Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ nhấc chân, đi vào phía bên trong, mắt nhìn thẳng, phần trang nhã vững vàng ấy ngược lại làm cho người khác âm thầm tán thưởng.
Trước tiên cô đi đến chỗ hoá tiền vàng mã nửa ngồi nửa quỳ xuống, cầm lấy tiền vàng mã ném vào trong chậu đốt.
"Nếu như hôm nay, các vị là tới tưởng niệm, tôi rất cảm kích sự tôn trọng của các vị đối với chồng tôi, nhưng nếu là chuyện khác, kính xin các vị rời đi, hy vọng các vị có thể trả lại cho chồng tôi một cái tang lễ thanh tĩnh."
Nói xong đôi con ngươi của Cận Tử Kỳ như sóng nước chẳng xao nhìn về phía tứ đại lão cổ đông: "Nếu có chỗ nào thất lễ, kính xin các vị thứ lỗi."
Bốn vị cổ đông ông nhìn tôi tôi nhìn ông, nhưng không có ý muốn rời đi, xoay người nhỏ giọng thương lượng một phen, mới cử ra trong đó một vị nhiều tuổi nhất cực kỳ có lai lịch, đi đến trước bức ảnh trắng đen của Tống Kỳ Diễn, thắp lên ba nén nhang.
"Cháu Tống cứ như vậy mà ra đi chúng tôi cũng vô cùng đau buồn, Tống thị không có cậu ta hiện nay cứ như chia năm xẻ bảy, hơi chút có chút biến động nhỏ là có thể cuộn lên một trận bão cát, cháu dâu vẫn là nên bớt đau buồn đi, tuyệt đối đừng chịu đựng quá sẽ tổn hại cho thân thể của mình."
"Cảm ơn Tổng giám đốc Trang quan tâm." Cận Tử Kỳ không khiêm tốn cũng không kiêu căng mà trả lời.
Tổng giám đốc Trang rất có hứng thú mà nhìn Cận Tử Kỳ: "Cháu biết tôi sao?"
Ông ta không nghĩ tới ngày hôm nay con bé này chỉ liếc nhìn thì cư nhiên có thể lập tức nhận ra mình, nhưng mà ông ta đã lùi về sau màn nhiều năm rồi.
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng cười cười: "Kỳ Diễn khi còn sống đều sẽ nói với tôi những chuyện về Tống thị, từ nhân viên lên tới cổ đông, anh ấy nói rất nhiều nên tất nhiên tôi cũng nhớ kỹ, anh ấy từng nói bốn Đại Cổ Đông của Tống thị là những vị tiền bối đáng kính nể nhất mà anh ấy từng gặp trên thương trường, tuổi cao chí càng cao, rất khiêm tốn, thí dụ như Tổng giám đốc Trang, Kỳ Diễn nói ngài có một tay pha trà rất ngon, đáng tiếc anh ấy không có cơ hội thưởng thức."
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Cận Tử Kỳ vốn tràn đầy sùng kính lại toát ra sự bi thương đau khổ.
"Chuyện này..."
Chiếc mũ cao cũng đã cài ở trên đầu của Tổng giám đốc Trang, lại nhìn nhìn Cận Tử Kỳ cũng bất quá một cô gái yếu đuối hai mươi mấy tuổi, tuổi còn nhỏ mà đã thủ tiết rồi, nghe nói kết hôn vẫn chưa tới một năm, những lời vốn muốn nói ra lập tức nghẹn lại ở trong cổ.
Mọi người đều nói ông ta tuổi cao chí càng cao, rất khiêm tốn, ông ta mà muốn ra tay làm ra chuyện cậy già lên mặt không phải là tự mình tát mình một bạt tai sao? Ngay lập tức, Tổng giám đốc Trang vội ho một tiếng, vỗ vỗ bả vai của Cận Tử Kỳ.
"Cháu dâu, về sau nếu có phiền toái gì cứ tới tìm lão Trang, có khả năng giúp đỡ lão Trang nhất định sẽ giúp một tay."
"Lão Trang ông..."
Một vị cổ đông bởi vì Tổng giám đốc Trang lâm trận đào ngũ không nhịn được lên tiếng oán trách, lại bị một vị cổ đông khác kịp thời kéo lại.
Bọn họ là tới để nói chuyện, không phải để tranh đấu, dù sao đây là sảnh tưởng niệm, vẫn phải tôn trọng người đã khuất một tý.
Cận Tử Kỳ giống như không thấy được sắc mặt khó coi của mấy vị cổ đông kia, quay sang Tổng giám đốc Trang cúi đầu cảm tạ.
"Cảm ơn bác Trang, cuộc sống về sau còn phải làm phiền bác Trang chiếu cố!"
Lúc này còn hếch mũi lên mặt sao?!
Vừa rồi còn một câu Tổng giám đốc Trang hai câu cũng Tổng giám đốc Trang thì hiện tại lại là bác Trang, ôm đùi cũng đâu phải ôm một cách tiêu chuẩn như vậy chứ!
Đối phương sẽ không còn chút sức lực, liền nhép nhép miệng, khiến lão Trang bị đảo hướng về phía bên cô.
Ba vị cổ đông khác đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đều cực kém, sắp tức đến méo cả mũi.
Nhưng tức thì tức, vẫn chưa tới mức mất hết lý trí, cho nên rất nhanh, bọn họ liền phát hiện ẩn ý trong lời nói của Cận Tử Kỳ.
Cuộc sống về sau còn phải làm phiền bác Trang chiếu cố!
Lần này ngay cả Tổng giám đốc Trang sắc mặt cũng đổi đủ màu đủ sắc.
Hôm nay bọn họ tới chính là vì quyền phụ trách quản lý Tống thị, hiện tại thuộc tình huống gì, còn chưa mở miệng ngược lại còn bị mất đi một quân sao?
"Cháu dâu, một khi cháu Tống đã qua đời..."
"Một khi Kỳ Diễn đã qua đời, như vậy theo lý nên từ thế hệ đời sau là con nối dõi của anh ấy gánh lấy Tống thị này, đáng tiếc hai đứa con trai của anh ấy tuổi còn quá nhỏ, cháu là vợ hợp pháp mà anh ấy cưới hỏi đàng hoàng, có nghĩa vụ trước khi con của anh ấy trưởng thành sẽ thay bọn chúng trông giữ công ty, Cận Tử Kỳ cháu tự nhận là không phải người tuyệt vời hoàn hảo, sau này vẫn còn cần làm phiền các vị tiền bối chỉ bảo."
Lễ truy điệu lặng ngắt như tờ, thậm chí còn có thể nghe được tần số hít thở của con người ta.
Chiêu này tên gì... Đánh đòn phủ đầu?
Cũng chính là cái gọi ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ra tay trễ sẽ gánh lấy tai ương?
Bốn Đại Cổ Đông trong lúc nhất thời ngẩn người, nhìn Cận Tử Kỳ đứng dậy, lúc này quên mất nói chuyện.
"Bộp bộp bộp!"
Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, các cổ đông quay đầu, lập tức nhìn thấy Doãn Lịch không biết từ chỗ nào mà đã xuất hiện.
Doãn Lịch đi đến bên cạnh Cận Tử Kỳ, ánh mắt đảo qua bốn vị lão già sắc mặt khó coi: "Xưa có Xà Thái Quân một người nữ vai gánh vác một Dương gâ môn, hiện nay có Tống phu nhân, vì công ty gia tộc mà cam tâm tình nguyện vứt bỏ cuộc sống an nhàn giàu có xa xỉ của một phu nhân như bỏ đôi dép cũ, Nữ Trung Hào Kiệt như vậy chẳng lẽ không đáng cho mọi người chúng ta kính trọng sao?"
Cận Tử Kỳ nghe xong đầu lông mày co lại, không biết Doãn Lịch từ đâu lấy được một loạt câu từ quá xá văn nghệ yếu ớt như vậy.
Nhưng anh ấy có thể vào lúc này đứng ra vì mình nói chuyện, vẫn là cho Cận Tử Kỳ một lòng tin đầy mạnh mẽ.
"Doãn Tam Thiếu nói không sai, chủ tịch Tống dưới suối vàng có biết, biết rằng Tống phu nhân vác lấy gánh nặng Tống thị này, nhất định cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ yên tâm." Kiều Nam cũng quăng ra cho Cận Tử Kỳ ánh mắt đầy khích lệ.
Nhưng ngay sau đó cũng đã có người đứng ra làm trái lại, là Tổng giám đốc của một công ty chi nhánh dưới cờ của Tống thị.
"Chủ tịch phu nhân lo lắng cho tương lai phát triển của Tống thị chúng tôi có thể hiểu được, nhưng muốn để cho một người phụ nữ đứng ra phụ trách quản lý một cái công ty lớn như vậy, tôi là người đầu tiên cầm phiếu chống! Không nói trước kia đã có bao nhiêu phụ nữ sau khi làm chủ tịch đã bị những tên đàn ông có vẻ ngoài đẹp mã lừa gạt tiền lừa gạt sắc khiến cho công ty tối tăm rối loạn, giá cổ phiếu giảm sút mạnh, cuối cùng rơi vào kết cục táng gia bại sản. Nếu như hôm nay Tống phu nhân ngồi trên vị trí chủ tịch của Tống thị, phải chăng có thể bảo đảm Tống thị nhất định sẽ phát triển không ngừng?"
"Tôi cũng cho rằng như vậy, đó giờ khảo thí tâm lý đều đã chứng minh, đàn ông so với phụ nữ có thể vượt qua được sự cám dỗ hơn, so với phụ nữ, tôi cho rằng để cho đàn ông đảm nhiệm vị trí chủ tịch càng có thể bảo vệ lợi ích của công ty, như vậy chúng tôi làm nhân viên mới có thể càng thêm yên tâm mà vì Tống thị cống hiến sức lực, nếu không... Tôi thật sự lo lắng thật sâu sắc cho tương lai của Tống thị!"
"Đúng rồi, trước kia tôi có nghe nói cô và một vị phú thương người Pháp gốc Hoa có quan hệ, tuy rằng tin tức đó đã bị đè xuống rồi, nhưng một người bạn của tôi làm ở tòa soạn báo đã từng đề cập tới, lúc ấy đã có một bài viết như vậy suýt được đưa tin lên trang bìa, sau đó lại bị quyền thế nào đó cưỡng chế ép xuống, nếu như về sau Tống phu nhân và vị phú thương kia tái hôn, không phải Tống thị muốn chắp tay tặng người khác sao?!"
Trong khoảnh khắc, hiện trường lễ truy điệu ầm ầm lên rối thành một nùi, cơ bản đều là tiếng phản đối Cận Tử Kỳ làm chủ tịch của Tống thị.
Mà bốn vị lão già vốn lo lắng lúc này đều đã thoải mái nhàn nhã mà ngồi xuống uống trà xem cuộc vui.
"Cháu dâu, cháu xem..."
Tổng giám đốc Trang nhìn Cận Tử Kỳ bị các vị cao tầng làm khó dễ, vẫn là thấy vị chủ tịch phu nhân trẻ tuổi này đáng thương.
Một vị cổ đông khác là Tổng giám đốc Kiều thổi thổi lá trà trong chén trà, nhấp một ngụm trà, nhàn nhã mà mở miệng: "Tống phu nhân, cần gì phải tự mình cố sức dập đầu mình chứ? Tống thị có rất nhiều tinh anh tài hoa xuất chúng, tùy tiện chọn một người so với cô cũng còn mạnh hơn gấp mấy lần."
"Đúng đó, Tống phu nhân." Một vị khác là Tổng giám đốc Lý cũng mở miệng phụ hoạ, "Cô xem cô là một người phụ nữ của gia đình, vừa trải qua nỗi đau để tang chồng, tôi nghe nói hai đứa con trai của cô, một đứa mới năm tuổi một đứa mới mới vừa sinh được hơn một tháng thôi phải không?"
Ý ở ngoài lời, cô vẫn là nên ngoan ngoãn mà mang con về nhà đi, chuyện của công ty cô lo vớ vẩn cái gì!
Cận Tử Kỳ nhìn những người kia vẫn nhởn nhơ tình tang mà đợi xem vở diễn, nắm chặt hai nắm tay, trong lòng cũng đã hoàn toàn tức giận.
Cô khép mắt lại, thở một hơi thật sâu, chung quanh cũng chậm rãi yên tĩnh lại.
Cận Tử Kỳ mở mắt ra, đáy mắt vẫn bình tĩnh như trước đến độ không có chút sóng gợn dao động.
Giọng nói của cô không tính là ngọt ngào, thậm chí phải nói là vắng lặng khô khan vang lên quanh quẩn khắp bầu không trung của sảnh lễ truy điệu.
"Đối với những lời nghe đồn chút ít kia về tôi, tôi vẫn luôn tin chắc rằng trong lòng mọi người đang nghĩ gì, nhìn thấy gì thì chính là cái đó. Nhưng bây giờ xem ra, dường như những lời đồn kia cũng không bị đánh tan đi, mà giống như cỏ mọc um tùm, gió xuân thổi tới mầm non lại trồi, hơn nữa đã tổn hại quá nghiêm trọng hình tượng trong lòng mọi người, bước kế tiếp ảnh hưởng tới sự tin tưởng của mọi người đối với Tống thị."
Tầm mắt của Cận Tử Kỳ thả chậm tốc độ mà dừng trên mặt nhóm những Tổng giám đốc kia mới vừa rồi nói năng hùng hồ mặt đỏ tới mang tai.
"Cho nên tôi muốn đảm nhiệm vị trí chủ tịch Tống thị, cũng chẳng phải tham lam vị trí quyền và thế của này, nó không chỉ là điều mà chồng của tôi cố gắng muốn bảo vệ giữ gìn, mà sau khi anh ấy qua đời cũng là niềm tin mà tôi kiên quyết muốn giữ vững. Các người ở trên buổi lễ tưởng niệm chồng của tôi lên tiếng chất vấn mối quan hệ của tôi và người đàn ông khác, đó không phải là đối với chồng tôi một loại khinh nhờn sao?"
Những Tổng giám đốc đó lập tức lần lượt cúi thấp đầu, càng không dám liếc nhìn thẳng vào tấm hình trắng đen của Tống Kỳ Diễn.
Trên tấm ảnh Tống Kỳ Diễn mở to đôi mắt đen sâu lại thâm thúy lẳng lặng nhìn thẳng phía trước, đến khi các người ngẩng đầu nhìn, hắn lại giống như đang yên lặng mà nhìn các người chằm chằm, nếu người nào chột dạ, không tránh khỏi tuôn cả mồ hôi lạnh.
Con người ta lúc nào cũng vừa tuyên dương thuyết vô thần, nhưng trong lòng lại sợ loại thuyết quỷ thần này.
Cận Tử Kỳ như ý nhìn thấy sự sợ hãi của bọn họ, khẽ nhếch khóe môi lên: "Nội chiến, là điều kiêng kị nhất trong một công ty, cũng là điều tôi không nguyện ý nhìn thấy nhất, tôi có thể không đến Tống thị để làm, nhưng tôi không muốn nhìn thấy nhân viên của chồng tôi bởi vì tôi mà tranh chấp. Có một số việc tôi nghĩ tôi cần phải làm sáng tỏ một chút, phú thương người Pháp gốc Hoa đã từng là bạn trai mối tình đầu của tôi trong miệng các người, chúng tôi đã chia tay mười một năm, cho tới nay, thỉnh thoảng có liên lạc, nhưng không nhiều lắm, anh ta cũng là bạn học chung đại học của chồng tôi."
"Nếu như các người từ đầu đến cuối hoài nghi một ngày nào đó tôi sẽ vì người đàn ông khác bán đứng Tống thị, đại khái có thể thành lập một đơn vị chuyên môn giám sát, cũng là các người đối với sức quyến rũ cá nhân của chủ tịch vừa qua đời có chỗ nghi ngờ?"
Một câu nói dí dỏm của Cận Tử Kỳ đột nhiên thốt ra khiến bầu không khí của lễ truy điệu có chút hòa hoãn, nhưng cô cũng không dám xem thường.
"Cuối cùng, tôi muốn nói, Tống thị là một tay ông Lam là ông ngoại của chồng tôi tạo dựng, là thứ mà chồng của tôi quý trọng nhất, cũng sẽ là thứ mà tôi chuẩn bị dùng một đời tâm huyết và tinh lực để duy trì. Tôi có thể thề trước linh vị của chồng tôi, tôi Cận Tử Kỳ sẽ dùng quãng đời còn lại vì Tống thị mà cúc cung tận tụy, tuyệt đối không làm ra chuyện gì có nửa điểm hại tổn Tống thị, tổn hại lợi ích của cổ đông."
Câu nói sau cùng nói ra vô cùng có khí phách, cũng thành công chặn được miệng của những nhóm cổ đông kia chuẩn bị xem náo nhiệt.
Cận Tử Kỳ vừa thoáng thở phào nhẹ nhõm, lối vào đột ngột xuất hiện một bóng dáng cao gầy, từ từ cất bước đi tới.
"Lời nói này của cô Cận tuy tốt, nhưng không khỏi có phần đường hoàng thái quá không?"
Jane vận một thân váy lụa mùa hè màu đen, hướng bốn Đại Cổ Đông lễ phép gật đầu, sau đó phong thái cao nhã mà đi về phía Cận Tử Kỳ.
"Mọi người hiện tại cũng đã biết chủ tịch Tống thị sang Đức lúc đàm phán nói chuyện hợp tác dự án lại xảy ra chuyện, kế hoạch cũng bị gác lại qua một bên, mang đến cho Tống thị thậm chí các chỗ hợp tác khác bị tổn thất không thể đo lường, cô Cận cảm thấy dựa vào sức một mình cô thì có thể ngăn cơn sóng dữ sao?"
Jane nhìn chăm chăm vào Cận Tử Kỳ, một hồi lâu mới lộ ra một nụ cười bí hiểm, "Không phải tôi đánh giá thấp năng lực của cô Cận, cô... Chung quy là họ Cận, không phải họ Tống, sợ rằng ở trong ban giám đốc cũng khó có thể phục chúng."
Cận Tử Kỳ nhìn lại Jane, "Hôm nay cô Jane là dùng thân phận bằng hữu của Kỳ Diễn hay là dùng thân phận đồng hợp tác để đến phúng viếng, nếu như cô coi Kỳ Diễn là bạn bè, thì lời vừa rồi cô nói ra tôi cũng phải hoài nghi rốt cuộc cô có mục đích gì, nếu như cô dùng thân phận người hợp tác, như vậy, đây là vấn đề bổ nhiệm trong nội bộ Tống thị, vẫn chưa làm phiền cô tới quan tâm."
Jane khẽ nâng cao quai hàm: "Nếu như cô giữ vị trí chủ tịch tân nhiệm của Tống thị, Cảnh Thăng chúng tôi lập tức rút vốn ngay!"
Toàn trường lập tức xôn xao, bốn Đại Cổ Đông lại càng suýt chút nữa phun hết trà trong miệng ra, không nhịn được liên tục ho khan.
Cảnh Thăng muốn rút vốn? Trong lúc mấu chốt này cô ta lại nói muốn rút vốn sao?
Cận Tử Kỳ dằn xuống cơn giận dữ trong ngực, lạnh nhạt nói: "Nếu đây thật là ý của Cảnh Thăng, tự nhiên muốn làm gì cũng được."
"Cô...." Đôi mắt đẹp của Jane nhíu lại, không ngờ Cận Tử Kỳ cả gan dám khư khư cố chấp như vậy.
"Tống phu nhân, lời này cũng không phải là một mình cô có thể định đoạt đâu! Tuy rằng bây giờ trong tay cô có cổ phần mà chồng cô để lại, nhưng những lão già chúng tôi đây còn chưa có chết đấy, chuyện liên quan đến Tống thị, chúng tôi quyết không cho phép cô làm xằng làm bậy!"
Một trong bốn Đại Cổ Đông là Tổng giám đốc Hoàng vẫn luôn không lên tiếng đã nổi trận lôi đình, cũng nhịn không được nữa đứng dậy mười phần trung khí mà quát lên.
Tổng giám đốc Trang lần này cũng cảm thấy Cận Tử Kỳ nói năng thật võ đoán.
"Cháu dâu, cháu không hiểu tình huống hiện tại của Tống thị, cho nên mới dễ dàng nói ra lời như vậy, nếu như Cảnh Thăng thật sự rút vốn, như vậy hiện tại đối với Tống thị mà nói không gì khác hoạ vô đơn chí, đến lúc đó sợ rằng Tống thị sẽ không gượng dậy nổi."
Jane nhìn Cận Tử Kỳ, đắc ý nhướng đôi mày thanh tú lên: "Những lời này đã nghe thấy rồi chứ, cô Cận? Trước đó chủ tịch Tống đã ném rất nhiều tài sản vào Tống thị, hiện tại cũng sợ là vô lực xoay chuyển trời đất, cô xác định là đồng ý để Cảnh Thăng chúng tôi rút vốn ở thời khắc mấu chốt này chứ?"
"Chỉ cần cô dám, tôi có gì mà phải không không xác định?"
Khóe môi Cận Tử Kỳ khẽ nhếch lên, ánh mắt kiên định, không thấy chút nào sự bối rối và khiếp đảm khi lâm nguy đại loạn.
Môi của Jane run run: "Hiện tại trừ Cảnh Thăng chúng tôi, còn có ai đồng ý đầu tư cho Tống thị các người?"
"Không có sao?" Một giọng nói tiếng Trung mang theo giọng Anh đột ngột truyền đến: "Vậy tôi có tính là một người không?"
Cận Tử Kỳ nhấc chân, đi vào phía bên trong, mắt nhìn thẳng, phần trang nhã vững vàng ấy ngược lại làm cho người khác âm thầm tán thưởng.
Trước tiên cô đi đến chỗ hoá tiền vàng mã nửa ngồi nửa quỳ xuống, cầm lấy tiền vàng mã ném vào trong chậu đốt.
"Nếu như hôm nay, các vị là tới tưởng niệm, tôi rất cảm kích sự tôn trọng của các vị đối với chồng tôi, nhưng nếu là chuyện khác, kính xin các vị rời đi, hy vọng các vị có thể trả lại cho chồng tôi một cái tang lễ thanh tĩnh."
Nói xong đôi con ngươi của Cận Tử Kỳ như sóng nước chẳng xao nhìn về phía tứ đại lão cổ đông: "Nếu có chỗ nào thất lễ, kính xin các vị thứ lỗi."
Bốn vị cổ đông ông nhìn tôi tôi nhìn ông, nhưng không có ý muốn rời đi, xoay người nhỏ giọng thương lượng một phen, mới cử ra trong đó một vị nhiều tuổi nhất cực kỳ có lai lịch, đi đến trước bức ảnh trắng đen của Tống Kỳ Diễn, thắp lên ba nén nhang.
"Cháu Tống cứ như vậy mà ra đi chúng tôi cũng vô cùng đau buồn, Tống thị không có cậu ta hiện nay cứ như chia năm xẻ bảy, hơi chút có chút biến động nhỏ là có thể cuộn lên một trận bão cát, cháu dâu vẫn là nên bớt đau buồn đi, tuyệt đối đừng chịu đựng quá sẽ tổn hại cho thân thể của mình."
"Cảm ơn Tổng giám đốc Trang quan tâm." Cận Tử Kỳ không khiêm tốn cũng không kiêu căng mà trả lời.
Tổng giám đốc Trang rất có hứng thú mà nhìn Cận Tử Kỳ: "Cháu biết tôi sao?"
Ông ta không nghĩ tới ngày hôm nay con bé này chỉ liếc nhìn thì cư nhiên có thể lập tức nhận ra mình, nhưng mà ông ta đã lùi về sau màn nhiều năm rồi.
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng cười cười: "Kỳ Diễn khi còn sống đều sẽ nói với tôi những chuyện về Tống thị, từ nhân viên lên tới cổ đông, anh ấy nói rất nhiều nên tất nhiên tôi cũng nhớ kỹ, anh ấy từng nói bốn Đại Cổ Đông của Tống thị là những vị tiền bối đáng kính nể nhất mà anh ấy từng gặp trên thương trường, tuổi cao chí càng cao, rất khiêm tốn, thí dụ như Tổng giám đốc Trang, Kỳ Diễn nói ngài có một tay pha trà rất ngon, đáng tiếc anh ấy không có cơ hội thưởng thức."
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Cận Tử Kỳ vốn tràn đầy sùng kính lại toát ra sự bi thương đau khổ.
"Chuyện này..."
Chiếc mũ cao cũng đã cài ở trên đầu của Tổng giám đốc Trang, lại nhìn nhìn Cận Tử Kỳ cũng bất quá một cô gái yếu đuối hai mươi mấy tuổi, tuổi còn nhỏ mà đã thủ tiết rồi, nghe nói kết hôn vẫn chưa tới một năm, những lời vốn muốn nói ra lập tức nghẹn lại ở trong cổ.
Mọi người đều nói ông ta tuổi cao chí càng cao, rất khiêm tốn, ông ta mà muốn ra tay làm ra chuyện cậy già lên mặt không phải là tự mình tát mình một bạt tai sao? Ngay lập tức, Tổng giám đốc Trang vội ho một tiếng, vỗ vỗ bả vai của Cận Tử Kỳ.
"Cháu dâu, về sau nếu có phiền toái gì cứ tới tìm lão Trang, có khả năng giúp đỡ lão Trang nhất định sẽ giúp một tay."
"Lão Trang ông..."
Một vị cổ đông bởi vì Tổng giám đốc Trang lâm trận đào ngũ không nhịn được lên tiếng oán trách, lại bị một vị cổ đông khác kịp thời kéo lại.
Bọn họ là tới để nói chuyện, không phải để tranh đấu, dù sao đây là sảnh tưởng niệm, vẫn phải tôn trọng người đã khuất một tý.
Cận Tử Kỳ giống như không thấy được sắc mặt khó coi của mấy vị cổ đông kia, quay sang Tổng giám đốc Trang cúi đầu cảm tạ.
"Cảm ơn bác Trang, cuộc sống về sau còn phải làm phiền bác Trang chiếu cố!"
Lúc này còn hếch mũi lên mặt sao?!
Vừa rồi còn một câu Tổng giám đốc Trang hai câu cũng Tổng giám đốc Trang thì hiện tại lại là bác Trang, ôm đùi cũng đâu phải ôm một cách tiêu chuẩn như vậy chứ!
Đối phương sẽ không còn chút sức lực, liền nhép nhép miệng, khiến lão Trang bị đảo hướng về phía bên cô.
Ba vị cổ đông khác đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đều cực kém, sắp tức đến méo cả mũi.
Nhưng tức thì tức, vẫn chưa tới mức mất hết lý trí, cho nên rất nhanh, bọn họ liền phát hiện ẩn ý trong lời nói của Cận Tử Kỳ.
Cuộc sống về sau còn phải làm phiền bác Trang chiếu cố!
Lần này ngay cả Tổng giám đốc Trang sắc mặt cũng đổi đủ màu đủ sắc.
Hôm nay bọn họ tới chính là vì quyền phụ trách quản lý Tống thị, hiện tại thuộc tình huống gì, còn chưa mở miệng ngược lại còn bị mất đi một quân sao?
"Cháu dâu, một khi cháu Tống đã qua đời..."
"Một khi Kỳ Diễn đã qua đời, như vậy theo lý nên từ thế hệ đời sau là con nối dõi của anh ấy gánh lấy Tống thị này, đáng tiếc hai đứa con trai của anh ấy tuổi còn quá nhỏ, cháu là vợ hợp pháp mà anh ấy cưới hỏi đàng hoàng, có nghĩa vụ trước khi con của anh ấy trưởng thành sẽ thay bọn chúng trông giữ công ty, Cận Tử Kỳ cháu tự nhận là không phải người tuyệt vời hoàn hảo, sau này vẫn còn cần làm phiền các vị tiền bối chỉ bảo."
Lễ truy điệu lặng ngắt như tờ, thậm chí còn có thể nghe được tần số hít thở của con người ta.
Chiêu này tên gì... Đánh đòn phủ đầu?
Cũng chính là cái gọi ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ra tay trễ sẽ gánh lấy tai ương?
Bốn Đại Cổ Đông trong lúc nhất thời ngẩn người, nhìn Cận Tử Kỳ đứng dậy, lúc này quên mất nói chuyện.
"Bộp bộp bộp!"
Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, các cổ đông quay đầu, lập tức nhìn thấy Doãn Lịch không biết từ chỗ nào mà đã xuất hiện.
Doãn Lịch đi đến bên cạnh Cận Tử Kỳ, ánh mắt đảo qua bốn vị lão già sắc mặt khó coi: "Xưa có Xà Thái Quân một người nữ vai gánh vác một Dương gâ môn, hiện nay có Tống phu nhân, vì công ty gia tộc mà cam tâm tình nguyện vứt bỏ cuộc sống an nhàn giàu có xa xỉ của một phu nhân như bỏ đôi dép cũ, Nữ Trung Hào Kiệt như vậy chẳng lẽ không đáng cho mọi người chúng ta kính trọng sao?"
Cận Tử Kỳ nghe xong đầu lông mày co lại, không biết Doãn Lịch từ đâu lấy được một loạt câu từ quá xá văn nghệ yếu ớt như vậy.
Nhưng anh ấy có thể vào lúc này đứng ra vì mình nói chuyện, vẫn là cho Cận Tử Kỳ một lòng tin đầy mạnh mẽ.
"Doãn Tam Thiếu nói không sai, chủ tịch Tống dưới suối vàng có biết, biết rằng Tống phu nhân vác lấy gánh nặng Tống thị này, nhất định cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ yên tâm." Kiều Nam cũng quăng ra cho Cận Tử Kỳ ánh mắt đầy khích lệ.
Nhưng ngay sau đó cũng đã có người đứng ra làm trái lại, là Tổng giám đốc của một công ty chi nhánh dưới cờ của Tống thị.
"Chủ tịch phu nhân lo lắng cho tương lai phát triển của Tống thị chúng tôi có thể hiểu được, nhưng muốn để cho một người phụ nữ đứng ra phụ trách quản lý một cái công ty lớn như vậy, tôi là người đầu tiên cầm phiếu chống! Không nói trước kia đã có bao nhiêu phụ nữ sau khi làm chủ tịch đã bị những tên đàn ông có vẻ ngoài đẹp mã lừa gạt tiền lừa gạt sắc khiến cho công ty tối tăm rối loạn, giá cổ phiếu giảm sút mạnh, cuối cùng rơi vào kết cục táng gia bại sản. Nếu như hôm nay Tống phu nhân ngồi trên vị trí chủ tịch của Tống thị, phải chăng có thể bảo đảm Tống thị nhất định sẽ phát triển không ngừng?"
"Tôi cũng cho rằng như vậy, đó giờ khảo thí tâm lý đều đã chứng minh, đàn ông so với phụ nữ có thể vượt qua được sự cám dỗ hơn, so với phụ nữ, tôi cho rằng để cho đàn ông đảm nhiệm vị trí chủ tịch càng có thể bảo vệ lợi ích của công ty, như vậy chúng tôi làm nhân viên mới có thể càng thêm yên tâm mà vì Tống thị cống hiến sức lực, nếu không... Tôi thật sự lo lắng thật sâu sắc cho tương lai của Tống thị!"
"Đúng rồi, trước kia tôi có nghe nói cô và một vị phú thương người Pháp gốc Hoa có quan hệ, tuy rằng tin tức đó đã bị đè xuống rồi, nhưng một người bạn của tôi làm ở tòa soạn báo đã từng đề cập tới, lúc ấy đã có một bài viết như vậy suýt được đưa tin lên trang bìa, sau đó lại bị quyền thế nào đó cưỡng chế ép xuống, nếu như về sau Tống phu nhân và vị phú thương kia tái hôn, không phải Tống thị muốn chắp tay tặng người khác sao?!"
Trong khoảnh khắc, hiện trường lễ truy điệu ầm ầm lên rối thành một nùi, cơ bản đều là tiếng phản đối Cận Tử Kỳ làm chủ tịch của Tống thị.
Mà bốn vị lão già vốn lo lắng lúc này đều đã thoải mái nhàn nhã mà ngồi xuống uống trà xem cuộc vui.
"Cháu dâu, cháu xem..."
Tổng giám đốc Trang nhìn Cận Tử Kỳ bị các vị cao tầng làm khó dễ, vẫn là thấy vị chủ tịch phu nhân trẻ tuổi này đáng thương.
Một vị cổ đông khác là Tổng giám đốc Kiều thổi thổi lá trà trong chén trà, nhấp một ngụm trà, nhàn nhã mà mở miệng: "Tống phu nhân, cần gì phải tự mình cố sức dập đầu mình chứ? Tống thị có rất nhiều tinh anh tài hoa xuất chúng, tùy tiện chọn một người so với cô cũng còn mạnh hơn gấp mấy lần."
"Đúng đó, Tống phu nhân." Một vị khác là Tổng giám đốc Lý cũng mở miệng phụ hoạ, "Cô xem cô là một người phụ nữ của gia đình, vừa trải qua nỗi đau để tang chồng, tôi nghe nói hai đứa con trai của cô, một đứa mới năm tuổi một đứa mới mới vừa sinh được hơn một tháng thôi phải không?"
Ý ở ngoài lời, cô vẫn là nên ngoan ngoãn mà mang con về nhà đi, chuyện của công ty cô lo vớ vẩn cái gì!
Cận Tử Kỳ nhìn những người kia vẫn nhởn nhơ tình tang mà đợi xem vở diễn, nắm chặt hai nắm tay, trong lòng cũng đã hoàn toàn tức giận.
Cô khép mắt lại, thở một hơi thật sâu, chung quanh cũng chậm rãi yên tĩnh lại.
Cận Tử Kỳ mở mắt ra, đáy mắt vẫn bình tĩnh như trước đến độ không có chút sóng gợn dao động.
Giọng nói của cô không tính là ngọt ngào, thậm chí phải nói là vắng lặng khô khan vang lên quanh quẩn khắp bầu không trung của sảnh lễ truy điệu.
"Đối với những lời nghe đồn chút ít kia về tôi, tôi vẫn luôn tin chắc rằng trong lòng mọi người đang nghĩ gì, nhìn thấy gì thì chính là cái đó. Nhưng bây giờ xem ra, dường như những lời đồn kia cũng không bị đánh tan đi, mà giống như cỏ mọc um tùm, gió xuân thổi tới mầm non lại trồi, hơn nữa đã tổn hại quá nghiêm trọng hình tượng trong lòng mọi người, bước kế tiếp ảnh hưởng tới sự tin tưởng của mọi người đối với Tống thị."
Tầm mắt của Cận Tử Kỳ thả chậm tốc độ mà dừng trên mặt nhóm những Tổng giám đốc kia mới vừa rồi nói năng hùng hồ mặt đỏ tới mang tai.
"Cho nên tôi muốn đảm nhiệm vị trí chủ tịch Tống thị, cũng chẳng phải tham lam vị trí quyền và thế của này, nó không chỉ là điều mà chồng của tôi cố gắng muốn bảo vệ giữ gìn, mà sau khi anh ấy qua đời cũng là niềm tin mà tôi kiên quyết muốn giữ vững. Các người ở trên buổi lễ tưởng niệm chồng của tôi lên tiếng chất vấn mối quan hệ của tôi và người đàn ông khác, đó không phải là đối với chồng tôi một loại khinh nhờn sao?"
Những Tổng giám đốc đó lập tức lần lượt cúi thấp đầu, càng không dám liếc nhìn thẳng vào tấm hình trắng đen của Tống Kỳ Diễn.
Trên tấm ảnh Tống Kỳ Diễn mở to đôi mắt đen sâu lại thâm thúy lẳng lặng nhìn thẳng phía trước, đến khi các người ngẩng đầu nhìn, hắn lại giống như đang yên lặng mà nhìn các người chằm chằm, nếu người nào chột dạ, không tránh khỏi tuôn cả mồ hôi lạnh.
Con người ta lúc nào cũng vừa tuyên dương thuyết vô thần, nhưng trong lòng lại sợ loại thuyết quỷ thần này.
Cận Tử Kỳ như ý nhìn thấy sự sợ hãi của bọn họ, khẽ nhếch khóe môi lên: "Nội chiến, là điều kiêng kị nhất trong một công ty, cũng là điều tôi không nguyện ý nhìn thấy nhất, tôi có thể không đến Tống thị để làm, nhưng tôi không muốn nhìn thấy nhân viên của chồng tôi bởi vì tôi mà tranh chấp. Có một số việc tôi nghĩ tôi cần phải làm sáng tỏ một chút, phú thương người Pháp gốc Hoa đã từng là bạn trai mối tình đầu của tôi trong miệng các người, chúng tôi đã chia tay mười một năm, cho tới nay, thỉnh thoảng có liên lạc, nhưng không nhiều lắm, anh ta cũng là bạn học chung đại học của chồng tôi."
"Nếu như các người từ đầu đến cuối hoài nghi một ngày nào đó tôi sẽ vì người đàn ông khác bán đứng Tống thị, đại khái có thể thành lập một đơn vị chuyên môn giám sát, cũng là các người đối với sức quyến rũ cá nhân của chủ tịch vừa qua đời có chỗ nghi ngờ?"
Một câu nói dí dỏm của Cận Tử Kỳ đột nhiên thốt ra khiến bầu không khí của lễ truy điệu có chút hòa hoãn, nhưng cô cũng không dám xem thường.
"Cuối cùng, tôi muốn nói, Tống thị là một tay ông Lam là ông ngoại của chồng tôi tạo dựng, là thứ mà chồng của tôi quý trọng nhất, cũng sẽ là thứ mà tôi chuẩn bị dùng một đời tâm huyết và tinh lực để duy trì. Tôi có thể thề trước linh vị của chồng tôi, tôi Cận Tử Kỳ sẽ dùng quãng đời còn lại vì Tống thị mà cúc cung tận tụy, tuyệt đối không làm ra chuyện gì có nửa điểm hại tổn Tống thị, tổn hại lợi ích của cổ đông."
Câu nói sau cùng nói ra vô cùng có khí phách, cũng thành công chặn được miệng của những nhóm cổ đông kia chuẩn bị xem náo nhiệt.
Cận Tử Kỳ vừa thoáng thở phào nhẹ nhõm, lối vào đột ngột xuất hiện một bóng dáng cao gầy, từ từ cất bước đi tới.
"Lời nói này của cô Cận tuy tốt, nhưng không khỏi có phần đường hoàng thái quá không?"
Jane vận một thân váy lụa mùa hè màu đen, hướng bốn Đại Cổ Đông lễ phép gật đầu, sau đó phong thái cao nhã mà đi về phía Cận Tử Kỳ.
"Mọi người hiện tại cũng đã biết chủ tịch Tống thị sang Đức lúc đàm phán nói chuyện hợp tác dự án lại xảy ra chuyện, kế hoạch cũng bị gác lại qua một bên, mang đến cho Tống thị thậm chí các chỗ hợp tác khác bị tổn thất không thể đo lường, cô Cận cảm thấy dựa vào sức một mình cô thì có thể ngăn cơn sóng dữ sao?"
Jane nhìn chăm chăm vào Cận Tử Kỳ, một hồi lâu mới lộ ra một nụ cười bí hiểm, "Không phải tôi đánh giá thấp năng lực của cô Cận, cô... Chung quy là họ Cận, không phải họ Tống, sợ rằng ở trong ban giám đốc cũng khó có thể phục chúng."
Cận Tử Kỳ nhìn lại Jane, "Hôm nay cô Jane là dùng thân phận bằng hữu của Kỳ Diễn hay là dùng thân phận đồng hợp tác để đến phúng viếng, nếu như cô coi Kỳ Diễn là bạn bè, thì lời vừa rồi cô nói ra tôi cũng phải hoài nghi rốt cuộc cô có mục đích gì, nếu như cô dùng thân phận người hợp tác, như vậy, đây là vấn đề bổ nhiệm trong nội bộ Tống thị, vẫn chưa làm phiền cô tới quan tâm."
Jane khẽ nâng cao quai hàm: "Nếu như cô giữ vị trí chủ tịch tân nhiệm của Tống thị, Cảnh Thăng chúng tôi lập tức rút vốn ngay!"
Toàn trường lập tức xôn xao, bốn Đại Cổ Đông lại càng suýt chút nữa phun hết trà trong miệng ra, không nhịn được liên tục ho khan.
Cảnh Thăng muốn rút vốn? Trong lúc mấu chốt này cô ta lại nói muốn rút vốn sao?
Cận Tử Kỳ dằn xuống cơn giận dữ trong ngực, lạnh nhạt nói: "Nếu đây thật là ý của Cảnh Thăng, tự nhiên muốn làm gì cũng được."
"Cô...." Đôi mắt đẹp của Jane nhíu lại, không ngờ Cận Tử Kỳ cả gan dám khư khư cố chấp như vậy.
"Tống phu nhân, lời này cũng không phải là một mình cô có thể định đoạt đâu! Tuy rằng bây giờ trong tay cô có cổ phần mà chồng cô để lại, nhưng những lão già chúng tôi đây còn chưa có chết đấy, chuyện liên quan đến Tống thị, chúng tôi quyết không cho phép cô làm xằng làm bậy!"
Một trong bốn Đại Cổ Đông là Tổng giám đốc Hoàng vẫn luôn không lên tiếng đã nổi trận lôi đình, cũng nhịn không được nữa đứng dậy mười phần trung khí mà quát lên.
Tổng giám đốc Trang lần này cũng cảm thấy Cận Tử Kỳ nói năng thật võ đoán.
"Cháu dâu, cháu không hiểu tình huống hiện tại của Tống thị, cho nên mới dễ dàng nói ra lời như vậy, nếu như Cảnh Thăng thật sự rút vốn, như vậy hiện tại đối với Tống thị mà nói không gì khác hoạ vô đơn chí, đến lúc đó sợ rằng Tống thị sẽ không gượng dậy nổi."
Jane nhìn Cận Tử Kỳ, đắc ý nhướng đôi mày thanh tú lên: "Những lời này đã nghe thấy rồi chứ, cô Cận? Trước đó chủ tịch Tống đã ném rất nhiều tài sản vào Tống thị, hiện tại cũng sợ là vô lực xoay chuyển trời đất, cô xác định là đồng ý để Cảnh Thăng chúng tôi rút vốn ở thời khắc mấu chốt này chứ?"
"Chỉ cần cô dám, tôi có gì mà phải không không xác định?"
Khóe môi Cận Tử Kỳ khẽ nhếch lên, ánh mắt kiên định, không thấy chút nào sự bối rối và khiếp đảm khi lâm nguy đại loạn.
Môi của Jane run run: "Hiện tại trừ Cảnh Thăng chúng tôi, còn có ai đồng ý đầu tư cho Tống thị các người?"
"Không có sao?" Một giọng nói tiếng Trung mang theo giọng Anh đột ngột truyền đến: "Vậy tôi có tính là một người không?"