Editor: tamthuonglac
"Con đã trở về, cha." Một câu nói, không thể bảo không phải là một trái bom hạng nặng ném vào phòng yến hội!
Thân hình Tống Chi Nhậm đột nhiên nhoáng lên một cái, dù cho có Tô Hành Phong dìu đỡ, vẫn bị tin tức chấn động này làm kinh hãi đến đứng không vững.
"Ông ngoại..." Tô Hành Phong khẩn trương kề sát ở sau lưng Tống Chi Nhậm, "Ông ngoại, ngài không sao chứ?"
Vốn vui mừng chờ đợi để chúc mừng Tô Hành Phong, mặt mũi Cận Chiêu Đông cũng tràn đầy khó hiểu: "Tống lão, đây là chuyện gì?"
Tại sao Tống lão đệ cùng lên thuyền với ông lại trở thành con trai của người nắm quyền Tống gia.
Ngược lại Doãn Quốc Bình vẫn luôn trầm mặc yên tĩnh đột nhiên chau mày, tâm tư lưỡng lự mở miệng: "Chẳng lẽ là..."
"Không thể nào!" Doãn Quốc Bình còn chưa nói xong, đã bị một giọng nữ chói tai cắt đứt.
Tống Nhiễm Cầm "Đột nhiên" đứng lên, trên mặt sau khi hết khiếp sợ thì tái nhợt.
Bà quay đầu nhìn chằm chằm thần sắc bình tĩnh của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt vô cùng căm phẫn: "Không thể nào, Tống gia ở đâu ra con trai, ai cho phép cái tên lừa đảo này trèo lên thuyền, còn không đuổi ra ngoài cho tôi!"
Lời Tống Nhiễm Cầm vừa nói ra, Cận Chiêu Đông lập tức rơi vào hoàn cảnh lúng túng, ngược lại Kiều Niệm Chiêu thấy tình thế gấp rút bắt đầu trấn an Tống Nhiễm Cầm hai mắt đang bốc hỏa: "Bác gái, trong này chỉ sợ có hiểu lầm, trước tiên xin người bớt giận!"
Tống Nhiễm Cầm nghe thấy lời nói của Kiều Niệm Chiêu, không những không nguôi giận ngược lại càng thêm phát cáu, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu đang ra vẻ thông minh mà bác bỏ: "Cô có ý gì, cô là nói tôi lớn tuổi ngay cả năng lực phán đoán cơ bản cũng mất sao?"
"Bác gái, con không phải......."
"Chuyện của Tống gia chúng tôi còn chưa tới phiên cô đến thuyết tam đạo tứ!"
Tống Nhiễm Cầm cường thế cắt đứt lời giải thích của Kiều Niệm Chiêu, hừ nhẹ một tiếng, hơi ngửa cằm lên, quay đầu không nhìn tới Kiều Niệm Chiêu đỏ mắt sau khi bị bà dạy dỗ mất hết mặt mũi.
Những năm qua thuận theo tài lực cùng thế lực lên như diều gặp gió của Tống thị ở thành phố này, Tống Nhiễm Cầm cơ hồ đều dùng lỗ mũi để nhìn người.
Dù Kiều Niệm Chiêu là Nhị tiểu thư Cận thị, là con dâu tương lai của bà, cũng khó giấu vẻ khinh bỉ ghét bỏ.
Cận Chiêu Đông nhìn thấy con gái bị người ta ở trước mặt mọi người khiển trách, trên mặt mình giống như bị tát một cái tát tàn nhẫn, nhưng vì ngại Tống Chi Nhậm nên không tiện phát tác cơn giận, chẳng qua lộ ra sắc mặt khó coi.
"Tái ông mất ngựa, làm sao biết không phải là phúc, mẹ chồng như vậy, quả thực gánh nặng đường xa."
Doãn Lịch cảm khái than nhẹ, lần đầu tiên đối với Kiều Niệm Chiêu chịu ủy khuất mà phụ hoạ hùa theo muốn ra vẻ thông cảm.
Cận Tử Kỳ chẳng qua chỉ thờ ơ nhìn sang chủ bàn, phần lớn sự chú ý vẫn là đang trên người Tống Kỳ Diễn, nhìn qua nụ cười nhẹ nhàng trên khóe môi hắn và các loại ánh mắt như đang xem cuộc vui, ngực của cô lại từng trận từng trận khó chịu.
Đại khái cô đã đoán được vị thiên kim trong câu chuyện xưa tối hôm qua là ai, cũng đoán được thân phận của Tống Kỳ Diễn.
Nhưng nhiều năm như vậy cũng không nhìn nhận nhau, mà khi Tống Chi Nhậm muốn tuyên bố quyền thừa kế hắn mới xuất hiện.
Đối với Tống Chi Nhậm, Tống Kỳ Diễn ứ đọng thêm bao nhiêu oán hận?!
Bên kia Tống Chi Nhậm từ trong tin tức đột nhiên xuất hiện này tỉnh trở lại, khước từ sự dìu đỡ của Tô Hành Phong, chống quải trượng thân thể đứng vững, hướng Tống Nhiễm Cầm khoát khoát tay: "Ngồi xuống cho ta."
"Cha!" Tống Nhiễm Cầm còn muốn tranh cãi, lại bị ánh mắt sắc bén của Tống Chi Nhậm quét qua mà im bặt ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí, nhưng đối với Tô Tấn An bên cạnh lại văng tục: "Chỉ có biết ăn thôi, phế vật vô dụng!"
Tống Chi Nhậm đối với lời nói và việc làm của Tống Nhiễm Cầm thì chau mày, nhưng cũng biết bây giờ không phải là thời điểm để giáo huấn đứa con gái miệng đã quen ăn nói không chừng mực, ngang ngược càn rỡ.
Hai tay của ông chụp trên đầu quải trượng, ánh mắt sắc bén bắn về phía Tống Kỳ Diễn: "Con trai của ta vào ba mươi năm trước đã qua đời trong một tai nạn trên biển, cậu nói cậu là con trai của ta, chứng cớ đâu?"
Tống Chi Nhậm từ tốn thuận theo tính chất mà hỏi, nhưng có bản lãnh khiến cho người ta thấy sợ hãi, mấy chục năm dốc sức tạo nên thành tựu ở thương trường không đơn thuần là nhờ vào tài phú của ông, mà toàn thân còn có khí thế bức người.
Tống Kỳ Diễn hơi cong môi, dư quang khóe mắt nhìn đến một nơi nào đó: "Nếu không có chứng cớ đầy đủ, ông cảm thấy tôi sẽ không biết tự lượng sức mình mà đứng ở chỗ này sao?" Giọng nói hùng hổ doạ người không hề khiêm tốn cung kính.
Lông mày hoa râm của Tống Chi Nhậm nhíu nhíu, nhìn không bỏ sót vẻ mặt toát ra khinh miệt của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt nhìn Tống Kỳ Diễn càng thêm thâm trầm nghiêm khắc, mà cùng lúc đó, trên bàn cấp cao bên cạnh của Tống thị đã có một người đứng lên.
"Đây là báo cáo kiểm tra DNA của tiên sinh Tống Kỳ Diễn và chủ tịch, đủ để chứng minh chuyện tiên sinh Tống Kỳ Diễn là con trai nối dõi của chủ tịch là sự thật."
Toàn hội trường ồ lên một tiếng, khi bọn họ chứng kiến người thanh niên kia lâm trận đã phản bội, đeo mắt kính gọng vàng đưa bản báo cáo tới trước mặt Tống Chi Nhậm, cung kính hơi khom lưng: "Xin ngài xem qua."
Khi Tống Chi Nhậm nhìn đến bản báo cáo trên bàn thì ậm ừ nói không ra lời, bàn tay nắm quải trượng nhè nhẹ phát run, gần như không cần nhìn kết quả bản kiểm tra lập tức đã tin đây là sự thật.
Vốn là kìm nén tức giận Tống Nhiễm Cầm bỗng nhiên vỗ bàn, khí thế hung hăng chỉ vào người thanh niên đeo kính mặt không chút biểu tình mà tức giận mắng: "Hàn Mẫn Tranh cậu đây là đồ ăn cây táo, rào cây sung, phụ cha ta đã tín nhiệm cậu như vậy!"
Người đàn ông được gọi là Hàn Mẫn Tranh cũng không cảm thấy xấu hổ, giơ tay lên nâng gọng kính: "Tôi chỉ không mong muốn chứng kiến giang sơn chủ tịch cực nhọc vất vả gầy dựng nên lại rơi vào trong tay người ngoài."
Quang minh chính đại giải thích xong một loạt, gạt bỏ đi sự ly gián!
Tống Nhiễm Cầm tức giận đến toàn thân phát run, dĩ nhiên cũng chứng kiến nhóm người cấp cao của Tống thị bắt đầu cúi đầu nói thầm, thỉnh thoảng nhìn đến Tống Kỳ Diễn một chút, chốc chốc thì nhìn sang Tô Hành Phong, gương mặt trang điểm so với gan heo còn khó coi hơn.
Tống Kỳ Diễn cuối cùng giống như xem trò vui đủ rồi, chậm rãi bước đi thong thả lướt qua một loạt ánh mắt, đi đến cách chỗ chủ bàn hai thước, nhởn nhơ dừng bước, thản nhiên ung dung đối mặt chống lại với sự quan sát đánh giá của Tống Chi Nhậm.
Cuối cùng là Tống Chi Nhậm bại trận trước, lướt mắt qua bản văn kiện kiểm tra DNA, ngước mắt nhìn mặt mày Tống Kỳ Diễn có chút rất giống cô gái dịu dàng cao quý trong trí nhớ: "Những năm qua đã đi đến nơi nào, tại sao không trở về nhà?"
Nghe được lời nói của Tống Chi Nhậm gián tiếp thừa nhận thân phận Tống Kỳ Diễn, trong mắt Tống Nhiễm Cầm hiện lên bối rối hốt hoảng, bất chấp Tô Tấn An lôi kéo ngăn cản, đứng dậy giành nói: "Cha, ngài già rồi nên hồ đồ, hắn là một tên lường gạt đó!"
"Ta nói chuyện khi nào thì đến phiên con chen miệng vào, ngồi xuống!"
Bị tiếng rống mang mười phần khí thế xen lẫn tức giận của Tống Chi Nhậm, Tống Nhiễm Cầm mặc dù vẫn không cam lòng cũng chỉ có thể ngồi xuống, cũng không quên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tống Kỳ Diễn mà trừng mắt tức giận.
Tống Kỳ Diễn như cười như không liếc nhìn Tống Nhiễm Cầm tức giận đến sắc mặt tái xanh, mới trả lời vấn đề của Tống Chi Nhậm: "Đi một lượt toàn thế giới, phát hiện trong gia đình vẫn là tốt đẹp thì trở lại thôi."
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ lại làm cho sắc mặt Tống Chi Nhậm càng thêm khó coi, nhưng không biểu hiện ở trong lời nói: "Đã trở lại là tốt rồi, sau này muốn về nhà là tốt lắm."
Tống Nhiễm Cầm lại bị câu trả lời này của Tống Kỳ Diễn chọc tức đến thiếu chút nữa nôn ra một họng máu. Trong gia đình tốt? Nếu đã tốt, ba mươi năm không trở lại, hết lần này tới lần khác cha muốn chuyển nhượng quyền thừa kế hắn lại quay về, thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy?!
"Đúng nha, ở đâu có thể so sánh được với sự thoải mái dễ chịu của gia đình." Tống Kỳ Diễn cười hơ hớ gật đầu: "Là con trai trưởng của nhà họ Tống, con làm sao sẽ trơ mắt nhìn biển hiệu cao ốc của Tống thị thay họ nhà khác, ngài cảm thấy thế nào?"
Tống Chi Nhậm bị hỏi đến sắc mặt âm trầm, ông đa mưu túc trí làm sao sẽ nghe không ra ý ở ngoài trong lời nói của Tống Kỳ Diễn?
Tống Kỳ Diễn lại giống như không thấy được sắc mặt đột biến của ông, ngồi xuống vị trí còn trống duy nhất trên bàn chủ nhà, bưng lên một ly nước chưa động tới từ từ uống một hớp, ngữ điệu nói chuyện thong thả tỉnh táo.
"Năm đó khi cha cải tổ Lam thị đúng là tiến hành một lần thay máu, nếu hôm nay Tống thị rơi vào tay người ngoài, các vị chú bác đang ngồi đây sang năm còn có thể cùng nhau ở chỗ này tham dự ngày sinh nhật của cha hay không?"
"Con đã trở về, cha." Một câu nói, không thể bảo không phải là một trái bom hạng nặng ném vào phòng yến hội!
Thân hình Tống Chi Nhậm đột nhiên nhoáng lên một cái, dù cho có Tô Hành Phong dìu đỡ, vẫn bị tin tức chấn động này làm kinh hãi đến đứng không vững.
"Ông ngoại..." Tô Hành Phong khẩn trương kề sát ở sau lưng Tống Chi Nhậm, "Ông ngoại, ngài không sao chứ?"
Vốn vui mừng chờ đợi để chúc mừng Tô Hành Phong, mặt mũi Cận Chiêu Đông cũng tràn đầy khó hiểu: "Tống lão, đây là chuyện gì?"
Tại sao Tống lão đệ cùng lên thuyền với ông lại trở thành con trai của người nắm quyền Tống gia.
Ngược lại Doãn Quốc Bình vẫn luôn trầm mặc yên tĩnh đột nhiên chau mày, tâm tư lưỡng lự mở miệng: "Chẳng lẽ là..."
"Không thể nào!" Doãn Quốc Bình còn chưa nói xong, đã bị một giọng nữ chói tai cắt đứt.
Tống Nhiễm Cầm "Đột nhiên" đứng lên, trên mặt sau khi hết khiếp sợ thì tái nhợt.
Bà quay đầu nhìn chằm chằm thần sắc bình tĩnh của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt vô cùng căm phẫn: "Không thể nào, Tống gia ở đâu ra con trai, ai cho phép cái tên lừa đảo này trèo lên thuyền, còn không đuổi ra ngoài cho tôi!"
Lời Tống Nhiễm Cầm vừa nói ra, Cận Chiêu Đông lập tức rơi vào hoàn cảnh lúng túng, ngược lại Kiều Niệm Chiêu thấy tình thế gấp rút bắt đầu trấn an Tống Nhiễm Cầm hai mắt đang bốc hỏa: "Bác gái, trong này chỉ sợ có hiểu lầm, trước tiên xin người bớt giận!"
Tống Nhiễm Cầm nghe thấy lời nói của Kiều Niệm Chiêu, không những không nguôi giận ngược lại càng thêm phát cáu, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu đang ra vẻ thông minh mà bác bỏ: "Cô có ý gì, cô là nói tôi lớn tuổi ngay cả năng lực phán đoán cơ bản cũng mất sao?"
"Bác gái, con không phải......."
"Chuyện của Tống gia chúng tôi còn chưa tới phiên cô đến thuyết tam đạo tứ!"
Tống Nhiễm Cầm cường thế cắt đứt lời giải thích của Kiều Niệm Chiêu, hừ nhẹ một tiếng, hơi ngửa cằm lên, quay đầu không nhìn tới Kiều Niệm Chiêu đỏ mắt sau khi bị bà dạy dỗ mất hết mặt mũi.
Những năm qua thuận theo tài lực cùng thế lực lên như diều gặp gió của Tống thị ở thành phố này, Tống Nhiễm Cầm cơ hồ đều dùng lỗ mũi để nhìn người.
Dù Kiều Niệm Chiêu là Nhị tiểu thư Cận thị, là con dâu tương lai của bà, cũng khó giấu vẻ khinh bỉ ghét bỏ.
Cận Chiêu Đông nhìn thấy con gái bị người ta ở trước mặt mọi người khiển trách, trên mặt mình giống như bị tát một cái tát tàn nhẫn, nhưng vì ngại Tống Chi Nhậm nên không tiện phát tác cơn giận, chẳng qua lộ ra sắc mặt khó coi.
"Tái ông mất ngựa, làm sao biết không phải là phúc, mẹ chồng như vậy, quả thực gánh nặng đường xa."
Doãn Lịch cảm khái than nhẹ, lần đầu tiên đối với Kiều Niệm Chiêu chịu ủy khuất mà phụ hoạ hùa theo muốn ra vẻ thông cảm.
Cận Tử Kỳ chẳng qua chỉ thờ ơ nhìn sang chủ bàn, phần lớn sự chú ý vẫn là đang trên người Tống Kỳ Diễn, nhìn qua nụ cười nhẹ nhàng trên khóe môi hắn và các loại ánh mắt như đang xem cuộc vui, ngực của cô lại từng trận từng trận khó chịu.
Đại khái cô đã đoán được vị thiên kim trong câu chuyện xưa tối hôm qua là ai, cũng đoán được thân phận của Tống Kỳ Diễn.
Nhưng nhiều năm như vậy cũng không nhìn nhận nhau, mà khi Tống Chi Nhậm muốn tuyên bố quyền thừa kế hắn mới xuất hiện.
Đối với Tống Chi Nhậm, Tống Kỳ Diễn ứ đọng thêm bao nhiêu oán hận?!
Bên kia Tống Chi Nhậm từ trong tin tức đột nhiên xuất hiện này tỉnh trở lại, khước từ sự dìu đỡ của Tô Hành Phong, chống quải trượng thân thể đứng vững, hướng Tống Nhiễm Cầm khoát khoát tay: "Ngồi xuống cho ta."
"Cha!" Tống Nhiễm Cầm còn muốn tranh cãi, lại bị ánh mắt sắc bén của Tống Chi Nhậm quét qua mà im bặt ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí, nhưng đối với Tô Tấn An bên cạnh lại văng tục: "Chỉ có biết ăn thôi, phế vật vô dụng!"
Tống Chi Nhậm đối với lời nói và việc làm của Tống Nhiễm Cầm thì chau mày, nhưng cũng biết bây giờ không phải là thời điểm để giáo huấn đứa con gái miệng đã quen ăn nói không chừng mực, ngang ngược càn rỡ.
Hai tay của ông chụp trên đầu quải trượng, ánh mắt sắc bén bắn về phía Tống Kỳ Diễn: "Con trai của ta vào ba mươi năm trước đã qua đời trong một tai nạn trên biển, cậu nói cậu là con trai của ta, chứng cớ đâu?"
Tống Chi Nhậm từ tốn thuận theo tính chất mà hỏi, nhưng có bản lãnh khiến cho người ta thấy sợ hãi, mấy chục năm dốc sức tạo nên thành tựu ở thương trường không đơn thuần là nhờ vào tài phú của ông, mà toàn thân còn có khí thế bức người.
Tống Kỳ Diễn hơi cong môi, dư quang khóe mắt nhìn đến một nơi nào đó: "Nếu không có chứng cớ đầy đủ, ông cảm thấy tôi sẽ không biết tự lượng sức mình mà đứng ở chỗ này sao?" Giọng nói hùng hổ doạ người không hề khiêm tốn cung kính.
Lông mày hoa râm của Tống Chi Nhậm nhíu nhíu, nhìn không bỏ sót vẻ mặt toát ra khinh miệt của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt nhìn Tống Kỳ Diễn càng thêm thâm trầm nghiêm khắc, mà cùng lúc đó, trên bàn cấp cao bên cạnh của Tống thị đã có một người đứng lên.
"Đây là báo cáo kiểm tra DNA của tiên sinh Tống Kỳ Diễn và chủ tịch, đủ để chứng minh chuyện tiên sinh Tống Kỳ Diễn là con trai nối dõi của chủ tịch là sự thật."
Toàn hội trường ồ lên một tiếng, khi bọn họ chứng kiến người thanh niên kia lâm trận đã phản bội, đeo mắt kính gọng vàng đưa bản báo cáo tới trước mặt Tống Chi Nhậm, cung kính hơi khom lưng: "Xin ngài xem qua."
Khi Tống Chi Nhậm nhìn đến bản báo cáo trên bàn thì ậm ừ nói không ra lời, bàn tay nắm quải trượng nhè nhẹ phát run, gần như không cần nhìn kết quả bản kiểm tra lập tức đã tin đây là sự thật.
Vốn là kìm nén tức giận Tống Nhiễm Cầm bỗng nhiên vỗ bàn, khí thế hung hăng chỉ vào người thanh niên đeo kính mặt không chút biểu tình mà tức giận mắng: "Hàn Mẫn Tranh cậu đây là đồ ăn cây táo, rào cây sung, phụ cha ta đã tín nhiệm cậu như vậy!"
Người đàn ông được gọi là Hàn Mẫn Tranh cũng không cảm thấy xấu hổ, giơ tay lên nâng gọng kính: "Tôi chỉ không mong muốn chứng kiến giang sơn chủ tịch cực nhọc vất vả gầy dựng nên lại rơi vào trong tay người ngoài."
Quang minh chính đại giải thích xong một loạt, gạt bỏ đi sự ly gián!
Tống Nhiễm Cầm tức giận đến toàn thân phát run, dĩ nhiên cũng chứng kiến nhóm người cấp cao của Tống thị bắt đầu cúi đầu nói thầm, thỉnh thoảng nhìn đến Tống Kỳ Diễn một chút, chốc chốc thì nhìn sang Tô Hành Phong, gương mặt trang điểm so với gan heo còn khó coi hơn.
Tống Kỳ Diễn cuối cùng giống như xem trò vui đủ rồi, chậm rãi bước đi thong thả lướt qua một loạt ánh mắt, đi đến cách chỗ chủ bàn hai thước, nhởn nhơ dừng bước, thản nhiên ung dung đối mặt chống lại với sự quan sát đánh giá của Tống Chi Nhậm.
Cuối cùng là Tống Chi Nhậm bại trận trước, lướt mắt qua bản văn kiện kiểm tra DNA, ngước mắt nhìn mặt mày Tống Kỳ Diễn có chút rất giống cô gái dịu dàng cao quý trong trí nhớ: "Những năm qua đã đi đến nơi nào, tại sao không trở về nhà?"
Nghe được lời nói của Tống Chi Nhậm gián tiếp thừa nhận thân phận Tống Kỳ Diễn, trong mắt Tống Nhiễm Cầm hiện lên bối rối hốt hoảng, bất chấp Tô Tấn An lôi kéo ngăn cản, đứng dậy giành nói: "Cha, ngài già rồi nên hồ đồ, hắn là một tên lường gạt đó!"
"Ta nói chuyện khi nào thì đến phiên con chen miệng vào, ngồi xuống!"
Bị tiếng rống mang mười phần khí thế xen lẫn tức giận của Tống Chi Nhậm, Tống Nhiễm Cầm mặc dù vẫn không cam lòng cũng chỉ có thể ngồi xuống, cũng không quên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tống Kỳ Diễn mà trừng mắt tức giận.
Tống Kỳ Diễn như cười như không liếc nhìn Tống Nhiễm Cầm tức giận đến sắc mặt tái xanh, mới trả lời vấn đề của Tống Chi Nhậm: "Đi một lượt toàn thế giới, phát hiện trong gia đình vẫn là tốt đẹp thì trở lại thôi."
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ lại làm cho sắc mặt Tống Chi Nhậm càng thêm khó coi, nhưng không biểu hiện ở trong lời nói: "Đã trở lại là tốt rồi, sau này muốn về nhà là tốt lắm."
Tống Nhiễm Cầm lại bị câu trả lời này của Tống Kỳ Diễn chọc tức đến thiếu chút nữa nôn ra một họng máu. Trong gia đình tốt? Nếu đã tốt, ba mươi năm không trở lại, hết lần này tới lần khác cha muốn chuyển nhượng quyền thừa kế hắn lại quay về, thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy?!
"Đúng nha, ở đâu có thể so sánh được với sự thoải mái dễ chịu của gia đình." Tống Kỳ Diễn cười hơ hớ gật đầu: "Là con trai trưởng của nhà họ Tống, con làm sao sẽ trơ mắt nhìn biển hiệu cao ốc của Tống thị thay họ nhà khác, ngài cảm thấy thế nào?"
Tống Chi Nhậm bị hỏi đến sắc mặt âm trầm, ông đa mưu túc trí làm sao sẽ nghe không ra ý ở ngoài trong lời nói của Tống Kỳ Diễn?
Tống Kỳ Diễn lại giống như không thấy được sắc mặt đột biến của ông, ngồi xuống vị trí còn trống duy nhất trên bàn chủ nhà, bưng lên một ly nước chưa động tới từ từ uống một hớp, ngữ điệu nói chuyện thong thả tỉnh táo.
"Năm đó khi cha cải tổ Lam thị đúng là tiến hành một lần thay máu, nếu hôm nay Tống thị rơi vào tay người ngoài, các vị chú bác đang ngồi đây sang năm còn có thể cùng nhau ở chỗ này tham dự ngày sinh nhật của cha hay không?"