Tần Hàm Dịch nghe thấy Diệp Dĩ Muội gọi tên anh, cuối cùng anh cũng như trở về với thực tại, anh vội vàng nói với người ở đầu dây bên kia: “Hạ Lam, anh còn có việc, cứ như vậy nhé!” rồi anh cúp máy.
Lời nói lừa dối Hạ Lam anh không nói được, thế nhưng, sau khi trải qua bao nhiêu việc thế này, anh còn có tư cách gì để nói anh mãi mãi sẽ không bỏ em lại một mình.
Lời hứa không bao giờ rời xa, mãi mãi bảo vệ cô ta cuối cùng chỉ có thể được giữ lại cho những năm tháng đã qua.
Hít một hơi thở thật sâu lấy lại tâm trạng bình tĩnh rồi anh mới quay người lại, nheo mày lại nhìn Diệp Dĩ Muội, hỏi vẻ không thiện cảm lắm: “Có việc gì?”
Thái độ của anh giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô.
Anh không còn phải là chàng hoàng tử trong kí ức của cô nữa, anh bây giờ rất hận cô, rất ghét cô, và là người đàn ông lúc nào cũng muốn sỉ nhục cô.
“Tôi đi trước đây.” Cô nói thờ ơ một câu, hơi cúi mặt xuống, không muốn anh nhìn thấy nỗi đau trong ánh mắt mình, không muốn anh lại một lần nữa nói cô là đóng kịch.
“Đợi đã!” Tần Hàm Dịch thấy cô quay người đi vội vàng gọi lại.
“Có việc gì à?” cô không quay đầu lại, vẫn quay lưng về phía anh hỏi.
“Cùng tôi đi thăm bà nội.” anh nhanh như chớp nói một câu buột miệng, rồi lại như hối hận bèn bổ sung một câu với thái độ khó chịu: “Tôi sợ bà già rồi lo lắng chuyện hôm nay, cô đi giải thích với bà cho rõ.”
Tần Hàm Dịch cũng muốn nói tử tế nhưng không biết làm sao lại nói ra lời thành ra như thế.
“Được.” Diệp Dĩ Muội do dự vài giây rồi trả lời.
Bất luận thái độ của Tần Hàm Dịch thế nào, cô cũng đúng là nên đi một chuyến.
Bà nội đối với cô tốt như thế, làm cho bà lo lắng thì cũng là điều không nên.
Con tim căng phồng của Tần Hàm Dịch đột nhiên được thả lỏng, anh nhanh chân đi vài bước tới bên cạnh cô, bá đạo kéo tay cô, cũng chẳng thèm nhìn cô mà chỉ kéo tay cô về phía thang máy.
Hai người khi đi ra khỏi hành lang thì bắt gặp Châu Lan Na vừa đi ra từ phòng làm việc của Tiêu Nhiên.
Tần Hàm Dịch nhăn mày lại, ánh mắt anh sáng lên sự đề phòng.
Châu Lan Na thấy nhói đau trong lòng, anh việc gì phải nhìn cô ta như thế chứ, trước mắt anh cô ta dám làm gì?
Là trách cô ta đã làm bỏng Diệp Dĩ Muội lúc nãy sao? Thế nhưng, cô ta cũng không phải cố ý và người bị bỏng không phải chỉ có một mình Diệp Dĩ Muội mà!
Trong lòng có tức giận hơn nữa thì trước mặt anh cô ta cũng không dám biểu lộ ra, cô ta chỉ dừng bước lại, chào hỏi rất quy tắc: “Tổng tài.”
Ánh mắt sắc lạnh của Tần Hàm Dịch nhìn chằm chằm Châu Lan Na, anh mấp máy môi nói lạnh lùng: “Gọi phu nhân.”
Đối với phụ nữ anh vẫn luôn là người vô tình.
Nếu đã quyết định kết thúc mối quan hệ này thì anh phải để cho cô ta biết rõ vị trí của mình, biết rõ vị trí của Diệp Dĩ Muội.
Ánh mắt hai người phụ nữ cùng lúc đơ ra, đột nhiên sắc mặt của Châu Lan Na trắng bạch ra.
Vừa nãy khi Tiêu Nhiên nói với cô ta về quyết định của anh cô ta đã biết về tình hình của bản thân mình. Thế nhưng, lúc đó cô ta vẫn còn ôm một chút chút hi vọng, cô ta cho rằng cầu xin anh có thể anh sẽ hồi tâm chuyển ý.
Cô không cần gì cả, chỉ cần được ở lại bên cạnh anh, cho dù không có danh phận gì, cho dù phải chia sẻ anh với rất nhiều người phụ nữ khác thì cô ta cũng bằng lòng.
Ánh mắt Diệp Dĩ Muội nhìn Tần Hàm Dịch rồi lại nhìn Châu Lan Na sau đó cô lạnh lùng lên tiếng: “Không cần đâu.”
Dứt lời, cô vung tay ra khỏi tay Tần Hàm Dịch rồi đi về phía thang máy.
Phụ nữ với nhau việc gì phải làm khó nhau, giữa cô và Châu Lan Na thì rốt cuộc là cô đã can thiệp vào tình yêu của cô ta hay là cô ta đã can thiệp vào hôn nhân của cô? Điều này khó mà nói rõ được.
Cô chỉ biết, bọn họ đều là những người phụ nữ Tần Hàm Dịch không yêu, không hề quan tâm.
Bây giờ, Tần Hàm Dịch muốn đá Châu Lan Na nên mới lợi dụng cô để làm cho cô ta bỏ cuộc chứ gì!
Cô không có nghĩa vụ phải làm cái lá chắn đó, cũng không muốn dính vào chuyện tình cảm phức tạp của Tần Hàm Dịch.
Lời nói lừa dối Hạ Lam anh không nói được, thế nhưng, sau khi trải qua bao nhiêu việc thế này, anh còn có tư cách gì để nói anh mãi mãi sẽ không bỏ em lại một mình.
Lời hứa không bao giờ rời xa, mãi mãi bảo vệ cô ta cuối cùng chỉ có thể được giữ lại cho những năm tháng đã qua.
Hít một hơi thở thật sâu lấy lại tâm trạng bình tĩnh rồi anh mới quay người lại, nheo mày lại nhìn Diệp Dĩ Muội, hỏi vẻ không thiện cảm lắm: “Có việc gì?”
Thái độ của anh giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô.
Anh không còn phải là chàng hoàng tử trong kí ức của cô nữa, anh bây giờ rất hận cô, rất ghét cô, và là người đàn ông lúc nào cũng muốn sỉ nhục cô.
“Tôi đi trước đây.” Cô nói thờ ơ một câu, hơi cúi mặt xuống, không muốn anh nhìn thấy nỗi đau trong ánh mắt mình, không muốn anh lại một lần nữa nói cô là đóng kịch.
“Đợi đã!” Tần Hàm Dịch thấy cô quay người đi vội vàng gọi lại.
“Có việc gì à?” cô không quay đầu lại, vẫn quay lưng về phía anh hỏi.
“Cùng tôi đi thăm bà nội.” anh nhanh như chớp nói một câu buột miệng, rồi lại như hối hận bèn bổ sung một câu với thái độ khó chịu: “Tôi sợ bà già rồi lo lắng chuyện hôm nay, cô đi giải thích với bà cho rõ.”
Tần Hàm Dịch cũng muốn nói tử tế nhưng không biết làm sao lại nói ra lời thành ra như thế.
“Được.” Diệp Dĩ Muội do dự vài giây rồi trả lời.
Bất luận thái độ của Tần Hàm Dịch thế nào, cô cũng đúng là nên đi một chuyến.
Bà nội đối với cô tốt như thế, làm cho bà lo lắng thì cũng là điều không nên.
Con tim căng phồng của Tần Hàm Dịch đột nhiên được thả lỏng, anh nhanh chân đi vài bước tới bên cạnh cô, bá đạo kéo tay cô, cũng chẳng thèm nhìn cô mà chỉ kéo tay cô về phía thang máy.
Hai người khi đi ra khỏi hành lang thì bắt gặp Châu Lan Na vừa đi ra từ phòng làm việc của Tiêu Nhiên.
Tần Hàm Dịch nhăn mày lại, ánh mắt anh sáng lên sự đề phòng.
Châu Lan Na thấy nhói đau trong lòng, anh việc gì phải nhìn cô ta như thế chứ, trước mắt anh cô ta dám làm gì?
Là trách cô ta đã làm bỏng Diệp Dĩ Muội lúc nãy sao? Thế nhưng, cô ta cũng không phải cố ý và người bị bỏng không phải chỉ có một mình Diệp Dĩ Muội mà!
Trong lòng có tức giận hơn nữa thì trước mặt anh cô ta cũng không dám biểu lộ ra, cô ta chỉ dừng bước lại, chào hỏi rất quy tắc: “Tổng tài.”
Ánh mắt sắc lạnh của Tần Hàm Dịch nhìn chằm chằm Châu Lan Na, anh mấp máy môi nói lạnh lùng: “Gọi phu nhân.”
Đối với phụ nữ anh vẫn luôn là người vô tình.
Nếu đã quyết định kết thúc mối quan hệ này thì anh phải để cho cô ta biết rõ vị trí của mình, biết rõ vị trí của Diệp Dĩ Muội.
Ánh mắt hai người phụ nữ cùng lúc đơ ra, đột nhiên sắc mặt của Châu Lan Na trắng bạch ra.
Vừa nãy khi Tiêu Nhiên nói với cô ta về quyết định của anh cô ta đã biết về tình hình của bản thân mình. Thế nhưng, lúc đó cô ta vẫn còn ôm một chút chút hi vọng, cô ta cho rằng cầu xin anh có thể anh sẽ hồi tâm chuyển ý.
Cô không cần gì cả, chỉ cần được ở lại bên cạnh anh, cho dù không có danh phận gì, cho dù phải chia sẻ anh với rất nhiều người phụ nữ khác thì cô ta cũng bằng lòng.
Ánh mắt Diệp Dĩ Muội nhìn Tần Hàm Dịch rồi lại nhìn Châu Lan Na sau đó cô lạnh lùng lên tiếng: “Không cần đâu.”
Dứt lời, cô vung tay ra khỏi tay Tần Hàm Dịch rồi đi về phía thang máy.
Phụ nữ với nhau việc gì phải làm khó nhau, giữa cô và Châu Lan Na thì rốt cuộc là cô đã can thiệp vào tình yêu của cô ta hay là cô ta đã can thiệp vào hôn nhân của cô? Điều này khó mà nói rõ được.
Cô chỉ biết, bọn họ đều là những người phụ nữ Tần Hàm Dịch không yêu, không hề quan tâm.
Bây giờ, Tần Hàm Dịch muốn đá Châu Lan Na nên mới lợi dụng cô để làm cho cô ta bỏ cuộc chứ gì!
Cô không có nghĩa vụ phải làm cái lá chắn đó, cũng không muốn dính vào chuyện tình cảm phức tạp của Tần Hàm Dịch.