Lam Dư Khê nhìn bộ dạng thất thần của Diệp Dĩ Muội, anh ta cười lúng túng, rồi như đánh lạc hướng sự chú ý của cô, anh ta tìm chuyện nói: “Cô tên Dĩ Muội?”
“Vâng.” Diệp Dĩ Muội thu ánh mắt về, lại cúi đầu xuống.
Cô là một người đơn giản, không thích che giấu cảm xúc, khi đau lòng cô cũng không muốn nói chuyện.
Lam Dư Khê nhìn Diệp Dĩ Muội, dường như bị ảnh hưởng bởi nỗi buồn mà cô thể hiện ra, bao nhiêu năm con tim chưa từng cảm thấy buồn vậy mà bây giờ cũng cảm thấy đau xót.
Khi anh ta đang định nói gì đó thì y tá gõ cửa đi vào.
“Bác sĩ Lam, có thể đi làm kiểm tra được rồi.
“Dĩ Muội.” Lam Dư Khê nhẹ nhàng gọi một tiếng cẩn thận, dường như không nỡ làm phiền cô.
“Không cần đâu, đầu tôi chỉ bị va đập một chút, không nghiêm trọng.” Diệp Dĩ Muội nhìn Tần Hàm Dịch cười cảm ơn nói, rồi đứng lên: “Tôi đi trước đây.”
Tất cả đều là do Tần Hàm Dịch nói, nhất định phải kiểm tra, bây giờ anh ta đi rồi, cô còn kiểm tra gì nữa.
“Tôi đưa cô về.” Lam Dư Khê chỉ nhìn vết thương trên đầu của Diệp Dĩ Muội cũng biết cũng không nghiêm trọng gì, vừa nãy nói để cô đi kiểm tra chẳng qua vì anh ta hiểu tính cách của Tần Hàm Dịch, biết rằng Tần Hàm Dịch sẽ không yên tâm.
“Không cần đâu, ở đây rất gần, một mình tôi đi cũng được rồi.” Diệp Dĩ Muội lắc đầu, vội vàng đi ra cửa: “Tạm biệt bác sĩ Lam.”
Lam Dư Khê nhìn theo bóng dáng của Diệp Dĩ Muội rời đi trong sự vội vàng và hốt hoảng, anh ta chỉ khẽ cười, xem ra Tần Hàm Dịch thật sự dọa cho con thỏ non này sợ chết khiếp rồi, làm cho người vô tội như anh ta mà cũng bị coi như con sói xấu xa vậy.
Diệp Dĩ Muội hôm nay nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong phòng làm việc của Lam Dư Khê, cô cảm thấy đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Cô nhanh chân bước ra khỏi bệnh viện, khi ra khỏi cổng lớn rồi cô mới từ từ bước chậm lại, một mình lững thững đi trên đường phố Paris lạ lẫm.
Cô độc, không nơi nương tựa, tất cả làm cho cô thấy lo lắng.
Nước mắt, đột nhiên lăn trên dài trên má.
“Dĩ Muội.”
Bống nhiên, một giọng nói vừa quen vừa lại vang lên phía sau Diệp Dĩ Muội.
Diệp Dĩ Muội run lên, đột nhiên dừng bước, cả người đứng đơ ra ở đó.
“Dĩ Muội.” Hứa An Ca chạy lên trước mặt cô, nhìn thấy vết thương trên trán vừa được băng bó lại, anh nheo mày hỏi lo lắng: “Em có đau không?”
“Không đau.” Diệp Dĩ Muội trả lời không chút cảm xúc.
Vết thương có đau hơn nữa nhưng chắc chắn còn dễ chịu hơn nỗi đau trong tim cô lúc này!
“Hắn ta đánh em có đúng không?” Hứa An Ca hai mắt đỏ lên, như đang hận bản thân mình.
“Không phải.” Diệp Dĩ Muội cúi đầu xuống, cố nhịn không để nước mắt đang trực trào ra kia rơi xuống.
“Dĩ Muội, anh xin lỗi, là do anh không sắp xếp ổn thỏa sự việc này.” Hứa An Ca hai tay nắm chặt thành nắm đấm, các khớp ngón tay kêu lên khầng khậc, anh đúng là hận bản thân mình đến chết
“Chúng ta đừng gặp lại nhau nữa, có được không?” cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói cứng rắn nhưng lại như đang cầu xin.
Cô thực sự sợ Tần Hàm Dịch sẽ mất đi lý trí, lại càng sợ hơn không chơi đùa được với trò chơi của những thiếu gia giàu có lắm tiền, cô chỉ muốn thu mình lại một góc, lặng lẽ đợi tới ngày anh ta đồng ý ly hôn với cô.
Hứa An Ca đau khổ nhắm mắt lại, khi mở ra, ngoài sự đau khổ còn là sự kiên định và quyết tâm: “Dĩ Muội, nếu em hạnh phúc, anh sẽ nhất định buông tay, thế nhưng bây giờ em không hề hạnh phúc....”
Tần Hàm Dịch quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Hứa An Ca, cô mở miệng nói nhẫn tâm: “Anh không cho tôi được thứ hạnh phúc tôi cần.”
Con tim Hứa An Ca co thắt lại, đau đớn hơn bao giờ hết.
Anh chỉ là lùi một bước mà thật sự đã đánh mất cô rồi sao?
Cổ họng anh như nghẹn cứng lại, miễn cưỡng nhếch môi lên nói: “Em đã yêu Tần Hàm Dịch rồi đúng không?”
Vừa nói dứt lời anh liền cảm thấy hối hận, nởi vì anh không muốn biết câu trả lời.....
“Vâng.” Diệp Dĩ Muội thu ánh mắt về, lại cúi đầu xuống.
Cô là một người đơn giản, không thích che giấu cảm xúc, khi đau lòng cô cũng không muốn nói chuyện.
Lam Dư Khê nhìn Diệp Dĩ Muội, dường như bị ảnh hưởng bởi nỗi buồn mà cô thể hiện ra, bao nhiêu năm con tim chưa từng cảm thấy buồn vậy mà bây giờ cũng cảm thấy đau xót.
Khi anh ta đang định nói gì đó thì y tá gõ cửa đi vào.
“Bác sĩ Lam, có thể đi làm kiểm tra được rồi.
“Dĩ Muội.” Lam Dư Khê nhẹ nhàng gọi một tiếng cẩn thận, dường như không nỡ làm phiền cô.
“Không cần đâu, đầu tôi chỉ bị va đập một chút, không nghiêm trọng.” Diệp Dĩ Muội nhìn Tần Hàm Dịch cười cảm ơn nói, rồi đứng lên: “Tôi đi trước đây.”
Tất cả đều là do Tần Hàm Dịch nói, nhất định phải kiểm tra, bây giờ anh ta đi rồi, cô còn kiểm tra gì nữa.
“Tôi đưa cô về.” Lam Dư Khê chỉ nhìn vết thương trên đầu của Diệp Dĩ Muội cũng biết cũng không nghiêm trọng gì, vừa nãy nói để cô đi kiểm tra chẳng qua vì anh ta hiểu tính cách của Tần Hàm Dịch, biết rằng Tần Hàm Dịch sẽ không yên tâm.
“Không cần đâu, ở đây rất gần, một mình tôi đi cũng được rồi.” Diệp Dĩ Muội lắc đầu, vội vàng đi ra cửa: “Tạm biệt bác sĩ Lam.”
Lam Dư Khê nhìn theo bóng dáng của Diệp Dĩ Muội rời đi trong sự vội vàng và hốt hoảng, anh ta chỉ khẽ cười, xem ra Tần Hàm Dịch thật sự dọa cho con thỏ non này sợ chết khiếp rồi, làm cho người vô tội như anh ta mà cũng bị coi như con sói xấu xa vậy.
Diệp Dĩ Muội hôm nay nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong phòng làm việc của Lam Dư Khê, cô cảm thấy đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Cô nhanh chân bước ra khỏi bệnh viện, khi ra khỏi cổng lớn rồi cô mới từ từ bước chậm lại, một mình lững thững đi trên đường phố Paris lạ lẫm.
Cô độc, không nơi nương tựa, tất cả làm cho cô thấy lo lắng.
Nước mắt, đột nhiên lăn trên dài trên má.
“Dĩ Muội.”
Bống nhiên, một giọng nói vừa quen vừa lại vang lên phía sau Diệp Dĩ Muội.
Diệp Dĩ Muội run lên, đột nhiên dừng bước, cả người đứng đơ ra ở đó.
“Dĩ Muội.” Hứa An Ca chạy lên trước mặt cô, nhìn thấy vết thương trên trán vừa được băng bó lại, anh nheo mày hỏi lo lắng: “Em có đau không?”
“Không đau.” Diệp Dĩ Muội trả lời không chút cảm xúc.
Vết thương có đau hơn nữa nhưng chắc chắn còn dễ chịu hơn nỗi đau trong tim cô lúc này!
“Hắn ta đánh em có đúng không?” Hứa An Ca hai mắt đỏ lên, như đang hận bản thân mình.
“Không phải.” Diệp Dĩ Muội cúi đầu xuống, cố nhịn không để nước mắt đang trực trào ra kia rơi xuống.
“Dĩ Muội, anh xin lỗi, là do anh không sắp xếp ổn thỏa sự việc này.” Hứa An Ca hai tay nắm chặt thành nắm đấm, các khớp ngón tay kêu lên khầng khậc, anh đúng là hận bản thân mình đến chết
“Chúng ta đừng gặp lại nhau nữa, có được không?” cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói cứng rắn nhưng lại như đang cầu xin.
Cô thực sự sợ Tần Hàm Dịch sẽ mất đi lý trí, lại càng sợ hơn không chơi đùa được với trò chơi của những thiếu gia giàu có lắm tiền, cô chỉ muốn thu mình lại một góc, lặng lẽ đợi tới ngày anh ta đồng ý ly hôn với cô.
Hứa An Ca đau khổ nhắm mắt lại, khi mở ra, ngoài sự đau khổ còn là sự kiên định và quyết tâm: “Dĩ Muội, nếu em hạnh phúc, anh sẽ nhất định buông tay, thế nhưng bây giờ em không hề hạnh phúc....”
Tần Hàm Dịch quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Hứa An Ca, cô mở miệng nói nhẫn tâm: “Anh không cho tôi được thứ hạnh phúc tôi cần.”
Con tim Hứa An Ca co thắt lại, đau đớn hơn bao giờ hết.
Anh chỉ là lùi một bước mà thật sự đã đánh mất cô rồi sao?
Cổ họng anh như nghẹn cứng lại, miễn cưỡng nhếch môi lên nói: “Em đã yêu Tần Hàm Dịch rồi đúng không?”
Vừa nói dứt lời anh liền cảm thấy hối hận, nởi vì anh không muốn biết câu trả lời.....