Diệp Dĩ Muội khẽ cười, quay người đi về phía vali hành lý của mình, lật ra và chọn lấy một chiếc váy chấm hoa nhỏ.
Cô không tin, Châu Lan Na lại tự mình không rõ vị trí Tần thái thái, kể cả không dành cho Diệp Dĩ Muội cô thì vị trí đó cũng sẽ không thuộc về Châu Lan Na.
Châu Lan Na với xuất thân chẳng trong sạch gì, điều này đã quyết định số mệnh của cô ta, kể cả cô ta có thông minh hơn nữa, có thể chịu đựng hơn nữa cũng chắc chắn là không vào được cửa của Tần gia.
“Anh ta nhất định sẽ không ly hôn với tôi.” Diệp Dĩ Muội cười khểnh, cầm lấy chiếc váy lên quay người đi, muốn thay chiếc váy đáng giá ngàn vạn trên người này ra.
Dựa vào sự việc hôm nay xảy ra ở cửa khách sạn, cô liền chắc chắn, chồng cô nhất định sẽ không ly hôn với cô.
Không túm lấy cô, hạnh phúc của Hạ Lam làm thế nào mới đảm bảo được?
“Diệp Dĩ Muội, ý cô là gì?” Châu Lan Na càng hoảng hơn, nhìn chằm chằm vòa Diệp Dĩ Muội.
Diệp Dĩ Muội không nói gì, không có ý quan tâm tới lời cô ta nói, đi về phía nhà vệ sinh.
“Diệp Dĩ Muội, cô không được đi, cô nói rõ ràng cho tôi.” Châu Lan Na tiến lên phía trước một bước, túm lấy cổ tay của Diệp Dĩ Muội, dùng lực kéo cô lại.
Cổ tay của Diệp Dĩ Muội vốn đã bị đau sẵn rồi, Châu Lan Na lại dùng lực để kéo cô làm cơn đau lại nổi lên.
Cô theo bản năng vùng tay Châu Lan Na ra, căn bản cũng không dùng nhiều sức, nhưng không ngờ rằng, cô ta lại giống như Hạ Lam, liền ngã xuống đất....
Diệp Dĩ Muội nhìn vào đôi giày cao gót cao 12 phân của Châu Lan Na liền biết cô ta thực sự bị trẹo chân rồi.
“Cô không sao chứ?” Diệp Dĩ Muội cúi đầu nhìn cô ta, hỏi.
“Diệp Dĩ Muội, cô nói cho tôi biết tại sao?” Châu Lan Na ngẩng đầu lên nhìn Diệp Dĩ Muội, hai mắt long lanh ọng nước hỏi.
Diệp Dĩ Muội đột nhiên nheo mày, thực sự bái phục người phụ nữ này.
Bản thân đang ngã dưới đất rồi vậy mà vẫn còn tâm trí để quan tâm việc của Tần Hàm Dịch và Hạ Lam.
“Trực giác của tôi nói cho tôi biết, không có tại sao.” Diệp Dĩ Muội không phải không muốn nói sự thực cho cô ta, chỉ là điều cô nghĩ trong lòng chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của bản thân.
Hơn nữa, cô cũng không muốn nhắc tới chuyện của cô và Hứa An Ca với bất kì ai khác nữa.
“Cô lừa tôi.” Châu Lan Na trợn mắt lên nhìn Diệp Dĩ Muội, ánh mắt đầy sự oán hận.
“Cô không đứng lên thì thôi vậy.” Diệp Dĩ Muội quay người bước đi, muốn đi thay váy xong thì sẽ ra đỡ cô ta, cũng là cho cô ta thời gian để bình tĩnh hơn.
“Diệp Dĩ Muội, chúng ta nên đứng cùng nhau trên một chiến tuyến, cùng nhau đuổi Hạ Lam đi.” Châu Lan Na nhìn theo Diệp Dĩ Muội, không can tâm mà nói với theo.
Cô không tin, Châu Lan Na lại tự mình không rõ vị trí Tần thái thái, kể cả không dành cho Diệp Dĩ Muội cô thì vị trí đó cũng sẽ không thuộc về Châu Lan Na.
Châu Lan Na với xuất thân chẳng trong sạch gì, điều này đã quyết định số mệnh của cô ta, kể cả cô ta có thông minh hơn nữa, có thể chịu đựng hơn nữa cũng chắc chắn là không vào được cửa của Tần gia.
“Anh ta nhất định sẽ không ly hôn với tôi.” Diệp Dĩ Muội cười khểnh, cầm lấy chiếc váy lên quay người đi, muốn thay chiếc váy đáng giá ngàn vạn trên người này ra.
Dựa vào sự việc hôm nay xảy ra ở cửa khách sạn, cô liền chắc chắn, chồng cô nhất định sẽ không ly hôn với cô.
Không túm lấy cô, hạnh phúc của Hạ Lam làm thế nào mới đảm bảo được?
“Diệp Dĩ Muội, ý cô là gì?” Châu Lan Na càng hoảng hơn, nhìn chằm chằm vòa Diệp Dĩ Muội.
Diệp Dĩ Muội không nói gì, không có ý quan tâm tới lời cô ta nói, đi về phía nhà vệ sinh.
“Diệp Dĩ Muội, cô không được đi, cô nói rõ ràng cho tôi.” Châu Lan Na tiến lên phía trước một bước, túm lấy cổ tay của Diệp Dĩ Muội, dùng lực kéo cô lại.
Cổ tay của Diệp Dĩ Muội vốn đã bị đau sẵn rồi, Châu Lan Na lại dùng lực để kéo cô làm cơn đau lại nổi lên.
Cô theo bản năng vùng tay Châu Lan Na ra, căn bản cũng không dùng nhiều sức, nhưng không ngờ rằng, cô ta lại giống như Hạ Lam, liền ngã xuống đất....
Diệp Dĩ Muội nhìn vào đôi giày cao gót cao 12 phân của Châu Lan Na liền biết cô ta thực sự bị trẹo chân rồi.
“Cô không sao chứ?” Diệp Dĩ Muội cúi đầu nhìn cô ta, hỏi.
“Diệp Dĩ Muội, cô nói cho tôi biết tại sao?” Châu Lan Na ngẩng đầu lên nhìn Diệp Dĩ Muội, hai mắt long lanh ọng nước hỏi.
Diệp Dĩ Muội đột nhiên nheo mày, thực sự bái phục người phụ nữ này.
Bản thân đang ngã dưới đất rồi vậy mà vẫn còn tâm trí để quan tâm việc của Tần Hàm Dịch và Hạ Lam.
“Trực giác của tôi nói cho tôi biết, không có tại sao.” Diệp Dĩ Muội không phải không muốn nói sự thực cho cô ta, chỉ là điều cô nghĩ trong lòng chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của bản thân.
Hơn nữa, cô cũng không muốn nhắc tới chuyện của cô và Hứa An Ca với bất kì ai khác nữa.
“Cô lừa tôi.” Châu Lan Na trợn mắt lên nhìn Diệp Dĩ Muội, ánh mắt đầy sự oán hận.
“Cô không đứng lên thì thôi vậy.” Diệp Dĩ Muội quay người bước đi, muốn đi thay váy xong thì sẽ ra đỡ cô ta, cũng là cho cô ta thời gian để bình tĩnh hơn.
“Diệp Dĩ Muội, chúng ta nên đứng cùng nhau trên một chiến tuyến, cùng nhau đuổi Hạ Lam đi.” Châu Lan Na nhìn theo Diệp Dĩ Muội, không can tâm mà nói với theo.