Tần Hàm Dịch làm việc, từ trước tới nay đều vô cùng mạnh mẽ và dứt khoát, việc mà anh muốn làm thì sẽ lập tức đi thực hiện, tuyệt đối không dây dưa.
Vậy là, anh đi trở lại bàn làm việc ngồi xuống, ấn nút gọi nội bộ: “Tiêu Nhiên, ở bộ phận khác, tìm cho thư ký Châu một vị trí nhẹ nhàng một chút.”
“Tổng tài?” Tiêu Nhiên ngạc nhiên, không ngờ Tần Hàm Dịch lại đột nhiên đưa ra mệnh lệnh như vậy.
“Nhanh chóng thực hiện ngay đi.” Tần Hàm Dịch nhắc nhở vẻ không vui.
“Vâng.” Tiêu Nhiên không dám khuyên, anh biết rằng kết quả sắp xếp như vậy đã là một sự nhân từ rồi.
Nếu thật sự làm cho Tần Hàm Dịch điên lên thì Châu Lan Na có thể còn bị anh xem như kẻ thù.
Tiêu Nhiên cúp máy, trong đầu với những suy nghĩ rất phức tạp và do dự.
Khi Châu Lan Na đẩy cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Nhiên đang chìm vào sự suy tư.
“Tiêu Nhiên.....” Châu Lan Na gọi tên anh ta vẻ tủi thân, lúc trước khi ở chỗ Tần Hàm Dịch cô ta đã cố nhịn không để nước mắt rơi ra, bây giờ thì không nhịn được nữa mà để nó rơi xuống.
“Sao thế?” Tiêu Nhiên vội vàng bỏ đi nét mặt suy tư, anh đứng lên, đi qua bàn làm việc tới trước mặt Châu Lan Na.
Khi nhìn thấy vết bỏng trên tay cô ta, ánh mắt anh hiện lên một sự thương xót: “Sao lại thành ra thế này?”
“Diệp Dĩ Muội va vào tôi làm đổ cà phê!” Châu Lan Na nước mắt chảy ra như mưa, tuy không khóc thành tiếng nhưng toàn thân đang run lên.
“Tổng tài mặc kệ cô à?” Tiêu Nhiên biết Châu Lan Na là một cô cái mạnh mẽ, tuyệt đối không phải chỉ vì bị bỏng mà khóc thành ra thế này, mà điều làm cho cô ta buồn như vậy chắc chỉ có Tần Hàm Dịch.
“Anh ấy bảo tôi tự mà đi xử lý.” Châu Lan Na hai mắt ọng nước nhìn Tiêu Nhiên, hỏi: “Tôi phải làm thế nào? Tôi có dự cảm, lần này anh ấy không cần tới tôi nữa rồi.”
“Lan Na.....” Tiêu Nhiên do dự, không biết nên nói với cô ta thế nào về quyết định của Tần Hàm Dịch.
Châu Lan Na vốn là người thông minh, lại thêm với việc cũng khá hiểu về Tiêu Nhiên, lập tức liền đoán ra, Tiêu Nhiên có việc gì đó giấu cô ta.
“Tiêu Nhiên, rốt cuộc anh có chuyện gì giấu tôi?” Châu Lan Na nhìn Tiêu Nhiên không rời mắt, dùng ánh mắt để cảnh cáo anh không cho phép anh nói dối.
“Lan Na....” Tiêu Nhiên thở dài một tiếng, anh biết rằng sự việc này không có cách nào để giấu được: “Tổng tài muốn đưa cô tới bộ phận khác.”
“Tại sao?” Châu Lan Na ngạc nhiên, quên cả việc khóc, cô ta nhìn vào mắt Tiêu Nhiên cứng đờ người ra.
“Lan Na, cô hiểu tại sao mà, đừng tự lừa dối bản thân mình nữa.” Hai tay Tiêu Nhiên đặt lên vai Châu Lan Na, nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Không, tôi không hiểu.” Châu Lan Na hất tay anh ra, cả người như sụp đổ.
Cô ta vì Tần Hàm Dịch đã phải trả giá nhiều như vậy, đổi lại lại là kết quả thế này sao?
Không, cô ta không can tâm bị bỏ rơi như thế này....
“Lan Na, kể cả cô có kiên cường hơn nữa cũng không có tác dụng gì đâu, cô vẫn còn không hiểu?” Tiêu Nhiên thương xót hết lời khuyên bảo, việc mà Tần Hàm Dịch đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.
“Im miệng.”
“Bốp.”
Châu Lan Na gầm lên rồi giơ tay tát vào mặt Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên đơ người ra, lập tức tối sầm mặt lại.
Anh đã vì người phụ nữ này mà đã làm rất nhiều việc không nên làm, vậy mà đổi lại là một cái tát của cô ta sao?
“Tiêu Nhiên......” Châu Lan Na thấy Tiêu Nhiên sầm mặt lại, cũng biết là mình đã hành động quá đáng, liền lập tức hạ giọng xuống.
“Nếu cô cảm thấy tôi quản việc của cô bằng thừa thì từ nay về sau tôi sẽ không quản nữa.”
Bất luận là quan tâm tới người phụ nữ này nhiều thế nào, nhưng khi lòng tự trọng của anh bị tổn thương thì anh nhất thời không có cách nào vẫn giữ thái độ ngọt nhạt với cô được.
“Không phải vậy, Tiêu Nhiên, vừa nãy chỉ là tôi quá kích động thôi.” Châu Lan Na lập tức nắm lấy cánh tay của Tiêu Nhiên, vội vàng lắc đầu, hạ giọng giải thích.
Tiêu Nhiên là người đáng tin cậy nhất bên cạnh Tần Hàm Dịch, cô ta không thể vào đúng lúc này mà mất đi con át chủ bài này được.
Vậy là, anh đi trở lại bàn làm việc ngồi xuống, ấn nút gọi nội bộ: “Tiêu Nhiên, ở bộ phận khác, tìm cho thư ký Châu một vị trí nhẹ nhàng một chút.”
“Tổng tài?” Tiêu Nhiên ngạc nhiên, không ngờ Tần Hàm Dịch lại đột nhiên đưa ra mệnh lệnh như vậy.
“Nhanh chóng thực hiện ngay đi.” Tần Hàm Dịch nhắc nhở vẻ không vui.
“Vâng.” Tiêu Nhiên không dám khuyên, anh biết rằng kết quả sắp xếp như vậy đã là một sự nhân từ rồi.
Nếu thật sự làm cho Tần Hàm Dịch điên lên thì Châu Lan Na có thể còn bị anh xem như kẻ thù.
Tiêu Nhiên cúp máy, trong đầu với những suy nghĩ rất phức tạp và do dự.
Khi Châu Lan Na đẩy cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Nhiên đang chìm vào sự suy tư.
“Tiêu Nhiên.....” Châu Lan Na gọi tên anh ta vẻ tủi thân, lúc trước khi ở chỗ Tần Hàm Dịch cô ta đã cố nhịn không để nước mắt rơi ra, bây giờ thì không nhịn được nữa mà để nó rơi xuống.
“Sao thế?” Tiêu Nhiên vội vàng bỏ đi nét mặt suy tư, anh đứng lên, đi qua bàn làm việc tới trước mặt Châu Lan Na.
Khi nhìn thấy vết bỏng trên tay cô ta, ánh mắt anh hiện lên một sự thương xót: “Sao lại thành ra thế này?”
“Diệp Dĩ Muội va vào tôi làm đổ cà phê!” Châu Lan Na nước mắt chảy ra như mưa, tuy không khóc thành tiếng nhưng toàn thân đang run lên.
“Tổng tài mặc kệ cô à?” Tiêu Nhiên biết Châu Lan Na là một cô cái mạnh mẽ, tuyệt đối không phải chỉ vì bị bỏng mà khóc thành ra thế này, mà điều làm cho cô ta buồn như vậy chắc chỉ có Tần Hàm Dịch.
“Anh ấy bảo tôi tự mà đi xử lý.” Châu Lan Na hai mắt ọng nước nhìn Tiêu Nhiên, hỏi: “Tôi phải làm thế nào? Tôi có dự cảm, lần này anh ấy không cần tới tôi nữa rồi.”
“Lan Na.....” Tiêu Nhiên do dự, không biết nên nói với cô ta thế nào về quyết định của Tần Hàm Dịch.
Châu Lan Na vốn là người thông minh, lại thêm với việc cũng khá hiểu về Tiêu Nhiên, lập tức liền đoán ra, Tiêu Nhiên có việc gì đó giấu cô ta.
“Tiêu Nhiên, rốt cuộc anh có chuyện gì giấu tôi?” Châu Lan Na nhìn Tiêu Nhiên không rời mắt, dùng ánh mắt để cảnh cáo anh không cho phép anh nói dối.
“Lan Na....” Tiêu Nhiên thở dài một tiếng, anh biết rằng sự việc này không có cách nào để giấu được: “Tổng tài muốn đưa cô tới bộ phận khác.”
“Tại sao?” Châu Lan Na ngạc nhiên, quên cả việc khóc, cô ta nhìn vào mắt Tiêu Nhiên cứng đờ người ra.
“Lan Na, cô hiểu tại sao mà, đừng tự lừa dối bản thân mình nữa.” Hai tay Tiêu Nhiên đặt lên vai Châu Lan Na, nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Không, tôi không hiểu.” Châu Lan Na hất tay anh ra, cả người như sụp đổ.
Cô ta vì Tần Hàm Dịch đã phải trả giá nhiều như vậy, đổi lại lại là kết quả thế này sao?
Không, cô ta không can tâm bị bỏ rơi như thế này....
“Lan Na, kể cả cô có kiên cường hơn nữa cũng không có tác dụng gì đâu, cô vẫn còn không hiểu?” Tiêu Nhiên thương xót hết lời khuyên bảo, việc mà Tần Hàm Dịch đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.
“Im miệng.”
“Bốp.”
Châu Lan Na gầm lên rồi giơ tay tát vào mặt Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên đơ người ra, lập tức tối sầm mặt lại.
Anh đã vì người phụ nữ này mà đã làm rất nhiều việc không nên làm, vậy mà đổi lại là một cái tát của cô ta sao?
“Tiêu Nhiên......” Châu Lan Na thấy Tiêu Nhiên sầm mặt lại, cũng biết là mình đã hành động quá đáng, liền lập tức hạ giọng xuống.
“Nếu cô cảm thấy tôi quản việc của cô bằng thừa thì từ nay về sau tôi sẽ không quản nữa.”
Bất luận là quan tâm tới người phụ nữ này nhiều thế nào, nhưng khi lòng tự trọng của anh bị tổn thương thì anh nhất thời không có cách nào vẫn giữ thái độ ngọt nhạt với cô được.
“Không phải vậy, Tiêu Nhiên, vừa nãy chỉ là tôi quá kích động thôi.” Châu Lan Na lập tức nắm lấy cánh tay của Tiêu Nhiên, vội vàng lắc đầu, hạ giọng giải thích.
Tiêu Nhiên là người đáng tin cậy nhất bên cạnh Tần Hàm Dịch, cô ta không thể vào đúng lúc này mà mất đi con át chủ bài này được.