Diệp Dĩ Muội vừa mới dứt lời, đầu dây bên kia nữ thư ký liền nói khách sáo: “Diệp tiểu thư, cô đợi một lát, tôi lập tức chuyển cuộc gọi.”
Nữ thư ký rất khôn khéo, không gọi cô là Tần thái thái mà gọi là Diệp tiểu thư.
“Được, cảm ơn cô.” Diệp Dĩ Muội đợi một lát, đầu dây bên kia liền có tín hiệu.
“Dĩ Muội, là em à?” trong điện thoại, giọng của Hứa An Ca đầy vẻ vui mừng.
“Đúng, tôi có chút việc, muốn nhờ anh giúp đỡ.” Diệp Dĩ Muội đi thẳng vào vấn đề.
“Em nói đi.” Hứa An Ca rất vui, lúc này Diệp Dĩ Muội có thể tìm tới anh nhờ giúp đỡ.
Thực ra, kể cả cô không lên tiếng, ngày mai anh cũng sẽ chú ý tới tình hình của cuộc họp báo, nhất định sẽ không để cho Diệp Dĩ Muội đơn phương độc mã đối mặt.
“Ngày mai khi cuộc họp báo diễ ra, tôi muốn đưa phần mộ của mẹ tôi rời đi.” Diệp Dĩ Muội bắt buộc phải sắp xếp ổn thỏa việc mẹ cô, mới có thể đấu với Tần Hàm Dịch.
Lúc trước nếu cô không phải vì quá đau buồn, Tần Hàm Dịch lại bận tới bận lui cô cũng sẽ không hồ đồ tới mức để phần mộ của mẹ mình được chôn trong nghĩa trang trên phần đất mà Tần Hàm Dịch mua.
Cô biết, thế lực của Tần Hàm Dịch lớn, nếu không phải cô tự mình đi rời phần mộ của mẹ mình thì anh nhất định sẽ phát hiện và ngăn lại.
Nhưng, thế lực của Hứa An Ca cũng không yếu, đương nhiên là sẽ khác.
Kể cả là không thể giấu được mãi, nhưng ít nhất là trong buổi họp báo ngày mai, khi mà Tần Hàm Dịch không có cách nào phân thân, việc đưa thi thể của mẹ cô đi cũng nhất định sẽ làm được.
Chỉ là, kinh động đến mẹ cô như thế này, trong lòng cô cảm thấy rất có lỗi.
Cô có thể không nghĩ cho bản thân, cả đời chịu sự khống chế của Tần Hàm Dịch.
Nhưng, chân tướng cái chết của mẹ cô, cô không thể không điều tra.
Nếu, ngày mai cuộc họp báo diễn ra thuận lợi thì có nghĩa là vì hung thủ mà che giấu đi sự việc, cô tuyệt đối không cho phép.
Vì vậy, để đòi lại cho mẹ mình công đạo, cô chỉ có thể kinh động đến mẹ mình.
“Được, em yên tâm, anh sẽ tìm cho cô Diệp một nơi phong thủy thật tốt.” Hứa An Ca không cần hỏi cũng biết Tần Hàm Dịch nhất định sẽ lấy việc mẹ cô ra để uy hiếp cô.
“Cảm ơn anh, vậy cứ như thế đi.” Diệp Dĩ Muội đang định cúp máy liền nghe thấy Hứa An Ca ở đầu dây bên kia hỏi vội vàng: “Dĩ Muội, ngày mai sau buổi họp báo, em có ly hôn với Tần Hàm Dịch không?”
Diệp Dĩ Muội nhất thời đơ người ra, vấn đề này cô chưa nghĩ tới, hoặc là có hoặc là không.
Cô không phải là còn lưu luyến gì cuộc hôn nhân này, có điều có rất nhiều việc chưa tới mức giọt nước tràn ly thì cô cũng không muốn nóng vội.
Sự im lặng của Diệp Dĩ Muội làm cho con tim vốn đập thình thịch của Hứa An Ca bỗng nhiên như co thắt lại.
“Dĩ Muội, vậy cứ thế đã! Ngày mai sau khi xong việc anh sẽ gọi điện thông báo em.” Hứa An Ca cố gắng tự nhủ với mình, không sao, Diệp Dĩ Muội bằng lòng tìm anh nhờ giúp đỡ đã là một sự bắt đầu tốt lành rồi, anh không thể yêu cầu nhiều hơn nữa.
“Ừm, cảm ơn anh.” Diệp Dĩ Muội cúp máy xong, cả người cô như hết sức lực ngồi dựa vào chiếc ghế đặt ngoài ban công.
Cô hiểu, bản thân tìm Hứa An Ca nhờ giúp đỡ thế này đã cho anh sự hi vọng, đối với anh rất không công bằng.
Thế nhưng, cô đã không còn con đường nào khác có thể đi, cô bắt buộc phải làm như vậy.
Cô chỉ có thể hi vọng, trong những ngày tháng sau này, bản thân đối với Hứa An Ca tốt một chút, để bù đắp lại cho anh lỗi lầm này của cô.
“Xin lỗi, An Ca, chúng ta còn có thể trở về ngày xưa không?” Diệp Dĩ Muội nhìn ra cảnh vật phía ngoài, cô tự hỏi.
Nữ thư ký rất khôn khéo, không gọi cô là Tần thái thái mà gọi là Diệp tiểu thư.
“Được, cảm ơn cô.” Diệp Dĩ Muội đợi một lát, đầu dây bên kia liền có tín hiệu.
“Dĩ Muội, là em à?” trong điện thoại, giọng của Hứa An Ca đầy vẻ vui mừng.
“Đúng, tôi có chút việc, muốn nhờ anh giúp đỡ.” Diệp Dĩ Muội đi thẳng vào vấn đề.
“Em nói đi.” Hứa An Ca rất vui, lúc này Diệp Dĩ Muội có thể tìm tới anh nhờ giúp đỡ.
Thực ra, kể cả cô không lên tiếng, ngày mai anh cũng sẽ chú ý tới tình hình của cuộc họp báo, nhất định sẽ không để cho Diệp Dĩ Muội đơn phương độc mã đối mặt.
“Ngày mai khi cuộc họp báo diễ ra, tôi muốn đưa phần mộ của mẹ tôi rời đi.” Diệp Dĩ Muội bắt buộc phải sắp xếp ổn thỏa việc mẹ cô, mới có thể đấu với Tần Hàm Dịch.
Lúc trước nếu cô không phải vì quá đau buồn, Tần Hàm Dịch lại bận tới bận lui cô cũng sẽ không hồ đồ tới mức để phần mộ của mẹ mình được chôn trong nghĩa trang trên phần đất mà Tần Hàm Dịch mua.
Cô biết, thế lực của Tần Hàm Dịch lớn, nếu không phải cô tự mình đi rời phần mộ của mẹ mình thì anh nhất định sẽ phát hiện và ngăn lại.
Nhưng, thế lực của Hứa An Ca cũng không yếu, đương nhiên là sẽ khác.
Kể cả là không thể giấu được mãi, nhưng ít nhất là trong buổi họp báo ngày mai, khi mà Tần Hàm Dịch không có cách nào phân thân, việc đưa thi thể của mẹ cô đi cũng nhất định sẽ làm được.
Chỉ là, kinh động đến mẹ cô như thế này, trong lòng cô cảm thấy rất có lỗi.
Cô có thể không nghĩ cho bản thân, cả đời chịu sự khống chế của Tần Hàm Dịch.
Nhưng, chân tướng cái chết của mẹ cô, cô không thể không điều tra.
Nếu, ngày mai cuộc họp báo diễn ra thuận lợi thì có nghĩa là vì hung thủ mà che giấu đi sự việc, cô tuyệt đối không cho phép.
Vì vậy, để đòi lại cho mẹ mình công đạo, cô chỉ có thể kinh động đến mẹ mình.
“Được, em yên tâm, anh sẽ tìm cho cô Diệp một nơi phong thủy thật tốt.” Hứa An Ca không cần hỏi cũng biết Tần Hàm Dịch nhất định sẽ lấy việc mẹ cô ra để uy hiếp cô.
“Cảm ơn anh, vậy cứ như thế đi.” Diệp Dĩ Muội đang định cúp máy liền nghe thấy Hứa An Ca ở đầu dây bên kia hỏi vội vàng: “Dĩ Muội, ngày mai sau buổi họp báo, em có ly hôn với Tần Hàm Dịch không?”
Diệp Dĩ Muội nhất thời đơ người ra, vấn đề này cô chưa nghĩ tới, hoặc là có hoặc là không.
Cô không phải là còn lưu luyến gì cuộc hôn nhân này, có điều có rất nhiều việc chưa tới mức giọt nước tràn ly thì cô cũng không muốn nóng vội.
Sự im lặng của Diệp Dĩ Muội làm cho con tim vốn đập thình thịch của Hứa An Ca bỗng nhiên như co thắt lại.
“Dĩ Muội, vậy cứ thế đã! Ngày mai sau khi xong việc anh sẽ gọi điện thông báo em.” Hứa An Ca cố gắng tự nhủ với mình, không sao, Diệp Dĩ Muội bằng lòng tìm anh nhờ giúp đỡ đã là một sự bắt đầu tốt lành rồi, anh không thể yêu cầu nhiều hơn nữa.
“Ừm, cảm ơn anh.” Diệp Dĩ Muội cúp máy xong, cả người cô như hết sức lực ngồi dựa vào chiếc ghế đặt ngoài ban công.
Cô hiểu, bản thân tìm Hứa An Ca nhờ giúp đỡ thế này đã cho anh sự hi vọng, đối với anh rất không công bằng.
Thế nhưng, cô đã không còn con đường nào khác có thể đi, cô bắt buộc phải làm như vậy.
Cô chỉ có thể hi vọng, trong những ngày tháng sau này, bản thân đối với Hứa An Ca tốt một chút, để bù đắp lại cho anh lỗi lầm này của cô.
“Xin lỗi, An Ca, chúng ta còn có thể trở về ngày xưa không?” Diệp Dĩ Muội nhìn ra cảnh vật phía ngoài, cô tự hỏi.