Nếu có thể, Diệp Dĩ Muội thực sự tình nguyện muốn rằng bản thân cô chưa từng được gả cho Tần Hàm Dịch.
Cho dù, cô thật sự yêu anh....
Chỉ vì, cô vô cùng ghét cái cảm giác phải đối đầu, phải tranh giành với người phụ nữ của anh ta....
Châu Lan Na đột nhiên nhìn Diệp Dĩ Muội tức giận, dường như sắp phát điên mà chỉ trích cô: “Kể cả cô có là Tần thái thái, vậy thì sao chứ? cô để ý tới cái vị trí đó không? Nếu không để ý thì giả vờ thanh cao đi, tại sao lại còn phải muốn chiếm lấy?”
“Cô tưởng tôi thực sự thèm vào cái vị trí Tần thái thái đó à? nếu Tần Hàm Dịch bằng lòng ly hôn với tôi, tôi sớm đã sớm không còn ở lại để xem những cảnh biểu diễn buồn nôn của các người rồi.”
Châu Lan Na thực sự đã làm cho Diệp Dĩ Muội tức giận, dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều cho rằng cô là kẻ nịnh bợ, bám lấy Tần Hàm Dịch.
Cô yêu anh ta là một chuyện, nhưng sự quyết tâm của cô khi muốn rời xa anh ta lại là một chuyện khác.
Muốn rời xa không phải vì không yêu, chỉ là cô có sự tự nhận thức của mình, cô biết anh ta không yêu cô, cũng sẽ không yêu cô.
“Nếu bây giờ Hàm Dịch ly hôn với cô, cô chắc chắn rằng cô không có một chút cảm giác gì không?” Châu Lan Na không hề có ý định buông tha, cô ta nhìn Diệp Dĩ Muội với ánh mắt thách thức.
Còn Diệp Dĩ Muội thì lại bị ánh mắt và lời nói đó của cô ta như chạm đúng vào điều cô sợ hãi, một lúc sau mà cô không nói ra được câu gì.
Sao lại có thể không có một chút cảm giác nào chứ....
Dù gì, cô cũng thật sự đã yêu anh....
“Nếu đã như vậy, cô có cảm giác, cô không muốn ly hôn, vậy thì cô còn đóng kịch thanh cao làm cái gì?” Châu Lan Na lại ép cô thêm một bước nữa, lạnh lùng cười nói: “Cô với tôi không giống nhau, nếu là người đàn ông tôi thích thì không kể vì cái gì mới ở bên cạnh anh ta, tôi sẽ đều sống chết nắm bắt lấy, tuyệt đối không chịu buông tay.”
Khi bị cô ta ép như vậy, Diệp Dĩ Muội đột nhiên lại trở nên bình tĩnh hơn, cô nhìn chằm chằm vào cô ta: “Châu Lan Na, vậy thì cô cố mà nắm giữ lấy, đừng cho Hạ Lam cơ hội.”
“Hạ Lam không thích Hàm Dịch, nếu cô ta bằng lòng ở bên Hàm Dịch thì bọn họ sớm đã kết hôn rồi, làm gì còn tới lượt một đứa con gái nghèo rách lại còn giả bộ thanh cao.” Châu Lan Na nghiến răng lại nói, nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng chắn đường cô ta, “Hàm Dịch chắc chắn sẽ ly hôn với cô nhanh thôi.”
Cho dù, cô thật sự yêu anh....
Chỉ vì, cô vô cùng ghét cái cảm giác phải đối đầu, phải tranh giành với người phụ nữ của anh ta....
Châu Lan Na đột nhiên nhìn Diệp Dĩ Muội tức giận, dường như sắp phát điên mà chỉ trích cô: “Kể cả cô có là Tần thái thái, vậy thì sao chứ? cô để ý tới cái vị trí đó không? Nếu không để ý thì giả vờ thanh cao đi, tại sao lại còn phải muốn chiếm lấy?”
“Cô tưởng tôi thực sự thèm vào cái vị trí Tần thái thái đó à? nếu Tần Hàm Dịch bằng lòng ly hôn với tôi, tôi sớm đã sớm không còn ở lại để xem những cảnh biểu diễn buồn nôn của các người rồi.”
Châu Lan Na thực sự đã làm cho Diệp Dĩ Muội tức giận, dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều cho rằng cô là kẻ nịnh bợ, bám lấy Tần Hàm Dịch.
Cô yêu anh ta là một chuyện, nhưng sự quyết tâm của cô khi muốn rời xa anh ta lại là một chuyện khác.
Muốn rời xa không phải vì không yêu, chỉ là cô có sự tự nhận thức của mình, cô biết anh ta không yêu cô, cũng sẽ không yêu cô.
“Nếu bây giờ Hàm Dịch ly hôn với cô, cô chắc chắn rằng cô không có một chút cảm giác gì không?” Châu Lan Na không hề có ý định buông tha, cô ta nhìn Diệp Dĩ Muội với ánh mắt thách thức.
Còn Diệp Dĩ Muội thì lại bị ánh mắt và lời nói đó của cô ta như chạm đúng vào điều cô sợ hãi, một lúc sau mà cô không nói ra được câu gì.
Sao lại có thể không có một chút cảm giác nào chứ....
Dù gì, cô cũng thật sự đã yêu anh....
“Nếu đã như vậy, cô có cảm giác, cô không muốn ly hôn, vậy thì cô còn đóng kịch thanh cao làm cái gì?” Châu Lan Na lại ép cô thêm một bước nữa, lạnh lùng cười nói: “Cô với tôi không giống nhau, nếu là người đàn ông tôi thích thì không kể vì cái gì mới ở bên cạnh anh ta, tôi sẽ đều sống chết nắm bắt lấy, tuyệt đối không chịu buông tay.”
Khi bị cô ta ép như vậy, Diệp Dĩ Muội đột nhiên lại trở nên bình tĩnh hơn, cô nhìn chằm chằm vào cô ta: “Châu Lan Na, vậy thì cô cố mà nắm giữ lấy, đừng cho Hạ Lam cơ hội.”
“Hạ Lam không thích Hàm Dịch, nếu cô ta bằng lòng ở bên Hàm Dịch thì bọn họ sớm đã kết hôn rồi, làm gì còn tới lượt một đứa con gái nghèo rách lại còn giả bộ thanh cao.” Châu Lan Na nghiến răng lại nói, nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng chắn đường cô ta, “Hàm Dịch chắc chắn sẽ ly hôn với cô nhanh thôi.”