật sự không cố ý, em không có kêu bọn chúng đánh gãy chân của anh, em chỉ kêu bọn chúng dạy dỗ anh một chút, khiến anh cho rằng là cha mẹ Cận Tử Kỳ làm, em thật sự không biết bọn chúng sẽ ra tay tàn ác như vậy, hu hu..."
Nhớ lại chuyện cũ, đáy mắt Tần Viễn thoáng hiện lên đau đớn, khi đó, anh vừa vặn lấy được tiền lương làm thêm, đó cũng là chi tiêu cho một tháng của gia đình anh, ngày đó đám lưu manh nhìn thấy được, làm sao anh dễ dàng bằng lòng cho bọn chúng?
Khuôn mặt Phương Tình Vân đầy hối hận, trong mắt đầy nước mắt: "A Viễn, xin lỗi xin lỗi, em biết em sai rồi, anh đừng tức giận nữa được không? Em biết sai rồi, em biết sai rồi..."
Tần Viễn nhắm mắt lại, không nhìn tới Phương Tình Vân lệ rơi đầy mặt cầu khẩn.
"Trời ạ..." Thân thể bà Phương rung động, không dám tin mà che miệng.
Giáo sư Phương đầu tiên là bàng hoàng, sau đó đau thương mà tự trách mình: "Là tôi vô phương dạy dỗ con gái, là tôi không có dạy dỗ nó được tốt mà!"
Tần Viễn chậm rãi đẩy tay của Phương Tình Vân đang cố sức níu lấy quần áo anh, mở mắt ra, đáy mắt là một mảnh vắng lặng, không có chút tình cảm nào gợn sóng: "Tình Vân, hiện tại giữa hai chúng ta không còn thiếu nợ nhau rồi!"
"Không!" Giọng nói đầy đau đớn tan nát cõi lòng của Phương Tình Vân vang dội cả tầng lầu.
Ngước nhìn Tần Viễn không chút nào lưu luyến xoay người, trong lòng Phương Tình Vân sinh ra lo lắng, vội vàng muốn đuổi theo.
"Tần Viễn!"
"Kéo nó lại!" Giáo sư Phương vội vàng gọi vợ ngăn cản đứa con gái đã bị điên lại.
Bà Phương ngăn cản Phương Tình Vân, khóc lóc khuyên nhủ: "Tình Vân, đừng như vậy, đừng như vậy! Giữa hai đứa đã không có duyên phận, thì không cần miễn cưỡng nữa, miễn cưỡng là không có hạnh phúc!"
Phương Tình Vân dừng giãy dụa lại, mơ màng mà nhìn về phía bà Phương, "Không có duyên phận... Không có duyên phận..."
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
"Tần Viễn?" Trên mặt Phương Tình Vân toát ra mừng rỡ, "Là Tần Viễn đã trở lại!"
"Tình Vân!" Bà Phương muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.
Cửa phòng bị Phương Tình Vân không thể chờ đợi kéo ra, thế nhưng, xuất hiện trong tầm mắt cô ta lại không phải là Tần Viễn.
Hai cảnh sát hình sự thân mặc cảnh phục đứng thẳng tắp ở trước cửa, nhìn thấy cửa mở ra, thì hỏi ngay: "Xin hỏi có phải Phương Tình Vân ở đây không?"
Nhìn thấy cảnh sát, trong lòng giáo sư Phương trầm xuống, nhưng vẫn tiến lên: "Phương Tình Vân là con gái của tôi, hai vị đồng chí cảnh sát, không biết các người tìm con gái của tôi có chuyện gì?"
Hai cảnh sát hình sự liếc mắt nhìn lẫn nhau, hầu như đã khẳng định người phụ nữ như điên như dại mở cửa ban nãy chính là Phương Tình Vân, liền trực tiếp giải thích rõ mục đích đến: "Chúng tôi là đại đội cảnh sát hình sự thành phố S, chúng tôi hoài nghi cô Phương Tình Vân có liên quan đến vụ án bắt cóc thiếu phu nhân nhà họ Tống, muốn dẫn cô ấy về hỗ trợ điều tra."
"Bắt cóc... Hỗ trợ điều tra?"
Bà Phương không tiếp thụ được chuyện này mà tiếp tục bị đả kích, lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Tần Viễn đứng ở trước giường bệnh, cúi đầu nhìn Phương Tình Vân ngủ được không được yên giấc.
"Anh còn tới làm gì? Hại con gái của tôi thành ra như vậy còn chưa đủ sao?"
Bà Phương tức giận trừng mắt nhìn Tần Viễn, xông tới, lập tức muốn đẩy Tần Viễn ra ngoài.
Tần Viễn không đưa tay hất bà Phương ra, mà mặc cho bà kéo quần áo của mình, đánh chửi mình.
"Phương phu nhân, xin ngài không nên như vậy!"
Thư ký chú ý tới sắc mặt của Tần Viễn càng lúc càng tái nhợt, vừa rồi bà Phương có đạp một cái lên trên đùi của Tần Viễn.
Giáo sư Phương ngăn lại thư ký muốn lên kéo bà Phương ra, nghiêm nghị chỉ trích: "Anh ta hại con gái của tôi thành ra như vậy, chúng tôi làm cha mẹ chẳng lẽ ngay cả đòi một đạo lý công bằng cũng không được sao? Còn nữa, đây là việc nhà của chúng tôi, anh xen tay vào chi!"
Thư ký khó xử mà quay đầu lại nhìn Tần Viễn, "Tổng giám đốc Tần..."
Anh ta muốn Tần Viễn giải thích vài câu, nhưng, từ đầu đến cuối, Tần Viễn chỉ là mím môi nhìn Phương Tình Vân.
Trên giường Phương Tình Vân dường như nghe thấy đến tiếng động, nhíu nhíu mày, sau đó từ từ mà mở mắt ra.
Nhìn thấy trước giường bệnh, người đàn ông bị mẹ của mình xô đẩy đúng là Tần Viễn mà mình sớm nghĩ chiều mong, vành mắt Phương Tình Vân lập tức đỏ hoe, lập tức yếu ớt mà từ trên giường bước xuống, cũng không cẩn thận ngã nhào trên đất.
"A Viễn..."
Bà Phương chẳng quan tâm dạy dỗ Tần Viễn, vội vàng chạy tới ôm lấy con gái: "Con nhỏ ngốc này, vậy mà vẫn cứ khăng khăng một mực làm gì, trong lòng của nó căn bản không có con mà! Con cần phải ngốc đến mức nào mới bằng lòng quay đầu lại?"
Bà Phương than thở khóc lóc, giáo sư Phương cũng quay lưng lại lau đi nước mắt bên khóe mắt.
Nhưng, đôi mắt của Phương Tình Vân chớp cũng không chớp mà ngước nhìn Tần Viễn, mũi cay xè, cũng rớt nước mắt.
Tần Viễn đi lên phía trước một bước, hai chân truyền đến một trận đau đớn, thân hình của anh cứng đờ.
"Tổng giám đốc Tần..."
Thư ký liền vội vàng tiến lên dìu đỡ anh.
Nhưng Tần Viễn lại kín đáo mà tránh đi tay của thư kí, chịu đựng gân mạch trên đùi đau đớn, đi đến trước mặt Phương Tình Vân.
"A Viễn... A Viễn... Con của chúng ta không còn!"
Hai tay Phương Tình Vân bụm mặt, nước mắt từ giữa kẽ tay tràn ra.
Tần Viễn cúi nhìn dáng vẻ cô ta đau lòng gần chết, nửa ngồi, bình thản mà cùng nhìn vào đôi mắt ướt át của cô ta.
"Có phải là cô gọi người bắt cóc Tử Kỳ?"
Tiếng khóc của Phương Tình Vân dừng lại, trên mặt hiện lên hoảng sợ, cô lắc đầu liên tục, nức nở mà mở miệng: "Em không phải cố ý, là em nhất thời bị quỷ mê đầu óc, em chưa từng nghĩ tới thương tổn đến tính mạng của cô ta."
"Vậy sao?" Tần Viễn thuận miệng nhẹ hỏi ngược lại một câu, nhưng trong giọng nói là không tin.
Bà Phương không nhìn nổi nữa, bên trán gân xanh chuyển động dữ dội, chỉ vào cửa ra vô giận dữ mắng mỏ Tần Viễn: "Anh cút đi cho tôi! Tình Vân đối với anh toàn tâm toàn ý, nhưng còn anh, lại một lần hai lượt tổn thương nó như vậy, chúng tôi không muốn thấy anh nữa, cút đi cho tôi!"
Giáo sư Phương cũng thất vọng mà nhìn Tần Viễn, nếu như nói trước đó, ông còn hy vọng Tần Viễn và con gái gương vỡ lại lành, nhưng giờ phút này, ông hận không thể tự tay đập chết tên Tần Viễn khốn kiếp vong ân phụ nghĩa này!
Tình Vân cũng đã ra nông nỗi này, Tần Viễn chẳng những không quan tâm một câu, ngược lại vì một người phụ nữ khác, tại thời điểm Tình Vân cần an ủi nhất lại lạnh lùng tàn bạo mà ép hỏi, về phần con bé và đứa nhỏ, anh ta cư nhiên không một chút nào quan tâm sao?
Giáo sư Phương mở miệng: "Anh đi ra ngoài đi, biến mất càng xa càng tốt, chúng tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa."
"Tôi hỏi xong đương nhiên sẽ đi."
"Anh...." Giáo sư Phương tức giận đến mặt mũi đỏ bừng lên, ngón tay run rẩy mà chỉ vào Tần Viễn.
Phương Tình Vân nhìn ra sự lạnh lùng trong mắt Tần Viễn, trong lòng hoảng hốt, níu cánh tay của anh thật chặt.
"Thật sự em chưa từng muốn hại cô ta, ngược lại là cô ta, A Viễn, anh đừng bị cô ta lừa."
Phương Tình Vân nức nở, nước mắt không ngừng tuôn ra: "Là cô ta, là Cận Tử Kỳ, khiến bọn bắt cóc tống tiền bắt cóc em, là cô ta, hại chết con của chúng ta, A Viễn, anh nhất định phải thay con của chúng ta báo thù!"
"Cái gì?!" Bà Phương không dám tin mà hô to: "Là người phụ nữ đó hại con bị bắt cóc sao?"
Phương Tình Vân càng không ngừng nghẹn ngào, lặng lẽ mà ngầm thừa nhận lời nói của bà Phương.
Lần này giáo sư Phương cũng không được bình tĩnh, vỗ tủ giường nổi cáu nói: "Tại sao có người phụ nữ ác độc như vậy! Tần Viễn ơi Tần Viễn, rốt cuộc anh trêu chọc loại phụ nữ như thế nào, lại làm liên lụy tới con gái và cháu ngoại của tôi rồi!"
Tần Viễn mắt lạnh nhìn Phương Tình Vân với bộ dáng thống khổ, rút tay mình về, đứng dậy, "Tôi cho rằng cho tới bây giờ cô sẽ thành thực một chút, cô biết không, Tình Vân, cô khiến cho tôi vô cùng thất vọng."
Phương Tình Vân ngước đầu nhìn sắc mặt Tần Viễn lạnh nhạt sa sầm, thân thể gầy yếu run rẩy, muốn ngồi dậy kéo Tần Viễn lại.
"A Viễn, chẳng lẽ không còn đứa bé, anh liền không cần em nữa sao?"
"Tình Vân, tại sao đến bây giờ cô còn không chịu tiếp nhận sự thật?"
Tần Viễn nói một câu khiến cho vợ chồng nhà họ Phương cũng ngạc nhiên mà nhìn sang anh, còn Phương Tình Vân thì sợ hãi mà lắc đầu.
"A Viễn..."
Nhưng Tần Viễn không có mềm lòng, ngước nhìn nét mặt cô ta đau đớn đáng thương, vô tình mở miệng: "Mặc kệ có đứa bé này hay không, tôi cũng sẽ không thay đổi dự tính ban đầu, chúng ta không thể nào ở bên nhau nữa."
"Không..." Mặt Phương Tình Vân trắng bệch, không thể tin mà lắc đầu lùi lại, "Anh gạt em, nếu như anh thật sự không quan tâm em, tại sao còn mang đến ba tỷ để cứu em?"
"Cô muốn nghe lời nói thật sao?"
Tần Viễn nhấc mí mắt lên, giọng nói vào lúc đầy nghe thật bình thản không có gì lạ nhưng lại là một kiểu tàn nhẫn khác.
Dường như Phương Tình Vân biết trước là cái gì, bịt lấy lỗ tai của mình, lắc đầu điên cuồng: "Em không muốn nghe, không muốn nghe!"
Nhất định là anh đi cứu cô, nhất định là không nhìn nổi cô và cục cưng chịu khổ mới đi cứu mẹ con các cô...
Không phải, anh không phải là vì cứu Cận Tử Kỳ, không phải, nhất định không phải...
Bà Phương nhìn con gái lại bắt đầu điên lên, lập tức ôm lấy Phương Tình Vân điên cuồng nắm đầu tóc, hướng Tần Viễn khóc la: "Con gái của tôi rốt cuộc nợ anh cái gì, tại sao anh phải đối xử với nó như vậy?"
Tần Viễn lạnh nhạt mà ngước nhìn Phương Tình Vân mất kiểm soát, chớp mắt vài cái, khóe môi khẽ cong lên.
"Con gái của bà thật sự thiếu nợ tôi không hề ít."
"Tần Viễn, từng thấy người vô sỉ, nhưng chưa thấy qua kẻ nào phát rồ mất trí như anh! Tình Vân sanh non, con của anh không còn, chẳng lẽ anh không có một chút nào đau lòng khổ sở sao?"
Ngón tay của giáo sư Phương chỉ gần sát vào sóng mũi cao thẳng của Tần Viễn, "Chẳng lẽ anh thật sự không quan tâm một chút nào sao?"
"Xem ra Tình Vân không có nói cho các vị biết, nửa tháng trước chúng tôi đã chính thức ly hôn rồi."
"Ly hôn?" Bà Phương hô lên mà đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Viễn, Tình Vân có con của anh, anh cư nhiên... Cư nhiên ở trong lúc mấu chốt này náo loạn ly hôn với nó, anh còn là đàn ông hay không!"
Tần Viễn nhìn thẳng về phía Phương Tình Vân: "Tình Vân, cô không có nói cho ba mẹ cô biết lý do tại sao chúng ta ly hôn sao?"
"Không..." Phương Tình Vân lắc đầu: "Đó đều là anh ép em, em vốn không muốn ly hôn!"
Bà Phương càng tức: "Tần Viễn, anh vong ân phụ nghĩa, chẳng lẽ anh quên mất anh có ngày hôm nay là đã nhờ vào người nào sao?"
Tần Viễn: "Vậy sao ngài không hỏi con gái của ngài, trước đây tôi gặp phải nhiều gian khổ như vậy là ai ban tặng?"
"Lời này của anh có ý gì" bà Phương mở to hai mắt, dường như không dám tin giọng điệu Tần Viễn châm chọc như vậy, "Chẳng lẽ lúc trước chân anh bị đánh gãy là lỗi của Tình Vân chúng tôi sao? Tần Viễn, làm người không thể ngang ngược không nói đạo lý như vậy chứ!"
Chỉ là lời còn bà Phương chưa dứt, Phương Tình Vân liền thất thanh hét toáng lên, "Không nên nói nữa, không nên nói nữa!"
Cô ta xoay người, quét tất cả mọi thứ trên tủ đầu giường ra, ly nước thuỷ tinh rơi xuống đất vỡ tan nát, mà mu bàn tay của Phương Tình Vân cũng bị rạch đứt, máu tươi đỏ bừng phún mạnh ra.
"Tình Vân, Tình Vân, sao vậy? Lão Phương, nhanh kêu bác sĩ, nhanh kêu bác sĩ đi!"
Nhưng, Phương Tình Vân phát điên mà giãy giụa thoát khỏi bà Phương, nhào tới ôm lấy Tần Viễn, vẻ mặt bối rối còn cơ thể run run: "A Viễn, em thật sự không cố ý, em không có kêu bọn chúng đánh gãy chân của anh, em chỉ kêu bọn chúng dạy dỗ anh một chút, khiến anh cho rằng là cha mẹ Cận Tử Kỳ làm, em thật sự không biết bọn chúng sẽ ra tay tàn ác như vậy, hu hu..."
Nhớ lại chuyện cũ, đáy mắt Tần Viễn thoáng hiện lên đau đớn, khi đó, anh vừa vặn lấy được tiền lương làm thêm, đó cũng là chi tiêu cho một tháng của gia đình anh, ngày đó đám lưu manh nhìn thấy được, làm sao anh dễ dàng bằng lòng cho bọn chúng?
Khuôn mặt Phương Tình Vân đầy hối hận, trong mắt đầy nước mắt: "A Viễn, xin lỗi xin lỗi, em biết em sai rồi, anh đừng tức giận nữa được không? Em biết sai rồi, em biết sai rồi..."
Tần Viễn nhắm mắt lại, không nhìn tới Phương Tình Vân lệ rơi đầy mặt cầu khẩn.
"Trời ạ..." Thân thể bà Phương rung động, không dám tin mà che miệng.
Giáo sư Phương đầu tiên là bàng hoàng, sau đó đau thương mà tự trách mình: "Là tôi vô phương dạy dỗ con gái, là tôi không có dạy dỗ nó được tốt mà!"
Tần Viễn chậm rãi đẩy tay của Phương Tình Vân đang cố sức níu lấy quần áo anh, mở mắt ra, đáy mắt là một mảnh vắng lặng, không có chút tình cảm nào gợn sóng: "Tình Vân, hiện tại giữa hai chúng ta không còn thiếu nợ nhau rồi!"
"Không!" Giọng nói đầy đau đớn tan nát cõi lòng của Phương Tình Vân vang dội cả tầng lầu.
Ngước nhìn Tần Viễn không chút nào lưu luyến xoay người, trong lòng Phương Tình Vân sinh ra lo lắng, vội vàng muốn đuổi theo.
"Tần Viễn!"
"Kéo nó lại!" Giáo sư Phương vội vàng gọi vợ ngăn cản đứa con gái đã bị điên lại.
Bà Phương ngăn cản Phương Tình Vân, khóc lóc khuyên nhủ: "Tình Vân, đừng như vậy, đừng như vậy! Giữa hai đứa đã không có duyên phận, thì không cần miễn cưỡng nữa, miễn cưỡng là không có hạnh phúc!"
Phương Tình Vân dừng giãy dụa lại, mơ màng mà nhìn về phía bà Phương, "Không có duyên phận... Không có duyên phận..."
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
"Tần Viễn?" Trên mặt Phương Tình Vân toát ra mừng rỡ, "Là Tần Viễn đã trở lại!"
"Tình Vân!" Bà Phương muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.
Cửa phòng bị Phương Tình Vân không thể chờ đợi kéo ra, thế nhưng, xuất hiện trong tầm mắt cô ta lại không phải là Tần Viễn.
Hai cảnh sát hình sự thân mặc cảnh phục đứng thẳng tắp ở trước cửa, nhìn thấy cửa mở ra, thì hỏi ngay: "Xin hỏi có phải Phương Tình Vân ở đây không?"
Nhìn thấy cảnh sát, trong lòng giáo sư Phương trầm xuống, nhưng vẫn tiến lên: "Phương Tình Vân là con gái của tôi, hai vị đồng chí cảnh sát, không biết các người tìm con gái của tôi có chuyện gì?"
Hai cảnh sát hình sự liếc mắt nhìn lẫn nhau, hầu như đã khẳng định người phụ nữ như điên như dại mở cửa ban nãy chính là Phương Tình Vân, liền trực tiếp giải thích rõ mục đích đến: "Chúng tôi là đại đội cảnh sát hình sự thành phố S, chúng tôi hoài nghi cô Phương Tình Vân có liên quan đến vụ án bắt cóc thiếu phu nhân nhà họ Tống, muốn dẫn cô ấy về hỗ trợ điều tra."
"Bắt cóc... Hỗ trợ điều tra?"
Bà Phương không tiếp thụ được chuyện này mà tiếp tục bị đả kích, lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.