Tiếng cười của Diệp Dĩ Muội đã bị mắc kẹt trong miệng, hành động của anh tuy rất mạnh mẽ nhưng cô nhất định không chịu hợp tác.
Cuối cùng để xả cơn tức, đẩy cô ra, gằn giọng nói.
“Diệp Dĩ Muội, rốt cuộc cô muốn thế nào?” Tần Hàm Dịch nói xong liền dựa lưng vào ghế sô pha, đặt tay lên trán bất lực.
Diệp Dĩ Muội đưa tay lên miệng lau trên môi thật mạnh như thể cô muốn chà đi hết những hơi thở, hương vị của anh còn lưu lại trên đó, cười lạnh lùng trả lời anh: “Tần Hàm Dịch, anh không nên hỏi tôi muốn thế nào mà anh nên hỏi bản thân mình, rốt cuộc là anh muốn gì?”
Khi mới gả cho anh cô đã biết anh không thích cô, nhưng, cho dù cô thích anh thì cuộc hôn nhân này là thứ cô muốn sao?
Cô chỉ muốn lặng lẽ sống, không tranh không đoạt, chỉ đợi tới khi tờ giấy ly hôn kia có hiệu lực mà thôi.
Kể cả cả đời này anh không đồng ý ly hôn với cô, cũng không sao cả, cô yêu anh, có danh có phận thế này ở bên anh cả đời cũng coi như là tốt rồi!
Thế nhưng, kể từ khi Hạ Lam xuất hiện, cho dù cô có né tránh đi thì ngọn lửa tranh đấu vấn dội xuống đầu cô.
Cô nghĩ, cho dù khi trước Tần lão phu nhân không ép anh cưới cô, chắc anh cũng vì Hạ Lam là giữ cô lại bên mình!
“Những vấn đề này, sau này chúng ta sẽ nói tiếp, bây giờ cô cứ ở đây đã!” Tần Hàm Dịch không muốn thảo luận vấn đề này với Diệp Dĩ Muội nữa, anh lập tức đứng dậy, đi ra phía cửa. Diệp Dĩ Muội căn bản chẳng thèm quan tâm tới lời của anh, cũng đi theo sau.
“Cô ở lại.” Tần Hàm Dịch với khuôn mặt lạnh lùng, ngữ khí như ra lệnh.
“Tần Hàm Dịch, hôm nay tôi nhất định phải đi.” Diệp Dĩ Muội cũng gằn giọng nói rồi nhìn anh chằm chằm.
Tần Hàm Dịch nheo chặt mày lại, đang định mở miệng thì cửa phòng làm việc liền có người gõ.
“Vào đi!” ánh mắt Tần Hàm Dịch vẫn dán chặt vào Diệp Dĩ Muội, miệng anh nói.
“Tổng tài....” Tiêu Nhiên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bên trong có Diệp Dĩ Muội anh ta liền đứng đơ người ra ở cửa.
Chẳng phải tổng tài đã nói, tổng tài phu nhân hôm nay sẽ không tới tham dự buổi họp báo là gì?
Còn người đàn ông trung niên bên cạnh Tiêu Nhiên, nhìn thấy Diệp Dĩ Muội, lập tức bật cười thô tục và hèn hạ.
“Dĩ Muội à? đã lâu lắm rồi dượng không nhìn thấy con đấy!” Khương Quân lập tức chạy tới trước mặt Diệp Dĩ Muội, cười cợt nhả nói.
“Sao ông lại tới đây?” Diệp Dĩ Muội nhếch mép cười rồi hỏi.
“Chẳng phải là con rể tốt muốn tìm tới ra nhờ giúp đỡ à?” Khương Quân lại quay sang nhìn Tần Hàm Dịch, nhướn mày nói.
“Ồ?” Diệp Dĩ Muội ngạc nhiên nhìn Tần Hàm Dịch, giả vờ như không biết gì rồi cô hỏi: “Quan hệ giữa anh và cha dượng tôi từ khi nào mà trở nên tốt đẹp như vậy chứ?”
“Diệp Dĩ Muội, chẳng phải cô biết à?” Tần Hàm Dịch không muốn vòng vo thêm nữa, hoặc là không muốn giấu nữa.
“Tôi nên biết gì chứ?” Diệp Dĩ Muội vẫn cười rất rạng rỡ, vẫn giả vờ không biết gì.
“Diệp Dĩ Muội, cô thế này không mệt à?” ánh mắt Tần Hàm Dịch thoáng qua sự mất kiên nhẫn.
“Mệt, rất mệt là đằng khác.” Khi anh tức giận và hỏi như thể ép cô thì cô vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi.
“Tổng tài, tới giờ rồi.” Tiêu Nhiên không thể không nhắc nhở Tần Hàm Dịch khi mà thấy anh không vội vàng gì, buổi họp báo mà tới muộn thì là một điều cấm kỵ.
Đám phóng viên đó sẽ càng có cớ để thổi phồng sự việc lên, nói không chừng còn thốt ra những lời nói khó nghe nữa.
“Được, tôi biết rồi.” Tần Hàm Dịch hai tay cho vào túi quần, chuẩn bị đi ra ngoài.
Diệp Dĩ Muội không nói thêm lời nào, cũng đi theo phía sau anh.
“Tổng tài, phu nhân cũng đi sao?” Tiêu Nhiên nhìn Diệp Dĩ Muội liền hỏi lại tổng tài xem có thay đổi gì không.
“Kệ cô ta.” Tần Hàm Dịch đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười, anh thương cô, không nhẫn tâm để cô tham gia buổi họp báo, nhưng cô lại cố chấp đòi đi, và coi anh như là một kẻ xấu đã làm nên tội ác tày trời gì vậy.
Được, vậy thì anh thỏa mãn cô.
“Vâng.” Tiêu Nhiên trả lời, lờ mờ cảm thấy bầu không khí có gì đó không bình thường, nhưng cũng không dám nhiều lời mà cùng ba người đi xuống buổi họp báo.
Cuối cùng để xả cơn tức, đẩy cô ra, gằn giọng nói.
“Diệp Dĩ Muội, rốt cuộc cô muốn thế nào?” Tần Hàm Dịch nói xong liền dựa lưng vào ghế sô pha, đặt tay lên trán bất lực.
Diệp Dĩ Muội đưa tay lên miệng lau trên môi thật mạnh như thể cô muốn chà đi hết những hơi thở, hương vị của anh còn lưu lại trên đó, cười lạnh lùng trả lời anh: “Tần Hàm Dịch, anh không nên hỏi tôi muốn thế nào mà anh nên hỏi bản thân mình, rốt cuộc là anh muốn gì?”
Khi mới gả cho anh cô đã biết anh không thích cô, nhưng, cho dù cô thích anh thì cuộc hôn nhân này là thứ cô muốn sao?
Cô chỉ muốn lặng lẽ sống, không tranh không đoạt, chỉ đợi tới khi tờ giấy ly hôn kia có hiệu lực mà thôi.
Kể cả cả đời này anh không đồng ý ly hôn với cô, cũng không sao cả, cô yêu anh, có danh có phận thế này ở bên anh cả đời cũng coi như là tốt rồi!
Thế nhưng, kể từ khi Hạ Lam xuất hiện, cho dù cô có né tránh đi thì ngọn lửa tranh đấu vấn dội xuống đầu cô.
Cô nghĩ, cho dù khi trước Tần lão phu nhân không ép anh cưới cô, chắc anh cũng vì Hạ Lam là giữ cô lại bên mình!
“Những vấn đề này, sau này chúng ta sẽ nói tiếp, bây giờ cô cứ ở đây đã!” Tần Hàm Dịch không muốn thảo luận vấn đề này với Diệp Dĩ Muội nữa, anh lập tức đứng dậy, đi ra phía cửa. Diệp Dĩ Muội căn bản chẳng thèm quan tâm tới lời của anh, cũng đi theo sau.
“Cô ở lại.” Tần Hàm Dịch với khuôn mặt lạnh lùng, ngữ khí như ra lệnh.
“Tần Hàm Dịch, hôm nay tôi nhất định phải đi.” Diệp Dĩ Muội cũng gằn giọng nói rồi nhìn anh chằm chằm.
Tần Hàm Dịch nheo chặt mày lại, đang định mở miệng thì cửa phòng làm việc liền có người gõ.
“Vào đi!” ánh mắt Tần Hàm Dịch vẫn dán chặt vào Diệp Dĩ Muội, miệng anh nói.
“Tổng tài....” Tiêu Nhiên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bên trong có Diệp Dĩ Muội anh ta liền đứng đơ người ra ở cửa.
Chẳng phải tổng tài đã nói, tổng tài phu nhân hôm nay sẽ không tới tham dự buổi họp báo là gì?
Còn người đàn ông trung niên bên cạnh Tiêu Nhiên, nhìn thấy Diệp Dĩ Muội, lập tức bật cười thô tục và hèn hạ.
“Dĩ Muội à? đã lâu lắm rồi dượng không nhìn thấy con đấy!” Khương Quân lập tức chạy tới trước mặt Diệp Dĩ Muội, cười cợt nhả nói.
“Sao ông lại tới đây?” Diệp Dĩ Muội nhếch mép cười rồi hỏi.
“Chẳng phải là con rể tốt muốn tìm tới ra nhờ giúp đỡ à?” Khương Quân lại quay sang nhìn Tần Hàm Dịch, nhướn mày nói.
“Ồ?” Diệp Dĩ Muội ngạc nhiên nhìn Tần Hàm Dịch, giả vờ như không biết gì rồi cô hỏi: “Quan hệ giữa anh và cha dượng tôi từ khi nào mà trở nên tốt đẹp như vậy chứ?”
“Diệp Dĩ Muội, chẳng phải cô biết à?” Tần Hàm Dịch không muốn vòng vo thêm nữa, hoặc là không muốn giấu nữa.
“Tôi nên biết gì chứ?” Diệp Dĩ Muội vẫn cười rất rạng rỡ, vẫn giả vờ không biết gì.
“Diệp Dĩ Muội, cô thế này không mệt à?” ánh mắt Tần Hàm Dịch thoáng qua sự mất kiên nhẫn.
“Mệt, rất mệt là đằng khác.” Khi anh tức giận và hỏi như thể ép cô thì cô vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi.
“Tổng tài, tới giờ rồi.” Tiêu Nhiên không thể không nhắc nhở Tần Hàm Dịch khi mà thấy anh không vội vàng gì, buổi họp báo mà tới muộn thì là một điều cấm kỵ.
Đám phóng viên đó sẽ càng có cớ để thổi phồng sự việc lên, nói không chừng còn thốt ra những lời nói khó nghe nữa.
“Được, tôi biết rồi.” Tần Hàm Dịch hai tay cho vào túi quần, chuẩn bị đi ra ngoài.
Diệp Dĩ Muội không nói thêm lời nào, cũng đi theo phía sau anh.
“Tổng tài, phu nhân cũng đi sao?” Tiêu Nhiên nhìn Diệp Dĩ Muội liền hỏi lại tổng tài xem có thay đổi gì không.
“Kệ cô ta.” Tần Hàm Dịch đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười, anh thương cô, không nhẫn tâm để cô tham gia buổi họp báo, nhưng cô lại cố chấp đòi đi, và coi anh như là một kẻ xấu đã làm nên tội ác tày trời gì vậy.
Được, vậy thì anh thỏa mãn cô.
“Vâng.” Tiêu Nhiên trả lời, lờ mờ cảm thấy bầu không khí có gì đó không bình thường, nhưng cũng không dám nhiều lời mà cùng ba người đi xuống buổi họp báo.