Thời thơ ấu, Hứa An Ca từng bị bắt cóc, khi được cảnh sát cứu ra đầu anh đã liên tục chảy máu, hôn mê bất tỉnh.
Đã ở trong bệnh viện cấp cứu ba mươi mấy tiếng anh mới giữ được tính mạng, nhưng lại hoàn toàn mất đi trí nhớ.
Trong tình trạng Hứa An Ca hoàn toàn mất đi trí nhớ và quên đi Diệp Dĩ Muội, thêm với sự theo đuổi nhiệt tình của Hạ Lam, cuối cùng anh cũng có chút động lòng mà thử qua lại với Hạ Lam.
Nhưng, Hứa An Ca sớm đã chọn chia tay với Hạ Lam khi anh còn chưa gặp lại Diệp Dĩ Muội và chưa thiết kết ra bộ váy cưới thiên sứ.
Anh không yêu cô ta, cũng không có cách nào để làm bản thân yêu cô ta, bèn chỉ có thể tuyệt tình chia tay, cho cô ta cơ hội bắt đầu lại từ đầu.
Thế nhưng, Hạ Lam đã bỏ ra nhiều như vậy, sao cô ta lại dễ dàng từ bỏ, buông tay chứ?
Cô ta lợi dụng công việc có liên quan, danh nghĩa bạn bè mà liên tục xuất hiện trong công việc mà cuộc sống của Hứa An Ca.
Hứa An Ca không hề ghét bỏ gì Hạ Lam, lại cảm thấy áy náy với cô ta, đương nhiên là không nhẫn tâm làm hại cô ta rồi, ngầm đồng ý để cho cô ta ở bên cạnh bản thân mình.
Hứa An Ca thường xuyên nhìn bộ váy cưới thiên sứ đó và đơ người ra, anh luôn cảm thấy dường như bản thân đã quên đi một kí ức nào đó vô cùng quan trọng.
Cuối cùng, anh đã quyết định đem bộ váy đó về nước, muốn tìm lại kí ức đã mất đi đó.
Kết quả, anh ở trong nước đã gặp phải một tai nạn giao thông bất ngờ rất nghiêm trọng, hôn mê hai tháng trời mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, tất cả các kí ức ào ào ùa về, cuối cùng anh đã nhớ lại chuyện ở trên bờ biển năm đó, anh đã hưa điều gì với ai.
Chỉ là, tất cả đã quá muộn rồi, khi anh cho người tìm ra Diệp Dĩ Muội thì cô đã trên đường ra sân bay rồi, chuẩn bị đi Paris hưởng tuần trăng mật.
Anh khổ sở đuổi theo tới sân bay, anh đã mất số tiền đắt gấp mấy lần để mua lại vé thì mới có thể ngồi cùng chuyến bay với cô.
Anh biết rõ rằng cô ngồi trên khoang hạng sang, nhưng lại không dám đi tìm cô, anh sợ làm phiền tới cô.
Mười mấy tiếng đồng hồ, từng giây từng phút anh đều kìm nén nhưng cuối cùng đã không chịu nổi mà muốn thử vận may của mình, anh như một kẻ ngốc, chạy tới gần nhà vệ sinh.
Anh tận mắt nhìn thấy Tần Hàm Dịch đã cưỡng hôn cô rồi làm cho cô hòa vào cùng nụ hôn đó.
Giây phút đó, cho dù con tim anh rất đau đớn nhưng anh lại muốn chúc phúc cho cô.
Chỉ là, khi anh đang định quay người rời đi, Tần Hàm Dịch lại vứt cô ở lại đó, nhẫn tâm sỉ nhục cô.
Cô không hạnh phúc, sao anh lại có thể buông tay chứ?
“Sẽ không đâu, ba em luôn hi vọng em có thể trở về.” Tiếng nói của Tần Hàm Dịch đã kéo Hạ Lam trở về với thực tại.
“Thật không?” Hạ Lam nhìn anh mơ màng.
“Thật.” Tần Hàm Dịch đang định nói thêm gì đó thì điện thoại lại đổ chuông, anh chỉ có thể dừng lại chủ đề câu chuyện, ấn nút nghe nhận điện thoại.
“Tiêu Nhiên, có việc gì?”
“Tổng tài, xảy ra chuyện rồi.” Tiêu Nhiên hít thở một hơi thật sau, mới có dũng khí nói tiếp: “Trên mạng đang tung ra một loạt các bức ảnh của phu nhân và Lam thiếu gia, bây giờ có rất nhiều phóng viên đang đứng trước cửa của tập đoàn Tần thị.”
“Ảnh gì?” hai tay Tần Hàm Dịch nắm chặt lấy vô lăng và đang cố kìm nén cơn tức giận.
“À...thực ra thì cung xkhoong có gì, chắc là có người ác ý cố tình làm vậy, tốt nhất là tổng tài tự mình xem đi vậy!” Tiêu Nhiên không dám nói ra cái tiêu đề chấn động của bài báo đó, anh ta chưa chán sống.
“Được.” Tần Hàm Dịch trả lời một tiếng, đột nhiên vặn vô lăng sang một bên, chân đạp chân phanh, đem chiếc xe đỗ lại bên đường.
Anh chẳng thèm để ý đến Hạ Lam đang rất sợ hãi trước hành động của anh, quay người ra sau cầm lấy chiếc máy tính bảng, lập tức mở máy ra.
Tần Hàm Dịch vừa mới mở mạng ra: “Thiên sứ giáng trần, nắm tay hoàng tử gia thế - chuyện tình yêu như cổ tích” – tiêu đề to đùng lọt vào trong mắt anh.
Anh nhịn cơn phẫn nộ, ánh mắt từ từ di chuyển nhìn chằm chằm vào hai người trong ảnh, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“Trời ơi!” Hạ Lam giật mình tròn xoe hai mắt, liếc mắt lên nhìn thăm dò thần sắc của Tần Hàm Dịch, cố ý nói: “Diệp Dĩ Muội và Lam Dư Khê sao lại.....”
Đã ở trong bệnh viện cấp cứu ba mươi mấy tiếng anh mới giữ được tính mạng, nhưng lại hoàn toàn mất đi trí nhớ.
Trong tình trạng Hứa An Ca hoàn toàn mất đi trí nhớ và quên đi Diệp Dĩ Muội, thêm với sự theo đuổi nhiệt tình của Hạ Lam, cuối cùng anh cũng có chút động lòng mà thử qua lại với Hạ Lam.
Nhưng, Hứa An Ca sớm đã chọn chia tay với Hạ Lam khi anh còn chưa gặp lại Diệp Dĩ Muội và chưa thiết kết ra bộ váy cưới thiên sứ.
Anh không yêu cô ta, cũng không có cách nào để làm bản thân yêu cô ta, bèn chỉ có thể tuyệt tình chia tay, cho cô ta cơ hội bắt đầu lại từ đầu.
Thế nhưng, Hạ Lam đã bỏ ra nhiều như vậy, sao cô ta lại dễ dàng từ bỏ, buông tay chứ?
Cô ta lợi dụng công việc có liên quan, danh nghĩa bạn bè mà liên tục xuất hiện trong công việc mà cuộc sống của Hứa An Ca.
Hứa An Ca không hề ghét bỏ gì Hạ Lam, lại cảm thấy áy náy với cô ta, đương nhiên là không nhẫn tâm làm hại cô ta rồi, ngầm đồng ý để cho cô ta ở bên cạnh bản thân mình.
Hứa An Ca thường xuyên nhìn bộ váy cưới thiên sứ đó và đơ người ra, anh luôn cảm thấy dường như bản thân đã quên đi một kí ức nào đó vô cùng quan trọng.
Cuối cùng, anh đã quyết định đem bộ váy đó về nước, muốn tìm lại kí ức đã mất đi đó.
Kết quả, anh ở trong nước đã gặp phải một tai nạn giao thông bất ngờ rất nghiêm trọng, hôn mê hai tháng trời mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, tất cả các kí ức ào ào ùa về, cuối cùng anh đã nhớ lại chuyện ở trên bờ biển năm đó, anh đã hưa điều gì với ai.
Chỉ là, tất cả đã quá muộn rồi, khi anh cho người tìm ra Diệp Dĩ Muội thì cô đã trên đường ra sân bay rồi, chuẩn bị đi Paris hưởng tuần trăng mật.
Anh khổ sở đuổi theo tới sân bay, anh đã mất số tiền đắt gấp mấy lần để mua lại vé thì mới có thể ngồi cùng chuyến bay với cô.
Anh biết rõ rằng cô ngồi trên khoang hạng sang, nhưng lại không dám đi tìm cô, anh sợ làm phiền tới cô.
Mười mấy tiếng đồng hồ, từng giây từng phút anh đều kìm nén nhưng cuối cùng đã không chịu nổi mà muốn thử vận may của mình, anh như một kẻ ngốc, chạy tới gần nhà vệ sinh.
Anh tận mắt nhìn thấy Tần Hàm Dịch đã cưỡng hôn cô rồi làm cho cô hòa vào cùng nụ hôn đó.
Giây phút đó, cho dù con tim anh rất đau đớn nhưng anh lại muốn chúc phúc cho cô.
Chỉ là, khi anh đang định quay người rời đi, Tần Hàm Dịch lại vứt cô ở lại đó, nhẫn tâm sỉ nhục cô.
Cô không hạnh phúc, sao anh lại có thể buông tay chứ?
“Sẽ không đâu, ba em luôn hi vọng em có thể trở về.” Tiếng nói của Tần Hàm Dịch đã kéo Hạ Lam trở về với thực tại.
“Thật không?” Hạ Lam nhìn anh mơ màng.
“Thật.” Tần Hàm Dịch đang định nói thêm gì đó thì điện thoại lại đổ chuông, anh chỉ có thể dừng lại chủ đề câu chuyện, ấn nút nghe nhận điện thoại.
“Tiêu Nhiên, có việc gì?”
“Tổng tài, xảy ra chuyện rồi.” Tiêu Nhiên hít thở một hơi thật sau, mới có dũng khí nói tiếp: “Trên mạng đang tung ra một loạt các bức ảnh của phu nhân và Lam thiếu gia, bây giờ có rất nhiều phóng viên đang đứng trước cửa của tập đoàn Tần thị.”
“Ảnh gì?” hai tay Tần Hàm Dịch nắm chặt lấy vô lăng và đang cố kìm nén cơn tức giận.
“À...thực ra thì cung xkhoong có gì, chắc là có người ác ý cố tình làm vậy, tốt nhất là tổng tài tự mình xem đi vậy!” Tiêu Nhiên không dám nói ra cái tiêu đề chấn động của bài báo đó, anh ta chưa chán sống.
“Được.” Tần Hàm Dịch trả lời một tiếng, đột nhiên vặn vô lăng sang một bên, chân đạp chân phanh, đem chiếc xe đỗ lại bên đường.
Anh chẳng thèm để ý đến Hạ Lam đang rất sợ hãi trước hành động của anh, quay người ra sau cầm lấy chiếc máy tính bảng, lập tức mở máy ra.
Tần Hàm Dịch vừa mới mở mạng ra: “Thiên sứ giáng trần, nắm tay hoàng tử gia thế - chuyện tình yêu như cổ tích” – tiêu đề to đùng lọt vào trong mắt anh.
Anh nhịn cơn phẫn nộ, ánh mắt từ từ di chuyển nhìn chằm chằm vào hai người trong ảnh, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“Trời ơi!” Hạ Lam giật mình tròn xoe hai mắt, liếc mắt lên nhìn thăm dò thần sắc của Tần Hàm Dịch, cố ý nói: “Diệp Dĩ Muội và Lam Dư Khê sao lại.....”