Diệp Dĩ Muội đúng là đã nghĩ như vậy, nói nghe đại nghĩa một chút, cái gì mà là một công dân gương mẫu cứu người, đại ý như vậy....
Cô không ngờ rằng, Tần Hàm Dịch ngay đến cả cô nghĩ gì anh cũng đều đoán ra được.
“Ừm, khá lắm, như vậy sẽ thể hiện được rằng Tần thái thái rất vĩ đại.” Tần Hàm Dịch gật đầu, vừa mới dứt lời khen, đột nhiên anh lại nói mỉa mai: “Nhưng nói như vậy liệu có làm cho người khác cảm thấy Lam Dư Khê cậy thế bắt nạt người khác không, ngay đến cả cảnh sát cũng đánh?”
Anh nhìn bộ dạng chột dạ của cô, liền biết bản thân mình đã đoán đúng rồi.
“...........” Diệp Dĩ Muội toát mồ hôi hột, sao cô lại không nghĩ tới điểm này nhỉ.
Thân phận Lam Dư Khê nhất định không phải bình thường, là người của xã hội thượng lưu, nếu như tin đồn cậy thế bắt nạt người khác bị đồn ra ngoài hủy hoại danh tiếng, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới cuộc đời sau này của anh, nếu như lại bị kẻ khác cố tình làm hại, thổi phồng lên thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng....
“Để tôi nghĩ xem nào, cô phải nói thế nào thì mới không làm liên lụy tới Dư Khê!” Tần Hàm Dịch giả bộ suy nghĩ, liếc nhìn Diệp Dĩ Muội rồi không chịu nói tiếp.
“Anh có cách?” Diệp Dĩ Muội chẳng để ý nhiều, lập tức hỏi anh.
“Cô quan tâm tới Dư Khê thế à?” Tần Hàm Dịch lại sầm mặt xuống, anh vừa nãy chỉ là để thử cô, không ngờ cô lại mắt bẫy thật.
Và việc Diệp Dĩ Muội quan tâm và lo lắng cho Lam Dư Khê như thế làm anh vô cùng không vui.
“Tôi chỉ là không muốn làm liên lụy tới người vô tội mà thôi.” Diệp Dĩ Muội nhìn Tần Hàm Dịch, ánh mắt có phần phức tạp, cô trả lời.
Cô không nói dối, bất luận người đó là ai, cô sẽ đều không muốn người vô tội bị liên lụy.
Vốn dĩ, bọn họ chỉ là tình cờ gặp nhau, cũng là cô tự nguyện đứng ra đỡ lấy cú đấm đó.
Nếu anh đã không sai vậy thì tại sao phải kéo anh vào làm gì?
Nếu đã quyết định mở cuộc họp báo, thì chính là muốn giải quyết sự việc, chứ không phải là trốn tránh rồi kéo người khác vào.
“Cô chắc chắn Dư Khê vô tội?” Tần Hàm Dịch bật cười.
“Ý anh là gì?” Diệp Dĩ Muội không hiểu nhìn anh.
“Tự nghĩ, tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết.”
Tần Hàm Dịch nhìn sâu vào mắt cô, không thể không cho rằng cô gái này đúng là sự phản ứng quá chậm chạp.
Nếu cô đã không nhìn ra Lam Dư Khê có ý với cô thì người chồng như anh đương nhiên sẽ không ngốc tới mức nói cho vợ mình biết sự việc này.
Diệp Dĩ Muội nghĩ mãi mà cũng không hiểu, cuối cùng vẫn nhìn anh nói chắc chắn: “Tôi khẳng định Lam Dư Khê vô tội.”
“Cô....” Tần Hàm Dịch đột nhiên phát hiện cô gái này tuy ngốc nhưng anh nói chuyện với cô rất ít khi nói lại được cô.
Cái bộ dạng bướng bỉnh cố chấp của cô luôn làm cho anh phải chịu thua.
“Lam Dư Khê đã rất đáng thương rồi!” Diệp Dĩ Muội nói một câu cảm thán, đôi mắt to tròn của cô chớp chớp, rồi lại nhìn Tần Hàm Dịch: “Chẳng phải anh ấy là người anh em của anh à? lẽ nào anh lại nhẫn tâm để cho người khác khoét sâu vào vết thương của anh ấy?”
“Diệp Dĩ Muội, cô giúp Lam Dư Khê như vậy là vì cái gì?” anh nói với ngữ khí có phần chua xót, nhưng bản thân lại không hề ý thức được.
“Tôi coi anh ấy là bạn.” Diệp Dĩ Muội chỉ đơn giản giải thích một câu, cô tự hỏi lòng không thấy có lỗi gì, cô đối với Lam Dư Khê là sự cảm kích, tôn trọng, nhưng về mặt tình cảm thì rất đơn thuần – chỉ là bạn bè.
“Chỉ coi là bạn?” Tần Hàm Dịch vẫn không tin lời Diệp Dĩ Muội, trong mắt anh tất cả phụ nữ đều giả tạo, trước đây, anh còn cảm thấy Hạ Lam là ngoại lên, nhưng sau khi xảy ra nhiều việc như vậy, kể cả là Hạ Lam anh cũng còn có chút không tin nổi.
“Vậy anh cho rằng là thế nào?” Diệp Dĩ Muội đột nhiên tức giận: “Lẽ nào anh cho rằng vợ mình và người anh em của mình có gì với nhau à?”
Anh nói thế là ý gì? Rõ ràng là không tin cô sao?
Cô không ngờ rằng, Tần Hàm Dịch ngay đến cả cô nghĩ gì anh cũng đều đoán ra được.
“Ừm, khá lắm, như vậy sẽ thể hiện được rằng Tần thái thái rất vĩ đại.” Tần Hàm Dịch gật đầu, vừa mới dứt lời khen, đột nhiên anh lại nói mỉa mai: “Nhưng nói như vậy liệu có làm cho người khác cảm thấy Lam Dư Khê cậy thế bắt nạt người khác không, ngay đến cả cảnh sát cũng đánh?”
Anh nhìn bộ dạng chột dạ của cô, liền biết bản thân mình đã đoán đúng rồi.
“...........” Diệp Dĩ Muội toát mồ hôi hột, sao cô lại không nghĩ tới điểm này nhỉ.
Thân phận Lam Dư Khê nhất định không phải bình thường, là người của xã hội thượng lưu, nếu như tin đồn cậy thế bắt nạt người khác bị đồn ra ngoài hủy hoại danh tiếng, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới cuộc đời sau này của anh, nếu như lại bị kẻ khác cố tình làm hại, thổi phồng lên thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng....
“Để tôi nghĩ xem nào, cô phải nói thế nào thì mới không làm liên lụy tới Dư Khê!” Tần Hàm Dịch giả bộ suy nghĩ, liếc nhìn Diệp Dĩ Muội rồi không chịu nói tiếp.
“Anh có cách?” Diệp Dĩ Muội chẳng để ý nhiều, lập tức hỏi anh.
“Cô quan tâm tới Dư Khê thế à?” Tần Hàm Dịch lại sầm mặt xuống, anh vừa nãy chỉ là để thử cô, không ngờ cô lại mắt bẫy thật.
Và việc Diệp Dĩ Muội quan tâm và lo lắng cho Lam Dư Khê như thế làm anh vô cùng không vui.
“Tôi chỉ là không muốn làm liên lụy tới người vô tội mà thôi.” Diệp Dĩ Muội nhìn Tần Hàm Dịch, ánh mắt có phần phức tạp, cô trả lời.
Cô không nói dối, bất luận người đó là ai, cô sẽ đều không muốn người vô tội bị liên lụy.
Vốn dĩ, bọn họ chỉ là tình cờ gặp nhau, cũng là cô tự nguyện đứng ra đỡ lấy cú đấm đó.
Nếu anh đã không sai vậy thì tại sao phải kéo anh vào làm gì?
Nếu đã quyết định mở cuộc họp báo, thì chính là muốn giải quyết sự việc, chứ không phải là trốn tránh rồi kéo người khác vào.
“Cô chắc chắn Dư Khê vô tội?” Tần Hàm Dịch bật cười.
“Ý anh là gì?” Diệp Dĩ Muội không hiểu nhìn anh.
“Tự nghĩ, tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết.”
Tần Hàm Dịch nhìn sâu vào mắt cô, không thể không cho rằng cô gái này đúng là sự phản ứng quá chậm chạp.
Nếu cô đã không nhìn ra Lam Dư Khê có ý với cô thì người chồng như anh đương nhiên sẽ không ngốc tới mức nói cho vợ mình biết sự việc này.
Diệp Dĩ Muội nghĩ mãi mà cũng không hiểu, cuối cùng vẫn nhìn anh nói chắc chắn: “Tôi khẳng định Lam Dư Khê vô tội.”
“Cô....” Tần Hàm Dịch đột nhiên phát hiện cô gái này tuy ngốc nhưng anh nói chuyện với cô rất ít khi nói lại được cô.
Cái bộ dạng bướng bỉnh cố chấp của cô luôn làm cho anh phải chịu thua.
“Lam Dư Khê đã rất đáng thương rồi!” Diệp Dĩ Muội nói một câu cảm thán, đôi mắt to tròn của cô chớp chớp, rồi lại nhìn Tần Hàm Dịch: “Chẳng phải anh ấy là người anh em của anh à? lẽ nào anh lại nhẫn tâm để cho người khác khoét sâu vào vết thương của anh ấy?”
“Diệp Dĩ Muội, cô giúp Lam Dư Khê như vậy là vì cái gì?” anh nói với ngữ khí có phần chua xót, nhưng bản thân lại không hề ý thức được.
“Tôi coi anh ấy là bạn.” Diệp Dĩ Muội chỉ đơn giản giải thích một câu, cô tự hỏi lòng không thấy có lỗi gì, cô đối với Lam Dư Khê là sự cảm kích, tôn trọng, nhưng về mặt tình cảm thì rất đơn thuần – chỉ là bạn bè.
“Chỉ coi là bạn?” Tần Hàm Dịch vẫn không tin lời Diệp Dĩ Muội, trong mắt anh tất cả phụ nữ đều giả tạo, trước đây, anh còn cảm thấy Hạ Lam là ngoại lên, nhưng sau khi xảy ra nhiều việc như vậy, kể cả là Hạ Lam anh cũng còn có chút không tin nổi.
“Vậy anh cho rằng là thế nào?” Diệp Dĩ Muội đột nhiên tức giận: “Lẽ nào anh cho rằng vợ mình và người anh em của mình có gì với nhau à?”
Anh nói thế là ý gì? Rõ ràng là không tin cô sao?