Editor: tamthuonglac
Cận Tử Kỳ nhìn thấy hai người xoay vặn giằng co với nhau, không thể không lên tiếng ngăn lại, gọi đích danh Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn gần như khi nghe thấy được giọng nói từ Cận Tử Kỳ lặp tức thu hồi móng vuốt đại bàng.
Nhưng đảo mắt nhìn lên thấy Cận Tử Kỳ giúp Doãn Lịch sửa sang lại quần áo rối loạn thì nhất thời mất hứng.
Chiêm ngưỡng đôi bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại của Cận Tử Kỳ: "Vừa rồi còn là Tống tiên sinh, hiện tại thì gọi là Tống Kỳ Diễn rồi!"
Cận Tử Kỳ nghe được giọng điệu âm dương quái khí của hắn thì quay đầu lại, mặc dù cách một lớp áo khoác chim đại bàng thật dày, cũng có thể cảm nhận được tâm tình u ám của Tống Kỳ Diễn.
Bên kia đạo diễn Từ đã vui cười ha hả đi tới, hài lòng quan sát khắp nơi trên trang phục của Tống Kỳ Diễn: "Con đại bàng này khá tốt!"
Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn vốn là đen lại rối tinh rối mù càng thêm khó coi, một phen túm thân thể gầy yếu của đạo diễn Từ qua, một tay chỉ vào Doãn Lịch: "Để cho anh ta cởi quần áo ra."
"Cái gì?" Đạo diễn Từ đúng là không sờ được đầu trượng nhị hòa thượng. (Ý nói khó hiểu)
"Tôi không so đo với sai lầm của ông, bảo anh ta cởi quần áo ra." Giọng nói đã lộ ra không kiên nhẫn.
Đạo diễn Từ hoang mang nhìn Doãn Lịch đang ngồi trên ghế một chút, lại nhìn sang mũ trùm đầu chim đại bàng trong tay Tống Kỳ Diễn một chút: "Không sai, anh ta là nam chính số một, đương nhiên mặc bộ quần áo kia."
"Nam chính số một?!" Tống Kỳ Diễn căm giận: "Vậy diễn viên khách mời như tôi đẳng cấp của Jean Dujardin (Vua màn ảnh Oscar) ông lại không biết xấu hổ giao cho tôi diễn vai con chim đại bàng rách rưới!"
"Jean... Cái gì Jean?" Đạo diễn Từ bị Tống Kỳ Diễn làm cho không biết làm sao.
Tống Kỳ Diễn lại mặc kệ ông, mặt sa sầm như muốn đem cái mũ trùm đầu chim đại bàng hướng lên đầu Đạo diễn Từ.
"Tống Kỳ Diễn." Một tiếng gọi của Cận Tử Kỳ thành công ngăn trở đôi tay hắn sắp thi hành bạo lực.
Tống Kỳ Diễn ngượng ngùng rút lại cái mũ trùm đầu chim đại bàng, mặt mang oán hận nhăn nhó khó chịu, giọng nói hậm hực không thân thiện: "Làm sao?"
"Nếu như anh không muốn diễn, tôi sẽ không miễn cưỡng anh, đạo diễn Từ hẳn là còn có thời gian tìm người diễn viên kế tiếp."
Giọng nói Cận Tử Kỳ rất bình thản, không hề che đậy bất cứ tâm tình tiêu cực nào.
Trong rừng cây ánh mặt trời rực rỡ, cô đứng ở trước mặt hắn, váy chiffon dài kiểu dáng áo khoác ngoài trong buổi chiều gió lặng vẫn như cũ nhẹ nhàng lay động, tựa hồ ánh mặt trời chiếu xuống thoáng lướt qua họ.
Tống Kỳ Diễn trông thấy Cận Tử Kỳ như thế, ngửi được hương thơm của dầu gội đầu trên mái tóc dài của cô, lại càng không phát ra nổi cơn tức giận.
Hắn liếc nhìn Doãn Lịch khí định thần nhàn và đạo diễn vẫn còn như lọt vào trong sương mù, cúi xuống nhìn Cận Tử Kỳ, đưa mắt nhìn thật lâu, đột nhiên xoay người bỏ đi qua chỗ khác một cách vụng về.
"Cận sản xuất, vị tiên sinh này có ý gì?"
Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt quay sang đạo diễn Từ khẽ cười: "Không có gì, vạn sự đã sẵn sàng, đạo diễn Từ nên chuẩn bị quay đi."
Đề tài một lần nữa được chuyển dời đến việc quay phim, đạo diễn Từ lấy kịch bản vỗ đầu, vội vã chạy tới hô to lên để cho nhân viên làm việc của đoàn phim mỗi người vào vị trí riêng của mình.
Doãn Lịch đứng dậy bước đi thong thả khoan thai đến bên cạnh Cận Tử Kỳ, giọng điệu thoải mái: "Em là bình chữa lửa sao?"
Cận Tử Kỳ lườm anh: "Không biết anh đang nói cái gì!" Nói xong lập tức đi qua chỗ máy quay.
Doãn Lịch ôm lấy cánh tay của cô: "Xem ra suy đoán của anh rất đúng, anh ta dường như.......Thật sự là có tình ý đối với em."
"Doãn Tam thiếu khi nào thì cũng bát quái như vậy a?" Cận Tử Kỳ vừa nói vừa cười đẩy tay của anh ra.
Doãn Lịch giơ ngón trỏ lên lắc lắc: "Không phải là bát quái, chỉ là quan tâm em quá mức thôi."
Cận Tử Kỳ không trả lời, quay đầu thì nhìn thấy cách đó không xa con chim đại bàng đang bực bội vì đầu đụng phải thân cây, con chim đại bàng to lớn động tác chân tay vụng về.
Cô đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn, ngay cả Doãn Lịch rời đi khi nào cũng không biết.
....................
"Giết — "
Trong rừng rậm, một người đàn ông râu ria quanh hai bên má mặc trang phục thổ phỉ cầm lấy đại đao xông lên bốn phương tám hướng.
Trong tiếng binh khí giao nhau, một con vật khổng lồ đen thui đang đánh đấu lướt qua lướt lại thành một đoàn trong đám người.
Chuyên gia đạo cụ mở quạt điện tạo ra gió lớn, thổi tung lên lá cây cát bụi đầy đất.
Nhất thời mọi người vốn còn đang chém nhau dồn dập với các loại tư thế ngã xuống hỗn loạn, binh giới rơi xuống, tiếng đau thương trải dài.
Chỉ riêng con chim đại bàng to lớn đen như mực kia an toàn vô sự đứng ở nơi đó.
"CUT! Chuẩn bị cảnh tiếp theo!"
Giữa trận nghỉ ngơi, Tống Kỳ Diễn tháo mũ trùm đầu đại bàng xuống, điều chỉnh trang phục chim đại bàng trên người một chút.
Đôi mắt đang muốn tìm kiếm bóng dáng nhỏ gầy xinh đẹp kia, lại nghe thấy âm thanh xì xào bàn tán bên cạnh.
"Nhìn bên kia đi, người đàn ông ngồi cùng Cận sản xuất là ai hả, đẹp trai như vậy, là bạn trai cô ấy sao?"
"Không biết được, bất quá tôi đã từng gặp anh ta vài lần, anh ta thường xuyên đưa Cận sản xuất đến phim trường, có đôi khi còn mang một anh bạn nhỏ cùng tới đây."
"Chẳng lẽ, bọn họ là người một nhà? Tôi thấy đứa bé kia rất đẹp trai!"
"Ai nói không phải chứ, Cận sản xuất xinh đẹp như vậy gia thế sinh trưởng lại tốt, cũng chỉ có người đàn ông như thế mới có thể xứng!"
Mấy nữ nhân viên mặt mũi tràn đầy hâm mộ thảo luận sôi nổi, một chút cũng không phát hiện có người đến gần nghe lén.
Một người trong đó nghiêng mắt thấy một tảng đen ngòm ở phía sau một người khác, lại từ từ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Tống Kỳ Diễn bày ra gương mặt rét lạnh có thể khiến người chết rét thì bị doạ sợ thiếu chút nữa bật ra tiếng thét chói tai.
Nhưng chung quy dường như là bị dáng vẻ anh tuấn bên ngoài mê hoặc, đổi thành một nụ cười ngượng ngùng: "Hi!"
Những người khác quay đầu lại chứng kiến Tống Kỳ Diễn nhíu mày nhìn các cô nàng bằng nửa con mắt, đều vừa ngượng ngùng đem tóc bên má vén ra sau tai vừa lên tiếng nhỏ nhẹ chào hỏi: "Xin chào!"
Trong lòng Tống Kỳ Diễn đang kìm nén hoảng loạn, Cận Tử Kỳ là người phụ nữ của hắn, tại sao lại thành vợ của Doãn Lịch?
Đều là ánh mắt gì thế?!
Nhìn đến những phụ nữ trước mặt tranh nhau cùng hắn thân thiết như thế, trong lòng Tống Kỳ Diễn không hề xấu hổ, sau khi thay đổi sự u ám trên mặt lại khẽ cười thân thiện: "Các cô mới vừa nói về ai thế?"
Có một phụ nữ tranh giành lấy lòng xum xoe, chỉ vào Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch đang ở trong đình nghỉ mát phía trước: "Chúng tôi đang nói đến soái ca kia!"
Mặt Tống Kỳ Diễn cố ý làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là anh ta hả!"
"Anh biết anh ta?" Chúng nữ trong khoảnh khắc lộ ra vẻ mặt háo sắc xuân ý nhộn nhạo.
Tống Kỳ Diễn gật gật đầu: "Ừ, chúng tôi là bạn tốt, cùng chung một học viện lớn." nói dối xong mặt không đổi sắc.
Chúng nữ hiểu rõ "A" một tiếng: "Khó trách, các anh đều là soái ca nha!"
Nghe được dạng ca tụng như thế, bất quá Tống Kỳ Diễn chỉ cười cười nhỏ nhẹ, tức khắc làm mê đảo một mảng lớn tâm hồn thiếu nữ.
Đương nhiên, hắn cũng không quên ghi tạc những phụ nữ trước mặt này đã "tán dương" mình mà "Lộ ra" một chút.
"Cùng so sánh với Doãn Lịch tôi cũng không được coi là cái gì, lúc đi học thì tốt rồi nhiều nữ sinh gửi thư tình nhét ở trong cặp sách anh ta."
"Có thật không?" Con mắt chúng nữ suýt nữa muốn toát ra tia lửa tình cảm mãnh liệt.
"Ừ." Tống Kỳ Diễn lên tiếng nói xấu: "Người đàn ông Doãn Lịch này rất hoàn mỹ, khi ngủ thì thích nghiến răng, nói mớ, ngáy, ợ rắm chẳng qua là một cái khuyết điểm nhỏ."
"Á..." Cõi lòng chúng nữ như thủy tinh vỡ tan đầy đất, khóe miệng co rút mãnh liệt, từ vui sướng biến thành thất vọng.
Tống Kỳ Diễn quét một vòng nhìn mấy người đột nhiên mỏi mệt thiếu hào hứng, không quên châm thêm một mồi lửa: "Các cô muốn số điện thoại của anh ta không? Có một số việc anh ta ngại mở miệng, thường xuyên để cho tôi tới mai mối."
Chẳng những thói quen sinh hoạt thô tục, còn thích quan hệ nam nữ bừa bãi!
Chúng nữ lật đật lắc đầu, hiện ra trạng thái chim bay tán loạn, sợ bị Tống Kỳ Diễn kéo lại cưỡng ép cho số.
Nhìn sang mọi người tránh không kịp, tay Tống Kỳ Diễn giấu ở dưới lớp áo chim đại bàng ra dấu tay chữ "V", trong lòng mừng rỡ thiếu chút nữa nở ra một đóa hoa, mà trên mặt vội vàng hỏi tới: "Các cô sao chạy đi như thế hả?"
Ai ngờ những cô gái kia càng chạy vội hơn, rất nhanh thì đã không thấy bóng dáng.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy hai người xoay vặn giằng co với nhau, không thể không lên tiếng ngăn lại, gọi đích danh Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn gần như khi nghe thấy được giọng nói từ Cận Tử Kỳ lặp tức thu hồi móng vuốt đại bàng.
Nhưng đảo mắt nhìn lên thấy Cận Tử Kỳ giúp Doãn Lịch sửa sang lại quần áo rối loạn thì nhất thời mất hứng.
Chiêm ngưỡng đôi bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại của Cận Tử Kỳ: "Vừa rồi còn là Tống tiên sinh, hiện tại thì gọi là Tống Kỳ Diễn rồi!"
Cận Tử Kỳ nghe được giọng điệu âm dương quái khí của hắn thì quay đầu lại, mặc dù cách một lớp áo khoác chim đại bàng thật dày, cũng có thể cảm nhận được tâm tình u ám của Tống Kỳ Diễn.
Bên kia đạo diễn Từ đã vui cười ha hả đi tới, hài lòng quan sát khắp nơi trên trang phục của Tống Kỳ Diễn: "Con đại bàng này khá tốt!"
Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn vốn là đen lại rối tinh rối mù càng thêm khó coi, một phen túm thân thể gầy yếu của đạo diễn Từ qua, một tay chỉ vào Doãn Lịch: "Để cho anh ta cởi quần áo ra."
"Cái gì?" Đạo diễn Từ đúng là không sờ được đầu trượng nhị hòa thượng. (Ý nói khó hiểu)
"Tôi không so đo với sai lầm của ông, bảo anh ta cởi quần áo ra." Giọng nói đã lộ ra không kiên nhẫn.
Đạo diễn Từ hoang mang nhìn Doãn Lịch đang ngồi trên ghế một chút, lại nhìn sang mũ trùm đầu chim đại bàng trong tay Tống Kỳ Diễn một chút: "Không sai, anh ta là nam chính số một, đương nhiên mặc bộ quần áo kia."
"Nam chính số một?!" Tống Kỳ Diễn căm giận: "Vậy diễn viên khách mời như tôi đẳng cấp của Jean Dujardin (Vua màn ảnh Oscar) ông lại không biết xấu hổ giao cho tôi diễn vai con chim đại bàng rách rưới!"
"Jean... Cái gì Jean?" Đạo diễn Từ bị Tống Kỳ Diễn làm cho không biết làm sao.
Tống Kỳ Diễn lại mặc kệ ông, mặt sa sầm như muốn đem cái mũ trùm đầu chim đại bàng hướng lên đầu Đạo diễn Từ.
"Tống Kỳ Diễn." Một tiếng gọi của Cận Tử Kỳ thành công ngăn trở đôi tay hắn sắp thi hành bạo lực.
Tống Kỳ Diễn ngượng ngùng rút lại cái mũ trùm đầu chim đại bàng, mặt mang oán hận nhăn nhó khó chịu, giọng nói hậm hực không thân thiện: "Làm sao?"
"Nếu như anh không muốn diễn, tôi sẽ không miễn cưỡng anh, đạo diễn Từ hẳn là còn có thời gian tìm người diễn viên kế tiếp."
Giọng nói Cận Tử Kỳ rất bình thản, không hề che đậy bất cứ tâm tình tiêu cực nào.
Trong rừng cây ánh mặt trời rực rỡ, cô đứng ở trước mặt hắn, váy chiffon dài kiểu dáng áo khoác ngoài trong buổi chiều gió lặng vẫn như cũ nhẹ nhàng lay động, tựa hồ ánh mặt trời chiếu xuống thoáng lướt qua họ.
Tống Kỳ Diễn trông thấy Cận Tử Kỳ như thế, ngửi được hương thơm của dầu gội đầu trên mái tóc dài của cô, lại càng không phát ra nổi cơn tức giận.
Hắn liếc nhìn Doãn Lịch khí định thần nhàn và đạo diễn vẫn còn như lọt vào trong sương mù, cúi xuống nhìn Cận Tử Kỳ, đưa mắt nhìn thật lâu, đột nhiên xoay người bỏ đi qua chỗ khác một cách vụng về.
"Cận sản xuất, vị tiên sinh này có ý gì?"
Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt quay sang đạo diễn Từ khẽ cười: "Không có gì, vạn sự đã sẵn sàng, đạo diễn Từ nên chuẩn bị quay đi."
Đề tài một lần nữa được chuyển dời đến việc quay phim, đạo diễn Từ lấy kịch bản vỗ đầu, vội vã chạy tới hô to lên để cho nhân viên làm việc của đoàn phim mỗi người vào vị trí riêng của mình.
Doãn Lịch đứng dậy bước đi thong thả khoan thai đến bên cạnh Cận Tử Kỳ, giọng điệu thoải mái: "Em là bình chữa lửa sao?"
Cận Tử Kỳ lườm anh: "Không biết anh đang nói cái gì!" Nói xong lập tức đi qua chỗ máy quay.
Doãn Lịch ôm lấy cánh tay của cô: "Xem ra suy đoán của anh rất đúng, anh ta dường như.......Thật sự là có tình ý đối với em."
"Doãn Tam thiếu khi nào thì cũng bát quái như vậy a?" Cận Tử Kỳ vừa nói vừa cười đẩy tay của anh ra.
Doãn Lịch giơ ngón trỏ lên lắc lắc: "Không phải là bát quái, chỉ là quan tâm em quá mức thôi."
Cận Tử Kỳ không trả lời, quay đầu thì nhìn thấy cách đó không xa con chim đại bàng đang bực bội vì đầu đụng phải thân cây, con chim đại bàng to lớn động tác chân tay vụng về.
Cô đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn, ngay cả Doãn Lịch rời đi khi nào cũng không biết.
....................
"Giết — "
Trong rừng rậm, một người đàn ông râu ria quanh hai bên má mặc trang phục thổ phỉ cầm lấy đại đao xông lên bốn phương tám hướng.
Trong tiếng binh khí giao nhau, một con vật khổng lồ đen thui đang đánh đấu lướt qua lướt lại thành một đoàn trong đám người.
Chuyên gia đạo cụ mở quạt điện tạo ra gió lớn, thổi tung lên lá cây cát bụi đầy đất.
Nhất thời mọi người vốn còn đang chém nhau dồn dập với các loại tư thế ngã xuống hỗn loạn, binh giới rơi xuống, tiếng đau thương trải dài.
Chỉ riêng con chim đại bàng to lớn đen như mực kia an toàn vô sự đứng ở nơi đó.
"CUT! Chuẩn bị cảnh tiếp theo!"
Giữa trận nghỉ ngơi, Tống Kỳ Diễn tháo mũ trùm đầu đại bàng xuống, điều chỉnh trang phục chim đại bàng trên người một chút.
Đôi mắt đang muốn tìm kiếm bóng dáng nhỏ gầy xinh đẹp kia, lại nghe thấy âm thanh xì xào bàn tán bên cạnh.
"Nhìn bên kia đi, người đàn ông ngồi cùng Cận sản xuất là ai hả, đẹp trai như vậy, là bạn trai cô ấy sao?"
"Không biết được, bất quá tôi đã từng gặp anh ta vài lần, anh ta thường xuyên đưa Cận sản xuất đến phim trường, có đôi khi còn mang một anh bạn nhỏ cùng tới đây."
"Chẳng lẽ, bọn họ là người một nhà? Tôi thấy đứa bé kia rất đẹp trai!"
"Ai nói không phải chứ, Cận sản xuất xinh đẹp như vậy gia thế sinh trưởng lại tốt, cũng chỉ có người đàn ông như thế mới có thể xứng!"
Mấy nữ nhân viên mặt mũi tràn đầy hâm mộ thảo luận sôi nổi, một chút cũng không phát hiện có người đến gần nghe lén.
Một người trong đó nghiêng mắt thấy một tảng đen ngòm ở phía sau một người khác, lại từ từ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Tống Kỳ Diễn bày ra gương mặt rét lạnh có thể khiến người chết rét thì bị doạ sợ thiếu chút nữa bật ra tiếng thét chói tai.
Nhưng chung quy dường như là bị dáng vẻ anh tuấn bên ngoài mê hoặc, đổi thành một nụ cười ngượng ngùng: "Hi!"
Những người khác quay đầu lại chứng kiến Tống Kỳ Diễn nhíu mày nhìn các cô nàng bằng nửa con mắt, đều vừa ngượng ngùng đem tóc bên má vén ra sau tai vừa lên tiếng nhỏ nhẹ chào hỏi: "Xin chào!"
Trong lòng Tống Kỳ Diễn đang kìm nén hoảng loạn, Cận Tử Kỳ là người phụ nữ của hắn, tại sao lại thành vợ của Doãn Lịch?
Đều là ánh mắt gì thế?!
Nhìn đến những phụ nữ trước mặt tranh nhau cùng hắn thân thiết như thế, trong lòng Tống Kỳ Diễn không hề xấu hổ, sau khi thay đổi sự u ám trên mặt lại khẽ cười thân thiện: "Các cô mới vừa nói về ai thế?"
Có một phụ nữ tranh giành lấy lòng xum xoe, chỉ vào Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch đang ở trong đình nghỉ mát phía trước: "Chúng tôi đang nói đến soái ca kia!"
Mặt Tống Kỳ Diễn cố ý làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là anh ta hả!"
"Anh biết anh ta?" Chúng nữ trong khoảnh khắc lộ ra vẻ mặt háo sắc xuân ý nhộn nhạo.
Tống Kỳ Diễn gật gật đầu: "Ừ, chúng tôi là bạn tốt, cùng chung một học viện lớn." nói dối xong mặt không đổi sắc.
Chúng nữ hiểu rõ "A" một tiếng: "Khó trách, các anh đều là soái ca nha!"
Nghe được dạng ca tụng như thế, bất quá Tống Kỳ Diễn chỉ cười cười nhỏ nhẹ, tức khắc làm mê đảo một mảng lớn tâm hồn thiếu nữ.
Đương nhiên, hắn cũng không quên ghi tạc những phụ nữ trước mặt này đã "tán dương" mình mà "Lộ ra" một chút.
"Cùng so sánh với Doãn Lịch tôi cũng không được coi là cái gì, lúc đi học thì tốt rồi nhiều nữ sinh gửi thư tình nhét ở trong cặp sách anh ta."
"Có thật không?" Con mắt chúng nữ suýt nữa muốn toát ra tia lửa tình cảm mãnh liệt.
"Ừ." Tống Kỳ Diễn lên tiếng nói xấu: "Người đàn ông Doãn Lịch này rất hoàn mỹ, khi ngủ thì thích nghiến răng, nói mớ, ngáy, ợ rắm chẳng qua là một cái khuyết điểm nhỏ."
"Á..." Cõi lòng chúng nữ như thủy tinh vỡ tan đầy đất, khóe miệng co rút mãnh liệt, từ vui sướng biến thành thất vọng.
Tống Kỳ Diễn quét một vòng nhìn mấy người đột nhiên mỏi mệt thiếu hào hứng, không quên châm thêm một mồi lửa: "Các cô muốn số điện thoại của anh ta không? Có một số việc anh ta ngại mở miệng, thường xuyên để cho tôi tới mai mối."
Chẳng những thói quen sinh hoạt thô tục, còn thích quan hệ nam nữ bừa bãi!
Chúng nữ lật đật lắc đầu, hiện ra trạng thái chim bay tán loạn, sợ bị Tống Kỳ Diễn kéo lại cưỡng ép cho số.
Nhìn sang mọi người tránh không kịp, tay Tống Kỳ Diễn giấu ở dưới lớp áo chim đại bàng ra dấu tay chữ "V", trong lòng mừng rỡ thiếu chút nữa nở ra một đóa hoa, mà trên mặt vội vàng hỏi tới: "Các cô sao chạy đi như thế hả?"
Ai ngờ những cô gái kia càng chạy vội hơn, rất nhanh thì đã không thấy bóng dáng.