Editor: tamthuonglac
Cận Tử Kỳ tan tầm về nhà, vẫn chưa lái xe vào ga ra ở biệt thự, đã nghe thấy từng đợt tiếng trẻ con lanh lảnh.
Dưới cây đa ở trước nhà họ Cận và nhà Tống Kỳ Diễn, Cận Mỗ Mỗ đang cưỡi trên cổ một người đàn ông cao lớn, trong bàn tay nhỏ đầy thịt cầm một cái túi lưới vui sướng hoa tay múa chân ở đó.
Thân thể của tên tiểu tử kia mũm mĩm hưng phấn lắc lắc kêu gào: "Qua bên trái chút, bên trái chút, cao thêm chút nữa cao chút!"
Cận Tử Kỳ dừng xe lại ở ven đường, phát hiện người đàn ông cười ha hả đỡ Cận Mỗ Mỗ đúng là Tống Kỳ Diễn.
Khi nào thì quan hệ hai người kia tốt như vậy rồi?
Bên kia Cận Mỗ Mỗ chơi đùa hăng say quay đầu, nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng cách đó không xa đang nhìn mình, lập tức vui mừng loạng choạng cánh tay: "Kỳ Kỳ! Là Kỳ Kỳ đã về rồi!"
Sau đó không thể chờ đợi được mà la hét ầm ĩ để cho Tống Kỳ Diễn thả nó xuống, ném cái túi lưới chạy như bay tới.
Cận Tử Kỳ thuận thế cúi người ôm lấy Mỗ Mỗ, nhìn thấy một túi trứng chim nhỏ trong tay nó thì dở khóc dở cười: "Nếu để cho ông ngoại nhìn thấy con lại đem những thứ này về nhà, hẳn là sẽ tức giận."
Cận Mỗ Mỗ cười trộm khanh khách vài tiếng, gian tà đến sát lỗ tai của Cận Tử Kỳ: "Thục thử quái dị nói muốn giúp Mỗ Mỗ giấu những cái trứng chim nha, chú ấy còn đáp ứng Mỗ Mỗ ấp ra chim nhỏ nhé!"
Nói xong từ trong ngực của Cận Tử Kỳ uốn éo người đi xuống, còn cố làm ra vẻ thần bí nói nhỏ: "Về sau Mỗ Mỗ còn có thể nuôi rất nhiều chít chít nha!"
Nhìn thấy bộ dạng con trai vui mừng tung tăng như chim sẻ, tầm mắt của cô không tự chủ được liếc về phía bóng dáng cao to dưới tàng cây kia, lại nghe được Cận Mỗ Mỗ bất mãn phàn nàn: "Kỳ Kỳ không tập trung tinh thần!"
Khi Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt của mình thì có chút lúng túng, chỉ hy vọng người đàn ông bên kia không nghe thấy.
Nhưng Cận Mỗ Mỗ không am hiểu tâm tư của những người lớn, dùng sức lôi kéo Cận Tử Kỳ đi vào trong nhà: "Kỳ Kỳ đi nhanh lên!"
Cận Tử Kỳ hầu như vừa vào cổng chính đã phát hiện cái hàng rào vốn để ngăn hai căn biệt thự thế nhưng không thấy bóng dáng.
Đứng ở trong sân rộng rãi gấp đôi, thị giác có chút không thích ứng được, mơ hồ nghe thấy một trận âm thanh líu ríu, men theo tiếng động mà đi tìm, nhìn qua đó là một chuồng gà con.
"Kỳ Kỳ, cái này, cái này, còn có cái này, đều là Mỗ Mỗ chọn nha!"
Cận Mỗ Mỗ ngồi xổm xuống bên cạnh chuồng gà, chỉ chỉ một con gà con lông vàng trong chuồng, vui vẻ nhếch miệng cười.
Vị trí chuồng gà cũng không ở trong sân của Cận gia, đã sớm vượt qua chỗ vốn là ranh giới hàng rào.
Cận Tử Kỳ không quên nhớ tới Cận Chiêu Đông từng nghiêm cấm nuôi gia cầm ở trong biệt thự, giống như khu vực phú hào này, tuyệt đối không có người ở nhà nào lại nuôi một đám gà vịt.
Bởi vì điều đó đối với họ kiểu người sống ở Kim Tự Tháp cao cấp này mà nói, đúng là xem như một chuyện rất mất mặt.
Cô đeo bám lằng nhằng thật lâu, Cận Chiêu Đông mới miễn cưỡng đồng ý cho Cận Mỗ Mỗ nuôi một con gà con bỏ túi.
Hiện tại, cô nhìn thấy trước mắt mình một chuồng gà con lông vàng thật lớn, trong lòng nói không ra là tư vị gì.
Cô từng hao hết tâm tư cũng không làm nên chuyện, vậy mà có một người đàn ông đã thay cô làm được.........
Cận Tử Kỳ quay đầu lại đã không nhìn thấy người dưới cây đa, ngồi xổm xuống bên cạnh Cận Mỗ Mỗ, vịn bả vai nho nhỏ, ôn nhu hỏi: "Hàng rào đó là do chú kia dỡ bỏ đi sao?"
Cận Mỗ Mỗ gật gật đầu, chắp tay sau lưng giống như người lớn khoe khoang nói: "Đúng nha, Thục thử quái dị hỏi Mỗ Mỗ thích gì, Mỗ Mỗ nói thích chít chít nhỏ như gà con, Thục thử quái dị liền dẫn Mỗ Mỗ đi mua!"
Cận Tử Kỳ liên tưởng đến một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ dắt tay một đứa bé ở trong chợ đi mua gà con, nhịn không được cong lên khóe môi, nhưng một giây sau nụ cười lập tức cứng ngắc.
Bởi vì Cận Mỗ Mỗ vừa chơi với con gà con vừa vụng trộm vui mừng nói: "Thục thử quái dị nói chỉ cần Mỗ Mỗ gọi chú baba, sau này Mỗ Mỗ nghĩ muốn cái gì chú đều mua cho Mỗ Mỗ!"
Đối với việc Tống Kỳ Diễn có chủ ý gì, trong lòng Cận Tử Kỳ đã hiểu rõ, phần cảm động lúc đầu cũng dần dần phân tán, hàng lông mày kẻ đen giương cao, vuốt đầu Cận Mỗ Mỗ: "Vậy con có gọi không?"
"Đương nhiên không có nha!" Đôi mắt to của Mỗ Mỗ chen đầy ý xấu: "Thục thử quái dị thích Kỳ Kỳ, còn giành Kỳ Kỳ với Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ mới không muốn gọi chú!"
Cận Tử Kỳ bị những lời này lại càng hoảng sợ, gò má có chút nóng lên: "Ai nói cho con biết chú thích Kỳ Kỳ?"
"Tiểu Doãn tử nha!" Cận Mỗ Mỗ bĩu môi, bộ dạng không quan tâm: "Tiểu Doãn tử nói, Thục thử quái dị chính là con sói đuôi dài một bụng toàn ý xấu, cả ngày nhìn chằm chằm quả bồ đào của nhà Mỗ Mỗ mà chảy nước miếng."
Là Doãn Lịch nói? Khóe mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, sao anh ta chưa từng ở trước mặt cô mà đề cập qua việc này, ngược lại nói với đứa bé?
Cận Mỗ Mỗ lén nhìn ánh mắt không rõ màu sắc của Cận Tử Kỳ, mím cái miệng nhỏ chần chờ, nhưng vẫn là lựa chọn thẳng thắn: "Kỳ Kỳ, hôm nay con và Hoàng Tử Hiểu đánh nhau."
Cận Tử Kỳ sửng sốt, lập tức khẩn trương ôm Cận Mỗ Mỗ nhìn kỹ khắp nơi, ngoại trừ cái trán có một khối u đỏ nhỏ vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, những chỗ khác cũng không bị thương.
Cận Tử Kỳ sau khi yên lòng nhưng cũng không dung túng con trẻ, vẻ mặt nghiêm túc: "Tại sao đột nhiên đánh nhau với bạn nhỏ? Quên mất lời của Kỳ Kỳ nói sao, ở vườn trẻ không đánh nhau cùng ở chung hòa thuận."
Cận Mỗ Mỗ chu cái miệng nhỏ nhắn: "Là nó không đúng, là nó phê bình con trước tiên, con mới đánh nó."
"Nó đã nói gì?"
Cận Mỗ Mỗ cúi đầu ậm ừ không lên tiếng, sau một hồi lâu mới rầu rĩ nói: "Nó nói bởi vì Mỗ Mỗ không ngoan, cho nên baba của Mỗ Mỗ không cần Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ chỉ có thể ở cùng với Kỳ Kỳ."
Câu trả lời như vậy khiến cho Cận Tử Kỳ lập tức cứng họng, chỉ lẳng lặng ôm Mỗ Mỗ qua không nói được thêm một lời.
"Ai nha!" Cận Mỗ Mỗ đột nhiên nhảy dựng lên, "Mỗ Mỗ quên chít chít còn chưa ăn cơm nữa!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã tìm không được sự khổ sở vừa rồi, bật người thoát khỏi ngực của cô lập tức vui vẻ chạy vào trong biệt thự.
Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn bóng dáng Cận Mỗ Mỗ chạy xa, khẽ mỉm cười, đang đứng dậy liếc mắt lại nhìn thấy một cái bóng đen ở phía sau chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, giật mình lảo đảo lui lại phía sau mấy bước.
Tống Kỳ Diễn chỉ mặc một cái áo thun lót màu trắng, hai tay đút trong túi quần thường, ánh mắt từ chuồng gà chuyển qua cô bởi vì hoảng hốt mà trên mặt thoáng tái nhợt, khóe miệng chứa ý cười: "Còn thích không?"
— Cô hiển nhiên biết rõ là hắn chỉ cái gì.
Cận Tử Kỳ lướt nhìn đám gà con kia, không trả lời hắn lập tức xoay người bỏ đi, tiếng nói của Tống Kỳ Diễn lại vang lên lần nữa: "Cận Tử Kỳ, đề nghị của anh đã suy nghĩ như thế nào?"
Hắn nhất định là cố ý, cố ý lớn tiếng hỏi cô như vậy, muốn đưa tới sự chú ý của người khác sao?
Tốc độ bước chân của Cận Tử Kỳ không khỏi nhanh hơn.
"Cận Tử Kỳ—" Nhưng hắn vẫn tiếp tục gọi không biết mệt mỏi: "Cận Tử Kỳ —"
Nghiến răng một cái, có phần không thể nhịn được nữa, Cận Tử Kỳ mang theo một chút ảo não xoay người lại: "Anh — "
Lời nói còn lại vẫn chưa ra khỏi miệng, cánh tay của cô đã bị dùng sức lôi qua, liền lảo đảo ngã vào trong một lòng ngực ở phía trước.
Trong khói sương chiều mông lung, Tống Kỳ Diễn nâng mặt của cô lên rồi bất ngờ hôn xuống —
Cận Tử Kỳ tan tầm về nhà, vẫn chưa lái xe vào ga ra ở biệt thự, đã nghe thấy từng đợt tiếng trẻ con lanh lảnh.
Dưới cây đa ở trước nhà họ Cận và nhà Tống Kỳ Diễn, Cận Mỗ Mỗ đang cưỡi trên cổ một người đàn ông cao lớn, trong bàn tay nhỏ đầy thịt cầm một cái túi lưới vui sướng hoa tay múa chân ở đó.
Thân thể của tên tiểu tử kia mũm mĩm hưng phấn lắc lắc kêu gào: "Qua bên trái chút, bên trái chút, cao thêm chút nữa cao chút!"
Cận Tử Kỳ dừng xe lại ở ven đường, phát hiện người đàn ông cười ha hả đỡ Cận Mỗ Mỗ đúng là Tống Kỳ Diễn.
Khi nào thì quan hệ hai người kia tốt như vậy rồi?
Bên kia Cận Mỗ Mỗ chơi đùa hăng say quay đầu, nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng cách đó không xa đang nhìn mình, lập tức vui mừng loạng choạng cánh tay: "Kỳ Kỳ! Là Kỳ Kỳ đã về rồi!"
Sau đó không thể chờ đợi được mà la hét ầm ĩ để cho Tống Kỳ Diễn thả nó xuống, ném cái túi lưới chạy như bay tới.
Cận Tử Kỳ thuận thế cúi người ôm lấy Mỗ Mỗ, nhìn thấy một túi trứng chim nhỏ trong tay nó thì dở khóc dở cười: "Nếu để cho ông ngoại nhìn thấy con lại đem những thứ này về nhà, hẳn là sẽ tức giận."
Cận Mỗ Mỗ cười trộm khanh khách vài tiếng, gian tà đến sát lỗ tai của Cận Tử Kỳ: "Thục thử quái dị nói muốn giúp Mỗ Mỗ giấu những cái trứng chim nha, chú ấy còn đáp ứng Mỗ Mỗ ấp ra chim nhỏ nhé!"
Nói xong từ trong ngực của Cận Tử Kỳ uốn éo người đi xuống, còn cố làm ra vẻ thần bí nói nhỏ: "Về sau Mỗ Mỗ còn có thể nuôi rất nhiều chít chít nha!"
Nhìn thấy bộ dạng con trai vui mừng tung tăng như chim sẻ, tầm mắt của cô không tự chủ được liếc về phía bóng dáng cao to dưới tàng cây kia, lại nghe được Cận Mỗ Mỗ bất mãn phàn nàn: "Kỳ Kỳ không tập trung tinh thần!"
Khi Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt của mình thì có chút lúng túng, chỉ hy vọng người đàn ông bên kia không nghe thấy.
Nhưng Cận Mỗ Mỗ không am hiểu tâm tư của những người lớn, dùng sức lôi kéo Cận Tử Kỳ đi vào trong nhà: "Kỳ Kỳ đi nhanh lên!"
Cận Tử Kỳ hầu như vừa vào cổng chính đã phát hiện cái hàng rào vốn để ngăn hai căn biệt thự thế nhưng không thấy bóng dáng.
Đứng ở trong sân rộng rãi gấp đôi, thị giác có chút không thích ứng được, mơ hồ nghe thấy một trận âm thanh líu ríu, men theo tiếng động mà đi tìm, nhìn qua đó là một chuồng gà con.
"Kỳ Kỳ, cái này, cái này, còn có cái này, đều là Mỗ Mỗ chọn nha!"
Cận Mỗ Mỗ ngồi xổm xuống bên cạnh chuồng gà, chỉ chỉ một con gà con lông vàng trong chuồng, vui vẻ nhếch miệng cười.
Vị trí chuồng gà cũng không ở trong sân của Cận gia, đã sớm vượt qua chỗ vốn là ranh giới hàng rào.
Cận Tử Kỳ không quên nhớ tới Cận Chiêu Đông từng nghiêm cấm nuôi gia cầm ở trong biệt thự, giống như khu vực phú hào này, tuyệt đối không có người ở nhà nào lại nuôi một đám gà vịt.
Bởi vì điều đó đối với họ kiểu người sống ở Kim Tự Tháp cao cấp này mà nói, đúng là xem như một chuyện rất mất mặt.
Cô đeo bám lằng nhằng thật lâu, Cận Chiêu Đông mới miễn cưỡng đồng ý cho Cận Mỗ Mỗ nuôi một con gà con bỏ túi.
Hiện tại, cô nhìn thấy trước mắt mình một chuồng gà con lông vàng thật lớn, trong lòng nói không ra là tư vị gì.
Cô từng hao hết tâm tư cũng không làm nên chuyện, vậy mà có một người đàn ông đã thay cô làm được.........
Cận Tử Kỳ quay đầu lại đã không nhìn thấy người dưới cây đa, ngồi xổm xuống bên cạnh Cận Mỗ Mỗ, vịn bả vai nho nhỏ, ôn nhu hỏi: "Hàng rào đó là do chú kia dỡ bỏ đi sao?"
Cận Mỗ Mỗ gật gật đầu, chắp tay sau lưng giống như người lớn khoe khoang nói: "Đúng nha, Thục thử quái dị hỏi Mỗ Mỗ thích gì, Mỗ Mỗ nói thích chít chít nhỏ như gà con, Thục thử quái dị liền dẫn Mỗ Mỗ đi mua!"
Cận Tử Kỳ liên tưởng đến một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ dắt tay một đứa bé ở trong chợ đi mua gà con, nhịn không được cong lên khóe môi, nhưng một giây sau nụ cười lập tức cứng ngắc.
Bởi vì Cận Mỗ Mỗ vừa chơi với con gà con vừa vụng trộm vui mừng nói: "Thục thử quái dị nói chỉ cần Mỗ Mỗ gọi chú baba, sau này Mỗ Mỗ nghĩ muốn cái gì chú đều mua cho Mỗ Mỗ!"
Đối với việc Tống Kỳ Diễn có chủ ý gì, trong lòng Cận Tử Kỳ đã hiểu rõ, phần cảm động lúc đầu cũng dần dần phân tán, hàng lông mày kẻ đen giương cao, vuốt đầu Cận Mỗ Mỗ: "Vậy con có gọi không?"
"Đương nhiên không có nha!" Đôi mắt to của Mỗ Mỗ chen đầy ý xấu: "Thục thử quái dị thích Kỳ Kỳ, còn giành Kỳ Kỳ với Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ mới không muốn gọi chú!"
Cận Tử Kỳ bị những lời này lại càng hoảng sợ, gò má có chút nóng lên: "Ai nói cho con biết chú thích Kỳ Kỳ?"
"Tiểu Doãn tử nha!" Cận Mỗ Mỗ bĩu môi, bộ dạng không quan tâm: "Tiểu Doãn tử nói, Thục thử quái dị chính là con sói đuôi dài một bụng toàn ý xấu, cả ngày nhìn chằm chằm quả bồ đào của nhà Mỗ Mỗ mà chảy nước miếng."
Là Doãn Lịch nói? Khóe mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, sao anh ta chưa từng ở trước mặt cô mà đề cập qua việc này, ngược lại nói với đứa bé?
Cận Mỗ Mỗ lén nhìn ánh mắt không rõ màu sắc của Cận Tử Kỳ, mím cái miệng nhỏ chần chờ, nhưng vẫn là lựa chọn thẳng thắn: "Kỳ Kỳ, hôm nay con và Hoàng Tử Hiểu đánh nhau."
Cận Tử Kỳ sửng sốt, lập tức khẩn trương ôm Cận Mỗ Mỗ nhìn kỹ khắp nơi, ngoại trừ cái trán có một khối u đỏ nhỏ vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, những chỗ khác cũng không bị thương.
Cận Tử Kỳ sau khi yên lòng nhưng cũng không dung túng con trẻ, vẻ mặt nghiêm túc: "Tại sao đột nhiên đánh nhau với bạn nhỏ? Quên mất lời của Kỳ Kỳ nói sao, ở vườn trẻ không đánh nhau cùng ở chung hòa thuận."
Cận Mỗ Mỗ chu cái miệng nhỏ nhắn: "Là nó không đúng, là nó phê bình con trước tiên, con mới đánh nó."
"Nó đã nói gì?"
Cận Mỗ Mỗ cúi đầu ậm ừ không lên tiếng, sau một hồi lâu mới rầu rĩ nói: "Nó nói bởi vì Mỗ Mỗ không ngoan, cho nên baba của Mỗ Mỗ không cần Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ chỉ có thể ở cùng với Kỳ Kỳ."
Câu trả lời như vậy khiến cho Cận Tử Kỳ lập tức cứng họng, chỉ lẳng lặng ôm Mỗ Mỗ qua không nói được thêm một lời.
"Ai nha!" Cận Mỗ Mỗ đột nhiên nhảy dựng lên, "Mỗ Mỗ quên chít chít còn chưa ăn cơm nữa!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã tìm không được sự khổ sở vừa rồi, bật người thoát khỏi ngực của cô lập tức vui vẻ chạy vào trong biệt thự.
Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn bóng dáng Cận Mỗ Mỗ chạy xa, khẽ mỉm cười, đang đứng dậy liếc mắt lại nhìn thấy một cái bóng đen ở phía sau chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, giật mình lảo đảo lui lại phía sau mấy bước.
Tống Kỳ Diễn chỉ mặc một cái áo thun lót màu trắng, hai tay đút trong túi quần thường, ánh mắt từ chuồng gà chuyển qua cô bởi vì hoảng hốt mà trên mặt thoáng tái nhợt, khóe miệng chứa ý cười: "Còn thích không?"
— Cô hiển nhiên biết rõ là hắn chỉ cái gì.
Cận Tử Kỳ lướt nhìn đám gà con kia, không trả lời hắn lập tức xoay người bỏ đi, tiếng nói của Tống Kỳ Diễn lại vang lên lần nữa: "Cận Tử Kỳ, đề nghị của anh đã suy nghĩ như thế nào?"
Hắn nhất định là cố ý, cố ý lớn tiếng hỏi cô như vậy, muốn đưa tới sự chú ý của người khác sao?
Tốc độ bước chân của Cận Tử Kỳ không khỏi nhanh hơn.
"Cận Tử Kỳ—" Nhưng hắn vẫn tiếp tục gọi không biết mệt mỏi: "Cận Tử Kỳ —"
Nghiến răng một cái, có phần không thể nhịn được nữa, Cận Tử Kỳ mang theo một chút ảo não xoay người lại: "Anh — "
Lời nói còn lại vẫn chưa ra khỏi miệng, cánh tay của cô đã bị dùng sức lôi qua, liền lảo đảo ngã vào trong một lòng ngực ở phía trước.
Trong khói sương chiều mông lung, Tống Kỳ Diễn nâng mặt của cô lên rồi bất ngờ hôn xuống —