Khi đó, tuy anh cũng là khách mời thường xuyên của nhiều tờ báo và tạp chí lớn, nhưng mỗi lần gặp cô anh đều dùng những cách thức bí mật, không từng để cho cô bị lên báo.
Có một lần, cô nhìn lên mặt báo và cười hỏi anh, tôi liệu có một ngày cũng sẽ trở thành nữ chính trên mặt báo.
Anh trả lời cô chắc chắn: “Sẽ không đâu, tôi sợ ảnh hưởng tới việc cô gả cho người khác.”
Giây phút đó, con tim cô nhói đau vô cùng, điều đó làm cho cô hiểu, cô đã yêu anh.
Thế nhưng, sau khi anh mua chuộc cha dượng cô làm cho cuộc sống của cô trở nên yên ổn hơn thì số lần anh gặp cô cũng ngày càng ít đi, và số lần anh nhìn thấy cô trên báo càng ngày càng nhiều hơn.
Vào một ngày mùa hạ, khi mà trong lòng tràn ngập nỗi đau, cũng là lúc làm cho cô dần tỉnh lại.
Anh chỉ giống như một người khách đi qua cuộc đời cô, vì vô làm nhiều thứ như vậy chẳng qua cũng chỉ là để cảm ơn vì vô đã cứu mạng bà nội anh.
Còn bây giờ, ân tình đó đã trả rồi, đương nhiên anh sẽ phải trở về thế giới thuộc về anh – cái thế giới mà cô cho rằng cả đời này cô sẽ không bước chân vào được.
Khi mà cô không còn có bất kì nào sự ảo tưởng nào về anh nữa thì bà Tần đột nhiên tìm tới cô.
Sau buổi chiều ngày hôm đó, bà Tần với khuôn mặt hiền từ nắm lấy tau cô, cười cười nhìn cô nói: “Muội Muội, làm cháu dâu bà nhé!”
Cô đơ người ra nhìn bà Tần, một lúc sau mới hỏi ngốc nghếch: “Tại sao là cháu ạ? Cháu....”
Cô cảm thấy bản thân không xứng với người Tần gia, cô luôn cho rằng, cô dâu của Tần Hàm Dịch sẽ là một tiểu thư của một gia đình môn đăng hộ đối với gia đình anh.
Thế nhưng, những lời như vậy cô lại không làm thế nào nói ra được.
Bởi vì, cô yêu anh, yêu anh một cách rất đơn giản, thuần khiết, vì vậy cô đã từng nghĩ xa vời, hoặc là cô cũng có thể trở thành nàng Lọ Lem....
Khuôn mặt bà Tần càng lúc càng hiền dịu, vỗ nhẹ vào tay cô, tiếp tục nói: “Bởi vì cháu có thể thay đổi nó, cháu có thể làm cho nó vui vẻ, là chính bản thân nó.”
Giây phút đó, cô đã quên mất, bà Tần cho dù là người thân của Tần Hàm Dịch, lời của bà cũng không thể nói thay cho con tim anh.
Tần Hàm Dịch sau khi biết tin về việc này, anh vô cùng phản đối, thậm chí lần đầu tiên đã nói lời cay độc với cô.
Cô đến tận ngày hôm nay vẫn không có cách nào quên được, khi anh nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ, câu nói mỉa mai chế nhạo: “Diệp Dĩ Muội, cô đúng là có tâm kế, nhưng cô lừa được bà tôi chứ không lừa nổi tôi đâu.”
Cô bỗng nhiên liền hoảng hốt, cô vội vàng giải thích: “Là bà nội anh đã tìm tới tôi, tôi không hề....”
“Im miệng. Cô còn muốn đổ cho bà nội tôi à?” anh phẫn nộ cắt ngang lời cô: “Cô dám nói, cô không hề thường xuyên gọi điện cho bà nội tôi để tác động không?”
“Tôi không hề, tôi chỉ gọi điện cho bà để hỏi thăm mà thôi.” Hai mắt Diệp Dĩ Muội ọng nước, cô nói nghẹn ngào như không còn chút sức lực nào, bởi vì cô phát hiện Tần Hàm Dịch đã định tội cho cô, cô càng giải thíc thì anh càng cảm thấy cô giảo biện.
“Được, vậy thì để tôi chứng minh cho cô thấy, cô đi nói với bà nội tôi rằng cô khuông muốn gả cho tôi thì tôi sẽ tin cô.” Anh cười lạnh lùng rồi gật đầu, trong lòng căn bản không tin rằng cô sẽ đi.
“Được, tôi đi.” Diệp Dĩ Muội cố gắng nhịn không cho nước mắt rơi xuống, cô quay người anh chóng chạy đi khuất khỏi tầm mắt anh.
Hóa ra giấc mơ tươi đẹp thì lại dễ dàng bị phá vỡ thế này.
Gả cho anh, chỉ vì yêu, nếu anh thật sự không có một chút nào yêu cô thì cô sao có thể ép anh chứ?
Chỉ là, khi cô về nhà, nói với mẹ rằng cô muốn từ hôn thì lại gặp phải sự phản đối kịch liệt của mẹ cô.
Mẹ cô nói: “Dĩ Muội, nếu con muốn ép mẹ chết thì con hãy từ hôn.”
Có một lần, cô nhìn lên mặt báo và cười hỏi anh, tôi liệu có một ngày cũng sẽ trở thành nữ chính trên mặt báo.
Anh trả lời cô chắc chắn: “Sẽ không đâu, tôi sợ ảnh hưởng tới việc cô gả cho người khác.”
Giây phút đó, con tim cô nhói đau vô cùng, điều đó làm cho cô hiểu, cô đã yêu anh.
Thế nhưng, sau khi anh mua chuộc cha dượng cô làm cho cuộc sống của cô trở nên yên ổn hơn thì số lần anh gặp cô cũng ngày càng ít đi, và số lần anh nhìn thấy cô trên báo càng ngày càng nhiều hơn.
Vào một ngày mùa hạ, khi mà trong lòng tràn ngập nỗi đau, cũng là lúc làm cho cô dần tỉnh lại.
Anh chỉ giống như một người khách đi qua cuộc đời cô, vì vô làm nhiều thứ như vậy chẳng qua cũng chỉ là để cảm ơn vì vô đã cứu mạng bà nội anh.
Còn bây giờ, ân tình đó đã trả rồi, đương nhiên anh sẽ phải trở về thế giới thuộc về anh – cái thế giới mà cô cho rằng cả đời này cô sẽ không bước chân vào được.
Khi mà cô không còn có bất kì nào sự ảo tưởng nào về anh nữa thì bà Tần đột nhiên tìm tới cô.
Sau buổi chiều ngày hôm đó, bà Tần với khuôn mặt hiền từ nắm lấy tau cô, cười cười nhìn cô nói: “Muội Muội, làm cháu dâu bà nhé!”
Cô đơ người ra nhìn bà Tần, một lúc sau mới hỏi ngốc nghếch: “Tại sao là cháu ạ? Cháu....”
Cô cảm thấy bản thân không xứng với người Tần gia, cô luôn cho rằng, cô dâu của Tần Hàm Dịch sẽ là một tiểu thư của một gia đình môn đăng hộ đối với gia đình anh.
Thế nhưng, những lời như vậy cô lại không làm thế nào nói ra được.
Bởi vì, cô yêu anh, yêu anh một cách rất đơn giản, thuần khiết, vì vậy cô đã từng nghĩ xa vời, hoặc là cô cũng có thể trở thành nàng Lọ Lem....
Khuôn mặt bà Tần càng lúc càng hiền dịu, vỗ nhẹ vào tay cô, tiếp tục nói: “Bởi vì cháu có thể thay đổi nó, cháu có thể làm cho nó vui vẻ, là chính bản thân nó.”
Giây phút đó, cô đã quên mất, bà Tần cho dù là người thân của Tần Hàm Dịch, lời của bà cũng không thể nói thay cho con tim anh.
Tần Hàm Dịch sau khi biết tin về việc này, anh vô cùng phản đối, thậm chí lần đầu tiên đã nói lời cay độc với cô.
Cô đến tận ngày hôm nay vẫn không có cách nào quên được, khi anh nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ, câu nói mỉa mai chế nhạo: “Diệp Dĩ Muội, cô đúng là có tâm kế, nhưng cô lừa được bà tôi chứ không lừa nổi tôi đâu.”
Cô bỗng nhiên liền hoảng hốt, cô vội vàng giải thích: “Là bà nội anh đã tìm tới tôi, tôi không hề....”
“Im miệng. Cô còn muốn đổ cho bà nội tôi à?” anh phẫn nộ cắt ngang lời cô: “Cô dám nói, cô không hề thường xuyên gọi điện cho bà nội tôi để tác động không?”
“Tôi không hề, tôi chỉ gọi điện cho bà để hỏi thăm mà thôi.” Hai mắt Diệp Dĩ Muội ọng nước, cô nói nghẹn ngào như không còn chút sức lực nào, bởi vì cô phát hiện Tần Hàm Dịch đã định tội cho cô, cô càng giải thíc thì anh càng cảm thấy cô giảo biện.
“Được, vậy thì để tôi chứng minh cho cô thấy, cô đi nói với bà nội tôi rằng cô khuông muốn gả cho tôi thì tôi sẽ tin cô.” Anh cười lạnh lùng rồi gật đầu, trong lòng căn bản không tin rằng cô sẽ đi.
“Được, tôi đi.” Diệp Dĩ Muội cố gắng nhịn không cho nước mắt rơi xuống, cô quay người anh chóng chạy đi khuất khỏi tầm mắt anh.
Hóa ra giấc mơ tươi đẹp thì lại dễ dàng bị phá vỡ thế này.
Gả cho anh, chỉ vì yêu, nếu anh thật sự không có một chút nào yêu cô thì cô sao có thể ép anh chứ?
Chỉ là, khi cô về nhà, nói với mẹ rằng cô muốn từ hôn thì lại gặp phải sự phản đối kịch liệt của mẹ cô.
Mẹ cô nói: “Dĩ Muội, nếu con muốn ép mẹ chết thì con hãy từ hôn.”