“Chị…chị họ!” Thanh Kiều xấu hổ, trán đổ chút mồ hôi.
Doãn Lịch cũng ho lên một tiếng, vừa muốn né tránh, vừa vội vàng đóng cúc áo vừa mở ra.
Cận Tử Kỳ lại để ý tới Tống Kỳ Diễn ở phía đối diện, không nói lời nào, sau đó cô giơ tay chỉ chỉ về hắn ta rồi quay người đi.
Tống Kỳ Diễn chớp chớp mắt, đợi tới khi kịp phản ứng lại, hắn ta liền nhấc chân đuổi theo.
Nhưng, ngay khoảnh khắc bước chân vừa nhấc lên rồi hạ xuống đất, hắn đột nhiên trở nên trầm ổn và bình tĩnh.
Lúc hắn đi qua Doãn Lịch thì dừng lại và quay đầu nói: “Không đàng hoàng thì bảo làm sao chúng tôi có thể yên tâm mà giao Thanh Kiều cho anh được?”
“Anh...” Doãn Lịch vừa định nói thì Tống Kỳ Diễn thoáng cái đã đi ra ngoài rồi.
Doãn Lịch và Ngu Thanh Kiều ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi mà đỏ mặt.
Người nào đó đã đi tới chỗ khúc ngoặc ở hành lang, sải bước chạy tới trước thang máy, mạnh mẽ ấn nút, trên trán đầm đìa mồ hôi, lòng nóng như lửa đốt. Những người đứng đợi thang máy phía sau anh đều cảm thấy lo lắng thay cho cái nút bấm.
“Tiên sinh, anh không thể bấm nút thang máy như thế được.” Có người tốt bụng nhắc nhở.
Tống Kỳ Diễn ngẩn người, quay đầu lại nhìn người đó, tiếp tục ấn: “Không sao, tay của tôi không đau đâu.”
Những người phía sau lưng: “…”
-----
Cận Tử Kỳ ra khỏi khách sạn, vẫn chưa nguôi cơn tức, thậm chí là càng lúc càng ác liệt hơn.
Cô cũng không biết rằng mình đang giận Tống Kỳ Diễn đã nghi ngờ mình hay là giận vì suy nghĩ của mình bị phát hiện.
Kết quả, khi cô vừa mở cửa xe định ngồi vào thì bên ghế phụ bỗng có một người đàn ông ngồi vào theo.
Tống Kỳ Diễn rất tự nhiên mà thắt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn cô: “Sao, không lái xe à?”
Cận Tử Kỳ hít một hơi thật sâu, lạnh lùng xua đuổi: “Xuống xe.”
“Tại sao?” Tống Kỳ Diễn nhíu mày: “Xe của vợ anh, sao anh lại không được ngồi chứ?”
Cận Tử Kỳ nhìn bộ dạng nhíu mày trách móc của người nào đó, đúng là không hề có một chút ý thức nhận lỗi nào!
Tay cô nắm chặt lấy cửa xe, kế đó, cô đóng cửa lại một lần nữa rồi rời đi.
Chưa đi được bao xa, Tống Kỳ Diễn đã đuổi theo, nắm lấy tay của cô, nhất định không chịu bỏ ra.
“Cận Tử Kỳ!” Hắn có chút không nhẫn nại mà quát lên với cô một tiếng.
Cận Tử Kỳ không dám tin mà quay lại nhìn hắn, người đàn ông xấu xa này, đã phạm sai lầm mà vẫn còn có khí thế hùng hồn đến như vậy.
Cô nhấc giày cao gót, một cước dẫm lên mu bàn chân của Tống Kỳ Diễn.
“A!” Tống Kỳ Diễn cúi người ôm lấy chân của mình, nghiến răng nghiến lợi: “Cận Tử Kỳ, em là người đàn bà độc ác!”
Còn dám lớn tiếng tỏ vẻ tức giận như vậy à?
Cận Tử Kỳ trừng mắt nhìn hắn, cầm lấy túi xách mà đánh Tống Kỳ Diễn, sau đó quay đầu lại bắt taxi.
Tống Kỳ Diễn ôm lấy đầu vừa bị đánh đau, thấy cô muốn bỏ chạy, hắn gấp gáp đến mức không quan tâm gì cả, khập khiễng đuổi theo. Khi cô vẫy được một chiếc taxi, thì nhanh hơn cô mà ngồi vào trong.
Cận Tử Kỳ nhìn người đàn ông đang dương dương tự đắc ngồi ở ghế sau, nói một từ: “Trẻ con!”
Hắn lại như không thèm để ý, dựa vào chỗ ngồi, nhếch lông mày lên nhìn cô: “Không lên xe?”
Nhìn người tài xế đang đợi bên trong, Cận Tử Kỳ cắn răng, vẫn là một bụng tức mà ngồi vào trong.
Taxi đi tới đường cao tốc, khoảng cách chỗ ngồi giữa hai người như là khoảng cách của một con sông.
Cận Tử Kỳ cảm thấy đường về nhà sao mà dài dằng dặc.
Tống Kỳ Diễn thỉnh thoảng liếc trộm nhìn cô một cái, sau đó thì một cách quang minh chính đại mà nhìn chằm chằm vào cô.
“Nhìn cái gì!” Cận Tử Kỳ liếc mắt với hắn.
Tống Kỳ Diễn ngại ngùng mấp máy bờ môi mỏng: “Không có gì, chỉ là thấy em xinh hơn những minh tinh trên báo.”
Lại là chiêu dỗ ngon dỗ ngọt.
Cận Tử Kỳ khinh thường quay đầu sang một bên, một tờ báo lại được đưa tới trước mặt cô.
“Không tin, em tự mình xem đi, ở đây này, em xinh hơn cô ta chứ?”
“Không xem”
“Xem một chút thôi, xem một chút thôi là được rồi.”
“Tống Kỳ Diễn anh có thấy mình phiền phức không?”
Cận Tử Kỳ bỗng quay đầu giựt lấy tờ báo, lườm hắn một cái, sau đó cúi đầu xem báo.
Trong nháy mắt, mặt Cận Tử Kỳ liền tối sầm lại.
“Thế nào?” Tống Kỳ Diễn vừa nói vừa từ từ đưa bàn tay không an phận của hắn đặt lên vai Cận Tử Kỳ: “Anh nói rồi, em xinh hơn cô ta đúng không?”
Cận Tử Kỳ chậm rãi ngẩng đầu lên, đánh giá hắn, nhìn đến mức hắn không được tự nhiên.
“Làm gì mà nhìn anh chằm chằm như thế?” Tống Kỳ Diễn bị nhìn đến chột dạ, bất giác liền rút tay về.
“Anh tự mình xem đi!”
Tờ báo trong tay Cận Tử Kỳ dính lên mặt Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn, mắt trừng lớn như chuông đồng nhìn vào tấm hình ở một góc trên báo, đổ mồ hôi lạnh.
“Ai? ai chụp đây?” Không biết tại sao trong lòng có chút sợ hãi.
Ngồi ở ghế sau, hắn ta cảm thấy chân mình sắp mềm nhũn cả ra.
Tấm ảnh trên báo rõ ràng là chụp hắn, mà bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp.
Ngày hôm nay vẫn chỉ là một tấm ảnh, đến ngày mai chắc sẽ trở thành tin trên trang đầu mất thôi!
Nhưng cô gái này là con gái nhà ai mà lại không có mắt nhìn như vậy chứ, đứng thẳng không đứng lại đứng nghiêng nghiêng ở bên cạnh hắn!
Kể cả là nhìn ở góc độ nào của tấm ảnh thì đều bị mọi người hiểu lầm rằng hắn câu dẫn người phụ nữ trẻ tuổi kia đi dạo phố.
“Thực sự..đây chỉ là hiểu lầm.”
Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại, nhất quyết nhắm mắt làm ngơ.
Tống Kỳ Diễn thấy nịnh nọt không thành thì vò đã mẻ lại sứt: “Cận Tử Kỳ, em thật quá đáng!”
Xe dừng lại tại cổng Tống trạch, Cận Tử Kỳ không nói một lời nào, lập tức xuống xe.
Tống Kỳ Diễn ấm ức thanh toán tiền xe, vừa chửi thầm tên chụp ảnh, vừa bước đi thật nhanh.
Hai người về tới sảnh chính, không hẹn mà cùng đi lên lầu.
Cận Tử Kỳ đi vào phòng ngủ liền đóng sập cửa lại.
Động tác của Tống Kỳ Diễn cũng chẳng chậm hơn Cận Từ Kỳ là mấy, đi vào phòng đối diện.
Hai cánh cửa cùng lúc đóng lại, nhưng thời điểm phát ra âm thanh lại không giống nhau, cứ như cái này là tiếng vọng của cái kia.
-----
Cận Tử Kỳ cởi giày cao gót, ném túi xách, thoáng cái đã ngã ngay xuống giường.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, đột nhiên phát hiện ra mấy ngày nay cô đa nghi mà làm đủ chuyện mất mặt.
Bụng đói kêu ọt ẹt, cô mới giật mình nhớ ra đã một ngày rồi cô không được ăn cái gì tử tế cả.
Cận Tử Kỳ kéo chăn che kín cả người, chỉ muốn cứ thế mà có thể ngủ được một giấc để quên hết đi tất cả lúng túng và xấu hổ.
Sau đó cô chợt nghe thấy thấy tiếng bước chân lén lén lút lút, có bóng người lấp ló ở ngoài khe cửa.
Theo bản năng cô từ trên giường bật dậy, xông ra phía cửa, dùng hết sức để ngăn cản người đàn ông thối đang muốn xâm nhập vào trong.
Cận Tử Kỳ dùng hết sức lực để chặn cửa. Trước khi hắn đẩy được cửa vào thì cô đã nhanh chóng khóa trái cửa lại.
Nhưng sau khi khóa cửa xong, cô lại cảm thấy trong lòng không yên.
Cô trở lại giường, một lần nữa chui vào chăn, không thèm nghe người đàn ông kia đang gào lên tức giận và tiếng gõ cửa liên hồi của anh ta.
“Cận Tử Kỳ! Mở cửa!”
Hiện tại đang là chạng vạng tối, không khí có hơi yên ắng, khiến cho giọng của hắn nghe rất lớn, dường như muốn đem tất cả chó trong khu vực vài trăm dặm gọi dậy.
“Cận Tử Kỳ, em dựa vào cái gì mà không cho anh về phòng? Em còn không mở cửa thì anh sẽ đạp cửa đấy! Cận Tử Kỳ!”
Cận Tử Kỳ nghe thấy lời uy hiếp của hắn bất giác bắt đầu có chút sợ hãi và do dự.
Có nên ra mở cửa không?
Cô vừa định ngồi dậy thì lại nhanh chóng nằm xuống.
Không thể mở, nếu bây giờ mà mở cửa thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, còn không biết hắn sẽ đối xử như thế nào với cô.
Nhưng Cận công chúa lại quên mất rằng hậu quả của việc không mở cửa là càng nghiêm trọng hơn.
Tiếng gõ cửa ngày một mạnh, gần giống với nhịp tim của Cận Tử Kỳ đang đập.
Càng nghĩ càng thấy bất an, Cận Tử Kỳ xuống giường, chân trần đi vào nhà tắm bê lấy một thau nước.
Cô cố gắng khống chế tâm trạng của mình, đi đến cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn dọc theo cánh cửa từ trên xuống.
Vừa rồi giật mình một cái liền nghĩ đến một tình tiết từng có ở trên phim.
Nhân vật chính trong đó cũng cầm chậu nước đứng ở cửa để ngăn cản sự nhâm nhập của người khác.
Cận Tử Kỳ bê chiếc ghế bàn ở trang điểm đặt phía sau cửa, sau đó bê thau nước đặt lên trên.
Thế nhưng...
Cô vừa mới buông tay ra, còn chưa kịp leo xuống ghế, thì trong phòng “ầm” một tiếng, cửa phòng bị một cú đá xoáy đạp ra.
“A…”
Tống Kỳ Diễn đạp cửa xông vào chợt nghe thấy tiếng hét chói tai.
“Cận Tử Kỳ!” Hắn nhìn bốn phía xung quanh thì ngoại trừ chậu nước ở cửa thì tất cả những thứ khác đều không tìm thấy.
Trên ban công, cửa mở ra, rèm cửa tung bay.
Đáng chết, Cận Tử Kỳ, em vì tránh anh mà lại có thể trèo ban công, thật quá đáng.
Tống Kỳ Diễn thở phì phì, hắn xoay người, định đi xuống bãi cỏ dưới lầu để bắt người phụ nữ không biết nghe lời này.
Kết quả là ở phía sau cửa, một cánh tay nhỏ bé ướt sũng duỗi ra.
Tống Kỳ Diễn bị dọa đến mức lùi ra sau vài bước: “Ai ở đó vậy?”
“Tống Kỳ Diễn” Giọng nói của Cận Tử Kỳ từ sau cửa truyền tới.
Tống Kỳ Diễn cả kinh vội vàng kéo cửa thì nhìn thấy một cái ghế đang đè lên người Cận Tử Kỳ, còn cô thì ngã nhào trên mặt đất.
Cả người cô ướt như chuột lột, tóc dài dính đầy mặt, một cái thau rửa mặt rơi bên cạnh cô.
“Cận Tử Kỳ, sao em lại mang chậu ra ngoài cửa rửa mặt vậy?”
Cận Từ Kỳ vuốt nước trên mặt, tức giận cầm cái thau rửa mặt ném về phía hắn: “Em không muốn nhìn thấy anh, anh ra ngoài đi!”
Thế nhưng thực tế thì... Tống Kỳ Diễn không những không đi ra ngoài, ngược lại ngay lập tức nhấc bổng cô từ trên mặt đất lên.
“Anh buông em ra, Tống Kỳ Diễn, anh buông em ra!”
Cận Tử Kỳ bất chấp cả người nhếch nhác, cô ngượng ngùng đẩy hắn ra.
“Em là vợ anh, ôm em thì có làm sao nào, không buông là không buông.”
Tống Kỳ Diễn nhất mực ôm lấy cô ở trong lòng.
Mặc dù là vô ích nhưng Cận Tử Kỳ vẫn là tốn sức lực mà giằng co. Cô nghe thấy nhịp thở bởi vì tức giận mà trở nên gấp gáp của Tống Kỳ Diễn, sau đó nhìn thấy tay hắn túm lấy chùm chìa khóa: “Em cho rằng anh sẽ để em yên tâm mà ngủ ngon tới sáng sao?”
Người đàn ông đáng ghét này, rõ ràng là có chìa khóa phòng nhưng lại vẫn lựa chọn đá cửa!
Người đàn ông đáng ghét này ngày càng trở nên xảo trá hơn, có phải anh ta đoán được cô sẽ đứng ở cửa để cài bẫy anh ta không?
Tất cả những điều này... Cuối cùng cũng khiến cô tức giận.
“Em sẽ không yên tâm mà đi ngủ! Em sẽ mắng anh! Em sẽ nguyền rủa anh! Rõ ràng là có chìa khóa cửa tại sao lại muốn đạp cửa vào?!” Cận Tử Kỳ càng lúc càng tức giận hơn, cô giơ cái chân thon dài đá một cước vào giữa hai chân của hắn.
Tống Kỳ Diễn bị đau mà hít vào một hơi lạnh, hắn cũng nhấc một chân lên nhưng để kẹp hai chân cô lại, không cho cô giãy giụa.
“Anh cảnh cáo em đừng cử động nữa!”
“Anh bỏ em ra!”
Cận Tử Kỳ không cam lòng vẫn cố giãy giụa ở trong lòng hắn. Cả người cô cọ vào hắn, lại thêm chiếc áo sơ mi trắng bị ướt. Không bao lâu sau, có vật gì đó cứng cứng chống lên ở phía sau lưng cô.
Cận Tử Kỳ lập tức trở nên an phận!
Nhưng Tống Kỳ Diễn lại không hề an phận, ghé vào tai cô nói: “Muộn rồi!”
Buổi tối ngày hôm nay, nam chính và nữ chính nhà Tống gia lại cùng nhau vắng bữa cơm tối.
“Bà ngoại, bố và Kỳ Kỳ vẫn còn ở trong phòng làm gì vậy?” Cận Mỗ Mỗ nghiêng đầu chớp chớp mắt.
Tô Ngưng Tuyết ngượng ngùng ho lên một tiếng: “Cái này, ngày mai cháu hỏi bọn họ là biết ngay thôi.”
“À, vậy bây giờ cháu sẽ đi hỏi ngay.” Cận Mỗ Mỗ nhanh như chớp liền bỏ chạy đi, Tô Ngưng Tuyết muốn ngăn lại cũng không kịp.
Hai phút sau, từ phía cầu thang truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết của Cận Mỗ Mỗ.
Tô Ngưng Tuyết vội vàng đi tới, liền thấy Cận Mỗ Mỗ lê đôi chân nhỏ từ trên lầu đi xuống, trên trán có hình một dấu dép lê.
“Kỳ Kỳ thật xấu, lại đi đánh Mỗ Mỗ, huhu.”
Cận Mỗ Mỗ không biết rằng đôi dép lê kia vốn là để đánh bố nó, kết quả là khi nó vừa đẩy cửa đi vào thì Tống Kỳ Diễn liền né người, vừa vặn mà đáp trúng đầu của nó.
Doãn Lịch cũng ho lên một tiếng, vừa muốn né tránh, vừa vội vàng đóng cúc áo vừa mở ra.
Cận Tử Kỳ lại để ý tới Tống Kỳ Diễn ở phía đối diện, không nói lời nào, sau đó cô giơ tay chỉ chỉ về hắn ta rồi quay người đi.
Tống Kỳ Diễn chớp chớp mắt, đợi tới khi kịp phản ứng lại, hắn ta liền nhấc chân đuổi theo.
Nhưng, ngay khoảnh khắc bước chân vừa nhấc lên rồi hạ xuống đất, hắn đột nhiên trở nên trầm ổn và bình tĩnh.
Lúc hắn đi qua Doãn Lịch thì dừng lại và quay đầu nói: “Không đàng hoàng thì bảo làm sao chúng tôi có thể yên tâm mà giao Thanh Kiều cho anh được?”
“Anh...” Doãn Lịch vừa định nói thì Tống Kỳ Diễn thoáng cái đã đi ra ngoài rồi.
Doãn Lịch và Ngu Thanh Kiều ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi mà đỏ mặt.
Người nào đó đã đi tới chỗ khúc ngoặc ở hành lang, sải bước chạy tới trước thang máy, mạnh mẽ ấn nút, trên trán đầm đìa mồ hôi, lòng nóng như lửa đốt. Những người đứng đợi thang máy phía sau anh đều cảm thấy lo lắng thay cho cái nút bấm.
“Tiên sinh, anh không thể bấm nút thang máy như thế được.” Có người tốt bụng nhắc nhở.
Tống Kỳ Diễn ngẩn người, quay đầu lại nhìn người đó, tiếp tục ấn: “Không sao, tay của tôi không đau đâu.”
Những người phía sau lưng: “…”
-----
Cận Tử Kỳ ra khỏi khách sạn, vẫn chưa nguôi cơn tức, thậm chí là càng lúc càng ác liệt hơn.
Cô cũng không biết rằng mình đang giận Tống Kỳ Diễn đã nghi ngờ mình hay là giận vì suy nghĩ của mình bị phát hiện.
Kết quả, khi cô vừa mở cửa xe định ngồi vào thì bên ghế phụ bỗng có một người đàn ông ngồi vào theo.
Tống Kỳ Diễn rất tự nhiên mà thắt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn cô: “Sao, không lái xe à?”
Cận Tử Kỳ hít một hơi thật sâu, lạnh lùng xua đuổi: “Xuống xe.”
“Tại sao?” Tống Kỳ Diễn nhíu mày: “Xe của vợ anh, sao anh lại không được ngồi chứ?”
Cận Tử Kỳ nhìn bộ dạng nhíu mày trách móc của người nào đó, đúng là không hề có một chút ý thức nhận lỗi nào!
Tay cô nắm chặt lấy cửa xe, kế đó, cô đóng cửa lại một lần nữa rồi rời đi.
Chưa đi được bao xa, Tống Kỳ Diễn đã đuổi theo, nắm lấy tay của cô, nhất định không chịu bỏ ra.
“Cận Tử Kỳ!” Hắn có chút không nhẫn nại mà quát lên với cô một tiếng.
Cận Tử Kỳ không dám tin mà quay lại nhìn hắn, người đàn ông xấu xa này, đã phạm sai lầm mà vẫn còn có khí thế hùng hồn đến như vậy.
Cô nhấc giày cao gót, một cước dẫm lên mu bàn chân của Tống Kỳ Diễn.
“A!” Tống Kỳ Diễn cúi người ôm lấy chân của mình, nghiến răng nghiến lợi: “Cận Tử Kỳ, em là người đàn bà độc ác!”
Còn dám lớn tiếng tỏ vẻ tức giận như vậy à?
Cận Tử Kỳ trừng mắt nhìn hắn, cầm lấy túi xách mà đánh Tống Kỳ Diễn, sau đó quay đầu lại bắt taxi.
Tống Kỳ Diễn ôm lấy đầu vừa bị đánh đau, thấy cô muốn bỏ chạy, hắn gấp gáp đến mức không quan tâm gì cả, khập khiễng đuổi theo. Khi cô vẫy được một chiếc taxi, thì nhanh hơn cô mà ngồi vào trong.
Cận Tử Kỳ nhìn người đàn ông đang dương dương tự đắc ngồi ở ghế sau, nói một từ: “Trẻ con!”
Hắn lại như không thèm để ý, dựa vào chỗ ngồi, nhếch lông mày lên nhìn cô: “Không lên xe?”
Nhìn người tài xế đang đợi bên trong, Cận Tử Kỳ cắn răng, vẫn là một bụng tức mà ngồi vào trong.
Taxi đi tới đường cao tốc, khoảng cách chỗ ngồi giữa hai người như là khoảng cách của một con sông.
Cận Tử Kỳ cảm thấy đường về nhà sao mà dài dằng dặc.
Tống Kỳ Diễn thỉnh thoảng liếc trộm nhìn cô một cái, sau đó thì một cách quang minh chính đại mà nhìn chằm chằm vào cô.
“Nhìn cái gì!” Cận Tử Kỳ liếc mắt với hắn.
Tống Kỳ Diễn ngại ngùng mấp máy bờ môi mỏng: “Không có gì, chỉ là thấy em xinh hơn những minh tinh trên báo.”
Lại là chiêu dỗ ngon dỗ ngọt.
Cận Tử Kỳ khinh thường quay đầu sang một bên, một tờ báo lại được đưa tới trước mặt cô.
“Không tin, em tự mình xem đi, ở đây này, em xinh hơn cô ta chứ?”
“Không xem”
“Xem một chút thôi, xem một chút thôi là được rồi.”
“Tống Kỳ Diễn anh có thấy mình phiền phức không?”
Cận Tử Kỳ bỗng quay đầu giựt lấy tờ báo, lườm hắn một cái, sau đó cúi đầu xem báo.
Trong nháy mắt, mặt Cận Tử Kỳ liền tối sầm lại.
“Thế nào?” Tống Kỳ Diễn vừa nói vừa từ từ đưa bàn tay không an phận của hắn đặt lên vai Cận Tử Kỳ: “Anh nói rồi, em xinh hơn cô ta đúng không?”
Cận Tử Kỳ chậm rãi ngẩng đầu lên, đánh giá hắn, nhìn đến mức hắn không được tự nhiên.
“Làm gì mà nhìn anh chằm chằm như thế?” Tống Kỳ Diễn bị nhìn đến chột dạ, bất giác liền rút tay về.
“Anh tự mình xem đi!”
Tờ báo trong tay Cận Tử Kỳ dính lên mặt Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn, mắt trừng lớn như chuông đồng nhìn vào tấm hình ở một góc trên báo, đổ mồ hôi lạnh.
“Ai? ai chụp đây?” Không biết tại sao trong lòng có chút sợ hãi.
Ngồi ở ghế sau, hắn ta cảm thấy chân mình sắp mềm nhũn cả ra.
Tấm ảnh trên báo rõ ràng là chụp hắn, mà bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp.
Ngày hôm nay vẫn chỉ là một tấm ảnh, đến ngày mai chắc sẽ trở thành tin trên trang đầu mất thôi!
Nhưng cô gái này là con gái nhà ai mà lại không có mắt nhìn như vậy chứ, đứng thẳng không đứng lại đứng nghiêng nghiêng ở bên cạnh hắn!
Kể cả là nhìn ở góc độ nào của tấm ảnh thì đều bị mọi người hiểu lầm rằng hắn câu dẫn người phụ nữ trẻ tuổi kia đi dạo phố.
“Thực sự..đây chỉ là hiểu lầm.”
Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại, nhất quyết nhắm mắt làm ngơ.
Tống Kỳ Diễn thấy nịnh nọt không thành thì vò đã mẻ lại sứt: “Cận Tử Kỳ, em thật quá đáng!”
Xe dừng lại tại cổng Tống trạch, Cận Tử Kỳ không nói một lời nào, lập tức xuống xe.
Tống Kỳ Diễn ấm ức thanh toán tiền xe, vừa chửi thầm tên chụp ảnh, vừa bước đi thật nhanh.
Hai người về tới sảnh chính, không hẹn mà cùng đi lên lầu.
Cận Tử Kỳ đi vào phòng ngủ liền đóng sập cửa lại.
Động tác của Tống Kỳ Diễn cũng chẳng chậm hơn Cận Từ Kỳ là mấy, đi vào phòng đối diện.
Hai cánh cửa cùng lúc đóng lại, nhưng thời điểm phát ra âm thanh lại không giống nhau, cứ như cái này là tiếng vọng của cái kia.
-----
Cận Tử Kỳ cởi giày cao gót, ném túi xách, thoáng cái đã ngã ngay xuống giường.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, đột nhiên phát hiện ra mấy ngày nay cô đa nghi mà làm đủ chuyện mất mặt.
Bụng đói kêu ọt ẹt, cô mới giật mình nhớ ra đã một ngày rồi cô không được ăn cái gì tử tế cả.
Cận Tử Kỳ kéo chăn che kín cả người, chỉ muốn cứ thế mà có thể ngủ được một giấc để quên hết đi tất cả lúng túng và xấu hổ.
Sau đó cô chợt nghe thấy thấy tiếng bước chân lén lén lút lút, có bóng người lấp ló ở ngoài khe cửa.
Theo bản năng cô từ trên giường bật dậy, xông ra phía cửa, dùng hết sức để ngăn cản người đàn ông thối đang muốn xâm nhập vào trong.
Cận Tử Kỳ dùng hết sức lực để chặn cửa. Trước khi hắn đẩy được cửa vào thì cô đã nhanh chóng khóa trái cửa lại.
Nhưng sau khi khóa cửa xong, cô lại cảm thấy trong lòng không yên.
Cô trở lại giường, một lần nữa chui vào chăn, không thèm nghe người đàn ông kia đang gào lên tức giận và tiếng gõ cửa liên hồi của anh ta.
“Cận Tử Kỳ! Mở cửa!”
Hiện tại đang là chạng vạng tối, không khí có hơi yên ắng, khiến cho giọng của hắn nghe rất lớn, dường như muốn đem tất cả chó trong khu vực vài trăm dặm gọi dậy.
“Cận Tử Kỳ, em dựa vào cái gì mà không cho anh về phòng? Em còn không mở cửa thì anh sẽ đạp cửa đấy! Cận Tử Kỳ!”
Cận Tử Kỳ nghe thấy lời uy hiếp của hắn bất giác bắt đầu có chút sợ hãi và do dự.
Có nên ra mở cửa không?
Cô vừa định ngồi dậy thì lại nhanh chóng nằm xuống.
Không thể mở, nếu bây giờ mà mở cửa thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, còn không biết hắn sẽ đối xử như thế nào với cô.
Nhưng Cận công chúa lại quên mất rằng hậu quả của việc không mở cửa là càng nghiêm trọng hơn.
Tiếng gõ cửa ngày một mạnh, gần giống với nhịp tim của Cận Tử Kỳ đang đập.
Càng nghĩ càng thấy bất an, Cận Tử Kỳ xuống giường, chân trần đi vào nhà tắm bê lấy một thau nước.
Cô cố gắng khống chế tâm trạng của mình, đi đến cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn dọc theo cánh cửa từ trên xuống.
Vừa rồi giật mình một cái liền nghĩ đến một tình tiết từng có ở trên phim.
Nhân vật chính trong đó cũng cầm chậu nước đứng ở cửa để ngăn cản sự nhâm nhập của người khác.
Cận Tử Kỳ bê chiếc ghế bàn ở trang điểm đặt phía sau cửa, sau đó bê thau nước đặt lên trên.
Thế nhưng...
Cô vừa mới buông tay ra, còn chưa kịp leo xuống ghế, thì trong phòng “ầm” một tiếng, cửa phòng bị một cú đá xoáy đạp ra.
“A…”
Tống Kỳ Diễn đạp cửa xông vào chợt nghe thấy tiếng hét chói tai.
“Cận Tử Kỳ!” Hắn nhìn bốn phía xung quanh thì ngoại trừ chậu nước ở cửa thì tất cả những thứ khác đều không tìm thấy.
Trên ban công, cửa mở ra, rèm cửa tung bay.
Đáng chết, Cận Tử Kỳ, em vì tránh anh mà lại có thể trèo ban công, thật quá đáng.
Tống Kỳ Diễn thở phì phì, hắn xoay người, định đi xuống bãi cỏ dưới lầu để bắt người phụ nữ không biết nghe lời này.
Kết quả là ở phía sau cửa, một cánh tay nhỏ bé ướt sũng duỗi ra.
Tống Kỳ Diễn bị dọa đến mức lùi ra sau vài bước: “Ai ở đó vậy?”
“Tống Kỳ Diễn” Giọng nói của Cận Tử Kỳ từ sau cửa truyền tới.
Tống Kỳ Diễn cả kinh vội vàng kéo cửa thì nhìn thấy một cái ghế đang đè lên người Cận Tử Kỳ, còn cô thì ngã nhào trên mặt đất.
Cả người cô ướt như chuột lột, tóc dài dính đầy mặt, một cái thau rửa mặt rơi bên cạnh cô.
“Cận Tử Kỳ, sao em lại mang chậu ra ngoài cửa rửa mặt vậy?”
Cận Từ Kỳ vuốt nước trên mặt, tức giận cầm cái thau rửa mặt ném về phía hắn: “Em không muốn nhìn thấy anh, anh ra ngoài đi!”
Thế nhưng thực tế thì... Tống Kỳ Diễn không những không đi ra ngoài, ngược lại ngay lập tức nhấc bổng cô từ trên mặt đất lên.
“Anh buông em ra, Tống Kỳ Diễn, anh buông em ra!”
Cận Tử Kỳ bất chấp cả người nhếch nhác, cô ngượng ngùng đẩy hắn ra.
“Em là vợ anh, ôm em thì có làm sao nào, không buông là không buông.”
Tống Kỳ Diễn nhất mực ôm lấy cô ở trong lòng.
Mặc dù là vô ích nhưng Cận Tử Kỳ vẫn là tốn sức lực mà giằng co. Cô nghe thấy nhịp thở bởi vì tức giận mà trở nên gấp gáp của Tống Kỳ Diễn, sau đó nhìn thấy tay hắn túm lấy chùm chìa khóa: “Em cho rằng anh sẽ để em yên tâm mà ngủ ngon tới sáng sao?”
Người đàn ông đáng ghét này, rõ ràng là có chìa khóa phòng nhưng lại vẫn lựa chọn đá cửa!
Người đàn ông đáng ghét này ngày càng trở nên xảo trá hơn, có phải anh ta đoán được cô sẽ đứng ở cửa để cài bẫy anh ta không?
Tất cả những điều này... Cuối cùng cũng khiến cô tức giận.
“Em sẽ không yên tâm mà đi ngủ! Em sẽ mắng anh! Em sẽ nguyền rủa anh! Rõ ràng là có chìa khóa cửa tại sao lại muốn đạp cửa vào?!” Cận Tử Kỳ càng lúc càng tức giận hơn, cô giơ cái chân thon dài đá một cước vào giữa hai chân của hắn.
Tống Kỳ Diễn bị đau mà hít vào một hơi lạnh, hắn cũng nhấc một chân lên nhưng để kẹp hai chân cô lại, không cho cô giãy giụa.
“Anh cảnh cáo em đừng cử động nữa!”
“Anh bỏ em ra!”
Cận Tử Kỳ không cam lòng vẫn cố giãy giụa ở trong lòng hắn. Cả người cô cọ vào hắn, lại thêm chiếc áo sơ mi trắng bị ướt. Không bao lâu sau, có vật gì đó cứng cứng chống lên ở phía sau lưng cô.
Cận Tử Kỳ lập tức trở nên an phận!
Nhưng Tống Kỳ Diễn lại không hề an phận, ghé vào tai cô nói: “Muộn rồi!”
Buổi tối ngày hôm nay, nam chính và nữ chính nhà Tống gia lại cùng nhau vắng bữa cơm tối.
“Bà ngoại, bố và Kỳ Kỳ vẫn còn ở trong phòng làm gì vậy?” Cận Mỗ Mỗ nghiêng đầu chớp chớp mắt.
Tô Ngưng Tuyết ngượng ngùng ho lên một tiếng: “Cái này, ngày mai cháu hỏi bọn họ là biết ngay thôi.”
“À, vậy bây giờ cháu sẽ đi hỏi ngay.” Cận Mỗ Mỗ nhanh như chớp liền bỏ chạy đi, Tô Ngưng Tuyết muốn ngăn lại cũng không kịp.
Hai phút sau, từ phía cầu thang truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết của Cận Mỗ Mỗ.
Tô Ngưng Tuyết vội vàng đi tới, liền thấy Cận Mỗ Mỗ lê đôi chân nhỏ từ trên lầu đi xuống, trên trán có hình một dấu dép lê.
“Kỳ Kỳ thật xấu, lại đi đánh Mỗ Mỗ, huhu.”
Cận Mỗ Mỗ không biết rằng đôi dép lê kia vốn là để đánh bố nó, kết quả là khi nó vừa đẩy cửa đi vào thì Tống Kỳ Diễn liền né người, vừa vặn mà đáp trúng đầu của nó.